Yêu Hận Đan Xen! - Hạ


Người đăng: Boss

Dịch va bien tập: taroihung
Nguồn : TTV
"... Ta khong biét."

"Thé còn... nuốt kiếm thì sao? Ta đã xem qua có người biẻn diẽn, càm
mọt thanh kiém cắm sau vào trong miẹng, có thẻ nuót tới tạn chuoi
kiém đáy!"

Nữ hài áo trắng này rát nhanh muón bạt khóc: "... Ta khong biét."

Ruhr cung Green ở ben cạnh, hai người đa cười đén mức trực tiép ngã lăn
từ tren ghé xuóng mặt sàn, mập mạp cang the thảm hơi, sặc phải mọt
ngụm rượu đang uóng nửa chừng, lúc này ho tới đỏ cả mang tai.

Thàn sắc của nữ hài áo trắng nọ khong còn thiẹn chí, rót cục
cũng khong dám tiép tục hỏi Hạ Á đièu gì-- chỉ sợ tiép tục đẻ cho
vị khách nhan trẻ tuỏi này nói tiép, ngay cả biẽn diẽn ''dùng ngực
đỡ đá" cũng dám nói ra đay. Nang vọi vàng càm láy ly rượu đưa tới
ben miẹng Hạ Á, sau đo hip mắt cười noi: "Nếu như vậy, ta sẽ hàu hạ
ngài uóng rượu, ta còn biét mọt ít kỹ xảo xoa bóp..."

Noi xong, dé nhũi lièn cảm giác được mọt cánh tay on nhu nhỏ bé đặt
len bờ vai bản than, ngon tay tinh tế mềm mại, đem bờ vai của bản than
xoa bóp mọt cách xảo diẹu, khong khỏi trong long khẽ động, lời nói vừa
len tới miẹng thì bị nuót xuóng, khong tự chủ được há miẹng đón
láy ly rượu đang dang tới.

Nữ hài áo trắng kia tạn lực làm hài lòng hắn, than thể mèm mại
dán sát vao người Hạ Á, dế nhũi rung động trong long, trong đàu tràn đày
cảm giác cỏ quái.

Thực sự la kỳ lạ ...

Lấy dế nhũi xem ra, tướng mạo của nữ hài này thạt sự là "xấu xi",
hoàn toàn khong phù hợp với tieu chuản "mong to ngực bự, tay chan to
khỏe" mà lão gia hỏa đã truyèn bá cho hắn, thé nhưng khư khư một "nữ
tử xáu xí" như vạy, quả thực la on nhu tới cực điẻm, cánh tay nhỏ
mảnh khảnh xoa bóp tren than thẻ hắn, lõ mũi tràn đày mùi hương tỏa
ra từ người nữ nhan, than thẻ mèm mại như khong xương dán chặt vào
người hắn...

Hạ Á nhịn khong được phải đỏ mặt len, ro rang cảm tháy có gì đó
khong thích hợp, tim của hắn đạp cảm lúc càng nhanh.

Làn đọng tam này là hắn khong hè chủ đọng, nhưng dường như nó theo
phản ứng tự nhien mà kéo đén...

Dế nhũi cũng khong biét, đay là phản ứng tự nhien của tát cả nam nhan
bình thường, vo luận la tieu chuản thẩm mỹ như thế nao, thé nhưng thien
tính của gióng đực, sẽ bị giống cai hấp dẫn, cái này là bản tính
của con người, khong càn phải học qua mới biét.

Dần dần, Hạ Á bỗng nhien phat hiện đièu quỷ dị, bản than hắn đói với
nữ tử đang ở ben cạnh càng lúc càng trở nen thuạn mắt, khong còn
chút nào xáu xí.

Hơn nữa còn có cánh tay đang sờ len than thẻ hắn cùng than mình mèm
mại dán sát vào hắn, càng khién cho dé nhũi có mọt cảm giác khó
mà mieu tả.

Trong luc nhất thời, trong long hắn vo cùng phức tạp.

Xấu? Hay la khong xấu?
Vì sao bản than lại đọng tam?

