Hai Lý Do


Người đăng: Boss

Bien: A La

Hạ Á ở trong địa tinh bộ lạc cẩn thận điều tra một lần, toan bộ bộ lạc, khong
phan biệt gia trẻ, tổng cộng co một trăm sau mươi bốn cỗ thi thể địa tinh. Tất
cả thi thể, với kinh nghiệm thợ săn phong phu của Hạ Á nhin ra được, đều la
một kich tri mạng, tất nhien những địa tinh nay co phản khang, nhưng khong thể
co nhiều phản kich hữu hiệu với địch nhan lắm.

Những ten địa tinh nay cũng co ý chạy trốn, nhưng từ dấu chan ngựa ở bốn
phương tam hướng quanh bộ lạc, địch nhan cong kich địa tinh cơ động rất nhiều,
những địa tinh nay căn bản la khong co đường trốn.

Co khong it địa tinh bị bắn chết ở tren tường đất khi vượt qua tường chạy
trốn.

Hạ Á từ một cổ thi thể rut ra một cay tiễn (mũi ten), suy nghĩ một chut.

Pha giap tiễn?

Mắt hắn sang len. Loại tiễn nay la loại co phẩm chất cao nhất, chuyen dung để
bắn thủng ao giap địch nhan. Ở tren Da Hỏa trấn, chỉ co những dong binh đoan
co thực lực mới co thể sử dụng loại tiễn nay, nhưng cũng chỉ la ngẫu nhien khi
gặp được cường địch mới dung một chut.

Ma... Những người cong kich ở đay, lại đi dung tiễn quý trọng như vậy để bắn
chết địa tinh?

Vũ khi sắc ben, hung han tan nhẫn, cưỡi ngựa như bay, kỹ xảo giết người một
kich tri mạng...

Hơn nữa con đem tren trăm địa tinh giết hại sạch sẽ, khong lưu một người sống,
tac phong như vậy, du ở tren Da Hỏa Nguyen cũng la hiếm thấy. Chỉ sợ chỉ co
vai cai hắc bộ lạc hung danh hiển hach tren Da Hỏa Nguyen mới co thể lam
chuyện tinh loại nay.

Chỉ la... Mấy hắc bộ lạc nay, cũng sẽ khong lang phi tinh lực chạy tới giết
hại địa tinh, địa tinh cũng như khất cai, cướp boc chung no la khong co được
nửa điểm lợi ich, trừ phi ngươi co hứng thu với cac loại thịt kho kia.

Đi một vong dọc theo ben ngoai bộ lạc nay, Hạ Á dừng bước, nhắm mắt lại suy tư
trong chốc lat. Tren mặt đất con lưu lại vai dấu chan ngựa, vết mau, dấu chan,
thi thể, nhin như một mớ hỗn độn, nhưng ở trong long Hạ Á, lại co một it manh
mối mơ hồ thoang qua.

Mấy vết chan ngựa nay, hơn nữa theo địa tinh thi thể phan bổ, thậm chi la
hướng nga xuống, lam cho Hạ Á nhớ ra một it tri nhớ mơ hồ.

Hinh như... Luc trước nhin len một it sach của lao gia hỏa kia, co một chut
mieu tả tương tự.

Hạ Á mở to mắt, giờ phut nay sắc mặt dế nhũi rất ngưng trọng, hắn một lần nữa
đi một vong quanh bộ lạc, sắp xếp lại cac suy nghĩ trong đầu một cach cụ thể
ro rang hơn.

Hơn hai mươi người, khong vượt qua ba mươi, toan bộ đều la kỵ binh, co cung
tiễn thủ, tiễn kỹ thanh thạo. Chia lam ba đội, một đội ngăn chặn đường ra của
bộ lạc, đanh vỡ đại mon bộ lạc rồi giết vao ben trong, bức bach những địa tinh
nay nhảy tường chạy trốn tứ phia. Hai đội con lại toan bộ la kỵ ma, nhan cơ
hội đo ma dọc theo hai ben tường đất bộ lạc đuổi theo những địa tinh chạy trốn
nay, dung cung tiễn bắn chết một phần, sau đo dung ngựa đuổi theo những ten
lọt lưới. Những người nay vũ khi hoan mỹ, vũ kỹ hiển nhien đều hơn dong binh
binh thường.

Hơn nữa, thuật cỡi ngựa cũng rất tốt!

Điểm ấy co thể từ việc bọn họ co thể phong ngựa lướt qua tường đất cũng khong
tinh la thấp kia ma đoan ra được.

