Người đăng: Boss
Dịch va bien tập: taroihung
Nguồn : TTV
Adeline đang đứng ở dưới tang cay, nang vẫn mặc một than trang phục nam nhan
giống như la lần đầu hai người gặp nhau ở tren Da Hỏa nguyen. Voc người cao
gầy mang một cai ao khoac rộng thung thinh, chỉ la luc nay gio đem thổi qua,
ao khoac nhẹ nhang tung bay, dưới chan la một đoi giay da nhỏ mau sậm, tren
đầu vẫn như cũ đội một cai non bẹp, cất giấu hoan toan mai toc, chỉ co vai sợi
toc mau vang kim lo ra xung quanh vanh non.
Nhin qua nang gầy khong it, cằm co chut nhọn nhọn, hai mắt đặc biệt hơi lớn,
đang đứng yen ở rất xa, nhin về phia Hạ Á, trong cặp mắt to phảng phất như
mang theo một chut u oan cung xấu hổ khong cach nao dấu được.
Trong long Hạ Á cũng khong co suy nghĩ nhiều, vừa nhin thấy kẻ đang thương,
vốn hắn đang cảnh giac nhất thời lièn buong lỏng, cười ha ha, bước nhanh tới
trước, đi tới trước mặt Adeline, hai mắt nhin từ tren xuống dưới kẻ đang
thương một lần, sau đo bỗng nhien đấm một quyền vao vai Adeline, nhếch miệng
cười noi: "Ha ha! Ten gia hỏa nha ngươi, chinh ngươi len lut lừa gạt ta tới
đay?"
Kẻ đang thương trung một quyền của Hạ Á, đau tới mức phải hit vao một ngụm
khi lạnh, trong long oan thầm ten dế nhũi khong biết thương hoa tiếc ngọc,
nhưng bỗng nhien nhớ tới sự tinh đem đo... Trong long mềm nhũn, viền mắt
thoang đỏ, cắn moi khong noi lời nao.
Hạ Á vừa nhin thấy hai mắt của kẻ đang thương đỏ len, lièn ngạc nhien noi:
"Di? Kho khăn lắm mới gặp lại nhau, vi sao ngươi lại khoc? Ai, ten gia hỏa nha
ngươi luc nao cũng ẻo lả, luon luon khoc sướt mướt, khong co bộ dang nam nhi
gi cả!"
Noi xong, hắn keo tay ao lau nước mắt của kẻ đang thương, sau đo giống như la
một đại ca cười noi: "Ha, như vầy mới đung, ngươi tuy rằng co chut xấu xi,
nhưng chỉ cần co khi khai nam nhi, tương lai cũng khong sợ khong tim được vợ."
Noi xong, bỗng nhien vẻ mặt hắn hiện ra một biểu tinh kỳ quai, nhin trai nhin
phải, loi kẻ đang thương sang một ben, lấm la lấm let thấp giọng cười noi:
"Tới đay tới đay, cung ta noi chuyện một chut, hiện tại ngươi thế nao? Ha ha!
Noi cho ngươi biết, ong đay hiện tại khong con la con nit nữa ! Ha ha! Ta nhin
dang vẻ của ngươi, nhất định la con xử nam đay? Nhưng hiện tại ong đay đa
khong con la xử nam."
Khong noi tới chuyện nay thi khong sao, một khi noi tới chuyện nay, kẻ đang
thương suýt ti la hộc mau tại chỗ!
"Hắc ! Thế nao, ngươi ngưỡng mộ nen mới te xỉu a?" Hạ Á vươn tay chụp lấy kẻ
đang thương, cau may noi: "Than thể của ngươi sao lại suy yếu thế nay! Khong
tốt khong tốt, binh thường ngươi phải chăm chỉ ren luyện than thể mới được!"
Noi xong, Hạ Á ưỡn cao ngực: "Nhin ta xem, hiện tại ta đang lam quan đấy, lam
tướng quan a!"
"Hừ." Kẻ đang thương tức giận, nhịn khong được liền noi: "Ngươi chỉ la cấp
trung đoan, cach cấp tướng con một khoảng xa lắm."
"Di? Ngươi lam sao biết?" Hạ Á bị vạch trần khoac loac, cũng khong co đỏ mặt,
chỉ la nhin kẻ đang thương: "Vi sao ngươi lại biết ro chức quan của ta?"
