Hạnh Phúc Chỉ Là Cái Bóng


Người đăng: Boss

Bien: A La

Từ ngọn nui đi ra, sau khi đi qua đầm lầy lửa, thu được khong it Phong hệ ma
phap giới chỉ từ tay cac ma phap sư đa chết.

Cai giới chỉ nay ben tren được khảm một phong hệ ma phap nho nhỏ, từ cấp độ,
phẩm chất ma xet thi đại khai la trung giai cấp một - Tatara giam định kết
quả.

Dựa theo phan cấp độ ma phap của đại lục, thượng trung hạ tam giai đều chia
tach thanh ba cấp, tổng cộng la chin cấp, trung giai cấp một tuy rằng khong
được xem la qua lợi hại, nhưng it ra coi như la cũng được xếp vao hang ngũ
trung giai ma phap. Tren giới chỉ nay được them vao phong hệ ma phap, tuy rằng
con chưa đủ để giup cho người ta trực tiếp ngự phong bay lượn, nhưng lượn qua
lượn lại thi co thể miễn cưỡng lam được...

Cho nen, nếu ngươi muốn hỏi bọn họ lam thế nao để đi qua đầm lầy lửa nay
thi...

Rất đơn giản.

Hạ Á đeo nhẫn cho kẻ đang thương, sau đo đem kẻ đang thương cung Tatara cột
lại với nhau, tại một đầu đầm lầy, đem hai người nang len, ra sức nem đi...

Với quai lực của Hạ Á, hơn nữa con co tac dụng của phong hệ ma phap, kẻ đang
thương cung Tatara trực tiếp bị nem lướt ra ngoai, bay qua đầm lầy, bay qua
cay cối, bay qua một đỉnh nui...

Luc Hạ Á nhanh chong chạy đến tim được bọn họ, hai ten nay đa ở dưới một đỉnh
nui khac, mắc tren một nhanh cay nhỏ đợi cả nửa ngay rồi.

"Chung ta một mạch tiến về phia nam, xuyen qua canh đồng đỏ tại lanh địa của
địa tinh, la co thể đi vao khu vực rừng cay của Da Hỏa Nguyen, lau thi nửa
thang, mau thi mười ngay, co thể trở lại Da Hỏa trấn." Hạ Á gỡ kẻ đang thương
cung Tatara từ tren cay xuống: "Đang tiếc, chẳng thấy cai ten suc sinh Áo Khắc
Tư kia đau, ong trời phu hộ, hắn khong phải đa bị sai lang gi đo cắp đi rồi
đấy chứ."

Noi xong, Hạ Á liếc liếc mắt nhin ga ma phap sư lẩm bẩm, than thở: "Áo Khắc Tư
thực sự la một người hầu khong tệ, con kẻ hiện tại nay, thi... Hừ hừ."

Nhờ hiệu quả thần kỳ của long huyết, kẻ đang thương hai chan đa khỏi hẳn. Tuy
tại phương diện dung lực vẫn con chưa hoan toan khoi phục, nhưng đi bộ đa
khong con trở ngại gi nữa. Do đo cũng khong cần phải như luc trước, mỗi khi di
lại đều phải nhờ Hạ Á khieng đi.

Ma vị ma phap sư Tatara đang thương kia biểu hiện so với kẻ đang thương con
khong bằng - Chinh xac la thương thế khong khỏi trước kẻ đang thương!

Than thể ma phap sư binh thường vốn tương đối yếu kem, nhưng vị Tatara nay
than thể lại yếu kem khong giống như thường lệ. Nếu noi ma phap sư thực lực
cao thấp tỷ lệ nghịch với tố chất than thể ma noi thi biểu hiện của Tatara luc
nay phải thực sự la sieu cấp Đại ma đạo sư mới phải.

Hắn chỉ mới đi chưa đến mười dặm đường thi chan đa mềm nhũn khong nhấc len
nổi, mặt xam như mau đất, hồng hộc thở dốc, trong cứ như luc nao cũng co thể
tắt thở vậy. Hai chan mềm nhũn như khong co xương cốt, cứ vừa đi vừa run rẩy
khong ngừng.

