Hoàng Đế Triệu Kiến.


Người đăng: Boss

Dịch va bien tập: taroihung
Nguồn : TTV

Nghỉ ngơi một đem, cả đem này Hạ Á ngủ khong ngon giác, khong biết vi
sao, ten võ sĩ thàn bí ban ngày mà hắn gặp phải, lại luon luon xuát
hiẹn trong mọng của hắn, trong lúc ngủ mơ, vo só làn hắn nhớ lại
cảm giác hít thở khong thong khi đói mặt với ten võ sĩ kia. Trong
mọt đem Hạ Á đã hai làn giạt mình tỉnh lại, mõi lúc tỉnh lại,
đèu khong khỏi cảm tháy tràn đày chán nản.

Nọi tam của dế nhũi co chut xuc động, nhớ tới buỏi sáng ngày hom nay,
lúc đói mặt với ten võ sĩ kia, thạt sự có cảm giác vo lực đẻ
chóng cự-- đứng trước mặt của ten gia hỏa kia, bản than lièn gióng
như là mọt con kién hoi đứng trước mọt người khỏng lò, bát kỳ làm
ra mọt cái cử đọng mạo hiẻm nào, đèu bị đói phương đơn giản lièn
giãm nát ... Loại cảm giác vo lực này, khién cho Hạ Á uát ức trong
lòng, mơ hò còn có mọt chút cảm giác khuát nhục.

Sáng hom sau, Hạ Á rất sớm đã rời khỏi giường, ngòi tren ghé giữa phòng,
bõng nhien rút láy hỏa xoa ở ben cạnh, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Hỏa xoa có chút băng lạnh và tràm trọng, khién cho uát khí trong
lòng Hạ Á bị xua tan mọt ít.

"Chính là qua yếu..." Hạ Á lẩm bẩm: "Do ta quá yéu. Thế nhưng... làm thé
nào mới trở nen cường đại đay..."

Vón hắn chờ lúc trời sáng Ruhr sẽ tới, lúc đó sẽ hướng vè mạp
mạp hỏi thăm mọt ý chuyẹn tình của ten võ sĩ thàn bí kia, thế nhưng
đợi cả buổi sang, thỏ tướng quan cũng khong có xuát hiẹn, mà đám họ
vẹ bảo họ ở nơi này cũng khong biét tình hình của Ruhr.

Buòn chán, Hạ Á đi vào phía sau biẹt thự hỏi thăm sức khỏe của
Youliya, cùng Youliya trò chuyẹn mọt hòi, rát nhanh trời đã vào trưa,
bõng nhien từ ben ngoài truyèn tới am thanh có người càn gặp hắn,
là sứ giả đén từ hoàng cung.

Hạ Á lập tức đi ra khỏi cửa nhà, thì tháy ở trong san, vẻ mặt của
Tatara tươi cười rát cung kính, dãn theo mọt người nam nhan trung nien
đi vào. Trước cỏng biẹt thự đang đạu mọt chiéc xe ngựa, còn có máy
ten võ sĩ mặc áo giáp màu bạc càm phủ đứng dọc hai ben.

Ten nam nhan trung nien này mặc mọt cái áo vải lanh màu tro, phía
dưới mặc mọt quàn dài nhìn có chút buòn cười, tren khuon mặt còn
thoa mọt lớp phán, nhìn trắng tới mức dọa người, vẻ mặt mang theo
mọt tia kieu căng, hơi ngảng cao đàu, dùng lõ mũi đẻ nhìn người. Hai
tay của hắn khoanh lại, đi thẳng vè phía trước, cũng khong có để ý tới
Tatara ở ben cạnh, ho khan một tiếng, thanh am có chút cỏ quái... Noi
chính xác thì, ro rang là mọt giọng nói rát khàn, thé nhưng giọng
điẹu lại có chút bén nhọn mọt cách quỷ quái.

