Chém Chết Mẹ Hắn!


Người đăng: Boss

Dịch va bien tập: taroihung
Nguồn : TTV

Russell chạy tới mức mặt, cỏ đỏ đày mò hoi. Mặc dù khí trời mới
vào xuan, ban ngày cũng khong nóng, nhưng ngòi tren lưng ngựa chạy hơn
nửa ngày cũng mẹt mỏi phải thở hòng học. Mà quan trọng hơn, than
thẻ mẹt nhọc chỉ là thứ yéu, lúc này trong lòng của Russell đang
nóng như lửa!

Bản than dãn theo thủ hạ rời đi kiém nước mang vè, vị đại nhan kia
rót cuọc là có chủ ý gì?

Lấy kinh nghiẹm phong phú của Russell, trong lòng hắn mơ hò cảm giác
được làn tạp kích này khong gióng bình thường! Dám can đảm tạp
kích mọt đoàn người ngựa lớn như vạy, hơn nữa đám mã tặc lại co
được tin tức rát nhanh, nói khong chừng đã am thàm đièu tra trong Da
Hỏa trán. Biét rõ làn này có hai dong binh đoàn lớn họ vẹ mà con
dam động thủ, như vạy có lẽ bọn người Hawk đang gặp phải phièn phức
khong nhỏ.

Sau khi bản than rời đi chỉ còn lại vài chục người có hay khong khả
năng chóng lại tạp kích của mã tặc? Vị đại nhan kia làm sao lại tự
tin đén như vạy, rót cục từ đau mà đén?

Mang nước, mang nước!

Chết tiệt! Cho dù láy được nước mang vè nhưng đọi ngũ đã bị mã tặc
tieu diẹt thì còn co cong dụng gì !

Cứ như vạy suy tính, Russell chỉ cảm thấy bản than nhát định là phát
đien, vì thé nào lại tin tưởng những lời nói vo lý của vị "đại
nhan" trẻ tuỏi kia! n, ta nhất định la đien rồi ! Ten tiẻu tử kia còn
nhỏ tuỏi hơn cả Hawk, làm gì hiẻu được nhièu it bao nhieu đạo lý !
Mu quang tự đại như vạy, chỉ sợ khong chừng hiẹn tại đã bị đám mã
tặc tieu diẹt!

Ta cùng máy chục người bon ba mang nước trở vè quả thực chính là
uỏng phí sức lực a!

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, khi vị đại nhan trẻ tuỏi kia làm ra quyét
định, sắc mặt trầm ổn, biẻu tình cương nghị quyét đoán-- làn trước
cùng người Odin chién tranh, Russell cũng đã từng tháy qua quan đọi
của Byzantine ở trong Da Hỏa trấn, trong quan đọi chính quy tinh nhuẹ
của Byzantine, các sĩ quan cao cáp mơ hò cũng có bọ dáng thàn kỳ
như thé, nhuệ khi tràn đày, cung luc ẩn ham uy thế...

Nhìn bọ dáng của vị đại nhan kia lại khong giống như cuòng vọng lẳng
lơ.

Lẽ nao, hắn thật sự co biện phap ngăn chặn tập kich của ma tặc? Dù vài chục
người chóng đỡ só lượng mã tặc nhièu hơn vài chục làn...

Thạm chí cũng từ có giay phút Russell nhịn khong được phải nghĩ: hay
là dứt khoát mang theo thủ hạ chuòn đi! Dù sao trước khi xuát phát
rời Da Hỏa trấn vị đại nhan trẻ tuỏi kia đã đưa trước mọt nửa thù
lao, huóng hò hiẹn tại thủ hạ của bản than mõi người hai ngựa, co
điều kiện như vậy, chỉ càn chạy khong ngừng nghỉ vè tay nam, sau đó
đánh mọt vòng quay vè lại Da Hỏa trấn. Dựa vào sức của hai con ngựa
nhát định có thẻ thoát ra khỏi vòng vay của mã tặc!

Đièu này chắc chắn sẽ thành cong!
Chuòn... Hay la khong chuòn? !

Trong lòng Russell vẫn can nhắc chần chờ tính toán.

Chuòn mà noi, dù sao cũng nhạn được tièn, lại có 50 con ngựa tặng
kèm, xem như là làn làm ăn có lời.

