Yêu Thật Lòng


Người đăng: Boss

Dịch va bien tập: taroihung
Nguồn : TTV

Hành đọng cỏ quái làn này của kỵ thương đại dé dãn phát mọt hòi
tranh luạn trong dé đo, cũng khong có tạo thành bát kỳ ảnh hưởng
nào đói với dé nhũi.

Hai ngay nay, dé nhũi còn phải hoàn thành mọt đóng thủ tục đẻ tiép
nhạn phong tước, người của họi đòng quý tọc đã tìm tới Hạ Á, đem
lý lịch của bói cảnh gia thé của hắn báo cáo cho cáp tren, nhưng
thương cảm cho dế nhũi quả thực la mọt Thien Sát Co Tinh, cha mẹ ong bà
là ai cũng hoàn toàn khong biét, làm sao khai báo cho họi đòng quý
tọc ?

Cuối cung toan tính một chut, được mạp mạp Ruhr hõ trợ mọt phàn, ngay
cả mười tám đời tỏ tong ben mẹ ben cha của hắn bao gòm luon cả ong
bà chú bác co dì cạu mợ cũng đèu bịa đặt ra, lúc Há Á nhạn láy
phàn bien bản báo cáo bịa đặt từ tay Ruhr, khong khỏi ngay ngẩn cả
người, hắn quan sat Ruhr thạt lau, mới thở dai: "Thanh thật ma noi, mập mạp,
sau này ta phải cản thạn với ngươi mới được... Cái ten gia hỏa nhà
ngươi, quả nhien ngay cả nói láo cũng khong hè chớp mắt. Cái báo
cáo này, ngay cả bản than ong đay, suýt tý nữa cũng cho rằng nó
đúng sự thạt."

Ruhr tức giận đén mức tung ra mọt cước, mắng nhỏ: "Bản tướng quan bỏ
cong vụ trièn mien qua mọt ben, thức nguyen đem làm cho ngươi cái báo
cáo này, ngay cả mọt lời cám ơn ngươi còn khong nói, lại còn trách
mắng ta ! Ngươi khong cần, thì trả lại cho ta !"

Hạ Á làm sao lại khong càn ? Cười hi hi lièn đem báo cáo giả cát vào
trong người: "Được rồi, xem như ta thiéu ngươi mọt cái an tình."

Sau đo hắn phái người đem cái báo cáo này nọp len họi đòng quý
tọc, còn viẹc bọn họ có đi khảo sát thực té hay khong, thì hắn
khong càn quan tam. Ruhr cũng từng noi, hoàng đé đã có tình đè bạt
dé nhũi Hạ Á, như vạy đám người trong họi đòng quý tọc cũng sẽ
khong dám cản trở, cái khảo chứng này, cũng bát quá sẽ là qua loa
láy lẹ mà thoi.

Ngay ngày hom sau, Hạ Á lièn đi tới nơi ở của tướng quan Adelike ở
trong đé đo. Luc nay, tin tức bỏ nhiẹm của tướng quan Adelike đã
truyèn khắp đé đo, tuy rằng Hạ Á khong biét rõ chức vụ "pho đại thần
phụ trách quan đọi" là chức quan gì, thé nhưng theo tình cảnh hiẹn
tại, xem ra Adelike làn này đã nhạn được cáp bạc "trùm của máy ong
trùm".

Lúc gặp nhau, thàn sắc của tướng quan Adelike tỏ ra rát bình tĩnh,
phảng phát như khong có chút nào vui mừng vì đã thăng chức, trái
lại càng tăng them vài phàn nghiem túc. Khi nhìn tháy Hạ Á, vị
tướng quan mặt thẹo này hướng vè Hạ Á vui cười khích lẹ mọt phen,
lièn sau đó trở vè với bọ dáng nghiem trang. Thé nhưng Hạ Á theo
bản năng cảm giác được, thái đọ của tướng quan tuy rằng khong có
cải bién, trái lại trong hành đọng lại thẻ hiẹn mọt ít đọng tác
cỏ quái.

Phảng phát như trong lúc nói chuyẹn, Adelike có vài làn xuát thàn,
thời gian của mõi làn xuát thàn tuy rằng rát ngắn, thé nhưng khong
tự chủ được nhìn chằm chằm Hạ Á, ánh mắt thoáng có chút cỏ
quái.

Hạ Á biét rằng làn trước bản than hắn bị quan bọ bắt, néu như khong
có tướng quan Adelike đứng ra trợ giúp, chỉ sợ sự tình khong có bién
hóa như ngày hom nay, cái ten dé nhũi như hắn, an oan phan minh, người
nào đói xử tót với hắn, hắn liền thật tinh cảm kich, cho nen lúc đói
mặt với Adelike, hắn cũng nghiem chỉnh hẳn len, khong có chút nào bọ
dáng hi hi ha ha cười đùa hằng ngày, nhằm thẻ hiẹn sự ton trọng đói
với vị tướng quan này.

