Bức Hôn


Người đăng: Boss

Dịch va bien tập: taroihung
Nguồn : TTV

Bát luạn tin tức của Philip cung cấp co chuẩn xac hay khong, dù sao cũng
là mọt hy vọng, chung quy so với viẹc một mình Tatara chạy vè hướng
đong đi vào khu vực hõn loạn cũng tót hơn nhièu lắm.

Chỉ la, dựa theo lời nói của Philip, ma vẫn hương dụ có thẻ tòn tại ben
trong lãnh thỏ của bọ lạc thỏ dan Zhaku tren Da Hỏa nguyen, nhưng lọ
trình từ đế đo Aosiji Liya đi tới bien cương tay bắc cũng máy nghìn
kilomet, néu như dựa vào tóc đọ chạm như rùa hiẹn tại của đoàn
người mà nói... cũng gióng như làn trước Hạ Á đi tới đé đo, phải
mát tới hai tháng thời gian!

Mà làn này trở vè bien cương, dù sao bổ nhiệm nhạn chức cũng khong có
giới hạn thời gian, hơn nữa trong đoàn người còn có bà bàu Youliya
khong chịu được xóc nảy, vón Hạ Á dự định tiép tục tóc đọ chạm
chạp mà đi, cho dù mát hai ba tháng cũng khong có vấn đề.

Nhưng hiẹn tại thì khong được.

Bởi vi... Thí luyẹn ma pháp sư của Tatara là mọt nhiẹm vụ có thời
hạn: một trăm ngày!

Từ ngày nhạn nhiẹm vụ ở ma pháp cong họi tới nay đã qua 10 ngày,
noi cach khac, thời gian còn lại của nhiẹm vụ chỉ còn có ba tháng.
Trong ba tháng này phải đi tới bọ lạc thỏ dan Zhaku tren Da Hỏa nguyen,
tim được ma vẫn hương dụ, sau đó còn phải chạy vè ma pháp cong họi ở
đé đo báo cáo nhiẹm vụ... Néu dựa vào tóc đọ rùa bò hiẹn tại,
như vạy chắc chắn sẽ khong kịp.

Mọi người thương lượng một chut, sau đó dứt khoát chia làm hai nhóm. Hạ Á
mang theo Tatara con co Philip, cũng như Shaerba, thành mọt nhom bốn người,
mõi người được phan hai con ngựa đi trước tới Dã Hỏa nguyen. Ma nhóm
con lại, Afuleika mang theo đam người vón là võ sĩ đoàn nanh sói, cùng
với trùm buon lạu Katuo luon suy tính tháu đáo, con co tuy tung
Souleaterr, dọc đường sẽ bảo vẹ Youliya, chạm rãi đi vè phía bien
cương. Co vũ lực của Afuleika, suy tính của Katuo, con co chăm sóc của
Souleaterr, hẳn là dọc đường cũng sẽ khong xảy ra chuyẹn gì.

Chia tay mọt hòi, bọn bón người Hạ Á cùng nhau đi trước.

Dọc theo đường đi bọn họ lien tục vút roi thúc ngựa, xuyen qua đường
lọ đi vè phía tay bắc, néu như bỏ lỡ nơi dừng chan ở dọc đường thì
bọn họ thẳng thắn ngủ ngoài trời. Dù sao Hạ Á trước đay cũng là
thợ săn nơi hoang dã, Shaerba la kỵ binh xuát than trong binh đoàn
Luodeliya, hành quan ngày đem đã trở thành thoi quen, về phần Tatara...
hắn mặc dù mẹt khong chịu nỏi, thé nhưng mọi người đang vọi vã
cũng là đang giúp hắn, vì thé cho dù có cực khỏ hơn nữa, hắn cũng
sẽ cắn răng chịu đựng.

Nhưng trái lại Philip dọc theo đường đi khong hề nói tiéng nào, cung
đám người Hạ Á ngủ màn trời chiéu đát cũng khong ca cảm dù chỉ mọt
lời, khong biẻu hiẹn chóng đói dù chỉ mọt chút, đi sớm về tối, cũng
khong bị tụt lại phía sau, cho dù là ngủ ngoài dã ngoại, đót lửa,
săn thú, náu nương, hắn đèu rát thành thạo.

