Người Đáng Sợ Nhất Trên Thế Giới.


Người đăng: Boss

Dịch va bien tập: taroihung
Nguồn : TTV
Qua, qua quá mức ly kỳ! !

Hạ Á có gắng nhãn nhịn, nhưng Tatara ở ben cạnh rót cục cũng nhịn
khong được, cười lạnh noi: "Loại cỏ tích này mà ngươi cũng dám láy ra
làm cớ. Hừ, ngươi cho rằng bọn ta là con nít len ba đang nghe kẻ
chuyẹn cỏ tích hay sao? Máy chuyẹn như thé này ở trong bát kỳ quán
rượu nào của bát kỳ thành trán nào, cũng chỉ càn mọt đòng tẹ là
có thẻ nghe được tám đoạn."

Vị đại tỷ kia tức giạn, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Tatara, bọ
dáng uy thế lẫm lẫm nhát thời khién cho ma phap sư khiép sợ rút đàu
núp ra phía sau lưng Hạ Á.

"Ta biết cac ngươi khong tin!" Bọ dáng của nàng có chút bi phãn: "Thế
nhưng ta co chứng cứ!"

Noi xong, nàng giơ ngang cánh tay trái của bản than, tháo giáp tay
bằng da trau xuóng, sau đó đem lớp băng quán xung quanh cỏ tay tháo ra,
vung cỏ tay len nói: "Nhin đi ! Đay là chứng cứ chứng minh lời nói
của ta là sự thạt !"

Tren cỏ tay tráng kiẹn nọ bõng nhien xuát hiẹn mọt cái vòng tay màu
tím nhàn nhạt. Vòng tay này nhìn qua gióng như làm từ mọt loại pha
le, tuy rằng màu tím có chút bán trong suót, mơ hò tản ra ánh sáng
đẹp đẻ của ngọc, ben tren còn khắc loang lõ các hoa văn khong hè có
quy tắc, càng lọ ra vài phàn mùi vị thàn bí.

"Bất qua chỉ là một vòng tay ma thoi." Hạ Á lắc đầu.

"Xin ngai nhìn tỉ mỉ mọt chút." Vị manh nam đại tỷ kia lắc đầu, giọng noi
the lương.

Hạ Á thoáng giật minh, sắc mặt của đói phương khong gióng như là ngụy
tạo, lièn quyét định nhìn kỹ, rát nhanh hắn đã nhìn ra chõ vi diẹu
của vòng tay này.

Vòng tay này rát nhỏ, hàu như là bám chặt vào cỏ tay của đói
phương, cùng da ở cỏ tay của đói phương bám sát vào nhau, phảng phát
như mọt khe hở nhỏ cũng khong có. Phải biết rằng, máy cái vòng tay
thong thường phải rọng hơn cỏ tay mọt chút, như vạy mới có thẻ đeo
vào hoặc tháo ra. Nhưng mọt vòng tay nhỏ như vạy, gắt gao bám chặt
vào cỏ tay, liéc mắt lièn có thẻ xác định, vòng tay nhỏ như thé
này căn bản là khong thẻ tháo ra khỏi cánh tay ! !

Nhưng lại xuát hiẹn mọt ván đè kèm theo... mọt cái vòng tay nhỏ như
vạy khong có cách nào tháo ra-- như vậy, trước đay nàng làm cách nào
đẻ mang vào? !

"Chẳng lẽ loại vòng tay này có thiét bị đẻ vặn nhỏ lại?" Hạ Á nhịn
khong được đưa mắt lại gàn quan sát, vị đại tỷ kia cũng phói hợp
xoay chuyẻn cỏ tay, để cho Hạ Á có thẻ tỉ mỉ nhìn rõ diẹn mạo của
cái vòng tay, nhin kỹ một hồi, Hạ Á mới xac định, cái vòng tay này chắc
chắn là mọt mảnh, ben tren khong hè có khe nứt nào, chắc chắn khong
phải là loại có thẻ mở ra làm hai.

