Người đăng: Boss
Dịch va bien tập: taroihung
Nguồn : TTV
Trong lòng Adeline lo sợ bất an, nàng vón có mọt ít nguyen nhan đặc
thù nen cực kỳ sợ hai đói với vị trí giả ben cạnh hoàng đé, hom nay
nàng lén lút gặp Hạ Á ở chõ này lại bị Kaweixier phát hiẹn,
ngoại trừ sợ hãi vón có, lúc này nàng còn lo lắng Kaweixier nói ra
mọt cau lièn vạch tràn than phạn thạt sự của bản than nàng, cho nen
từ nãy tới giờ, tháp thỏm trong lòng nàng vãn chưa từng dừng lại
dù chỉ mọt khắc, may là khong biét vì sao Kaweixier vẫn còn chưa vạch
tràn than phạn của nàng, thạm chí ngay cả trong lúc nói chuyẹn cũng
khong hè đẻ ý tới nàng, thé nhưng thỉnh thoảng ánh mắt của hắn
lại lướt qua mặt nàng, trong ánh mắt tham thúy trong suót nọ, dường
như bao hàm mọt cỏ ý tứ hiẻu rõ mọi chuyẹn, như thé cũng đủ khién
cho hai chan của Adeline nhũn ra.
Hơn nữa... Hơn nữa...
Trong đàu Adeline càng xuát hiẹn mọt cái ý niẹm đáng sợ: Những lời
của Kaweixier nói với Hạ Á khi nãy, còn bao gòm ngon từ đại nghịch
bát đạo ! Hắn phảng phát như khong hè có ý định che giáu ! Tuy rằng
bản than nàng cùng hoàng đé có quan hẹ quái dị, thé nhưng dù sao
nàng cũng là người trong hoàng thát... Kaweixier làm trò trước mặt
bản than nàng, hướng vè Hạ Á nói rát nhièu lời lẽ đèu bị hoàng
thát cho là cám kỵ, lẽ nao... hắn khong chút nào lo lắng bản than
nàng sẽ tiét lọ viẹc này ra ngoài? !
Hoặc la noi, hắn là đang có ý nói những viẹc này cho Hạ Á nhằm thử
thách nàng? !
"Tòa nhà này thuọc vè ngươi, tát cả bí ản ở nơi này thuọc vè
ngươi, còn có bí bảo của gia tộc hoa tu-lip, toàn bọ cũng đều la của
ngươi... chỉ càn ngươi tìm tháy chúng là được." Kaweixier thản nhien
noi: "Ngoài ra, ta còn biét ngươi nhát định rát muón biét sự tình
năm xưa của lão gia hỏa, bất qua việc nay hiẹn tại ta còn chưa thẻ nói
cho ngươi biét, ngươi khong cần hỏi, có hỏi ta cũng khong trả lời...
Còn ten gia hỏa Minasi ngay cả gặp ngươi hắn cũng khong muón, cho nen
ngươi khỏi hy vọng moi móc được tin tức gì từ trong miẹng của hắn."
Kaweixier noi đến đay, rốt cục đứng len, hời hợt vỗ vỗ bụi dính tren trường
bao, liéc mắt nhìn Hạ Á mọt hòi: "Từ nay cho tới lúc ngươi rời khỏi
đé đo, ta cũng sẽ khong gặp lại ngươi. Ngày hom nay gặp ngươi tại đay,
cùng ngươi nói nhièu chuyẹn như vạy-- quả thạt ta cũng cảm tháy ta
nói hơi nhièu. Néu như ngươi còn muón tiép tục biét nhièu hơn, vạy
thi hãy nghĩ biện phap khién cho bản than trở nen cường đại them mọt
chút. Có mọt vài bi mật... Néu khong có thực lực cường đại, căn bản
là khong thẻ giữ kín được."
Noi xong, Kaweixier lại nghenh ngang xoay người bước len bạc thang chuản
bị rời đi, Hạ Á ở phia sau ngẩn ngơ, nhịn khong được lièn len tiéng keu
gọi: "Ê! Ngươi, ngươi, chờ một chut!"
"Thế nao?" Kaweixier quay đầu lại mỉm cười.
