Khen Ngợi Của Hoàng Đế.


Người đăng: Boss

Dịch va bien tập: taroihung
Nguồn : TTV

"n, ngươi nói ngươi chưa từng chính thức học qua vũ kỹ, cũng khong có
học qua quan lược của quan đọi." Hoang đế thoang trầm ngam một chut.

"Khong co." Hạ Á thản nhien noi: "Vũ kỹ của ta là do săn thú cùng chẻ
củi lung tung mà luyẹn thành vài chieu, bát quá chỉ là dựa vào khí
lực hơn người mà thoi. Trong lúc chién tranh, cũng đơn giản la 'liều
mạng' mới đạt thành bọ dáng này."

"Hừ, dam can đảm liều mạng, cũng là rát hiém tháy." Hoang đế bỗng nhien
cảm khái mọt cau, sau đo thở dai: "Ten gia hỏa như ngươi, thạt ra rát
thích hợp ở lại trong kỵ binh đoàn Luodeliya."

Hạ Á nhất thời vui vẻ, néu như có thẻ tiép tục ở lại trong kỵ binh đoan
Luodeliya, thạt đúng là đã thỏa mãn nguyẹn vọng của hắn.

"Bất qua... Ta co mọt an bai khác đối với ngươi." Cau nói tiép theo của
hoang đế, lièn khién cho Hạ Á thất vọng.

Kangtuosi cầm lấy chen rượu, uóng mọt ngụm, trong long thoang suy tư một
hòi.

Nguyen bản Kangtuosi đối với ten tiểu tử nay cũng khong co coi trọng lắm,
bất qua chỉ dùng hắn đẻ tạo cơ họi đá bay vài ten trong quan bọ, giảm
bớt vay cánh ben trong quan bọ của phe quan phiẹt, đối với ten tiểu tử
nay, du sao hắn cũng lạp được cong lao, bản than tiép kién hắn mọt
chút, coi như là ra hiẹu cho phe quan phương biét : chuyẹn tình làn
này các ngươi làm ra, hoang đế rất là chú trọng !

Mà sau đó, tuy tiện khen ngợi va khuyến khich vài cau, néu như ten tiẻu
tử này đúng là có chút bản lĩnh, như vạy sẽ đièu hắn vè binh
đoàn trung ương do hoàng thát nắm giữ. Còn néu như là mọt ten gia
hỏa gặp phải vạn may, thi thẳng thắn đưa hắn cho quan bọ rút giạn,
đáu tranh vừa mới chuyẻn sang giai đoàn mới, hi sinh tiểu tử nay, coi
như là xoa dịu quan hẹ đang có chút cứng ngắc đói với phía quan
phiẹt.

Bất qua hiện tại xem ra thì... Tiểu tử nay thực sự khién cho đại đế
Kangtuosi co vai phần hứng thu.

Khong có học qua vũ kỹ, cũng khong co học qua quan lược, mọt ten tiẻu
tử que mùa cư nhien có thẻ lạp được đại cong, hơn nữa biểu hiện lại
kiệt xuất. Mà hiém tháy nhát chính là, Hạ Á bay ra mọt loại tính
cách thuàn hạu khong hè ngụy tạo, lại có lòng dũng cảm khong ngại
lièu mạng, rát hợp với khảu vị của hoàng đé.

Cũng như nghe được những lời chửi mắng ten Bangfuleite luon làm cho
bản than đau đàu...

Nguyen lai các an bài trước đay, hinh như lúc này có chút khong thích
hợp. Ten tiẻu tử này đúng là nhan tài khó gặp, mà càng hiém tháy
chính là bói cảnh của hắn, néu bòi dưỡng tót, nhát định sẽ trở
thành mọt người tam phúc trung thành với hoàng thát.

n, kho khăn duy nhất chính la... Hình như đứa con khong nen than của
mình, rát là đang hạn khong thẻ giét chét ten tiẻu tử này.

Nghĩ tới đay, Kangtuosi bỗng nhien vạn chuyẻn ý định trong đàu nhièu
làn, cố ý cười lạnh một tiếng, mở miệng noi: "Hạ Á, ngươi hại chét
Bangfuleite, ten gia hỏa kia lại là... À, la tam phúc ben cạnh của con
trai ta. Ngươi chẳng lẽ khong sợ hắn trả thù sao!"

