Trả Hết Nợ !


Người đăng: Boss

Dịch: taroihung
Nguồn: TTV

"Ngươi... Những thứ nay từ đau ngươi lấy được?" Hạ Á vươn tay nắm lấy hỏa xoa
cầm chặt trong long ban tay, nhất thời trong long liền binh tĩnh, co chuoi vũ
khi sắc ben nay, thi cho du Heisiting co quay trở lại, hắn cũng co thứ để liều
mạng.

Lập tức đem vảy rồng nhet sat vao trước ngực, luc nay mới giay dụa đứng len.

Nữ nhan kia sắc mặt rất lạnh lung, chỉ chỉ Thien Cong đang ở ben cạnh, Hạ Á
khong hiểu được ý tứ của nang, nữ nhan kia liền cau may, bỗng nhien rut ra một
thanh đoản đao quăng cho Hạ Á, lại chỉ chỉ vao Thien Cong.

Hạ Á lập tuc minh bạch, lien tục lắc đầu: "Khong được! No du sao cũng cứu ta
một mạng."

Nữ nhan kia thoang nhiu nhiu long may, khẽ 'hừ' một tiếng, đay la am thanh đầu
tien nang phat ra, am thanh rất thanh thuy dễ nghe, thế nhưng lại cực kỳ lạnh
lung giống như la han băng.

Nang cũng khong hề để ý tới Hạ Á, xoay người lấy ra một vien đa lửa thường
dung từ trong tui da ở sau lưng, tuy ý thu nhặt một it cỏ dại cung bụi rậm,
rất nhanh đốt len một đống lửa. Sau đo lại lấy ra một cai bao vải, mở bao ra,
ben trong la thứ đồ vật gi đo to bằng quả trứng ga, nguyen bản cứng rắn như đa
tảng, toan than mau xanh lục, thế nhưng để len lửa nướng một hồi, thứ đồ vật
đo liền hoa mềm ra nhin giống như la một đống hồ nhao, nữ nhan kia cầm lấy
đoản đao, dung mũi đao khều lấy một it nước hồ đưa tới trước mặt Hạ Á, chỉ chỉ
vết thương tren người Hạ Á, Hạ Á liền biết ý, đem cai thứ đa mềm ra như hồ nay
trat vao vết thương, nguyen bản vết thương đang nong rat nhất thời liền cảm
giac được một mảnh tươi mat.

Hạ Á trong long tran đầy nghi hoặc, vai lần muốn mở miệng, thế nhưng nhin thấy
sắc mặt của nữ nhan nay giống như la một ngọn nui băng-- khong, khong chỉ co
sắc mặt, ma chỉ sợ chỉ cần ngồi ở gần nang, phảng phất như cảm giac được từ
tren người nang tỏa ra một cổ han khi cảnh cao chớ co lại gần, nữ nhan nay tuy
rằng chỉ lộ ra co phan nửa khuon mặt, hơn nữa tướng mạo lại qua xấu xi (tieu
chuẩn của Hạ Á), khiến cho Hạ Á vai lần muốn mở miệng, đều bị anh mắt lạnh
lung quet qua, nhất thời đem điều muốn noi nuốt ngược xuống bụng.

Hạ Á đem thứ thuốc trị thương như hồ kia cấp một it cho Thien Cong, vị nữ nhan
kia vẻ mặt hơi lộ ra một tia bất man, dung anh mắt trach moc liếc mắt nhin Hạ
Á, lạnh lung noi ra một cau rất ngắn gọn: "Thuốc của ta, rất quý trọng !"

Tiếng noi của nữ nhan nay nguyen bản rất la em tai, chỉ la giọng noi rất giống
như la người chết, khong hề co chut nhiệt độ, khong mang tới nửa điểm nhiệt
khi cho người nghe.

Nang thuận tay liền đem miếng thuốc hồ con lại vo cung cẩn than dung bao vải
quấn lại. Nhet vao trong ngực, lại nhặt len vai nhanh cay kho, vứt vao trong
đống lửa cho no chay rừng rực len, sau đo mới ngồi xuống ben cạnh đống lửa.

Sau một lat, dưới nhiệt độ tỏa ra từ đống lửa, khuon mặt tai nhợt như bạch
ngọc của nang rốt cục cũng xuất hiện một it huyết sắc, nhin sơ qua thi đa co
them vai phần sức sống, Hạ Á cố lấy đủ dũng khi, mới mở miệng noi: "Ấy, xin
hỏi một chut, ngươi rốt cuộc la..."

Nữ tử lấy ra một cai tui, moc ra vai cai banh nhan thịt, cắm len mũi đao, đặt
len ngọn lửa nướng, nghe vậy liền 'hừ' một tiếng, cũng khong quay đầu lại,
lạnh lung noi: "Khong cần nhiều lời, ta biết ngươi la Hạ Á, la đại đội trưởng
của đội than vệ binh đoan Luodeliya, đung khong?"

