Bức Hôn - Hạ


Người đăng: Boss

Dịch va bien tập: taroihung
Nguồn : TTV

Hạ Á con muốn noi gi đó, nhưng Philip ở ben cạnh đã bước tới, hắn kéo Hạ
Á vè sau một chut, sau đó tren mặt hiẹn ra mọt vẻ tươi cười, nhin ong
chủ khách sạn, chậm rai noi: "n, Xem ra trong lòng của ngươi chắc là
có khỏ tam đay? Khong cần sợ, ngươi cứ viẹc nói ra, nói khong chừng
trái lại còn có lợi cho ngươi. Ngươi cũng nen biét vị lão gia đang
đứng trước mặt ngươi là ai?"

Ông chủ ngơ ngách lắc đàu.

Philip hướng vè Hạ Á dùng ánh mắt ra hiẹu "đừng co gấp", sau đo ưỡn
ngực, lớn tiếng noi: "Vị này chính là dũng tướng Hạ Á lao gia ở trong
quan đọi, tính tình của lão gia bọn ta rát nóng nảy, thé nhưng tam
địa lại thiẹn lương, thich nhất là benh vực kẻ yếu. Ngài là cao thủ
trong quan đọi, lần trước cung người Odin chiến tranh, bọn hung ác người
Odin chét trong tay ngài khong mọt trăm thì cũng tám chục ! Cho dù là
cuòng chién sĩ hung ác của người Odin, lão gia của bọn ta vươn nhẹ
tay cũng bóp chét ! Hơn nữa lão gia bọn ta hiẹn tại đã là quan lớn,
ngươi có ủy khuát gì thì cứ nói ra, lão gia bọn ta hiẹn đang vui
vẻ, nói khong chừng sẽ giúp được ngươi."

Ông chủ khách sạn nghe tháy thé nhát thời mở to hai mắt, ánh mắt
vón ngỡ ngàng lúc này tỏa ra mọt đoàn ánh sáng sóng đọng, nhin kỹ
Hạ Á một chut, trong ánh mắt mang theo vài phàn kỳ vọng, nhưng sau đo
ánh mắt lại làn nữa tỏ ra u ám, dai thở mọt hơi, lắc đầu noi: "Khong
được, khong được, vị lao gia nay, nhìn qua ngài mang theo mọt than bản
lĩnh, thế nhưng... chỉ sợ vãn khong được."

"Cai gi?" Hạ Á cau mày nhin thoang qua Philip, bõng nhien hắn có ý làm ra
bọ dáng căm tức, nhảy dựng len, rút ra mọt thanh chủy thủ từ trong
giày, 'phạp' mọt tiéng lièn nem thẳng vào vách tường gàn đó, trừng
mắt het lớn : "Ten gia hỏa nhà ngươi! Ông đay có ý tót hỏi ngươi, nhưng
ngươi nhát mực khước từ! Néu ngươi khong nói, ong đay cũng khong quản
ngươi có phièn não gì, chọc giận ta, ta sẽ cham mọt mòi lửa đót sạch
nơi này!"

Ông chủ khách sạn sợ tới nỏi sắc mặt tái nhợt, cả người run run,
vọi vàng nhào quỳ xuóng đát, keu "chao oi" một tiếng, bắt đàu lớn
tiéng càu xin tha thứ.

"Sợ ròi sao, vạy thì noi mau !" Hạ Á hừ một tiếng, xụ mặt ngồi xuống.

Ông chủ khách sạn hít sau mọt hơi, khoanh tay đứng ở trước mặt Hạ Á, úp
úp mở mở kẻ lẻ.

"Vị đại nhan nay, ngai tuy rằng la một vị quan quan, nhưng du sao cũng chỉ la
người qua đường, sự tình trong nhà của bọn ta, chỉ sợ ngai cũng khong
quản được." Ông chủ noi đến đay thi tháy Hạ Á trừng mắt mọt cái, lièn
sợ đén mức rút đàu lại, vọi vàng nói tiép: "Thon trán của bọn ta
gọi là trán Giáp Giác... n, bởi vì rời khỏi thon trán của bọn ta
đi vè phía trái 50 dặm chính là thành 'Kim Giác', mà đi vè phía
phải 50 dặm là thành 'Ngan Giác'. Thon trán của bọn ta giáp ở giữa
hai thành này, cũng là mọt thon trán mới được thành lạp cách đay 30
năm. Cho nen tren phương diẹn phan chia trực thuọc nhièu năm qua đã rói
loạn khong chịu nỏi, bản than thon trán này khong có nhièu nhan khảu,
cũng khong có nhièu lợi tức, lại khong có sản lượng cũng như là
tài phú, xung quanh lại còn khong ít tai họa phièn toái, cho nen chỉ
huy phòng giữ của hai thành đều khong bằng lòng tiép quản thon trán
này, thời gian dài, nơi này bién thành địa phương khong ai quản lý,
quan phòng giữ của địa phương cũng khong quản tới thon trán của bọn
ta, lúc trước mõi tháng còn có quan thu thué tới địa phương này,
nhưng vè sau ngay cả quan thu thué cũng khong còn tháy mặt..."