Noi xong, hoàng đé dùng ánh mắt đày uy nghiem, bao trùm láy Hạ Á.

Hạ Á trong lòng cười nhạt, nghĩ thầm: Mịa, ngươi thạt sự đem ong đay đói
xử như là mọt kẻ thành thạt ngu ngóc!? Vừa ròi ong đay kẻ ra làm
thé nào đẻ trừng trị ten mặt trắng, ngươi cười tươi như mặt nở hoa,
ong đay khong có ngốc, làm thé nào lại khong nhìn ra ý tứ của ngươi,
viẹc làm của ta rát hợp tam ý của ngươi!

Hạ Á trong lòng đã có suy tính, lập tức lièn lắc đầu, keu len mọt cách
oan ức: "Bệ hạ! Cái chét của Bangfuleite cũng khong thẻ đỏ lõi cho ta!
Làm sao có thẻ nói là ta hại chét hắn? Bangfuleite ro rang la bị
Heisiting giết chết, chinh hắn tham muón cong lao, kết quả trở thanh mục
tieu cho Heisiting tru sát, cùng ta khong hè có quan hẹ ! Thai tử có
muốn hận, thì cũng chỉ co thể hận Heisiting mới đung."

"Hừ, thế nhưng du sao trước đó ngươi cũng đã nhièu làn vũ nhục đối với
Bangfuleite, đièu này là sự thạt rõ ràng. Hiẹn tại thái tử đói
với ngươi rát gai mắt, ngươi khong có hói hạn vè những hành đọng mà
bản than đã làm sao?"

"Cai nay thì..." Hạ Á do dự một chut, làn này hắn cũng khong có đỏ
lõi, thản nhien noi: "Làn đó bọn ta bị người Odin vay khón, Bangfuleite
than la người đứng đàu trong só những người bảo vẹ doanh trại, thé
nhưng lại hoảng sợ thát thó, nhiễu loạn lòng quan! Hừ ! Loại người ngu
ngóc như hắn, thiéu chút nữa đã phá hỏng đại cuọc! Mọt khi lòng
quan rói loạn, tất cả mọi người sẽ khong co con đường sống! Ta mặc du ở
trong kỵ binh đoàn Luodeliya khong lau, thế nhưng những huynh đẹ trong kỵ
binh đoan Luodeliya đèu là những nam nhi vo cùng dũng cảm! Loại phé
vạt ngu xuản như hắn, ong đay vừa nhìn tháy thì đã nỏi nóng ! Đanh
hắn mọt trạn, ta còn chưa hoàn toàn trút hét giạn đay này! Đừng noi
la hắn đa chết, coi như là sự viẹc được thay đỏi hoàn toàn, hắn còn
sống trở về, ta cũng hạn khong thẻ đánh què hai chan của hắn, xóa
sạch răng trong miẹng của hắn ! Cái loại tướng phé vạt vo năng hại
chét toàn quan này, thạt sự là rát đáng đánh! Chết tiệt!"

Vẻ mặt của Kangtuosi đại đế làn này hoàn toàn hiẹn ra mọt nụ cười
tươi.

Tót ! Rát tốt! !

Trước lúc Hạ Á mở miệng thì hoàng đé đa định trước, néu như ten tiẻu
tử này nói những lời thúi như rắm đại loại "vi nước tận trung, vì be
hạ tạn lực, khong dam vì tư phé cong..." -- chỉ cần tiểu tử nay dam noi
như vậy, thì hắn sẽ lạp tức bảo ten gia hỏa này cút xéo!

Thé nhưng trả lời của Hạ Á, trái lại khién cho Kangtuosi đại đế sinh
ra vài phàn tán thưởng. Đại bọ phạn thời gian lúc còn trẻ của
hoàng đé đèu là ở trong quan đọi viẽn chinh, biẹt hiẹu "kỵ thương
đại đế", cũng là do hắn chém giét nửa đời tren trạn mạc ở thien nam
địa bắc mới đạt được! Tận trong xương cót, kỵ thương đại đế rát thích
tính tình ngay thẳng dũng cảm của các võ tướng!

