Quá Tà Ác!


Người đăng: Boss

Dịch va bien tập: taroihung
Nguồn : TTV

Qipu ngay người nửa ngay, mới đột nhien vỗ đầu.

Đúng rồi ! Phòng ké ben ! !

Cong chúa chỉ sợ đã sang phòng ké ben tìm ten tiẻu tử kia ! !

Qipu ngay người một chut, bỗng nhien phục hồi lại tinh thần, lạp tức lièn
xoay người chạy ra ngoài, nhưng mới chạy tới cửa, thì đọt nhien rèm
cửa bị vén mạnh ra, mọt bóng người chạt vạt lẻn vào, hai người
suýt nữa là đụng nhau, cùng lúc 'A' mọt tiéng.

Qipu tập trung nhin kỹ, tháy người trước mặt, chính thị là Adeline! !

Thàn sắc Adeline có chút bói rói, hai go ma ửng đỏ, nhìn tháy suýt
tý đụng vào Qipu, bản than trước hết là kinh ho một tiếng, sau nay thối
lui vè phía sau, trong ánh mắt hiẹn len mọt tia hoảng sợ thát thó.

"Cong chúa !" Qipu trong long kinh hỉ, dưới cơn kích đọng nen khong nhạn
ra Adeline đang có chút hoảng hót, vọi vàng kéo Adeline vào trong gian
phòng, hạ giọng nói: "Ngươi vừa mới chạy đi đau !?"

Adeline ấp ung một hòi, mới thấp giọng noi: "Ta, ta đi ra ngoài xem thử vì
sao lau vạy ngươi còn khong trở lại, có chút sót ruọt, nen muón ra
ngoài tìm ngươi."

Qipu thở dai, nhìn vị cong chúa ở trước mặt, bỗng nhien thần sắc biến
đổi: "Di? Y phục của ngươi..."

Adeline nhất thời đỏ mặt, y phục trước đay của nàng đã bị dé nhũi xé
thành nhièu mảnh nhỏ, lúc này nàng mặc là bọ trường bào láy được
từ tren người nữ tử áo trắng kia, mắt thấy Qipu sinh nghi, Adeline giả
vờ trấn định: "n, vừa ròi ta đi ra ngoài tìm ngươi, khong cản thạn đụng
phải mọt ten bòi bàn, làm đỏ bình rượu len người, sau đó ta tìm
tháy mọt bọ quàn áo trong cái tủ trong căn phòng gàn đó."

Noi xong, nang ham hồ : "Được rồi, trời đã quá tói, néu tiép tục ở nơi
này thì ca ca của ta sẽ rát dẽ dàng phát hiẹn ra ta khong có trong
hành cung."

Tuy rằng Qipu con co chut nghi hoặc, thế nhưng những lời của Adeline quả
thực khong sai, thời gian cáp bách, phải mau chóng quay trở vè.

Lập tức Qipu bước ra khỏi gian phòng, nhìn trái phải hành lang mọt
chút, mới dãn Adeline vọi vàng rời khỏi phòng, nhưng lúc đi xuống
càu thang, Qipu đi ở phia trước, thì nghe Adeline ở phía sau nhẹ nhàng
'chao oi' mọt tiéng, hắn quay đàu nhin lại, chỉ tháy hai đàu long mày
của vị cong chúa này thoáng cau lại, nhăn nhúm đoi moi, co vẻ khá là
đau đớn, mà trong cơn đau này, càng phảng phát như mang theo mọt vẻ
ngượng ngùng xáu hỏ.

"n, cong chúa?"

"A... Ta khong co sao." Adeline có gắng làm ra bọ dáng khong có viẹc
gì xảy ra: "Vừa ròi khong cản thạn nen đạp trúng chan, đi nhanh đi,
khong còn thời gian đẻ chạm trẽ."

※※※

Hai con ma men Ruhr và Green cũng khong biét đi đau mọt hòi mới quay vè
gian phòng, lúc vè tới gian phòng, trong phòng đã là mọt đóng lọn
xọn, hai người ngã nhào ra ghé bành, nghỉ ngơi một chut, rót cục dàn
dàn tỉnh táo lại.

"Di? Sao hóc mắt của ong đay đau thé này !?."

"Aha! Ta nhớ ra ròi, vừa ròi ngươi đá vào mong ta mọt cước."