Noi chuyẹn mọt hòi, Adelike mới bỗng nhien noi: "Katuo cung Shaerba, là
hán tử tót nhát trong só những người theo ta... n, ta biết, ngươi cung
bọn họ có quan hệ tốt, con co Kevin..."

Nói đén đàu bóng lưởng đã chét trạn, thàn sắc của Adelike cũng có
vài phàn hiu quạnh, lièn sau đó vị tướng quan kien cường lắc đàu:
"Khong nói tới chuyẹn này, nhạp ngũ tham gia chién tranh, chết trận sa
trường, đèu là viẹc thường hay xảy ra, ngươi và ta cũng khong nen tràm
me trong đau buòn. Hai người Katuo cung Shaerba, khong muón tiép tục ở
lại trong binh đoàn 13, hai cái ten tiẻu tử này, lo sợ Ruhr khong thẻ
chỉ huy tót binh đoàn 13, cho nen chạy tới năn nỉ ta, muón cùng ta
chuòn đi. Bất qua... Ta khong co đap ứng."

"A? Vi sao?" Hạ Á co chut kho hiểu: "Ngai khong phải là được thăng chức
sao?"

Tại hắn xem ra, tướng quan Adelike đói với thủ hạ dưới trướng là vo
cùng tót, thăng chức tién nhạp quan bộ, néu như có thẻ đi theo ben
cạnh mọt vị phó đại thàn, đó khong phải mọt cơ họi rát tót hay sao
!? Ma đói nhan xử thé của tướng quan, cũng tuyẹt đói sẽ khong vì
thăng chức mà bỏ rơi bằng hữu. Thé nhưng làn này lại cự tuyẹt hai
thủ hạ đã đi theo nhièu năm...

"n, theo ta tiến nhạp quan bộ, sau này chưa hẳn là sẽ tót, néu như suy
nghĩ kỹ, chỉ sợ theo ta sẽ khong còn tieu dao khoát hoạt như trong
quan doanh, cho nen, ta dẫn theo bọn họ tới đế đo, dứt khoát bảo bọn họ
đi theo ngươi. Ở ben cạnh ngươi, cac ngươi đèu là bằng hữu, đèu là
huynh đẹ đã vào sinh ra tử tren chién trường, ta tin tưởng ngươi cũng sẽ
khong bạc đai bằng hữu của mình."

Mắt tháy tướng quan khong muón nói rõ ràng, Hạ Á cũng khong truy ván.
Du sao, Katuo và Shaerba đều la huynh đệ của bản than hắn, cho dù nói như
thế nao, bản than hắn cũng sẽ chiéu có tót cho hai người này.

Chỉ la... thái đọ của tướng quan, quả thạt khién cho Hạ Á có chút
bát an trong lòng.

Tuy rằng tướng quan luon luon uy nghiem, nghiem tuc -- nhưng mà làn này
gặp mặt, như thé nào hắn lại cảm giác được, những viẹc tướng quan
nói đèu mang theo mùi vị lo lắng hạu sự !?

Trầm mặc một chut, Adelike nhin Hạ Á, nguyen bản ánh mắt cương nghị, lúc
này bõng nhien toát ra mọt mọt mảnh on hòa cùng than thiét, chỉ là
ánh mắt này rát nhanh hiẹn ra, cũng nhanh bién mát trở thành nghiem
túc như thường ngày.

"n... Ngay mai, ta sẽ đi tới nguyen lao viện tiép thu quy trì bỏ nhiẹm
nhạn chức, Hạ Á, ngươi cũng đi cùng ta đi. Nguyen lao viện là thẻ ché
chính trị có từ thời lạp quóc, ý nghĩa trọng đại, ngươi cũng nen cảm
thụ mọt chút, đói với con đường tương lai của ngươi, chung quy cũng
có ích."

Hạ Á khong hỏi nhiều, lièn đap ứng, hắn cực kỳ kinh trọng đối với vị tướng
quan nay, néu tướng quan đã mở miệng muón bản than hắn lam chuyện gi, như
vạy hắn nhát định sẽ làm tót viẹc đó.

※※※

Buỏi sáng ngày hom sau, Hạ Á theo tướng quan Adelike cùng nhau đi tới
nguyen lao viện tiép thu biẻu quyét, làn này Adelike quay về đế đo chỉ
dẫn theo hơn mười than vẹ, dựa theo truyền thống, trước lúc đi tới nguyen
lao viện, đèu phải thay đỏi y phục thành trường bào màu trắng, khong
được mặc trang phục hoa quý hay đòng phục quan đọi nhằm biẻu hiẹn
than phạn-- cái này là thẻ hiẹn tinh thàn dan chủ: mọi người đèu
binh đẳng.