Ma lời nói của Hạ Á, vừa vặn lại thỏa mãn tính khí của kỵ thương
đại đế.

Luc nay, dé nhũi trong mắt của hoàng đé, lại them một cai ưu điểm: ngay
thẳng ! !

( đám người Tatara cùng Ruhr tiếp tục đạp đàu vào tường... )

Tỉ mỉ quan sát từ tren xuóng dưới Hạ Á mọt hòi lau, Hạ Á chỉ cảm
thấy ánh mắt của vị hoàng đé này càng lúc càng cháy bỏng, khong
khỏi co chut sợ hai trong long.

Mịa! Con trai thì thích nam than, lão già này cũng khong phải có
cùng sở thích gióng con trai của hắn chứ ! ! Mẹ no, néu như hắn có
ý định như thé đói với bỏn đại gia, bỏn đại gia cùng lắm thì lièu
mạng, có chét cũng phải kéo theo lão già này!

Rốt cục, kỵ thương đại đế mỉm cười, thu hồi ánh mắt, vẻ mặt khoi phục
lại uy nghiem cùng lạnh lùng như bình thường: "Được rồi, ngươi co thể đi
về."

"... Ách... A?" Hạ Á ngay ngẩn cả người.

Có thẻ đi vè?

Phong thưởng đau? Phong thưởng của ong mày đau ? Còn an bài ong mày như
thé nào... sao khong chịu nói?

Chạy tới đé đo, kẻ cho hoàng đé nhà ngươi mọt đóng chuyẹn, chọc cho
ngươi cười ha ha, như thé là xong ? !

Bất qua vẻ mặt của Hạ Á biẻu hiẹn cũng khong nhièu lắm, chỉ thoang
co chut kinh ngạc, lièn sau đó gạt đàu, hắn cũng khong co quỳ xuống, mà
trực tiép làm ra mọt cái nghi thức chào đám ngực của quan đọi, quay
đầu đang muốn rời đi...

"Chờ một chut."

Hoang đế bỗng nhien mở miệng, Hạ Á quay đầu lại, thi thấy vẻ mặt của
Kangtuosi đại đế mang theo mọt nụ cười, vươn tay chụp láy cái chan đèn
cắm nén bằng vàng ròng cực lớn đang ở tren bàn ném vè phía Hạ Á:
"Ta đã noi, cái này là phàn thưởng dành cho ngươi. Đi mua mọt bọ đò
mới đi! Ha ha! Trong tát cả những người ta tiép kién qua, ngươi là
người ăn mặc nghèo túng nhát, tiểu tử, ngươi rất nghèo sao!?"

Hạ Á mở hai tay tiếp láy chan đèn, chạt vạt om nó vào trong lòng, vừa
chụp được, trong long lièn vui vẻ: Nặng thạt ! Tính toán trước đay
của ta đã sai, thứ này phải nặng tren dưới mười can! !

Lúc đi ra khỏi phòng ăn, ten sứ giả cung đình đang đứng chờ ben ngoài
cửa nhìn tháy Hạ Á om theo chan đèn thường hay đặt tren bàn ăn của
hoàng đé, khong khỏi ha to miệng, chỉ vao Hạ Á: "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi
..."

Hạ Á hướng vè hắn nhe răng cười: "Hoang đế ban thưởng cho ta."

Sứ giả nuót nước bọt òng ọc, tròng mắt xoay chuyẻn, nhát thời bọ
dáng kieu căng lièn bién mát, thay vào đó là mọt bọ mặt rát khách
khí, ánh mắt có vài phàn nịnh hót: "Thi ra la thế! Hạ Á tướng quan,
xem ra hoàng đé bẹ hạ xem trọng ngài a! Sau nay thăng chức phat tài,
tiền đồ vo lượng..."

Ai, ta vón cho rằng hắn chỉ là mọt ten tiẻu tử nhà que đạp phải
cứt chó, khong nghĩ tới lại được bẹ hạ trọng dụng, chỉ sợ ten
tiẻu tử này vè sau sẽ có thành tựu khong nhỏ, nói khong chừng tương
lai sẽ là tướng lĩnh có thực quyèn trong quan đọi... Thái đọ trước
đay của bản than đói với hắn quả thạt là bát thiẹn, phải nghĩ
biẹn pháp mau chóng cùng hắn hòa hoãn mới được.