"Chinh la ta." Hạ Á 'hừ' một tiếng: "Ngươi rốt cuộc la ai?"

Nữ nhan kia khong trả lời, nhẹ nhang xoay chuyển dao nhỏ, khiến cho cai banh
nhan thịt chin đều, chậm rai noi: "Ta đa theo sau ngươi hai ngay, Heisiting
vừa bắt ngươi ra khỏi thanh thi ta liền biết, chỉ la khong nghĩ tới tốc độ của
hắn qua nhanh, ta suýt nữa la bị bỏ lại ở phia sau."

Theo ta? Hạ Á tranh khong khỏi liền co chut hiếu kỳ. Co thể đuổi kịp
Heisiting, nữ nhan nay chắc chắn khong đơn giản!

"Ngươi bị đam địa tinh nay bắt, ta cũng một đường theo sau, chỉ la Heisiting
qua mức lợi hại, ta cũng khong dam tuy tiện lộ diện, nếu khong..."

Hạ Á cười cười hắc hắc: "Ten gia hỏa kia khong phải bị ngươi dọa chạy sao?"
Hắn nhịn khong được nhin trường cung tren lưng của nữ nhan nay một chut, chỉ
la thanh trường cung luc nay đang bị bọc rất kin trong một cai bao da.

"Khong phải la bị ta hu dọa." Nữ nhan kia liếc mắt nhin Hạ Á, lạnh lung noi:
"Hắn so với ta thi mạnh hơn nhiều lắm, nếu như la chinh diện chiến đấu, hắn
tối đa dung mười chieu la co thể đanh bại ta, trong vong ba mươi chieu, thi co
thể cắt đứt đầu ta."

Hạ Á the lưỡi.

Mười chieu đanh bại, ba mươi chieu chặt bỏ đầu?

Suy nghĩ về bản than hắn một chut, hắn vai lần đối mặt với Heisiting, đa lĩnh
giao đầy đủ sự hung mạnh của Heisiting, nếu như đổi lại la bản than ma noi,
đừng noi ba mươi chieu, Heisiting chỉ cần ba năm chieu la co thể đem bản than
hắn chem chết cả người lẫn ngựa !

Dường như nhin thấu tam tư của Hạ Á, trong anh mắt của nữ nhan băng lanh nay
cư nhien hiện len một tia kỳ dị: "Ngươi khong cần kinh ngạc, lấy thực lực của
ngươi, co thể ngăn cản vai thương của hắn ma khong chết, coi như la co chut
bản lĩnh ! Heisiting được xưng đệ nhất cao thủ trong quan đội Odin, thực lực
của hắn đa đại tới mức cao giai vo sĩ chin cấp. Với bản lĩnh như thế, phong
mắt toan bộ đại lục, co thể đạt được cảnh giới nay cũng chỉ lac đac khoảng
mười người ma thoi." Nang lại liếc mắt nhin Hạ Á thật sau: "n, thực lực của
ngươi, cũng la đạt tới mức trung giai đay."

Hạ Á lắc đầu: "Bản than ta cũng khong ro lắm."

Cai nữ nhan nay đưa tới một khối banh nhan thịt đa được nướng chin, Hạ Á do dự
một chut, hai tay liền tiếp nhận, thấp giọng noi một cau cảm tạ, hắn thực sự
cũng đang đoi bụng, mặc kệ la banh đang nong hắn cũng cắn liền hai ba cai, nữ
nhan kia nhin Hạ Á ăn như lang đoi, thoang cau may, xoay người lại tiếp tục
nướng banh.

Hạ Á ngặm một miệng đầy banh, ham ham hồ hồ noi: "Như vậy, cai ten Heisiting
vi sao lại chạy mất?"

Nữ nhan kia 'hừ' một tiếng, cũng khong quay đầu lại, lạnh lung noi: "Ten gia
hỏa nha ngươi cũng hiếu kỳ khong it... Hắn cung ta quen biết nhau, bọn ta luc
trước đa từ co qua lại, an... Hắn thiếu ta một it nhan tinh, chỉ bất qua, tinh
luon an tinh của ngay hom nay, xem như hắn đa trả hết nợ. Lần sau nếu gặp lại,
chỉ co một con đường chinh la ngươi sống ta chết."

Hạ Á cang nghe cang hiếu kỳ: "Ngươi, ngươi rốt cuộc la ai? Vi sao lại muốn cứu
ta?"

Nữ nhan kia lại 'hừ' một tiếng, đem miếng banh nhan thịt cuối cung đưa cho Hạ
Á, Hạ Á vội vang đưa hai tay tiếp nhận, cầm ở trong tay, do dự một chut, sau
đo xe ra phan nửa, đưa cho Thien Cong ở ben cạnh. Thien Cong đa suy yếu khong
chịu nổi, cầm lấy miếng banh nhan thịt, liếc mắt nhin Hạ Á, cũng khong noi gi,
hầm hầm hừ hừ ăn liền một ngụm lớn.

