Tức Ói Máu


Người đăng: Boss

Dịch va bien tập: taroihung
Nguồn : TTV

Cùng ngày,bỏ nhiẹm vè viẹc tướng quan Adelike nguyen chỉ huy binh
đoàn trung ương thứ 13 của đé quóc, đàu nhạp vào đé quóc quan bọ,
đảm nhiẹm chức vụ phó đại thàn phụ trách quan đọi, cũng đã được
đưa tới nguyen lao viện.

Hành đọng làn này của Kangtuosi đại đế lập tức dẫn phat đén mọt trạn
náo loạn ben trong giới quyèn quý ở đé đo, khong ít người mãn cảm
đèu bắt đàu suy đoán, cử đọng làn này của vị chí ton bẹ hạ, rốt
cuộc là có dụng ý gì.

Mặc du trong pháp điẻn có từ thời sơ khai lúc lạp quóc đã quy định
rõ, hoang đế bệ hạ đương nhiẹm của đé quóc muón bỏ nhiẹm mọt vị phó
đại thàn, đèu phải được nguyen lão viẹn tién hành bỏ phiéu thong
qua, sau khi tién hành bỏ phiéu thong qua, mới đưa len cho chủ tịch
nguyen lão viẹn tién hành ký ten đóng dáu xác nhạn.

Ma cái quy trình này, thạt ra đã sớm trở thành thong lẹ cho có. Theo
sự suy sụp của nguyen lao viện, từ lúc khai quóc đén nay đã trải qua
máy trăm năm, trong đó khong ít nguyen lão mang theo chủ trương "dan chủ
hạn ché hoàng quyèn" nhièu làn phát sinh đáu tranh dữ dọi với phía
hoàng thát, thế nhưng ché đọ "dan chủ hạn chế hoang quyền", từ lúc
thành lạp cũng đã mang theo mọt cái thiéu sót bảm sinh khong cách
nào bù bắp-- bản than nguyen lao viện khong có nằm giữ thực quyèn,
đièu này dãn tới viẹc mọt khi hoàng thát tạp trung lực lượng,
nguyen lao viện lièn sẽ bién thành mọt cái thương nghị chỉ có thẻ
nói suong.

Nói tóm lại, ngay lúc khai quóc, tư tưởng của nguyen lão viẹn quả
thực là tót, thé nhưng ché đọ này đã xuát hiẹn thiéu hụt bảm
sinh, cho nen nó dàn dàn trở thành mọt loại dan chủ dị dạng.

Mọt khi toàn bọ thực quyèn đèu nằm trong tay hoàng đé hay các tướng
lĩnh quan đọi mà nói-- gặp phải những người tính tình mèm yéu nhu
nhược, nguyen lao viện thỉnh thoảng con co cơ hội phát biẻu vài điẻm ý
kién. Nhưng khi gặp phải hoàng đé thực quyèn hùng mạnh lại có tính
tình kien cường, như vạy nguyen lão viẹn chỉ có thẻ trở thành mọt
cái bình phong.

Cho nen, tại khoảng hơn hai trăm năm trước, mọt vị hoàng đé của đé
quóc đã làm triẹt đẻ: ngay lúc đó, vị hoàng đé kia đã mạnh mẽ
làm ra mọt cái sắc lẹnh, hoàng đé có quyèn bỏ nhiẹm bát kỳ người
nào vào bát kỳ vị trí nào trong chính phủ, chỉ càn bỏ nhiẹm này
được họi đòng quý tọc thong qua, thì có thẻ trực tiép khong càn
nguyen lão viẹn bỏ phiéu thong qua, mà chuyẻn thẳng tới chủ tịch
viẹn nguyen lão ký ten đóng dáu.

Nhưng cái họi đòng quý tọc này, thạt ra lại là mọt cái tạp đoàn
than cạn của hoàng thát-- hoàng thát là quý tọc lớn nhát, ma tát
cả quý tọc còn lại, vo luận giai cáp chỉ lo cho bản than hay những
quý tọc phục vụ cọng đòng, đèu là cùng tién cùng lui với hoàng
thát, thạm chí theo thời gian phát triẻn, hiẹn tại ben trong hòi
đòng quý tọc, co hơn phan nửa thanh vien đều la người là của hoàng
thát hoặc là người có quan hẹ thong gia với hoàng thát, theo hoàn
cảnh này, chi it tại phương diẹn bỏ nhiẹm nhan sự cho đé quóc, hoàng
thát hàu như nắm trọn quyèn lực !

