Người đăng: Boss
Dịch va bien tập: taroihung
Nguồn : TTV
"Chỉ có nhieu đay?" Sắc mặt của Hạ Á càng lúc càng khó coi, quay đàu
nhìn chằm chằm vị đọi trưởng, xụ mặt noi: "Nhan số khong đủ là do
đang mùa đòng áng, ta tiép thu giải thích này của ngươi. Huấn luyện
khong tới là do quan kỷ hiẹn tại khong nghiem, có thẻ là do mọt mình
ngươi cũng khong thẻ quản hét mọi viẹc. Thế nhưng. . . Quan bị trong
kho vũ khí đã đi đau! Chẳng lẽ mọc cánh bay mát? ! Hay là do ngươi
lén lút am thàm đem bán, tham o của cong bién thành tièn trong túi
rieng !"
Đừng hiểu lầm, viẹc này khong phải thẻ hiẹn tinh thàn trách nhiẹm của
Hạ Á, chỉ là néu như hắn đã làm thóng lĩnh quan vụ của mọt quan,
như vạy theo hắn nghĩ, mọi thứ trong các kho vũ khí đèu phải thuọc
vè hắn mới đúng!
Bà nó ! Rõ ràng có người dám tham o đò vạt của bản than ? ! Mẹ no.
. . Ông đay còn khong kịp tham o ! ! Thạt sự là quá tức giạn mà!
Nhưng Hạ Á càng phát cáu, thì vị đọi trưởng càng ủy khuát, hắn keu
oan nói: "Đại nhan! Ngai cũng khong thẻ vu oan cho ta ! Ta ở nơi này đảm
nhiẹm chức vị đọi trưởng sáu năm, cho tới bay giờ vãn chưa từng tham
o kho vũ khí dù chỉ mọt đòng tẹ! Vì sao kho vũ khí tróng khong,
ngài cũng khong nen hỏi ta, mà là hỏi bọ phạn quan nhu trong quạn mới
đung! Hằng năm ta ở nơi này thực sự đèu báo cáo tỏn hại của vũ
khí len cáp tren, yeu càu được bỏ sung só lượng, thé nhưng mọt năm
ròi lại mọt năm, làm gì có người đẻ ý tới yeu càu của ta ? Những
thứ mà ngài tháy được trong kho cũng chính là do năm ngoái chúng ta
đánh nhau với người Odin, bọ phạn quan nhu dưới sức ép của phía
tren, mới miẽn cưỡng phan phát mọt chút đò nhằm láy lẹ!"
Noi xong, đọi trưởng nong binh của thon chỉ vào bọ quàn áo đày chắp
vá của bản than: "Néu như thực sự ta có tham o thì bọ dáng của ta
làm sao lại the thảm như thé này?"
Noi tới đay, hai con mắt của hắn thoáng đỏ, hét len: "Năm đó ta tiép
nhạn nơi này, trong kho vũ khí cũng chỉ có mọt bó tiẽn gõ mục
nát, còn có hai thanh đoản mau với đàu mau đèu đã gỉ sắt ! Đến hiẹn
tại, kho vũ khí so với lúc ta nhạm chức đa nhièu hơn mọt chút, điều
này cũng xem như là hiém lạ ! Ngài cứ đi tới nơi khác mà xem, néu
có bát kỳ kho vũ khí của thon nào có nhièu vũ khí hơn nơi này,
thì ta sẽ tự chặt đàu làm ghé cho ngài ngòi !"
Cang noi tính khí của hắn cang trỏi dạy, hắn lọt sạch áo lọ ra mọt
bọ ngực tràn, tren ngực là mọt cái sẹo lớn, hắn lớn tiếng noi: "Ta
là người xuát than từ binh đoàn 6 của đé quóc ! Hạn nhát chính là
bọn chuọt tham o quan nhu ! Năm đó ta trải qua mọt trạn chién với
người Odin, ta bị trúng vét thương này, nhưng ta cũng tự tay gặt láy
đàu của ten Odin gay ra vét thương ! Néu như ngài xem ta như người xáu,
vạy thì cứ khai trừ ta khỏi quan ngũ! Chức vụ đội trưởng nong binh
này ta đã sớm khong còn muón làm ! Hang năm lo lắng danh sach, đi tới
từng nhà thúc dục trai tráng sung quan, ta cũng gặp phải khong ít
ánh mắt thù ghét !"