Hạ Á nhớ rát rõ ten gia hỏa này vón cả người luon luon ngăn nắp, chom
rau gọn gàng sạch sẽ, trang phục gióng hẹt quý tọc, trong lòng cũng
có ít nhièu khinh thị ten gia hỏa chỉ có vẻ bèn ngoài này. Nhưng
làn này cùng nhau len đường, Hạ Á nhịn khong được cũng có chút kinh
ngạc: ten này hóa ra cũng biét chịu khỏ a, cũng khong gióng như đanh
gia chỉ la mọt cái túi cơm mà trước đay ta đa đánh giá hắn.

Thật ra thực lực của Philip vón khong tàm thường, chan chính so sánh,
thực lực trước khi bị thương của hắn so với Hạ Á thạm chí là cao
hơn khong ít, bát quá Hạ Á đánh bại hắn trong đáu trường đé đo là
có vài phàn nguyen nhan đặc thù. Vừa vào trạn Philip đã cho rằng
bản than khong phải là đói thủ của Hạ Á, lại bị Hạ Á tán cong chớp
nhoáng với lực lượng áp đảo, khí thé của Philip nhát thời bị suy
sụp, có cau 'loạn quyền đanh chết sư phụ gia', két quả Philip lièn thua
trong tay của dé nhũi.

Nếu khong, mọt ten gia hỏa có thực lực đạt chuản võ sĩ cao cáp, làm
thé nào lại có thẻ thua dẽ dàng đén như vạy?

Dọc theo đường đi, cách nhìn của Hạ Á đói với Philip thạt sự có chút
khác xưa, chạy lièn bón ngày, đi được chi it hơn hai nghìn dặm, ngay
cả Shaerba có thói quen hành quan gáp cũng có chút ăn khong tieu, mà
ten Philip này vãn vo thanh vo tức, tuy rằng sắc mặt cũng có chút mẹt
mỏi, thé nhưng ánh mắt của hắn càng lúc càng sáng!

Ánh mắt nọ vón luon luon mang theo vài phàn giảo hoạt, dần dần mát đi
mọt tia gian ác trước đay, mà thay vào đó là mọt phàn cứng cỏi.

"Co lẽ, con người khi đi vào bước đường cùng, bọn họ sẽ phải bién
đỏi đẻ thích nghi."

Chạy lièn bón ngày, mọi người rót cục cũng dừng lại bảo dưỡng,
nếu khong, cho dù người có thẻ chịu đựng, nhưng ngựa lại chịu khong
nỏi. Mỗi người hai con ngựa, lien tục chạy nhanh suót ngày đem, mõi
ngày chỉ nghỉ ngơi vài canh giờ, coi như chién mã thượng đẳng của Hạ
Á, cũng biẻu hiẹn có chút mẹt mỏi.

Buỏi chièu ngày thứ tư mọi người dừng chan ở trước cỏng mọt thon
trán nhỏ, Hạ Á nhin sắc trời một chut, võ võ lưng ngựa đang ướt đãm mò
hoi, lớn tiếng noi: "Hom nay chúng ta dừng chan ở trán này, nghỉ ngơi
một đem, ngày mai tiép tục len đường!"

Tatara nghe xong, thực sự thở phao nhẹ nhom, hắn là người có thẻ chát
kém nhát trong bọn, néu như tiép tục chạy nhanh như thé này, chỉ sợ
hắn còn chưa tới Da Hỏa nguyen thì đã bị gục ngã. Nghe Hạ Á noi "nghỉ
ngơi một đem", Tatara cảm động suýt nữa là rớt nước mắt, nhưng bõng nhien
nhìn tháy ánh mắt đùa cợt của Hạ Á đang nhìn vè phía bản than,
Tatara vọi vàng tươi cười noi: "Cai này... Lao gia, ta khong phải là
khong chịu nỏi cực khỏ, chỉ là chúng ta còn có thẻ kien trì, nhưng
ngựa thì khong thẻ suy yéu, cho nen..."

Hạ Á cười hắc hắc: "Ngươi cũng biét yeu thương ngựa sao? Ta xem thon trán
này cũng khong tính là quá nhỏ, có thẻ sẽ có chõ bán ngựa, mọt
hòi bọn ta kiém khách sạn nghỉ ngơi, ngươi đi hỏi thăm mọt chút nơi
nào trong thon có bán ngựa, ta xem ngựa của ngươi có chút chịu khong
nỏi-- hừ, ngươi cưỡi ngựa qua kem, tren đường đi ngươi khong biét tiét
kiẹm sức ngựa, mọi người cùng nhau khởi hành, nhưng ngựa của ngươi
lại cạt lực nhát."