"Di? Vãn còn chuyẹn kỳ lạ như vạy?" Hạ Á nghe xong cười đùa mọt
tiéng: "Khong giành quyèn trực thuọc, quan phong giữ địa phương bỏ mặc,
trái lại cũng khong có gì ngạc nhien, nhưng ngay cả thué cũng khong
thu, cái này đúng là hiém tháy. Nếu khong thu thuế, ta xem ra thon trán
của các ngươi sẽ sớm náo nhiẹt, nhát định sẽ có nhièu người khong
muón nọp thué dời tới nơi này, như thé có thẻ trón thué."

"Dời tới đay?" Ông chủ trừng mắt, lièn sau đó keu khổ : "Dời tới thì
khong có, trái lại trong hai năm gàn đay các gia đình trong trán lục
tục rời đi khong ít, phàm là những người có thẻ dời đi, đèu đã
rời khỏi thị trán này."

"Vì sao lại thé?"

Ông chủ nhéch miẹng cười khỏ, một ngon tay chỉ ra ngoai cửa xa xa: "Là
bởi vi, thon trán của bọn ta có mọt tai họa!"

Dừng một chut, hắn lại thở dai, chậm rai noi: "Cách thon trán khoảng hơn
mười dặm có mọt ngọn núi, ten la núi Đòng Giác."

Hạ Á vừa nghe xong, nhịn khong được bạt cười: "Ben trái các ngươi la thành
Kim Giác, ben phải các ngươi là thành Ngan Giác, ben cạnh các ngươi
còn có ngọn núi Đòng Giác... Trách khong được thon trán của các
ngươi có ten là Giáp Giác." (DG : Giáp - giáp ranh, gàn)

Ông chủ lắc đầu: "Cái ten này đã được gọi nhièu năm trước đay. Ở tren
núi Đòng Giác co một hắc bộ lạc, nhièu năm trước có mọt dong binh đoàn
chiém láy ngọn núi nọ, ban đàu bọn ta còn gọi bọn họ là dong binh
bộ lạc, vè sau mới phát hiẹn đó là mọt nhóm ma tặc đoan (cướp cưỡi
ngựa), cũng khong biét là từ nơi nào lét lút dọn tới núi Đòng
Giác, đàu lĩnh của đám người kia là mọt lão già có bản lĩnh phi
thường lợi hại, nghe nói chỉ huy phòng giữ thành Kim Giác cùng thành
Ngan Giác đèu đã từng dãn quan tieu trừ đám mã tặc này, két quả
đèu bị ten đàu lĩnh kia đánh bại, hai ten chỉ huy phòng giữ địa
phương ném phải mùi thát bại cùng lúc lo sợ cáp tren biét được cho
nen đã đem sự viẹc làn đó tạn lực che giáu, ma nghe noi ten thủ lĩnh
kia cũng rất tinh tế, thuật lại vao mấy năm trước, hai vị chỉ huy phong giữ
đại nhan, chỉ trong một đem, sang sớm phat hiện tren đầu giường của bản than
co một rương kim tệ, ben trong con co một phong thư! Phong thư kia chinh thị
la do vị thủ lĩnh ma tặc viết! Ngai co thể tưởng tượng, lần đo hai vị đại
nhan kia đa bị hu dọa suýt tý vỡ gan, người ta co thể vo thanh vo tức nửa đem
mang vang đặt ở đầu giường của bản than, nếu như khong phải tặng vang ma la
thừa dịp bản than ngủ say tặng cho một đao... Hắc ! Từ đấy về sau hai vị chỉ
huy kia cũng khong dam treu chọc vao đam ma tặc nọ, hằng năm đều nhận được một
số tiền từ đam ma tặc, liền đối với đam ma tặc xem như la khong co, thậm chi
cấp tren co hỏi tới, bọn họ cũng giup đỡ che giấu.