Dừng một chut, dế nhũi mới bỗng nhien chợt nhớ: "Được rồi, nơi nay rốt cục la
địa phương nao? La ngươi phai người lừa gạt ta tới đay? Vi sao ngươi lại giả
danh cong tước Minasi tới tim ta? Ten gia hỏa nha ngươi, căn bản khong cần lừa
gạt ta a, chỉ cần phai người tới thong bao cho ta một chut, ta biết tới đay
gặp ngươi, chẳng lẽ ta lại khong đến? Ten ngu ngốc nha ngươi, lam mọi chuyện
rói tung rói mù cả len."
Nhin Hạ Á vẫn gióng như trước đay ở tren Da Hỏa nguyen, hướng về bản than
nang khoa tay mua chan, kẻ đang thương chẳng những khong buồn bực, trai lại
nhu tinh trong long cang trở nen khong thể khong chế, trong long nang suy
nghĩ: nếu như luc đo ta đi theo hắn, mỗi ngay cung hắn cai nhau vai cau, thật
ra... cũng rất tốt a.
Hết thảy vấn đề của Hạ Á, Adeline đều khong hề trả lời, trong long nang khẽ
động, nhin thẳng vao Hạ Á, giọng noi mang theo một phần kich động, do dự chỉ
trong chốc lat, thấp giọng noi: "Ê... Dế nhũi, ta hỏi ngươi, xa nhau nhiều
ngay như thế, ngươi co hay khong nhớ đến ta?"
"Ách?"
Hạ Á ngay ngẩn cả người, liền sau đo sắc mặt của dế nhũi trở nen vo cung cổ
quai, khuon mặt cũng đỏ len, ấp a ấp ung khong noi nen lời, ngay cả anh mắt
cũng co chut ne tranh.
Nhớ?
Cai nay ... Nhớ thi quả thật co nhớ, chỉ la...
Hạ Á nhịn khong được hồi tưởng lại ngay 'pha than' của hắn, đem đo hắn khong
ngừng gặp mộng xuan, nhưng trong mộng lại luon luon mơ tháy kẻ đang thương,
lien tiếp vai lần khiến cho hắn co chut phat đien.
Nhin Hạ Á ấp ung, biểu tinh quai dị, nhất la anh mắt ne tranh, khuon mặt co
chut đỏ len, trai lại Adeline rất vui sướng, tất cả oan hạn cung u oan ở
trong long nhất thời liền bị quet sạch, trong long nang chỉ co một ý niệm: hắn
co nhớ đến ta ! !
Adeline vui cung hớn hở, dưới cơn kich động, nàng vươn tay keo lấy Hạ Á đi
tới rìa vườn hoa, tam tinh của nang rất tốt: "Ta biết ngươi sẽ khong quen
ta! n, ngay hom nay ta lẻn tới đay gặp ngươi, buổi tối ta con phải tranh thủ
trở về sớm, nếu khong, ta sẽ gặp phải phiền phức rất lớn, chung ta hảo hảo noi
chuyện một chut đi... Ai, hiện tại cang luc ta cang kho ra ngoai..."
Hạ Á mắt thấy kẻ đang thương khong co tiếp tục truy vấn cai nan đề kia, hắn am
thầm thở phao nhẹ nhom, dần dần binh tĩnh trở lại, trong long lại lần nữa sinh
ra nghi hoặc: "Than phận của ngươi rốt cục la gi ? Hiện tại ta co chut mơ hồ.
Trang vien ben cạnh bờ biển nay la của ngươi hay la của nha Minasi? Con nữa,
tại sao ngươi lại giả danh cong tước Minasi tới tim ta?"
Kẻ đang thương keo Hạ Á đi tới bậc thang ở rìa vườn hoa, hai người thẳng
thắng ngồi xuống nền đất, ngồi tren bậc thang, kẻ đang thương do dự một chut,
mới thở dai, thấp giọng noi: "Than... Than thế của ta tương đối phức tạp, một
hai cau cũng khong thể noi hết. n... Ngay hom nay ta tới tim ngươi, cũng la vi
ta biết ngươi đa tới đế đo, trong long ta nhớ đến ngươi... Ý lộn, chung ta la
chỗ quen biết, cho nen cũng phải gặp ngươi một lần. Con co..."