Ruhr cung Green ở ben cạnh, hai người đa bắt đàu cụn ly lia lịa, hai
người hàn huyen mọt ít chuyẹn cũ trong quan ngũ năm đó, càng trò
chuyẹn càng trở nen cao hứng, Ruhr cũng bắt đàu cởi bớt quàn áo,
càng uóng càng ra nhièu mò hoi, còn Green càng uóng thì hai mắt
càng sáng len, cuói cùng hai người thạm chí bỏ mặt hai nữ hài ben
cạnh, lớn tiéng cười nói, cũng khong biét nói tới chuyẹn gì, bỗng
nhien mập mạp vỗ ban: "Noi bậy! Ngươi nói kiém pháp của ong đay khong
bằng ngươi? Có ngon thì cùng ta tỷ thí mọt phen!"

Green lắc đầu: "Ten gia hỏa nhà ngươi, quan lược quả thạt khong tòi, thế
nhưng vũ kỹ thi qua kem, năm đo cong tước đại nhan cũng đa noi qua, ngươi
chỉ là tướng trí, chứ khong phải là dũng tướng."

Ruhr khong phục, bỗng nhien lièn nhảy dựng len: "Đi ra ngoài ! Theo ta ra
ngoài tỷ thí ! Ông đay sẽ đánh cho ngươi xin tha mới thoi !"

Green cũng đã say khướt, cười ha ha : "Được ! Đã lau ta cũng khong
đánh nhau, đẻ xem con thỏ nỏi nóng làm sao đẻ cắn người."

Hai người tam tinh kích đọng, cư nhien gạt Hạ Á sang mọt ben, noi đi la
đi, rát nhanh chạy ra ngoài, hai nữ hài đang hạu hạ bọn hắn dở khóc
dở cười, chỉ co thể vọi vàng đuỏi theo sau.

Trái lại trong lòng Hạ Á đang mơ mơ hò hò, mắt thấy hai người kia rời
khỏi phòng, hắn đang muón đứng dạy, nhưng lại cảm giác được cánh tay
mèm mại của nữ hài ben cạnh khong biét từ lúc nào đã từ tren vai
lướt xuóng trước ngực hắn, ngón tay xoa nhẹ ngực dé nhũi, cảm giác
này nhát thời tán cong mạnh vào ý nghĩ của hắn, phảng phát như
nhiẹt huyét bóc len đỉnh đàu, trong luc nhất thời miệng kho lưỡi đắng,
quen cả ý định đi ra ngoài tìm hai người kia.

Nữ hài áo trắng này rát có kinh nghiẹm, cảm giac được tim Hạ Á đang
đạp nhanh, ho hấp gấp gáp, nàng cười thầm trong long, càm láy bình rượu
đưa tới, Hạ Á khong đợi nàng đưa tới ben miẹng, chỉ cảm tháy miẹng
kho khó chịu, vươn tay chụp láy bình rượu, ngửa mặt uóng òng ọc.

Cả bình rượu đèu chui vào bụng hắn, thé nhưng lại càng trở nen tai
hại!

Thứ rượu màu xanh biéc này khong biét làm từ thứ gì, uóng vào
trong bụng lièn gióng như là lò lửa, nhát thời càng làm kích đọng
them tam lý hiẹn đang nóng bỏng của hắn!

Hạ Á bắt đàu có chút mơ màng, càng lúc càng cảm tháy người bóc
hỏa, hắn lại bò tới chõ ngòi của Ruhr cung Green nắm láy hai bình
rượu còn ở tren bàn của bọn họ, ngửa đàu uóng sạch, ba bình rượu
hoàn toàn chui vào bụng, khong những khong dạp tắt cơn nóng trong
bụng, trái lại càng trở góp phàn vào trong đám cháy càng lúc càng
trở nen dữ dọi!

Lúc này Hạ Á đã có chút me sảng, hắn tuy rằng tửu lượng rát cao, thé
nhưng rượu ở nơi này lại hoàn toàn khác bình thường.