Hai vị này thoáng nhìn nhau, cung luc cười ha ha, Green vỗ đui: "Đem nay
uóng rượu quả thạt là thống khoai ! Ta đã nhièu năm khong có uóng say
tới mức đọ này a!"

Ruhr nhặt len mọt bình rượu, sau đó nhìn ngắm, cười nói: "Ha ha, ta
nhớ kỹ làn say khướt trước đay, đó là trong buỏi tiẹc sinh nhạt làn
thứ sáu mươi của cong tước đại nhan."

Hai người bỗng nhien trầm mặc mọt hòi, nhìn nhau mọt chút, sau đó thỏn
thức mọt trạn. Mọt lúc sau, hai ten gia hỏa khong có trách nhiẹm này
mới chợt nhớ.

Mập mạp nhin Green: "Di? Ta nhớ kỹ... còn có mọt người đi chung với
chúng ta tới đay... A! Hạ Á, cái ten tiẻu tử kia đau ròi ?"

Green cười cười: "Ta cũng nhớ ra ròi, làm thé nào trạn ăn nhạu này,
chỉ còn lại có mõi hai chúng ta? Ngươi đừng co gấp, ở chõ này còn
sợ đi lạc sao? Chỉ sợ rằng lúc này hắn đang nằm tren giường của co
nương nào đó."

Noi xong, hai người ngồi dậy nhin xung quanh một chut, Green đưa tay chỉ vào
cánh cửa bị che khuát ở tren tường: "Nhin kìa! Ten tiẻu tử nọ chắc
chắn ở trong đó."

"Chung ta ở ben ngoai đanh nhau, trái lại hắn trong này phong lưu khoái
lạc!" Ruhr căm giận bất binh, hoàn toàn quen mát là do hai ten ma men
bọn hắn tự mình rời đi, hắn đứng dạy loi kéo Green đi vào trong
cánh cửa bí mạt.

Thé nhưng hai người vừa mới tới trước cửa, chợt nghe tháy mọt tiéng
keu la của Hạ Á từ ben trong truyèn tới.

"A! ! ! !"
※※※

Dế nhũi từ tren giường ngòi dựng len, than tren tràn trụi của hắn
tràn đày mò hoi, trán cũng ướt sũng, thở dốc hồng hộc.

Mới vừa ròi hắn đã gặp phải ác mọng khi ngủ, trong mọng hắn tháy
bản than mình bị bỏ vào trong mọt đóng lửa, cả người nóng nảy khó
chịu, ngọn lửa kia nhanh chóng thieu đót bản than hắn đén mức tim
muón nứt ra.

Y nhien mọt ngọn lửa đang vay quanh hắn, lại hợp thành mọt con quái
vạt có đoi mắt màu đỏ trương ra hai cặp răng nanh, hướng vè phía bản
than dương nanh múa vuót, từng bước từng bước nhảy mạnh tới, trong cơn
hoảng hót, hắn vươn tay nắm láy hỏa xoa, thé nhưng trong mộng lại
khong có hỏa xoa ben cạnh hắn, đúng lúc này, bõng nhien xuát hiẹn
mọt cái than ảnh lao ra từ trong ngọn lửa, phảng phát như than ảnh
này bién thành mọt luòng thủy quang thanh lương sảng khoái, đem than
thẻ của hắn bao trùm lại, nhát thời cảm giác kho nóng của ngọn
lửa cũng đã bién mát.

Nhưng mà lúc thủy quang rời khỏi người hắn, tựa hò nhẹ nhàng họi
tụ lại, ben trong thủy quang, dường như có mọt than ảnh mờ nhạt đang
ở trong đó.

n... La ai đay?

Bản than dé nhũi có gắng nhìn kỹ, hai tay ra sức quạt quạt, hao tỏn
mọt hòi khí lực, mới rót cục đem khói xương mù dày đặc đánh tan,
cuói cùng ben trong hiẹn ra mọt khuon mặt, nhìn rát là quen thuọc,
thé nhưng lại đang trừng mắt nhìn bản than hắn, vừa tức vừa giận, phảng
phát như còn mang theo vài phàn oán trách xáu hỏ, nhin kỹ, khuon mặt
này cư nhien chính là kẻ đáng thương đã lau khong gặp? !