Khong đến ba mươi người đem hơn một trăm địa tinh đồ sat, hơn nữa la ben minh
khong co thương vong, đồng thời cũng khong lam cho một địa tinh nao chạy
thoat. Thủ đoạn huấn luyện tac chiến nghiem chỉnh như vậy, chỉ sợ hắc đội nổi
danh nhất tren Da Hỏa Nguyen cũng khong lam được. Hắc đội nay hung ac thi hung
ac, nhưng chưa co cai loại tiến cong như gio cung với kỹ xảo tac chiến cực
mạnh nay.

Cang nghĩ, trong long Hạ Á thậm chi co một chut đe nen thở khong ra, hắn dung
lực hit sau vai cai, mới miễn cưỡng ap chế loại bất an mơ hồ nay.

"Sao, thế nao?"

Nhin Hạ Á trở về, kẻ đang thương tựa hồ đa đứng khong yen, sắc mặt của nang
trắng bệch, tran thậm chi chảy ra mồ hoi lạnh, vội vang hỏi Hạ Á.

"Con co thể thế nao, chết sạch." Hạ Á đem bua vac tren bả vai thượng, nhin
thấy sắc mặt khac thường của kẻ đang thương: "Di? Mặt ngươi sao lại trắng ra
như thế?"

"Ách... Miệng vết thương co chut đau."

"Chan của ngươi lắc cai gi?"
"n... Co chut lạnh."

Hạ Á nhin chằm chằm kẻ đang thương, bỗng nhien nhếch miệng cười, đi nhanh tới,
vươn một canh tay lớn, dung sức đặt len tren đầu kẻ đang thương, đem toc của
nang xoa loạn len, cười noi: "Sợ? Ha ha ha ha, yen tam đi, co ta ở đay, ngươi
sẽ vo sự. Ngươi la tac tac của ta, tuyệt đối sẽ khong cho người khac đọng một
ngon tay vao."

Nhin dế nhũi nay cười đến tim phổi rung len, kẻ đang thương mặc du trong long
co chut căm tức, lập tức bị tiếng cười Hạ Á cuốn hut nang, nhịn khong được cảm
thấy ấm ap, mặc cho ban tay to của Hạ Á đem đầu minh biến thanh loạn thất bat
tao.

Ten dế nhũi nay... Đại khai co thể bảo hộ ta đi...

Cung với sự khẩn trương của kẻ đang thương, những địa tinh nay nhin thấy bộ
lạc bị tan sat khong con, lại khong co một chut hoảng sợ hoặc thương hại.

Hoan toan tương phản, bọn người kia thậm chi mặt may hớn hở nhin về phế tich ở
trước, phat ra một trận cười au khắc au khắc.

Địa tinh... Thật sự một loại trời sinh thich nội chiến.

"Chung no một chut cũng khong lo lắng sao?" Kẻ đang thương co chut khong ro.

"Chung no vẫn như vậy. Chuyện địa tinh thich nhất la nhin đồng loại khong may,
cho du cung bộ lạc cũng thế, huống chi bị đồ sat la bộ lạc khac." Noi xong, Hạ
Á đi qua đem một ten địa tinh vo sĩ cười vui vẻ nhất đa nga lăn ra, mua may
bua lam một cai thủ thế.

Vương phi tien sinh lập tức ngẩng đầu ưỡn bụng đi tới, cao mượn oai hum keu
vai tiếng, dồn đuổi những địa tinh chiến sĩ nay tiếp tục đi về trước.

Ở dưới mệnh lệnh của Hạ Á, chuyến đi nay của bọn họ cũng khong xa, ma la ngay
dưới long song ma địa tinh bộ lạc nay chiếm giữ, ở ben bờ đối diện ma cắm
trại.

Biểu hiện của Hạ Á vẫn la một bộ dang dế nhũi tho bỉ, đối với những địa tinh
chiến sĩ nay đanh đanh chửi mắng, đem việc khuan vac va nhom lửa toan bộ giao
cho những "tac tac" nay, nhưng kẻ đang thương vẫn nhin thấu một it biểu hiện
hiện khong tầm thường của Hạ Á. Dế nhũi nay tuy rằng vẫn như cũ cười mắng lớn,
nhưng trong anh mắt ngẫu nhien hiện len một loại sắc ben như da thu, khi man
đem buong xuống, Hạ Á ngồi ở bờ song, nhin bộ lạc phế tich ở bờ ben kia, hắn
hip mắt lại, khe mắt thỉnh thoảng lộ ra một tia tinh quang, cuối cung mới quay
đầu qua, nhin nhin kẻ đang thương, ngữ khi rất binh tĩnh, nhưng lời noi ra lại
lam long kẻ đang thương nhảy dựng len!