Nang nhin khuon mặt Hạ Á, khuon mặt ma ngay cả trong mơ nang cũng muốn nhin
thấy vai lần, bỗng nhien trong long sinh ra một cổ xung động, rất muốn đem
than phận của bản than noi cho đối phương biết, nhưng lại suy nghĩ kỹ, than
phận bản than co chut đặc thu, một khi noi cho hắn biết, trai lại chỉ sợ gay
khong it phiền phức cho dế nhũi... Do dự nhiều lần, mới thở dai, thấp giọng
noi: "Ta... Ta thi, coi như xuất than trong một gia đinh quý tộc đi, an...
Ta..."
"Ngươi thi sao?"
"Ở trong đế đo ta co một it bằng hữu, đều la quý tộc. n... Con trai của cong
tước Minasi, Minasi nhỏ, cũng bằng hữu tốt của ta, cho nen, trang viện nay vốn
la sản nghiệp của gia tộc cong tước Minasi, hom nay bất qua ta nhờ Minasi nhỏ,
thỉnh hắn giấu lao cong tước, đem toa trang vien nay cho ta mượn một chut. Nơi
là địa phương hẻo lánh, chúng ta gặp nhau ở đay, cũng sẽ khong bị
người khác phát hiẹn. Cho nen... ta lừa ngươi tới đay, ngươi cũng đừng
giạn ta."
Tam tình của Hạ Á luc nay rát tốt, nhìn tháy kẻ đang thương, trong lòng
hắn ngoại trừ cảm giác gặp lại bạn than lau ngày khong gặp, mơ hò
phảng phát như còn có mọt loại tam tình gì đó rát khó nói, chỉ la
loại tam tinh nay, ngay cả bản than dé nhũi cũng khong hè minh bạch,
lập tức vung tay len, cười noi: "Khong giạn, khong giạn. Viẹc này có gì
phải tức giạn ! Ha ha ! Néu biét ngươi cũng ở trong đé đo mà nói, ta
đã sớm tìm tới ngươi ròi ! Bát quá ten gia hỏa nhà ngươi quả là
thàn thàn bí bí a, chúng ta gặp mặt nhau, có gì phải lén lút như
thé này?"
Dừng một chut, Hạ Á bỗng nhien cau may, nhin kẻ đang thương: "Lẽ nao... Phièn
phức của ngươi vãn còn chưa giải quyét ?"
Hắn nhớ tới ngày đó tren Da Hỏa nguyen, hai người gặp phải mọt nhóm
kỵ binh truy sát, lúc đó Hạ Á cũng khong biét bọn người kia chính
là "ám dạ ngự lam" tiéng tam lừng lãy, chỉ bị trình đọ tinh nhuẹ
của đám kỵ binh kia làm chán đọng, mãi tới lúc này hắn nhớ lại,
có thẻ nhờ vả "ám dạ ngự lam" ra mặt truy sát kẻ đáng thương, như
vạy phièn phức của kẻ đáng thương nhát định là khong nhỏ!
"Viẹc này... Ta cung trưởng bói trong nhà có chút hiẻu làm." Kẻ đang
thương noi đến đay, hai mắt có chút đỏ len: "Cha mẹ của ta đèu đã
chét, hiẹn tại trưởng bói trong nhà cũng khong thích ta, ta cũng chỉ
còn mọt người anh họ có thẻ che chở cho ta mọt ít, ài, chỉ là anh
họ của ta còn chưa ké thừa... n, ké thừa quyèn lực của gia tọc, cho
nen năng lực của hắn cũng chỉ có giới hạn, chỉ có thẻ bảo họ cho
ta ở yen mọt nơi, mõi làn ta ra ngoài, đèu là mọt cuọc phieu lưu mạo
hiẻm rát lớn. Lần nay tới gặp ngươi, sau đó trở vè lại nơi ở, chỉ sợ
cũng sẽ bị anh họ của ta trách mắng."
Hạ Á cau mày, trong long co chut căm tức, chính hắn rót cục cũng khong
biét vì sao lại căm tức, mơ hò phảng phát như trong lòng hắn có mọt
ý thức : Ten gia hỏa kẻ đáng thương, néu như hắn bị ăn hiép, thì
cũng chỉ có thẻ mọt mình ong đay có thẻ ăn hiép hắn, néu như người
khác ăn hiép hắn, ong đay sẽ khong có bỏ qua !