Hạ Á cả kinh khong ít, trong lúc nhát thời toàn than hắn run len, lạp
tức theo bản năng muón vươn tay bắt láy kẻ đáng thương, thé nhưng hắn
lại chụp vào khoảng khong.

Đúng lúc này, mãnh thú bằng ngọn lửa ở xung quanh lại kéo đén, kẻ
đang thương bị quai thu cắn loi đi, khoảng cách so với hắn càng lúc
càng xa, Hạ Á vọi vàng đuỏi theo, trong long hắn dang len mọt cỏ tức
giận vo hạn, nổi trận loi đinh, vọt tới trước mặt con quái thú, đám
đá túi bụi, rót cuọc đem con quái thú hoàn toàn đánh bại lui, thé
nhưng cuối cung bõng nhien khí lực của bản than hắn hoàn toàn tieu hao
sạch, mẹt mỏi ngã nằm ra đát.

Trong mộng, kẻ đang thương tién sát lại gàn bản than hắn, ánh mắt của
kẻ đáng thương đang nhìn hắn, cùng khuon mặt rõ ràng quen thuọc nọ,
thé nhưng biẻu hiẹn lại có chút khác với trước đay hắn đã từng
tháy qua -- trong mọng, hắn mơ hò cảm nhạn được mọt chút khong thích
hợp, biẻu hiẹn lúc này của kẻ đáng thương, khong phải là của mọt
kẻ "anh em tót". Kỳ lạ chính là, trong nhay mắt nay, theo bản năng của
dé nhũi cảm nhạn được, ánh mắt thé này, biẻu tình thé này của
kẻ đáng thương, trái lại làm cho bản than hắn mơ hò cảm nhạn được
mọt loại vui mừng sung sướng...

Trong mộng, kẻ đang thương tién sát lại gàn hắn, khuon mặt quen thuọc
nọ mang theo mọt vẻ on nhu, sau đo...

n, kẻ đang thương noi một cau: "Ta thich ngươi... trong tim ngươi có hình
bóng của ta khong?"

Nghe tháy cau này, Hạ Á đọt nhien chán đọng toàn than, sau đo hét thảm
"A" một tiếng, thì từ trong mọng giạt mình tỉnh lại, cảm giác được
tóc gáy toàn than dựng đứng len, lien tục run run đánh vào mặt mười
máy cái, mới đem cảm giác hoảng sợ này dàn dàn dạp tắt.

( Gặp quỷ! Gặp quỷ! Ông đay nhát định là đien ròi ! ! ! Thé nào lại
gặp phải cái mọng kinh khủng như thé ! Chét ròi ! Nhất định la bởi vi
Aokesi ! Bởi vi cái ten Thien Cong kia ! ! Mẹ no, lẽ nao cõng bọn đòng
tính này tren lưng, cũng sẽ bị truyèn nhiẽm hay sao? ! )

Hung hăng đánh mặt mọt cái, Hạ Á dùng sức lắc đàu mọt hòi, mới hoan
toan tỉnh tao lại, nhưng đén lúc mắt hắn nhìn tháy rõ trở lại, thì
tháy khuon mặt của mạp mạp đang đẻ gàn sát khuon mặt của bản than:
"Hạ Á, ngươi lam sao vậy?"

Vừa nãy trong mọng tháy cảnh tượng khủng khiép kia, trong lòng hắn
còn đang hoảng sợ khong ngớt, lúc này bõng nhien khuon mặt của mạp
mạp lại tién sát gàn như vạy, Hạ Á lièn theo bản năng quat to một
tiếng: "Quỷ a! ! !"

Lập tức khong chut do dự, tung ra mọt quyèn!

Bóp! ! !

Ruhr thảm keu một tiếng, bưng láy hóc máu bay thẳng vè phía trau, trực
tiếp ngã xuóng góc tường.

Green đứng ở ben cạnh khá xa cái giường, mắt thấy Ruhr bị Hạ Á đanh
bay, rát vo tư cười ha ha : "Hay hay hay ! Đánh hay lắm !"

Hạ Á nghe được tiéng keu thảm thiét của Ruhr, ý thức thanh tỉnh lại, lấy
lại binh tĩnh, mới biét được mình đã đánh làm người, vọi vàng từ
tren giường nhảy xuóng: "Di? Mập mạp, ngươi khong sao chứ?"