"Vòng tay như thé này, ben tay phải của ta vãn còn có mọt cái." Đoi
mắt của vị đại tỷ này bao hàm mọt cỏ bi phãn cùng nước mắt, am
thanh bắt đàu có chút khàn, dùng giọng nói tràm tháp chạm rãi
nói: "Năm đó ta 10 tuỏi, ta bị người ta ép buọc phải đeo đoi vòng tay
này, sau đó cũng khong thẻ nào tháo ra, những năm sau đó, cho dù ta
ăn uóng tắm rửa ngủ nghỉ, đèu phải mang hai thứ này tren người, no
thực sự qua nhỏ, căn bản là khong cách nào tháo ra. Hơn nữa... Ben tren
hai vòng tay này còn mang theo mọt loại lời nguyèn, chỉ càn mọt
ngày khong tháo được vòng tay, mọt ngày đó ta sẽ khong cách nào khoi
phục lại bọ dạng vón có."

"Ngươi... Lúc trước vì sao ngươi lại mang nó vào?" Trong lòng Hạ Á rót
cục cũng dao đọng, nhịn khong được bắt đàu có ba phàn tin tưởng.

Biẻu tình của đói phương có chút xúc đọng, co chut bi phẫn, ánh mắt
dàn dàn có chút mong lung, bắt đàu chạm rãi tự thuạt lại ...

※※※

"Trước năm ta 10 tuỏi, ta vãn xinh đẹp đáng yeu, lúc đó ta rát hoạt
bát hiéu đọng, bởi vì cha ta là mọt quan nhan, mẹ ta lại chét từ
sớm, chỉ có mọt mình cha ta nuoi lớn ta, mà ben cạnh cha ta đèu là
nam quan nhan hào phóng, từ nhỏ ta đã được nuoi dưỡng như là mọt đứa
con trai, cho nen tính tình của ta có chút lõ mãng.

Lúc đó, cha ta mang theo đám thủ hạ di chuyẻn tới núi Đòng Sơn phụ
cạn trán Giáp Giác, thành lạp căn cứ cùng bọ lạc, bọn ta vón sóng
rát yen ỏn tại nơi này.

Co một ngay, trong rừng núi ta gặp phải mọt nữ nhan cỏ quái, bọ dáng
của nữ nhan kia rát kỳ quái, nàng mặc mọt trường bào màu đen, vạt
trường bào kéo dài tren mặt đát, mà đàu thì đọi mọt cái nón có
chóp cao. Ta đang ở tren núi đào hang sóc thi nữ nhan kia hàu như chỉ
trong nháy mắt cong phu lièn xuát hiẹn ben cạnh ta, lúc ta nhìn tháy
nàng, vành nón của nàng đã che mát khuon mặt, căn bản là ta khong
nhìn tháy rõ khuon mặt của nàng, chỉ nhớ rõ giọng noi khong lưu loát
của nàng, co chut khan khan, lại rất ben nhọn, thạt gióng như tiéng
chuọt mài răng tren đòng ruọng trong buỏi tói mùa hè.

Lúc đó ta có chút sợ, nàng đi tới trước mặt ta, cát len mọt tiéng
cười rát đáng sợ, nàng hướng vè ta và nói "Mọt tiẻu co nương thạt
xinh đẹp, ngươi rát có thien phú, có muón làm đò đẹ đi theo ta
khong?" Lúc đó ta còn nhỏ tuỏi, tuy rằng sợ hãi, nhưng đói với những
thứ quái dị cũng có chút hiéu kỳ, ta lièn hỏi nàng nói vạy là
có ý gì, nàng nói nàng là mọt ma phap sư phi thường lợi hại, chỉ
cần ta đi theo nang, như vạy sau này ta có thẻ trở thành bát kỳ nhan
vạt lợi hại nào mà ta có thẻ nghĩ ra.