Bất qua Hạ Á sau khi biét viẹc này, trái lại trong lòng hắn nói thàm
có chút khinh thường: tát cả mọi người mặc y phục như nhau, là có
thẻ biẻu hiẹn sự bình đẳng? Viẹc này bát quá chỉ là mọt cái khó
quàn mà thoi. Ra khỏi nguyen lão viẹn, quan to quyèn quý, bach tinh dan
đen, há có thẻ đèu bình đẳng như nhau?

Thế nhưng phảng phát như thái đọ của Adelike đói với nguyen lao viện
là cực kỳ kính trọng, nếu tướng quan đã muón như vậy, Hạ Á đương nhien
cũng khong dám nửa lời phản kích.

Bát quá nhìn tướng quan Adelike cởi quan phục ra, mặc vào mọt bọ
trường bào màu trắng bằng vải đay, nguyen bản khuon mặt quyét đoán
sát phạt nọ, lúc này lại toát ra mọt tia biẻu tình sùng kính,
khién cho trong lòng Hạ Á cũng phát sinh mọt ít phièn muọn.

Dé nhũi tuỏi còn khá trẻ, lúc này trong lòng hắn khong hiẻu chút
nào gọi là 'tín niẹm', hay cái gì gọi là 'lý tưởng'. Thế nhưng, từ
tren người của tướng quan, hắn theo bản năng mơ hò cũng lĩnh họi
được mọt ít.

Hinh như... Những thứ này đèu là được tướng quan cực kỳ coi trọng.

Đoàn người đèu mặt trường bào màu trắng khong khác gì nhau, cưỡi
ngựa đi tới trước cửa nguyen lao viện, cách cửa còn khoảng vài chục
thước, tướng quan đang đi đầu lièn xoay người xuóng ma, dãn ngựa đi bọ.

Adelike đi ở phia trước, quay đàu nhìn tháy vẻ mặt nghi hoặc của Hạ
Á, hắn hoa nha noi: "Truyèn thóng từ ngàn năm trước, bước tới cửa
nguyen lao viện, vo luận hoang tộc hay quyền quý, đèu khong được cưỡi
ngựa, cái này là thẻ hiẹn ton trọng đói với dan quyèn."

Hạ Á trong long chả biét gì, chỉ là nói sao nghe vạy-- hắn cũng khong
biét dan quyèn là cái gì, hắn chỉ biết, tướng quan muón bản than hắn
làm vạy, thì hắn sẽ làm theo!

Đi tới trước cửa nguyen lao viện, nhìn bạc thèm đá nay đã loang lổ,
nhìn cánh cửa bám đày gỉ đòng, tuy rằng đã được tạm thời trang
trí qua, thé nhưng vãn còn nhièu gỉ đòng lọ ra ben ngoài, ngay cả
khi tạn lực làm ra vẻ nghiem trang, thé nhưng vãn như cũ khong giáu
được mùi rách nát.

Trước cỏng khong có người, cửa mở rọng, Hạ Á nghi hoặc, lại nghe Adelike
cười cười: "Đay la truyền thống, người được tién thành biẻu quyét, bất
luận than phận hay quyền quý, vào cửa này, đèu là 'áo trắng' ! Néu như
có người đứng ở trước cửa nghenh tiép, đó khong phải là biẻu hiẹn
than phạn sao!? Như thé thì khong thể gọi la binh đẳng ."

Hạ Á trong long khong cho la đung, nhưng hắn vãn gật đầu.

Hắn lần đầu tien đi tới nguyen lao viện, địa phương này có danh khí rát
lớn trong lịch sử đé quóc, thế nhưng so với những di chỉ khác trong
đế đo, nơi này khong có gì bắt mắt, bước vào trong, đi qua mọt cái
hành lang ngoằn nghèo, nèn đát cùng tường nhà đèu xuát hiẹn nhièu
nét nứt, thỉnh thoảng còn có vài khe nứt, ben trong đã mọc ra vài
ngọn cỏ xanh.

Phía cuói hành lang, chính là mọt căn phòng hình tròn gióng như nhà
hát, Adelike noi cho Hạ Á biét, đay chính là phòng họi nghị của nguyen
lao viện -- thời kỳ đàu lạp quóc, nơi này đã từng thong qua văn kiẹn
quan trọng nhát cho tới hiẹn tại của đé quóc : bọ luạt đé quóc!

Nhìn khuon mặt tướng quan Adelike lúc này, cư nhien lọ ra vài phàn
thàn thái kích đọng, vẻ mặt nghiem nghị, phảng phát như là mọt tín
đò cuòng nhiẹt đang hành hương. Hạ Á hiểu ro ... đay khong phải là
tướng quan mừng rỡ do thăng chức, tựa hò, hắn khong biét vì sao
tướng quan lại coi trọng nguyen lão viẹn tới như vạy?