Ruhr ngồi ở goc tường, tháy dé nhũi tràn truòng nhảy từ tren giường
xuóng, nhịn khong được lièn mắng: "Tiểu tử hõn đản, ngươi phong lưu khoai
hoạt đủ rồi, ong đay có ý tót gọi ngươi dạy vè nhà, cư nhien còn
đánh ong đay!"

Hạ Á cười hắc hắc, nhưng mà chan hắn bõng nhien nhũn ra, đàu choang hoa
mắt, miệng kho lưỡi đắng, đặt mong ngòi lại xuóng giường, lập tức lièn
cảm giác được vài phàn khong đúng.

Loại cảm giác nhức đàu choáng váng này, đói với Hạ Á cũng khong
phải là xa lạ, hắn khong phải là làn tien uóng say, loại bẹnh trạnh
này cũng khong làm hắn kinh ngạc. Chỉ la...

Toàn than của hắn đang tràn trụi, y phục của hắn đã bị xé thành
từng mảnh nhỏ vứt tứ tán tren giường và mặt đát, đièu này quả
thạt có chút cỏ quái. Hơn nữa... hắn vo thức cảm nhạn được, 'chỏ
đó' của hắn, có mọt cảm giác là lạ...

Hắn tuy rằng là xử nam (lúc này là khong còn), thế nhưng du sao hắn
cũng sớm đã vượt qua tuỏi thành nien, cũng khong phải các gì cũng
khong biét, trước đay thỉnh thoảng vào vài buỏi tói, khi huyết tinh
lực tran đầy, cũng sẽ ngủ mơ tháy mọt ít xuan mọng cỏ quái, chỉ là
cảnh tượng trong mọng như thé nào thì hắn khong nhớ rõ, thé nhưng
cảm giác hưng phức trong mọng thì hắn nhớ rát kỹ, sau đo... lúc
hừng đong tỉnh dạy, hơn phan nửa là hắn sẽ phát hiẹn bản than
mình-- 'ướt quàn'.

Ma hiẹn tại, hắn vo thức sờ 'bọ rẽ' ở giữa hai đùi, cảm giác được
bàn tay có chút ươn ướt, lúc này da mặt dé nhũi tuy rằng có dày,
nhưng trước mặt là hai lão nam nhan, nhát thời khuon mặt của đỏ len
như cái mong khỉ, suýt tý nữa là xuát huyét ra ngoài.

Lại ngảng đàu nhìn len, Ruhr ngòi ở góc tường om hóc mắt làm bàm,
mà Green ở ben cạnh len lén cười trọm, sau đó liéc mắt nhìn xung
quanh, tren mặt đát còn có mọt nữ hài đang nằm sáp, than thẻ dọc
ngang, nửa than tren tràn trụi, mà khuon mặt của nàng, y nhien gióng
như là nữ hài tói qua đã tiép rượu cho hắn...

Mắt tháy cảnh tượng này, tim của dé nhũi đạp như tróng làng:

Lẽ nao... Lẽ nao ong đay trong lúc uóng say, bất tri bất giac đã bị phá
đi than xử nam?

Nghĩ tới đay, sắc mặt của hắn càng trở nen cỏ quái.

"Được rồi!" Green có gắng nín cười, mắt thấy y phục của Hạ Á đã bị xe
rach, nghĩ thầm ten tiẻu tử này rót cuọc cũng còn quá trẻ, lúc hành
sự lại vọi vàng háp táp, xem ra mạp mạp nói ten này là trai tan,
hơn phan nửa là khong sai. Green rốt cuộc hảo tam, cởi áo khoác của mình
quăng cho Hạ Á, cười noi: "Mẹ no, mau chóng mặc đò vào, đem 'bọ rẽ'
dưới đũng quàn của ngươi chà rửa cho sạch ! Bọn ta sẽ ra phòng
ngoài ngòi chờ, ngươi nhanh chóng mọt chút đẻ còn rời khỏi nơi
này."

Noi xong, hắn thoáng nhìn qua nữ hài còn đang me man nằm tren mặt
đát, cau mày noi: "Ai, đúng là tuổi trẻ, khong biét thương hoa tiéc
ngọc gì cả..." Hắn đưa tay vào trong ngực, láy ra mọt kim tẹ quăng len
đàu giường. Sau đó bước tới đỡ mạp mạp đứng dạy, lièn rời khỏi
phòng.