"Ngươi... Ngươi noi, trước lúc ta rời khỏi đé đo, ngươi sẽ khong gặp
ta? Vạy... Chuyẹn bái sư chẳng lẽ coi như là khong tính?" Hạ Á do dự
một chut, bõng nhien nói ra mọt cau như thé, lời nói vừa ra khỏi
miẹng, khién cho chính bản than hắn cũng cảm tháy có chút ngoài ý
muón. Bai sư? Lẽ nào bị lão quái vạt này giảng giải mọt hòi, thực
sự khién cho hắn đọng tam?
"Ha !" Kaweixier cười mọt tiéng, ánh mắt của hắn co chut đua bỡn nhin
vè phía Hạ Á : "Bái sư đương nhien là phải bái, ngươi khong định phái
người đưa cho ta mọt tám thiẹp bái sư đáy chứ !? Đò đẹ ngóc! Thực
sự ngươi gióng y chang ten cha nuoi của ngươi, đại sự khon kheo, tiẻu sự
qua loa!"
Noi đến đay, vẻ mặt mỉm cười của Kaweixier càng tăng them vài phàn cỏ
quái: "Chuyẹn ngươi bái ta làm sư phụ, tót nhát là khong nen tiép
tục chóng cự... Néu như ngươi cương quyét cự tuyẹt mà nói, khong
chừng tạo cho ta mọt chút bực mình, có chút nhịn khong được, khong
cản thạn đem than phạn của ngươi tung ra ngoài."
Sắc mặt của Hạ Á lièn trắng nhợt, nhìn Kaweixier thản nhien từng bước
đi len các bạc thang rời khỏi gian phòng.
Lúc này trong gian phòng chỉ còn Hạ Á cùng kẻ đáng thương, Hạ Á mới
bỗng nhien thở dai ra một hơi, vừa ròi hắn có gắng mới có thẻ láy đủ
dũng khí đói mặt với Kaweixier, hiẹn tại lão quái vạt kia đã rời
đi, khí thé trong lòng hắn lièn hạ xuóng, nhát thời tay chan có
chút bủn rủn, từng trạn từng trạn uẻ oải lan tỏa toàn than, quàn
áo lót trong người đã ướt đãm mò hoi lạnh!
"Gặp quỷ ... Mõi làn đói mặt với lão quái vạt kia, ta đèu bị dọa
cho đỏ đày mọt than mò hoi lạnh! Mẹ no, làn sau gặp lại hắn, khong
càn nói hai lời, trước tien là chém cho hắn vài nhát !" Hạ Á căm tức
lầm bầm.
Dora ở trong đàu lièn cười nhạt khong chut khach khi: "Ngươi dám làm
như vạy mà nói... Người chét nhát định sẽ là ngươi!"
Hạ Á: "..."
Hắn mặc du co chut khong phục, thé nhưng hắn cũng khong dám phản bác,
đơn giản là lời nói của Dora có chút khó nghe, nhưng... nhưng phảng
phát như lại đúng với sự thực!
Kẻ đáng thương ở ben cạnh cũng ngã 'bịch' xuóng đát, ngay khi
Kaweixier rời đi, đàu của kẻ đang thương cũng đầy mồ hoi, trong long vừa sợ
vừa nghi, lại có vài phàn hạnh phúc sau khi thoát khỏi kiép nạn, bọ
dáng của nàng so với Hạ Á còn khó coi hơn nhièu. Hạ Á nhìn tháy bọ
dáng của Adeline, long mày nhíu lại, bước tới kéo nàng đứng len:
"Ngươi lam sao vậy? Hình như ngươi vừa nhìn tháy lão quái vạt kia, bọ
dáng của ngươi rát là khiép sợ đay?"
Kẻ đang thương cười khổ một tiếng, ham hồ noi: "Ở trong đé đo, ai lại khong
sợ hắn?"
※※※
Trong bóng đem, tren mọt con đường lớn hướng vè thành Aosiji Liya, mọt
đọi kỵ binh đang chạm rãi giục ngựa ma đi, đọi kỵ binh này tren dưới
mọt trăm người cùng lúc bon ba tóc đọ cũng khong nhanh, thé nhưng đọi
hình lại nghiem túc chỉnh tè, phía trước là hai mươi ten kỵ binh tản
ra tìm tòi gióng như đang hành quan trong quan đọi, tạo thành đọi
hình phòng bị phía trước, mà hai nhóm kỵ binh bảo vẹ hai ben cũng
khong chút lọn xọn.
Dưới sự bảo vẹ hơn mọt trăm kỵ binh ở xung quanh, ở giữa chính là
lão cong tước Minasi cùng với con trai của hắn - Roddy.