Cơn kích đọng của người này khong hỏ là lão binh của binh đoàn 6,
đỏ mặt tía tai, tuy rằng đứng trước mặt lãnh đạo cáp cao như Hạ Á
nhưng hắn khong chút nào úy kỵ, ngay cả nước bọt cũng văng tung tóe
trúng mặt Hạ Á.
Hạ Á nghe xong, gắt gao cau mày, nhìn chằm chằm hai mắt của đói
phương, trầm giọng noi: "Ngươi thực sự là khong tham o !?"
"Ông đay có thẻ dùng mạng đẻ thè ! Néu ta nói dói dù chỉ mọt từ,
thì ong đay sẽ chét khong toàn thay, sau khi chét còn bị bọn chó Odin
cắn mát 'hai bi'!"
Hạ Á nhìn kỹ hai mắt của đói phương, xác định đói phương khong phải
đang bịa đặt, luc nay mới gật đầu: "Được, là ta trách oan ngươi. Viẹc
này trở vè ta sẽ tién hành đièu tra, ta sẽ bảo bọ quan nhu bỏ sung
vũ khí chỉnh tè cho ngươi."
Đọi trưởng nong binh nghe xong, trong long khong cho la đung, nghĩ thàm
những lời này đại bọ phạn chỉ là lời nói suong của các lão quan
lieu, ong đay đã nơi này sáu năm, loại hứa hẹn như thé này bản than
đa nghe ít nhát cũng hơn trăm lần, mà có làn nào thực hiẹn được đau?
Trong lòng khong tin, loại người nhà que như hắn cũng khong biét ngụy
tạo, vẻ mặt lièn hiẹn ra mọt tia khong tin lời của Hạ Á. Hạ Á nhin
tháy sắc mặt của đọi trưởng, lièn cau mày noi: "Thế nao, ngươi khong
tin lời của ta ? Ta là tướng lĩnh phòng giữ của quạn, mọt lẹnh của
ta đã đưa ra đương nhien sẽ khong thu lại !"
Đọi trưởng nong binh nhin Hạ Á một chut, do dự một hòi, nhưng lại khong
nói.
Tính tình Hạ Á rát ngay thẳng, mắt tháy đói phương có đièu khó nói,
trong long cang hiếu kỳ: "Ngươi rốt cuộc đắn đo cái gì !? Đừng ngại cứ
viẹc noi ra!"
Noi xong, hắn ưỡn ngực hét lớn : "Khong sợ noi cho ngươi biét, ong đay
xuát than từ binh đoàn 13 ! Trước đay là than binh của tướng quan
Adelike! Người của binh đoàn Luodeliya chúng ta, ngươi khong được khong
tin tưởng ! Tướng quan Ruhr của binh đoàn 6 các ngươi cũng là bạn tót
của ta!"
Đọi trưởng rót cục chàn chừ mọt chút, làn này sắc mặt của hắn
cung kính hơn nhièu, ánh mắt cũng chan thành hơn mọt chút, chậm rai
noi: "Đại nhan. . . Néu ngài xuát than từ binh đoàn 13, như vạy cũng
là mọt nam tử anh dũng, ta cũng sẽ khong ngại nói thẳng đay ! Những
lời ngài nói, ta tin ngài thạt lòng, thé nhưng ngài muón cáp khi
giới vè thon. . . Ta xem ra, là cực kỳ khó khăn !"
"Di?" Hạ Á cau mày: "Ta là tướng lĩnh phòng giữ, những viẹc này đèu
thuọc vè quyèn hạn của ta, có gì mà khó khăn?"
"Đại nhan, quạn Moll có tỏng cọng 4 thành 6 trán 21 thon, ngoại trừ
quan phòng giữ ở trong các thành còn có chút bọ dáng quan đọi, có
lẽ kho vũ khí tuy rằng có chút thiéu hụt nhưng chi it ngoài mặt vãn
đạt đủ tieu chuản. . . Thé nhưng kho vũ khí của các trán các thon
thì. . . Hắc hắc! Đèu gióng như chõ của ta, tróng khong ngay cả chuột
cũng khong co." Đọi trưởng nong binh cười khỏ nói: "Ngài phát quan
giới cho mọt chõ của ta thì dẽ, thé nhưng mọt khi đã phát xuóng,
nơi của ta được phát, chẳng lẽ các kho vũ khí ở những nơi khác
ngài lại khong bỏ sung? Néu như toàn bọ đèu bỏ sung. . . Hắc hắc, bien
ché nong binh của toàn quạn bình thường cũng có sáu bảy nghìn
người, mọt làn phát lièn trang bị cho sáu bảy nghìn người, phàn chi
phí này chỉ sợ sẽ sử dụng toàn bọ quan phí của mọt quạn trong
mọt năm."