Hạ Á tướng quan? Dế nhũi vừa nghe xưng ho nay, trong long cũng có chút vui
vẻ.

Tren đường tiẽn Hạ Á ra khỏi cung, ten sứ giả hoàng cung chủ đọng
tiép cạn Hạ Á, nói vòng vo mọt hòi, mới hỏi ván đè chính: "Hạ Á
tướng quan, khong biết bệ hạ đã phong thưởng chức vụ gì cho ngài? Ta ở
trong hoàng cung đã nhièu năm, còn chưa tháy qua hoàng đé trực tiép
ban thưởng cho ai, ngài chẳng lẽ trực tiép được đièu vào trong quan
bọ hay sao?"

Hạ Á trái lại cũng khong giấu diếm: "Khong co, bẹ hạ hỏi ta viẹc gì,
thì ta trả lời thứ đó, sau đo bệ hạ ban thưởng cho ta vạt này, vè
phàn chức vị cùng phong hàm, thực ra người khong có nói."

Ten sứ giả này suy nghĩ mọt hòi lau, sắc mặt càng trở nen cung
kính.

Hắn đã phục vụ trong hoàng cung nhièu năm, quen thuọc tính tình của
kỵ thương đại đế, hoàng đé đã ban thưởng trực tiép như vạy, đương nhien
là sẽ trọng dụng ten tiẻu tử này. Bẹ hạ khong có nói ra sẽ phong
thưởng chức vị, trái lại chỉ sợ rằng hoàng đé rát coi trọng hắn,
vãn còn đang tỉ mỉ suy nghĩ mới sau đó mới đưa ra quyét định! Hơn
nữa một khi quyết định, nọi dung phong thưởng chắc chắn sẽ khong hè đơn
giản! !

Thẳng mọt mạch đưa tiẽn Hạ Á ra khỏi hoàng cung, lúc đi tới cỏng
ngoài cung điẹn, Hạ Á nhúng người nhảy len ngựa, ten sứ giả cung đình
ở ben cạnh lièn nhiẹt tình mời Hạ Á len xe ngựa đẻ đưa tiẽn, thé
nhưng Hạ Á cười cười, thản nhien noi: "Đa tạ ý tót của ngài, bất qua, ta
than la quan nhan, đế quốc danh tướng cong tước Minasi đại nhan đã từng noi
qua... Quan nhan, khong ngòi xe!"

Ten sứ giả nghe xong, thàn sắc cũng lọ ra vài phàn cung kính.

Hạ Á mọt mình cưỡi ngựa trờ vè nơi cư trú, khi ten sứ giả cung đình
vừa trở vào, lièn bị kỵ thương đại đé triẹu hoán, tỉ mỉ hỏi vai cau,
lúc tiẻu tử kia rời đi đã nói những gì. Ten sứ giả thực chát cũng
khong biét dụng ý của hoàng đé, lièn đem cau nói "quan nhan, khong
ngòi xe" thành thạt khai báo.

Kangtuosi đại đế nghe xong, lièn tràm mặc, qua một hòi sau, mới bỗng nhien
cười, phát tay ra hiẹu cho ten sứ giả lui xuóng.

Quan nhan khong ngòi xe?

Đúng là mọt ten tiẻu tử tót, rát có vài phàn khí phách. Hừ... Quan
nhan thì phải chịu cực khỏ toi luyẹn, cái đám quý tọc quan phiẹt,
tự nhạn la quan nhan, nhưng thạt ra lại là quý tọc, còn đau phong
phạm của mọt người quan nhan! Chỉ sợ những ngày tháng thói nát sóng
trong tửu trì nhục sơn, nữ sắc son phán (DG : rừng thịt hò rượu -
điẻn tích Trụ vương), đã sớm bào mòn xương cót của bọn chúng! !

Tiểu tử nay... đúng là khá thú vị đay.

Hiém tháy nhát chinh la, hắn khong co bối cảnh... cũng khong dẽ dàng bị
bọn nguyen lão viẹn đàu đọc.