Ben trong cái phòng họi nghị nhỏ này, xung quanh là các vòng bạc
thang xép chòng len cao, nhìn diẹn tích mọt chút, cũng đủ dung nạp
máy trăm người. Nhưng mà lúc này tren các bạc thang đa só là tróng
vắng, chỉ có tren dưới mọt trăm người đang ngòi ở vị trí hàng đàu,
mọi người đèu mặc trường bào màu trắng, nhìn qua có chút lạnh lẽo
buòn tẻ.

Ở giữa phòng là mọt cái bục nho cao, phía tren là ba lão già mặc
áo trắng, đương nhien chính là ba vị chủ tịch nguyen lão. Cùng với
người trong họi nghị khác nhau, ba vị nguyen lão này ngoại trừ mặc
mọt than trường bào màu trắng, trước ngực còn mang mọt huy chương
bằng vàng hình lá oliu.

Adelike dặn dò Hạ Á, bảo hắn đi tới ben cạnh bạc thang kiém chõ ngòi
xuóng, khong được nói chuyẹn hoặc làm òn, sau đó bản than hắn bước
tới cái bục cao giữa phòng.

Hắn vừa bước len, đám họi vien áo trắng ở xung quanh lièn vang len
mọt trạn xon xao than hãi.

"A! Hắn chính là vị tướng quan kia?"

"Tướng mạo của hắn vì sao lại đáng sợ đén thé? Trời ạ, nhìn cái
thẹo tren mặt hắn kìa !"

"Im mòm, ngươi biết cai gi, chính tướng mạo đáng sợ như thé, mới có
thẻ hù chét địch nhan tren chién trường, ngươi cho rằng hắn gióng như
là những ten bóng mà người tiép trong kỹ viẹn sao!"

"Ten tướng quan này nhạn chức gì nhỉ ?... A, đúng rồi, phó đại thàn
phụ trách quan đọi đay! Nghe nói chức quan này rát lớn, ngay cả lúc
gặp hoàng thượng, cũng có thẻ khách khách khí khí đáy !."

"Ngươi noi xem, mọt lát nữa chúng ta sẽ cùng hắn làm gì? Cái biẻu
quyét kia có nghĩa là gì? Chúng ta sẽ nói chuyẹn với hắn sao?"

"Đừng nhiều lời, nghe hắn nói cái gì đã. Ai, chòng của ta bạn nen ta
phải tới đay. Cái lão nguyen lão kia nói rằng ngòi nơi này nửa ngày
sẽ được 10 đòng tẹ, cũng khong biét có đúng sự thạt hay khong."

...

Cả đám ben dưới đang tháp giọng nghị luạn, riu ra riu rit, phảng phát
như máy trăm con ong cùng lúc vo ve, Hạ Á nghe vạy, trong lòng khong
khỏi có vài phàn bát mãn, hắn cau mày lại, sắc mặt khó coi, hung
hăng trừng máy người ở ben cạnh, mấy người nọ nhìn tháy thàn sắc hung
hãn của Hạ Á, nhát thời sợ hãi vọi vàng xe dịch cái mong ra xa
hắn mọt chút.

Ở tren bục, Adelike cũng nghe thấy cũng nghe được tiéng xon xao ở phía
dưới, chỉ la hắn khong có nghe rõ bọn họ nói gì, nguyen bản ánh mắt
hắn rát nhiẹt liẹt, hiẹn tại thoáng có chút ảm đạm, thoáng cau
mày. Nhưng khi hắn tháy ba nguyen lão đang hợp lực nang mọt bia đá
mỏng hình vuong, đặt len cái bàn ở chính giữa bục, trong lúc nhát
thời, ánh mắt của Adelike toat ra một mảnh kich động!

Phién đá kia, cũng khong biét đã trải qua bao nhieu năm lịch sử,
phién đá thoáng đã ngã màu đen, thé nhưng tren mặt phién đá, dòng
chữ khắc tren đó vãn còn rát rõ ràng.

"Quan quyền đén từ lòng dan"

Phién đá này, dường như đã đót len lòng nhiẹt tình của Adelike,
phía dưới có xon xao bàn tán, hắn cũng khong có đẻ ý, trực tiép
bước tới cái bàn gõ ở giữa bục, hướng vè ba nguyen lão gạt đàu.

"Yen lặng! Yen lặng! ! !"

Một nguyen lao mở miệng keu to hai tiếng: "Hiện tại, xin mời tướng quan
Adelike tiép hành tiép thụ biẻu quyét !"

Cũng khong biét có phải là do uy nghiem của nguyen lão, hay là hiẹu
quả của viẹc hắn đáp ứng cho mõi người ben dưới 10 đòng tẹ, cho nen
phía dưới rát nhanh lièn yen tĩnh lại.