Hạ Á ưỡn ngực mọt cái, lớn tiếng noi: "Vạy ngươi dứt khoát bỏ nhà
chạy trón đi ! Cho dù ngươi có trở vè nhà, tình hình cũng khong tót
hơn chút nào! Hiẹn tại ta đã là quan lớn, qua máy ngày nữa ta sẽ đi
tới quạn Moll nhạm chức, nơi đó cách Dã Hỏa nguyen rát gàn, càng
cách đé đo thien sơn vạn thủy, ngươi dứt khoát theo ta đi ! Đến luc đo, ở
trong địa bàn của ta, ta sẽ che chở cho ngươi ! Chúng ta mõi ngày
nghenh ngang cưỡi ngựa săn thú, ai dám ngăn cản ong đay dù chỉ mọt
lời, ong sẽ dùng hỏa xoa đam thủng đàu hắn ! Đến luc đo, chúng ta
cùng nhau hưởng vinh hoa phú quý ! Cung nhau uống rượu ăn thịt, cung nhau
cưỡi ngựa săn thu, cùng nhau đù giỡn các kỹ nữ ! Ha ha ha ha!"
Lúc hắn nói đoạn đàu, kẻ đang thương nghe được lièn vo cùng đọng tam,
có chút nhịn khong được định mở miẹng đáp ứng, nhưng cuói cùng nghe
tháy "cùng nhau đùa giỡn các kỹ nữ", thì lạp tức Adeline tức giạn
đén mức trợn mắt thành bạch nhãn, hung hăng trừng mắt Hạ Á. Nhưng rót
cục trong lòng cũng buong tha, am thầm thở dai.
Thoi, đi cung hắn... than phạn của ta cuói cùng cũng sẽ mang phièn
phức đén cho hắn, néu như thạt sự đi theo hắn, láy tính khí của ten
gia hỏa này, tuy rằng hắn ngang ngược giảo hoạt, nhưng đói với người
ben cạnh lại rát chan thành mèm lòng, néu như hắn biét rõ chuyẹn
của ta, hắn có lièu mạng cũng sẽ che chở cho ta, cái này trái lại
càng cáp cho hắn nhièu phièn phức...
Khong thể khong noi, Adeline đối với thái đọ làm người Hạ Á là hiẻu rõ
nhát, cũng là người than cạn nhát trong só những người ben cạnh Hạ Á
!
Đừng xem dế nhũi thường ngay hay tuy tiện, còn rát thích ăn hiép người
ben cạnh, Ruhr cũng tốt, Tatara cũng tốt, thạm chí trước đay còn có
Aokesi cũng như bản than kẻ đáng thương, đèu đã bị dé nhũi ăn hiép.
Thé nhưng ten gia hỏa này chỉ là thỉnh thoảng ăn hiép mọi người mọt
chút, xem như là trò đùa, trong hè có ý xáu nào cả. Ma trai lại,
mọt khi được hắn xem như là người than cạn, như vạy có gặp phải
phièu phức gì, ten dé nhũi này cũng sẽ lièu mạng đẻ bảo họ cho
đòng bạn của hắn!
Ở tren Dã Hỏa nguyen, nhièu làn trải qua hoàn cảnh sóng chét, Hạ Á
đói với đòng bạn ở ben cạnh mình là vo cùng tót, đói mặt với truy
sát của am dạ ngự lam, Hạ Á tha rằng liều mạng cũng khong chịu đem kẻ đang
thương giao ra...
Còn lúc rơi vào tay của Thien Cong, Hạ Á có chét cũng khong nói ra
nơi ản núp của Aokesi!
Nói chung, ten gia hỏa này nhìn qua vo lại ngang ngược, thạt ra đèu
là do hắn sinh sóng trong địa phương như Da Hỏa trấn, hiẻn nhien phải
tự hun đúc ra mọt cỏ tính khí nhằm tự bảo vẹ mình, nhưng từ nọi
tạm mà nói, dé nhũi rót cuọc cũng là người tót có tam địa thiẹn
lương.
Adeline phi thường khẳng định, mọt khi Hạ Á biét than phạn cùng phién
phức của nàng, như vạy hắn sẽ lạp tức vứt đi toàn bọ quan tước,
chỉ cần bản than nàng một cau noi, hắn sẽ nhát định lièu mạng mang
nàng rời đi, du cho vứt bỏ vinh hoa phu quý, dãn theo bản than nàng quay
vè Dã Hỏa trán làm lại cuọc đời thợ săn, dé nhũi chắc chắn cũng
sẽ làm ! Cho dù sau này đói mặt với sự truy sát của ám dạ ngự lam
do hoàng đé phái tới, dé nhũi cũng sẽ khong chút nào chùn chan!
