Ái Chà! Quỷ Thật! Đúng Vậy!


Người đăng: Boss

Dịch va bien tập: thuyhiubi

Ro rang đang la mua xuan nhưng anh mặt trời lại như khong đến được toa cung
điện nay. Dường như ở đay co một sức mạnh u am đa đanh tan đi cai ấm ap của
anh nắng vang ben ngoai, ngoại trừ khu vực gần o cửa sổ. Ben ngoai khung cửa
tran đầy anh nắng tươi sang va những lan gio mang hương vị mua xuan thi ngay
ben trong khung cửa, trong một binh hoa được đặt tren bậu cửa, một đoa hoa
hồng đẹp đẽ đang chết dần đi.

"Đoi khi ta thấy chan ghet nơi nay thực sự!"

Kaweixier đứng ben cửa sổ nhin đoa hoa một luc lau, cuối cung thở dai, hạ
giọng noi ra một cau như vậy.

"Ta khong hiểu, thưa giao sư"

Đứng cạnh Kaweixier la đệ tử của hắn, co gai tren mặt lấm tấm tan nhang với
mai toc vang hoe, cung mau với chiếc ao khoac. Nang co vẻ khẩn trương, tay
chan luống cuống khi đứng cạnh hắn.

Thực ra đay la lần đầu tien nang đến căn phong nay trong hoang cung, căn phong
thần bi trong những cau chuyện truyền kỳ - thư phong của Đại đế Kangtuosi, một
cấm địa nổi tiếng. Tren thực tế, cho đến nay, ngoai Kỵ thương Đại đế va
Kaweixier la khach quen của no, gần như rất it người được bước vao đay.

Gần như mọi nghị quyết trọng đại của đế quốc đều được hai người, Hoang đế bệ
hạ va Kaweixier, thảo luận va ra quyết định ở đay.

Co thể noi, khong hề khoa trương chut nao, nơi đay mới đung la trai tim của đế
quốc.

Co gai nay lần đầu tien bước vao đay, ro rang la nang thấy rất go bo, thậm chi
co những luc xuất thần, đến mức nghe khong ro những lời noi của vị giao sư.

"Ngươi đương nhien la khong hiểu rồi! Ít nhất la bay giờ." Kaweixier như
thoang cười, hắn dung hai ngon tay thon dai nhẹ nhang nhấc đoa hoa đang heo rũ
trong binh len, đưa len mũi khẽ ngửi. "Hay nhin vach tường đầy mau sắc nay
xem, tren tường con co những bức bich hoạ mau vang kim, mau sắc ong anh, rực
rỡ như pha le, rồi những phu đieu bằng vang rong được ốp tren những cay cột va
những hương liệu tốt nhất nữa..." Kaweixier nhẹ nhang buong rơi canh hoa.
"Đang tiếc la vẻ xa hoa bề ngoai khong at được cai gia nua va hương vị mục nat
của nơi nay. Gần như cứ đứng đay la ta cảm thấy cai khong khi nay đang khiến
cho mau thịt của ta gia đi va mục ruỗng từng chut một." Kaweixier noi đến đay,
mỉm cười nhin lại chinh minh va người nữ đệ tử. "Tro yeu, ngươi cảm thấy nơi
nay thế nao?"

Co gai ngơ ngac nhin vị giao sư tai tri. "... ..."

"La một ngoi mộ! Một ngoi mộ vo cung to lớn va trang lệ." Trong cai cười của
Kaweixier co một chut hương vị u am. "Nhưng du co trang lệ đến đau thi một
ngoi mộ cũng chỉ la một ngoi mộ."

Thời gian chờ đợi trong thư phong dường như rất dai. Nơi nay co vẻ qua lạnh
lẽo, qua am u. Du ben ngoai đa sang xuan nhưng trong thư phong, dường như cai
gia ret của mua đong vẫn chưa kịp tan, khiến cho co gai vẫn co cảm giac ẩm ướt
va am u lạnh lẽo.

Cuối cung thi từ ngoai cửa cũng truyền vao tiếng bước chan nặng nề. Đo la
tiếng giay dậm mạnh len mặt san cứng rắn bằng đa cẩm thạch. m thanh cũng giống
như toa cung điện, đều gia cỗi va co hương vị mục nat!