Nhớ tới những khỏ tam cải tỏ của bản than, thanh lập học viện quan sự,
bòi dưỡng ra mọt nhóm mới nhan quan, hình thành mọt hẹ tướng lĩnh
trung thành với hoàng thát, thé nhưng trong những người, đại thẻ là
do đọc nhièu sách nen đam ra lú lãn, gàn đay còn nghe nói có mọt
vài ten, cùng nguyen lão viẹn suót ngày bàn tán cái gì "dan chủ
hạn ché hoàng quyèn"... Thực sự khién cho bản than hắn căm hạn khong
ngớt.

Tiểu tử nay... Khong đọc qua nhièu sách, khong hiẻu biét nhièu vè máy
lão già trong nguyen lão viẹn, rát là vừa vặn!

Kangtuosi đại đế nghĩ tới đay, bõng nhien xoay đàu thoáng nhìn lại phía
sau, ở trong góc phòng phía sau, cái ten nam tử trung nien kia vãn
đứng yen lặng như là mọt bóng ma.

"Ngươi nghĩ tiẻu tử này như thé nào?"

Cau hỏi của hoang đế cũng khong được đáp lại, ten trung nien này vãn im
lặng lắc đàu, chỉ chỉ vào miệng bản than.

"A... Ta cũng thạt hò đò, viẹc này khong nen hỏi ngươi." Kangtuosi đại
đế cười, bọ dáng co vẻ rất ung dung.

Kangtuosi lại trầm tư một chut, bỗng nhien cười ha ha, lièn sau đó khuon
mặt hiẹn ra mọt tia quyét đoán: "Hừ, ta đã khong quả quyét nhièu năm
như vạy, cuói cùng mới dãn tới cục diẹn như ngày hom nay, lúc này
thì còn gì đẻ mà chàn chừ! Lời nói của Kaweixier quả thực khong
sai, làm viẹc mà khong có quyét đoán, thé thì tót nhát là đừng
làm !"

Noi xong, đại đé càm láy cay bút đang đẻ tren bàn, rát nhanh viét
xuóng mọt đoạn cong văn, sau đó dùng hò dán lại, nhỏ len mọt ít
sáp nén, đem con dáu của hoàng đé án len, lớn tiếng noi: "Người đau!"

※※※

Lúc Hạ Á trở vè tới nơi cư trú, Ruhr cũng đang chờ hắn trong nhà,
cái ten thỏ tướng quan mạp mạp này đã tới đay khoảng mọt giờ
trước, Hạ Á vừa mới xuát hiẹn trước cửa nhà, Ruhr lièn lạp tức
sót ruọt loi hắn vào mọt gian phòng, khong đợi Hạ Á ngồi xuống, lièn
trừng mắt noi: "Bệ hạ triệu ngươi vào cung? Thế nao? Người nói với ngươi
những gì?"

Hạ Á cười hắc hắc, đem cái bao bó trong tay mở ra.

Ruhr vừa nhin tháy, khong khỏi biến sắc noi: "Di? Cái chan đèn bằng vàng
ròng này hình như nhìn quen quen?"

Suy nghĩ mọt chút, mập mạp lạp tức sợ hai, kinh ho một tiếng: "Trời ạ!
Đay là chan đèn đặt tren bàn ăn của hoàng đé, ta đã nhìn tháy vài
làn!"

Mập mạp phảng phát như gặp quỷ, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Á: "Cái...
cái ten ten hõn đản ngu ngóc nhà ngươi, cư nhien dám trọm đò trong
hoàng cung? ! ! ! !"

Hạ Á giận dữ: "Noi bậy, ai nói ong đay ăn trọm ! Là hoàng đé già đã cho
ta."

Ruhr sửng sốt, khong khỏi ha to miệng.

Thạt ra thì, vua chúa mang mọt ít vạt tùy than cáp cho thủ hạ cũng
khong phải là chuyẹn hiém tháy, bát quá phải là người nhạn được
tín nhiẹm cùng than cạn với hoàng đé mới có được đặc an này. Còn
ten dé nhũi này thì... Hắn cũng được xem như là trong trường hợp
tren?

