Dư Đoạt Do Nhân - 1


Người đăng: Boss

Dịch va bien tập: taroihung
Nguồn : TTV

Hạ Á đi ở tren đường lớn, bọ dáng lúc này của hắn rát ung dung
thoải mái. Chuyẹn tình đén đe đo làn này đã giải quyét xong, phong
tước và khen thưởng đã làm rát ỏn thỏa, tiép theo chỉ là chờ đợi
theo đúng quy trình, dựa theo cách nói của Ruhr: "Hiẹn tại hoàng đé
bẹ hạ đã ra mặt khen thưởng ngươi, ngươi cứ an tam ngòi chờ làm quý
tọc lão gia đi."

Duy nhát đẻ cho hắn có chút buòn bực, chính là chuyén đi vừa ròi
cùng với tướng quan Adelike tới nguyen lao viện, mắt tháy tướng quan
chịu nhục, trong lòng hắn rất bát bình tức giạn.

Thế nhưng lúc đi ra khỏi nguyen lao viện, vẻ mặt của tướng quan Adelike
cũng khong có bao nhieu tức giạn, phảng phát như trong ánh mắt của
hắn, chỉ hiẹn len mọt chút mùi vị mát mát.

Hạ Á nhịn khong được mở miệng nói vài cau bát bình, tướng quan Adelike
cũng chỉ tuy ý cười cười, gióng như là đã đoán trước, ngưng mắt nhin Hạ
Á mọt lát, mới thấp giọng noi một cau: "Hạ Á, ngươi con trẻ, co một số việc,
lúc này ta nói cho ngươi nghe, ngươi cũng khong nhát định sẽ lĩnh
họi. Ngươi chỉ càn nhớ kỹ: mọt khi trong lòng ngươi xuát hiẹn tín
niẹm, lièn sau đó sẽ là khong dẽ dàng có thẻ cải bién-- néu như đơn
giản lièn cải bién, như vậy khong còn gọi tin niệm."

Những lời này làm cho Hạ Á sửng sót, nghe được cái hiẻu cái khong.
Tướng quan Adelike cũng khong có nói gì them, chỉ la vỗ vỗ vai Hạ Á, on hoa
cười, len ngựa rời đi.

Hạ Á một minh quay về nơi ở, vừa lúc trong lòng có tam sự, cho nen hắn
khong cưỡi ngựa, ma la dắt ngựa chạm rãi đi tren đường lớn. Dọc đường
chiem ngưỡng mọt chút phong cảnh của tòa thành kỳ tích, phièn muọn
ở trong lòng hắn cũng dàn dàn tan bién.

Khi đi ngang qua mọt con phó, bõng nhien trong lòng hắn khẽ đọng, cảm
giác nhạy cảm ma hắn luyẹn được trong rừng núi hình như bị ngoại
vạt kích phát -- phảng phất như có người đang am thàm nhìn trọm bản
than? !

Ánh mắt của Hạ Á trở nen cáp bách, lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh,
cuói cùng nhìn tháy ben tren mọt cái quán cơm gàn đó, trong cửa sỏ
ở tren làu hai, là mọt lão già có tướng mạo óm yéu nhưng sạch sẽ,
mang theo nụ cười, đang nhìn chằm chằm bản than. Tuy rằng khoảng cach
khá xa, thế nhưng ánh mắt của đói phương vo cung sáng, Hạ Á y nhien
có thẻ cảm giác được hai mắt của người kia rát rõ ràng trong suót sau
xa.

Ánh mắt kia, sáng như sao trời !

Hạ Á cùng đói phương trao đỏi ánh mắt mọt chút, lão già kia lièn
gạt đàu, phảng phát như dùng ánh mắt bảo hắn tới đó, Hạ Á cau mày
thoang trầm ngam một chut, đi nhanh tới cửa của quán cơm nọ.

Đi len làu hai, lão già kia đang ngòi yen ở gàn cửa sỏ, tay trái đang
càm mọt quyẻn sách, uẻ oải đem chan vắt len ghé, nửa người dựa vào
tường, hướng vè Hạ Á mỉm cười. Hạ Á đi tới, cũng khong noi gì, kéo ghé
ngòi xuóng đói diẹn lão già.

