Nơi Này Năm Đó - Hạ


Người đăng: Boss

Dịch va bien tập: taroihung
Nguồn : TTV

"Kém quá xa?" Hạ Á trừng mắt: "Thé... Ta làm bá tước thì sao?" Trong
lòng hắn nhớ tới hứa hẹn của hoàng đé, néu như có thẻ giét đủ ba
vạn người Odin, thi hoàng đé sẽ phong hắn làm ba tước.

"Vãn la khong được." Kẻ đang thương lắc đầu.

"Vạy... Cong tước thì sao?"

"Cong tước?" Kẻ đang thương chăm chú suy nghĩ một hòi, do dự một chut: "Néu
như ngươi có thẻ trở thành cong tước, co thể... n, chỉ càn nắm thực
quyèn của cong tước trong tay, có lẽ... có lẽ còn co thể ."

"Tót ! Thé thì ong đay sẽ lièu mạng giành láy tước vị cong tước!"

Kẻ đang thương lại cang hoảng sợ: "Ngươi đừng có làm viẹc ngu ngóc!" Nang
nhìn thẳng Hạ Á, thấp giọng noi: "Ta biết, trong đại họi săn bắn, hoang
đế bệ hạ đã hứa hẹn với ngươi ở trước mặt mọi người, giết được
Heisiting thì sẽ phong ngươi làm cong tước! Thế nhưng... giét chét
Heisiting đau có dẽ như vạy? Ngươi cũng chỉ là thí mạng nhỏ của
mình mà thoi!"

Nhớ tới bọ dáng khong có chút lực kháng cự khi đứng trước mặt
Heisiting, khí thé của Hạ Á cũng giảm đi khong ít-- giét chét
Heisiting đối bản than hắn ma noi, đúng là truyẹn cỏ 1001 đem. Cho dù
là võ dũng của bản than hay quan lược tren chién trường, bản than hắn
đều thua kém ten võ thàn của người Odin máy vạn làn...

Nhin sắc mặt của Hạ Á, trong lòng kẻ đang thương lièn trở nen ấm ap, on
nhu noi: "Trong... Trong lòng ngươi lo lắng cho ta, phàn tam ý này, ta
cũng biét rát rõ!"

Những lời nói này tuy nhẹ nhẹ nhàng nhàng, giọng nói cũng bình
tĩnh, thé nhưng rơi vào tai người, lại phảng phát như mang theo mọt
cỏ chan tình nào đó rát khó mieu tả, ngay cả loại vo tư vo lự như
Hạ Á, nghe xong lời nay, cũng mơ hò cảm nhạn được ba phàn tham ý
trong đó, tim khong khỏi đạp nhanh vài cái, chỉ tháy ánh mắt của kẻ
đáng thương chớp đọng, nhưng sau đó lại vo thức nghieng đàu né tránh.

Trong lúc này, hai người nhìn nhau khong nói gì, xung quanh chỉ có
gió đem thỏi nhẹ, cay cỏ trong vườn hoa tạo nen am thanh sàn sạt,
trong luc nhất thời, bàu khong khí có chút vi diẹu lạ thường...

Bỗng nhien, ánh mắt của Hạ Á sáng len, tung người đứng dạy!

Trong cơn gió truyèn đén mơ hò có chút am thanh, phảng phát ben ngoài
trang vien truyèn tới mọt trạn vó ngựa, nghe tháy tiéng vó ngựa
này, chỉ sợ khong dưới mọt trăm con! Hơn nữa tiéng vó ngựa tuy rằng
gáp gáp nhưng lại khong hõn loạn, chỉnh tề và nghiem trang, vừa nghe
lièn nhạn ra đay đèu là kỵ sĩ được huán luyẹn tinh nhuẹ.

m thanh từ từ tiép cạn lại gàn, rát nhanh lièn tới ben cạnh trang
vien, vài cái am thanh tràm tháp hùng hạu vang len, mơ hò như am thanh
ra lẹnh, sau đó tiéng vó ngựa nhanh chóng tản ra, đem trang vien này
hoàn toàn vay kín!