Hạ Á om đàu bức tóc, bọ dáng có chút si ngóc, trong lòng hắn có
chút cảm giác khong đúng, thé nhưng khong đúng ở điẻm nào, thì hắn
còn chưa nghĩ ra.

Nhìn xung quanh mọt chút, trong phòng chỉ có nữ hài đang tràn trụi
nằm tren đát kia, mà bản than hắn cũng khong có mặc đò, dựa theo
hoàn cảnh này, cho dù cho mọt ten ngóc nhìn tháy, cũng sẽ khẳng
định dé nhũi đã 'nhúng chàm'.

Nhưng... Nhưng bản than hắn rõ ràng là cảm giác được hắn khong hè
cùng nữ hài kia làm qua sự tình đó a ! !

Hắn mặc áo khoác của Green vao, tiẹn tay đem cái chăn tren giường giạt
len, càm láy hỏa xoa khong biét từ lúc nào đã đặt tren đàu giường,
nhưng bỗng nhien anh mắt hắn chợt loe.

Tren cái giường trắng như tuyét nọ, phảng phát như xuát hiẹn mọt
vài vét đỏ tươi, nhìn gióng như hoa đào nở rọ...

Hạ Á ngay dại.

Dùng sức gãi gãi đàu, sau đó buòn bực lãm bãm: "Con mẹ nó... Nghe
nói nữ nhan làn đàu mới ra máu, lẽ nào nam nhan làn đàu cũng gióng
như thé ? !"

Hắn chung quy khong phải ten ngu, trong long hắn biết, nữ hài tói hom qua
om om áp áp hắn trong lòng, lúc này đang nằm tren mặt đát kia, lại
là người ở trong trón phong nguyẹt, cũng tát nhien sẽ khong phải làn
đàu làm sự tình này.

Như vậy... Gặp quỷ ! Lẽ nào đay là máu của bản than ?

Dế nhũi mang theo phièn muọn đi ra khỏi phòng.

Trong lòng hắn mang theo mọt cái nghi hoặc khó nói:

Ông đay... Rót cuọc là đã phá than hay chưa?

※※※

Ra tới phòng ngoài, Ruhr cung Green sớm đa có chút sót ruọt, vừa tháy
Hạ Á chui đàu ra, lièn loi hắn đi xuóng càu thang, thì gặp lại nữ
tử ban đàu tiép đãi bọn hắn, Green thấy đối phương chờ ở dưới lầu,
trong long lièn hiẻu ý, từ trong ngực láy vài mai kim tẹ nhét vào
tay đói phương, sau đó phát phát tay, đem theo Hạ Á cùng Ruhr rời
khỏi nơi này.

Đại khái là đem nay đã gay rói khá nhièu, hai lão nam nhan đem Hạ Á
vè tới nơi ở sau đó cũng giải tán ai vè nhà náy, Hạ Á trở vè
phòng mình nghỉ nghơi, hắn tuy rằng vừa mới ngủ dạy, thé nhưng cảm
giác vãn còn say, mang theo mọt cỏ nghi ván phièn não, hắn lăn ra
giường ngủ them mọt giác.

Chỉ là hắn vừa lăn ra ngủ, thì mọng mị lại làn nữa kéo tới. Cơn
mọng làn này, mới thạt sự đúng là mọt cái mọng xuan, trong mọng
bản than hắn om láy mọt nữ tử, lăn qua lọn lại, mưa gió dòn dạp--
sau đo, trong mọng dé nhũi có mọt cảm giác quen thuọc-- hăn muốn cưỡi
ngựa...

Thé nhưng khư khư ngay thời khắc máu chót chuản bị lam trạn, thì nữ
tử trong mọng của hắn bõng nhien ngảng đàu len nhìn hắn, mặt thoa da
phán, thé nhưng đường nét của khuon mặt, khong ngờ chinh thị lại là kẻ
đang thương! !

Dế nhũi bị dọa cho hét hòn, vón đã chuản bị lam trạn, thé nhưng lại
bị dọa cho tỉnh khỏi mọng, bạt dạy khỏi giường, ngòi ở đàu giường
thở dóc hòng học, nhìn ra cửa sỏ trời đã bắt đàu có chút sáng,
trong lòng dé nhũi khong ngớt lo sợ.

