Tuyệt Đối Hắc Ám


Người đăng: Boss

Dịch va bien tập: taroihung
Nguồn : TTV

Trong bóng tói hai người chạy lung tung vào mọt gian phòng, vừa bước
vào cửa, ben trong là mọt mảnh đen sì, ngay cả đoi mắt như dạ mieu
của Hạ Á cũng có chút khong thích ứng. Đương lúc vọi vàng đem cánh
cửa khép lại, thì phía sau lưng bọn họ bõng nhien truyèn tới mọt
cỏ hàn khí, lièn gióng như bọn họ vừa mới lọt vào mọt hò băng!

Trong bóng tói hai người va chạm vào nhau, kẻ đang thương con bị Hạ Á
giãm vào chan, suýt nữa ho đau, may là kịp thời bưng kín miẹng mới
khong tạo ra tiéng òn.

Hạ Á dán sát lõ tai len tren cánh cửa, thé nhưng trong lòng cảm tháy
có chút cỏ quái.

Rõ ràng... hắn khong nghe tháy gì cả? !

Cánh cửa này sao lại cỏ quái như thé? Sờ vào thì cảm giác rát
lạnh, phảng phát như cửa sắt, thé nhưng vì sao nó lại hoàn toàn
ngăn chặn am thanh đén từ ben ngoài? Hắn đưa ta dò xét vài làn, cũng
khong cảm tháy cánh cửa có gì khác lạ.

Đúng lúc này, ở phía sau bõng nhien sáng len, nguyen lai kẻ đáng
thương đã cham sáng chan đèn nãy giờ vãn càm trong tay. Nương theo ánh
sáng yéu ớt của ngọn nén, lúc này hắn mới nhìn tháy rõ xung
quanh.

Nơi này là mọt gian phòng khong biét đã bỏ hoang bao nhieu năm, đá
tren tường cũng đã lọ hét ra ben ngoài, khong hè có chút trang trí
hoa văn nào, bọ dáng có chút rách nát, tren góc tường cũng đày
mạng nhẹn và bụi.

Kẻ đang thương du sao cũng la nữ hai, liéc mắt nhìn tháy nhièu mạng
nhẹn đén như vạy, nhát thời sắc mặt lièn thay đỏi, vo thức nhích
nhích sát vào người Hạ Á.

Chièu ngang của gian phòng này cũng khong rọng, nhưng lại rát sau--
cũng có thẻ nói đay khong phải là mọt gian phòng, mà là mọt cái
bí đạo thì chính xác hơn.

Tùy ý đi vè phía trước vài bước, dưới chan vung len mọt chút bụi,
lưu lại vét chan của hai người tren mặt đát -- Hạ Á nhìn vét chan tren
mặt đát, trong lòng thở dai: nơi này chỉ sợ rát nhièu năm đã khong
có ai tới.

Xung quanh gian phòng cũng khong có vạt dụng gì khác, duy nhát có
chút kỳ lạ chính là ở dưới chan : Mặt đát dưới chan khong có bằng
phẳng, mà là từng bạc từng bạc càu thang tạo thành mọt hình cong
đi sau xuóng đát.

Trong lòng Hạ Á hiếu kỳ, nhin kẻ đang thương một chut, hai người thoáng
nhìn nhau, vẻ mặt của kẻ đáng thương cũng có chút khong biét làm
sao. Dù sao lao cong tước cùng Kaweixier vãn còn ở ben ngoài, tạm thời
hai người còn chưa có thẻ đi ra, cũng chỉ có thẻ đi sau vào trong
nhìn nhìn mọt chút.

Đi xuóng càu thang khoảng chừng vài chục bạc, càng đi xuóng, hàn
khí xung quanh càng lạnh. Nương theo ánh sáng chớp đọng của ngọn
nén, hai người rón rén đi xuóng đàu cuói của bạc thang, bước chan
làm bụi bay len khién cho Hạ Á vài làn muón hắt xì, thé nhưng cũng
chỉ có thẻ đưa tay bưng láy miẹng và mũi, thương cảm cho dé nhũi,
sắc mặt của hắn đỏ len, nước mắt nước mũi cũng chảy ra, mà kẻ
đáng thương thì có chút sợ hãi đi sát ben người hắn.