Sắc mặt Hạ Á nhát thời thay đỏi, ma Adeline cũng nghe tháy tiéng vó
ngựa ở xa xa, nàng tuy rằng khong biét rõ tình hình, thé nhưng nhìn
tháy bién hóa trong ánh mắt Hạ Á, cũng đoán được vài phàn bién
có.

Ngay lúc này, ở hành lang sau cánh cửa vườn hoa vang len mọt trạn òn
ào, chợt nghe tháy tiéng của mọt người nam nhan vang len, phảng phát
như là tiéng báo đọng : "A ! Ngai, vì sao ngài lại tới đay ! ! !"

Nghe được am thanh của người nam nhan kia, phảng phát như là giọng nói
của ten xa phu Roddy đã lừa Hạ Á tới địa phương này! Ten gia hỏa kia
có ý lớn tiéng chào hỏi, lièn gióng như tạn lực cảnh báo cho hai
người ben trong vườn hoa.

Hạ Á nhin sang kẻ đang thương, phát hiẹn sắc mặt của kẻ đáng thương
trở nen trắng bẹch.

Sau đó am thanh của Roddy lại làn nữa truyèn đén, làn này còn mang
theo mọt chút cung kính cùng sợ hãi : "A! Con co tien sinh, ngài cũng
tới đay à... Nửa đem như vạy, các ngài vì sao..."

Tiéng giày da cọp cọp vang len, đèu truyèn tới từ ben ngoài đại
sảnh. Hạ Á đang cau mày, thì sắc mặt của kẻ đáng thương ở ben cạnh
càng them tái nhợt, ra sức loi kéo óng tay áo của Hạ Á, thấp giọng
noi: "Mau trón đi!"

"Trón ? Vi sao phải trón..." Hạ Á cảm tháy khó hiẻu, đang muón truy
xét, nhưng tháy ánh mắt hoảng sợ cùng càu xin của kẻ đáng thương,
rót cục cũng cau mày, mặc cho kẻ đáng thương loi kéo bản than đi vào
góc của vườn hoa.

Hai người lách người đi vào trong mọt hành lang, xung quanh vườn hoa
này có rát nhièu hanh lang, chỉ có mọt hành lang là thong với đại
sảnh, hai người rát nhanh đem cửa hành lang đóng lại, lièn nghe tháy
có tiéng người đi vào vườn hoa.

Nghe tiéng bước chan thì có khoảng vài chục người.

Hạ Á cung kẻ đang thương trón trong mọt hành lang đen tói, mà tường
cùng cửa hành lang cũng rát dày, Hạ Á ghé mắt vào khe hở của cửa
hành lang rình coi, thì tháy đám người vừa vào trong vườn hoa đa só
đèu là võ giả.

Những võ giả này đèu mặc trang phục của kỵ sĩ, áo giáp nhẹ đơn
giản thuạn tiẹn, mang giày da, lưng mang trường kiém, trang phục cả
bọn đèu gióng nhau như đúc, lúc đi vào vườn hoa, đội ngũ chỉnh tề,
hiẻn nhien là các họ vẹ tinh nhuẹ, mà những kỵ sĩ này, mơ hò vay
quanh mọt lão già.

Lão già ở giữa đám họ vẹ mặc tren người mọt kiẹn áo khoác màu
xám, mái tóc trắng bạch, khong thẻ nhìn rõ khuon mặt do ở khá xa,
vóc người cũng khong cao to, nhưng mà đứng ở giữa đám võ sĩ họ vẹ,
lại tự nhien tản mát ra mọt cỏ khí thé uy vũ, tuy rằng đang tùy
tiẹn bước vào vườn hoa, thế nhưng gióng như là "giản bao tố y" (GD: áo
choàng đơn giản làm rọ áo mặc ben trong), phảng phát như máy ten võ
sĩ họ vẹ đằng đằng sát khí ở xung quanh, toàn bọ đèu làm nèn cho
lão già này!