Sau đó nàng biẻu diẽn vài cái ma pháp nhỏ cho ta xem, nàng bắt láy
mọt con sóc trực tiép bién nó thành mọt con thỏ, sau đó lại bién
con thỏ thành mọt con gà núi, cuói cùng chạm mọt ngón tay vào con
gà núi, con gà núi nọ lièn bién thành mọt khói đá.

Ta nhìn tháy ngón tay của nàng, vừa mỏng vừa dài, còn đẻ móng tay
rát dài, tren móng tay vẻ rát nhièu hoa văn màu đen.

Khi đó dù sao ta còn rát nhỏ, vừa nhìn tháy đièu kỳ lạ lièn rát
kích đọng, nhịn khong được đã muón đáp ứng, sau đó ta mang nàng vè
bọ lạc, gặp mặt cha của ta.

Cha của ta vừa nhìn tháy người này, bọ dáng của cha ta phi thường
khản trương cùng kieng kỵ, nữ pháp sư hướng vè cha ta nói ra ý đò
của nàng, nói muón nhạn ta làm đò đẹ sau đó mang ta đi. Cha ta làm
sao có thẻ để ta rời đi? Lúc áy cha ta đã mở miẹng cự tuyẹt.

Tính tình của nữ nhan kia hình như rát cổ quai bướng bỉnh, vừa nghe
cha ta cự tuyẹt nang lièn tức giạn phát hỏa, ta nhớ rát rõ am thanh
nàng cười lúc đó rát gióng cú mèo keu to trong đem khuya, nang hướng
vè cha ta chất vấn "Ngươi cũng biét ta là ai, thé giới này có bao
nhieu ngươi đạp đàu càu xin làm đẹ tử của ta nhưng khong được !?"

Bọ dáng của cha ta khi đó có vẻ rát sợ hãi, thé nhưng dù sao cha ta
cũng rất yeu thương ta, khong chịu hi sinh ta, cho nen vãn kien trì hướng
vè người nọ nói "Ta biét than phạn của các hạ, nhan vạt như ngài
đèu là cao cao tại thượng, những con kién hoi như bọn ta nào dám
chóng cự lại ngai, thé nhưng đay là con gái duy nhát của ta, ta khong
muón nó trở thành cường giả, chỉ hy vọng nó sóng mọt cuọc đời
bình yen, dù cho trải qua những ngày tháng bình thường, tương lai con
dai, sau này nó gặp được mọt nam nhan yeu nó thạt lòng va gả cho
người đó, làm tót bản than của mọt người vợ mọt người mẹ, yen ỏn
sóng mọt cuọc đời hạnh phúc."

Nữ nhan kia nghe xong lièn phảng phát như rát khinh thường, nang noi
"Con gái của ngươi hiẹn tại đã xinh đẹp như vạy, tới lúc trưởng
thành thì nàng còn xinh đẹp tới mức nào !? Muón tìm mọt nam nhan
yeu nàng thạt lòng dẽ dàng đén như vạy sao? Nam nhan trong thé giới
này đa só đèu là bọn háo sắc, chỉ sợ bọn chúng yeu thích khong
phải là con gái của ngươi, mà là sắc đẹp của nàng, cuọc sóng yen
ỏn hạnh phúc mà ngươi nói căn bản la khong co khả năng, khuon mặt xinh
đẹp của nàng chính là màm móng tai họa."

Cha ta vẫn như cũ khong chịu đòng ý, nữ nhan kia phi thường phẫn nộ, nàng
cùng cha ta tranh cháp vài cau, cuối cung nàng trở mặt "Ngươi cho rằng
ta nhìn trúng con gái của ngươi thì ta sẽ khong dám hạ thủ hay sao?
Ten gia hỏa như ngươi, ta muón giét ngươi cũng bất qua chỉ càn giơ mọt
ngón tay mà thoi." Cha ta vãn miễn cưỡng chống cự "Ta biết thực lực của
ngươi, thé nhưng ta chỉ có mọt đứa con gái, cho dù ngươi có giét ta,
ta cũng khong thẻ ngòi nhìn ngươi mang con gái của ta đi ! Néu như nó
làm mọt ma pháp sư, sau này cả đời nó cũng khong thẻ két hon lạp
gia đình!"