Cho nen kết quả la thon trấn của bọn ta hầu như trở thanh san sau của bọn ma
tặc. Bất qua bọn gia hỏa kia cach ba năm ngay thi xuống thon trấn một lần, mua
chut nhu yếu phẩm, con co một chut lương thực cung thịt cac loại cũng đều mua
từ trong thon trán, noi cach khac, trước đay thon trấn của bọn ta nao nhiệt
hơn hiện tại nhiều lắm. Luc đó, mấy gia đinh giau co trong thon trấn đều la
do buon ban với bọn ma tặc nay ma phat tai. Về sau bọn ma tặc con dứt khoat
đuổi mấy ten quan thu thuế đi, nghe noi bọn họ con con hối lộ chỉ huy phong
giữ hai thanh, cho nen, thon trấn nhỏ của bọn ta từ đo cũng khong cần phải
giao nộp thuế."

Hạ Á nghe đến đo, khong khỏi kinh ngạc: "Noi như vậy, đam ma tặc nay thật ra
la người tốt mới đung. Khong khi dễ cac ngươi, cung luc mang tới cơ hội lam ăn
cho cac ngươi, cuối cung con giup cac ngươi khỏi phải nộp thuế."

"Ai!" Ông chủ khach sạn thở dai : "Quả thật năm đo đung la như vậy. Nhưng ta
noi nay giờ la thủ lĩnh đời đầu của đam ma tặc. Nghe noi vị thủ lĩnh gia kia
đa bệnh chết, hiện tại thống lĩnh đam ma tặc nay chinh la thủ lĩnh nhỏ, nhưng
vị thủ lĩnh nhỏ nay, đối nhan xử thế cung việc lam khong bằng đời trước, kem
xa nhiều lắm. Kết quả chỉ trong ba năm lam thủ lĩnh, liền lam ra hơn mười việc
xấu, lam hại thon trấn bọn ta suốt ngay ga bay cho sủa, tất cả mọi người đều
sợ hai trong long, chỉ trong vong ba năm ma lien tục gặp khong it tai họa a!
Năm đo thủ lĩnh đời đầu đối với chung ta quả thật khong tồi, nhưng ten thủ
lĩnh nhỏ nay, lam việc thi ngang ngược ba đạo hơn nhiều lắm."

Noi đến đay, ong chủ khach sạn tựa hồ mang theo một bụng cay đắng: "Năm đầu
tien ten thủ lĩnh trẻ len lam thống lĩnh, mua xuan năm đo ten thủ lĩnh trẻ
kia liền cho xay dựng một con đập tren thượng nguồn con song chảy qua thon
trấn, ban đầu chỉ muốn dẫn nước vao trong hồ của bọn họ, tạo thanh hồ bơi cho
bọn ma tặc, nhưng năm đo trời lại it mưa, đồng ruộng thiếu nước, thon trấn bọn
ta phai người len nui cầu xin mở đập, ten thủ lĩnh trẻ liền đồng ý, truyền
lệnh mở toang con đập, kết quả mở đập thi co mở đập, nhưng nước đổ xuống qua
nhiều, khiến cho ngập ung ruộng đất ở hai bờ song, dẫn đến mất hơn phan nửa
sản lượng lương thực của năm đo. Bọn ta bị thất thu mua mang, nhưng ten thủ
lĩnh trẻ vẫn ra lệnh cho bọn ta phải ban lương thực cho bọn họ-- ngai nghĩ
xem, bản than bọn ta con khong co ăn, lấy đau ra lương thực để ban cho họ? Kết
quả ten thủ lĩnh trẻ dẫn theo người tiến vao từng nha trong thon trấn thu thập
lương thực, cuối cung cũng trong năm đo, thon trấn của bọn ta co hơn hai chục
gia đinh phải dọn đi.

Trong năm thứ hai, ten thủ lĩnh trẻ mang theo thủ hạ đi vao trong thon trấn
noi rằng muốn cấp cho mọi người cơ hội lam giau, cũng khong biết từ đau đạt
được hơn vai trăm cay giống, noi la một loại cay ăn trai từ phia nam mang tới,
loại cay nay sẽ cho quả vao cuối hạ đầu thu, trai cay nay ban được rất nhiều
tiền, loại cay giống như thế nay bọn ta co tiền cũng khong mua được! Ten thủ
lĩnh trẻ con noi, tương lai loại cay nay cho trai va ban được tiền thi phải
đưa cho bọn họ phan nửa. Người trong thon trấn bọn ta chưa từng nhin thấy qua
loai cay nay, khong ai dam trồng, cho nen định dung tiền mua cay giống cũng
như mua lấy binh an, nhưng vị thủ lĩnh trẻ kia khong chịu, lại con dẫn theo
người đi vao từng nha trong thon, mạnh mẽ ep buộc người trong thon phải đem
ruộng đất trồng đầy loại cay kia. Kết quả chưa được hai thang, toan bộ cay
giống đều bị chết heo, lại lần nữa lỡ vụ mua, cũng lần nữa thất thu lương
thực, thon trang của bọn ta lại co một phần ba số gia đinh dời đi.