Vao luc Đại đế Kangtuosi bước vao, ngai co vẻ đang non nong. Như một con sư tử
đang phẫn nộ, ngai đẩy bung canh cửa rồi bước vao, mang theo người một cơn gio
mạnh. Nhin qua dường như ngai đang đầy sức sống, thần sắc bệnh hoạn trước kia
đa tan biến va ngai cũng hồng hao len rất nhiều. Chỉ co anh mắt... Ánh mắt
sang quắc của ngay xưa giờ đa ngay cang ảm đạm, cứ như một đốm lửa nhỏ trước
trận cuồng phong, đang cố bung len để toả ra những hao quang cuối cung trước
khi lụi tắt.

"Ta cần thời gian! Kaweixier! La thời gian!"

Giọng của Kỵ thương Đại đế khong chỉ non nong ma con như rất khẩn trương va
đien cuồng. Ngai bước ao vao thư phong rồi ngồi xuống phia sau một cai ban
lớn, thuận tay cầm một cay thước đập mạnh xuống mặt ban.

"Thời gian! Kaweixier! Thời gian! Ta cần thời gian! Đo la thứ duy nhất ta cần
co bay giờ!"

Vẻ mặt của Kaweixier ngay từ luc Đại đế Kangtuosi bước vao thư phong đa lại
trở nen binh thản, lanh đạm va bi hiểm như trước, thậm chi hắn con lim dim đoi
mắt. Nghe xong cau noi của Hoang đế, hắn rũ tay ao xuống che khuất hai tay rồi
hơi khom người.

"Khong, thưa ngai. Ngoai thời gian ra, ngai con cần phải co một chut kien nhẫn
va dĩ nhien, nếu ngai co tin ngưỡng thi cũng nen cầu thần linh phu hộ mang đến
cho ngai một chut vận may."

"Cai ta cần nhất chinh la thời gian!" Kangtuosi đại đế nghiến răng nghiến lợi
dung sức vỗ ban: "Kaweixier, ta đang rất đau đớn, tối nao cũng như bị tra tấn
vậy. Hừ! Khong biết ta con sống được bao lau nữa, thậm chi ta con sợ khong kịp
sống đến cai luc ma ta va ngươi đa noi đo! Ngươi co cach gi tranh thủ them một
it thời gian nữa khong?"

"Thần linh đối xử cong bằng với mọi người." Kaweixier vẫn dung cai giọng chậm
rai như vậy để noi. "Thời gian danh cho từng người đa được tối ưu rồi, chẳng
ai thiếu một giay ma cũng chẳng ai thừa một giay, thưa Bệ hạ."

"Quỷ thật!" Kỵ thương Đại đế mắng một cau. "Ta dam thề cả ngan lần la ta rất
ghet cai lối noi nay của ngươi!"

"Cha! Vậy thi để ta bao tin tốt cho ngai." Kaweixier cười ảm đạm. "Đo la thai
tử điện hạ đa đến được quan doanh của tướng quan Ruhr, thưa bệ hạ. Ta tin rằng
quan doanh của binh đoan kỵ binh Luodeliya la nơi an toan nhất của đế quốc.
Hơn nữa long trung thanh của Ruhr cũng đang để ngai tin cậy. Ta cũng tin la
với tri tuệ va năng lực của Ruhr, hắn co thể bảo vệ được cho thai tử điện hạ
an toan, vượt qua mọi nguy hiểm, dưới bất kỳ tinh huống tồi tệ nao."

"Adelike đau, hắn bay giờ thế nao?"

"Adelike đa khống chế được quan phong vệ của ba quận ở tay nam đế đo. Một khi
xảy ra chuyện, hắn co thể trong vong mười ngay đưa đoan quan phong vệ đo đến
Aosiji Liya. Đương nhien với điều kiện tien quyết la tổng đốc đại nhan Armenia
khong lam gi cả!"

Kỵ thương Đại đế sắc mặt hơi kho coi: "Armenia, cai ten chết tiệt khốn kiếp
kia, hắn đa khống chế khu vực khai thac mỏ, ngay ở phia tay của đế đo, khac
nao một lưỡi đao sắc ben đang ke vao cổ ta!"

"Đang tiếc thay, thưa Bệ hạ, chung ta tạm thời khong co cach nao nhấc lưỡi đao
đo ra được!" Kaweixier cười nhẹ. "Chỉ co thể lựa chọn hoặc ta ne cổ ra khỏi
lưỡi đao hoặc ở thời khắc quyết định thi lưỡi đao đo... Bất động!"

"Ngươi đa an bai rồi?"

Lần nay Kaweixier trầm ngam một luc lau rồi mới gật đầu: "Nếu tổng đốc Armenia
bỗng nhien phat bệnh nặng vao thời điểm đặc biệt đo thi co lẽ sẽ thoả man được
yeu cầu của ngai!"