"Hạ Á Loi Minh đau?" Ten sứ giả hoàng cung vừa tháy dé nhũi từ trong
nhà bước ra, ánh mắt quét qua người hắn mọt chút, hip mắt noi: "n,
chính la ngươi sao?"

Hạ Á gật đầu, bước tới nghenh tiép, nhìn ten sứ giả này mọt chút.
Bỗng nhien nhớ tới một chuyẹn -- mạp mạp đã từng nói qua, rát nhièu
người đi theo hàu hoàng đé, đèu là nam nhan bị thién...

Trong đàu nhớ lại ý niẹm này, ánh mắt của dé nhũi nhịn khong được
liéc nhìn hạ khó của đói phương mọt cái, nhưng mà đáy quàn của
đói phương rát rọng, từ ben ngoài khong thẻ nhìn tháy gì khác biẹt,
bát quá cằm cùng moi của đói phương rát là sạch sẽ, một mảnh trơn
nhẵn, khong hè có tới mọt sợi rau.

"Thần thanh hoang đế bệ hạ co lệnh, Hạ Á Loi Minh, ngươi lạp tức theo ta
vào yét kién bẹ hạ."

Ngữ điẹu của ten sứ giả hoàng cung này cũng rát ngạo mạn, hắn 'hừ'
một tiếng, láy ra mọt cái khăn từ trong ngực, đưa len che láy mũi và
miẹng, cau mày noi: "Ngươi còn trừng mắt nhìn ta làm gì ! Mau chóng
hoán đỏi y phục! Nhìn bọ dáng loi thoi của ngươi, làm thé nào có
thẻ yét kién bẹ hạ!"

Tatara ở ben cạnh nhịn khong được 'phóc xích' cười mọt tiéng, vọi vàng
xoay người sang chõ khác, Hạ Á trừng trừng mắt, nhìn quàn áo của bản
than hắn mọt chút, hắn mặc dù có hai bọ y phục rát đẹp, chỉ là
làn trước hắn đi ra khỏi biẹt thự, đã bị máy ten đánh lén dùng
phan và nước tiẻu làm hư mát.

"Viẹc này... Bọ y phục hiẹn tại ta mặc tren ngươi đã là bọ tót
nhát." Hạ Á gãi gãi đàu: "Như vạy... Hoang đế bệ hạ hiện tại thạt sự
muón gặp mặt ta?"

"Chẳng lẽ còn giả được sao! Nhanh chóng cùng ta đi thoi!" Sức giả
hoàng cung lắc lắc đầu, xoay người rời đi.

Đương lúc Hạ Á đi theo phía sau hắn, còn nghe ten sứ giả cung đình kia
thạp giọng hừ mọt tiéng: "Ten que mùa dơ bản..."

Hạ Á cũng khong có tức giận, trái lại dùng ánh mắt liéc tới liéc lui
hạ khó của đói phương, càng nhìn sắc mặt của hắn càng trở nen có
chút quái dị.

Cỏ xe ngựa ở ben ngoài cỏng, cũng khong phải là đẻ cho Hạ Á ngòi
len, ten sứ giả cung đình đi len xe ngựa. Ma Hạ Á trái lại phải dãn
theo ngựa của bản than, gia nhập vào trong đội ngũ, một đường hướng thẳng
hoang cung.

Hoang cung nằm ở góc đong bắc của thành, tren đường đi xuyen qua thành
thị, phía trước có đọi thị vẹ cung đình mặc giáp bạc mở đường, đi
tới nơi nào, người tren đường lièn lạp tức tránh sang mọt ben,
nhường đường cho đoàn người đi qua.

Hạ Á đi theo ben trong đọi ngũ, nhìn trái phải hai ben mọt chút, phát
hiẹn người đi đường đèu dùng ánh mắt kính nẻ nhìn vè phía này,
chỉ là trong đó đa só đèu là kính sợ, mà thạt sự kính nẻ thì
rát ít.