Hạ Á rất bất đắc dĩ. Ten người hầu nay khong thể giup minh khuan đồ, thậm chi
luc đi đường con muốn minh diu đi - Nếu khong phải tại minh từng đoạt lấy một
chiếc ao choang của hắn, trong long hơi co chut ngượng ngung, thi đa sớm vứt
cai của nợ nay tại Da Hỏa Nguyen rồi rồi.

Ba người dọc theo con song tiến về hướng nam, trở lại canh đồng đỏ. Dọc theo
đường song hanh tẩu, kẻ đang thương nhớ tới một đường thẳng len hướng bắc khi
trước, dọc đường minh cung ten dế nhũi nay ben nhau đa cung trải qua biết bao
nhieu sự tinh, khong khỏi trong long cảm khai. Địa tinh nay. Thực Thi Quai
nay. Rồi những kỵ sĩ đuổi giết minh nữa nay...

"Nay, Hạ Á."

Buổi tối luc cắm trại, nhin thấy dế nhũi dập đống lửa đi, ba người tụm vao
cung một chỗ, nằm ở tren đất chỗ đống lửa con lưu lại nhiệt, kẻ đang thương
nhin Hạ Á ben cạnh, khẽ gọi một tiếng. Luc nay đống lửa đa tắt, chỉ con lại
anh sang yếu ớt, mỏng manh của sao trời, kẻ đang thương chỉ cảm thấy trong
long khong yen, khuon mặt co chut phat sốt, may ma luc nay dế nhũi khong nhin
thấy ro...

Đang tiếc...

"Hả? Mặt của ngươi sao lại đỏ như mong khỉ thế?" Hạ Á trợn tron anh mắt nhin
chằm chằm kẻ đang thương.

Kẻ đang thương kinh ho một tiếng, quay ngoắt đầu đi: "Cai, cai gi ma mặt đỏ!
Ngươi... Ngươi thấy gi vậy!"

"Ta la dạ nhan (mắt đem) trời sinh. Trong bong tối, ta vẫn co thể nhin thấy.
Sở dĩ vi thế mới noi, ta trời sinh đa la một thợ săn... Ách, một thợ săn
giỏi!" Hạ Á nhếch miệng cười, chỉ vao hai mắt minh: "Điểm ấy ta vẫn chưa noi
với ngươi sao? Ha ha, đại gia ta tren người ưu điểm nhiều lắm, co một số bản
than khong nhớ ra cũng la chuyện binh thường."

Kẻ đang thương trong long oan hận mắng một cau, biết dế nhũi nay hoa ra mắt co
thể nhin được trong đem, nang khong dam nhin lại hắn nữa, cui đầu xuống, trong
tay nắm một cay gậy nhỏ kho heo, thấp giọng noi: "Nay, ta hỏi ngươi, Hạ Á,
chung ta sau khi trở về, ngươi co tinh toan gi chưa?"

"Tinh toan?" Dế nhũi nghĩ nghĩ, khong khỏi nhếch miệng cười noi: "Đương nhien
la co rất nhiều rồi!! Lần nay đi ra thu hoạch được lớn như vậy, ta về sau co
thể mua một số trang bị toan than thật tốt rồi, co vũ khi lợi hại cung trang
bị tốt, ta co thể trở thanh một thợ săn hang đầu! Hừ hừ, uống rượu ngon nhất,
ở căn phong lớn, mặc quần ao thoải mai... À, đung rồi, ta co thể mua một vai
phong nhỏ tren Da Hỏa trấn để ở, phia sau co san, a đung rồi, ta con muốn mua
một con ngựa, ta bổn sự cưỡi ngựa vẫn con kem một chut, về sau nghĩ muốn săn
bắn ma thu tren Da Hỏa Nguyen, khong cưỡi ngựa thi khong thể được..."

Hắn noi chuyện say sưa, nghĩ tới tương lai, dế nhũi như mở cờ trong bụng, chỉ
cảm thấy minh như vừa từ sung bắn chim chuyển thanh phao, rất co loại cảm giac
"Lao tử hom nay đa giau rồi".

Nhưng hắn noi cang hưng phấn, kẻ đang thương nghe xong lại khe khẽ thở dai,
nang rốt cuộc khong nhịn được ngẩng đầu len nhin Hạ Á trong bong đem - Nang
khong thấy ro Hạ Á, nhưng cũng rất hy vọng giờ phut nay Hạ Á co thể thấy ro
anh mắt của nang.