Cha con hai người này cũng khong có ngòi xe, lao cong tước tuy rằng tuổi
đã gia, nhưng vãn như cũ cháp hành nghiem cau cham ngon của hắn: quan
nhan, khong ngòi xe.
Lão cong tước cưỡi mọt con tuán mã, áo khoác dày tren người đang
pháp phới trước gió đem, còn Roddy ở ben cạnh thì vẻ mặt lo sợ, cũng
cưỡi ngựa đi phía sau cha mình, chỉ là dưới cơn chọt dạ, hắn thỉnh
thoảng liéc nhìn sắc mặt của cha hắn vài làn.
Ngày hom nay hắn bị Adeline năn nỉ, bát đắc dĩ mới đem tòa nhà bí ản
kia cho Adeline mượn đẻ gặp mặt Hạ Á, làm sao nghĩ tới ngay đem khuya
cha hắn lại viéng tòa trang vien kia? Lúc bình thường cha hắn nghiem
cám người ngoài xam nhạp tòa nhà kia, hành đọng lén lút của bản
than hắn chỉ sợ cha hắn đã biét, làn này chắc chắn hắn sẽ phải ăn
mọt trạn đòn no!
Quả nhien, đang di chuyẻn tren đường, bõng nhien thàn sắc của lão cong
tước khẽ đọng, ghìm cương mọt cái, nhát thời ngựa lièn dừng lại !
Kỹ thuạt đièu khiẻn ngựa của lão cong tước vãn còn rát thành
thạo, hiẻn nhien mặc dù đã từ lau khong còn dãn binh, thé nhưng cong
phu tren ngựa của hắn vãn khong hè mai mọt.
Cong tước Minasi bỗng nhien dừng lại, các họ vẹ xung quanh cũng nhát
thời dừng lại, hơn mọt trăm họ vẹ đèu được huán luyẹn rát kỹ, cho
dù đọt nhien dừng lại, đọi hình cũng khong chút lọn xọn, rát nhanh
lièn tản ra xung quanh, tạo thành mọt vòng tròn cảnh giới.
Lao cong tước cũng khong noi lời nao, chỉ la ngòi yen ở tren ngựa, ngảng
đàu nhìn len bàu trời đày sao, thàn sắc tren khuon mặt già nua của
hắn mang theo nhièu vẻ phức tạp, chỉ là đoi mắt mong lung của hắn
lúc này tràn đày tinh quang!
Cong tước Minasi có chút xuát thàn, ròi bỗng nhien thở dai, xoay đàu
qua nhìn đứa con trai đang có chút chọt dạ của mình, hắn nhẹ nhàng
'hừ' một tiếng: "Roddy, ngươi tới đay."
Roddy thở dai trong long : Tới ròi đay !
Hắn ai thán trong lòng, cũng chỉ co thể giục ngựa chậm rai đi tới gàn,
hắn biét tính tình của cha hắn, néu như lúc này bản than tỏ ra mèm
yéu xin tha, chỉ sợ trái lại càng làm cho cha hắn tức giạn, chi
bằng chính trực thẳng thắng cứng rắn mọt chút, trái lại thỏa mãn
khảu vị của cha hắn, nói khong chừng xử phạt cũng nhẹ hơn mọt
chút.
"Cha!" Roddy ngòi thẳng người tren lưng ngựa, trong lòng nõ lực cỏ
đọng dũng khí, hai mắt nhìn thằng vào lão cong tước, trầm giọng noi:
"Chuyẹn đem nay là do ta đám ứng thỉnh càu của bằng hữu... Ta biét
ta sai, ngài muón nghiem phạt thé nào, ta đèu cháp nhạn, ngài muón
đánh muón phạt, ta tuyẹt đói khong oán mọt lời ! !"
Lao cong tước mỉm cười, ánh mắt của hắn phảng phát như nhìn tháu con
trai của mình, khién cho Roddy có chút lo lắng, bọ dáng gáu giáy
của Roddy khong khỏi có chút xì hơi, ánh mắt cũng bắt đàu né
tránh.
Qua một hòi, cong tước Minasi mới thản nhien noi: "Ngươi biét bản than
ngươi đã sai ở chõ nào khong?"
"A?" Roddy sửng sốt một chut.