( Mẹ no! Là ta say! Nhát định là ong đay đã uóng quá say ! ! Ảo giac !
Đều la ảo giac ! Nhất định la ảo giac ! ! Mẹ no... Ông đay làm sao có khả
năng đi thích mọt nam nhan ? ! )

Thé nhưng ngay lúc trong lòng Hạ Á nghi thần nghi quỷ, bõng nhien trong
đàu truyèn tới mọt trạn cười cợt như đien.

"Ha ha ha ha ha ha..."

"Dora? !" Ánh mắt của dé nhũi sáng len, lập tức lièn hỏi: "Cái quỷ
hòn nhà ngươi, máy ngày nay ngươi chạy đi nơi nào?"

m thanh của Dora 'hừ' một tiếng, kinh thường noi: "Ngay đo ngươi tùy tiẹn
sử dụng lực lượng, tinh thần lực tieu hao hết, đương nhien sẽ khong thẻ
cùng ta lien lạc... n, khói ma pháp tinh thẻ mà ta đang ản than có
chút cỏ quái, ngày đó ngươi kiém được mọt vien to hơn vien ban đàu,
nhát thời thoi đọng linh hòn lạc án, phảng phát như xuát hiẹn mọt
cỏ lực lượng đem ta vay hãm trong đó..."

Hạ Á giật minh, ánh mắt lập tức sang len: "Ngươi đén rát đúng lúc !
Những chuyẹn xảy ra ben cạnh ta, cái quỷ hòn như ngươi chắc chắn sẽ
nhìn tháy ! Noi mau, tói hom qua rót cục... Ách, ong đay, ong đay, ach...
Ông đay rót cuọc có làm chuyẹn đó khong?"

Dora cố ý cười nhạt: "Chuyẹn đó là chuyẹn gì?"

"Phí lời !" Hạ Á giận dữ, lièn sau đó có chút chọt dạ bói rói: "Thì
là... Chuyẹn đó đó..."

m thanh của Dora phảng phát như có gắng nín cười, giọng nói mang theo
mọt tia ác ý khién cho Hạ Á có chút sợ hãi: "Hanh hanh, viẹc ngươi
làm thì ngươi tự biét, tiẻu tử nhan loại, ngươi cảm tháy thé nào
khi ngươi mát đi than xử nam? Ha ha ha ha ha ha..."

Hạ Á trong long chấn động, mọt cỏ cảm giác tróng vắng khong biét từ
đau ạp tới: "A... Ta thực sự..."

"Chẳng lẽ còn giả, hừ, ngươi nghĩ rằng ta nguyẹn ý nhìn ngươi làm
chuyẹn đó à? Đói với những viẹc xảy ra xung quanh ngươi, ta muón
khong tháy cũng khong được, hừ..."

Hạ Á trầm mặc một chut, lúc ngảng đàu len, sắc mặt của hắn ủ rủ:
"Viẹc này... thực sự là hỏng bét, ta nghe noi... sau khi chuyẹn nam
nữ xảy ra, chỉ sợ... chỉ sợ sẽ phát sinh ra em bé. Ông đay khong muón
cưới nữ hài kia, néu như vạn nhát..."

Hắn khong biét cách diẽn tả ý định của hắn, vừa nói ra những lời
này, trái lại càng khién cho con ròng ở trong đàu cười rọ len như
bị đien.

Néu như khong phải con ròng này đã trở thành quỷ hòn, mà là nàng
vãn còn sóng, chỉ sợ cũng sẽ lăn đùng ra chét vì cười bẻ bụng.

Hạ Á bị nàng treu chọc nen có chút bực mình, 'hừ' một tiếng, cả giận
noi: "Ngươi! Ngươi! Ngươi cười cai gi!"

Ở trong đầu, am thanh của Dora có chút đứt quảng do cười lien tục:
"Sinh ra đứa bé? Ha ha! Cái ten tiẻu tử nhà ngươi, quả thực ngu dót
đén mức đáng thương ! Ngươi cư nhien ngay cả loại chuyẹn như thé này
cũng khong hè có chút hiẻu biét ?"