Trong năm thứ ba, cũng chinh la năm nay... lại cang khong may hơn mấy năm
trước. Trước đay ten thủ lĩnh trẻ chỉ lam mấy chuyện gay hại cho ruộng đồng,
cuối cung cũng bồi thường cho bọn ta một it tiền, bọn ta cắn răng cũng co thể
sống qua ngay. Thế nhưng năm nay, ten thủ lĩnh trẻ kia lại noi muốn kết hon,
khong rieng gi bản than ten thủ lĩnh, con co trai gai ben trong đam ma tặc đều
muốn thanh gia lập thất, lại con muốn lam thong gia với thon trang bọn ta, ra
lệnh cưỡng chế tất cả gia đinh trong thon, toan bộ nam nữ tuổi con trẻ đều
phải xếp hang cho bọn họ lựa chọn... Việc nay quả thực la mạnh mẽ cướp đoạt
nhan khẩu ! Việc nay vừa ban bố ra ngoai, số gia đinh trong thon trấn liền chỉ
con lại khong tới phan nửa trước đay, pham la người co điều kiện dời đi, đều
mang theo cả nha chuồn mất."

Noi đến đay, vẻ mặt của ong chủ khach sạn như đưa đam: "Cac gia đinh khac con
khong sao, tối đa la bị một ten ma tặc xem trung con gai trong nha, hoặc la
phải rước một nữ ma tặc vao nha... Nhưng đối với ta thi the thảm ! Vị thủ
lĩnh trẻ kia khong biét vì sao lại coi trọng con của ta ! Dưới cường
lẹnh, ten thủ lĩnh trẻ nhát định muón làm thong gia với nhà ta !
Thương cảm cho dứa con của ta, năm nay nó mới 18 tuỏi a! Từ lúc bị
ten thủ lĩnh trẻ bức bách, nó đèu phải nhót mình ở trong phòng,
mõi đem đèu khóc thương cho só phạn. Nhưng ngày thành hon cũng đã
định trước, chính là ngay hom nay... Ngay buỏi tói ngày hom nay, ten
thủ lĩnh trẻ sẽ dẫn theo thủ hạ tới đón người !"

Noi xong, ong chủ khách sạn khóc róng len, đám ngực võ đàu, đứng
khóc xong tới ngòi khóc ròi lại nằm khóc.

Hạ Á nghe đến đo, cũng nỏi len mọt cơn giận dữ, vỗ bàn đứng dạy, het lớn
: "Ten vương bát đản khón khiép! Đã chiém địa phương này, lại còn
đùa bỡn dan lành... Mẹ no, ong đay còn chưa kịp làm chuyẹn này, thé
mà mọt ten thủ lĩnh mã tặc nhỏ bé lại làm trước ong ! Thực sự là
quá tức giạn mà !"

Noi đến đay, bỗng nhien phat giac mình đã nói lỡ lời, hắn lièn vọi
vàng đỏi giọng, hien ngang lẫm liệt het lớn : "Ta la quan vien của đế quốc
! Làm thé nào có thẻ bỏ mặc cho bọn mã tặc làm chuyẹn xằng bạy !
Ngươi yen tam, chuyẹn này cứ đẻ cho ta quản ! Ten thủ lĩnh mã tặc kia
lúc nào sẽ đén đón người ? Néu như ong đay khong đem hai chan của ten
hõn đản kia đạp gãy, thì ong đay sẽ là con của ngươi !"

Vẻ mặt của ong chủ buòn rười rượi: "Theo thời gian định trước thì
cũng đã tới ròi..."

Mới vừa nói xong, bõng nhien ben ngoài cửa tren đường lớn ở xa xa
truyèn tới mọt trạn vó ngựa dòn dạp! Nghe am thanh cũng biét được
có hơn vài chục con ngựa đang chạy tới ! Trong am thanh truyèn tới
còn có tiéng la hét rát to, co vẻ hung hồn khong gi sanh được.

Ông chủ khách sạn vừa nghe thát am thanh nọ, nhất thời sắc mặt tai nhợt,
vẻ mặt sợ hãi, run giọng noi: "A! Tới tới tới, tới ròi ! !"

Hạ Á vừa nghe vạy lièn cười ha ha hai tiếng: "Tót ! Máy ngày nay ong đay
cũng có chút buòn chán, đem đám người sắp tới làm trò tieu khiẻn
mới được !"