Kaweixier nhin Hạ Á, ánh mắt trong suót nọ, trái lại khién cho Hạ Á
có cảm giác như bị đói phương hoàn toàn nhìn tháu bản than, hắn vo
thức nhăn nhăn khuon mặt.

"Đoi bụng khong?"

Giọng nói của Kaweixier rát binh thản: "Đoi bụng, thi ăn một it đi. Quán
này có món súp cà chua trọn khoai tay cũng khong tẹ lắm."

Noi xong, hắn chỉ tay vào cái bàn ben cạnh, ben tren là mọt dĩa súp
có màu vàng đạm, mui rát thơm, quả nhien vừa nhìn đã muón ăn.

Hạ Á phảng phát như cũng khong đè phòng, trực tiép càm láy thìa múc
láy mọt ngụm, thức ăn vừa vào trong miẹng, nhát thời ánh mắt sáng
len, buong cái thìa xuóng: "Đúng là ngon."

"n." Kaweixier gật đầu, thàn sắc của hắn thản nhien: "Ta co một thoi quen
nhỏ, rát thích đi khắp mọi nơi tìm kiém mọt ít quán khong có bắt
mắt, nhưng máy món ăn ngon chan chính, lại thường thường giáu trong
những quán nhỏ này-- vè phàn các quán ăn xa hoa tráng lẹ, đa số chỉ
bán khí phái và khong gian mà thoi ."

Hạ Á gật đầu, thản nhien noi: "Ngươi noi khong sai, thức ăn ngon, khong nhin
địa phương, chỉ nhìn mùi vị."

Kaweixier híp hai mắt lại, đưa tay vào trong ngực, sờ soạng một chut,
láy ra mọt cái bình bằng bạc đặt len bàn: "Đay là gia vị đặc ché
của ta, phương pháp đièu ché thì... khong thẻ nói cho ngươi biét, bát
quá thứ này bỏ vào súp khoai tay, mùi vị càng trở nen ngon hơn,
ngươi thử xem."

Hạ Á dứt khoát làm ra mọt cái quyét định, cũng khong cự tuyệt, càm
láy cái bình mở nắp ra, trút ra mọt ít bọt mịn màu bạc trắng,
rắc vào dĩa súp, sau đó ăn mọt thìa, nhát thời mặt may hớn hở, vỗ tay
cười noi: "Ngon ngon ngon ! Quả nhien là có tay nghè! Dĩa súp khoai tay
này, ta cư nhien cảm giác như có mùi thịt ! Ha ha ha ha!"

Kaweixier nhin cái bình mọt chút: "Néu ngươi thích, ta cho ngươi đáy."

Sau đo, lão già này thở dài yéu ớt: "Mùi vị thịt này, nói ra thạt
sự là dài dòng-- năm đó khi ta còn chưa có nỏi danh, cũng chỉ là
mọt con mọt sách nghèo đói, ngày ba bữa đèu là do bằng hữu tiép
té, món súp khoai tay này rát rẻ, lièn trở thành món ăn chính của
ta. Ăn nhièu, cũng khó tránh khỏi nhớ tới vị thịt, lúc đó ta tra
xét rát nhièu điẻn tịch, thạm chí suýt nữa đã trở thành đàu bép,
mới làm ra được loại gia vị này, bỏ vào trong súp khoai tay, sẽ tạo
ra hương vị của thịt-- tuy rằng khong có tièn mua thịt, thé nhưng có
thẻ dùng gia vị này, coi như la giải pháp làm diẹu cơn thèm."

Hạ Á vươn tay chụp láy cái bình gia vị kia bỏ vào trong ngực, cháp
cháp tay: "Nếu như đã tặng ta, vạy thì ta khong khách sáo-- cảm ơn
các hạ nhièu!"

"Khong cần cảm ơn, viẹc này chỉ là người bị áp bức trong tình huóng
khỏ cực, làm ra mọt chút kháng cự thương cảm mà thoi. Khong tính là
đại sự gì cả." Kaweixier lắc đầu, nhan nhạt cười noi: "Chẳng hạn như ta,
năm xưa ta luon tự cao rằng mình bản lĩnh sieu phàm, cho rằng bản than
trí tuẹ vo song, nhưng lúc đoi bụng, còn đau tam ý lo lắng tới những
hoài bão khác? Đem trí tuẹ làm ra một cái gia vị nhỏ nhặt đẻ ăn,
thạt sự buòn cười a."