"Ngươi, chẳng lẽ cũng chỉ nghĩ muốn ở lại tren Da Hỏa trấn, lam một thợ săn,
sống như vậy cả đời sao?"

Hạ Á hỏi lại: "Khong như vậy thi con co thể thế nao?"

"Ngươi... Co nghĩ tới chuyện rời khỏi Da Hỏa Nguyen, rời khỏi nơi nay, đi tới
Byzantine đế quốc hay khong? Du sao tại thế giới phồn hoa, ngươi co thể thấy
rất nhiều rất nhiều nơi co ý nghĩa..."

"Khong co hứng thu." Hạ Á lắc đầu, hắn trả lời rất ro rang, ngữ khi cũng nhan
nhạt: "Ta từ nhỏ đa sinh trưởng ở đay, mọi thứ ta quen thuộc cũng đều la ở
đay. Ở trong canh đồng bat ngat nay, tren ngọn nui nay, ta co thể kiếm được đồ
ăn thức uống, quần ao mặc, ta biết lam thế nao để sinh tồn ở đay. Người Da Hỏa
Trấn tuy rằng co giảo hoạt một chut, nhưng người ở đay cũng co quy củ rieng
của minh, chung ta ở đay tuan thủ theo một loại luật rừng, ngươi mạnh thi
ngươi chinh la lao đại, mọi người tuy rằng cũng rất hung ac, nhưng cũng đưa
quy củ ra cong khai, mấy cai quy củ nay đơn giản ma sang tỏ, dựa theo quy củ
thi sẽ binh an vo sự. Noi tom lại, người tren Da Hỏa Trấn tuy rằng co hơi hung
han một chut, nhưng lại coi như la đơn thuần.

Co điều ta từng nghe lao gia hỏa noi qua, tại Byzantine đế quốc, mọi thứ rất
phức tạp, nhất la kẻ co tiền nay, quý tộc nay, đều la những kẻ ăn tươi nuốt
sống, trước mặt thi than thiết, sau lưng lại thủ dao găm, cho du la đam da thu
ăn thịt người tren Da Hỏa Nguyen nay so ra vẫn con kem đam suc sinh đang ghet
ấy. Cung sống với đam người đo thi chi bằng ta ở lại Da Hỏa Trấn thoi. Huống
hồ, con người của ta cai gi cũng khong biết, ngoại trừ săn thu ở đay ra, ta
cũng khong biết minh co thể lam gi nữa."

"Ngươi... Ngươi la một dũng sĩ hiếm co, ngươi co thể đi lam vo sĩ, co thể đi
lam thị vệ! Ngươi co than thủ lợi hại như vậy nhất định co thể..." Kẻ đang
thương vội vang noi.

Hạ Á hừ mạnh một tiếng: "Ngươi bảo ta lại đi lam no bộc cho người ta sao chứ?"

Hắn lắc đầu quầy quậy: "Ta tha rằng đi lam linh đanh thue, man trời chiếu đất,
sống cuộc đời mạo hiểm, dung mồ hoi va mau để kiếm cơm, cũng khong đi lam cai
thứ thị vệ cho ma gi đo! Hừ, cai thứ ngồi khong ma lam bảo tieu cho kẻ co tiền
cung quý tộc - Luc bọn chung ngồi thi đại gia ta đứng. Luc bọn chung ăn cơm
thi đại gia ta nhin! Đến luc bọn chung ở tren người nữ nhan thi đại gia ta con
phải ở ngoai cửa đứng trong chừng sao? Thoi bỏ đi! Cai loại việc nay, ta con
lau mới đi lam! Ta khong thich phải đi nhin sắc mặt người ta."

Kẻ đang thương lập tức biết minh đa lỡ lời: "A, thực xin lỗi, ta khong phải co
ý nay, ta biết ngươi la người khong thich bị troi buộc, nhưng ma... Ngươi co
thể vao quan đội a, với than thủ của ngươi, nếu ngươi nguyện ý..."

Với than phận của kẻ đang thương, nếu Hạ Á muốn tong quan ma noi, như vậy
đương nhien co thể co một cai xuất than tốt. Tuy rằng chưa chắc đa la vinh hoa
phu quý, nhưng ma it nhất một bước len may thi cũng chẳng kem la mấy.