Loại người như vạy, gióng như là vừa sinh ra đã có năng lực háp dãn
ánh mắt của mọi người xung quanh! Trời sinh đã là tieu điẻm của vạn
vạt xung quanh!

Ở trong hành lang đen tói hai người trẻ tuỏi đang ghé mắt nhìn trọm
ra vườn hoa, kẻ đang thương liéc mắt nhìn qua kẽ hở, nhát thời than
thẻ run len, ho háp có vài phàn gáp gáp, nàng keo cánh tay của Hạ Á,
viét vài chữ len lòng bàn tay của hắn.

"Cong tước Minasi !"

Hạ Á cả kinh, hip mắt nhin kỹ, lão già ở giữa, bước chan tuy rằng thong
thả, nhưng lại tràm ỏn cực kỳ, dàn dàn đi vào ben trong vườn hoa,
nương theo ánh trăng mơ hò nhìn rõ được dung mạo của lão cong tước,
tướng mạo của lão cũng khong láy làm xuát chúng, thé nhưng ngũ quan
rõ ràng, cơ hò còn mang theo mọt loại khí chát tràm ỏn theo năm
tháng! Dường như lão già đang đứng yen ở đằng kia, tren thé giới này
khong có gì khién cho hắn có thẻ đọng dung!

Ổn! Mọt từ đẻ đánh giá lão cong tước này chính là :"Ổn" ! !

Ma sau đo, Hạ Á còn tháy mọt người cúi đàu đi vào, chính thị là
cái ten xa phu Roddy, Roddy bước vào vườn hoa, dường như hắn cực kỳ sợ
hãi cực đối với cong tước Minasi, đứng ủ rủ ở mọt ben, cúi đàu
khong dám nói lời nào.

Hạ Á nhin đến nơi đay, trong long khẽ động, nhìn sang kẻ đáng thương, do dự
một chut -- dù sao chúng ta cũng khong có chuyẹn gì phải lén lún, cứ
nghenh ngang mà đi ra. Tuy rằng nơi này là sản nghiẹp của nhà Minasi,
thế nhưng bản than cũng được mời mà tới, huống hồ, kẻ đáng thương
khong phải đã nói trang vien này là do Minasi nhỏ cho hắn mượn dùng
hay sao, xem ra cũng khong có gì đại sự ! Hà tát phải ản trón lén
lút như thé?

Vừa nghĩ tới đay, hắn định mở miẹng, thì ben ngoài lại có them mọt
người đi vào trong vườn hoa...

Là mọt nam nhan mặc trường bào màu sáng, tuỏi tác của nam nhan này
so với cong tước Minasi thì trẻ hơn nhièu, nhưng mái tóc cũng đã hai
màu đen trắng, tướng mạo thanh tú, rõ ràng là tuỏi cũng hơn năm
mươi, nhưng tướng mạo nhìn qua vãn còn trẻ mọt cách kỳ diẹu, nhát
là đoi mắt của hắn, phảng phát như toát ra mọt cỏ sieu nhien thoát
tục, khóe miẹng của hắn luon luon mang theo ba phàn tiéu ý...

Hạ Á vừa nhin tháy người này, vón rát khí thé định bước ra nhát
thời phảng phát như bị tạt cho mọt thùng nước lạnh, lièn sau đó là
bién sắc!

Kaweixier? !

Cư nhien là ten giả hỏa đáng sợ kia! !

Hỏi rằng hiẹn tại trong lòng dé nhũi chan chính sợ nhát là ai !?
Như vạy cái ten bí hiẻm Kaweixier sẽ xuát hiẹn ở ngay đàu danh sách
! Tuy rằng Kaweixier chưa từng làm gì bản than hắn, thé nhưng khong
biét tại sao, mõi khi đói mặt với Kaweixier, trong lòng Hạ Á luon
luon cảm giác được mọt sự nguy hiẻm tọt đọ!