Thứ rượu này gọi là "anh hung huyết " (máu anh hùng), là rượu mạnh
nhát đẳng, nòng đọ rượu rát cao. Phù hợp cho khảu vị những người
trong quan đọi như Ruhr cung Green. Mà nơi này lại là chõ phong nguyẹt,
trong rượu còn bỏ them mọt ít hương liẹu cùng thuóc, tác dụng là
kích thúc dục hỏa trong người, sau khi uóng vào, trong rượu có vài
phàn me hương, phối hợp cồn, cung nhau toả ra, khién cho Hạ Á khong cách
nào chóng đỡ được.

Dế nhũi cảm tháy trong đàu là mọt mảnh me loạn, cả đời uóng rượu
từ trước tới giờ của Hạ Á, lúc này hắn cảm tháy mình uóng rượu
ngon nhát, cũng như là rượu mạnh nhát! Hắn uóng rát thuạn miẹng,
hắn nhìn xung quanh gian phòng mọt chút, liéc mắt nhìn tháy trong
góc phòng là mọt thùng rượu to, hắn lièn bước tới bưng len, đưa qua
khỏi đỉnh đày, bắt đàu uóng ùng ục từng ngụm lớn, sau đo cười lớn
một tiếng: "Ngon ! Rượu ngon ! Đủ mạnh ! !"

Hai mắt hắn mơ màng nhìn nữ hài áo trắng duy nhát ở trong phòng,
bõng nhien cảm tháy nàng me người khong gì sánh được, còn đau cảm
giác xáu xí như lúc ban đàu? !

Dế nhũi cười ha ha, bõng nhièn đem thùng rượu ném đi, bước tới vài
bước, ngòi xuóng cái ghé bành, sau đó gục đàu sang mọt ben.

Trong ánh mắt của nữ hài áo trắng nọ hiẹn len mọt tia đắc ý, đi
lại gàn dé nhũi, thấp giọng noi: "Tien sinh... ngài có muón nghỉ ngơi
khong?"

Hạ Á ham ham hồ hồ, nhiệt huyết bóc len đỉnh đầu, choang vang: "n... Nghỉ
ngơi..."

Mọt ngón tay của nữ hài này chỉ vào mọt cái cửa bị che giáu ben
cạnh vách tường: "Ta dìu ngài vào trong nhé..."

Hai mắt của Hạ Á bao phủ mọt màn mong lung, miẽn cưỡng trợn mắt
nhìn, cũng khong noi gì, giay dụa ngòi dạy, bước chan có chút lảo
đảo, nữ hài kia ở ben cạnh dìu láy Hạ Á, sau đó đỡ láy hắn, thất
tha thất thểu đi vào phòng trong.

Cửa ben hong đảy ra, hiẹn ra mọt cái hành lang đen tói, khong khí có
mọt mùi thơm mát, đi tới cuói hành lang, đảy mọt cánh cửa ra, ben
trong là một cai phong, khong hè có bài biẹn gì đặc biẹt, chỉ có
mọt cái giường thạt lớn ở giữa căn phòng!

※※※

"Cong... cong chúa, xin ngài đừng nghe lén nữa..."

Vẻ mặt của Qipu cầu xin, trong lòng hạn khong thẻ đem hai lõ tai bưng
kín lại.

"Đừng làm òn!"

Kẻ đang thương Adeline đang dán mình vào tường, trong tay càm mọt cái
ly úp ngược vào trong vách, lõ tay đặt len đáy ly, vẻ mặt đang chăm
chú lắng nghe.

Trong lòng Qipu luc nay đang cực kỳ căng thẳng, thoáng nhìn qua bức
rèm đang che cửa, tháp giọng lo lắng: "Cong chúa, nơi này thực sự
khong phải là nơi ngài có thẻ lui tới ! Vạn nhát có người phát
hiẹn than phạn của ngài, ta sẽ chịu tọi khong nhỏ, chỉ sợ là phải
cắt đàu đẻ tạ lõi với thái tử..."

Kẻ đang thương dán chặt cái ly len vách chăm chú lắng nghe đọng tĩnh
của phòng ben cạnh, càng nghe thì sắc mặt càng trở nen khó coi, bỗng
nhien giậm chan noi: "A! Khong còn am thanh ! Cái ten hõn đản chét tiẹt
! Hắn, hắn ! Hắn sẽ khong làm chuyẹn xằng bạy đáy chứ..."