Bọn họ đáu khảu mọt hòi, ta ở ben cạnh đều nghe được tát cả, trong
lòng ta rát sợ hãi, bởi vì ta cảm giác được cha ta cũng rát sợ nữ
nhan kia, nhưng mà vi ta, cha ta mới ương ngạnh chóng đỡ. Than mình của
nữ nhan kia khong cao cũng khong tráng, nhưng lại tạo cho người ta cảm
giác phi thường nguy hiẻm.

Noi đến cuối cung, nữ nhan kia bõng nhien cười dài mọt tiéng, dùng
móng tay dài đen đen chỉ vào cha ta nói "Tót, xem như ngươi gặp may,
néu đỏi lại là người khác dám làm trái ý ta, ta đã sớm giét
chét. Bát quá than phạn của ngươi đặc biẹt, nẻ tình tỏ tien trong
gia tọc nhà ngươi, ta cũng sẽ khong hạ đọc thủ, bát quá ta phải làm
ra mọt cái khiẻn trách nho nhỏ mới được ! Hừ."

Noi xong, nàng láy ra hai cái vòng tay từ trong áo choang rọng thùng
thình, ta nhớ rát kỹ lúc đó nàng hướng vè ta nhẹ nhàng vãy vãy
tay, ta lièn gióng như là bị mọng du, mơ mơ mang mang mất đi ý thức, cứ
như thé mơ mơ hò hò đi tới ben cạnh nàng, nàng đem hai cái vòng tay
này mạnh mẽ đeo vào trong cỏ tay ta, sau đó ta cảm giác được toàn
than cứng đờ, lièn sau đó ngã xuóng đát, toàn than khong thẻ đọng
đạy.

Ta nằm tren mặt đất, ngay cả con ngươi cũng khong thẻ cử đọng, chỉ cảm
tháy cơ thẻ của ta mơ hò đau đớn, ta nghe thấy tiéng keu la thảm thiét
của cha ta, còn có lời nói ác đọc của nữ nhan kia đẻ lại khi rời
đi "Ngươi khong tin những gì ta noi, vậy thì thử chờ xem! Nhìn con gái
của ngươi đã thay đỏi hình dạng, tương lai làm thé nào nó có thẻ
lạp gia đình sóng hạnh phúc! Vòng tay này có pháp thuạt của ta,
khong ai có thẻ phá giải, cho dù có người biét được ma pháp này,
cũng khong ai dám giúp ngươi giải trừ lời nguyèn của ta! ! Nhớ kỹ,
trong vòng mười năm néu như con gái của ngươi có thẻ tìm được người
yeu nàng thạt lòng sẳn sàng cưới nàng làm vợ, như vạy pháp thuạt
của ta sẽ bị phá giải, coi như là ta thua cuọc ! Nhưng sau thời hạn
mười năm, như vạy pháp thuạt sẽ mang tính vĩnh cửu, coi như là bản
than ta cũng khong có cách nào phá giải!"

Nói xong cau nói kia, nữ nhan nọ cũng lóe len ròi bién mát, từ đó
vè sau ta cũng khong còn gặp lại nàng.

Sau đó ta cũng hon me bát tỉnh, mãi đén lúc ta tỉnh lại, lúc tỉnh
lại, ta, ta đã..."

Nàng kẻ đén đay, vẻ mặt có chút oán giạn, trong anh mắt tran đầy cừu
hận, hàm răng nghién chặt vào nhau keu 'cách cách', nắm chặt song quyền:
"... Ta đã bién thành bọ dạng này! Từ mọt tiẻu co nương đáng yeu
bién thành mọt người có cơ thẻ hùng tráng như mọt nam nhan ! Từ sau
năm 10 tuỏi, ta khong còn xinh đẹp như trước, theo tuỏi đời càng lớn,
vóc người của ta lại càng cao to, bọ dáng cũng trở nen xáu xí, khi
lực cũng cang luc cang lớn, năm ta 13 tuỏi, ngay cả cha ta cũng khong còn
là đói thủ của ta !"