Sắc mặt của Adelike nghiem nghị, bước tới trước, thoang ho khan một
tiếng, mới trầm giọng mở miệng, trong cái phòng họi nghị hình tròn này,
lời nói của tướng quan, ro rang truyền khắp toan trường.

"Ten của ta, các vị cũng đa biết, ngày hom nay ta tới nơi này, là đẻ
tiép thu biẻu quyét, đo la bởi vi, sở hữu bát kỳ quyèn lực nào,
cũng đèu từ dan mà có ! Ngay hom nay ta đứng ở chỗ nay, tiép thu biẻu
quyét của dan chúng, cũng là biẻu hiẹn tinh thàn đó."

Adelike nhin mọi người đang ngòi ben dưới, ba nguyen lao ở ben cạnh đèu
lọ ra vẻ mặt vui mừng.

Bọn họ đương nhien là vui mừng trong lòng, lần biẻu quyét này, cư
nhien lại là xét duyẹt nhan sự cho mọt chức vụ "pho đại thần" đày
hiển hach -- mà trong đó còn có mọt nguyen nhan trọng yéu khác, lập
trường chinh trị của Adelike vón là than cạn với nguyen lao viện. Than
phạn của hắn vón là nghị vien danh dự của nguyen lao viện. Mọt đại
nhan vạt nắm giữ thực quyèn trong chính phủ lại coi trọng dan chủ,
như vậy sau nay, néu như có hắn giúp đở cho nguyen lao viện, thé thì...

Adelike phảng phát như có chút kích đọng, giọng nói của hắn dõng
dạc hẳn len.

"Khi đé quóc được thành lạp, mọt vị hièn triét vĩ đại đã từng
nói qua: vo luạn là thàn thánh chí cao vo thượng, hay là nhan vạt bé
nhỏ như kién hoi bò rạp tren đát-- hét thảy những giai cáp, đèu là
từ dan mà phát sinh ! Néu có dan ủng họ, mới có thẻ trở thành chí
cao, néu như dan khong phục, cái chí cao nọ, chung quy cũng bién thành
tự đại..."

Adelike đứng yen mọt chõ diẽn thuyét, đàu tien là nói đén nguyen lao
viện thời kỳ khai quóc, các hièn triét vĩ đại của đé quóc, cũng
như những người sớm nhát sáng lạp ra nguyen lao viện, trích dãn ra
những cau danh ngon đặc sắc nhát của tièn nhan.

Những lời nay, ba nguyen lão nghe tháy đèu mở cờ trong lòng, ma bản
than Adelike càng diẽn thuyét thì càng trở nen rát hào hùng.

Thế nhưng, khi hắn nói được vài phút, đám họi vien có quyèn biẻu
quyét ở ben dưới, trái lại thàn sắc có chút nhịn khong được, luc
nay, đừng nói uy nghiem của ba nguyen lão, coi như là mãnh lực của 10
đòng tẹ, dường như cũng đã tháp đi rát nhièu...

"Ngươi noi xem, ten đứng tren bục đang nói cái gì thé?"

"Ta làm sao biét !? À mà, cái gì là bé nhỏ như kién hoi?"

"Ngu, kién hoi là con màu đen đen có tám chan áy, mà bò rạp là cái
gì nhỉ ? Là bọ cạp à?"

"Di, hắn nói néu dan khong phục, như vạy chí cao cũng trở thành kién
hoi? Thé có nghĩa là gì?"

"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai ? Ông đay mõi ngày đèu bị ten quan thu thué
chó má kia ức hiép, nằm mơ ta cũng muón đánh hắn. Như vạy có tính
là ta khong phục hắn khong? Mà cái ten quan thu thué kia có bị mát
sợi long nào đau !?."

"Thoi, đừng làm òn nữa! Ta còn muón láy 10 đòng tẹ."

Tiéng òn ben dưới càng lúc càng lớn, Adelike ở tren bục phảng phát
như khong đẻ ý, vãn như cũ tiép tục chạm rãi diẽn thuyét, nhưng mà
xung quanh long mày của hắn, đã thoáng giạt giạt, ánh mắt vón rát
nhiẹt liẹt, cũng nhịn khong được toát ra mọt tia mát mát.

Cuói cùng, lúc hắn diẽn thuyét xong, bài diẽn thuyét kéo dài hơn
mười phút, khién cho cả đám họi vien ben dưới khong khỏi ngáp dài,
còn có nhièu người cũng đã đứng dạy dũi mình-- máy cái bạc thang
này thạt khó ngòi a, đèu là đá tảng cứng ngắc, ngòi lau, mong thạt
sự có chút khó chịu, nhịn khong được phải đứng dạy đi tới đi lui.
Còn có vài người gióng như đã trở thành thói quen, đem chan đặt luon
len bạc thang, nằm thẳng cẳng ra. Cũng có khong ít người, ngòi yen
mọt chõ, tháp giọng nghị luạn, nhưng các đè tài lại là viẹc nhà,
giá cả ngoài chợ, con cái, hàng xóm các loại ....

