Người đăng: Boss
Dịch: taroihung
Nguồn: TTV
Nếu như dựa theo tinh tinh của Hạ Á, hắn nguyen bản khong ham thich cai chức
vị sĩ quan cho ma gi đo của Byzantine, muốn bỏ luc nao thi bỏ, đối phương tuy
rằng nhan số đong đảo, thế nhưng bằng vao than thể đa được mau rồng cường hoa
ma noi, cong kich binh thường đối với hắn hầu như la đao thương bất nhập, con
co vảy rồng mặc sat người, hỏa xoa sắc ben vo song, cung với phi hồng sat khi
luc kich hoạt sẽ đạt được một khoảng thời gian ngắn rơi vao trạng thai sức
mạnh vo địch-- đối phương tuy rằng nhiều, thế nhưng xem ra khong co cao thủ
lợi hại nao, nếu như hắn thật sự muốn xong ra ma noi, sẽ khong thanh vấn đề gi
lớn.
Thế nhưng hiện tại du sao than phận hắn cũng đa khac xưa, một khi đanh giết
pha vong vay, những chiến hữu trong kỵ binh đoan Luodeliya tất nhien sẽ khong
ngồi yen ma nhin, nhất định sẽ rut kiếm giup đỡ, ma nếu bản than hắn thật sự
chạy thoat, chỉ sợ những huynh đệ kỵ binh sẽ phải ganh chịu tội thay cho hắn!
Bọn họ đều chan chinh la người Byzantine, co gia đinh, co người than. ..
Hit vao một hơi thật sau, sắc mặt của Hạ Á dần dần binh tĩnh trở lại, hắn giơ
tay len, cai ten sĩ quan trước mặt nhất thời căng thẳng, lui về phia sau vai
bước, đem kiếm giơ len.
Hạ Á cười khinh miệt, đưa tay đặt len mu ban tay của Shaerba đang ở ben cạnh,
đem lăng truy trong tay Shaerba đe xuống, sau đo bước tới phia trước hai bước:
"Ta đi cung cac ngươi."
Đam kỵ binh ở ben cạnh nhất thời la het ầm ĩ, thế nhưng Hạ Á bỗng nhien quay
đầu lại, lớn tiếng het to: "Đừng co nhiều lời vo it ! Toan bộ im ngay cho ong
! !"
Ánh mắt của hắn lướt qua cac vị kỵ binh, chậm rai noi: "Tất cả mọi người muốn
lam gi? Giết người tạo phản sao? Đừng co quen than phận hiện tại của bản than.
n. . . Ta đi cung bọn họ, con những việc khac, thi ta trong cậy vao mọi người
!"
Shaerba lập tức hiểu ý, cai ten han tử tho lỗ nay đối với Hạ Á la co giao tinh
tốt nhất, lập tức liền noi: "Ngươi yen tam, muốn đụng tới người Luodeliya bọn
ta, thi con phải hỏi tướng quan co cho phep hay khong !"
Hạ Á nhin ten sĩ quan một chut, cười lạnh noi: "Co cần troi ta lại khong?"
Ten sĩ quan kia do dự một chut: "Khong cần, lần nay chỉ la mang ngươi về thẩm
vấn, khong phải la lệnh bắt ngươi."
Hạ Á 'an' một tiếng: "Như vậy, ta co thể mang theo vật tuy than khong?"
"Vũ khi, ngựa, ao giap, đều khong thể mang theo." Sĩ quan kia suy nghĩ một
chut: "Quần ao đồ dung tuy than hằng ngay thi co thể."
Hạ Á vươn tay rut lấy thanh hỏa xoa: "Cai nay co được gọi la vũ khi khong?"
Ten sĩ quan nhin thoang qua, một cai hỏa xoa đen si khong chut nao bắt mắt,
vừa nhin thi đa biết đay la vật chuyen dung để khởi lo, mặc du hắn co chut
nghi hoặc, thế nhưng du sao cũng lắc đầu: "Cac hạ noi đua, thứ nay tất nhien
khong được gọi la vũ khi, chỉ la, du sao no cũng được lam bằng sắt. . ."
"Đay la vật ta quý mến nhất, la di vật ma cha nuoi ta để lại cho ta, ta đi đến
đau cũng phải mang theo no." Hạ Á lắc đầu.