Nhập ngũ?

Hạ Á mắt sang rực len, tựa hồ co chut động tam, nhưng lập tức hắn đa lắc đầu
noi: "Quen đi, ta chỉ thich lam thợ săn, khong bị cau thuc quản lý, muốn lam
gi thi lam. Gia nhập quan ngũ ma noi, người như ta chỉ sợ chưa đến vai ngay sẽ
vi trai với quan lệnh ma bị chem đầu mất."

"Khong đau, kỳ thực ngươi co thể..." Kẻ đang thương sốt ruột, suýt nữa thi đa
keu len, lập tức nhận ra minh thất thố, nang mau chong ngậm miệng lại.

Nang vốn định noi, kỳ thật co thể an bai cho Hạ Á đến nơi minh sống, chọn một
nhanh quan đội trong số cac quan đoan bảo vệ Vương thanh của Byzantine Đế Quốc
rồi nhet hắn vao, với quan hệ của minh cung hắn, cũng sẽ khong co gi kho dễ
cho hắn, hơn nữa, noi khong chừng về sau con co thể co cơ hội thường xuyen gặp
mặt...

Hạ Á cười cười: "Ngươi sao lại co vẻ như rất hy vọng ta tham gia quan ngũ vậy?
Chẳng lẽ ngươi muốn đi? Ta thấy ngươi tốt nhất la vứt ý niệm nay ra khỏi đầu
đi! Tuy rằng ngươi voc dang rất cao, nhưng lại qua gầy, lại chịu khong được
khổ."

Dừng một chut, hắn tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi thi sao? Sau khi trở lại Da Hỏa
Trấn, ngươi chuẩn bị đi đau?"

"Ta..." Kẻ đang thương bỗng đột nhien trong long mờ mịt.

Đi đau? Về nha sao?

Trở về ma noi, thuc thuc nhất định la muốn giết minh! Hơn nữa... sau khi minh
biết chuyện kia rồi thi lam sao con co thể trở về? Hay la... Đến Ô Đin? Nhưng
phụ than đa qua đời, co đến Ô Đin thi minh cũng chỉ la một người lẻ loi hiu
quạnh, huống hồ tại Ô Đin Đế Quốc chu trọng nhất la huyết thống, cha minh la
huyết thống Byzantine, luon luon bị đam suc sinh Ô Đin khinh thường, bản than
minh nếu như đi, chỉ sợ sau nay cũng sẽ sống trong sự ghẻ lạnh của người ben
ngoai.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ co thể lặng lẽ đầu nhập đến chỗ ca ca, phong tầm mắt
khắp cả đại lục cũng chỉ co ca ca la nhan tai co thể đối khang với thuc thuc,
nếu ca ca bảo vệ minh, thuc thuc cũng chẳng co biện phap nao để bắt minh nữa.
Hơn nữa, ca ca từ nhỏ đa đối xử với minh vo cung tốt, tuy rằng hai người chỉ
la anh em họ, nhưng so với anh em ruột quan hệ con than thiết hơn vai phần...
Hơn nữa, nghe noi thuc thuc than thể khong được khỏe, chỉ cần minh ở dưới sự
an bai của ca ca, tim một nơi bi ẩn ẩn cư vai năm, chờ tương lai thuc thuc gia
đi, sau khi ca ca kế vị, như vậy hết thảy cục diện sẽ rất khac!

Nhưng ma... Ẩn cư vai năm...

"Ai, ta cũng khong biết." Kẻ đang thương thở dai.

"A, như vậy... ngươi co thể lưu lại ở cung ta a." Hạ Á ha ha cười.

Kẻ đang thương nghe thế tim đập loạn len.

Lưu, lưu lại, cung với dế nhũi nay sống chung?

Ở lại tren Da Hỏa Trấn? Cung hắn sống nương tựa vao nhau? Mặc quần ao vải bố
tho lậu, ăn đồ nướng, hang ngay nghe cai ten dế nhũi vo tam vo tứ nay cười
oang oang rồi đanh rắm suốt ngay mắng chửi người... Nhin cai bộ dạng hung dũng
của ten suc sinh nay...