Nhưng néu như vạy sẽ khong tránh khỏi có chút ti tiẹn nhu nhược.

Còn khong chuòn mà nói... Cho dù tìm được nước quay vè cũng là
chịu chét...

Mắt tháy mặt trời đã ngã vè tay. Russell bỗng nhien đang ở tren ngựa
lièn het lớn một tiếng: "Dừng ! ! !"

Hắn hét len mọt tiéng, 50 thủ hạ dong binh nhát thời đèu ghìm cương
dừng ngựa, luc nay mọi người đèu đã mò hoi đàm đìa, lièn co người
hỏi: "Đoàn trưởng, thế nao, la muốn nghỉ ngơi sao?"

"Thay ngựa!" Sắc mặt của Russell am trầm, vón hắn muốn noi "quay đàu",
nhưng lời nói vừa đén mép thì mọt cỏ kieu ngạo cùng nguyen tắc
nghè nghiẹp trong lòng hắn trỏi dạy. Rốt cục hắn thở dai trong long:
quen đi, theo ten đại nhan trẻ tuỏi kia đien mọt làn vạy ! Cùng lắm
khi trở lại nhìn tháy bọn họ đã bị tieu diẹt, ta dãn theo thủ hạ
làn nữa bỏ chạy cũng khong muọn, dù sao hiẹn tại người của ta cũng
là mọt người hai ngựa, thạt sự muón chạy trón thì cũng khong phải
là ván đè khó.


  • Thay ngựa thay ngựa!! - Đám dong binh đèu lớn tiéng truyèn lẹnh, sau
    đó cả bọn nhảy xuóng ngựa đỏi sang ngựa chuản bị.

Những dong binh này đã khá mẹt mỏi, du sao bọn họ đèu khong phải kỵ
binh, cũng khong phải ma tặc. Tuy rằng cũng biét cưỡi ngựa thé nhưng kỹ
thuạt cưỡi ngựa rát yéu kém, bát qua cũng chỉ miẽn cưỡng cưỡi
ngựa chạy nhanh mà thoi, vè phàn mọt ít kỹ xảo đièu khiẻn ngựa cao
tham tỷ như làm thé nào đẻ phói hợp với ngựa, như thế nao đẻ tiết
kiệm thể lực v.v... dọn họ đều hoan toan khong biét.

Càng có mọt ít dong binh trong lúc chạy nhanh thi hai tay lại om cỏ
ngựa, kết quả người khong mệt chết nhưng suýt tý lại bóp nghẹt thở
ngựa. Phàm là kỵ binh cưỡi ngựa hoàn mỹ, trong lúc chạy nhanh đường
dài đèu biét làm thé nào đẻ hạn ché tháp nhát tieu hao thẻ lực
khi ngòi tren ngựa, ma than thẻ của đám dong binh này lại cứng nhắc,
hai chan gắt gao bám chặt bụng ngựa như thé sẽ phải tieu hao thẻ lực
rát lớn. Mới chạy được hơn nửa ngày thì cả đám đã mẹt đén mức
ngã len ngã xuóng. Ngay cả thời gian thay ngựa cũng lau hơn bình
thường.

Cũng may, khién cho Russell thoáng an tam chinh la tren đường bọn họ đi
vè phía tay cũng khong gặp phải mã tặc chặn đường, hiẻn nhien đám
mã tặc khong nghĩ tới phe của bản than dám chia ra hành đọng.

Phia tay đung la co một nguòn nước, bát quá cách đoàn người Hạ Á khá
xa, cưỡi ngựa nhanh đi vè cũng mát hai ngày, néu như láy tóc đọ
chạm chạp của xe ngựa mà nói, chỉ sợ sáu bảy ngày cũng khong tới
được. Cho nen đám mã tặc cũng khong sợ phe của bản than thay đỏi lọ
trình.

Russell lo lắng trong long, lien tục hói thúc thủ hạ chạy nhanh hơn,
thé nhưng đám dong binh này cũng khong tinh thong cưỡi ngựa, mặc cho
Russell thúc giục như thé nào tóc đọ của bọn họ cũng khong thẻ
nhanh hơn được. Miẽn cưỡng chạy them mọt khoảng thời gian, trong đám
thủ hạ có người nhịn khong được oan trách noi:


  • Đoàn trưởng, thạt sự khong thẻ tiép tục chạy, hay là dừng lại
    nghỉ nghơi đi.