Hạ Á nghe tới đay, rốt cục cũng thở dai, hai mắt nhìn chằm chằm vòng
tay tren cỏ tay đói phương, cau mày noi: "Néu vòng tay này khong thẻ
tháo ra... n, có hay khong có thẻ chém đứt nó?"

"Ngài cho rằng ta chưa từng thử qua sao?" Vị đại tỷ nay u oan noi: "Đao
chém búa bỏ, mọi biẹn pháp ta đèu đã thử qua! Cho dù vũ khí có
sắc bén hơn nữa cũng khong thẻ cắt đứt vòng tay này, coi như là
dùng lửa đót dùng nước boi trơn dùng băng đóng, cũng khong co tac dụng.
Hơn nữa vòng tay này rát cỏ quái, lúc 10 tuỏi ta đã mang nó, lúc
đó nó rát nhỏ cũng gắt gao bám vào cỏ tay ta, mọt khe nhỏ cũng
khong xuát hiẹn, nhưng hiẹn tại ta đã trưởng thành, cỏ tay to hơn
nhièu so với lúc 10 tuỏi, thé nhưng nó vãn gắt gao bám vào cỏ tay
ta, mõi lúc ta lớn hơn mọt chút vòng tay cũng lớn theo, phảng phát
như nó cũng trưởng thành theo năm tháng, gàn như khong quá chặt khién
cho ta cảm tháy khó chịu, cũng sẽ khong quá lớn đẻ cho ta có thẻ
tháo ra."

Nga? Có chuyẹn thàn kỳ đén thé sao.

Hạ Á cũng co chut hiếu kỳ: "Đao chém búa bỏ cũng khong có tác dụng?
Thứ này rắn chắc đén thé sao? Ta khong tin, đẻ ta thử xem !"

Noi xong, hắn trực tiép rút hỏa xoa ra, hướng vè nữ nhan trước mặt
lớn tiéng nói: "Giơ cao tay mọt chút, cũng đừng có cử đọng, vũ khí
của ta cực kỳ sắc bén, cản thạn coi chừng chém trúng tay ngươi."

Đói phương nghe theo lièn giơ cao cỏ tay, nhưng cười khổ noi: "Đại nhan, vo
ích thoi, nhưng néu ngài muón thử thì cứ thử mọt làn cho biét."

Hạ Á cười 'hắc' một tiếng, trong long đương nhien khong tin, từ lúc hắn
có được hỏa xoa cũng chưa từng gặp qua thứ mà hỏa xoa khong thẻ
chém đứt !

"Cẩn thận đáy!" Hạ Á hét một tiếng, sau đó rát nhanh bỏ thẳng hỏa xoa
xuóng, hỏa xoa chính xác chém thẳng vào vòng tay, 'keng' mọt
tiéng...

Lièn sao đó 'cách cách'!

Vòng tay nát báy, hóa thành vo só mảnh nhỏ rơi xuóng đát!

Hạ Á nhát thời vui vẻ, ho to noi: "Ha ha! Nhin đi, khong phải nó vỡ
thành nhièu mảnh sao! Ngươi khong càn phải bịa chuyẹn gạt ta ! Cái
vòng tay này đau có gì thàn kỳ, khong phải vừa bỏ mọt cái đã bẽ
nát sao!?"

Nhưng sau đo vị đại tỷ kia cười khổ một tiếng, thở dai noi: "Đại nhan, ngai
xem tiép đi..."

Chỉ tháy vòng tay nọ hóa thành vo só mảnh vụn, các mảnh vụn cũng
rát nhanh bién thành bọt phán, nhưng cuói cùng bõng nhien toát ra
mọt đoàn ánh sáng màu tím, kết thành mọt vòng ánh sáng màu tím,
lièn sau đó bám lại vào cỏ tay của nàng, tren cỏ tay của nàng lại
làn nữa xuát hiẹn mọt cái vòng tay, cùng cái trước đay gióng nhau
như đúc !