Kangtuosi im lặng một hồi, nhin Kaweixier thật lau, cuối cung mới gật đầu một
cai. Ánh mắt ngai thoang net cổ quai nhưng chỉ trong nhay mắt. Vị Hoang đế gia
hit vao một hơi dai rồi noi: "Vậy thi... Junker, vao đi!"

Khi Junker bước vao thư phong, vị thủ lĩnh của đội Ám dạ ngự lam đang mặc một
bộ giap mềm thượng đẳng, lưng đeo trường kiếm, bộ dạng khẩn trương như day cot
đa được len, đầy sức mạnh va cảnh giac.

Chỉ co điều hơi mỉa mai la la Junker tien sinh - thủ lĩnh Ám dạ ngự lam, kẻ
chỉ biết sống chết vi Hoang đế - khong phải la một quan nhan chan chinh trong
quan đội của đế quốc - nhưng cach hắn ăn mặc lại hệt như một tướng quan chinh
hiệu của đế quốc.

Khi Junker đứng trước cai ban, sống lưng hắn thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lẽo đầy
chết choc, anh mắt hắn giống hệt đoi mắt của một con cu trong đem.

"Junker, hay cho ta biết! Ngươi nguyện ý chết vi ta chứ?" Hoang đế đặt thẳng
vấn đề một cach lạnh lung.

"Bất cứ luc nao va bất cứ nơi đau!" Junker trả lời, khong hề do dự. "Mỗi đem
ta đều chuẩn bị chết đi vi ngai, thưa Bệ hạ!"

Hoang đế lại hit vao thật sau, khi ngai thở ra, dường như đa xuất hết khi lực
của chinh minh. Sắc mặt ngai dần dần trở nen tai nhợt, anh mắt nhin chằm chặp
vao Junker.

"Vậy thi... Nhờ ngươi va người của ngươi vi ta liều chết một lần!"

Trong luc đo thi...
"Oai!"

Hạ Á chỉ hơi chậm một ti thi lập tức đa co một luồng lửa mau xanh la phụt vao
mong hắn một cach dữ dội khiến hắn ru len vi đau đớn va nhảy dựng len như một
con thỏ.

"Nhanh len nao, bọn nhoc!" giọng Meilin vang len ben cạnh Hạ Á nghe hệt như
một mụ phu thủy ta ac đung theo tieu chuẩn!

Hạ Á cố gắng đẩy khẩu Ma đạo phao đi một đoạn rồi cũng nổi giận noi: "Vừa vừa
thoi! Meilin!"

"Phải gọi la Meilin đại nhan!"

Kem theo cau noi của Meilin la một luồng gio như một lưỡi dao chem mạnh vao
người Hạ Á khiến rach cả quần ao hắn. "Bốp!" một tiếng, tren lưng hắn đa co
một vệt trắng hiện len.

"Cha! Than thể rắn chắc qua ta!" Meilin hơi bất ngờ, nang đến ben người Hạ Á
ngửi qua một cai rồi cười lạnh. "Hừ! Ngươi boi mau rồng len hả? Tin ta đi,
nhoc! Ngươi ma con chọc giận ta thi mau rồng cũng khong bảo vệ nổi ngươi đau!"

Hạ Á chỉ co thể cắn răng ma đẩy tiếp khẩu Ma đạo phao.

"Ông chủ, noi thật la ta thấy trước đay chung ta khong nen dối gạt nang."
Tatara đang ở ben cạnh Hạ Á, mặt đỏ ửng vi đa qua sức.

Thực ra la Hạ Á cuối cung cũng chỉ ra phat hiện của hắn dưới khe nui cho
Meilin, sau khi nang đa thề sẽ khong giết hại bọn Hạ Á. Co điều khi biết được
phat hiện nay chỉ cach minh trong gang tấc, Meilin đa nổi đien len vi giận. Ma
khi nang đa bị chọc giận thi...

"Ta đa thề la khong giết hại bọn ngươi nhưng khong co nghĩa la sẽ thả cac
ngươi!"

Luc ấy Meilin đa nhin chằm chằm Hạ Á với vẻ đầy oan giận, noi: "Theo tập quan
của ma phap sư thi thưa qui tien sinh, cac ngai tạm thời bị ta trưng dụng! Cac
ngai được trưng dụng lam người hầu của ta kể từ bay giờ! Con về thời gian phục
vụ của cac ngai thi con tuỳ ở tam trạng ta vui hay buồn đa! Cac ngai đa hiểu
ro chưa??"