Thấy... Thấy cũng rất me người a...

Hơn nữa, ten suc sinh nay ngoại trừ hơi tho bỉ một chut ra, kỳ thật la một kẻ
thong minh trong long rất co ý tưởng, hắn con co thể bảo hộ minh... Hơn nữa,
kỳ thật cung hắn ở chung một chỗ thời gian dai cũng thấy, ten gia hỏa nay kỳ
thật cũng khong co đang ghet như vậy, ngược lại, đoi khi thấy bộ dạng hắn mắng
chửi người con rất khả ai nữa...

Kẻ đang thương tam tư hỗn loạn len, ho hấp cũng co chut dồn dập hơn.

Nghĩ đến việc minh trở lại ben cạnh ca ca, sống dưới sự bảo vệ của ca ca, trốn
tại một nơi hẻo lanh nao đo, tuy rằng ca ca sẽ khong để minh bị hại, khong
thiếu quần ao đẹp, thức ăn ngon chiếu cố cho minh, co điều lại mất đi tự do,
khong thể tuy tiện đi lại, để tranh bị người của thuc thuc phat hiện...

Ma lưu lại cung dế nhũi nay, chẳng khac nao từ bỏ than phận ton quý của minh,
cam tam cung ten dế nhũi nay cung nhau lam một người binh thường, ăn mặc đơn
giản, cơm rau dưa, khong co quần ao đẹp đẽ quý gia, khong co chau bau xinh
đẹp, khong co những anh mắt ngưỡng mộ cung kinh, khong co những căn phong lớn
hao hoa xa xỉ... Nhưng lại co thể sống qua ngay rất đơn giản, nhin ngắm khuon
mặt tươi cười đơn thuần cung bộ dạng mắng chửi người của ten dế nhũi nay, hơn
nữa, thời gian dai, hắn cũng sẽ biết minh la than nữ nhi, như vậy về sau...

Nghĩ đến đay, kẻ đang thương khuon mặt lại đỏ bừng len, nhịn khong được bưng
kin hai ma, trong long đa co chut tư vị vi diệu noi khong nen lời.

"Nay, kẻ đang thương, ngươi biết đọc sach biết viết chữ, về sau co thể dạy
ta." Hạ Á trong mắt xoay động, hi hi cười noi: "Lao gia hỏa dạy ta đọc sach
viết chữ la it nhất, về sau ngươi co thể dạy ta mấy thứ nay nhiều hơn, con cả
cai Ma Cat khắc ngữ kia nữa, ngươi cũng co thể noi cho ta nghe, lần nay chung
ta thu được mấy thứ nay từ tren người cai đam ma phap sư ma quỷ kia, nhất định
đều la thứ tốt đang gia, noi khong chừng bản ma phap tập kia con co gia trị
quan trọng i chứ..."

Kẻ đang thương nhịn khong được bật cười... Quả nhien, ten suc sinh nay muốn
lưu lại minh cũng la co ý đồ lợi dụng.

Chẳng qua sớm đa biết ro bản tinh của dế nhũi nay, kẻ đang thương thật ra cũng
khong hề tức giận.

"Lại noi tiếp, chung ta con co thể tạo thanh một cai ganh ảo thuật." Hạ Á cang
noi cang hưng phấn: "Hang năm mua đong, ma thu ngủ đong, co ba thang thời gian
khong co cach nao để săn thu, chung ta co thể tạo thanh một ganh hat kiếm tiền
tren Da Hỏa Trấn! Ngươi thường ngay xấu xi như vậy, nhất định co thể sắm vai
trong vở hai kịch! Ma ta, ta... A, ta co thể biểu diễn dung ngực đập vỡ tảng
đa lớn, con cả đi qua ban đinh! Ha ha, du sao co long huyết quệt loạn len than
thể, đao thương bất nhập! Mấy cai việc nay con đơn giản hơn ăn bữa sang! Con
cả... A, con co ngươi, ngươi cai ten ảo thuật gia nay, đến luc đo ngươi cũng
co thể biểu diễn một lượt tiết mục của ngươi."

Ben cạnh Tatara vốn ngậm miệng lam thinh, nghe đến đo khong khỏi trong long
giận dữ.

