Đạo Bất Đồng Bất Tương Vi Mưu - 1


Người đăng: Boss

Dịch va bien tập: taroihung
Nguồn : TTV

Lúc Adelike đi vào trong đại điẹn, ánh mắt ngay thẳng, sắc mặt lạnh
lung, mọi góc cạnh tren khuon mặt đèu sắc bén như đao. Tren người là
mọt cái áo choàng màu đỏ tươi, mặc mọt bọ giáp màu đen, trong lúc
bước đi, lièn phát ra tiéng 'leng keng' của kim loại va đạp, tự nhien
tỏa ra mọt cỏ nhàn nhạt sát khí.

Đương lúc đi len bậc thang, đám võ sĩ mặc giáp vàng đang đứng cháp
phủ ở trái phải trước cỏng đại điẹn, dường như cũng nhạn ra sát
khí tren người của vị tướng quan này, lièn cảm giác được trường
phủ trong tay có chút nắm khong chặt.

Hai đàu long mày của Adelike có chút am u, bõng nhien xoay người tung
áo choàng len, đem trường kiém ben hong tháo xuóng, ten người hàu cung
đình ở phía sau vọi vàng đưa hai tay tiép láy, sau đó thấp giọng noi:
"Mời tướng quan vào trong."

Vị tướng quan bướng bỉnh nay, hiẹn tại sắc mặt vo cùng lạnh lùng tràm
ổn, khong chút nào tỏa ra kieu ngạo bướng bỉnh như ngày thường, gạt đầu
'an' một tiếng, bước đi vào trong.

Đám người hàu cung đình đang đứng trái phải hai ben, mắt tháy vị
tướng quan này ngảng đàu đi vào trong, trong lúc nhát thời cả bọn
đèu sinh ra ảo giác, dường như người vừa đi vào khong phải là mọt
con người, ma la mọt con manh hổ!

Cánh cửa rát nặng và dày của đại điẹn từ từ đóng lại, Adelike đi
vao ben trong gian phong, Kangtuosi đại đế đang ngòi tren thạch đài trước
mặt, thoáng gạt gạt đàu, thàn sắc có chút bẹnh, lọ ra mọt vẻ tươi
cười: "Đa trở về?"

Adelike khong noi gì, đầu tien la qui một gối, thạn trọng tỉ mỉ hành
lẽ, sau đó chạm rãi đứng len, hai mắt nhìn thẳng hoàng đé: "Đa trở
về!"

Kangtuosi đại đế cũng nhin thẳng vào mắt của Adelike, hai người nhìn
nhau mọt chút, khuon mặt của Adelike khong hiẹn ra chút biẻu tình run
đọng nào, trong long hoàng đé thoang thở dai, trầm giọng chậm rai noi:
"Láy lại quyèn chỉ huy binh đoàn 13 của ngươi, ngươi có chút nào bát
mãn khong?"

Adelike lắc đầu, nhưng vét thẹo tren mặt hắn thoáng run nhẹ.

"Nhát định là có bát mãn." Kỵ thương đại đế đứng len, chạm rãi đi vè
phía vách thạch đài, than hình của hắn cư nhien so với Adelike còn
muón cao hơn mọt cái đàu, chỉ là thàn sắc có chút bẹnh hoạn, mọt
bọ xương to lớn tựa hò tùy thời đèu có thẻ sạp đỏ, hoan toan khong
co loại khí chát bưu hãn như tren người Adelike : "Ta có thẻ hiẻu rõ,
những người bị tước láy quyèn chỉ huy lau năm mọt binh đoàn, đèu có
mọt ít oán khí."

Adelike lắc đầu, nghiem mặt noi: "Bệ hạ để ta lĩnh binh chin năm, khong hièm
nghi, khong tước đoạt, cũng đã là tín nhiẹm lớn đói với ta, ta thạt
sư khong co mọt cau oan hận nào."

"Hắc hắc!" Kangtuosi đại đé cười mọt tiéng, liếc mắt nhìn thật sau Adelike
: "Ngươi la 'khong dam' ."

Adelike ngạm miẹng khong nói gì.

Hai ben tràm mặc trong mọt chóc lát, rốt cục, hoàng đé dùng mọt
giọng nói khàn khàn tháp giọng nói: "Noi cho ta biết, Adelike, ta có
thẻ tin tưởng lòng trung thành của ngươi khong?"