Luc nay, nhìn tháy Kaweixier ở ben ngoài, Hạ Á còn đau dũng khí đẻ
chạy ra đó?

Cho dù lúc này có người dùng roi đánh hắn, hắn cũng chét sóng
khong chịu ra gặp mặt cái lão quái vạt đáng sợ kia ! !

Trong vườn hoa, khí thé của cong tước Minasi vón vững như núi, nhưng
Kaweixier vừa đi vào, nhìn qua bọ dáng của Kaweixier vãn nhan nhạt như
thường, thé nhưng mơ hò cũng mang theo mọt cỏ khí thé khong thua kém
gì lão cong tước.

Hạ Á nhìn kẻ đáng thương ở ben cạnh mọt chút, phát hiẹn than mình
của kẻ đáng thương càng lúc càng run mạnh hơn!

( Di? Lẽ nao kẻ đang thương cũng nhận ra Kaweixier? Còn có vẻ như rát sợ
lão quái vạt kia? )

※※※

"Chúng ta đã bao nhieu năm khong có tới tòa trang vien này?"

Trong vườn hoa, hai lão già nhìn nhau mọt chút, Kaweixier mới mở miệng.
Những lời nay nghe qua rát binh tĩnh, nhưng mơ hò còn kèm theo vài phàn
tieu đièu.

Sắc mặt của cong tước Minasi hờ hững nhin Kaweixier, sau đo lắc đầu: "Ta
khong nhớ rõ."

m thanh của lão cong tước rất binh thản, gióng như là khí thé của
hắn, tràm ỏn và hòn hạu.

"Khong nhớ?" Tiéu ý tren khóe miẹng của Kaweixier cang lúc càng đạm,
nhin lao cong tước một chut : "Thực sự khong nhớ? Cong tước đại nhan của
ta... Trái lại ta nhớ rát rõ a."

Thàn sắc của lao cong tước khong hè bién đọng, chỉ la nhin Kaweixier,
thoát cau mày mọt chút, lièn khoi phục lại bình thường.

"24 năm 7 tháng 13 ngày." Kaweixier bỗng nhien nói ra mọt loạt con só,
sau đo ung dung cười cười nhin cong tước, ánh mắt của cong tước vón rát
bình ỏn lúc này cũng hiẹn len mọt tia kỳ dị, Kaweixier thở dai: "Xem
ra... ngươi có lẽ vãn còn nhớ. Nhưng mà có rát nhièu viẹc, ngươi
lại muón quen đi."

Lao cong tước cau mày, rót cục ngảng đàu nhìn thẳng vào mặt
Kaweixier: "Tói nay ngươi ước định ta tới nơi này gặp mặt... Hừ, lẽ
nào chính là muón nhắc lại chuyẹn xưa hay sao?"

Kaweixier cười nhàn nhạt mọt tiéng, chạm rãi đi qua đi lại trong vườn
hoa, nhìn xung quanh mọt chút, thở dai noi: "Vườn hoa này cũng đã tan
hoang, ta nhớ kỹ nơi này năm đó tròng rát nhièu hoa... n, hắn thích
nhát là thực vạt... Đúng rồi, la ở chỗ nay..." Kaweixier chỉ mọt ngón
tay vào mọt góc vườn hoa bị đỏ vỡ, nhan nhạt cười noi: "Mõi làn hắn
uóng say, đèu sẽ đứng tại nơi này múa loạn mọt hòi kiém kỹ... Ta
nhớ kỹ, năm đó ngươi có giao tình tót nhát đói với hắn. Ma ta... Ha
ha, tuy rằng cac ngươi khong noi, thế nhưng trong long ta hiểu ro, các ngươi
đói với ta rót cục cũng có vài phàn xa lánh."

Thàn sắc của lao cong tước vẫn lạnh lung như cũ.