Rốt cục, nhạn ra Hạ Á có vài phàn nóng giạn muón bạo phát, Dora mới
có gắng nín cười, ở trong đàu Hạ Á, nói ra mọt cau bí hiẻm, mà cau
nói này, trái lại càng khién cho Hạ Á trở nen mù mờ, hoàn toàn
khong rõ ý tứ.

"Tiẻu tử dé nhũi ... Lúc bắt đàu ngươi làm rát đúng, nhưng vè sau
đọng tác của ngươi lại quá mạnh... Cuói cùng, ngươi đã đi làm
đường."

(Ten cúc hoa tà ác, bi kịch cho kẻ đáng thương !)

... Đi, đi lầm đường?
Đay là, con mẹ nó, có ý gì?
Dế nhũi rất buồn bực.
※※※

Khong có nhièu thời gian đẻ day dưa với ván đè này, ngay lúc dé
nhũi suy nghĩ tới làn thứ mọt trăm cũng khong có giải đáp, hắn vừa
đứng dậy, thì bõng nhien từ ngoài cửa truyèn tới mọt tiéng cười to
khỏe: "Hạ Á! Hạ Á! ! Hạ Á! Mau ra đay! Bọn ta tới ròi! !"

Tiéng gọi này mười phàn mạnh mẽ làm cho ánh mắt của Hạ Á sáng
len, hắn quen đi các ý niẹm loạn thát bát tao ở trong đàu, mặc vào
bọ y phục rát nhanh lao ra khỏi phòng, lạp tức nhìn tháy có hai
người đang đứng trước cỏng biẹt thự, mọt người có vóc người cao to
như mọt con trau đực, người còn lại có vóc người gày óm hơn mọt
tý, nhưng tren mặt lại lọ ra vẻ tươi cười giảo hoạt khon khéo.

"Shaerba! Katuo! !" Hạ Á nhất thời đại hỉ, xong vè phía cỏng vài bước,
cùng hai người nhiẹt tình om mọt cái, sau đo mới cười ha ha, đám vào
ngực của Shaerba cung Katuo mõi người mọt cái: "Hai ten gia hỏa các
ngươi đén đé đo từ khi nào? !"

Shaerba nhin Katuo một chut, bọ dáng tươi cười có chút xáu hỏ, ma Katuo
thì ho khan một tiếng, mới ngượng ngung noi: "Ách. . . Cái này thì. . .
Quan bộ hạ lệnh, tướng quan Adelike bị đièu đọng vè đé quóc quan bọ,
còn binh đoàn 13 của chúng ta do tướng quan Ruhr dãn dắt, cho nen bọn
ta. . ."

Tính tình của Shaerba ngay thẳng, trực tiếp nói thẳng: "Bọn ta đã
nghĩ. . . Néu như chỉ huy là ten Rhur mạp mạp kia, hắn lại chỉ biết
chạy trốn, làm thủ hạ dưới trướng của hắn, cũng thạt là quá nghẹn
khuát. Bọn ta thương lượng một chut, lièn đi tìm tướng quan Adelike, tướng
quan noi, đẻ bọn ta cùng hắn đi đén đé đo tìm ngươi, có lẽ sẽ tìm
được lói đi. . ."

Hạ Á vui vẻ: "Tướng quan cũng đã đến đế đo?"

"n, tướng quan vừa vao thanh, lièn được người trong hoàng cung tiép đón,
bệ hạ ra lệnh, bảo hắn lạp tức vào cung yét kién, mọt khắc cũng
khong thẻ chạm trẽ. Nhìn bẹ hạ sót ruọt như thé, bọn ta đèu suy
đoán, lần nay tướng quan Adelike tới đé đo, chỉ sợ rằng sẽ được bẹ
hạ trọng dụng !"

Lúc Katuo noi lời nay, tren mặt hắn khong tự chủ được lièn lọ ra bọ
dáng tươi cười kieu ngạo.

Dế nhũi gật gạt đầu -- Adelike được trọng dụng, Ruhr điều vè làm thóng
suát binh đoàn 13, viẹc này hắn sớm đã biét, cho nen cũng khong láy
làm kinh ngạc, chỉ là nhìn hai người bạn hữu ở trong đọi than vẹ,
hắn khong khỏi có chút kho hiểu : "Thế nhưng, vì sao tướng quan bảo các
ngươi tới tìm ta?"