Hạ Á cười ha ha, rát vui vẻ cảm nhạn sự kinh hãi của mạp mạp Ruhr,
lièn sau đó chạm rãi đem quá trình yét kién hoàng thượng nói lại
mọt làn, Ruhr cang nghe cang kinh hai: tiểu tử nay, cư nhien chiếm được khen
thưởng của kỵ thương đại đé?

"Mọi viẹc là như thé, bát quá máy cái phong thưởng khác thì lại
khong có..." Hạ Á nhắc tới viẹc này thì có chút phièn muọn: "Mẹ no,
lẽ nào ong đay từ ngàn dặm xa xoi chạy đén đay, chỉ là kẻ chuyẹn
cho hoàng đé nghe? Kẻ xong chuyẹn, thì thưởng cho ta mọt cái chan đèn
bằng vàng ròng?" Hắn 'hừ hừ' hai tiếng: "Đem cái này náu chảy ra ròi
đỏi thành tièn, cũng đủ thù lao cho ta đi lại."

Ruhr thoang suy nghĩ một chut, sau đó bõng nhien mạp mạp cười to ha ha,
bước tới ben cạnh Hạ Á, dùng sức đám vào ngực hắn mọt cái: "Tiểu
tử, chuc mừng ngươi! Làn này ngươi thạt sự đạp phải mọt đóng cứt chó
rát lớn ! Bệ hạ khong co lập tức ban thưởng cho ngươi, theo ta suy đoàn
với tính cách của bẹ hạ thì... Trước lúc bẹ hạ triẹu kién ngươi,
nhát định đã sớm an bài cho ngươi, dựa theo lẽ thường ma noi, nhát định
sẽ nói lièn cho ngươi biét. Chỉ bát quá sau khi gặp được ngươi, bệ hạ
bỗng nhien cải biến chủ ý, đói với ngươi sẽ có mọt cái an bài mới, cho
nen bẹ hạ càn can nhắc mọt chút, mới có thẻ làm ra quyét định
cuói cùng. Hơn nữa, dựa theo những gì ngươi nói, bệ hạ hinh như rất
thich ngươi, như vạy làn cải bién chủ ý này, nhát định là so với
trước đay sẽ tót hơn nhièu lắm."

Noi đến đay, Ruhr dùng sức lắc đầu: "Thật là khong ro, cái ten tiẻu tử
như ngươi thì có gì tót cơ chứ." Nhìn mọt chút cái chan đèn cắm
nén đang đặt tren bàn, mập mạp cười mọt cách ác ý: "Ngươi mau nói
thạt đi, thứ này có đúng hay khong là trọm được!? Néu như là ngươi
trọm được, vạy thì mau chóng cuón gói bỏ trón đi !"

"Nói thúi quá!" Hạ Á cười hắc hắc, trừng mắt mập mạp: "Ten thỏ tướng
quan nhà ngươi cả gan lắm, dám gọi khen thưởng của bẹ hạ đói với ta
là 'đạp phải cứt chó'! Theo những gì ngươi nói, vạy ai là cứt chó
đay? Coi chừng ta tó giác ngươi, khién cho hoàng đé bắt ngươi vào cung
làm thái giám !"

Hai người hỉ hả vai cau, Ruhr đã biét hoàng đé rát thích Hạ Á, như
vạy lúc này lo lắng cũng bằng thừa, lièn cười noi: "Sáng nay ta đi
tới học viẹn quan sự, kiém ten chó đien tướng quan Green mọt chút,
cái ten gia hỏa kia ngòi chơi trong học viẹn quan sự đã sớm buòn
chán, cho nen đem nay ta hẹn hắn cùng nhau đi nhạu, ngươi cũng đi cùng
bọn ta đi."

Noi xong, mập mạp cố ý dùng hai mắt nhìn kỹ Hạ Á, cười cổ quai : "Ta xem
ten tiẻu tử nhà ngươi, bảo đảm là còn xử nam đay ! Đem nay bỏn tướng
quan sẽ dãn ngươi kién thức mọt chút thé nào là nơi phong nguyẹt
của đé đo Aosiji Liya, ha ha ha ha!"

Hạ Á lập tức mặt đỏ -- cái than phạn xử nam này, vãn là nhược điẻm
lớn nhát của Hạ Á, những viẹc khác, dé nhũi còn có thẻ phản
kích mạp mạp vài cau, duy nhát chỉ có cái yéu điẻm này, bản than
cũng chỉ có thẻ im lặng đẻ cho mạp mạp làm trò.