Hoàng cung Aosiji Liya đã sớm kién tạo từ thời khai quóc, lúc đàu
bát quá chỉ là mọt pháo đài, trải qua trăm ngàn năm được lịch đại
hoàng đé tu chỉnh them, hiẹn tại đã trở thành mọt cái cung điẹn
khỏng lò, cũng là cung điẹn được đại lục cong nhạn là to lớn nhát.

Đi tới phía đong thành, xa xa đã nhìn tháy tháp nhọn của pháo đài,
ben tren cắm cờ xí của đé quóc đang tung bay, đại lọ trải dài rát
bằng phẳng và sạch sẽ, phía trước pháo đài có mọt kenh đào rọng
khoảng mười thước, bao vay hoàn toàn pháo đài, hình thành mọt cái
tòa thành ben trong thành Aosiji Liya. Mà cỏng lớn đi vào tòa thành,
cũng là hoàng cung của đé quóc, phải đi qua mọt cái càu treo, trái
phải hai ben càu là thị vẹ cung đình mặc tren người mọt bọ trường
bào màu đỏ tươi bó sát người, tay càm trường phủ thạt dài, đi qua
cỏng thành nọ, mới rót cuọc đi vào quảng trường ben trong hoàng
cung.

Mắt tháy phía trước là nhà làu san sát, từng tòa từng tòa nói
tiép nhau lien mien bát tạn, hình thành mọt quàn thẻ kién trúc cung
điẹn cực kỳ to lớn, khién cho Hạ Á lạp tức mở to mắt mà nhìn.

Ten sứ giả cung đình cũng đã xuóng xe ngựa, liếc mắt nhin Hạ Á : "Ngươi
con ngòi tren lưng ngựa lam gi? Mau chóng xuóng ngựa đi theo ta, khong
được nhòm ngó xung quanh, cũng khong được chạy nhảy lung tung."

Làn đi này, nguyen bản Hạ Á còn muón thưởng thức mọt chút hoàng cung
trong truyèn thuyét là như thé nào, thế nhưng đi qua vài cái hanh lang,
dọc theo nhièu tòa nhà to lớn-- dế nhũi rất nhanh phat hiện bản than
hắn đã lọt vào mọt cái me cung.

Địa phương quỷ quai nay thực sự qua lớn, hơn nữa... lại còn quá vắng vẻ.

Tren đường đi chỉ thỉnh thoảng nhìn tháy từng đọi từng đọi ngự lam
quan của hoàng cung được trang bị hoàn mỹ đang tién hành tuàn tra, ma
ở rát xa thì tháy các người hàu trong cung đình, đang di chuyẻn rát
nhanh, tràn ngạp sự ton nghiem cùng cản trọng. Trừ máy thứ đó ra...
làm cho Hạ Á cảm tháy co chut quai dị chinh la, mọt cái hoàng cung to
lớn như vạy, ngoại trừ các kién trúc hùng vĩ đày uy nghiem cùng
trang trọng, mọi thứ còn lại, đèu tạo cho người ta cảm tháy được
mọt bàu tử khí tràm lặng!

Đung vậy -- tử khí tràm tràm!

Các bức phù đieu tren tràn nhà rát là xa hoa, những đieu khắc tren
tường cũng vo cùng lọng lãy, thạm chí ngay cả chan của các trụ cọt
cũng được mạ mọt lớp vàng.

Còn có mọt vài hành lang nói lièn giữa các tòa nhà, khong khí ben
trong đèu tràn ngạp mùi hương. Mùi hương thơm cỏ quái này, trái lại
khién cho dé nhũi chịu khong được phải che mũi.

Tử khí tràm tràm, còn có mùi hương cỏ quái, khién cho hắn nhịn
khong được lièn nghĩ ngay tới mùi vị của những cái bao đựng xác
chét...

Đi mọt hòi lau, Hạ Á mới bỗng nhien giạt mình phát hiẹn, vì sao bản
than hắn cảm tháy nơi này tử khí tràm tràm!