Cuói cùng của bí đạo cũng khong có lói ra, ở cuói cùng của bạc
thang, khong gian thoáng rọng ra mọt chút, đại khái cuói cùng của
bạc thang là mọt gian phòng hình vuong, chỉ là căn cứ theo cảm giác
của hai người, tràn của gian phòng ở phía đàu cuói, so với tràn
của bí đạo phải cao hơn ít nhát ba thước.

"Hinh như... đay là mọt hàm ngàm?" Hạ Á nhin kẻ đang thương một chut.

Adeline lắc đầu, chớp chớp con mắt, hạ giọng noi: "Đừng nhìn ta, ta khong
biét địa phương này là nơi nào. Ta cũng chỉ mượn tòa trang vien này
của Minasi nhỏ đẻ gặp mặt ngươi, trước đay ta cũng chưa từng tới nơi
này."

Hạ Á cảm giac được hàn khí càng lúc càng nặng, ngay cả than thẻ cường
tráng của hắn, cũng mơ hò có chút chịu khong nỏi, mà kẻ đáng
thương thì đã lạnh run.

"Gặp quỷ, sao ở đay lạnh thé này?" Hạ Á cau mày.

Hai người đứng yen ở trong gian phòng nhìn xung quanh mọt chút, căn
phòng này cũng khong có bài biẹn gì, bón bức tường đèu tróng trơn,
ngoại trừ bụi cũng chỉ có mạng nhẹn. Hạ Á đưa tay sờ mọt chút,
ban tay vừa chạm vào bức tường, nhát thời lièn rụt tay vè, ngạc nhien
noi: "Bức tường này lạnh thạt !"

Kẻ đang thương cũng đưa tay sờ thử, cũng rát nhanh kinh ho mọt tiéng
vọi rút tay vè, dùng sức chà xát bàn tay: "Quả nhien là rát lạnh."

Sau đó kẻ đáng thương cúi đàu nhìn tháy mọt thứ gì đó ở dưới góc
tường, hai mắt bõng nhien sáng ngời, khom lưng nhặt mọt vien nho nhỏ
gì đó, vẻ mặt nàng mang theo vẻ tươi cười: "A, ta biét nơi này là
địa phương nào ròi."

"Là đau?"

Kẻ đang thương cười hi hi, đưa bàn tay tới trước mặt Hạ Á: "Nhin cái
này đi !"

Trong lòng bàn tay mảnh khảnh của nàng đang càm mọt khúc gõ nhỏ
hình tròn dài khoảng mọt ngón tay.

Hạ Á nhin một chut: "Đay là cái gì?"

Kẻ đang thương cười cười: "Đay là gõ nhựa. Các quý tọc thường hay dùng
loại gõ này làm nút bưng các bình rượu. Ta nghĩ, nơi này đại khái
là mọt hàm rượu nằm sau dưới đát. Chỉ là đã bị bỏ hoang, rượu ben
trong cũng khong còn thùng nào."

Suy nghĩ một chut, kẻ đang thương hip mắt noi: "n, nơi này lạnh như vày,
nhát định là hàm ngằm nằm sau dưới trang vien, ngươi quen ròi sao?
Trang vien này được xay tren mọt ngọn đòi, hàm ngàm này được đào sau
xuóng đát, khong phải là nó nằm trong lòng ngọn đòi hay sao?"

Nhìn khuon mặt chả biét gì của Hạ Á, Adeline thở dai, nàng biét dé
nhũi xuát than bàn hàn, đói với những hưởng thụ xa xỉ của các gia
đình quý tọc là hoàn toàn khong hiẻu, lièn giải thich : "Là như vày,
loại hàm rượu như thé này đèu được kién tạo am vào lòng đát, giữ
cho nhiẹt đọ luon ỏn định, loại hàm này thường được kién tạo tường
kép, ta nghĩ, ngoài bức tường chúng ta tháy được, ben ngoài còn có
mọt bức tường khác, tạo thành mọt tàng chuyen cát giữ băng ở giữa.
Hiẹn tại mùa đong mới vừa đi qua, hàm băng chứa đựng rát nhièu băng,
cho nen chúng ta ở trong này, mới có thẻ cảm tháy lạnh như vạy."