"Uy..." Hạ Á nhin kẻ đang thương noi: "Buổi tối, luc ngủ nen tỉnh một chut,
tuy thời chung ta đều phải đứng dậy chạy trốn."

"? ? ?"

Kẻ đang thương cả kinh, trong tay run len, đem tui nước đanh rơi tren mặt đất.

Hạ Á cười cười, nhưng anh mắt của hắn cũng rất nghiem tuc, hắn chỉ vao bờ ben
kia, ngữ khi giống như tuy ý: "Những ten kia co thể khong co đi qua xa. Ta
theo vết chan ngựa nhin ra, sau khi bọn họ đồ sat bộ lạc nay, liền phan tan
ra. Ta rất lo lắng chung ta sẽ gặp được bọn người kia. Tuy ta khong biết bọn
họ la ai, nhưng theo phong cach bọn họ lam việc, gặp được bọn họ nhất định
khong phải la chuyện vui vẻ gi."

"Sao chung ta con ở lại chỗ nay?" Trong thanh am kẻ đang thương che dấu khong
được sợ hai: "Hom nay vi sao ngươi cắm trại sớm như vậy?"

"Bởi vi nơi nay hẳn la an toan nhất ." Hạ Á suy nghĩ một chut, thanh am của
hắn thực tự tin: "Những ten kia mới vừa đem nơi nay đồ sat, như vậy khi bọn họ
ly khai chắc sẽ khong đi qua đay nữa."

Hạ Á noi xong, cầm hỏa trạc xien, tren hỏa trạc xien co đam mấy khối thịt
lang, đưa đến ben cạnh kẻ đang thương, đem hỏa trạc xien nướng ở tren đống lửa
một lat, đưa cho kẻ đang thương: "Ăn đi, mặc kệ noi gi thi noi, co thể ăn no
cũng la một chuyện hạnh phuc nhất rồi."

Noi xong, hắn chỉ chỉ một đống lửa trại xa xa, Vương tien sinh giống như một
ten cai ngục đang quat mắng những địa tinh chiến sĩ nay, Hạ Á cũng khong co
ngược đai địa tinh tu binh, con phan một khối thịt lang cho bọn chung. Bất qua
một khối thịt lang lớn như vậy chia cho mười mấy địa tinh, mỗi địa tinh nhiều
nhất chỉ co thể cắn hai cai thoi.

"Co lẽ chung ta khong nen mang theo đam tu binh nay." Kẻ đang thương suy nghĩ
một chut: "Nếu tự chung ta đi, mục tieu co lẽ cang nhỏ một chut, kho gặp người
khac, cho du co gặp, hai người trốn đi cũng dễ dang hơn."

Hạ Á nở nụ cười, hắn mang theo anh mắt đua cợt nhin kẻ đang thương, thở dai:
"Mặc kệ ngươi la ai, ten gia hỏa ngươi cứ như vậy chạy tới Da Hỏa Nguyen ma
khong chết, thực sự la thần linh phu hộ. Ta cho ngươi biết, ta co thể xac định
những ten kia đều la những ten đồ tể mạnh nhất, hơn nữa cũng la chuyen gia
giết choc. Tuy rằng ta khong biết rốt cuộc bọn chung la ai, co thể la một đạo
tặc đoan hang đầu, co thể la một đam đao binh phản loạn, cũng co thể la một
đam dong binh bỗng nhien cuồng tinh, nhưng noi thế nao thi noi, những ten kia
đều la lao luyện! Nếu thật sự gặp, đừng hy vọng chung ta co thể tranh thoat
anh mắt bọn họ, một tay gia đời, cho du dung mũi cũng co thể ngửi được mui của
ngươi, cho nen, ta mới phải mang theo đam địa tinh tu binh nay."

"Vi sao?"

"Hai lý do." Hạ Á hắc hắc cười cười, nắm len một khối thịt lang nướng chin cắn
một cai, ham hồ noi: "Thứ nhất, nếu chẳng may chung ta gặp đam đồ tể nay, đam
địa tinh nay co thể hấp dẫn được sự chu ý của đối phương, chung ta co lẽ co cơ
hội chạy trốn. Thứ hai... Nếu thực sự khong gặp đam đồ tể nay, đam địa tinh
nay cũng co thể lam một số lượng lớn mồi nhử, đay la việc co lợi với ngươi."

Kẻ đang thương nhin thoang qua đam "tac tac" ben cạnh nay, trong long thở dai,
lại xac định được một việc: Ten kia mặc du la dế nhũi, nhưng hắn tuyệt đối
khong phải la một ten ngu ngốc bốc đồng.


Liệp Quốc - Chương #24