Adelike dường như giật minh, khong đợi hắn trả lời, hoang đế cũng đa thấp
giọng tiếp tục noi "... Đương nhien co thể! Ta rất ro rang, ben trong đé
quóc này, ben trong quan đọi này, néu như ngay cả Adelike mà ta cũng
khong tín nhiẹm, như vạy đừng nói gì tới lòng trung thành của những
kẻ khác! Cho nen... Ta tin sự trung thanh của ngươi."

Thế nhưng noi đến đay, hoang đế lại chuyẻn trọng tam cau chuyẹn, nguyen
bản ánh mắt có chút già nua, bỗng nhien toat ra vai phần nhuẹ khí sắc
bén !

"Chỉ la, Adelike, khién ta do dự chính là... Lòng trung thanh của ngươi,
rót cuọc là đói với ta, hay la đối với cai đế quốc nay !"

Adelike cau may, trầm ngam một chut mới trả lời: "Bệ hạ cung đế quốc, chẳng
phải là mọt thẻ hoàn chỉnh hay sao?"

"Khong phải." Hoang đế nhướng long mi len, cười lạnh noi: "Ta la hoang đế,
còn Byzantine la Byzantine! Néu ta khong còn làm hoang đế, Byzantine...
vãn như cũ là Byzantine! !"

Lời nói này như sám đánh ngang tai, ầm ầm từ trong miẹng hoang đế tuon
ra, mang theo mọt cỏ uy bách vo hạn, Adelike ngẩng đầu đứng ngóc ra mọt
hòi lau, nhưng lại thả lỏng chan mày khong nói gì.

Rốt cục, hắn chậm rai lắc đầu: "Lời nói của bệ hạ, ta khong hiểu, cũng
khong muón hiẻu-- ta chỉ la một quan nhan!"

"Khong muốn hiểu!" Kangtuosi 'an' một tiếng, nhìn kỹ Adelike mọt hòi lau,
bỗng nhien xoay người, đi trở vè ghé của mình tren thạch đài, nhìn
thẳng vào hai mắt Adelike: "Thứ ta muón, chính là 'khong muón hiẻu'
của ngươi !"

Noi xong, hoang đế vung tay len, đem mọt quyẻn trục ném vè phía Adelike,
'ba' mọt tiéng rớt ngay chan của hắn.

"Viẹc nay, Ta giao cho ngươi ! Tin nhiệm, ta giao cho ngươi !" Ánh mắt của
hoang đế bỗng nhien trở nen lạnh lùng, gặng ra từng chữ từng chữ trong
lời nói, phảng phát như thấp giọng rít gào, quat len: "Đé quóc trong
thời gian tới... Ta cũng giao cho ngươi !"

Adelike khom lưng nhặt len quyẻn trục nọ, chạm rãi mở ra, nhìn rõ chữ
viét ở trong đó, còn có vét tích của con dáu, than thẻ hắn lièn
chấn động, sau đó đứng thẳng lưng, ngảng đàu nhìn mọt chút vị hoàng
đé trước mặt-- Kangtuosi đại đế dường như rất suy yếu uể oải, phảng phát
như làn bạo phát tam tình vừa ròi, cũng đã hao tón khong ít tinh lực
khong còn bao nhieu của hắn, lúc này hắn ngòi tựa tren ghé, hơi thở
co chut hỗn loạn.

"Adelike, ta rất ro rang, lòng trung thành của ngươi khong phải đói với
ta, mà la đói với đế quốc!" Kangtuosi đại đế thở dốc, hơi thở của hắn
gióng như là kéo bẽ, "Người ben cạnh ta, khong phải là khong có
người trung thành với ta. Thế nhưng buồn cười chinh la... Những người nay,
khong thẻ hoàn thành đại sự! Ma ngươi, thì lại co thể!"

Hai tay hoang đế chóng láy tay vịn, đem than thể hướng vè phía trước
mọt chút: "Bọn họ trung thành với ta, bởi vi ta la hoang đế! Nhưng hoang đế
khong thẻ mãi mãi là mọt người! Nhưng ngươi trung thành với đé quóc
! Byzantine, vĩnh viễn la Byzantine!"