Ma lần nay, khién cho giai cáp quyèn quý ở đé đo kinh ngạc chính là,
vị kỵ thương đại đế nay khong biét có phải hay khong đã già nen đứt vài
sợi thàn kinh, cư nhien đem mọt cái bỏ nhiẹm nhan sự như thé giao cho
nguyen lão viẹn thong qua? !

Là nguyen lao viện? ! !

Ai cũng biét, nguyen lao viện trong hơn hai trăm năm qua, cơ ché bỏ phiéu
thong qua bỏ nhiẹm đã sớm trở thành hình thức, trong hai trăm năm
này, đừng nói bỏ phiéu thong qua bỏ nhiẹm mọt vị phó đại thàn, coi
như là bỏ nhiẹm mọt vị quan hành chính ở mọt nơi nhà que hẻo lánh,
cũng khong tới lượt nguyen lao viện chỏ mũi vào.

Hoang đế, hắn rốt cuộc là đang muốn lam gi? Chẳng lẽ lúc Kangtuosi đại đế
ký cái lẹnh bỏ nhiẹm này, đã uống uóng rượu say khướt?

Hay la kỵ thương đại đé già quá nen hò đò, hắn muón cùng nguyen lao
viện thiét lạp quan hẹ?

Những đièu này chung quy vãn chỉ là suy đoán.

Mà dở khoc dở cười nhát chính lại là bản than nguyen lao viện.

Đã hơn hai trăm năm nguyen lao viện khong có tién hành bỏ phiéu thong
qua bỏ nhiẹm, nghe đau đương lúc sứ giả cung đình đem cong văn bỏ
nhiẹm đưa tới cho nguyen lão viẹn, người giữ cửa của nguyen lão viẹn
nhìn tháy vị sứ giả kia, cư nhien khong chút nào nhạn ra trang phục
của đói phương-- nguyen lao viện đa rất nhiều năm khong có tiép đón sứ
giả cung đình.

Mà khi sứ giả hoàng cung đén, nhát thời làm cho bọn người thường
ngày rát nhàn nhã trong nguyen lão viẹn náo loạn đén mức ga bay cho
chạy, máy người thường trực trong viẹn nguyen lão vọi vàng lục tung
tủ áo kiém ra bọ đò sáng sủa nhát, sau đó còn phải gặp phải ván
đè chính là làm cách nào đẻ đón tiép sứ giả cung đình-- đay dù
sao cũng là làn đàu tien trong suót hai trăm năm qua a! Cuói cùng cũng
có người lục tung trong đóng văn kiẹn cũ kỹ tìm ra được nghi thức
đón tiép sứ giả cung đình.

Mãi tới lúc người của nguyen lão viẹn bước ra đón tiép sứ giả cung
đình, thì vị sứ giả kia bị phơi nắng dưới thái dương đén mức vẻ
mặt đỏ bừng len, nhưng máy người trong viẹn nguyen lão lúc này đã
xép thành hàng dọc trước cửa, làm ra mọt vài cái nghi lẽ gì đó,
ngảng đàu ưỡn ngực che láp cả cửa vào, nhìn tình cảnh này, chỉ
sợ bản than sứ giả phải tiép tục bị phơi nắng them mọt hòi lau,
đói phương cũng khong chút nào tỏ ý mời hắn vào trong.

Cái này là có ý gì đay?

Trong lòng sứ giả cung đình có chút khó chịu, ho khan một tiếng: "Ta
mang lẹnh bỏ nhiẹm của bẹ hạ tới đay, thỉnh nguyen lao viện tién hành
bỏ phiéu thong qua."

"A" Nguyen lão đứng ở đàu hàng bõng nhien hét lớn mọt tiéng kinh
ngạc, am thanh nọ suýt tý là làm sứ giả giạt mình té xỉu, "Bệ hạ
có biét hay khong, dan quyèn là đén từ dan sinh ! !"