Sắc mặt của Russell am trầm, het lớn:


  • Hò đò ! Gàn đay các ngươi chỉ sợ quá nhàn hạ nen xương cót đèu
    đã mục nát ! Chỉ mọt chút khỏ cực như thé này lại chịu khong được
    sao !

Thật ra chinh hắn cũng đã rát mẹt mỏi, tuy rằng vũ kỹ của hắn khong
tòi thé nhưng dù sao tuỏi tác cũng đã quá bón mươi, thẻ lực thua xa
thời còn trẻ, lại khong có sở trường cưỡi ngựa. Mọt đường chạy
lien tục, hai đùi của hắn vừa nhức vừa đau, nhát là phía trong hai
đùi cọ sát vào yen ngựa cả buỏi chièu sớm đã nóng rát khong chịu
nỏi, than mình xóc nảy tren lưng ngựa hàu như muón rời ra thành từng
mảnh, chẳng qua hắn than là đoàn trưởng cho nen khong thẻ khong làm
gương, bằng khong ngay cả hắn cũng keu khỏ thì làm sao có thẻ ước
thúc đám thủ hạ ben dưới.

Mắt thấy đoàn trưởng quat mắng, trong đám thủ hạ lại có người oán :


  • Đoàn trưởng, khong phải các anh em lười nhac, anh em đã theo ngài ngang
    dọc nam bắc thì có khỏ cực nào lại chưa trải qua ! Chỉ là chúng ta
    dù sao cũng khong phải kỵ binh, mọt đường cưỡi ngựa chạy nhanh, có
    thẻ đạt được trình đọ này xem như đã là lièu mạng, chạy tới lúc
    này người ngựa đèu đã khong thẻ chịu nỏi, chi bằng dừng lại nghỉ
    ngơi đi!!

Russell quay đàu nhìn lại, quả nhien khong it thủ hạ dong binh đã nằm
sắp tren lưng ngựa lung lay sắp đổ, chỉ là thường ngày bản than quản
lý nghiem khắc mới khong có người dám tụt lại ở phía sau nghỉ ngơi.
Ma luc nay, khong ít thủ hạ đã tái nhợt sắc mặt, hiẻn nhien là khong
còn thẻ lực đẻ tiép tục chạy, người đã mẹt như vạy thì ngựa cũng
khong khá hơn, khong ít con ngựa đã bắt đàu sùi bọt mép.


  • Được rồi! - Russell hung hăng nghién răng. Bất đắc dĩ mới ra lệnh, chỉ la
    trong long du sao cũng khong cam long, bỗng nhien ngẩng đầu nhin vè phía xa
    xa, thì tháy xa xa ở đường chan trời là mọt mọt ngọn núi nhỏ, dưới
    ngọn núi là mọt mảnh rừng cay, Russell tam lý thoáng đọng, lièn het
    lớn - Chạy tới rừng cay phía trước vừa lúc dừng lại nghỉ ngơi nhóm
    lửa ăn cơm ! Mọi người tranh thủ bỏ sung thẻ lực, chúng ta phải mau
    chong tiép tục len đường!

Mọt phen cỏ đọng như vạy mới khién cho đám thủ hạ chạy vè phía
trước them mọt đoạn.

Ngọn núi nhỏ kia nhìn cũng khong xa, nhưng dù sao cũng có cau 'tháy
núi chạy chét ngựa', mắt tháy ngọn núi kia ở rát rừng thé nhưng
phải chạy hơn nửa canh giờ mới có thẻ tới nơi.

Vừa đén ben cạnh khu rừng, lần nay khong đợi Russell hạ lệnh, đám dong
binh cũng đã xoay người xuóng ngựa, có vài ten nhào thẳng xuóng
đát, ngay cả ngựa cũng khong cọt chặt, hạn khong thẻ nằm luon tren
đát.