Những nơi mà hắn đi qua như quảng trường, đại điện, hang lang... đèu có
bức họa, co phu đieu, co pho tượng...

Thế nhưng, nơi này khong có bát kỳ mọt cay xanh nào ! Khong có tới
mọt cành cay ngọn cỏ, tren mặt đát đèu là trải dài các vien đá
chỉnh tè, tren hành lang thì lót đày các vien cảm thạch.

Khong có tới mọt chút bùn đát, cũng khong có mọt điẻm xanh của cay
cói !

Nghiem túc, nghiem túc, trang nghiem, trang nghiem...

Những thứ này nhìn qua rát là xa xỉ, nhưng trái lại lam cho người ta
có cảm giac ở đay hinh như la...

"Hừ, trang trí thì rát là xa hoa, bát quá cũng chỉ là mọt ngoi mọ
to lớn mà thoi."

Dế nhũi cười nhạt trong long.
※※※

Rót cục cũng nhìn tháy vị hoàng đé trong truyèn thuyét của đé
quóc Byzantine, vị đại đé này đang dùng bữa trưa.

Nơi này là mọt tòa nhà hình tròn dẹp rọng lớn, đi vào ben trong là
mọt gian phòng rọng lớn cũng hình tròn. Ở ngoài đại sảnh tráng
lẹ, Hạ Á chờ đợi một hồi lau, ten sứ giả kia mới từ ben trong đi ra,
nói rằng hắn đã có thẻ tién vào.

Hai người hàu tuỏi còn khá trẻ thàn sắc nghiem trang, đèu mặc mọt
bọ áo khoác bằng vải lanh, vo cùng cản thạn đảy hai cánh cửa được
làm bằng đòng đỏ, đẻ cho Hạ Á đi vao.

Nơi nay la một cái phòng ăn, mọt cái phòng ăn cực kỳ to lớn, Hạ Á
nhìn thoáng xung quanh mọt chút, chi it cũng co thể dung nạp mấy trăm
người. Thé nhưng mọt cái phòng ăn lớn như vạy, cũng duy nhát chỉ có
mọt cái bàn.

Lò sưởi ben cạnh tường đang hừng hực thieu đót, tren mặt đát trước
lò sưởi trải ra mọt miéng da gáu to lớn, ngay cả hàng rào chắn
trước lò sưởi, cũng là làm từ vàng nguyen chát.

Đương kim hoàng đé của đé quóc, Kangtuosi đại đế đang ngòi phía sau
bàn ăn duy nhát của căn phòng, trước ngực hắn treo mọt cái khăn ăn,
càm trong tay mọt con dao nhỏ bằng bạc, lúc Hạ Á đi vao, hoàng đé đang
chắm chú đem mọt miéng thịt bò mèm mại còn đày máu tươi cắt ra,
máu chảy ra văng tung tóe, thạm chí có vài giọt bắn trúng vào khăn
ăn trắng như tuyét đang đeo trước ngực của hắn.

Ben trong gian phòng rát an tĩnh, hoang đế cũng khong co ngẩng đầu, chỉ
là tiép tục dùng bữa của mình, phía sau của hắn, là mọt gã nam
nhan trung nien, ten nam nhan này đứng yen ở trong góc tường, an tĩnh
gióng như là mọt cái bóng.

Thậm chi, khi Hạ Á còn chưa tạn mắt nhìn tháy người kia, hắn vãn còn
cảm giác gian phòng này chỉ có mọt mình hoàng đé. Cho dù khi hắn
nhìn tháy người kia, trong nháy mắt, Hạ Á co một loại ảo giac: phảng
phát như đằng kia chỉ là mọt cái bóng, khong phải là mọt con người.
Người kia... toàn than đèu khong hè tỏa ra mọt tia sinh cơ.

Tướng mạo cực kỳ bình thường, trang phục cũng vo cùng bình thường,
đang cui đầu, hai tay tùy ý thả lỏng, ngay cả hai mắt cũng mở ra có
phan nửa, ánh mắt ảnh đạm khong hè có mọt tia thàn thái.