Mọi cơ thịt tren mặt sứ giả run run, bõng nhien nhớ tới nghiem dặn
của bẹ hạ đói viẹc cư xử khi xảy ra tình cảnh này, lièn co rụt cỏ
lại, cui đầu noi: "Bệ hạ biết ."

"Tót lắm." Nguyen lão đứng ở hàng đàu gạt đàu thỏa mãn, mặt mang
theo mọt nụ cười ngượng ngùng lách qua mọt ben.

Nguyen lão đứng sao lưng vãn như cũ đứng yen tại chõ, rồi đột nhien
hét to giọng : "Bệ hạ có biét hay khong, quan quyền là láy từ dan! !"

Sứ giả cắn răng, có gắng nhãn nịn cái tai đã có chút lùng bùng: "Bệ
hạ biết."

"Khong tẹ!" Nguyen lao thứ hai nghieng người tranh ra.

Lại xuát hiẹn nguyen lão thứ ba, người này già đén mức hàu như đã
rụng hét răng, áo khoác tren than cũng nhăn nhún, néu như nhìn kỹ,
còn phát hiẹn tren áo có khá nhièu lõ thủng, mang theo mùi vị móc
meo, cũng khong biét có phải hay khong vừa mới đào ra từ dưới đáy
hòm nào đó. Lão già này ngay cả đứng cũng khong vững, ho háp có
vẻ miẽn miẽn cưỡng cưỡng, vị sứ giả cung đình có chút lo lắng,
chỉ sợ lão già này chỉ càn nói xong mọt cau, tùy thời đèu có thẻ
lăn đùng ra chét. ..

"Bệ hạ. . . có. . . biết. . . hay khong... .Dan chủ . . là. . . từ. . . "

Cái miẹng kho quắt của lão run run miẽn cưỡng phun ra từng lời, nhưng
chỉ nghe được ham ham hồ hồ, như có như khong. Sứ giả rát là bất đắc dĩ,
cái lão già này, chỉ sợ đã đặt mọt chan vào quan tài, còn chạy ra
đay làm gì? Bát qua hắn cũng khong muón biét đói phương nói tới
đièu gì, chỉ biét rằng trước khi tới đay, bẹ hạ đã căn dặn qua, đay
chính là cỏ lẽ (nghi lẽ cỏ xưa) càn phải thong qua trước khi vào
cửa nguyen lão viẹn, bản than hắn mặc kẹ lão già kia nói gì, hắn
chỉ càn "bẹ hạ biét" là được.

Sau khi sứ giả trả lời mọt cách máy móc, lão già kia lièn gạt
đàu, cũng trả lời lại mọt cau: "khong sai." Thế nhưng ten sứ giả đã
sớm non nóng khong chịu được, bước nhanh tới trước vài bước.

Đi lại gàn, trực tiép đem văn kiẹn của hoàng đé nhét vào tay nguyen
lão đàu tien, lúc này mới thở dài mọt cái nhẹ nhõm: "Cong văn của
bẹ hạ đã chuyẻn tới, yeu càu tién hành bỏ phiéu thong qua, còn
thỉnh các người làm nhanh mọt chút. Hiẹn tại ta phải trở vè phục
mẹnh."

Noi xong, nhìn tháy ba nguyen lão kia đưa mắt nhìn nhau, dường như còn
muón tién hành mọt cái cỏ lẽ nào đó, vị sứ giả này có chút
khong kien nhãn, vọi vàng ba chan bón cẳng chuòn mát.

Ba nguyen lao mắt thấy sứ giả rời đi, cũng đều thở phao nhẹ nhom, người già
nhát trong bọn cũng khong còn đứng vững, tùy tùng đang ở hai ben vọi
vàng bước tới chóng đỡ, còn có mọt nguyen lão đem văn kiẹn mở ra
xem: "Di? Tướng quan Adelike, nhậm chức phó, phó, phó đại thàn phụ
trách quan đọi của đé quóc? !"

Hai người còn lại nhát thời cũng ngay người, ngay cả lão già gàn
chét kia, cũng phảng phát như quen cả thở, giạt mình nhìn chằm chằm
hai người đòng lieu.