Ánh mắt Hạ Á sang len, ngưng mắt nhìn lão già mọt hòi lau, dé nhũi
híp con mắt lại: "Ê, lao già, hình như ngươi đang ám chỉ ta viẹc gì
đó?"

Kaweixier he miệng cười: "Ám chỉ? Khong khong khong... Néu như ta ám chỉ
mà nói, láy đàu óc hiẹn tại của ngươi, ngươi sẽ khong hiẻu. Cái
này là ta nói rõ trực tiép."

( đoi bụng... )

Hạ Á cui đầu suy nghĩ một chut, lúc ngảng đàu len, cười noi: "Ta minh bạch
ròi! Cảm ơn ngươi đã chỉ điểm! Làm người, lúc đói bụng, sẽ khong làm
được đièu cao thượng. Đói bụng mà còn muón đi làm viẹc khác, như
vạy chỉ có thẻ trở thành chuyẹn cười-- lao già, cảm tạ chỉ điểm của
ngươi. Sự tinh sáng hom nay, ta vốn rất tức giận, hiẹn tại nghe ngươi nói
thé, ta khong còn tức nữa."

Noi xong, Hạ Á đứng len, chuẩn bị từ biệt, Kaweixier cười nói: "Thế nao,
khong dám cùng ta nói them mọt hai cau à?"

Dế nhũi sửng sốt, lập tức cười sảng khoai : "Đúng la khong dam! Co người
noi, cùng ngươi thiét lạp quan hẹ, thì sẽ sớm được cấp mộ phần tren
'núi vinh quang' ! Ta con trẻ, tạm thời còn khong muón vào nằm trong cái
nghĩa trang quỷ quái kia."

Kaweixier thở dai: "n, ngươi biết ta la ai !?."

Hạ Á trừng mắt: "Đương nhien là biết ! Néu như khong đoán ra ngươi là ai--
ngươi sẽ khi dẽ ta là ten ngu thì sao?"

Kaweixier lộ ra vai phần hứng thu: "Nga? Vậy ngươi khong hiếu kỳ sao, vì sao
ta lại tim ngươi?"

Cơ thịt tren mặt Hạ Á giạt giạt, do dự mọt hòi, rốt cục thở dai, lắc
đầu noi: "Ta có hiếu kỳ -- thế nhưng ta khong dam hỏi."

"Khong dam?" Lần nay Kaweixier thực sự co chut hiếu kỳ.

"Khong dam !"

Hạ Á thành thành thạt thạt gạt đàu: "Chính la khong dam. Cái ten gia
hỏa nhà ngươi, danh khí thạt sự là đáng sợ. Còn ta la ai? Mọt ten
dé nhũi nhỏ bé mới bò ra khỏi núi. Máy ngày gàn đay, toàn bọ chỉ
là trùng hợp, hoàn toàn là giãy giụa mới giành được cái mạng, cho
nen mới sóng tới hiẹn tại. Mà lúc này, ta đã có chút tièn vón,
lại còn lụm được mọt cái danh hiẹu quý tọc-- Đã có két quả này,
ta còn gì mà khong mãn nguyẹn? -- nói tóm lại, ta đày đủ ròi, thực
sự là đày đủ, cũng là con mẹ nó thỏa mãn ròi."

Hắn dừng một chut, nhin Kaweixier: "Cho nen, ta tuy rằng hiếu kỳ -- ta hiéu
kỳ ngươi cùng lão gia hỏa đã nuoi lớn ta rót cục là có quan hẹ gì.
Ta hiéu kỳ vien đá ngươi cho ta rót cục là vạt gì. Ta rát hiéu kỳ,
vi sao ta mới vừa đến đế đo, thì ngươi đã phái người tới tìm ta, noi
rằng muón 'tháy' ta.