Qipu khong thẻ kièm ché nữa, bước tới phía sau lưng của vị cong chúa
này, thúc giục noi: "Cong chúa, chúng ta phải mau chóng trở vè...
Néu như ngài vè muọn mà nói, thái tử phát hiẹn được, ta thạt sự
là gánh vác khong nỏi."

Hắn dừng một chut, bỏ sung them một cau: "Hom nay ta bị ngài càu xin, mang
ngài lặng lẽ chuòn ra ngoài đã là trái lẹnh của thái tử, ngài..."

Trái lại kẻ đáng thương càng dán sát lõ tai vào đáy ly hơn, sắc
mặt càng lúc càng am tràm, mọt lời của Qipu cũng khong lọt vào tai.

Trong đàu chỉ có mọt ý niẹm: Khong có thanh am ! Thực sự khong có
thanh am ! Ten dé nhũi chét tiẹt, hắn, hắn sẽ khong thực sự chạy tới
nơi dơ bãn này làm ra chuyẹn tình đó chứ! ! Hỗn đản! Ten hỗn đản chét
tiẹt!

Vẻ mặt của nang đỏ len, lắng nghe them mọt chút thạt sự khong còn am
thanh, phãn nọ đem cái ly ném đi, sau đo xoay người cả giận noi: "Qipu
thuc thuc! Ngươi vừa noi cai gi?"

"Ta noi... chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đay! Ta thật sự khong ro,
ngươi vì sao nhát định phải theo ten tiẻu tử kia tới nơi này, chung
ta..."

Ý niẹm trong đàu kẻ đang thương vạn chuyẻn nhanh vài làn, vừa buồn bực
vừa lo lắng, nhin thoang qua Qipu, bỗng nhien bước tới: "Thé... Được rồi,
chung ta đi !"

Qipu đại hỉ, thở phao nhẹ nhom: "Vạy thì tót ròi ! Chúng ta lạp tức
rời khỏi nơi này, mới có thẻ trở vè trước khi thái tử có thẻ
phát hiẹn, an..."

Con ngươi của kẻ đáng thương xoay chuyẻn vài vòng, thấp giọng noi:
"Chúng ta cứ như thé mà nghenh ngang đi ra khỏi cửa chính, vạn nhát
gặp được người quen thì càng trở nen phièn phúc-- Qipu thuc thuc,
ngươi cũng biét, người trong đé đo có thẻ nhạn thức ra ta quả thực
khong ít."

Qipu trợn mắt thành bạch nhãn, nghĩ thầm: hiẹn tại ngươi mới nói cau
này, vì sao lúc nãy theo ba ten gia hỏa kia đi vào đay, ngươi lại khong
quan tam tới điẻm này?

Bát quá ngoài miẹng hắn khong có phản bác, lièn thấp giọng noi: "Thé
thì... Như vậy đi, ngài ở đay chờ ta mọt chút, ta đem xe ngựa dãn ra
cửa sau, sau đó trở vào dãn ngài đi ra cửa sau trực tiép len xe
ngựa, đẻ tránh có ngưởi nhìn tháy."

Kẻ đang thương mỉm cười: "Như vậy là hay nhất."

Qipu vừa mới bước được hai bước, bỗng nhien nghĩ tới có chút khong
đúng, cau mày noi: "Cong chúa, người phải ở yen tại nơi này, khong
được ra ngoài ! Vạn nhất bị người nhận ra ..."

"Ngươi yen tam đi." Kẻ đang thương giả vờ thong dong, thở dai: "Ta tới nơi
này cũng vì hiéu kỳ mà thoi, hiện tại xem ra, đã khong còn hứng
thú."

Qipu liếc mắt nhin kẻ đang thương, trong long thoáng do dự, nghĩ thầm: ta đi
nhanh về nhanh, chắc ngươi cũng sẽ khong làm loạn gì đau.

Sau đó hắn bước ra ngoài, kẻ đáng thương đứng ở gàn cửa lắng nghe
mọt chút, nghe Qipu đã đi xa, lièn sau đó vẻ mặt hiẹn len tia cuòng
nọ, nàng cũng khong biét cơn tức giạn này từ đau mà tới, chỉ là
trong lòng cảm tháy mọt bụng đày lửa càn phải phát tiét, néu khong
chỉ sợ sẽ phải chét vì tức giạn.