Đay đúng la một loại cảm giac kho hiểu, khư khư là mọt ten người hàu,
thé nhưng lại khién cho Hạ Á án tượng còn mãnh liẹt hơn là nhan
vạt quan trọng trong gian phòng này, chính là vị hoàng đé bẹ hạ
kia.

Lén lút quan sát vị hoàng đé kia mọt chút, vị hoang đế đế quốc co vẻ
rất gia nua, nép nhăn tren mặt hắn đã xép thành đóng, từng tầng từng
tầng, than hinh nhin qua rất cao to, thé nhưng lại óm tới kinh người,
liền giống như mọt con sư tử lúc vè già, bọ dáng hiẹn tại của hắn
rát tièu tụy, tuy rằng khung xương y nhien vãn rọng lớn, thé nhưng bọ
áo choàng tơ lụa màu đen dẹt xen kẽ với vàng sợi đang mặc tren
người hắn, trái lại phảng phát như là đang được treo tren mọt cay
xào phơi đò.

Kangtuosi cũng khong hè đẻ ý tới Hạ Á, tiếp tục kien tri đem khói thịt
bò vãn còn máu tươi hoàn toàn cắt đứt, đưa mọt miéng nhỏ vào trong
miẹng, cảm thụ mọt chút mùi vị máu tươi ở trong miéng thịt bò,
hoàng đé thích ý thở dài mọt cái.

Hắn luon luon thích ăn thịt còn hơi sóng, thói quen này đã luyẹn
thành từ lúc hắn còn lien tục chinh chién ở phương bắc, tuy rằng
các thái y trong cung đình đã nhièu làn đè nghị, thói quen như thé
thạt ra khong có chõ tót nào đói với tình trạng sức khỏe của
hoàng đé.

Dùng đàu lưỡi liém láy máu tươi còn dính tren moi, Kangtuosi đại đế
mới rốt cục ngẩng đầu len, nhìn người thanh nien đang ở trước mặt cách
đáy khong xa.

Vẻ mặt của kỵ thương đại đế lièn lọ ra mọt tia tiéu ý, bởi vi hắn
phát hiẹn được, Hạ Á cũng khong co quỳ, mà là đứng yen mọt chõ, thàn
sắc cũng khong có chút nào sợ hãi hay căng thẳng. Trai lại... mọi
tạp trung chú ý của người thanh nien kia đèu đang bị cái chan đèn
làm bằng vàng ròng đặt tren bàn ăn hoàn toàn háp dãn.

"Thich khong?" Hoang đế mở miệng.

"Ách... Cai gi?" Hạ Á sửng sốt một chut.

"Cái chan đèn cắm nén, ngươi cứ mọt mực nhìn nó." Kangtuosi đại đế bỏ
dao ăn xuóng, lại càm len mọt cái ly bằng bạc, trong ly là rượu có
màu đỏ tươi, hắn uống một ngụm, rượu lưu lại ben tren khóe miẹng, lièn
gióng như miẹng hắn đang chảy máu.

Hạ Á co chut xấu hổ, hắn ngượng ngung cười cười, khong dám tiép tục nhìn
cái chan đèn, trong long nhịn khong được thở dai: gặp quỷ, cái chan đèn
cắm nén này thạt là to a... Ít nhát cũng nặng vài can, khong biét
có đúng hay khong toàn bọ làm bằng vàng ròng...

"Khi ngươi rời khỏi nơi này, ngươi co thể mang nó theo, rót cuọc xem như
là phàn thưởng ta ban cho ngươi." Hoang đế bỏ ly rượu xuóng, tháo bỏ
khăn ăn trước ngực.

"Ách... A?" Hạ Á mừng rỡ, vẻ mặt tự nhien lọ ra vài phàn vui mừng:
"Thực sự cho ta sao?"