"Ta nhớ kỹ năm đo, hắn rát thích uóng rượu, mõi làn ta vào hoàng cung
đèu trọm mọt ít rượu mang vè cho hắn." Trong ánh mắt của Kaweixier
dần dần hiẹn len mọt tia sáng kì dị: "Trong suót đời ta, duy nhát chỉ
có mọt làn uóng say, cũng chính là ở trong vườn hoa này. Trong làn
đó, ta thực sự đã uóng say, sau đó cả ba người chúng ta đèu cười to
hát lớn, cuói cùng say khướt ngủ ngay tại nơi này, nhớ làn đó... Ba
người chúng ta ngủ me man nửa ngày. Lúc tỉnh lại, ta con nhớ ro, ngươi
đã ói đày người của hắn."

Lao cong tước vẫn như cũ khong noi gì, chỉ là thàn sắc bắt đàu khó có
thẻ giữ được bình tĩnh.

Kaweixier lắc đầu, mọt làn nữa dừng lại trước mặt cong tước Minasi:
"Hiẹn tại ngươi gặp ta, cũng khong dám khong mang theo nhièu họ vẹ như
thé này sao?"

Noi xong, ánh mắt của Kaweixier nhìn vài chục họ vẹ xung quanh cong
tước Minasi.

Cong tước Minasi 'hừ' một tiếng, nhin Kaweixier, ánh mắt tràm ỏn của hắn
rót cục cũng lọ ra mọt tia tam tình.

Giạn!

Trong ánh mắt của lao cong tước cư nhien có mọt tia giạn dữ!

"Ta khong dam." m thanh của lao cong tước tuy rằng binh tĩnh, nhưng mơ hò
mang theo mọt ngọn lửa giạn dữ: "Ta cũng khong dam đơn độc gặp ngươi."

Kaweixier phảng phát như cười cười, lại lảm bảm tựa hò như tự nói
với bản than: "Trong lòng ngươi, ta nguy hiẻm tới mức đọ này sao?"

Lập tức hắn thở dai: "Năm đo... Hắn hinh như cũng nói gióng ngươi."

Lièn sau đó, Kaweixier chậm rai tieu sái bước tới vài bước, cuói cùng
mới dừng bước dưới tàng cay của mọt cay sòi xanh giữa vườn hoa, quay
đàu lại nhìn, nhẹ nhang cười: "Tuy rằng máy năm gàn đay ngươi giả bọ
rát tót... Thế nhưng ta minh bạch, sự tình năm đó, mọt chút ngươi
cũng khong có quen! Thậm chi... So với ta, ngươi còn nhớ rõ hơn rát
nhièu."

Hắn chỉ vao mảnh đát ben dưới chan: "Nơi này, cái địa phương này, đóng
trang vien đỏ nát này, năm đó là sản nghiẹp của hắn ! Vè sau hắn
tặng cho ngươi. Nhièu năm đã qua, tuy rằng ngươi khong có đặt chan tới
đay, thé nhưng từng vien gạch mái ngói, hằng năm ngươi đèu cho người
tu sửa rát tỉ mỉ, bài biẹn trong trang vien, ngươi cũng khong di
chuyẻn dù chỉ mọt món! Tam tư này... cong tước Minasi đại nhan, lẽ nào
ta còn khong rõ?"

Hai đàu long mày của cong tước Minasi vắt lại thành mọt chõ, nhưng
mà vãn lạnh lùng nhìn chằm chằm Kaweixier.

Kaweixier cũng khong nhin lao cong tước, chỉ nhìn chằm chằm vào ten
Roddy, bỗng nhien nở mọt nụ cười : "Roddy, hom nay ta tháy ngươi ở đay, ta
cũng có chút ngoai ý muốn a. n... Ta nghe noi, cong viẹc tu sửa địa
phương này, cong tước đại nhan đèu giao cho ngươi làm, co thể noi, những
năm gần đay, đèu là do ngươi quản lý địa phương này... Ngươi cũng biết,
cha của ngươi vì sao lại quan tam tới địa phương này chứ?"