Adelike diẽn thuyét xong, thàn sắc khong khỏi hiẹn len vẻ vo cùng mát
mát, chậm rai xoay đàu lại, liếc mắt nhin ba nguyen lao.

"n! Yen lặng! !" Mọt trong ba nguyen lão thoáng đỏ mặt, kien tri quat
lớn: "Ben dưới, xin mời mọi người tién hành biẻu quyét ! Mời Adelike
tien sinh tiép thu chát ván của mọi người !"

Chất vấn?

Đám người ben dưới nhát thời thức tỉnh. Trước lúc diẽn ra họi nghị
này, ba nguyen lão kia đã khong ít làn huán luyen các 'nghị vien'.
Loại chát ván này thạt ra là trả lời các nghi ván của bọn họ, có
quyèn hỏi đáp tại chõ. Cho dù là đè tài có khó khăn, hay là sau
sắc, người bị chát ván đèu phải trả lời. Thạm chí trong quá khứ
xa xưa, nhát là máy năm đàu thành lạp nguyen lão viẹn, thường thường
xuát hiẹn những nhan vạt quyèn quý trong quá trình diẽn thuyét khong
đủ thỏa mãn người ben dưới, kết quả là bị hỏi cho tói tăm mặt mũi.

Chuyẹn chát ván này, thạt sự làm cho bọn người phía dưới có chút
hứng thú.

Đay là cơ họi hiém có a! Có thẻ tùy tiẹn làm khó dẽ mọt đại nhan
vạt thường ngày chí cao tại thượng, mà lại còn khong bị trách phạt
!?

Nhìn đại nhan vạt như ngươi gặp khong may, nhìn ngươi như thé nào bị
dan đen như bọn ta làm cho chạt vạt-- thạt sự là cơ họt tót a! Mặc kệ
nói như thế nao, lúc này làm nen mọt hòi nháo sự, sau này cũng có
thẻ ngảng mặt nhìn người đời, lúc chè chén cũng có chuyẹn đẻ kieu
ngạo.

Quả nhien, đương lúc nguyen lão tuyen bó bắt đàu chát ván, đám người
phía dưới òn ào hẳn len, người trước tranh giành kẻ sau, lien tục
nói ra cau hỏi của mình.

"Ten tướng quan kia, ngươi mau nói xem, vì sao hằng năm lại phải đóng
thué chién tranh!"

"Còn nữa, ta chỉ ở tại Aosiji Liya, những nơi khác có chién tranh, thì
lien quan gì tới ta?"

"Cửa hàng của ta có người đén quáy rói, bọn người quáy rói lại
là chõ quen biét của đọi tuàn tra, cho nen khong có ai can thiẹp a!
Đóng thué trị an đẻ làm gì khi khong có người bảo vẹ!? "

"Quá thói tha ! Bọn tham quan o lại! !"

"Năm ngoái cháu trai ta bị đánh ! ! Cũng chính là do người trong đọi
trị an làm ! !"

"Loại lão gia như ngươi hằng năm đã thu nhạp khong ít a! Vì sao lại
còn bóc lọt dan đen như bọn ta ?"

"Phí lời ! Loại quý tọc như hắn, khong tham tièn mới là kho hiểu!"

"Ha ! Ngươi xem hắn đỏ mặt ròi kìa ! Chắc là đang chọt dạ đay, nói
khong thành lời sao!?"

"Bac bỏ! Bac bỏ! !"

Mọt tiéng róng rõ to, nhát thời đè tỉnh những người ben cạnh.

Tối hom qua, lúc ba lão già kia dạy bọn họ quy trình biẻu quyét,
khong phải cũng đa noi, lúc biẻu quyét cuói cùng, bọn họ có thẻ bỏ
phiéu thong qua, cũng có thẻ lựa chọn chọn bác bỏ hay sao?

Cái quy trình thong qua như thé nào, đại thể là bọn họ khong có chú
ý nghe.

Bất qua quy trình bác bỏ... thạt sự bọn họ nghe rát vào tai a!
Thường ngày nhìn tháy máy đại nhan vạt như thé này, đèu phải cúi
đàu hành lẽ, cư nhien khong ít người ủy khuát, lúc này có cơ họi
cho đói phương ăn chút nghẹn khuát, thì làm sao có thẻ bỏ qua a! !

Đúng ! Đã như thé thì bác bỏ ! Bac bỏ ! Bac bỏ ! Nhìn đại nhan vạt
như ngươi gặp khong may, thạt sự là khoái trá a! !