Ten sĩ quan nọ suy tinh một chut, kho khăn lắm ten gia hỏa kia mới chịu hợp
tac, nếu quả thật khong cần đanh nhau, như vậy một thanh hỏa xoa rỉ sắt cũ nat
thoi thi cấp quach cho hắn đi, co cai gi ma thiệt thoi đau? Hắn lập tức liền
gật đầu.
Hạ Á thay đổi y phục toan than, đem theo một bao hanh lý tuy than, những thứ
trong bao hanh lý đều được binh sĩ kiểm tra một lần, xac định khong co manh
theo chủy thủ hay binh khi bằng sắt cac loại.
Hạ Á hướng về phia Shaerba dặn một cau: "Ten địa tinh kia đa cứu ta một mạng,
chăm soc no cho tốt, sau khi thương thế no lanh, nếu no nguyện ý rời đi thi cứ
để no đi."
Lập tức vai ten binh sĩ vay lấy Hạ Á cung nhau rời đi, ben ngoai quả nhien co
hơn vai trăm bộ binh hặng nặng của Byzantine đang bao vay, Hạ Á bị những ten
vay quanh hắn đưa vao một chiếc xe ngựa, vừa tới ben cạnh cổ xe ngựa, cai ten
sĩ quan kia noi nhỏ một cau vao tai Hạ Á: "Ta đối với kỵ binh đoan Luodeliya
cũng rất kinh trọng, thế nhưng lần nay phải mang quan lệnh trong người, khong
thể nao lam trai, đắc tội rồi !"
Trước giờ dế nhũi chỉ thich ăn mềm khong ăn cứng, người khac đối hắn khach
khi, hắn cũng sẽ đối đai khach khi, nghe vậy hắn gật đầu, khong hề noi tiếng
nao liền leo len xe ngựa.
Lập tức banh xe lăn đều, dưới sự bảo vệ của bộ binh liền rời đi.
Đam kỵ binh ở phia sau vẫn đuổi theo tới đầu đường, Shaerba tức giận đến mức
vẻ mặt đỏ len, het lớn một tiếng, phẫn nộ đem lăng truy đập mạnh xuống đất,
hung hăng giậm chan, cac kỵ binh ở ben cạnh cũng lộ vẻ bất binh, từng ten từng
ten đều phẫn nộ, đều ủ rũ.
"Trở về phong đi ! Chuẩn bị hanh trang, lập tức quay về doanh trại cấp bao cho
tướng quan ! !"
Đam kỵ binh vội vang trở về chuẩn bị.
Ngược lại, Tatara đi ở cuối cung, vẻ mặt của ten ma phap sư co chut do dự.
Ten dế nhũi đa bị bắt giữ. . . Ách, ta co hay khong la nen bao cho cong chua
Adeline biết một tiếng? Ai nha. . . thật la kho xử a. . . Cong chua khong cho
ta tiết lộ than phận của nang. ..
※※※
Hạ Á nguyen bản tưởng rằng hắn sẽ bị nghiem khắc thẩm vấn, con co cai gi cực
hinh tra tấn, roi da, sắt nung đỏ in vao người, ghế hum - 1, nước ớt, van van
cac loại, giống như la trong truyền thuyết.
Du sao hắn cũng co mau rồng cường hoa cơ thể, trong long cũng khong e ngại
những hinh phạt tren, chỉ cần tim đung cơ hội, tranh thủ vượt ngục, nghĩ tới
luc đo, cac huynh đệ kỵ binh cũng đa sớm rời khỏi Da Hỏa trấn quay về binh
đoan 13 bao cao, co sự che chở của Adelike, chắc rằng bọn họ sẽ khong co gi
nguy hiểm. Đến luc đo bản than hắn vượt ngục chạy trốn, thi trời cao biển
rộng, chim bay ca nhảy, cung lắm thi chờ luc người Byzantine lui quan, hắn một
lần nữa lam lại người săn ma, hoặc la đi lam dong binh, cũng tieu dieu tự tại
như nhau.
Chỉ bất qua, mấy cai hinh phạt trong dự đoan của hắn, lại khong co diễn ra.
Hắn bị xe ngựa trực tiếp đưa vao một toa nha ở trong thanh, ma toa nha nay ở
ngay ben cạnh phủ của quan phong ngự, chỉ cach nhau co một con đường, nha cao
tường day, con co hai đội bộ binh hộ vệ trong coi, Hạ Á bị nhet vao căn phong
ở tuốt trong cung, ben trong phong thật ra cũng đầy đủ ban ghế giường gối, Hạ
Á được cho hay, hắn phải ở nơi nay chờ cho quan bộ đến xử lý.