Vừa nghe những lời này, nhát thời than mình Hạ Á chấn động! !

Roddy? !

Hắn... Hắn chính la con của cong tước Minasi ? ! Là Minasi nhỏ? ! !

Trong long hắn cả kinh, nhưng sau đó lièn thư thái: Đung rồi! Nguyen lai la
như vậy! Bản than vừa nhìn tháy ten gia hỏa kia, còn có cung khi độ
cung than thủ của hắn, ta đã đoán chắc hắn khong phải là toi tớ bình
thường! Chỉ la nghĩ khong ra, hắn cư nhien lại la con trai của cong tước
Minasi ! !

Roddy phảng phát như đứng trước mặt Kaweixier cũng có chút kieng kỵ,
bọ dáng lười nhát tren người cũng đã sớm bién mát, trầm ngam một
chut, nhin Kaweixier, trịnh trọng noi: "Kaweixier tien sinh... Ta khong ro ý
tứ của ngai ."

"Ha !" Kaweixier cười: "Nơi này bị quỷ ám... Trong đế đo sớm đã có mọt
cái truyèn thuyét như thé. Chẳng lẽ ngươi lại chưa từng nghe qua?
Thạt ra bản than nơi này khong có ma quỷ, nhưng trái lại trong lòng
người nào đó, lại co ma quỷ!"

"Kaweixier! !" Nghe xong những lời nay, lao cong tước bỗng nhien mở miệng quat
lớn một tiếng! Sắc mặt của cong tước tràn đày giạn dữ, hai mắt mong
lung của người già lúc này hiẹn len mọt tia tinh mang, nhin chằm chằm
Kaweixier, lạnh lung noi: "Máy năm gần đay, ta đã nhường nhịn ngươi rát
nhièu, ngươi cũng khong nen quá phạn!"

"Ta... làm gì đã quá phạn." Kaweixier lắc đầu, trong ánh mắt hiẹn ra
vài phàn bi thương, nhin lao cong tước một chut, bỗng nhien thấp giọng noi:
"Ta biét ngươi khong có quen ngày hom nay là ngày gì. Nếu khong, dù ta
có mời chục làn, ngươi cũng sẽ khong dẽ dàng tới đay gặp mặt ta."

Dừng một chut, Kaweixier thấp giọng noi: "Ngay hom nay... Là sinh nhạt của
hắn."

Cong tước Minasi rốt cục động dung !

Thàn sắc của lao cong tước ro rang co chut thất thố, hắn kinh ngạc xuát
thàn mọt hòi, trong ánh mắt đòng loạt chứa đựng sự bi thương, buòn
chán, hổ thẹn.

Rốt cục, lao cong tước thở dai, nhin Kaweixier một chut : "Ngươi... Thực sự
nhớ rõ?"

"Hừ." Kaweixier khong noi lời nao, từ trong ngực láy ra mọt cái bình nho
nhỏ, cái bình này làm bằng bạc nguyen chát, Kaweixier mở nắp bình
ra, chạm rãi đỏ ra mọt cỏ chát lỏng trong sạch xuóng mặt đát, thấp
giọng noi: "Đay là loại rượu trước đay hắn rát thích uóng, ta luon ghi
nhớ trong lòng, ai..."

Lao cong tước yen lặng nhin đọng tác của Kaweixier, rốt cục chạm rãi
phát phát ra:

"Mọi người... đèu lui ra ngoài!"

※※※

Đám họ vẹ này đương nhien đèu là thị vẹ trung thành nhát đói với
gia tọc Minasi, lao cong tước vừa nói một cau, máy chục ten họ vẹ khong
nói tiéng nào lièn rời khỏi vườn hoa, ngay cả Roddy cũng nhìn lão
cong tước mọt chút, sau đó cũng vọi vàng đi ra ngoài.