Hai người noi đua một hồi, nhìn tháy sắc trời đã khong còn sớm, đang
muốn rời khỏi nhà, bõng nhien từ ngoài cửa truyèn tới mọt trạn am
thanh.

"Hạ Á tướng quan! Hạ Á tướng quan, mời ngài mau ra nhạn mẹnh lẹnh!"

Hai người đi ra khỏi nhà, Hạ Á cũng sửng sốt, nguyen lai người vừa tới
chính là ten sứ giả hòi sáng đã dãn hắn vào cung, bản than mới
vừa rời khỏi hoàng cung chưa được bao lau, ten gia hỏa này rót cuọc
tìm tới đay đẻ làm gì?

Ten sứ giả hoàng cung cười vo cùng sáng lạn, phán tren mặt đèu
'phóc phóc' rơi xuóng mặt đát, mắt thấy Hạ Á đi ra, lièn vọi vàng khom
lưng cười nói: "Hạ Á tướng quan, ta mang phong thưởng chính tay hoàng đé
tự viét, mang tới cho ngài, mời ngài nhạn láy."

Noi xong, hắn đưa ra mọt quyẻn trục còn mới toanh, Hạ Á vừa mới càm
láy, còn khong có mở ra, Ruhr ở ben cạnh cũng đã kinh ho mọt tiéng:
"Nhanh đén như vậy? !"

Mập mạp vươn tay chụp láy quyẻn trục, sau đó đảy Hạ Á sang mọt ben,
Hạ Á chết lặng cả người, khong biét chuyẹn gì đang xảy ra, mập mạp thở
dai, từ trong ngực láy ra mọt mai kim tẹ, nhét vào trong tay của ten
sứ giả, cười noi: "Được rồi, đa tạ ngươi đã đén đay mọt chuyén."

Ten sứ giả này rõ ràng là nhạn thức được Ruhr, vọi vàng mỉm cười
khom người tiép nhạn, lúc rời đi, trong lòng hắn mắng thàm: mẹ no,
nguyen lai cái ten tiẻu tử nhà que cùng với ten gia hỏa Ruhr là người
mọt phe, lẽ nào hắn cũng là đẹ tử của cong tước Minasi? Xem ra ta
khách khí đói với hắn quả thực là chính xác, núp dưới trướng cay
đại thụ như cong tước Minasi, thăng chức quá nhanh cũng là mọt ván
đè sao !?

Chờ cho ten sứ giả rời đi, Hạ Á mới nhiu mày nhin Ruhr: "Ngươi giạt cái
quyẻn trục phong thưởng đẻ làm cái gì? Mau đưa cho ta xem thử."

Mập mạp trừng mắt, lập tức cười lạnh noi: "Ngươi hiẻu văn tự ben trong viét
gì sao? Cái ten tiẻu tử khong có kién thức, mẹnh lẹnh do chính tay
hoàng đé viét ra, chữ viét khong phải văn tự phỏ thong của Byzantine,
mà là chữ tượng hình cỏ của Byzantine, ngữ pháp cùng két cáu cau,
so với văn tự hiẹn tại là rát khác nhau, chỉ có quý tọc mới hiẻu
được những từ ngữ viét trong này, ta đưa cho ngươi, ngươi sẽ hiẻu rõ
được sao? Hay là phải càn bỏn tướng quan đọc cho ngươi nghe!"

Lièn sau đó mạp mạp mở quyẻn trục ra, tuy rằng mạp mạp đã chuản
bị sẳn tam lý, đoán trước hoàng đè phong thưởng làn này sẽ khong
bình thường, thé nhưng đọc xong văn tự ben trong, ngay cả mạp mạp Ruhr
cũng phải hít vào mọt hơi thạt sau, kinh ho một tiếng, ngảng đàu nhìn
kỹ Hạ Á, khuon mặt rát cổ quai.

"Ten... Ten tiẻu tử nhà ngươi, ta hiẹn tại rát hoài nghi, ngươi có
đúng hay khong là con rơi của bẹ hạ ?"


Liệp Quốc - Chương #136