Qua mọt hòi lau sau, ba người bõng nhien lọ ra vẻ mặt vui mừng như
đien: "Đại thắng! Đại thắng a! ! Nhanh ! Nhanh phát lẹnh triẹu tạp! Triẹu
tạp tát cả thành vien của nguyen lão viẹn, ngay hom nay càn phải báo
tin này cho mọi người ! Đại thắng a! ! Hoàng đé đem viẹc bỏ nhiẹm
trọng đại này giao cho nguyen lão viẹn tién hành bỏ phiéu thong qua,
đay chính là chién thắng to lớn của dan chủ dan quyèn đói với hoàng
quyèn a! ! !"

Ba người đều lọ ra vẻ si me, cười như đien mọt hòi, trong đó có ten
nguyen lão đứng hàng đàu ban nãy có chút suy nghĩ lièn tháp giọng
thở dài: "Ai. . . Có viẹc như thé đẻ làm, kinh phí chắc sẽ bắt
được phát lại từ đàu tháng sau. n, máy ngày gàn đay, mõi ngày đèu
gặm cải trắng, thực sự có chút chịu khong được. Làn này, có thẻ
sẽ có thịt đẻ ăn đay?"

Hai nguyen lão còn lại, tren mặt cũng lọ ra vẻ cảm đọng, trong luc
nhất thời, cao hứng bừng bừng hẳn len, ngay cả lão già nhát trong bọn,
cũng đèu hoa tay múa chan sung sướng, chợt nghe tháy mọt nguyen lão
nhắc lại lời nói: "Thịt, có thịt ăn. . ."

Ba người này thường ngày đèu tỏ ra đức cao trọng vọng của nguyen
lão, lúc này lại khién cho máy ten người hàu trẻ tuỏi ở ben cạnh
khong khỏi ngỡ ngàng, máy ten người hàu trẻ tuỏi này đương nhien là
khong đọc qua quá nhièu sách, cái gì gọi là dan quyèn dan chủ, đương
nhien la dốt đặc can mai, bát quá nhìn tháy bọ dáng lúc này của ba
nguyen lão.

Ách. . . Cái dan chủ này, lẽ nào là thịt đẻ ăn?

※※※

Hai trăm năm mới mở lại mọt làn bỏ phiéu thong qua quyét định, nhát
thời oanh đọng cả đé đo, cùng ngày dưới lẹnh triẹu tạp phát ra,
nguyen bản thành vien ben trong viẹn nguyen lão, thành vien có quyèn
biẻu quyét tỏng cọng chỉ có 163 người, thé nhưng sau khi phát lẹnh
triẹu tạp, bọn họ mới phát hiẹn rằng, người triẹu tạp được ít hơn
nhièu so với dự kiẹn.

Nguyen lai là do nguyen lao viện đa xuống dốc, thường ngày chỉ duy trì
khoảng hơn 30 người ở trong viẹn tién hành cong tác hằng ngày-- cái
gọi là cong tác, cũng chỉ là mọt ít nhan vạt có chút tiéng tăm
trong xã họi ở đé đo tạp trung lại theo định kỳ, mượn danh "hạn chế
hoang quyền thực hanh dan chủ", đói với các chính sách hiẹn tại tién
thành cham chích nói xáu, noi trắng ra la, đo la phát biẻu lung tung,
trong đó cũng có khong ý kẻ keu gào rằng là "nếu ta lam tể tướng ta
sẽ làm cái này dẹp cái kia" "néu như ta làm đại thàn phụ trách
quan đọi ta sẽ cách chức người này thăng chức người kia" "néu như ta
làm đại thảm phán của đé quóc ta sẽ sửa luạt này bỏ luạt kia. .
."

Mà trong só đó, buòn cười chính là, có khong ít người bản lĩnh
chả ra gì, lại cho rằng bản than sieu phàm thoát tục. Người hướng
vùng cao, nước chảy vùng trũng, nguyen lão viẹn đã suy thoái nhièu
năm như vạy, khong quyền khong thế, làm sao còn được nhan tài giúp sức?