Kangtuosi nở nụ cười, hắn bắt đàu thích ten tiẻu tử tho lõ này-- chi
it, người thanh nien trước mặt là khá đơn thuàn, chắc là dẽ dàng sai
bảo đay.

Đơn thuần... Nếu như mập mạp Ruhr hoặc la Tatara nghe được những lời trong
lòng của hoang đế, nhát định nhịn khong được sẽ lạp tức khuyen can...

Hoang đế cười cười mọt hòi, sắc mặt lièn khoi phục lại vẻ nghiem tuc:
"Ngươi chính la Hạ Á Loi Minh ."

"Chính là ta!" Hạ Á ưỡn ngực.

"Ngươi nhìn tháy ta, cũng khong hè có ý tứ quá mức cung kính." Ánh
mắt của Kangtuosi co chut đua cợt.

"Ách..." Dế nhũi suy nghĩ một chut, do dự một hòi, lại nói ra đáp án mà
ngay cả bản than hắn cũng chưa từng nghĩ tới-- Vón hắn khong nen
đứng trước mặt hoàng đé nói như vạy, thế nhưng hinh như, vị hoàng đé
này cũng khong phải là người hay gay khó dẽ, trả lời của hắn chính
là : "n, bởi vi, ta khong phải người Byzantine."

Ý tứ trong cau trả lời của hắn chính là, ta khong phải thần dan của
ngươi, cho nen cũng khong càn phải kính nẻ ngươi.

"..." Kangtuosi nghe xong những lời nay, cũng sửng sốt một chut, sau đo nhịn
khong được cười to vai tiếng, cười mọt hòi, hắn lại nhin Hạ Á gật đầu:
"Khong sai, ta đã xem qua tư liẹu của ngươi, ngươi lớn len ở Da Hỏa
nguyen, làn này chién tranh nen mới gia nhạp quan đọi đé quóc. n...
Bất qua từ giờ trở đi, ngươi đa la một người Byzantine."

Hạ Á khong có nói gì, cứ như thé mà nhin hoang đế.

"Biẻu hiẹn của ngươi ở tren chién trường, ta đã nghe noi qua, tuy rằng
ta xem chién báo có chút khoa trương, bát quá biẻn hiẹn của ngươi
cũng đáng được ca ngợi. Hơn nữa, ngươi đánh bị thương Heisiting."

Vừa nhắc tới cái ten "Heisiting", hai mắt của hoang đế bệ hạ, con ngươi
rõ ràng có chút co rút lại, giọng nói còn mang theo mọt tia căm
giạn.

"Ta chỉ la đanh len trúng được mọt chieu." Hạ Á dứt khoát nói ra sự
thạt, trong long hắn co một loại cảm giac, đứng trước mặt hoàng đé, nen
noi sự thật, nói khong chừng còn được ban thưởng vài thứ ngoài ý
muón, "Heisiting so với ta hung mạnh hơn nhiều lắm, ta căn bản đanh khong lại
hắn. Néu như chính diẹn giao thủ, hắn co thể đơn giản lièn giết chết ta.
Lần nay đánh hắn bị thương, cũng là bởi vì hắn khong có phòng bị,
hơn nữa... thương thé của hắn cũng khong hè nặng."

Sau đo, dưới yeu càu của hoàng đé, Hạ Á đem chuyẹn tình giả mạo
Bangfuleite khieu chién ra sao, làm thé nào mạnh mẽ ép buọc
Bangfuleite đi ra chién trường, như thé nào đẻ Bangfuleite háp dãn lực
chú ý của Heisiting, sau đó bản than đứng ben cạnh thàm lặng đánh
lén mọt chieu.

Giảng thuạt lại toàn bọ quá trình, Hạ Á cố ý biẻu hiẹn ra vẻ dót
học tho bỉ của bản than, miệng hắn khong hề ước thuc, lời nói rát
phán khích, còn thót ra mọt só lời tho tục, khong hè có chút lẽ
nghi. Nào là "thỏ bán mong" "thỏ mặt trắng sợ chét" "ten khón có
mẹ là kỹ nữ" van van các loại ngon từ, lien tục xuát hiẹn trong lời
nói của hắn.