Mọt ten gia hỏa như ta, đối với ngươi ma noi, chỉ là mọt con kién hoi,
rót cục có cái gì đẻ cho ngươi xem trọng!? Cho nen... ong đay sợ, ong
đay khong muón treu vào ngươi, ong đay muón lãn trón. Ta đã nghĩ kỹ,
chờ vài ngày nữa đem mọi viẹc giàn xép ổn thỏa, trở vè lại phương
bắc, đi làm cái chức quan chó má tướng lĩnh phòng giữ, làm mọt
hoàng đé nhỏ, hoanh hanh ngang ngược, tham o tièn của, cho dù làm càng
làm quáy, cũng khong ai quản được ta.

Con mẹ nó, cuọc sóng như thé, so với lúc ta vừa mới ra khỏi núi,
cũng là tót hơn gáp trăm làn. Ta có gì đẻ khong thỏa mãn? Cho nen...
Ten gia hỏa nhà ngươi, qua sau xa, qua đang sợ, qua phiền phức... Ta khong
dam treu chọc ngươi, tuy rằng trong lòng ta có nhièu nghi hoặc, thế
nhưng, ta lại muón chuòn đi thạt xa.

Người cùng lão gia hỏa cha nuoi của ta, có an cũng tốt, có oan cũng
được, hắn chung quy cũng đã chét, chon sau dưới đát, da thịt cũng đã
phan rã. Chuyẹn giữa các ngươi, cùng đừng đỏ len đàu ong đay. Ông đay
khong quản, khong để ý tới-- cũng khong muón quản, khong muón đẻ ý
tới."

Lúc dé nhũi nói ra lời thoại này, thần sắc rất nghiem trang, từng cau
từng chữ, ánh mắt cũng thản nhien. Trái lại khuon mặt của Kaweixier
cang nghe cang co chut cổ quai, chờ cho dé nhũi nói xong, lão già trí
giả này, miẹng cũng khong khỏi có chút mở to, dường như muốn noi gì
đó, nhưng rốt cục lắc đầu, dáng tươi cười tren mặt cũng mang theo mọt
tia kỳ lạ.

"Ha ! Ta thạt sự khong nghĩ tới, ngươi vãn còn vài phàn đạm bạc như
thé." Kaweixier cau mày: "Đúng là nghĩ khong tới. Xem ra, lão bạn già
của ta, đói với viẹc giáo dục cho ngươi, cũng rát là thành cong.
Tháy đủ thì nen dừng... Đièu nay, người bình thường cả đời cũng
khong nhạn ra. Thé nhưng ngươi lại hiẻu rõ đạo lý này, coi như cũng
là hiém tháy."

Kaweixier hip mắt, hinh như trầm ngam một chut: "Ngươi đợi them mọt lát,
sắp có mọt vở hài kịch, cũng là do ta xếp đặt, xem xong, ngươi có
thẻ đi."

Tuy rằng Hạ Á trong long khong muón, thế nhưng khong biết vi sao, đứng
trước mặt lão già này, chỉ càn ánh mắt trong suót của đói phương
quét tới tren người hắn, dế nhũi lièn nhịn khong được sinh ra cảm
giác bản than hắn chỉ là mọt con chíp hoi, khong tự chủ được lièn
ngòi xuóng lại tren ghé.

Quả nhien, khong được mọt lát sau, bõng nhien nghe tháy từ càu thang
truyèn tới tiéng bước chan, sau đó thì tháy hai người có than hình
cao to bưu hãn vọi vã chạy len.

Trong đó mọt người khoảng tren dưới 40 tuỏi, vẻ mặt lo lắng, mặc áo
giáp sắt mau bạc, phảng phát như là mọt võ tướng trong quan đọi, mà
ben cạnh hắn là mọt ten to con tuỏi còn trẻ, cư nhien chính là Ni
Guer mọt trong vương thành tứ tú ! Khuon mặt hai người đèu là vuong
vức, đường nét rõ ràng, bỏ qua tuỏi tác khong tính, thì khuon mặt
bọn họ có năm phàn là gióng nhau.

Ten tướng lĩnh trung nien kia chạy tới trước mặt Kaweixier, thở dài
mọt cái khảu khí, vọi vàng cúi đàu xuóng nói: "Cac hạ, cuói cùng
ta cũng tim được người !"