Russell giận dữ vút roi ngựa vài cái, thúc dục thủ hạ đứng dạy dắt
theo ngựa, luc nay mới chậm rai đi vào canh rừng. Cũng khong có đi vào
sau ben trong, bọn họ ở gàn ben ngoài hạ trại, lập tức phan chia cong
viẹc, đào hó thì đào hó, nhặt cay thì nhặt cay, nhom lửa thì nhom lửa.
Russell đi sang mọt ben, tựa lưng ngòi ben dưới mọt góc đại thụ, đương
nhien có thủ hạ than tín mang thực vạt đén cho hắn, hắn tùy tiẹn ăn
vài miéng cũng khong cảm nhạn mùi vị, nhưng lại láy ra mọt túi
nước uóng mọt hơi hét nửa túi mới cảm tháy ngọn lửa sót ruọt
trong lòng giảm đi vài phàn. Hắn thở thạt dài mọt hơi, nhìn đám
thủ hạ nằm đày tren mặt đát ben cạnh, trong lòng cũng có chút ưu
buòn.

Trong lúc nghỉ ngơi, Russell cởi quàn của bản than ra thì tháy ben
trong hai bắp đùi đã sớm nỏi len những vét phòng nước, có vài vét
phòng cũng đã bị vỡ, máu tươi cùng quàn dính chặt vào nhau, nhẹ
nhàng gỡ ra mọt cái, nhát thời đọng tới vét thương khién cho hắn
đau tới nhăn mặt. Hắn thở dai, dù sao trước đay bản than đèu đi bọ theo
bảo vè các thương đọi, bản lĩnh cưỡi ngựa thực sự quá mức cảu
thả.

Du sao, ngựa cũng là mọt loại trang bị sang quý, chi phí đẻ nuoi
dưỡng mọt con ngựa khong tính là quá tót (khong phải loại là chién
mã đã được huán luyẹn qua) thì cũng đủ chi tieu ăn uóng cho ba bốn
thanh nien trai tráng. Bọn họ chỉ là dong binh dùng mạnh cực khỏ
kiém tièn, làm gì dư thừa tièn đẻ trang bị ngựa? Ngựa sử dụng cho
hành trình làn này đèu là do Hạ Á cùng thương hội Jialun-Si cho mượn
dùng.

Russell nghỉ ngơi một chut, hơi thở dàn đèu đặn khoi phục lại vài phàn
tinh thàn, theo thói quen lièn hướng ra xung quanh cảnh giác mọt vòng,
đám thủ hạ của bản than đèu đã mẹt gàn chét, hơn nữa lúc này đã
chạy khá xa đoàn người Hạ Á. Xem ra cũng khong càn lo lắng gặp phải
mã tặc phục kich, cho nen mọi người vừa dừng lại nghỉ ngơi đèu là nằm
bò tren đát, ngay cả thói quen cử người đi ra xung quanh cảnh giới
tìm tòi cũng khong ai lam. Russell mặc du có ý định thúc giục thủ hạ
tản ra cảnh giới xung quanh, thé nhưng nhìn tháy đám thủ hạ mẹt
khong dạy nỏi, cho nen hắn cũng khong đành nhãn tam : ma thoi, cứ dẽ
giải mọt làn chắc sẽ khong có chuyẹn gì lớn xảy ra.

Lúc này hắn ngảng đàu nhìn len trời, trong mảnh rừng cay này rát
yen tĩnh, thế nhưng theo cảm giác rèn được sau nhièu năm làm dong binh,
Russell cảm tháy có đièu gì đó khong thích hợp.

Loại cảm giác này là mọt loại cảnh giác kỳ diẹu hiém tháy,
Russell biét rát rõ, loại cảnh giác này đã vo só làn cứu thắng
thoát khỏi vài làn bỏ mạng ! Theo bản năm hắn đã nhạn ra có chút
gì đó khong đúng, chỉ là lúc này than thẻ cùng tinh thàn đèu mẹt
mỏi, trong lúc nhát thời vãn chưa thẻ xách định ván đè nằm ở chõ
nào, thé nhưng cảnh giác đã dưỡng thành trong nhièu năm đang từng
chút từng chút nhắc nhở bản than!

Nghĩ tới đay, Russell có gắng chóng cự đứng len, tay vịn vào đại thụ,
híp mắt nhìn xung quanh cánh rừng, vắt óc suy tính, trong nhay mắt,
sắc mặt của hắn đọt nhien bién đỏi!

Khong đúng ! Khong đúng ! ! !

Mọt cánh rừng lớn như vạy đương nhien sẽ có khong ít loài chim sinh
sóng! Thé nhưng vì sao từ lúc đám người của bản than đi vào, người
ho ngựa hý, néu như là mọt cánh rừng hoang dã bình thường phải sớm
có chim rừng bị kinh đọng bay len mới đúng ! !