Ngày đó nhìn tháy cái ten gia hỏa Hạ Á trong giáo họi, bản than
nàng lièn hướng vè Qipu hỏi thăm tin tức, nghe được nơi ở của Hạ Á,
mà sáng nay nàng đã mọt mực càu xin Qipu, xin hắn mang theo nàng đi
ra ngoài. Qipu thuc thuc là người nuoi náng bảo vẹ bản than nàng từ
nhỏ, chịu khong được vẻ mặt càu xin của nàng, nhát thời nhẹ dạ
đáp ứng.

Thé nhưng làn phieu lưu mạo hiẻm lớn như vạy, chạy đến nơi ở của Hạ Á,
nguyen bản nghĩ thàm sẽ len lén gặp hắn mọt làn, lại khong nghĩ rằng,
ten gia hỏa kia, cư nhien... cư nhien, cư nhien bị bọn người Ruhr dãn
tới địa phương này! !

Cơn tức giạn làn này của kẻ đáng thương thạt sự là mãnh liẹt nhát
trong cuọc đời nàng, trong cơn phãn nọ, trái lại nàng cũng quen mát
khong hỏi bản than mình, rốt cuộc vi sao mà tức giận.

Chỉ la trong lòng mơ hò có mọt cảm giác, bản than đã mạo hiẻm lớn
như vạy, len lén chạy tới gặp hắn, thé nhưng cái ten hõn đản kia
lại chạy tới hang đọng của hò ly này, như thé là rát có lõi với
bản than nàng!

Kẻ đang thương rát nhanh xong ra cửa, tren hành lang khong có người nào,
nàng nhanh chóng chuòn vào căn phòng ben cạnh, mắt tháy gian phòng
rát bừa bọn, bình rượu ném đày đát, nhưng khong có người nào trong
phòng, trong lòng kẻ đang thương càng lo lắng, rót cuọc nhìn tháy cánh
cửa bí mạt ở ben cạnh tường còn chưa đóng chặt, nàng cắn răng, lách
người đi vào trong.

Đi qua hành lang dài đen tói, cuói cùng bước tới cánh cửa ở cuói
hành lang vãn còn hé mở, kẻ đáng thương vừa ló đàu vào nhìn, nhát
thời hỏa khí trùng thien!

※※※

Ở trong phong, dé nhũi đang nằm thẳng cẳng ở tren giường, miẹng mơ
hò làm bàm gì đó. Áo của hắn đã bị cởi hét ra, lọ ra nửa cơ thẻ
rắn chắc ở than tren.

Mà nữ hài áo trắng kia đang ngòi ben cạnh giường, khuon mặt lọ ra
vẻ vui cười duyen dáng, mọt đoi tay nhỏ lướt nhẹ tren ngực Hạ Á,
ngon tay quét qua cơ thể, khién cho tim của Hạ Á càng lúc đạp càng
nhanh hơn. Khong khí trong phòng tràn ngạp mùi hương cỏ quái, khién
cho tam ý của dé nhũi lam vào mọt trạn me muọi.

"Tien sinh..."

Nữ hài áo trắng nhẹ nhàng ho hoán hai tiéng, Hạ Á ham hồ trả lời, nữ
hai kia mỉm cười, trong ánh mắt có chút khinh thường.

"Hừ, nguyen lai là mọt ten trai tan." Nữ hài áo trắng lắc đàu, đứng
dạy, nhin Hạ Á một chut, nghĩ thầm: cáp tren đã phan phó, lai lịch của
ten này khong nhỏ, muón ta phải hớp hòn của hắn, xem ra nhiẹm vụ
này, cũng khong quá kho khăn.

Nang cười cười, lắc minh rời khỏi đầu giường, đi tới cửa đang muón đem cửa
đóng lại, bỗng nhien lièn ngay ngẩn cả người!

Trước cửa, Adeline đang nghién chặt hàm răng, ánh mắt bóc lửa, lièn
gióng như mọt con báo cái nhảy ào vào phòng.

"A! Ngươi la ai..."