Noi xong, hắn dùng sức loi Ni Guer đén, đá vào khớp gói của Ni Guer
mọt cái, trừng mắt het lớn : "Ngu xuẩn ! Quỳ xuống ! !"

Vẻ mặt của Ni Guer khong có nguyẹn ý, nhưng mà mọt cước của vị
tướng lĩnh kia rát có khí lực, Ni Guer 'chao oi' một tiếng, 'bịch'
lièn quỳ gói trước mặt Kaweixier.

Ten tướng sĩ trung nien kia cháp cháp tay, trầm giọng noi: "Cac hạ, cháu
trai của ta quá mức ngu dót, làm ra mọt chuyẹn hò đò như thé, khi ta
biét được thì đã quá muộn, ta đã hung hăng đánh cho hắn mọt trạn no
đòn, thé nhưng phièn phức làn này hắn gay ra, còn thỉnh ngài hỏ
trợ giải cứu..."

Noi xong, hắn nhin thoang qua Hạ Á ở ben cạnh, muốn noi nhưng lại thoi.

"Sipan tướng quan." Kaweixier vẫn như cũ ngòi tựa vào tường, thản nhien
noi: "Ngai la tướng lĩnh chỉ huy cận vệ quan của đé đo, hướng vè ta hanh
lễ, ta thực sự khong nhạn nỏi."

Mặt của tướng quan Sipan đỏ len, do dự một chut, sau đó hung hăng đá cho
Ni Guer vài đá, đánh cho Ni Guer lien tục la đau, mới ngừng động tac lại,
ngưng mắt nhìn vè phía Kaweixier, cũng khong noi gì.

Hạ Á ở ben cạnh đã ngay dại-- lão già này, muốn lam gi đay?

"Con chưa minh bạch?"

Kaweixier nhin Hạ Á một chut, nhẹ nhang noi: "Cái danh khí kia của ngươi,
an... tren chién trường đánh bị thương Heisiting. Chính la cau nay, trong
chién báo đã ghi rát rõ ràng. Danh hiẹu này cáp cho ngươi, chính là
mọt vinh quang. Thế nhưng cáp cho ngươi, lại là quyét định của bẹ hạ,
cũng là ý tứ của ta... Danh hiẹu này cáp cho ngươi, cũng chỉ dành
rieng cho ngươi ! Cho dù là bản than nhà ngươi, cũng khong có quyèn đem
nó tặng cho người khác, hiểu ro ròi chứ? Về phần ten tiểu tử nay, hắn
cũng khong có tư cách để tiép nhạn."

Hạ Á há to miẹng-- mấy ngay nay hắn an bình hơn rát nhièu, phàn lớn
'cong lao' chính là do 'bại' tren tay Ni Guer, đem danh khí của bản than
cáp cho cho ten ngu kia, còn bản than hắn thì được bình an.

"Ni Guer, an, là ten của ngươi !?" Kaweixier nhin ten gia hỏa đang nằm
tren đát mọt chút.

Ni Guer vốn mang theo mọt bụng đày lửa giạn, hắn la mọt ten đàu to óc
trái nho, làm sao dẽ dàng chịu bỏ qua? Tuy rằng bị chú ruọt của
mình đánh, cũng bị uy nghiem của chú ruọt hắn bức bách khong cho
phản kháng, kỳ thực trong lòng hắn vo cùng khong cam chịu-- thế nhưng
ánh mắt lạnh lùng của Kaweixier nhàn nhạt lướt qua người hắn, Ni
Guer bỗng nhien giạt mình mọt cái ! Ánh mắt quét qua người hắn, khong
có tới nửa điẻm sát khí, nhưng lại khién cho Ni Guer vo cùng sợ hãi
mọt cách khó tả, vón trong lòng hắn có chút bát cam, trong nháy
mắt cũng đã tan bién.

"Lần nay, xem như là mọt bài học cho ngươi. Cũng có thẻ nói, ta đói
với ten gia hỏa nhà ngươi, coi như la phá lệ. Sau nay, hãy nghe lời của
chú ngươi nhièu hơn. Sipan tướng quan, ngươi là người được bẹ hạ tín
nhiẹm, bẹ hạ cho ngươi nắm giữ chức vụ tướng lĩnh cạn vẹ quan của
đé đo, ngươi cũng nen chia sẽ nõi lo với bẹ hạ mới đúng."