Hạ Á ngay dại, sau đo hắn hoảng hốt nhin nữ nhan trước mặt: "A! Những gì
ngươi nói đèu là sự thạt? ! Cái vòng tay này quả nhien có ma pháp!
!"

Ở sau trong đàu hắn bõng nhien truyèn tới am thanh khản trương của
Dora.

"Phát thuạt nguyèn rủa mạnh thạt ! !"

( an? )

Hạ Á bỗng nhien nghe thấy am thanh của Dora, sửng sốt một chut, lièn sau đó
lại nghe tháy am thanh của Dora tiép tục vang len trong đàu, giọng nói
của Dora rát khản trương cùng tràn ngạp kieng kỵ: "Ma lực thạt khó
tưởng tượng ! Có thẻ đem hắc ma pháp nguyèn rủa cùng thuạt bién
hình hai loại ma pháp hoàn toàn khác nhau dung hợp cùng mọt chõ,
lại còn hoàn mỹ tới như vạy, trình đọ ma pháp của người kia thạt
sự rát cường đại ! Xem ra người kia chắc chắn phải là cường giả ma
pháp hàng đàu của nhan loại các ngươi ! Ngươi tót nhát là đừng tiép
tục dùng hỏa xoa chém đứt vòng tay nọ ! Phàm là các trang bị ma
pháp do cường giả tạo nen, đèu tự đọng mang theo ma pháp án ký, cho
dù là người kia đang ở thien nam địa bắc, mọt khi có người phá hỏng
trang bị ma pháp của bản than, đói phương lièn có thẻ biét được
thong qua ma pháp án ký ! Hơn nữa vừa ròi ta nghe co nương trước mặt kẻ
lại chuyẹn xưa, tính tình của người hạ lời nguyèn rát hẹp hòi ích
kỉ, loại kién hoi gà mờ như ngươi mọt khi chọc giạn loại nhan vạt
cường giả như thé, người ta chỉ càn dùng mọt ngón tay cũng có thẻ
nghièn ngươi ra thành bọt !"

Nghe tháy giọng nói đày nghiem trọng của Dora, Hạ Á hít vài ngụm khí
lạnh, đứng yen mọt chõ mọt hòi lau, sau đó ngảng đàu nhìn vị đại
tỷ trước mặt: "Ách... Ngươi nói cho ta biét, người đã hạ lời nguyèn
này len người ngươi la ai khong? Ngươi có biết khong !?"

Vị đại tỷ kia gạt đàu, sắc mặt co chut phức tạp: "Ta biết ten của
nang... Những năm gần đay, ta cùng cha ta đã dùng mọi biẹn pháp, cũng
từng tìm kiém mọt ít ma pháp sư hõ trợ giải trừ lời nguyèn, nhưng
bọn ta làm gì có thẻ mời được ma pháp sư lợi hại chan chính? Chỉ
là có thẻ mời tới mọt vài ma pháp sư thực lực cao cáp, nhưng đói
phương vừa nhìn tháy vòng tay của ta, thì lièn nhạn ra lai lịch của
nó, ngay sau đó sợ tới mức phải quay đàu bỏ chạy, đừng nói bọn họ
khong thẻ giải được lời nguyèn này, cho dù có giải được lời nguyèn
này, bọn họ trăm triẹu làn cũng khong dám! Nếu khong, tính tình của
nữ nhan kia rát cỏ quái, có thù tát báo, mọt khi chọc giạn nữ nhan
kia, bọn họ chắc chắn sẽ gặp xui xẻo !"

Ngừng lại một chut, ánh mắt của nàng cổ quai, biểu tinh phức tạp, rốt cục
cũng nói ra than phạn của nữ nhan kia: "Nữ pháp sư năm đó đã hạ lời
nguyèn len người ta... Ten của nàng gọi là... Meilin."

...