Noi xong, hắn đảy ong chủ ra phía sau khách sạn: "Ngươi trước tien hãy
núp đi !"

"Ngươi... Đại nhan, ngai rốt cuộc có thẻ quản viẹc này hay khong a?" Ông
chủ khách sạn cười khỏ : "Vị thủ lĩnh trẻ này tuy rằng thái đọ
làm người khong tót, thé nhưng bản lĩnh cá nhan còn mạnh hơn thủ
lĩnh đời trước ! Nghe nói ngay cả hai vị chỉ huy phòng ngự của hai
thành lan cạn hợp sức cũng khong đánh lại vị thủ lĩnh trẻ này !"

Mẹ no!

Hạ Á bĩu moi mọt cái, loại tiẻu tặc ở nơi tham sơn cùng cóc này có
bao nhieu bản lĩnh? Ông đay ngay cả Heisiting cũng đã gặp qua!

Hắn đẩy ong chủ ra phía sau: "Đừng có nhièu lời vo ích, mau trón vào
trong đi !"

Noi xong, hắn bước tới nhặt láy mọt cái ghé, sau đó nghenh ngang
ngòi chặn ngay trước cửa ra vào, Philip ở gàn đó cau cau may, lièn
bước tới đứng ben cạnh Hạ Á.

Tren đường lớn, mọt đám người đang cưỡi ngựa như gió cuọn may tan bon
ba chạy vè phía khách sạn, vọt tới ngay cửa khách sạn thì dừng
lại, trong luc nhất thời người ho ngựa hý, xem ra cũng có vài phàn khí
thé ! Mắt tháy cả bọn gia hỏa kia người người đèu bưu hãn, mõi
người đèu mãnh liẹt, ở chính giữa đám người là mọt con chién mã
màu đen rát cao cáp, mọt bong người đang ở tren từ tren lưng ngựa xoay
người nhảy xuóng!

Hạ Á vừa nhin tháy người nay, cũng nhịn khong được phải khen thàm :
đúng là mọt mãnh nam! (DG : nam nhan mạnh mẽ)

Vóc dáng của người này hung trang, hàu như so với đàu trau Shaerba ở
ben cạnh Hạ Á còn to hơn mọt chút, cùng lúc cao hơn mọt cái đàu! !

Vai rộng như nui ! Lưng hum eo gấu ! Xoay người nhảy xuóng ngựa làm lọ
rõ mọt đàu đày tóc quăn màu rám nắng, thẻ hiẹn rõ bản sắc cuòng
dã, khuon mặt vuong vức, cằm rọng, góc cạnh tren mặt rát rõ ràng,
hai má nho cao nhìn có vẻ dữ tợn, khuon mặt no đủ như thé này nhìn
qua phảng phát như là mọt con sư tử hoặc là mọt con hỏ !

Tren người mặc mọt bọ giáp da te giác thượng đẳng được sơn mọt lớp
màu đỏ tươi, phía sau lưng còn mang hai thanh chién phủ cán ngắn rát
to lớn đan cheo vao nhau! Mọt tráng hán như vạy đứng trước mặt mọi
người, chỉ càn khong nói ra tiéng nào, tự nhien sẽ khién cho mọi
người cảm giác được bọn họ đang đói mặt với mọt ngọn núi!

Chỉ thấy vị mãnh nam như gáu như cọp này mạnh mẽ bước tới cửa khách
sạn, nhìn tháy Hạ Á đang ngòi chặn ngay cửa, vẻ mặt lièn lọ ra
mọt cỏ tức giạn, dùng am thanh tráng kiẹn hòn hạu hét lớn: "Chuyện
gi xảy ra ! Ông chủ đau ! Mau ra đay ! !"

Hạ Á cười nhạt một tiéng, giương rọng hai chan, đang chuản bị nói ra các
cau khieu khích tỷ như "tiẻu tặc muốn chết" cac loại ...

Nhưng cau tiép theo của vị thủ lĩnh mã tặc két quả làm cho Hạ Á
trực tiếp té từ tren ghé xuóng mặt đát !

"Ông chủ ! Mau đem con trai của ngươi ra đay ! Ta tới đón chòng sắp
cưới của ta ! !"

Ràm!
Hạ Á té đặt mong xuóng đát !
Con trai ong chủ ? Chòng sắp cưới ? !

Hạ Á gióng như là gặp quỷ, xoay đàu nhìn vị "manh nam" trước mặt.

"Trời ạ ! Ngươi ! Ngươi ! Ngươi là mọt nữ nhan ? !"


Liệp Quốc - Chương #175