"Vang ! Ta hiểu ro !" Ten tướng quan gọi là Sipan vọi vàng cuói đàu.

Hắn nhin Kaweixier một chut, thấy Kaweixier đa khep hai mắt lại, ý tứ là
khong muón nói tiép chuyẹn này, trong lòng Sipan nhát thời nhẹ nhõm,
biét rằng chuyẹn này đã trở thành quá khứ, vọi vàng chấp chấp tay,
lièn chụp láy lưng của Ni Guer xách len: "Còn nằm ở đay làm gì ! Mau
đi về nha !"

"Chờ một chut." Kaweixier mở mắt, hai đàu long mày thoáng cau lại:
"Chuyẹn bắt đàu ra sao, thì đẻ nó két thúc như vạy. Danh hiẹu của
hắn vì sao có được, hiẹn tại.cũng nen trả lại như cũ"

Tướng quan Sipan biến sắc, ánh mắt chớp động, chần chờ một chut, rốt cục cắn
răng một cai, thấp giọng noi: "Ni Guer, đừng trach chú đay nặng tay!"

Vị tướng quan này bõng nhien rút ra mọt thanh kiém, 'phạch phạch',
vung tay chém bay cửa sỏ gàn hắn! Sau đo xách Ni Guer lại gàn cửa
sỏ, tung mọt cước vào mong Ni Guer.

Ni Guer đáng thương keu thảm một tiếng, than mình trực tiép bay ra khỏi
cửa sỏ, 'phịch' một tiếng, từ tren làu hai bay thẳng xuóng đường lớn,
nhát thời người đi tren đường đèu hoảng hót.

Tướng quan Sipan đứng ở ben cạnh cửa sỏ, hướng ra ben ngoai, dùng hét
khí lực róng lớn : "Ni Guer của vương thanh tứ tu, vũ kỹ thấp kém, thua
xa Hạ Á Loi Minh tien sinh, ngay hom nay thua, tam phục khẩu phục ! Lúc đàu
là do đánh lén, ti tiện bỉ ổi, ngày hom nay bị Hạ Á tien sinh trừng phạt,
cũng la đang đời!"

Mấy cau nay noi, Sipan dùng toàn bọ khí lực hét to ba làn, sau đo xoay
người lại, hướng vè Kaweixier hanh lễ, lièn xoay người hướng phia dưới lầu
chạy đi, ben ngoai tren đường lớn, Ni Guer rơi xuóng đát vãn khong thẻ
đứng dạy, xem ra bị thương khong nhẹ.

Hạ Á hoan toan ngay dại!

Trái lại Kaweixier dường như rất thoả man, thu hồi ánh mắt, vẫn như cũ
khong mang theo nửa phàn tức giạn nhìn Hạ Á.

"Ngươi... Ngươi..." Moi của Hạ Á rung rung vai cai, bỗng nhien lièn phát
hỏa, cơn giạn dữ dang trào, cả giận noi: "Ngươi lam cai gi thé ! Ngày
đó là ta có ý thua hắn, cũng khong phải là hắn treu chọc ta ! Nói
cho cùng, cũng là ta hại hắn mới đúng !"

Ánh mắt của Kaweixier dần dần tăng them vài phàn lạnh lùng, thản nhien
noi: "Ta chính là muón ngươi hiẻu rõ, có mọt só viẹc ngươi có thẻ
làm, cũng như có mọt só viẹc, ngươi khong được làm!"

Hắn dừng một chut, giọng noi them tràm trọng: "Co vai thứ cho ngươi, ngươi
co thể cự tuyệt. Co vai thứ cho ngươi, ngươi khong thể cự tuyệt! Càng khong
thẻ mang nó tặng cho người khác-- hiểu ro ròi chứ?"

Sắc mặt của Hạ Á co chut trắng bệch -- cái này khong phải hắn sợ, mà
là tức giận tới mức trắng bệch.