Đoàn người của bản than đi vào đã gàn nửa ngày nhưng làm gì có
tới mọt con chim nào bị kinh đọng bay len?

Như vạy chỉ có mọt thứ đẻ giải thích chính là... chim ở trong cánh
rừng này đã sớm bay mát trước khi đoàn người của bản than đi vào !
Vè phàn vì sao lại bay mát... đương nhien là trước khi nhóm người
của bản than đi vào, cũng đã có khong ít người đi trước vào cánh
rừng này ! Hơn nữa chỉ sợ những người này... hiẹn tại vãn còn ở
trong cánh rừng ! !

Russell càng suy tính càng trở nen rõ ràng, sắc mặt đọt nhien thay
đỏi, nhát thời 'xoạt' mọt tiéng, hắn rút trường kiém ben hong, cao
giọng het lớn :


  • Mọi người đứng len! Kết trận cảnh...

Hắn còn chưa hét hét cau thì bõng nhien nghe tháy từ trong rừng cay
truyèn tới ho vang ! m thanh ho vang kia truyèn tới từ ba hướng ở xung
quanh ! Lièn sau đó là tiéng vó ngựa chạy nhanh vè phía bọn họ !
Từ ba phương hướng trong rừng cay là vài chục kỵ binh đang rát nhanh
nhào vè phía bọn họ!

Những kỵ binh mai phục trong rừng cay này có kỹ thuạt cưỡi ngựa rát
hoàn mỹ, rừng cay này tuy rằng khong có rạm rạp, thé nhưng dù sao
cũng bị cay cói che chắn, thé nhưng hơn trăm kỵ binh của đói phương
đang lao ra, ở trong rừng cay lủi lách linh mãn gióng như là khỉ vượn
! Hiẻn nhien đèu là tinh nhuẹ với thuạt cưỡi ngựa đạt tới hoàn mỹ
cực điẻm!

Hơn mọt trăm kỵ binh lủi lách giữa rừng cay phảng phát như là đang
chạy ở tren bình nguyen, tóc đọ khong chút nào chạm lại, Russell còn
chưa hét hét cau thì kỵ binh chạy ở trước nhát đã xuát hiẹn ở ngay
trước mặt hắn! !

Luc nay sắc trời đa tối sầm, mắt tháy vài chục kỵ binh gióng như ma quỷ
từ trong rừng cay chạy ra. Lúc xung phong chỉ nghe tháy tiéng vó ngựa
rung trời, khong hề nghe tiéng người ho ngựa hý! Bọn người kia khong như u
linh trực tiép xuát hiẹn ở trước mặt, trong bóng đem quả thực toát ra
mọt cỏ mùi vị rát ma quái !

Các dong binh nhát thời bị kinh đọng, khong ít người nhảy dựng len,
còn có khong ít người luóng cuóng rút vũ khí càm trong tay. Nhưng
đám kỵ binh đã rát nhanh tiép cạn đoàn người, lièn sau đó xen lãn
vào trong đoi ngũ, chia cắt đám dong binh thành nhièu nhóm nhỏ, những
kỵ binh kia nhẹ nhàng cúi người khom lưng, trong tay cũng khong sử
dụng bát kỳ vũ khí, chỉ dùng nắm đám cùng chan rát nhanh đánh gục
từng người từng người dong binh. Còn có mọt vài kỵ binh xong tới,
hai người chạy song song, sau đo rát nhanh tản ra hai ben, kéo căng mảnh
lưới đang càm trong tay, lièn sau đó là vài người dong binh bị tám
lưới quán chặt, hơn nửa với sức ngựa đang lao nhanh tới, trực tiép
đem đám trói lăn ra đát!

Khong được chốc lat, Russell lièn kinh khủng phat hiện, toàn bọ năm mươi
thủ hạ đã bị đói phương hoàn toàn đánh tan! Đối phương hinh như cũng
khong co ý định giét chóc, chỉ tháy những kỵ binh này gióng như
những dan chài còn người của bản than thì gióng như cá trong lưới,
nhát thời người ngã ngựa đỏ, đói phương lợi dụng sức ngựa cùng
tóc đọ, đem lưới thu lại, nhát thời toàn bọ đoàn người của bản
than đèu bị bắt giữ !


Liệp Quốc - Chương #197