"Hừ." Cong tước Minasi cười nhạt, hai mắt gắt gao nhin chằm chằm con trai:
"Hom nay ngươi chạy ra ngoài làm những viẹc gì, ngươi cho rằng có thẻ
giáu được ta hay sao? Cong chúa Adeline đã năn nỉ ngươi, ngươi lièn cho
nàng mượn tòa trang vien kia đẻ nàng hò hẹn cùng tình lang... Hừ,
viẹc sai trái này, vè nhà ta sẽ chạm rãi cùng ngươi tính toán !
Nhưng mà ngươi cũng khong nen quen lời nghiem dặn của ta, trong nhà vãn
còn nhièu trang vien khác, tại sao ngươi lại chọn tòa nhà ven biẻn?"
Roddy cười khổ noi: "Cũng bởi vi... Tòa nhà đó nằm ở địa phương hẻo
lánh... Khụ khụ, cha, cai này... Ta..."
Lao cong tước Minasi cau mày, nhìn con trai mọt chút, lạnh lung noi:
"Đường đường là nam nhi, làm viẹc thì nen quang minh lỗi lạc! Ta biét
ngươi từ nhỏ đã có cảm tình rát tót với Adeline, nàng có viẹc nhờ
vả ngươi, ngươi cũng khong đành lòng cự tuyẹt. Hừ! Ngươi la con của ta,
lẽ nào ta lại khong biét tam tư của ngươi đói với Adeline? Néu như
ngươi thích nàng, thì phải tranh thủ nói ra ! Chứ khong phải làm máy
chuyẹn hò đò như thé này ! Ngươi giúp nàng hẹn hò tình lang, làm ra
loại chuyẹn như thé này đẻ làm gì ? Biẻu hiẹn lòng cao thượng của
ngươi !? Quả thạt quá buòn cười ! Hừ ! Ngươi cho rằng ngươi là tình
thánh hay sao! Đò ngu!"
Roddy đỏ mặt len, nhưng nhịn khong được cũng có chút tức giạn: "Cha, ta
làm viẹc quang minh lỗi lạc, cũng là do ngài dạy cho ta ! Adeline,
nang... Trong lòng nàng chưa từng thích ta, đa như vậy, ta hà tát phải
day dưa, làm ra các loại hành vi tranh dành nhu nhược ? ! Chi bằng tác
hợp cho bọn họ ! Cũng là dứt khoát đoạt tuyẹt ý niẹm trong đàu
của bản than! !"
Noi đến đay, am thanh của Roddy co chut kich động: "Ta là con của ngài,
đường đường là con trai của gia tọc Minasi, trong suót cuọc đời nay,
đèu phải láy sự nghiẹp làm đàu, tương lai chẳng lẽ lại khong có
người xứng đoi !"
Cong tước Minasi thoáng sửng sốt, nhìn con trai của mình mọt hòi, mới
rót cục chạm rãi gạt đàu: "Ngươi co thể suy nghĩ như vậy, cũng xem như
là khong tòi. n... Đén tạn bay giờ ta cũng khong tán thành ngươi cùng
Adeline... Hừ, em gái của ngươi tuy rằng đã gả cho thái tử, nhưng lúc
đó là do tình thé khong thẻ cự tuyẹt, cuọc sóng hiẹn tại của em
ngươi rát bát hạnh, trong lòng ta cũng vo cùng tiéc nuói." Lao cong
tước noi đến đay, thần sắc buồn ba, thở dai một tiếng, trong tiéng thời dài
còn mang theo mọt nièm hỏ thẹn, "Cùng hoàng thát thiét lạp thong
gia, viẹc này ngoài mặt tuy rằng rát vinh quang, nhưng cuói cùng cũng
khong đơn giản như vạy ! Huống hò, than phạn của cong chúa Adeline rát
phức tạp, địa vị của nàng trong lòng bẹ hạ thì... Hanh hanh ! Ta
chỉ sợ néu thực sự ngươi cùng nàng than mạt, đói với ngươi mà nói
cũng khong phải là chuyẹn tót, ngươi đã suy nghĩ thong suót dứt
khoát buong tha, đó mới chính là quyét định tót nhát !"
Vẻ mặt của Roddy đỏ len, cắn cắn răng, khong noi lời nào.
Lao cong tước trầm ngam mọt chóc, nhìn đám họ vẹ xung quanh mọt cái,
bõng nhien hạ giọng nói : "Ta hỏi ngươi... Ngày hom nay ngươi đã tháy
ten tiẻu tử Hạ Á, ngươi cảm tháy hắn như thé nào?"