Cai ten sĩ quan dẫn hắn tới đay, con lặng lẽ sai người mang đến cho Hạ Á một
cai chăn day, sau đo mới rời đi.
Mặc kệ noi như thế nao, Hạ Á cũng la đang bị giam lỏng !
Hắn được cho hay, chỉ cần khong ra khỏi phong, khong được đi lại trong toa
nha, những thứ khac đều được tự do, chỉ bất qua hắn mới ở đay hơn hai giờ, thi
co một ten sĩ quan trung nien xa lạ, da mặt vang như nến, vẻ mặt ha khắc, xụ
mặt, phảng phất như hắn mới bị người ta giật mất một trăm kim tệ, nặng nề đặt
len ban một tờ giấy cung một cay but long va một lọ mực.
"Ở lại đay, đem việc ngươi phụ trach hộ tống tước sĩ Bangfuleite, cung với
việc tước sĩ bị am sat, va chuyện ngươi thiếu trach nhiệm khi thi hanh nhiệm
vụ toan bộ viết lại ro rang!"
Ten gia hỏa kia noi xong liền rời đi.
Hạ Á sửng sốt một chut, sau đo cười ha ha, hắn đương nhien khong them để ý tới
việc nay, nga minh len cai giường ở ben cạnh, vui đầu ngủ một giấc thẳng cẳng.
Buổi tối hắn tỉnh lại, phat hiện tren mặt đất trước cửa phong la một mam thức
ăn, ben trong la một binh nước, ba miếng banh nhan thịt, Hạ Á cũng bất chấp
nước nuội thức ăn lạnh, liền bắt lấy bỏ hết vao trong bụng. lấp đầy phan nửa
cai bao tử, sau đo ngồi vao ban, nhin tờ giấy ở trước mặt, bỗng nhien cảm thấy
bụng hắn soi len, vội vang cầm lấy tờ giấy, bay vọt vao phong vệ sinh, hắn
ngồi trong đo gần nửa canh giờ mới đi ra, thich ý thở dai một hơi, về phần tờ
giấy, đương nhien la. ..
Cứ như thế ma hai ngay troi qua, ngoại trừ trong ngay đầu tien co người mang
giấy đến cho hắn thu tội, cư nhien khong con ai tới quấy rầy hắn.
Hơn nữa mỗi ngay ba bữa, thức ăn được lien tục đưa tới, tuy rằng rất binh
thường chỉ la một it banh nhan thịt cung nước lạnh, bất qua dế nhũi đa từng
sống qua những ngay gian khổ con hơn thế nay, hiện tại được sống trong nha che
mưa che gio, mỗi ngay được người đưa cơm nước đầy đủ, cư nhien cảm thấy co vai
phần hưởng thụ.
Về phần tai liệu đưa cho hắn để thu tội, đương nhien một chữ hắn cũng khong
viết, mỗi ngay ăn no lại ngủ, ngủ đủ lại ăn, thỉnh thoảng ở trong phong nhan
rỗi buồn chan, thi cung Dora ở trong đầu noi chuyện phiến giết thời gian.
Dora đối với tinh cảnh hiện tại của Hạ Á đương nhien la cham chọc khieu khich,
nhưng nghe nhiều lần, dế nhũi cũng khong con buồn bực, tam tinh cũng binh thản
hơn nhiều.
Chinh xac ma noi, quan bộ của Byzantine khong đanh khong giết khong hỏi khong
thẩm bất cứ cai gi đối với hắn, phảng phất như hắn chinh la lợn đang được bọn
họ nuoi cho beo, ma Hạ cũng cảm nhận được cuộc sống hạnh phuc khi lam một con
lợn.
Thức ăn tuy rằng khong ngon, nhưng tổng so với luc sống chung với lao gia hỏa
bữa đoi bữa no, thi tốt hơn một trời một vực. Duy nhất để tiếc nuối chinh la,
ở đay khong co rượu.
Đa như thế, Hạ Á cũng khong co vội gi ma chạy trốn, vi khi hắn chạy ra khỏi
nơi nay hắn sẽ rơi ngay vao cảnh man trời chiếu đất, kiếm đau ra một chổ an
nhan như ở đay?
Đoi khi, dế nhũi thậm chi nhịn khong được con nghĩ:
Ba mịa no, nếu như ngồi tu trong nha lao của đế quốc Byzantine cũng thoải mai
như ở đay, ong đay cũng muốn ngồi tu một hai năm, sống qua những ngay thang an
nhan như thế nay.