Bac bỏ! Bac bỏ! ! !
"Bac bỏ! !"
"Bac bỏ! ! !"

m thanh nhón nháo vang đọng khắp cả nghị phòng, Adelike ở tren bục,
thạm chí còn chưa kịp trả lời cau hỏi nào. Các vị 'chát ván' ben
dưới, thạm chí còn chưa có người nào hỏi vè cong tác chuyen mon của
hắn.

Hạ Á tức giận đến đỏ cả mặt, vài làn muón đứng len, thé nhưng bắt
gặp ánh mắt nghiem khắc của Adelike, lièn ngăn chặn hành đọng của
Hạ Á.

Hạ Á tuỏi còn trẻ nen thạt sự khó hiẻu, tướng quan là mọt người
tót như vạy, mọt tướng quan hét lòng vì nước vì dan, giết địch chống
ngoại xam, thường ngày cũng khong làm chuyẹn xằng bạy, mọt người tót
như vạy, tại sao lại bị đám hõn đản này lăng mạ? !

Còn nữa, vì sao tướng quan hét làn này tới làn khác nhượng bọ đói
với bọn họ? !

"Bac bỏ! Bac bỏ!"
"Nga! ! ! Bac bỏ, bac bỏ! !"

"Đúng vạy ! Khong được đẻ cho bọn quý tọc như hắn đắc ý ! ! Bac bỏ
hắn ! Bac bỏ hắn ! !"

"Ha ha ha ha! Bac bỏ!"

Ba lão già nguyen lão đang đứng tren bục, mặt đỏ tới mang tai, sáu
mắt nhìn nhau, bọn họ đương nhien biét thái đọ làm người của
Adelike, càng biét chức quan của Adelike là có ít như thé nào đói
với nguyen lao viện.

Thế nhưng...

Adelike đứng ở tren bục, sắc mặt lạnh lung nghiem nghị, nhưng trong anh mắt
tran ngập mát mát, hắn cũng khong quan tam đám người ben dưới đang cham
biém hắn-- đúng vạy, thuàn túy chỉ khong thích òn ào mà thoi.

Ngoài mặt thì vị tướng quan này biẻu hiẹn như vạy... nhưng tam của
hắn thì ra sao?

Cho dù là như thế nao, trong giờ khắc nay, Hạ Á đứng ở nơi đay, nhìn cái
địa phương này, nhìn những ten gia hỏa mặc áo trắng kia, trong long
của hắn, tràn ngạp mọt cỏ phãn nọ cùng địch ý !

( tướng quan, ngươi noi cái gì là dan chủ dan quyèn, ta hoàn toàn khong
hiểu. )

( thế nhưng, lẽ nao, đay chính là dan chủ mà ngươi nói hay sao? ! )

Giờ khắc nay, trong lòng Hạ Á, đói với mọi thứ trong nguyen lao viện,
đèu là tran ngập thành kiến.

※※※

Ở cuói con đường thanh tĩnh ở thành bắc, xuyen qua mọt vài cái san
nhỏ, ở trong mọt thư lau hình tròn, Kaweixier an tĩnh ngòi tren cái
ghé bành, mọt chan gác len ghé, mang theo đoi vớ trắng như tuyét,
trong tay đang càm mọt quyẻn sách chạm rãi lạt sang trang mới, bọ
dáng rát ung dung, chan còn lại tren đát đang nhẹ nhàng nhịp.

Ben cạnh hắn, là nữ hài có khuon mặt tàn nhang đang buong lỏng hai
tay, thấp giọng noi: "... Đại khái là như vạy, sư phụ, hom nay tướng quan
Adelike trong làn biẻu quyét tại nguyen lao viện, cư nhien bị bac bỏ ...
Ta vừa mới nhạn được tin tức, đang muón..."

'Bụp'.

Kaweixier nhẹ nhang cười, đem quyẻn sách trong tay đóng lại, nhìn nữ đẹ
tử của mình mọt chút, sau đó hắn dùng giọng nói nhu hòa của hắn:
"Được rồi, ta đa sớm đoán trước."

Sau đo, hắn đưa tay ra, nữ hài kia lạp tức bước tới, cung kinh đỡ sư
phụ ngòi tựa mình xuóng ghé.

Kaweixier ngồi ngay ngắn, duỗi lưng: "Cái kết quả này, ta đa sớm đoan được.
Dan chủ... Hừ, mọt bọn ngay cả chữ còn khong biét, ngay cả cơm còn
khong đủ no, láy đau ra hiẻu biét vè dan chủ. Dan tri khong có, mà
lại đi nói chuyẹn dan chủ. Quả là buồn cười..."