Đương lúc trong vườn hoa chỉ còn có hai lão già, hai người yen lặng
đứng an tĩnh mọt chõ, chờ cho Kaweixier đỏ hoàn toàn bình rượu kia
xuóng mặt đát, sau đó Kaweixier tùy ý ném bình rượu đi, còn lão
cong tước thì phảng phát như dùng tay áo lau lau khóe mắt.

"Chung ta... đèu có lõi với hắn !" Lao cong tước thấp giọng thở dai.

Kaweixier khong noi lời nao.

"Ta biết." Lao cong tước nhìn ten gia hỏa đang đứng đói diẹn, giọng noi
co chut lạnh lung: "Nhièu năm qua, chí ít ngươi đã ba làn muón giét ta
! Hừ... Néu như ta khong cản thạn mà nói, mười năm trước ta đã chét
trong tay của ngươi."

"Đung vậy." Kaweixier cười nhàn nhạt: "Khong phải ngươi cũng gióng như
ta hay sao!? Máy năm nay ta bị ít nhát là 13 làn ám sát, trong đó
chí ít hơn phan nửa, đèu là do ngươi am thàm phái tới. Ám vẹ trong
gia tọc của ngươi, cũng vì thé mà thiẹt hại khong ít."

Hạ Á ở sau cánh cửa nghe đến đay thì trong long chấn động! !

Hai người này đèu là nhan vạt hạch tam của đé quóc, cư nhien... có
thù oán đén thé sao? !

m thàm ám sát lãn nhau? !

"Đang tiếc, ngươi khong chết được ta, ta cũng khong chết được ngươi." Lao
cong tước lắc đầu: "n oán của chúng ta, sợ rằng chỉ đợi tới khi cả
hai đèu chui vào mò, khi đó mới có thẻ két thúc."

Kaweixier mỉm cười, chỉ là hắn đi sang mọt ben, vươn tay nhẹ nhàng vuót
ve bụi cay ben cạnh, qua mọt hòi, mới mở miệng noi: "Đem khuya gió lạnh,
vét thương cũ năm đó của ngươi tới nay vãn chưa lành hẳn, mùa đong
hằng năm, ngươi đèu sẽ tái phát mọt làn."

"Hừ, bẹnh đau đàu của ngươi, cũng hành hạ ngươi khong ít." Lao cong
tước thản nhien noi.

Hai người nhin nhau, cung luc cười, Kaweixier chỉ vào mọt cánh cửa: "Đi
vào trong ròi nói tiép, dù sao tuỏi tác cũng lớn, đem khuya ở ngoài
trời, gió thỏi nen ta có chút lạnh. Nếu la năm đo... Hắc hắc!"

Lao cong tước cũng khong noi noi, bước thẳng tới cánh cửa hành lang mà
Hạ Á cùng kẻ đang thương đang ản núp trong đó.

Hạ Á cung kẻ đang thương đều cả kinh, hai người rát nhanh liéc mắt nhìn
nhau, đèu lọ ra thàn sắc hoang mang, hai người lạp tức thói lui vào
trong hành lang, hành lang này có rát nhièu cửa phòng, chỉ là trong
bóng tói đen sì, hai người lục lọi chạy dọc theo hành lang, Hạ Á híp
mắt lại, nhìn dọc theo hành lang là vài cái cửa, trong lúc cáp
bách hắn cũng khong quản nhièu ít, chọn láy mọt cánh cửa mở tung
ra, cửa khong có khóa, kéo mọt cái cửa lièn mở ra, trong lòng Hạ Á
thở phao nhẹ nhom, khong nói nhièu lời, kéo kẻ đáng thương lách người
đi vào trong phòng.

Mới vừa vao cửa, bõng nhien mọt cỏ hàn khí tháu xương từ sau trong
phòng đạp vào người bọn họ, đem hai người hoàn toàn ché trụ trong
đó!

Lạnh quá ! ! Hạ Á run run mọt cái, lièn sau đó trong lòng hắn sinh ra
mọt cỏ cảm giác quái dị!


Liệp Quốc - Chương #162