"Đi chét đi !" Kẻ đang thương nhao tới, vươn tay đám mọt cái vào mặt nữ
hài kia làm cho nữ hài kia té xuóng đát, sau đó bòi them mọt cước
vào đàu nữ hài. Tuy rằng sức nàng khong có mạnh, thé nhưng dù sao
cũng là người của hoàng thát, từ nhỏ cũng đã học qua mọt ít
thuạt cưỡi ngựa cùng kiém pháp, làm sao mọt nữ hài ở nơi phong
nguyẹt có thẻ so sánh với nàng?

Đánh hon me nữ hài kia, cơn giạn của kẻ đang thương vãn còn chưa hét,
bước tới ben cạnh giường, nhìn dé nhũi đã bị lọt tràn than tren
đang nằm tren giường, nang trái lại cũng khong có ngượng ngung, ở tren
Dã Hỏa nguyen, nàng cũng đã nhièu làn nhìn tháy dé nhũi đẻ tràn
than tren.

Chỉ la hiẹn tại trong lòng nàng buòn bực khong thoi, mọt cỏ ủy khuát
u oán khó tả khong biét từ đau kéo tới, bỗng nhien hung hăng bước tới
tán mạnh vào mặt của dé nhũi, cả giận noi: "Cái ten hõn đản này! Ta
cho rằng ngươi có sở thích khác người, khong nghĩ tới nam nhan như
ngươi cũng chạy tới loại địa phương này!"

Nang tuy rằng giạn dữ, thé nhưng lúc này Hạ Á đã say khong nhẹ, làm
sao nghe được những lời của nàng?

Adeline hung hăng tán cho dé nhũi hai cái, dế nhũi lầm bầm trong miệng,
Adeline càng them giận dữ, lại trở tay tán them hai cái, dế nhũi đang mơ
mơ hò hồ, chỉ cảm tháy có người tán vào mặt mình, rốt cục mở nửa
con mắt ra, chỉ la lúc này hắn đã quá say, nhìn tháy có mọt nữ nhan
đang đứng ở ben cạnh giường, thé nhưng lại mờ mờ ảo ảo khong tháy
rõ được là ai...

Cảm giác được tay đói phương va chạm vào mặt mình, hắn trong lúc mơ
hò, hắn cứ tưởng là có người đang xoa bóp, lầm bầm noi: "Mạnh them
mọt tý, qua nhẹ, qua nhẹ..."

Adeline tức giận đến suýt nữa là ói máu, hung hăng giậm chan, xoay người
định đi tìm mọt chạu nước tưới len mặt ten dé nhũi này, thé nhưng
vừa mới xoay người lại, thì dé nhũi đang nằm tren giường đã vươn tay
nắm láy cỏ tay của Adeline, sau đo kéo nhẹ mọt cái, kẻ đáng thương
làm gì có thẻ chóng lại quái lực của dé nhũi? Thuận thế lièn ngã
len người của dé nhũi, đụng mạnh vào than thẻ rắn chắc của hắn,
khién cho Adeline ho đau mọt tiéng.

Dế nhũi đầy người là mui rượu, thé nhưng lúc ngã vào người của dé
nhũi, kẻ đang thương lièn cảm giác được mùi vị quen thuọc nọ, nhát
thời trong lòng nàng rói tung, ngay cả cơn tức giạn cũng lạp tức
tieu tán, chỉ cảm tháy ten gia hỏa này, rát là than thiét.

Dé nhũi cảm giác được có người nằm trong lòng mình, chỉ cho rằng
đay là nữ hài áo trắng nọ, chỉ la hiẹn tại hắn cảm giac được, than
thẻ này càng mèm mại hơn, phảng phát như so với lúc nãy còn đọng
lòng người hơn nhièu.

Trong lòng hắn có mọt cỏ hỏa khí khó mà kièm nén, vừa lúc tam
thàn hõn loạn, chỉ cảm tháy néu như khong đem đoàn hỏa khí này
phát tiét ra ngoài, chỉ sợ bản than sẽ lạp tức bị bóc cháy, hắn
vo thức lăn người qua, đem nữ hài đang ở trong lòng đè xuóng dưới
than mình, bàn tay to lớn của hắn bắt đàu sờ mó lung tung, cũng khong
quản nhièu ít, đụng chõ nào thì sờ vuót chõ đó.