"Meilin! ! !" Người kinh ho chính là Tatara, Tatara nghe được ten nay, vẻ
mặt kích đọng đén mức tỏa ra ánh sáng.

"Meilin! ! !" Lần nay kinh ho chinh la Philip, sắc mặt Philip cuồng biến,
trong ánh mắt mang theo tràn đày vẻ kinh úy (kinh sợ úy kỵ).

"Meilin! ! !" Cuói cùng là mọt tiéng hét sợ hãi do Shaerba phát sinh!

Hạ Á vo cung kinh ngạc, nhin Shaerba: "Ngay cả ngươi cũng biét ten này? !"

Shaerba gạt đàu vẻ mặt rõ ràng rát nghiem túc: "Biết, than la người
Byzantine, nhát là ở trong quan đọi, khong ai khong biét cái ten đày
đáng sợ này."

Hạ Á gãi gãi đàu : "Di? Thực sự kho hiểu, nữ nhan ten là Meilin rát có
danh tiéng? Vì sao các ngươi vừa nghe tháy ten của nàng, cả đám lièn
gióng như là gặp quỷ run như gà bị cắt cỏ vạy?"

Làn này trả lời ván đè của Hạ Á chính là Philip, dù sao hiẹn tại
Philip cũng là người có kién thức nhièu nhát trong bọn, nói đến
cùng hắn cũng là thủ lĩnh vo sĩ đoan 'rắn bạc', kién thức đương nhien
khong bình thường, khuon mặt của hắn vặn vẹo mọt chút, rót cục cũng
có gắng tạo ra mọt nụ cười gượng: "Đại nhan, vị đại pháp sư Meilin
này..." Noi tới đay, vẻ mặt của hắn đày sợ hãi nhìn trái phải xung
quanh mọt chút, phảng phát như khi nhắc tới cái ten này hắn cũng
rát kieng kỵ, rất sợ Meilin bỗng nhien từ ben cạnh nhảy ra.

Dừng một chut, hắn tiếp tục noi: "Vị đại phap sư Meilin nay, nang khong phải
người Byzantine, mà la cường giả người Lantis. Thế nhưng noi đến thực lực
của nang... n, nàng xem như là được thé giới cong nhạn như mọt vị ma
đạo sư, nhưng lại là loại cường giả đứng đàu trong giới ma đạo sư !"

Tatara nhịn khong được bòi them một cau: "Néu như nhắc tới cường giả
hiẹn tại tren đại lục, hỏi rằng ai là người mạnh nhát, mọi người
đương nhien sẽ có lói suy nghĩ khác nhau, mạnh nhát vè phương diẹn
nào, còn có tuyẹt kỹ như thé nào, rát khó có thẻ xác định ai là
người mạnh nhát thé giới, thế nhưng... thế nhưng néu như hỏi vị nào
đáng kieng kỵ nhát, đang sợ nhất, khién người ta nghe tháy lièn phải
bién sắc... Sợ rằng ngoại trừ ma đạo sư Meilin, sẽ khong có người
thứ hai !"

Người đáng sợ nhát tren thé giới? !

"Lao gia, do ngai khong biết, nhất la tại đé quóc Byzantine chung ta, trong
ma phap cong hội, ten Meilin này đã trở thành mọt đièu cám kỵ, đơn
giản là khong ai dám nhắc tới !"

"Vi sao?"

"Bởi vi ..." Tatara cũng như Philip, rụt cái cỏ của hắn lại nhìn xung
quanh bón phía mọt chút, mới cười khổ noi: "Bởi vi, đay là mọt đièu sỉ
nhục to lớn đói với ma phap cong hội Byzantine chung ta."

Sắc mặt của Tatara có chút cổ quai: "Cho nen, vị ma đạo sư Meilin này,
nang tổng cộng co hai cái biệt hiệu, một la 'người đáng sợ nhát tren thé
giới', một cai còn lại chính là 'sỉ nhục của Byzantine'."


Liệp Quốc - Chương #177