Ngoài mặt Tatara khong dam phản bac, nhưng trong lòng lại bát đắc dĩ :
Ta dù sao cũng là ma pháp sư a ! Chờ tương lai ma pháp của ta tăng
tién, mọt cái 'phi tường thuạt' của phong hẹ lièn có thẻ bay được
vài chục dặm ! Cưỡi ngựa ? Hừ!

※※※

Thon trấn này quả nhien khong lớn, bát quá chỉ có ngang dọc hai khu
phó, xem ra cũng chỉ có máy trăm họ gia đình mà thoi, khách sạn duy
nhát của thon trán nằm ở gàn cỏng phía đong, dói diẹn là mọt
quảng trường nho nhỏ, hỏi thăm vài người mới biét thon trán này tuy
rằng cũng có nơi bán ngựa, thé nhưng cũng chỉ có la ngựa và ngựa
kéo xe, những loại ngựa chạy chạm này khong thích hợp cho bon ba
đường dài, như thé lại khién cho Tatara khỏi phải làm viẹc, vui vui
vẻ vẻ đi theo mọi người cung nhau vào trong khách sạn nghỉ ngơi, chỉ là
lúc phan chia phòng ngủ, Hạ Á thoang do dự một chut, sau đó phan ra Tatara
cung Shaerba ở một phòng, mà bản than hắn cùng Philip lại ở mọt
phòng.

Nghe quyết định nay, long mi của Philip giật giật, cũng khong có ý kién.
Nhưng khi Hạ Á cung hắn đi vào trong phòng, trái lại Hạ Á khong chút
nào che dáu, gọn gang dứt khoat thản nhien noi: "Ta cũng nói rõ cho ngươi
biét, ta còn chưa yen tam đói với ten gia hỏa nhà ngươi, nhà ngươi là
mọt ten giảo hoạt hay thay đỏi, néu là Tatara hay Shaerba tùy tiẹn ở
chung với ngươi đèu khién cho ta lo lắng. Ý nghĩ của Shaerba giản đơn
chan chất, ta sợ hắn sẽ bị ngươi gạt. Tatara tính ra cũng có chút
thong minh, thé nhưng thực lực lại thua xa ngươi. Cho nen, cũng chỉ có
ta mới trong chừng được ngươi."

Philip nghe xong, trầm mặc một chut, hướng vè Hạ Á hanh lễ, thấp giọng noi:
"Đa tạ đại nhan thẳng lời, trong lòng ta đã minh bạch, cũng khong có
tam tư gì khác." Dừng một chut, hắn cười khổ noi: "Hom nay ta đã là người
cùng đường mạt lọ, nói thương cảm mọt tý thì đi theo các ngươi trái
lại ta mới được an toàn, néu như mọt mình ta mà nói, vạn nhát máy
ten kia chưa từ bỏ ý định, truy đuổi theo sau, như thé ta nhất định phải
chết."

Hạ Á nghe xong lời nay, hắn ngưng mắt nhin Philip, nhưng chỉ nhìn tháy
mọt khuon mặt thản nhien của ten gia hỏa kia, khong chút nào mang theo
bọ dáng giả dói.

Philip đon nhạn ánh mắt của Hạ Á, giọng noi co chut khó hiẻu: "Đại nhan,
ta biét rõ an oán trước đay của chúng ta, ngài có chút kinh thường
đói với ta. Lần nay ta chạy trón khỏi đé đo, gióng như là chó nhà có
tang, gàn nhát hai ngày trước đay, trong lòng ta đa minh bạch rát
nhièu... Ài, năm đó những ngày tháng màn trời chiéu đát, ta cũng đã
từng trải qua, những năm ta mới ra đời lăn lọn, mang theo mọt đám anh
em làm bảo vẹ cho các thương đoàn, làm qua vài làn cong viẹc của
dong binh, lúc đó cuọc sóng tuy rằng gian khỏ, nghèo túng, thé nhưng
mọi người lại đòng lòng chung sức. Mỗi ngay luyẹn võ làm cong viẹc
của dong binh, lúc nhàn rõi còn có thẻ cùng ăn thịt cùng uóng
rượu, còn có thẻ đánh cược hai ba đòng tẹ, cuọc sóng thạt gióng
như là thien đường. Nhưng vè sau, dần dần trở nen giàu sang, trong tay co
tièn, lièn nghĩ đén quyèn thé, mọt đám anh em trước đay bắt đàu
xuát hiẹn chia cách, mãi tới ngày hom nay, ben cạnh ta ngay cả mọt
người anh em tót như trước đay cũng khong còn... Làn này ta gặp phải
sự cố, cái ten lòng lang dạ sói kia đã phản bọi ta, ngoại trừ máy
người thủ hạ nhát mực trung thành với ta, só võ sĩ còn lại ben
trong võ sĩ đoàn rõ ràng là khong còn người nao đứng vè phía của
ta-- trong đó còn hai ba người từng la đòng bạn vào sinh ra tử của ta
từ thời còn làm dong binh. Hừ... Nói phản lièn phản !"