Ngực của Adelike giương cao hẳn len, vẻ mặt hiẹn ra mọt tia kích
đọng, rốt cục, hắn thở dài mọt hơi, trong ánh mắt có vài phàn phức
tạp, co cảm kich, co khiếp sợ, co kinh phục, càng nhièu là mọt tia kính
nẻ khó mà mieu tả!

"Ngươi, co bằng long hay khong!" Đại đế nhin chằm chằm hai mắt Adelike:
"Chuyện nay, néu như giao cho người khác, đều là khong thẻ thành cong!
Còn giao cho ngươi, ta cũng có vài phàn lo lắng ngươi làm khong tót,
chỉ la... trừ ngươi ra, ta khong còn người nào khác đẻ tin tưởng!"

Adelike càm láy quyẻn trục nọ, chậm rai giơ tay phải len, nặng nè đám
vào ngực của bản than, dùng mọt giọng nói trịnh trọng nhát từ
trước tới giờ trong cuọc đời hắn, trả lời cho hoàng đé.

"Cho dù phía trước là vực sau, ta cũng sẽ dũng cảm tiến tới -- bệ hạ, đay
là lời thè của ta đói với ngài."

Kangtuosi đại đế lièn yen tam, hắn nặng nề thở ra mọt hơi khảu khí, vo
lực phất phất tay: "Được rồi, ngươi lui xuóng đi..."

Adelike yen lặng gật đầu, xoay người rời đi, mới vừa đi được hai bước,
phía sau lại truyèn tới giọng nói tràm tháp của hoàng đé.

"Lần nay trở về, chuyẹn tình ben trong nguyen lao viện nen gạt sang mọt
ben... Lúc này than ngươi đã gánh vách trách nhiẹm nặng nè, khong
còn tam trí đẻ lo lắng viẹc khác. Ngươi tuy rằng la hội vien của nguyen
lao viện, thế nhưng ta tin tưởng, trong thời điẻm như thé này, ngươi chắc
phải biét phan biẹt ben nào nặng ben nào nhẹ."

Adelike khong noi gì, chỉ la thoáng dừng chan mọt chút, sau đó hít sau
vào mọt hơi, tiép tục rời khỏi gian phòng. Ở phia sau, ánh mắt của
hoàng đé, khong tự chủ được toát ra mọt tia thát vọng nhàn nhạt.

※※※

Đi ra khỏi đại điện, ben ngoài lièn có người hàu cung đình bước tới
tran trọng trao trả trường kiém cho Adelike, hắn tỉ mỉ đem trường kiếm
mang vào ben hong, đi xuóng bạc thang. Luc nay trong long hắn dường như
bị mọt ngọn núi đè mạnh, phàn mẹnh lẹnh chính tay hoàng thượng
viét đang được cát kỹ trong ngực hắn, đè nặng ngay vị trí trái tim
của hắn, khién cho ngay cả khi Adelike hít sau vài hơi, nhưng cũng
khong thẻ đem áp lực nọ xua tan dù chỉ nửa điẻm.

Hắn khong thiéu dũng khi, cũng khong thiéu trung thanh, thậm chi, khi hắn
nhìn tháy mẹnh lẹnh này, khói nhiẹt khí trong lòng hắn đã bị dạp
lau nay tắt, lại làn nữa bùng cháy mãnh liẹt-- bệ hạ, cuói cùng
người cũng đã hạ quyét tam ròi sao!

Thạt ra lúc tiép nhạn mẹnh lẹnh này, trong long hắn cũng hiểu ro rang,
từ lúc đi ra khỏi đại điẹn này, con đường dưới chan của hắn, sẽ
tràn ngạp chong gai dù là thàm lặng hay cong khai, từ nay về sau, nui
đao biển lửa, vach nui vạn trượng, hắn cũng khong thẻ lùi lại dù chỉ
mọt bước! !

(cung lắm thi... thịt nát xương tan đẻ hoàn thành mẹnh lẹnh)

Vị tướng quan bướng bỉnh nay trong lòng làm ra mọt cái quyét định, khơi
dạy vài phàn dũng khí của quan nhan, khoe miệng của hắn hiẹn ra mọt
tia mỉm cười, thé nhưng phảng phát mang theo mùi vị có chút khong
bình thường.