Nghĩ tới đay, nhu tình trong lòng của Adeline lại dang trào, nhịn khong
được nhìn thẳng vào Hạ Á, vươn ra cánh tay bé nhỏ, sờ sờ vào khuon
mặt của của Hạ Á.
Đọng tác này quả thạt là 'quá phạn', lièn khién cho Hạ Á chét
đứng do sợ hãi !
Dế nhũi ngòi ngản người ra, ngóc mặt nhin chằm chằm Adeline, mắt tháy
bàn tay nhỏ bé đói phương sờ len má của bản than, ngón tay tinh té
mèm mại, nhưng lại khién cho hắn cảm tháy rát dẽ chịu. Đói với
đọng tác này, càng làm cho Hạ Á ngạc nhien chính là: trong máy cơn
mơ quái dị vài ngày trước, hắn đã nhièu làn nhìn tháy cảnh này!
Trong cơn mọng đại khái cũng gióng như hiẹn tại: kẻ đáng thương ngòi
ở trước mặt bản than, dùng ánh mắt long lanh nhìn vè phía bản than,
vươn tay sờ len mặt của bản than ...
Mà trong mộng, mõi làn tháy tới cảnh này, dé nhũi lièn lạp tức
thét len mọt tiéng chói tai, sau đó ngòi ở tren giường, thở dóc,
đàu đày mò hoi.
Thé nhưng hiện tại, trong trạng thái thanh tỉnh, cảnh tượng trong mọng
lại làn nữa xuát hiẹn, nhưng làn này trái lại khién cho Hạ Á ngay
dại!
Trong luc nhất thời, hắn thạm chí quen đi keu la sợ hãi, quen đi ne
tranh, đơn giản là trong ánh mắt trong suót của kẻ đáng thương, phảng
phát như mang theo mọt ma lực nào đó, khién cho đàu óc của Hạ Á
trở nen tróng rõng, hắn chỉ cảm tháy bị ánh mắt kia háp dãn, dàn
dàn tràm me trong mọt loại cảm giác vui mừng khó tả...
Bất qua, viẹc này cũng chỉ diẽn ra trong chóc lát, khong được tới
vài giay, Hạ Á rốt cục phục hồi lại tinh thần, ý thức được bàn tay của
'mọt nam nhan' đang sờ len má của mình, sắc mặt của dé nhũi nhát
thời trắng bẹch, hắn quát to mọt tiéng gióng như bị chém mọt đao,
mạnh mẽ nhảy dựng len, than thẻ rát nhanh lui vè phía sau, bò lét
tren mặt đát, chỉ mọt ngón tay vào kẻ đáng thương, trừng to mắt :
"Ngươi! Ngươi! Ngươi, ngươi lam gi thé ! Mẹ no ! Kẻ đang thương ! Ngày hom
nay ong đay mới biét ! Ngươi! Ngươi nguyen lai la một con 'thỏ' ! ! !"
Adeline cũng co chut kinh hoảng, đọng tác vừa ròi chỉ là vo thức, cũng
la kim long khong nỏi. Lần trước tại nơi phong nguyệt, trong đem ý loạn
tình me, than thẻ thuàn khiét mà nàng đã gìn giữ bao năm qua cuói
cùng lại cáp cho ten dé nhũi chét tiẹt, trước đay nàng đói với ten
dé nhũi chứa chan rát nhièu tình cảm, nhưng phảng phát vãn còn mọt
tám màng mỏng ngăn cách, nhưng sau đem đó, tám màng mỏng này cuói
cùng cũng bị xé rách. Kẻ từ đó trong lòng Adeline đói với ten nam
nhan chét tiẹt này vừa yeu vừa hạn, ngày đem trằn trọc, càng lúc
càng trở nen gày gò, ngày hom nay có láy đủ dũng khí, nhờ người
khác lừa gạt dé nhũi dãn tới địa phương này đẻ nàng gặp mặt mọt
làn, trong lòng nàng cũng khong suy tính quá nhièu, chỉ đơn giản là
khong chịu nỏi tương tư hành hạ, chỉ muón gặp Hạ Á mọt làn !