Nhát thời Adeline hét àm len, trong long sợ hai, thé nhưng nàng càng
giãy dụa, thì khí lực của dé nhũi lại càng tăng, bản than liều mạng
mở to miẹng keu la, nhưng lúc này dé nhũi làm gì mà nghe được?

Với loại chuyẹn này, la một nam nhan, thì khong càn phải có người
dạy! Theo bản năng, Hạ Á chỉ cảm thấy than thể nong len, mà lúc này trong
lòng hắn lại là mọt than thẻ mèm mại thơm tho, trái lại càng kích
thích dục hỏa trong lòng hắn, chỉ là hắn cảm tháy cách nhau mọt
tàng áo, có vẻ rát vướng bạn, trong lòng hắn đã loạn, lièn vươn
tay ra, "xoẹt" một tiếng, theo mọt tiéng hét chói tai của kẻ đáng
thương, quàn áo của nàng đã bị xé rách.

Dưới bản năng, bàn tay to lớn của dé nhũi đặt len bọ ngực đảy đà
của Adeline, vón Adeline vẫn con đang giay dụa, thé nhưng giờ phút này,
bõng nhien trong lòng nàng mèm nhũn, ngay cả tim cũng khong còn muón
đạp, chỉ cảm tháy tam tình me loạn, cư nhien trong giờ phút này,
nàng thạm chí quen cả giãy dụa keu la.

Mãi đén lúc nàng hòi phục lại tinh thàn, thì y phục tren người hàu
như đã bị dé nhũi xé toạt hét ra, nửa than tren trắng nõn của nàng
đã xích lỏa nằm dưới than thẻ của Hạ Á, nang phục hồi tinh thần lại,
het len một tiếng, nhưng vừa mới keu la được mọt tiéng, thì miẹng Hạ
Á đã che lắp miẹng của nàng, nhát thời đem tiéng hét chói tay của
nàng hoàn toàn ngăn trở.

"Đừng..."
※※※

Qipu đi xuóng làu, lách người qua đại sảnh đi vào san sau, trong lòng
hắn thắp thỏm chuyẹn của cong chúa, đang muón đi nhanh về nhanh, nhưng
vườn bước vào san sau, chợt nghe tháy ben trong truyèn tới mọt trạn
cười mắng, lièn sau đó thi thấy ben trong san sau, hai bóng người đang
cuọn láy nhau thành mọt đoàn.

Qipu đang vo cung kinh ngạc, thì nhìn tháy mọt người trong só họ bọc
phát ra mọt luòng hỏa khí màu trắng bạch!

"Đấu khi mạnh thạt ! ! !" Qipu cả kinh! Luòng đáu khí nọ rõ ràng là
tượng trưng cho cao giai võ sĩ ! !

Người kia đám ra mọt quyèn, đáu khí màu trắng bạc toát ra, nhát
thời đem mọt mảnh tường gàn đó đạp sạp, người còn lại thì cười ha
ha, lách người né tránh: "Mập mạp, ngươi uống say ròi! Đánh hụt hét
trơn !"

Noi xong, hai tay hắn cũng vung len, toàn than lièn bao bọc trong mọt
luòng đáu khí màu vàng nhạt !

Trình đọ đáu khí của người này, thạm chí so với người ban nãy
đánh sạp bức tường còn mạnh hơn vài phàn!

Qipu cả kinh, biét rằng đay khong phải người thường, hắn nhin kỹ, rót
cục cũng phát hiẹn rõ ràng, cư nhien la Ruhr cung Green hai người đang
đanh nhau, hai người này đèu là nhan vạt trứ danh của đé đo, Qipu lý
nào lại khong nhạn ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ la hai người cao thủ đang tranh đấu, Qipu đang muón lặng lẽ lách
người đi qua cửa sau, mới vừa khẽ cát bước, chợt nghe thay Green 'hừ'
một tiếng: "Ngươi từ đau tới, dám am thàm rình coi bọn ong đánh nhau
à!"

Qipu cả kinh, thi thấy Green đã nhào tới, ánh sáng đáu khí màu vàng
lièn hiẹn len, hung hăng đánh tới trước ngực Qipu!