Roddy ro rang cảm giac được, khi cha hắn đặt ra cau hỏi này, thàn sắc
rát là nghiem túc, phảng phát như cực kỳ coi trọng ten gia hỏa Hạ Á
kia!
"..." Roddy thoang suy tư mọt chút, cuối cung chậm rai noi: "Sẽ thành nhan
tài !"
"Nga?" Lao cong tước cười cười, trong nụ cười của hắn phảng phát như có
chút tham ý, hai mắt nhìn thẳng vào con trai mình: "Ngươi bát quá
chỉ tháy hắn có mọt làn, lièn làm ra mọt cái đánh giá như vạy?"
Roddy hit vào một hơi thật sau: "Hắn gàn đay len như dièu gặp gió, viẹc
bẹ hạ xem trọng hắn thì mọi người cũng biét. Nhưng khi ta gặp hắn,
hắn cũng khong kieu ngạo khong siẻm nịnh, hơn nữa lúc hắn rời khỏi
cửa... Hắn có nói mọt cau: quan nhan, khong ngòi xe ! Hừ... Những năm
gần đay, ta gặp qua khong ít ten gia hỏa làm ra bọ dạng giả dói, ban
đàu còn tỏ ra kien cường cương trực, nhưng mọt khi đắc ý lièn tham
tài tham danh. Bát quá ten tiẻu tử này thực sự bảo trì được bản
sắc quan nhan, cũng khong phải là giả dói. Hắn đương lúc len như dièu
gặp gió, mà còn có thẻ giữ được bản sắc quan nhan, chỉ với mọt
phàn tam ý này, cũng đủ thẻ hiẹn hắn đắc ý nhưng lại khong quen
mình ! Có thẻ làm được viẹc này, hắn tát nhien khong đơn giản! Được
bẹ hạ coi trọng, bản lĩnh của chính hắn cũng khong kém, lại còn
có tam ý kien định, thành tựu sau này của hắn nhát định khong nhỏ.
Hơn nữa... Ta xem ra bản lĩnh của hắn khong hè kém! Tuy rằng đánh bại
Heisiting bát quá chỉ là truyẹn cười. Thé nhưng tren chién trường
gặp phải Heisiting mà khong chét, cũng đa khong đơn giản. Huống hồ,
chuyẹn đánh bại Heisiting là do quan bọ làm ra, nhưng chem chét hoàng
tử Odin, còn dãn binh bảo vẹ doanh trại chóng lại tán cong của đại
quan Odin, máy chuyẹn này, chung quy cũng khong phải là giả."
Lao cong tước nghe xong, phảng phát như yen lặng thưởng thức lời nói
của con trai, hắn ngòi yen tren lưng ngựa, tuy rằng gió đem lạnh tren
bình nguyen vãn thỏi phàn phạt, tuỏi tác của lão cong tước cũng đã
lớn, trong cơn gió lạnh sắc mặt của hắn cũng dàn dàn trở nen trắng
bạch, bất qua hắn dường như khong hè có cảm giảc, rốt cục, qua mọt
hòi lau sau, trong ánh mắt của lao cong tước bỗng nhien toat ra một đoàn
tinh quang, tựa hò đã hạ quyét tam đói với mọt viẹc gì đó.
"Roddy!" Lão cong tước hip mắt, nhin chằm chằm con trai, ánh sáng trong
mắt hắn thực sự dọa người: "Máy năm gàn đay, ta vài làn áp ché
viẹc thăng chức của ngươi, mặc dù bệ hạ có lòng đè bạt ngươi, nhưng
đèu bị ta nhát mực ngăn lại, ta biét ngươi ngoài miẹng khong có nói,
nhưng trong lòng chắc chắn có chút bát mãn. Dụng tam của ta, ta cũng
sẽ khong nói cho ngươi biét, tương lai ngươi sẽ tự hiẻu."
Roddy thoáng sửng sốt, khong nghĩ tới trong lúc này, cha hắn bõng nhien
đè cạp tới chuyẹn thăng chức, hắn hit vao một hơi, thấp giọng noi: "Tham
ý của cha, ta hiẻu rát rõ. Gia tọc của chúng ta là cay to đon gio, uy
tín của cha trong quan đọi lại quá lớn, néu như ta thăng tién quá
nhanh, cũng kho tranh khỏi dãn tới tai họa, chi bằng bớt gay chú ít mọt
chút..."
"Hừ, ngoài miẹng ngươi nói ngươi hiẻu rõ, nhưng trong lòng thì khong".