Cứ sống như thế qua hơn mười ngay, rốt cục, tới buổi trưa ngay thứ 15 Hạ Á bị
giam lỏng, lại co người đến tim hắn.
Hạ Á vừa ăn xong bữa trưa, đang chuẩn bị đem bản than nem len giường đanh một
giấc dai, trong nửa thang nay hắn sống qua an nhan, Hạ Á thậm chi cảm giac
được bản than hắn beo len khong it, đang thich ý vỗ vỗ cai bụng, thi cửa phong
bị mở ra, một người từ ben ngoai bước vao.
Người nay than minh mập mạp, cao lớn vạm vỡ, khuon mặt tron vo, vẻ mặt nghiem
trang, nhưng lại đang cười tới mức hai con mắt hip lại thanh một đường, bước
vao nhin Hạ Á đang nằm ở tren giường cười noi: "Cai ten tiểu tử Hạ Á nha
ngươi, con thoải mai như thế sao, co biết hay khong, ben ngoai chỉ vi tại
ngươi, ma xem tý đa xảy ra chuyện động trời !"
Hạ Á vừa thấy người nay, bung người một cai từ tren giường nhảy dựng len.
"Thỏ tướng. . . A khong, Ruhr tướng quan?"
※※※
Người nay chinh la Ruhr, Ruhr dường như gầy đi một it, om lấy một bả vai bước
tới, tuy tiện ngồi len tren giường, hắn đối với cau noi lỡ miệng vừa rồi của
Hạ Á cũng khong co để tam, hai mắt của hắn nhin chằm chằm Hạ Á, lắc đầu tấm
tắc noi: "Xem ra ta đoan khong sai, cai ten tiểu tử nha ngươi, quả nhien la
một kẻ tieu dieu tự tại, sống ở đay co qua thoải mai đung khong? Co ăn co uống
co ngủ, cũng khong cần phải ra chiến trường chem giết. Ta xem vẻ mặt hồng hao
của ngươi, ngay cả khuon mặt con mẹ no cũng tron thanh một vong, nếu tiếp tục
như thế nay, chỉ sợ ngươi sẽ vượt qua cả ong đay."
Hạ Á cười ha ha, thẳng thắn ngồi xuống, om đầu tựa người vao đầu giường: "Ruhr
tướng quan, ngươi tới đay lam gi? Lẽ nao quan bộ phai ngươi đến đay thẩm vấn
ta sao?"
Ruhr trừng to hai mắt, tuy rằng cố ý lam ra bộ dang nghiem chỉnh, thế nhưng
anh mắt khong cach nao che giấu vẻ đua cợt: "Thẩm vấn! Đua giỡn gi thế nay!
Cai ten tiểu tử đạp phải * cho nha ngươi (DG : dị đoan, đạp * cho la hen,
đi ra kiếm 1 bai ma đạp) ! Hiện tại đa phat tai rồi ! Bọn Vương bat đản ở
trong quan bộ luc nay con dam thẩm vấn ngươi sao? Khong sợ bị nước bọt dim
chết a?"
Noi xong, hắn vỗ giường một cai, het lớn noi: "Được rồi! Đừng nhiều lời, chuẩn
bị hanh lý một chut, sau đo cung ong rời khỏi nơi nay!"
Hạ Á "an" một tiếng, vo thức đứng dậy thu thập hanh lý, thế nhưng bỗng nhien
trong long khẽ động, mơ hồ theo những gi ten thỏ tướng quan nay noi, thi bản
than Hạ Á đang chiếm được một it tiện nghi, ten dế nhũi nay nặng nề ngồi lại
xuống giường, vẻ mặt hiện len một net vo lại, nhin Ruhr: "Con ba no ! Muốn bắt
la bắt, muốn thả la thả ! Xem ong đay la ai ? Ngươi khong đem mọi chuyện noi
ro rang, ong đay sẽ ở mai nơi nay khong chịu rời đi ! Khong đi ! Kien quyết
khong đi ! ! !"
Hắn cư nhien lam mặt day nga lăn ra giường, hai tay om lấy thanh giường, chon
đầu xuống chăn, het lớn: "Khong đi, khong đi ! Ông đay kien quyết khong đi !
Ngươi khong chịu noi ro mọi chuyện, thi đừng nghĩ tới việc mang ong rời khỏi
đay!"