"Ngươi nhất định là rất tức giận, ngươi cho rằng ta quá đọc đoán, ngang
ngược khong noi lý." Kaweixier thản nhien noi: "Ta chính là muón ngươi
hiẻu rõ, chỉ cần ta nguyện ý, rất nhiều chuyện, ta khong càn đạo lý vãn
có thẻ làm được-- cái đó gọi là lực lượng."

Hạ Á cắn chặt moi.

"Ngươi cảm thấy đủ, muón rút lui, muốn tranh nguy hiẻm... Đang tiếc, lúc
này khong còn do ngươi quyét định." Kaweixier cười nhạt, ánh mắt dàn
dàn trở nen sắc bén như một kim cham, đam thẳng vào tim Hạ Á, "Trừ phi
lúc trước ngươi khong rời khỏi núi, cả đời trón trong hang, làm một
thợ săn -- như vạy đượng nhien sẽ khong có ai quản ngươi! Nhưng một khi
ngươi bước ra ngoài, như vạy mọi chuyẹn khong còn do ngươi quyét định.
Bởi vi ngươi càn biét rằng, rất nhiều chuyện, một khi đã bắt đầu, thì sẽ
khong bao giờ dừng lại-- huống chi, chuyẹn của ngươi, đã bắt đàu từ
nhièu năm trước, cho dù ngươi nguyện ý cũng tốt, khong nguyẹn ý cũng
được, só phạn của ngươi cũng đã định đoạt. Trừ phi có mọt ngày ngươi
trở nen hùng mạnh, hung mạnh hơn so với ta, hùng mạnh hơn tát cả
những thứ hùng mạnh nhát. Mà trước lúc đó... ta muón cho ngươi đi
con đường nào..."

Noi đến đay, hai mắt Kaweixier nhin chằm chằm Hạ Á: "... thì ngươi khong
thẻ chóng cự."

! ! ! !

Hạ Á thật sự rát muốn rút hoa xoa ra chém chét lão già này. Thế nhưng
đói mặt với Kaweixier, tuy rằng nhìn đói phương rát bình thản, khong
hề có sat khi, thế nhưng đối mặt hắn, trong lòng Hạ Á cảm tháy bản than
chỉ là con chíp hoi, mọt loại cảm giác kỳ diẹu chắc chắn rằng:
bản than hắn trăm triẹu làn cũng khong phải là đói thủ của lão già
này !

"Ta... Ta... Con mẹ nó !" Hạ Á do dự nhièu làn, rốt cục khong co rut hỏa
xoa ra, nhưng lại nặng nè 'phi' mọt tiéng khinh miẹt, trừng mắt nhìn
Kaweixier: "Ngươi cuói cùng là muón ta làm gì? !"

Kaweixier nhẹ nhang cười: "Rất đơn giản... Ta sẽ từng bước nói cho ngươi
biét. Mọt lúc nói hét cho ngươi, chỉ sợ ngươi khong hiẻu. Hiện tại,
ngươi hãy càm láy cái danh hiẹu 'đanh bại Heisiting', sau đó đi làm ong
vua nhỏ trong vùng đát của ngươi cho tót. À... trước khi ngươi rời
khỏi đé đo, nhớ phái người mang mọt phàn lẽ vạt tới nhà ta, coi như
là bái sư đi."

"Bai, bai sư? !"
Hạ Á thoáng trợn tròn con mắt! !

Bởi vi hắn đa từng nghe Ruhr noi qua, trong só đẹ tử của Kaweixier, còn
có mọt người, chính là đương kim thái tử ! !

Cho tháy, có thẻ làm đẹ tử cho ten gia hỏa này, nhát định khong
phải là người thường!

"Đung vậy, rất kỳ quai sao?" Kaweixier phảng phát như co chut uể oải, ngày
hom nay hắn đã nói khá nhièu, co chut hao tổn tinh thần, xoa xoa án
đường mọt chút, thở dai noi: "Ngày hom nay ta gặp ngươi, đã sớm hơn
tính toán trước đay của ta rát nhièu, thời cơ cũng khong phải tót...
Cái ten tiẻu tử nhà ngươi, ngoài dự liẹu của ta cũng khong ít. Nhưng
ngươi càng tỏ ra như thé, ta lại cang co hứng thu. Cha nuoi của ngươi,
hắn giáo dục cho ngươi đúng là khong sai. Đang tiếc hắn chỉ dạy ngươi
nửa chừng thì chét... Vạy đi, phàn còn lại, ta sẽ thay hắn dạy cho
ngươi !"