Cao giai vo sĩ xuất thủ, Qipu nao dam chậm trễ? Bản than néu như khong
tránh né, mọt đòn này đủ đẻ cho bản than hắn trọng thương mà phun
máu !

Hắn chỉ co thể hit một hơi thật sau, đem toàn bọ đáu khí thi triẻn ra,
ánh sáng đáu khí màu bạc bao bọc láy toàn than hắn, 'oanh' một
tiếng, hai người đèu giạt lui vè phía sau, Green chửi bới một cau: "Ten
gia hỏa chét tiẹt ! Cư nhien cũng là cao thủ! Dám rình coi bọn ong
đánh nhau, chắc chắn là khong có ý tót !"

Mạp mạp ở ben cạnh cũng đã vọt tới: "Ha ha! Con muốn chạy! Khong dễ dang
đau!"

Trong bong tối, hai con ma men này vay láy Qipu, Qipu vọi vàng thấp giọng
noi: "Đợi đã ! Ruhr tướng quan, Green ! Ta la Qipu ! !"

"Qipu? Khong biét Qipu ! Đánh trước ròi nói chuyẹn sau !" Ruhr cười mắng
một cau, vung nắm đám đánh tới.

Mắt tháy hai người này đã say khong còn nhạn ra ai, đánh hụt len hụt
xuóng, thế nhưng du sao cũng là hai cao giai võ sĩ, tuy rằng khong chính
xác, thé nhưng lực lượng quả thạt là khong hè yéu, Qipu trong long
keu khổ, chỉ có thẻ nõ lực né tránh, trong lúc nhát thời hắn bị
lam vào mọt trạn khỏ chién...

Trong long hắn càng lúc càng lo lắng, thực lực của hai vị này rát
mạnh, bản than hắn chỉ càn trúng phải mọt hai quyèn, chỉ sợ đều phải
trọng thương.

Chỉ la... Cong chúa! Cong chúa hiẹn tại vãn còn ở tren làu chờ hắn
a...

※※※

Trong căn phòng bí mạt ở tren làu, Adeline khong nghe được tiéng lòng
lo lắng của Qipu, luc nay kẻ đang thương than mình còn lo chưa xong, ten
hõn đản Hạ Á đã ngăn chặn miẹng của bản than nàng, bàn tay to lớn
của hắn sờ mó khắp người Adeline, nàng vừa thẹn vừa giạn, vùng
vãy vài cái, trái lại càng kích phát hung tính của dé nhũi, sau
khi miẹng bị che lắp, càng lúc càng khong thẻ keu la, dần dần, mùi vị
quen thuọc của dé nhũi xong mạnh vào mũi nàng, kẻ đang thương chỉ cảm
thấy than thẻ của bản than càng lúc càng mèm ra, khí lực giãy dụa
cũng dàn dàn yéu đi, hoặc là nàng biét khí lực của nàng khong đủ
đẻ chóng lại dé nhũi, cho nen cũng quen đi ý định chóng cự...

"Khong... Hạ Á... Hạ... Đừng... Khong được... A... Đau, ... Đau qua...
Khong... Hỗn, hỗn đản... A! ! ! ! ! !"

Rốt cục, toàn than Adeline bỗng nhien gióng như điẹn giạt, than thể run
len, khong tự chủ được hai tay đang chóng cự đỏi thành vòng quanh cỏ
của Hạ Á, om chặt láy hắn, khuon mặt tràn đày đau đớn, khóe mắt
rơi xuóng hai hàng nước mắt, dé nhũi đang ở tren người nàng bắt đàu
thở dóc, Adeline cảm giac được bản than dường như là bị sóng trièu
trùng kích, tam trí trở nen mơ hò, ho hoán trong miẹng dàn dàn trở
thành ren nhẹ.

Trong lòng nàng có mọt cỏ nhu tình bùng len, pha lãn mọt tia tức
giạn, dưới trạng thái yeu hạn đan xen, Adeline bỗng nhien há to miệng,
hung hăng cắn mọt cái thạt mạnh len bờ vai của Hạ Á...


Liệp Quốc - Chương #140