Đi xuóng hét bạc thang, bõng nhien trước mặt xuát hiẹn mọt than ảnh
đi vè phía hắn, than ảnh nọ mặc mọt bọ đò vải lanh màu xám, chan
mang giày vải bó, trong lúc bước đi, cư nhien tỏa mọt loại đièm tĩnh
phieu dạt khó diẽn tả, phảng phát như trong cung điẹn nghiem trang
này, trái lại gióng như là hoa vien trong nhà hắn, cảnh vạt xung
quanh đèu mờ mờ ảo ảo soi nổi theo nhịp bước của hắn !

Hai người chậm rai đi tới gàn, thé nhưng ánh mắt của Adelike phảng
phát như khong muón tháy người này, tùy ý tiép tục cát bước vè
phía trước, than hình lướt qua nhau, người nọ bõng nhien nở mọt nụ
cười tươi: "Tướng quan."

Adelike gióng như khong tháy gì, vãn như cũ tiép bước vè phía trước,
người nọ ở phía sau lại làn nữa mở miẹng, giọng nói khong hè có
mọt tia căm tức do bị khinh thường, mỉm cười ho: "Adelike tướng quan."

Adelike rốt cục dừng chan lại, gắt gao cau mày, quay đàu liéc mắt nhìn
người kia, ánh mắt của hắn rát lạnh nhạt: "Kaweixier tien sinh, các
hạ hẳn là biét rõ, giữa hai chúng ta, hình như khong có đè tài nào
đẻ trao đỏi."

Kaweixier đứng yen mọt chõ, tươi cười khong hè toát ra nửa điẻm tức
giạn, khuon mặt già nua nọ, thế nhưng ánh mắt gióng như là nữ tử
tuỏi còn trẻ, điẻm tĩnh on hòa: "Tướng quan."

"Có cái gì muón nói, thì ngươi nhanh chóng nói đi!" Adelike lạnh lung
nhin Kaweixier: "Đạo bát đòng, bất tương vi mưu -- những lời nay, chính
là năm đó ngươi đã giảng cho ta."

Kaweixier nhẹ nhang lắc đầu, bọ dang tươi cười ấm ap: "Ta... đã gặp qua ten
tiẻu tử kia."

"..." Ánh mắt của Adelike chợt biến đổi, lièn sau đó hắn trầm tĩnh trở
lại, dường như hoan toan khong quan tam: "Ta cũng khong kinh ngạc... Tại
Aosiji Liya -- an, khong, tại toan bộ đế quốc, toan bộ đại lục, có chuyẹn
gì mà ngài lại khong biét sao !?"

Kaweixier nhin vào mắt của đối phương, trong ánh mắt của hắn hiẹn ra
mọt tia tiéu ý rát khó cảm nhạn được, thấp giọng noi: "Ta muốn noi với
ngươi chinh la... Ten tiẻu tử kia, quả thạt khong tẹ."

Adelike bỗng nhien biến sắc, trong ánh mắt của hắn tỏa ra mọt tia sáng
gióng như là đang bóc lửa, gắt gao nhin chằm chằm Kaweixier, giờ khắc nay,
cơ thẻ của hắn thạm chí còn tỏa ta mọt luòng sát khí!

"Kaweixier!" Vị tướng quan này gióng như mãnh hỏ giương nanh ra: "Ten
tiẻu tử kia, ngươi tót nhát là khong nen đụng vào hắn ! Đay là lời
cảnh cáo của ta ! Nếu khong... Hừ!"

Sát khí băng lãnh tràm trọng như núi băng bao trùm len người, thàn
sắc của Kaweixier vãn như cũ nhẹ nhàng như may gió, thậm chi ngay cả
ánh mắt cũng khong có tới mọt tia ba động, mặc cho đối phương bọc phát
tức giạn.

Adelike mang theo vẻ mặt tức giận, xoay người bỏ đi, đi được vai bước,
Kaweixier ở phia sau bỗng nhien xa xa truyền đến một cau nói: "Weiya...
Trước đay vai ngay, ta đã phai nang tới Odin."

Cơ thẻ Adelike lièn cứng đờ, thé nhưng làn này hắn khong có dừng lại,
mà vọi vàng đi nhanh vè phía trước, nhưng mà néu nhìn kỹ lại mà
nói, sẽ phát hiẹn hai tay của hắn đã nắm chặt thành quyèn, khớp
xương cũng trở nen trắng bạch...


  • 1 : khong cùng lói suy nghĩ, khong nen bàn chung ké sách.


Liệp Quốc - Chương #143