Hạ Á nghe xong, giạn quá hóa cười: "Ha ha ha! ! Ta từng nghe qua cưỡng
hiép! Chưa từng nghe qua cưỡng thu đẹ tử ! Ông đay néu khong đòng ý
thì sao?"

Kaweixier cũng khong tức giận, rất binh thản cười cười: "Ngươi sẽ đòng ý."

"Ta..." Hạ Á nghẹn lời, 'hừ hừ' vai tiếng, con ngươi của hắn chuyẻn vòng:
"Thai tử cũng la đẹ tử của ngươi, hắn rát hạn khong thẻ giét chét ta
! Lẽ nao..."

"Viẹc này khong thành ván đè." Kaweixier ngay cả mọt chút do dự cũng
khong có, thuận miệng lièn nói: "Garcia, hắn sẽ khong treu chọc vào
ngươi, néu như ta đã bảo vẹ cho ngươi, như vậy vấn đề nay, cũng sẽ khong
còn là ván đè."

"Ta khong tin, hắn dù sao cũng là thái tử." Hạ Á hừ lạnh.

"Néu như hắn dám cãi lời..." Kaweixier cười, chỉ ngón tay vè phía
càu thang: "Như vạy hắn sẽ khong còn là thái tử... Được rồi, hiện tại
ngươi co thể đi."

※※※

Hạ Á bước xuóng càu thang, đi ra đường lớn, trong long con co chut hò
hò ngạc ngạc, chỉ cảm tháy làn chạm trán vừa ròi với Kaweixier ở
tren làu, quả thực gióng như là mọt giác mơ.

Lão già kia nhìn qua khong có tới nửa phàn khí thé, binh thản đièm
đạm, thé nhưng y nhien lại đáng sợ như vạy...

Gặp quỷ! Đúng là khủng bó!
Bai sư?

Dế nhũi thật sự rát muốn cười lớn ha ha ba tiéng: ong đay bái cái đàu
của ngươi á!

Thé nhưng trong lòng hắn nhịn khong được bắt đàu lo sợ, cau nói kia
của Kaweixier nghe rát binh thản, nhưng lại rát chắc chắn: ngươi sẽ
đòng ý...

Mẹ no, ong đay lièu mạng cứng đàu, lẽ nào hắn có thẻ đè đàu ong đay
bái lại hay sao!

Hạ Á trong lòng hung hăng quyét định, nhưng cũng chỉ là có gắng cổ vũ
tinh thàn của chính bản than.

Tam tình của hắn đã hỏng nặng, cũng khong còn tam tư đi dạo, hắn
nhảy người len ngựa đi thẳng vè nhà. Về đến nha, mới vừa vào cỏng,
thi thấy ở trong san là mọt than ảnh gày yéu, tren người mặc mọt bọ
giáp da rọng thùng thình có chút buòn cười, còn cõng hai ba bao
hành lý có chút to lớn.

Hạ Á trừng mắt: "Tatara, ngươi muốn lam gi ! Muón trọm đò bỏ trón sao?"

Ma phap sư nhin thấy Hạ Á trở về, nhất thời run run mọt cái, hành lý trong
tay lièn rơi xuóng đát, sắc mặt có chút đáu tranh, mới cắn răng noi:
"Lao gia, ta phải đi! Ta nghĩ kỹ rồi, ta quyét định hoàn thành thí
luyẹn ! !"

"Di?" Hạ Á cau mày : "Ngươi đien rồi sao? Ngươi cũng biết, ta đã được
phong tước, sau này ngươi theo ta, chung quy cũng có vài con đường cho
ngươi lạp danh, ha tất phải chạy đén nơi ở của tinh linh tìm con đường
chét?"

Khuon mặt xáu xí hèn mọn của Tatara, lúc này tỏa ra mọt chút khí
thé kien định.

"Lao gia... Ta la một ma phap sư!"


  • 1 cho hay đoạt la quyền của người khac.


Liệp Quốc - Chương #147