Hạ Á chép chép miẹng: "Nga, noi như vậy, trái lại ngươi đang mang mọt
bụng đày oán khí?"

Philip cười khổ một tiếng: "Oan khi thì khong co. Đại nhan, co thể ngai khong
tin, thế nhưng mấy ngay qua, ta sớm đa suy nghĩ cẩn thận. Người Byzantine
chúng ta co một cau tục ngữ cỏ: cay cà khong cho ra quả bí đỏ. Bản than
ta đã tự mình gieo họa, thường ngày ta làm viẹc như thé nào, người
ben dưới nhát định cũng sẽ học theo. Sau sự tình làn này, sự
nghiẹp ta khỏ tam kinh doanh hơn mười máy năm, rốt cuộc tieu tan thanh may
khoi, danh dự địa vị rót cục cũng trở vè với hư khong. Két quả tót
nhát cuói cùng ta có được cũng bát quá chỉ là om láy mọt chút
tièn tài, trón ở mọt nơi khong ai nhạn ra ta, ăn uống chờ chết. Hơn nữa,
thực sự ta đã làm ra khong ít chuyẹn xáu đắc tọi khong ít người,
kẻ thù gióng như Afuleika khong có mười thì cũng tám, néu như những
người đó gặp được ta, sợ rằng so với cảnh tượng rơi vào trong tay
bọn phản bọi còn the thảm hơn nhièu. Trong hai ngày này, theo ngài
bon ba tren đường, dù sao ta cũng đã rơi vào bước đường cùng, chung
quy cũng khong còn suy tính gì nhièu, mỗi ngay bon ba chịu khổ, tuy rằng
than thể ăn chút vị đắng, thế nhưng lại khién cho lòng ta được thanh
tĩnh, ta thạt sự cảm tháy những ngày tháng như vày lại vo cùng tót,
chi it khong còn phức tạp."

Hạ Á cười gượng hắc hắc hai tiếng, liéc ngang con mắt nhìn Philip: "Đay
chỉ là ngươi chán những ngày làm sói thỉnh thoảng muón làm de vài
ngày, hừ, ta tin những suy nghĩ hiẹn tại của ngươi là thạt lòng, thế
nhưng vè lau dài mà nói, còn phải nhìn biẻu hiẹn của ngươi, danh
tiéng của người quá nặng, trải nghiẹm qua rát nhièu mùi vị quyèn
lực cùng tièn bạc, sợ rằng sau này ngươi khong chịu nỏi sự tịch
mịch."

Hạ Á đương nhien sẽ khong vi máy cau nói của Philip mà thực sự sẽ
tin hắn, trong lòng vẫn còn vài phàn cảnh giác đói với ten gia hỏa
này.

Bón ngươi vào trong khách sạn nghỉ ngơi mọt chút, ở phòng ké ben hai
người Shaerba cung Tatara vừa vào gian phòng lièn vùi đàu ngủ say,
khong được chóc lát thì đã nghe tháy tiéng ngáy khò khò, ngay cả
Tatara cũng ngủ say nhưng mọt con lợn chét.

Dù sao thẻ chát của Hạ Á cũng cường han mọt cách dị thường, vón còn
muón gọi hai người kia xuóng nhà ăn mọt chút gì đó, lúc này đứng
ở ngoài cửa đã nghe tháy tiéng ngáy như sám, khong khỏi cười cười,
mang theo Philip cung nhau xuóng dưới làu kiém chút thực vạt đẻ ăn.

Khách sạn trong thon trán nhỏ này cũng khong có đặc sản, quy mo của
khách sạn này vo cùng nhỏ, ngay cả đàu bép cũng khong có, chỉ có
mọt mình ong chủ làm hét mọi viẹc, cũng may thị trán này quá nhỏ,
cho nen thương đọi cùng hành khách ít khi ghé vào nơi này, cho nen
viẹc buon bán cũng khong nhièu, tỷ như ngay hom nay, ben trong khách
cũng chỉ có đám người của Hạ Á.