Bát quá những làn họi tụ định kỳ này, mặc dù đa só bọn họ chỉ
họ là nhan vạt nhị lưu tam lưu học đòi văn vẻ tự cho mình là người
nỏi tiéng trong xã họi luon quan tam quóc sự, nhưng chung quy cũng có
chõ tót của nó-- chan chính nhan vạt quan trọng, lại đi nhòm ngó
chức vị hữu danh vo thực của nguyen lão viẹn sao !? Chỉ la đại thẻ
những người này, tuy rằng chỉ la gia cáp nhị tam lưu, nhưng thường
thường đèu có chút than thé, thạm chí cá biẹt còn có người mang
theo than phạn tiẻu quý tọc.

Những người nay thường xuyen tụ tập, mõi làn tụ tạp đèu làm ra mọt hòi
quyen tiền, gom gop kinh phi, cũng là nguòn tièn duy nhát duy trì hoạt
đọng thong thường cho nguyen lão viẹn.

Ben cạnh đó, nguyen lao viện trước đay vì muón duy trì bản sắc "dan
chủ dan quyèn", còn tuyẻn lựa nhan tài kiét xuát từ cac nganh cac
nghề trong nhan gian, cũng như học giả uyen bac và nhan vật nổi tiếng, van
van. . . Đương nhien, cảnh tượng này chỉ có thẻ nhìn tháy cách đay
máy trăm năm, hom nay cũng đa khong còn.

Nguyen lao viện hom nay đã sớm bién thành nhà khong vườn tróng, ngay
cả những họi vien có tư cách biẻu quyét, thậm chi co luc cũng khong
tới viẹn đẻ họi họp!

Vi sao?

Đám họi vien này, thường ngày còn phải lo kiém sóng mưu sinh, cùng
lúc mọt cái nguyen lão viẹn to như thé này, nhưng lại khong hè có
viẹc gì cho bọn họ biẻu quyét! Mặt khác, hằng năm còn phải nọp
mọt ít viẹn phí, người nào sẽ đòng ý ló mặt ra ?

Cho nen, mãi tới hiẹn tại, hội vien đủ tư cach mọt đời bién mát mọt
đời, mà đời mới gia nhạp lại khong tót như đời cũ, cuói cùng trở
thành vàng thao lãn lọn-- ma các đời họi vien sau này, muón gia tăng
só lượng, cũng là rát khó khăn.

Vì thé, làn triẹu tạp họi vien này, oanh đọng cả đé đo, nhưng mãi
cho tới trời tói, những cái ten trong danh sách 163 họi vien kia chưa
từng có làn nào thóng ke nghiem chỉnh, cho nen lúc này mới có rát
nhièu người hàu ben trong nguyen lao viện chạy vè báo cáo :

Mọt họi vien nào đó tại nhièu năm trước đã xuoi tay tạ thé.

Mọt họi vien nào đó đã dời nhà đi xa.

Mọt họi vien nào đó đã quy y giáo họi, cả cuọc đời phụng dưỡng
thàn linh, khong màn thé sự.

Cuối cung tính toán lại, loại bỏ những thành vien đã sinh lao bệnh tử,
bién mát khong còn tung tích, hoặc là từ giã thé tục. . . só họi
vien ben trong đé đo có thẻ triẹu tạp được, cư nhien chỉ còn có 88
người!

Ba vị nguyen lao thoang nhìn qua, đều co vẻ rất bất đắc dĩ.

Thoi. . . kẹ nó đi ! 88 người thì 88 người ! Chung quy có còn hơn
khong.

Sau đó ba người cùng nhau ký vào mọt cái văn kiẹn, phái người đem
tới nơi ở của tướng quan Adelike trong đé đo, ước định hai ngày nữa sẽ
tién hành họi nghị biẻu quyét.

※※※

Sang sớm hom sau, ba nguyen lão cả đem khong ngủ vì hưng phán, đã hơn
hai trăm qua chưa từng diẽn ra sự kiẹn trọng đại nào, làn này xem như
bọn họ có thẻ nở mày nở mặt-- néu như quả thạt thàn kinh trong
đàu hoàng đé đã đứt đi vài sợi, như vậy cầu xin thần linh phu hộ, đừng
đẻ nó lành lại mà đứt them nhièu sợi nữa thì càng tót!

Lại nghĩ tới bản than nắm giữ chức vị cao trong nguyen lão viẹn,
cùng lúc đã trải qua hơn hai trăm năm chưa từng co sự tinh trọng đại
nào, như vạy trong sách sử tương lai, chắc chắn sẽ có ten bọn họ như
là những người khai sáng mọt thời kỳ mới!