Hạ Á thạt sự khong phải ten ngu, hắn có ý làm ra bọ dáng như thé!

Tuy rằng tam cơ của hắn khong có lớn, thé nhưng theo bản năng, Hạ Á
cảm giác được thái đọ của hoàng đé xảy ra bién hóa! Lúc hắn vừa
nói ra cau nói tho tục đàu tien, hoang đế lièn nhiu may, thé nhưng tiéu
ý trong ánh mắt lại tăng them vài phàn.

Mà sau đo, đương lúc Hạ Á noi ra "Bangfuleite cái ten thỏ mặt trắng có
mẹ là kỹ nữ", biẻu tình của hoàng đé bẹ hạ cư nhien lọ ra mọt vẻ
rát khoái ý...

... Kể từ đo, Hạ Á làm sao lại khong bắt được tam tư của hoàng đé?

Hắn có ý mieu tả quá trình làm sao sửa trị Bangfuleite rát là chi
tiét cùng vài phàn khoa trương, hơn nữa đén đoạn làm thé nào đẻ
đánh bị thương Heisiting, thì hắn vo cùng sơ sài nói qua loa.

Rốt cục chờ đén lúc Hạ Á noi xong, trong ánh mắt của Kangtuosi đại đế rõ
ràng đã mang đày tiéu ý.

Tót!
Rát tốt!
Cực kỳ tốt!

Néu như lúc đàu gặp ten tiẻu tử này, kỵ thương đại đé chỉ có vài
phàn hảo cảm đói với hắn, thé thì hiện tại, hoang đế nghĩ rằng bản
thạn đã có chút thích ten tiẻu tử này.

Khi dễ Bangfuleite là "thỏ mặt trắng có mẹ là kỹ nữ", khién cho
hoàng đé rát khoái ý. Mà nói đén đoạn làm thé nào đẻ đánh bị
thương Heisiting thì lại hời hợt, trái lại khién cho hoàng đé suy
nghĩ sau xa, ten tiẻu tử này con mẹ nó là mọt người rát thành
thạt.

Vi vậy, từ đánh giá là "đơn thuần", hoàng đé đã nang cáp dé nhũi
thành: trung hậu thanh thật.

( dé nhũi mà trung hậu thanh thật ? ... Đám người Tatara cùng Ruhr lien
tục phản đói... )

Vũ dũng, đơn thuần, trung hậu thanh thật... Thử hỏi, mọt võ tướng như
vạy, nơi nào lại khién cho hoàng đé khong thích? ?

Tam tình của Kangtuosi đại đế ro rang là rát tốt, Hạ Á nói xong quá
trình đánh lén Heisiting, hoàng đé cư nhien hỏi hắn vài ván đè vè
gia thé cá nhan, nhất la hỏi kinh nghiẹm làm thợ săn của Hạ Á tren Dã
Hỏa nguyen, săn thú ở tren dã ngoại như thé nào, làm thé nào đẻ
giét chét các ma thú, van van các viẹc vặt, Hạ Á đã nhìn tháu tam ý
của vị hoàng đé này, có ý làm ra mọt vẻ mặt trung thực khong hè
che giáu, nói ra các kinh nghiẹm sinh tòn ngoài dã ngoại, còn có ý
nói them vài viẹc lăn lọn kiém cơm của hắn, nào là lúc gặp nguy
hiẻm làm sao đẻ vượt qua, các hoàn cảnh quyét định phải lièu
mạng...

Bản than Kangtuosi cũng khong co phat hiện, trong bữa cơm trưa này, só
làn hắn cười so với mười ngày trước đay cọng lại còn nhièu hơn vài
làn.

Cung luc, kỵ thương đại đế ở trong mắt của dé nhũi, cũng ngày càng trở
nen thuạn mắt.


Liệp Quốc - Chương #135