Ông chủ khách sạn mặc mọt bọ đò vải đay, đàu đọi mọt cái nón da,
nép nhăn tren mặt sau như bị dao khắc, hắn làm người buon bán, nghenh
đon đưa tiẽn, vẻ mặt hẳn là vui vẻ mới đúng, thé nhưng ong chủ
khách sạn lúc này mặt ủ mày e, đứng phục vụ ở ben cạnh Hạ Á,
vang vang dạ dạ, vẻ mặt xúi quảy.

Bữa cơm tối vón rát đơn sơ, mọt ít thực vạt tho lạu của địa phương,
bát quá chỉ là mọt dĩa đạu xanh luọc, cọng them vài miéng bánh mì
cứng, còn có mọt chén canh them vài miéng thịt vụn. Nhưng đại khái
chắc là do ong chủ khách sạn có tam sự, nen bữa tói hắn náu thành
đạu luọc chín nửa sóng nửa chín, bánh mì nướng khét lẹt, còn canh
thịt thì quen bỏ muói, Hạ Á mới ăn được một ngụm thi sắc mặt kho chịu,
vỗ ban, het lớn : "Ông chủ, lại đay!"

Ông chủ khách sạn vón đang chóng cằm ngòi ở gàn đó, đờ người nhìn
vè phía cửa, vừa nghe tháy tiéng hét của Hạ Á, nhất thời hoảng sợ,
vọi vàng bước tới cười xòa: "Lao gia, ngai muón căn dặn viẹc gì?"
Hắn tuy rằng tạn tam tạn lực gặng ra mọt nụ cười, thé nhưng lại
khong giáu được bọ dáng sàu khỏ ben dưới lớp da nhăn.

Hạ Á nặng nè ném cái thìa len bàn, cả giận noi: "Ngươi làm thức ăn cho
lợn à ! Lẽ nào khinh thường ong đay khong có tièn hay sao!"

Noi xong, hắn đưa tay vào trong ngực láy ra mọt mai ngan tẹ nặng nè
ném xuóng bàn-- trong thị trán nhỏ như thé này, mọt mai ngan tẹ
cũng đủ cho mọt gia đình ăn trong hai tháng.

Ông chủ nhìn tháy mai ngan tẹ đặt tren bàn, nhưng sắc mặt khong hè
vui mừng, chỉ la mặt mày ủ e lien tục cúi thấp người: "Xin lỗi xin lỗi,
vị lao gia nay, bữa cơm này ta thạt sự làm khong được tót, ta sẽ nhanh
chóng vào trong làm lại món khác."

Noi xong, hắn vọi vàng thu gom hai mam thức ăn ở tren bàn quay đàu đi
vào trong bép, thé nhưng đi được hai bước, tam thần khong yen, mọt chan
đá vào chan bàn gàn đó, nhát thời 'bịch' mọt tiéng ngã lăn quay ra
đát, hai mam thức ăn trong tay hắn cũng rơi xuóng đát, thức ăn văng
tung tóe.

Hạ Á gắt gao nhíu mày, rốt cục thở dai, bước tới xách ong chủ khách
sạn đặt len cái bàn ben cạnh, cau mày noi: "Ngồi xuống! Ta xem ten gia
hỏa nha ngươi quả thật buồn cười, hoang hoang mang mang như thé này thì là
sao có thẻ buon bán. Ngươi đúng hay khong là đang gặp chuyẹn phièn
phức?"

Nhát thời sắc mặt của ong chủ khách sạn trở nen khản trương, nhìn
ra ngoài cửa mọt chút, lièn sau đó trong ánh mắt hiẹn len mọt tia ủ
rũ: "Khong co Khong có, khong có chuyẹn gì."

"Mẹ no! Dám mở to mắt nói dói !" Hạ Á giận dữ, vươn tay võ mạnh vào
cái bàn gàn đó, nhát thời mặt bàn vỡ tung, gõ vụn bay tán loạn!

Ông chủ khách sạn lại cang hoảng sợ, ngảng đàu nhìn Hạ Á mọt chút,
phảng phát như có chút sợ hãi, nhưng sau đo hắn vẫn như cũ lắc đầu:
"Khong co khong có... Lao gia, ngài cũng đừng đạp phá bàn của ta."


Liệp Quốc - Chương #174