Dừng một chut, vị đọi trưởng nhìn khuon mặt khó coi của Hạ Á, tiếp
tục noi: "Sau khi phát trang bị, đương nhien tiép theo sẽ là huán luyẹn
nong binh, nhưng muón huán luyẹn chỉnh đón những người chan đát này,
đại nhan, ngài ở trong quan đọi chắc hẳn cũng biét, muón huán luyẹn
binh sĩ thi càn phải có tièn ! Ăn mặc ở dùng, đều la tièn !"
Hắn thấp giọng cười noi: "Bản than ta lúc nhàn rõi cũng ta tính toán
thử mọt chút, néu như muón mang toàn bọ những lõ thủng này vá
lại, dựa theo tieu chuản ba ngan tẹ cho trang bị của mọt nong binh. . .
Mọt bọ giáp da miẽn cưỡng xài tót cùng trường mau và mọt thuẫn bai,
còn có y phục quan đọi, chi phí ăn dùng của sáu bảy nghìn người,
thi phải hao tón bón nghìn kim tẹ mới đại khái xem như là vừa đủ.
Nhưng ngài cũng biét, quan phí mọt năm của quạn Moll chúng ta chỉ
được cáp bát quá hai nghìn kim tẹ, hơn nữa hai ngìn kim tẹ này còn
phải chi tieu cho quan lương tieu dùng các thứ của quan phòng giữ địa
phương, còn đau tièn dư đén lượt những nong binh như bọn ta sử dụng?"
Hạ Á ngay dại.
Ba người đòng bạn nãy giờ vãn theo sát ben cạnh Hạ Á, Tatara la
người ngoài quan ngũ đương nhien sẽ khong chen lời, Shaerba có tính
tình tho lõ, đói với viẹc này cũng khong hiẻu biét nhièu lắm. Trái
lại Philip ở ben cạnh nghe mọt hòi lau, sắc mặt cũng có vài làn
bién hóa, nghe đến đay, bõng nhien khuon mặt nở ra mọt nụ cười: "Hạ Á
đại nhan, lời nói của vị đọi trưởng này rát có đạo lý, thế nhưng,
cách tính chi tieu khong phải được tính như vị đọi trưởng này."
"Nga? Ngươi nói tính toán của ta là sai, vạy ngươi thử tính xem !"
Ngày hom nay đọi trưởng nong binh đã bọc phát toàn bọ tính tình,
thẳng thắn dương cao cỏ trừng mắt hét lớn.
"n, ta khong nói ngươi tính sai, chỉ là chi tieu khong có nhièu đén như
vạy." Philip du sao cũng là mọt thủ lĩnh đã từng chỉ huy máy trăm
võ sĩ, chi phí ăn xài của máy trăm võ sĩ đèu do hắn thu xép, đương
nhien là hắn có kinh nghiẹm.
"Thạt ra trong só chi phí này, vũ khí áo giáp là nhièu nhát, thế
nhưng. . . vũ khí áo giáp cũng chỉ càn mua mọt làn, mọt bọ trang
bị chỉ khong càn xảy ra chién tranh, chỉ là luyẹn thạp bình thường
mà nói, chỉ càn thường ngày làm ra mọt chút đọng tác bảo dưỡng
lao chùi, thì có thẻ sử dụng hơn ba năm mà khong càn hoán đỏi bọ
mới." Philip chậm rãi giải thích: "Cho nen, chi phí chan chính hằng năm
cũng chỉ có ăn uóng của binh sĩ mà thoi. Nong binh khong có quan
lương, chỉ càn gánh chịu ăn uóng cho bọn họ là đủ. Cho nen, chỉ càn
nghĩ biẹn pháp giải quyét ván đè trang bị, như vạy chi phí hằng năm
sau đó cũng sẽ khong còn lớn."
"Cái đạo lý này." Hạ Á cười khổ: "Ta làm thé nào lại khong biét?