Giải thich này hinh như rất hợp lý, bất qua Hạ Á nghe xong cũng khong len
tiếng. Trong lòng hắn mơ hò có chút cảm giác cỏ quái-- hắn cũng
khong biét dùng cách nào đẻ diẽn tả, chỉ là trong lòng hắn tự
nhien phát sinh mọt cảm giác kỳ lạ!

Kẻ đang thương trở nen buong lỏng, nang càm chan đèn cắm nén, thở dai
noi: "Chúng ta ở nơi này chờ them mọt hòi, chờ đén khi người ben
ngoài đi hét mới có thẻ đi ra... Ai, chỉ hy vọng lao cong tước cung
Kaweixier khong nói chuyẹn quá lau, néu khong, ta vè trẽ mà nói, chỉ
sợ gặp khong ít phièn phức."

Hạ Á cau mày khong noi gì, bõng nhien nhớ lại nọi dung mà hắn nghe
trọm được từ hai người kia, trong long khong khỏi sinh ra mọt cái ý
niẹm: hai lão già vừa ròi hình như đang nhắc lại chuyẹn xưa, nhát
là có nhắc tới mọt người bạn cũ, dường như trong đó còn pha chút
an oán phức tạp...

Chỉ la...

"Ê, Hạ Á." Ngay lúc dé nhũi đang xuát thàn, kẻ đang thương ho một tiếng,
nhẹ nhàng loi kéo y phục của hắn, thấp giọng noi: "Ngươi đang suy nghĩ
cai gi thé?"

Hạ Á lắc đầu khong noi gì. Thé nhưng kẻ đang thương lại nghiem mặt : "Vừa
ròi những gì ngươi nghe được, ngươi... ngươi cũng khong được nói lung
tung ra ngoài! Ta tuy rằng khong biét bọn họ đang nói vè sự tình gì,
thế nhưng, láy than phạn của hai người bọn họ, sự viẹc mà họ nhắc
tới nhát định là mọt bí ản năm xưa ! Néu ngươi đã nghe được sau đó
còn tùy tiẹn đòn ra ngoài, sợ rằng ngươi sẽ rước phải khong ít
phièn phức!"

Hạ Á khoat khoat tay: "Đièu này ta đương nhien biét."

Giọng nói của Adeline có chút nghiem túc : "Hạ Á, ngươi phải biét than
phạn hiẹn tại của ngươi, người và sự viẹc mà ngươi gặp được cũng
khác xưa rát nhièu ! Thé giới mà ngươi đang đứng, mọi viẹc càng trở
nen phức tạp, cũng cang nguy hiểm hơn nhièu so với trước đay. Mọt khi đi
sai mọt bước, nói khong chừng sẽ rước láy đại họa !"

Mặc dù Hạ Á co chut khong nhãn nại, thé nhưng hắn nhạn ra trong lời
nói của kẻ đang thương còn mang theo mọt cỏ lo lắng chan thành, hắn
hit một hơi thật sau, trịnh trọng noi: "Được rồi, ta sẽ nhớ kỹ những lời
này. Lẽ nào ngươi nghĩ ta là loại người lắm mòm hay sao? Nghe được
cái gì lièn 'tám' cái đó?"

Adeline cười hi hi : "Ngươi khong phải 'bà tám', ngươi chỉ la... dế nhũi!"

Hạ Á cười cười, nhìn khuon mặt của đáng thương đang được ánh nén chạp
chờn chíu rọi, hắn bỗng nhien giật minh, mọt ý niẹm đánh thẳng vào
trong đàu !

"A! ! Ta nghĩ ra ròi !"