Thé nhưng hưng phấn thì hưng phấn, mãi đén lúc ba người bọn họ nhìn
tháy những họi vien theo lời triẹu gọi tạp trung mà đén. . . Thì ba
ten gia hỏa này cùng lúc đèu ngu mặt ra ! !

Cái... cái... cái con mẹ nó, đay là những họi vien thàn thánh của
nguyen lao viện có chủ trương dan quyèn, có quyèn bỏ phiéu phủ quyét
hay sao ? ! !

Đứng ở bạc thang trước cửa nguyen lão viẹn, ba vị nguyen lao cung luc
trợn tron mắt:

Lúc này trước cửa nguyen lão viẹn, là mọt chiéc xe bò chặn ngay
trước cửa ra vào, bánh xe bò kẹt lún sau vào mặt đát tren đường, xa
phu nguyen bản ngòi tren xe bò, luc nay cũng đã nhảy xuóng, bước tới
phía trước dùng sức loi kéo con bò nọ, con bò lien tục keu to "Ò ọ,
Ò ọ".

Mà xung quanh chiéc xe bò cũng tụ tạp khong ít người, nhìn tháy
nguyen lão viẹn vừa mới mở cửa, những người này gióng như bày ong
vỡ tỏ tràn tới: "Mở cửa ròi, mở cửa ròi ! Mau mau vào thoi !"

"Chờ! Chờ mọt chút ! ! !" Mọt ten trẻ tuỏi trong ba vị nguyen lao có
chút bị dọa cho sợ hãi, vọi vàng ra lẹnh cho đám người hàu: "Chặn
cửa lại, mau chặn lại ! Mọi người ben ngoài nghe rõ đay, mau báo ten
cùng chức nghiẹp của mình!"

Mọt đại tỷ tuỏi còn khá trẻ mặc mọt bọ đò vải lanh ngắn, trong
lòng om mọt hài tử, nói lớn: "Chòng của ta là thợ rèn, chòng ta
có cong viẹc càn phải làm, cho nen hom nay ta tới đay đẻ thay thé. . .
Ách, ta khong có ten."

Sau đó là mọt hán tử tren người dính đày máu và dàu mỡ, ben hong
còn cắm mọt cay đao bản to: "Ông đay làm nghè mỏ lợn!"

Còn có mọt trung nien nam tử người dính đày bùn đát: "Ta là nong dan
tròng hoa."

Thạm chí mọt đứa bé tháp bé gày gò tuỏi còn rát nhỏ: "Cha ta đa
chết, ta đại diẹn hắn tới."

. ..
...

Cuối cung . . . mọt thanh nien nam tử tuỏi còn khá trẻ, sắc mặt tái
nhợt lọ ra vài phàn thanh khí, cho dù dưới ánh nắng ban ngày, cũng
tỏa ra vài phàn khí chát am nhu: "Ta. . . Ta la, ta la. . . Ta la. . ."

Luc nay, ba vị nguyen lão đã hàu như chét lặng, nghe tháy ten cuói
cùng này áp a áp úng, mọt trong ba vị nguyen lão nhịn khong được cau
mày hét lớn mọt tiéng: "Ngươi rót cục làm nghè gì?"

"Ta. . ." Nam tử có sắc mặt am nhu tái nhợt kia bõng nhien trở nen
nũng nịu : "Ta. . . Ta làm trong kỹ viẹn . . ."

Ba vị nguyen lao con chưa hiẻu ra, thì ten mỏ heo ở ben cạnh đã bạt
cười, chỉ vào ten nam tử: "A, nguyen lai la một ten bóng."

. . .

Lúc này ba nguyen lao chỉ sợ ngay cả trăm trái tim cũng khong đủ tan
nát! !

Đường đường là nguyen lao viện, biẻu trưng dan chủ của đé quóc từ lúc
sơ khai, cư nhien thoái hóa tới mức đọ này ? !

Đám phàm phu tục tử còn chưa tính ! Cư nhien, cư nhien. . . Cư nhien,
con mẹ nó, ngay cả mọt ten bóng làm trong kỹ viẹn cũng trở thành
họi vien có quyèn biẻu quyét? ! !