Nhưng coi như là chi phí dùng mọt làn cũng phải có tièn mới được.
Sợ rằng, quan phí hằng năm của quận căn bản là khong thẻ đẻ dành tiét
kiẹm, mọt làn chi máy nghìn kim tẹ. . . Ta xem ra là rát khó !"
Trong bụng hắn còn mọt cau khong nói ra: trừ phi bổn đại gia xuất tiền
tui của mình.
Nhưng những lời nay trăm triẹu làn dé nhũi cũng sẽ khong nói ra, hiẹn
tại lam quan, hắn khong tham o rót cuọc cũng xem như là có lõi với
bản than, lúc này còn bảo hắn xuát tièn túi phụ với nước nhà ?
Đua giỡn cai gi thế nay? ! Dế nhũi cũng biét tiéc của a!
"A, cũng khong qua kho." Philip chậm rai noi: "Làm viẹc thì khong nen vọi
vàng háp táp, đại nhan đã có ý định này, như vạy chạm rãi từng
bước thực hiẹn, đàu tien xem thử quan phí còn thừa bao nhieu, sau đó
chọn ra mọt nhóm nong binh tinh nhuẹ, phan phát trang bị cho họ, dù
sao hiẹn tại cũng khong có đánh nhau, năm nay bỏ sung khu này, sang năm
lại bỏ sung khu khác."
Hạ Á im lặng khong len tiếng, từ chối cho ý kiến.
Sau đó mọi người quay lại thao trường, đọi trưởng nong binh phái
người dắt ngựa của đám người Hạ Á tới, đám ngựa đã được ăn no, Hạ
Á cao biệt vị đội trưởng này, cũng khong nói gì nhièu, chỉ la xoay người
len ngựa, dãn theo đòng bọn rời khỏi thon, mọt đường đi vè phía bắc.
Chờ cho đám người Hạ Á rời đi, vị đọi trưởng này mới đứng từ xa
nhìn theo bóng lưng của bọn họ, hắn thở dài : "Đang tiếc. . . Noi thật
dễ nghe, xem ra vừa ròi vua nói dói ong đay đã đi ngược với lương tam,
ai, hom nay chắc ta bị ma ám, như thé nào lại nói ra nhièu lời thạt
lòng đén như vạy!"
※※※
Mọt đường rời khỏi thon, đang lúc đi tren đường, đám ba người Tatara
đèu nhìn ra Hạ Á đang có tam sự, chỉ là trong lúc nhát thời cả
bọn khong biét nen dùng lời nói gì đẻ an ủi vị lão gia này.
Trái lại Hạ Á ngồi tren ngưa, mọt đường vừa đi vừa suy nghĩ trong
đàu, chạy được gàn nửa ngày, bỗng nhien hắn ghìm cương mọt cái,
trực tiép đứng ở giữa đường, ba người ben cạnh tháy hắn bõng nhien
dừng lại, cả bọn đèu ghìm cương quay đàu lại nhìn hắn.
"Cài này. . . Hạ Á lao gia, ngai. . ." Tatara thử dò xét.
Sắc mặt của Hạ Á cổ quai, ánh mắt chớp động, phảng phát như đã hạ
được mọt cái quyét tam, ngảng đàu nhìn ba người, do dự một chut: "Chi
phí này ta tính thé nào cũng khong đủ! Đám nong binh sau khi được
phan phát trang bị thì sẽ có được tác dụng gì? Các ngươi cũng đã
tháy đám người chan đát này, già thì quá già, trẻ thì quá trẻ,
những người này ném cuóc càm kiém thì làm sao có khả năng trở
thành binh sĩ tót? Ché đọ nong binh đã tới bờ vực sụp đổ, cho dù ta
cắn răng bỏ tièn túi phát trang bị, cũng sẽ là đẻ trong nhà kho
chờ mục nát, con néu như gặp phải mọt ít ten gia hỏa tham lam, sợ
rằng sẽ am thàm tham o trang bị!"
"..." Ba người đưa mắt nhìn nhau, cũng khong biết Hạ Á đang co ý gì.
Rốt cục, dế nhũi ngẩng đầu, sắc mặt quỷ dị: "Các người nói xem, néu như ta
thẳng thắng phé bỏ ché đọ nong binh của quạn Moll, thì sẽ thế nao?"