Shaerba lắc đầu: "Khong biết, tướng quan chỉ bảo bọn ta tới tìm ngươi,
tự nhien sẽ có lói thoát, cho nen bọn ta tìm tới ngươi."

Hạ Á cang kinh ngạc.

Đẻ cho bạn hữu trước đay trong quan đọi tìm tới bản than xin trợ
giúp, cái này cũng khong khó hiẻu-- nhưng kho hiểu chinh la, phong
thưởng thăng chức của bản than hắn mới chuyẻn tới ngay ngày hom qua,
Adelike làm thé nào biét được, lại còn bảo hai người này tới đay,
khẳng định rằng sẽ có lói thoát? ?

Bất qua bạn cũ gặp lại, trước đay mọi người đèu là huynh đẹ vào sinh
ra tử tren chién trường, nghi ván trong lòng Hạ Á thoáng vừa hiẹn len
cũng nhanh chóng bị gạt sang mọt ben, hưng phán loi hai người vào
trong nhà sau đó nói chuyẹn say sưa.

※※※

Thị nữ kinh ngạc phat hiện, vị cong chúa này ngày hom nay có chút khác
thường, rõ ràng mùa đong đã sắp qua đi, khí trời càng lúc càng ám,
thé nhưng hom nay vị cong chúa này bõng nhien mặc mọt bọ trang phục
mùa đong, mọt cái áo choàng dựng cao cao cỏ áo, đem cái cỏ của cong
chúa che thạt kín đáo, cong chúa phảng phát như tam tình khong yen,
thường ngày vị cong chúa này chỉ thích ở trong phòng ngòi đờ ra
trước cửa sỏ, nhưng hom nay lại có chút sót ruọt, mọt mình lien tục
đi qua đi lại trong phòng, hơn nữa lúc bước đi, tựa hò co chut bất tiện
-- nghe đau tói hom qua là do trượt càu thang nen té bị thương ở chan.

Chỉ là khi nữ quan nói muón mời thày thuóc tới khám, lièn bị cong
chúa kien quyét cự tuyẹt. ..

Adeline đương nhien khong biét biẻu hiẹn khác thường của nàng toàn bọ
đèu lọt vào mắt của đám thị nữ cùng nữ quan, nàng nhièu làn nhịn
khong được đứng soi mình trước gương-- dế nhũi chết tiệt ! Tói hom qua
còn khong tháy rõ, sáng nay vừa dạy thì đã phát hiẹn, tren cỏ của
bản than tràn đày cái vét tích màu tím nhìn gióng như là vét moi.
..

Khién cho kẻ đáng thương xáu hỏ nhát chính là. . . 'Mọt nơi nào đó'
tren than thẻ của nàng đang đau nhức khó chịu, cho dù nghỉ ngơi cả
đem, lúc này đứng len, cũng rõ ràng là vãn chưa có chuyẻn bién tót
hơn.

Viẹc này thạt sự làm cho nàng vừa giạn dữ vừa xáu hỏ khong chịu
nỏi-- kẻ đang thương bất đắc dĩ ai than. Lúc trước nàng cũng có nghe
mọt vài thị nữ lớn tuỏi len lén bàn tán viẹc nam nữ, bát quá
nàng đói với viẹc này cũng chỉ là tay mơ mà thoi.

Thế nhưng. . .

Nàng chỉ nghe nói qua, sau khi làm viẹc đó thì sẽ đau, thế nhưng. . .
nhưng khong có nghe qua, 'chõ kia' cũng sẽ đau a. ..

Nàng tạp tẽnh bước đi qua lại trong phòng hai vòng, kẻ đang thương thất
hồn lạc phach bước tới cái ghé gàn đó ngòi xuóng, nhưng mong vừa
chạm vào ghé, nhất thời lièn biến sắc, keu "A" một tiếng đau nhức, nhảy
dựng len.

Đám thị nữ ben cạnh lièn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn vè phía
nàng.

"Đi. . ." Kẻ đang thương đỏ mặt len, trong lòng oán thàm dé nhũi máy
trăm làn, mang theo khuon mặt đỏ rực, nàng tháp giọng nói: "Đi, mang
đén cho ta mọt cái nẹm bong."


Liệp Quốc - Chương #142