Cho đến bay giờ thi Hạ Á va Tatara, dưới sự cưỡng bức của Meilin, đa dung một
sợi day leo keo một khẩu Ma đạo phao từ dưới khe nui len rồi ra sức đẩy từng
chut lại đay.

Đang tiếc la du họ đa phải nai lưng ra lam đến vậy nhưng hinh như con lau mới
khiến cho Meilin hai long.

Cuối cung thi Meilin cũng bị khẩu Ma đạo phao hấp dẫn, khong co hứng để hanh
hạ Hạ Á nữa nhưng Hạ Á vẫn phải đốt len một đống lửa để chuẩn bị bữa tối cho
Meilin.

Đung vao luc hắn đang bửa củi thi Meilin với giọng điệu mỉa mai noi với hắn
một cau: "Thật khong ngờ tai nghệ bửa củi của ngươi khong tệ, củi bửa ra thật
đẹp. Ngươi la kẻ đứng thứ hai về tai bửa củi ma ta đa gặp trong đời!"

"Sao?" Hạ Á nghiến răng oan hận. "Con co người bửa củi nhanh hơn va đẹp hơn cả
ta sao?"

"Dĩ nhien! Đo la một kẻ ki quai, thich phụ nữ to beo lại con thich cười ha hả
va noi hươu noi vượn." Meilin thuận miệng trả lời va tiếp tục dan mắt vao đam
hoa văn tren khẩu Ma đạo phao.

Thich cười ha hả, thich noi hươu noi vượn va con thich phụ nữ to beo, hơn nữa
con bổ củi cực xịn?!

Tatara khong kềm được chớp chớp mắt nhin Hạ Á. "Ông chủ, ta khong thể khong
noi la ngai co đủ tất cả những tieu chuẩn đo!"

Hạ Á bỗng thấy run cả người như vừa nghĩ tới điều gi. Hắn nem khuc củi tren
tay xuống đất đanh bịch, mở to mắt nhin Meilin:

"Ý! Meilin! Ngươi noi người kia... Oai!"

Lại một ngọn đao gio nữa chem vao đui Hạ Á khiến hắn đau điếng, phải vừa thet
vừa nhảy dựng len.

"Phải gọi la Meilin đại nhan!" Ánh mắt của vị nữ phu thủy thật lạnh lung.

"Ngươi noi them xem người kia hinh dạng ra sao?" Hạ Á trong long đầy kỳ vọng.

"Hinh dạng ra sao a?" Meilin như hơi nhướng mắt len. "Một mồm, một mũi va hai
con mắt."

"Thoi! Thật vo nghĩa!"

Tuy nhien, Meilin lại bất giac noi them một cau: "À, cai ga đo hắn dam noi
phet với ta rằng hắn co thể dung một cai bua để khắc ra một đoa hoa cuc tren
một miếng đậu hũ. Thế la ta va hắn cung đanh cuộc."

Tim Hạ Á bỗng nhien đập rộn len!

Hạ Á dam thề với trời đất rằng hắn dường như đa đoan được người Meilin đang
noi đến la ai!!

Tren thế giới nay nếu khong kể hắn thi con co ai thich cười ha hả, thich noi
hươu noi vượn va lại con thich phụ nữ to beo?

Đa thế con dam tuyen bố co thể dung một cai bua để khắc ra một đoa hoa cuc
tren một miếng đậu hũ!!

Chết tiệt! Con ai ngoai lao gia dịch đa mỉm cười nơi chin suối!!

Meilin bỗng nhien đứng dậy, dường như nang khong thich nhớ lại chuyện nay, lại
con co vẻ hơi tức giận: "Ta khong thich nhớ đến hắn, ten khốn đo lam ta khong
thich chut nao vi hắn đanh cuộc thắng ta! Hừ! Co điều ten đo thật la ngốc vi
chưa bao giờ hắn tim ta đoi chung độ. Cha! Ta xem ra vo cong của hắn cũng
khong tệ, co điều vũ khi của hắn cũng thật ki lạ, no giống như một cai xien!"

Hạ Á nở nụ cười, hắn tho tay rut cay cời lo từ sau lưng ra, nhắp nhắp trước
mặt Meilin.

"Ngươi noi giống cai xien, vậy co phải la giống cai nay khong?"

Meilin vừa nhin thấy cay cời lo đa tron xoe đoi mắt.

"Ái cha! Quỉ thật! Đung vậy!"

Vị nữ phu thủy tuyệt đỉnh nay lại con noi tục nữa!!!


Liệp Quốc - Chương #228