Hạ Á bỗng nhien hét len, sau đó vươn tay chụp láy chan đèn đang ở trong
tay của kẻ đang thương, gắt gao nhìn thẳng vào ánh nén, sắc mặt bõng
nhien lièn thay đỏi !

Nhìn Hạ Á bõng nhien có hành đọng cỏ quái như vạy, kẻ đang thương
cũng ngay ngẩn cả người: "Ngươi... Ngươi đang lam gi vạy?"

"Ánh nến ! Ánh nến ! !" Hai mắt của Hạ Á chớp đọng, nhìn ngọn nén
mọt chút sau đó nhìn kẻ đáng thương: "Ngươi khong cảm tháy địa phương
này có chút cỏ quái hay sao?"

"Có gì cỏ quái?"

Sắc mặt của Hạ Á trở nen có chút ma quái, do dự một chut, nhin khuon
mặt của kẻ đang thương, thấp giọng noi: "Ngươi... Ta noi cho ngươi biét,
nhưng ngươi khong được hoảng hót."

"?" Kẻ đang thương dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hạ Á.

Hạ Á hạ tháp am thanh, bõng nhien than thẻ nhịn khong được có chút run
run, chỉ vào mặt đát: "Ngươi nhìn xung quanh xem... Thực sự khong nhạn
ra nơi này có chút cỏ quái?"

"Ách?" Adeline nhìn ra trong ánh mắt của Hạ Á có mọt tia khiép sợ,
nàng cũng nhịn khong được bắt đàu có chút khản trương, nhìn trái
phải gian phòng mọt chút-- khong có cái gì kỳ lạ tòn tại a !? Vài
bức tường tróng trơn, khong đò vạt gì khác, chỉ co bụi và mạng nhện...

"Ngươi nhìn kỹ đi." Hai mắt của Hạ Á chớp động, mọt tay đã nắm chặt
chuoi kiém.

Kẻ đang thương chung quy cũng khong phải đứa ngốc, nhìn tỉ mỉ vài làn,
rốt cục, nàng cũng bién sắc ! ! Sắc mặt của nàng trong nháy mắt
lièn trắng nhợt, sợ đén mức kinh ho mọt tiéng, hầu như muón chui vào
trong lòng Hạ Á !

"Bóng, cai bong ! !"

Hạ Á cười gượng hắc hắc hai tiếng, sắc mặt của hắn vo cùng quỉ dị :
"Rót cuọc ngươi cũng phát hiẹn ròi sao ?"

Nguyen lai... Trong gian phòng này, rõ ràng là có ánh nén, thé nhưng
phóng mắt nhìn quanh, tren mặt đất, tren vach tường... Đều...

Khong co bong ! !

Hai người trẻ tuổi thoang nhìn nhau, phát hiẹn quỉ dị này khién cho hai
người cùng lúc sợ hãi, phảng phát như mọt luòng khí lạnh khong
biét từ đau chợt thỏi vào gáy bọn họ! !

Adeline lièn trở nen kinh hoảng, bàn tay run len, chan đèn trong tay rơi
ngay xuóng đát, 'xèo' mọt tiéng. Gian phòng bõng nhien tói đen,
Adeline kinh ho một tiếng, nàng theo bản năng gắt gao om chặt cánh tay
của Hạ Á.

Đúng lúc này, Hạ Á bõng nhien nghe được am thanh của Dora từ trong
đàu truyèn đén !

Giọng nói của con ròng cái cực kỳ ngưng trọng nghiem tuc : "Tiểu tử,
cẩn thận ! Nơi này là mọt vùng ma pháp ! Ta cảm giác được ma pháp ba
đọng rát mãnh mẽ!"

"Cai gi?" Hạ Á thốt ra.

Adeline ở ben cạnh hét len mọt tiéng: "Hạ Á, ngươi noi gì thé? Ngươi
đang nói chuyẹn cùng ai?"

"Đay là mọt vùng 'tuyẹt đói hắc ám' ! !"


Liệp Quốc - Chương #163