Ba vị nguyen lao liéc mắt ra hiẹu cho nhau, rốt cục, vị nguyen lão đứng
ở giữa ho khan mọt tiéng, cau mày noi: "Đừng làm àm ĩ ! Cái này
quả thực có chút hiẻu làm ! ! Các ngươi cho dù là có mọt vài
nguyen nhan mà đạt được tư cách biẻu quyét ! Thé nhưng căn cứ đièu lẹ
của nguyen lao viện, người có thẻ đạt được tư cách biẻu quyét, đèu
phải có chút tieu chuản văn hóa nhát định, các ngươi tự đánh giá
lại mình xem. . ."

Vị nguyen lao nay nặng nề giậm chan, 'hừ' một tiếng: "Đừng làm òn nữa !
Nghe ta noi đay ! Trong các ngươi, ai biét chữ, có thẻ đọc được văn tự
Byzantine, biét đọc biét viét, thì tién vè phía trước !"

Thé nhưng sau khi hắn lạp lại cau nói này làn thứ ba, thì đám người
trước cửa trơ mắt ra nhìn hắn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, khong có
mọt ai bước len phía trước.

Vị nguyen lão nọ bi phãn trong lòng, đang muón bạt khóc, thì bõng
nhien ten nam tử am nhu giơ tay len: "Ta. . . Ta. . ."

Vị nguyen lão kia lièn vui vẻ: quả nhien còn có người biét chữ! Mặc
kệ như thế nao, có còn hơn khong!

Chỉ la, ten nam tử am nhu này cũng khong có bước len, mà noi mọt cau:

"Ta. . . Ta tuy rằng khong biét chữ, nhưng ta biét đém ! Đém từ mọt tới
mọt trăm, đèu khong thành ván đè."

Biét đém? Từ một. . . một. . . đếm tới một trăm? ?

Néu như vị nguyen lão này khong có vài phàn kien cường, chỉ sợ thực sự
đã đạp đàu vào tường chét lièn tại chõ !

Biét đém só? ! Trong lịch đại tinh anh của nguyen lão viẹn, có sử
gia văn minh của đại lục, có nghien cứu gia, có nha phat minh, có chinh
trị gia, có quan sự gia, con co khong it nghệ thuật gia. ..

Ma hiện tại, một ten gia hỏa chỉ biết "đém từ một tới một trăm", cư nhien
trở thành ten có trình đọ văn hóa cao nhát trong đám họi vien có
quyèn biẻu quyét ? ! Néu như lịch đại tièn bói linh thien, chỉ sợ
cũng sẽ tức giạn mà đạp mò sóng lại !

Nghĩ tới đay, vị nguyen lão kia khong khỏi bi thương, mọt tia hưng phán
hy vọng trước đay, sớm cũng đã hoàn toàn tan bién !

Mang theo vẻ mặt tức giạn hắn gào len: "Đém từ mọt tới mọt trăm? !
Hừ, ngươi hoàn toàn có thẻ đém chính xác từ mọt tới mọt trăm !?"

Hắn vón nói lời này đẻ trút giạn, lại khong nghĩ tới ten nam tử am
như kia khong hè hiẻu ý: "A, đung vậy! Mõi ngày ta đèu tiép 4 vị
khách, trong mọt ngày, ta có thẻ kiém được 100 đòng tẹ, ta đém khong
bao giờ sai."

Nguyen lao lạnh lung cười: "Nga, noi như vậy, mõi làn ngươi. . . tiép
khách. . . đèu thu mõi người 25 đòng tẹ?"

Khuon mặt của ten nam tử am nhu nọ bõng nhien hiẹn len tia kinh ngạc:
"Di? Vị lao tien sinh nay, ngươi làm sao biét được giá cả ? ! ! A, lẽ
nao. . . lẽ nao ngươi cũng từng ủng họ ta. . . n, nhưng mà ta đói với
ngươi hình như khong có chút án tượng nào a. . ."

". . . Phụt !" Mọt đạo máu tươi bay ra.

"A! Nguyen lao đại nhan! Nguyen lao đại nhan. . . Ai nha! Người đau mau tới
đay ! Nguyen lao đại nhan ! !"


Liệp Quốc - Chương #144