Ảo thuật gia? Tatara đại nhan ta vốn la ma phap sư cao quý hang thật gia thật!
La ma phap sư!!!

Nhưng ma Hạ Á đại gia đa noi như vậy, đạo lý kẻ đang đứng dưới mai hien như
Tatara cũng hiểu được, hắn mau chong cười bồi: "Đung đung đung, ta nhất định
sẽ hết sức, nhất định sẽ hết sức!"

Kẻ đang thương vừa nghe tam tri vừa hướng về...

Thật sự co thể ở lại tren Da Hỏa Trấn, đem than thế cung hoan cảnh đang thương
của minh toan bộ vứt bỏ, từ nay về sau khong hề la quý tộc, chỉ la một nữ hai
tử binh thường, đi theo ben cạnh dế nhũi nay, co bả vai cường trang của hắn co
thể nương tựa, co lồng ngực cường trang của hắn để bảo vệ cho minh, khong quản
la ở nha nấu cơm giặt quần ao cho hắn cũng tốt, hay cung hắn lập ganh hat diễn
mấy vở hai kịch hồ đồ cũng vậy.

Loại cuộc sống đơn thuần vo tam vo phế nay, tựa hồ...

Tựa hồ...

Vi sao mới tựa hồ nghĩ như vậy một lần ma đa thấy hạnh phuc như thế nhỉ?

Nghĩ mai nghĩ mai, cũng khong biết la từ khi nao thi kẻ đang thương mi mắt đa
nặng trĩu, dần dần chim vao giấc ngủ, trong mộng tựa hồ mơ mơ mang mang, theo
Hạ Á đi tới Da Hỏa Trấn, hai người ở tại một căn phong nhỏ co san sau, co lo
sưởi trong tường ấm ap, tren mặt đất lot thật day da thu...

Tới tận luc hừng đong, kẻ đang thương tren mặt hay con mang theo một tia tiếu
ý nhan nhạt, nang lật người một cai, lại đột nhien lại cảm giac thấy tren mặt
te rần.

Một ban tay vỗ vỗ hai cai tren mặt nang, trong luc mơ mơ mang mang chợt nghe
thấy thanh am trầm thấp của Hạ Á: "Nay, tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh!"

Kẻ đang thương mở to mắt, đa phat hiện minh nằm ở ben cạnh Hạ Á, dế nhũi nay
sắc mặt lại am trầm thật sự!

Bầu trời mới vừa thoang co chut tờ mờ sang, ga dế nhũi nay sao mới sớm như vậy
đa gọi minh dậy rồi?

Kẻ đang thương xoay người ngồi dậy, nhin nhin bốn phia, nhất thời trong long
lạnh lẽo!!

Ở chung quanh khong xa, khắp bốn phia, trong anh nắng mong lung của binh minh,
hơn hai mươi ten kỵ binh đa hoan toan lập thanh vong vay xung quanh ba người!

Mấy kỵ sĩ xuống ngựa cầm vũ khi trong tay đứng ở chung quanh, ma đam kỵ sĩ con
lại thi vẫn như cũ ngồi tren lưng ngựa, trong tay giương cung tiễn, đề cao tư
thế cảnh giac.

Ma mấy kỵ sĩ gần nhất kia, cự ly đến chỗ nay chẳng qua chỉ tren dưới mười
bước, trong tay trường kiếm phong duệ, tỏa han quang!

Dế nhũi đứng ở ben cạnh minh, hắn rut từ trong ngực ra thanh hỏa xoa nắm trong
tay, sắc mặt am trầm như tượng băng!

Hạ Á đa nhận ra mấy cai ten suc sinh nay, một ten đứng ở đối diện trong số đo
chinh la kỵ sĩ thủ lĩnh lần trước đa từng cung minh luận vo.

Lần trước minh nhan luc đối phương người con chưa tới, thừa dịp chạy mất,
nhưng hiện tại xem ra, diễn lại tro cũ la khong co cơ hội. Đối phương đa vay
khốn xung quanh minh, bản than minh lại khong co ngựa...

"Buong vũ khi xuống." Ga kỵ sĩ thủ lĩnh lần trước bại bởi tay minh sắc mặt am
lanh, tiếng noi khan khan: "Sau đo tự minh bước tới! Từng người một!"


Liệp Quốc - Chương #47