Hắn thản nhien noi: "Đạo lý nay, ta rát minh bạch, bệ hạ cũng rát minh
bạch. Chỉ la, làn này bẹ hạ cố ý lam ra cử đọng kia, đem bỏ nhiẹm
của Adelike đưa cho nguyen lao viện phán quyét, dụng ý đã quá rõ
ràng, chinh la muốn để Adelike nhin tháy, nguyen lao viện hiện tại, rót
cuọc đã suy thoái tới mức đọ nào ! Bẹ hạ la muốn làm cho Adelike hết
hy vọng, đói với ché đọ nguyen lao viện hoàn toàn mát đi hy vọng, sau
nay sẽ trung thanh va tận tam, ra sức phục vụ be hạ-- muốn mượn viẹc
này, để cho Adelike thấy ro tình cảnh hiẹn tại, đánh tan hy vọng trong
lòng Adelike."

Nữ hai kia thở dai: "Tham ý của bệ hạ, quả nhien bất pham, đẹ tử thạt sự
khong nghĩ tới đièu này."

Kaweixier nhin nữ đò đẹ của mình mọt chút, mỉm cười: "Đang tiếc, dụng ý
bệ hạ, chung quy la phi cong."

"Nga?" Nữ hai tử ngẩng đầu len, nhin sư phụ mọt cách khó hiẻu.

"Thai độ lam người của Adelike, ta rất ro rang." Kaweixier lắc đầu, mọt
ngón tay chỉ vào chén trà tren bàn, nữ hài vọi vàng bước tới bưng
chén trà đem đén cho hắn, Kaweixier tiếp nhận, nhấp một ngụm, ngảng đàu
nhìn đẹ tử của mình: "Ta hỏi ngươi, néu như ngươi thích mọt người
nào đó, nhưng khuon mặt của người ngươi thích bõng nhien trở thành
xáu xí, nhìn là phát ói, ngươi sẽ làm thé nào?"

Nữ hai sửng sốt một chut, thế nhưng sư phụ đã đặt cau hỏi, nàng chỉ có
thẻ cung kính đáp: "Đó thì còn phải xem, là yeu thạt lòng, hay chỉ
là vui chơi qua đường. Nếu như chỉ là vui chơi qua đường, ta đương nhien
sẽ thay lòng đỏi dạ, khong hề để ý tới người đó. Còn nếu như yeu thạt
lòng... Ta sẽ tạn tam tạn lực, cũng phải đem căn bẹnh của người ta
yeu trị khỏi ! Sẽ khong vì căn bẹnh của đói phương mà xa lánh người
ta yeu !"

Kaweixier nghe xong, thở dài mọt cái, sau mọt hòi lau, mới thấp giọng
noi: "Co thế chứ."

Hắn nhìn thoáng qua nữ đẹ tử: "Adelike, đói với 'tín niẹm' trong
lòng hắn, la yeu thạt lòng !"

Nữ hai nghe xong, vẻ mặt có chút suy tư, qua một hòi, mới khe khẽ thở
dai.

Sau đó bõng nhien nàng nhớ tới mọt viẹc, lièn noi: "Sư phụ... Con co
một việc, ngài bảo ta chú ý hành đọng của ten tiẻu tử kia, hom nay ta
nghe nói, tướng quan Adelike đi đén nguyen lao viện, cũng đã dãn theo ten
tiẻu tử kia đi cùng. Chỉ là lúc rời khỏi nơi đó, ten tiẻu tử kia
đã nỏi trạn loi đình, đứng trước cửa nguyen lao viện chửi mắng àm
cả len..."

"Nga?"

Kaweixier vừa nghe được chuyện nay, bõng nhien hai mắt sáng len, vẻ mặt
lọ ra bọ dáng tươi cười khoái trá.

Hắn đứng dạy, bước tới cái bàn, đưa tay nhịp nhịp len ban.

"Ha ha ha ! Tốt ! Tốt quá ! Adelike dẫn theo ten tiẻu tử kia, hơn phan nửa
là muón ten tiẻu tử kia học theo cái tín niẹm của hắn... Bất qua,
khéo quá hóa vụng. Tốt! Tốt! Ten tiẻu tử kia, sợ rằng sau này sẽ
khong có bao nhieu hảo cảm đói với nguyen lao viện. Chuyẹn này đói
với ta mà nói, quả thạt là mọt tin tót."

Hắn nhin nữ đệ tử một chut, bỗng nhien noi: "Chuản bị xe, ta muón đi ra
ngoài."

"A? Sư phụ, cũng sắp tới giờ cơm trưa, ngai..."

"Ngươi khong hiểu ý của ta à !" Kaweixier nhan nhạt bỏ lại một cau noi,
bước tới cửa của thư lau, nữ hai ở phía sau, vọi vàng cát bước đuỏi
theo.


Liệp Quốc - Chương #145