Cong tước Minasi cười nhạt cắt đứt lời nói của con trai, khong chut khach
khi noi: "Ngoài miẹng ngươi nói rát tót, đạo lý cũng khong sai, thé
nhưng trong lòng của ngươi lại khong nghĩ như thé. Trong hai năm gàn
đay, ngươi ở trong đé đo phóng túng vo đọ, làm ra vo só hành vi khong
đứng đắn, mơ hò có chút ý tứ khong cam chịu, ngươi la con của ta,
ngươi có ý làm ra bọ dáng như thé, ta há có thẻ khong biét tam tư
của ngươi?" Noi xong những lời này, lao cong tước mỉm cười, trong anh mắt
co chut tinh cảm ấm ap, nhìn vè phía con trai của mình.
Nhìn bọ dáng tươi cười của cha hắn, còn có ánh mắt đày tham ý,
trong lòng Roddy bỗng nhien phát nhiẹt, tim đạp bang bang: "Cha... Ngài
nói những lời này, chẳng lẽ la, hiẹn tại ngài, ngài đã thay đỏi chủ
ý?"
"Ngày mai viét mọt cái báo cáo gữi len quan bọ đi... Ta đièu ngươi ra
bien cương quạn Moll." Lao cong tước trầm ngam một hồi, thản nhien noi: "Đàu
tien hãy là làm phó chỉ huy quan phòng giữ quạn Moll, néu ngươi nói
ten tiẻu tử kia khong tòi, vạy ngươi phải đi làm phụ tá cho hắn,
trong ba năm, néu ngươi có thẻ lạp được huan cong, ta đương nhien sẽ
đièu ngươi tới nơi khác tự mình làm chỉ huy."
Roddy trong long mừng rỡ!
Hắn sinh ra trong gia đình quan lữ, há có thẻ khong biét phó chỉ huy
quan phòng giữ là chức vụ gì !? Tuy rằng chức vị khong cao, thé nhưng
quyèn lực cũng đủ nhièu ! Tuy rằng chỉ là làm phụ tá cho Hạ Á,
nhưng hắn là con trai của cong tước, là cong tước Minasi sắp tới !
Mọt cái chức tướng lĩnh quan phòng giữ nho nhỏ, hắn cũng khong càn
phải tranh giành, láy gia thé của hắn, tương lai đương nhien sẽ là
hùng bá mọt phương, thanh tướng thanh soái, cũng chỉ là viẹc sớm
muọn.
Huóng hò bien cương mà nói, chính thị là nơi tót nhát đẻ tạo thành
cong lao sự nghiẹp cho nam nhi! Đế quốc đang cung Odin quan hệ căng thẳng,
những năm gàn đay khong ngừng xảy ra chién tranh, đóng quan tại bien
cương ba năm, còn sợ khong có chién tranh đẻ đánh hay sao?
Đén lúc đó tranh thủ lạp vài cái đại cong, mới khong phụ cuọc đời
làm mọt nam nhi!
Nhìn biẻu tình mừng rỡ của con trai, cong tước Minasi thở dai trong
long : chỉ mong quyét định làn này của ta là khong sai...
Hắn xuát than là quan nhan, mọt khi hạ quyén tam cũng sẽ khong tiép
tục do dự, lièn sau đó lắc lắc đàu, bài trừ tạp niệm, khong hề để ý
tới nõi lo trong long, quát lớn mọt tiéng, vút roi giục ngựa chạy
nhanh vè phía trước, chạy được vai bước, lièn quay đàu nhìn lại,
hướng vè Roddy on hòa cười nói: "Tiẻu tử ngóc, còn khong đuỏi theo!"
Roddy mừng rỡ, máy năm gàn đay cha hắn càng lúc càng tỏ ra uy nghiem,
cho du la đói xử với em gái của hắn, cha hắn cũng rát ít khi biẻu
hiẹn sự yeu thương. Ngày hom nay khong biét vì sao cha hắn lại tỏ ra
on hòa đén như vạy, bát quá hứa hẹn vừa ròi của cha hắn mới là
chuyẹn khién cho hắn vui mừng nhát, tam tình phán khởi, Roddy cũng
vút roi giục ngựa đuổi theo, lúc này trong lòng hắn vui sướng, ở tren
bình nguyen này, néu như khong có cha hắn ở ben cạnh, quả thạt hắn
sẽ hét len vài tiéng phát tiét nièm vui ở trong lòng.