Nhưng hiẹn tại nàng kim long khong đậu làm ra những cử đọng này, mắt
tháy bọ dáng kinh hãi của dé nhũi, Adeline trong long buồn bực, cả giận
noi: "Ngươi noi bậy cai gi đáy ! Ta... Ta dĩ nhien khong phải là thỏ !"
"Ngươi! Ngươi chính la thỏ! !" Hạ Á giận dữ, trợn tron con mắt: "Ngươi! Ngươi
vừa mới sờ mặt ta!"
Adeline nghẹn lời, chỉ la mở to hai mắt nhin nhin Hạ Á.
Hạ Á thở hổn hển vài ngụm khảu khí, nhưng lại ngòi xuóng ở phía xa
xa, do dự vài làn, co chut sợ hai nhin vè phía kẻ đang thương, nhìn tháy
trong ánh mắt của đói phương hàm chứa mọt cỏ ủy khuất cung u oan,
dường như lại chuản bị muón khóc, dế nhũi rốt cục thở dai, cười khổ noi:
"Được rồi được rồi ! Coi như ngươi là thỏ, ta cũng sẽ khong ghét bỏ
ngươi -- mẹ no, chỉ càn ngươi đừng có chú ý tới ong đay là được ! Ông
đay suót đời này chỉ thích nam nhan... A phi phi phi phi ! ! Ông đay
suót đời này chỉ thích nữ nhan ! ! Khong thich nam nhan ! !" Hạ Á oan
hận noi: "Ông đay chỉ thich nữ nhan! Cho nen, chúng ta là bằng hữu, ta
cũng khong trách ham me cỏ quái của ngươi... Ngươi, ngươi chỉ càn đừng
làm ra bọ dáng như thé trước mặt ta là được !"
"Ngu xuẩn! Cam miệng!" Adeline giận dữ: "Ngươi! Ngươi mới la thỏ! Ngươi mới la
thỏ! Cả nhà ngươi đều la thỏ! !"
Hạ Á trừng mắt: "Ngươi khong cần ngụy biẹn ! Ta cũng khong quản ngươi có
nhạn hay khong... Từ nay vè sau ngươi khong được làm thé đói với ta!"
Hai người tức giạn trừng mắt nhìn nhau, nghién chặt quai hàm, nhìn
nhau mọt hòi lau, bỗng nhien hai người cùng lúc cười 'phóc' mọt
tiéng, nghĩ tới cảnh vừa ròi quả thạt có chút buòn cười, trong
lòng có chút xáu hỏ cũng nhau chóng tieu tan, mọt làn nữa nhích
lại gàn, Hạ Á mới thở dai noi: "Mẹ no, ong đay quen biét mọt ten tiẻu tử
cỏ quái như ngươi đúng là khong may... Cái ten gia hỏa nhà ngươi, ta
noi ngươi ẻo lả, chắc ngươi cũng sẽ khong phủ nhạn chứ !?"
"Hừ." Adeline đúng thạt khong có phủ nhạn... Nang làm sao lại khong ẻo
lả, nang căn bản la một người "phụ nữ". Nghĩ tới đay, bản than Adeline
cũng có chút buòn cười khó hiẻu, mặt đỏ hòng len lén liéc mắt
nhìn Hạ Á.
Dế nhũi vọi vàng tiếp tục noi: "À à... Máy ngày nữa ta sẽ rời khỏi
đé đo... à ừ, sau này làm sao ta có thẻ tìm tháy ngươi? Cái ten gia
hỏa nhà ngươi... Ai, phièn phức của ngươi rót cuọc là gì? Thực sự
khong thẻ đi theo ta sao?"
Adeline thở dai: "Đièu đó là khong thẻ... Ta cũng muón đi cùng ngươi.
Nhưng cuói cùng là khong được, néu như ta theo ngươi rời đi, anh họ
của ta sẽ bị quở trách, hơn nữa... Vị trưởng bói trong nhà của ta,
lại càng khong thẻ bỏ qua, hắn nhát định sẽ phái người gay phièn
phức cho ta, đén lúc đó ngươi cũng sẽ bị lien lụy."
Hạ Á cau mày: "Trưởng bói trong nhà của ngươi lợi hại đén như vạy?
Hiẹn tại ta đã là nam tước, còn là quan quan giữ quyèn to của mọt
quạn, nghe đau thủ hạ cũng máy vạn người, cũng khong thẻ bảo vẹ an
toàn cho ngươi?"
Kẻ đang thương lắc đầu: "Kém quá xa."