"Nếu như la bản tinh vốn co của ta, việc sống chết của ngươi cung ta khong hề
quan hệ, chỉ la niệm tinh ngươi la người của kỵ binh đoan Luodeliya, ta vo
luận như thế nao cũng khong thể nhin ngươi chết ma khong cứu. Cho nen, ngươi
khong cần cảm tạ ta, muốn cảm tạ, thi hay cảm tạ than phận của ngươi la người
của kỵ binh đoan Luodeliya." Noi đến đay, nữ nhan kia bỗng nhien khe khẽ thở
dai.

Nang đứng len, nhin binh nguyen hoang vắng xung quanh một chut: "Ăn xong rồi
chung ta con phải len đường. Ta sẽ đưa ngươi trở lại Da Hỏa trấn, sau đo,
chuyện của ta coi như la đa lam xong... Đi thoi! Ta khong thể cung ngươi lang
phi nhiều thời gian! Nếu như ngươi khong thể bước đi, thi hay bo theo sau!"

Hạ Á tuy rằng bị thương, thế nhưng cũng chỉ co thể nhịn đau ma đứng len, nữ
nhan kia tinh tinh qua lạnh lung, cư nhien vừa cất chan liền đa rời đi, bong
lưng tập tễnh của nang rơi vao trong mắt của Hạ Á, nhất thời trong long Hạ Á
dang len một cổ ngạo khi, nữ nhan kia bị que một chan con đi được, bản than
hắn hai chan con nguyen vẹn, lẽ nao lại thua nang sao?

Hắn cố gặng nhịn đau bước đi theo phia sau, vừa đi được một chut, hắn quay đầu
nhin lại, thi thấy cai ten Thien Cong kia cũng lảo đảo đi theo sau, chan cao
chan thấp, một tay bưng lấy ngực, cơ nhục tren khuon mặt co giật lien tục,
biểu tinh rất la dữ tợn.

Hạ Á thở dai, xoay người lại keu len: "Ê! Ngươi đừng theo ta nữa! Tự minh đi
về bộ lạc của ngươi đi ! !"

Thien Cong khong đap, chỉ la vẻ mặt rất kien nghị, tiếp tục cất bước.

Hạ Á cau may, xoay người đi tiếp vai bước: "Ta quay về Da Hỏa trấn, ngươi theo
ta để lam cai gi? !"

Thien Cong rốt cục lắc đầu: "Lao ba! Lao ba của ta!"

Nhin ten địa tinh nay kien tri như vậy, Hạ Á khong khỏi tức cười.

Nếu như la binh thường, nhin thấy ten Thien Cong nay si tinh đến như vậy, cho
du no la một địa tinh, thế nhưng lại co một thai độ si tinh cố chấp, đều co
thể khiến cho Hạ Á co chut đồng tinh. Thế nhưng Hạ Á lại khăng khăng biết
được, 'lao ba' ma ten Thien Cong nay luon miệng nhắc tới, thật sự la một mỹ
nam tử địa tinh... Vừa nghĩ tới điều nay, trong long tranh khong khỏi bắt đầu
co những suy nghĩ quai dị.

Hạ Á bước đi nhanh hơn, nghĩ thầm muốn mau mau rời đi, bỏ lại ten gia hỏa đang
theo sau, no tất nhien sẽ tự động buong tha.

Thế nhưng đi theo vị nữ tữ kia được vai trăm thước, Hạ Á nhin lại, Thien Cong
vẫn như cũ ngoan cường đi theo ở phia sau, trước ngực trần trụi, mau tươi mau
xanh ben dưới lớn thuốc hồ đa chảy xuoi thanh một đống bầy nhầy, thế nhưng
khuon mặt của ten địa tinh nay vẫn vặn vẹo dữ tợn, cắn răng bước về phia
trước.

Trong long Hạ Á du sao cũng co chut ay nay, rốt cục cũng giậm giậm chan, mắng
noi: "Quen đi ! Ông đay thiếu ngươi một mạng ! Khong thể cứ thế ma nhin ngươi
chết đi !"

Hắn dứt khoat xoay người lui lại, đem Thien Cong nang đỡ len, noi to: "Ta noi
cho ngươi biết, ta mang ngươi quay về Da Hỏa trấn, bất qua lao ba của ngươi,
la chinh hắn khong muốn gặp ngươi, ta co thể mang ngươi đi gặp hắn, nếu thật
sự hắn muốn đi cung ngươi, ta cũng sẽ khong ngăn cản, thế nhưng nếu hắn khong
muốn rời đi ma noi, ngươi khong được cường đoạt."

Thien Cong 'hừ' một tiếng, lặng im khong len tiếng.

Nữ nhan nọ mang theo hai người đi về phia trước một hồi, đi vao trong rừng cay
ở phia trước bọn ho, nữ nhan từ trong rừng dắt ra hai con ngựa, hiển nhien la
sớm co chuẩn bị.

Xoay người nhin thoang nhin qua Hạ Á cung Thien Cong, anh mắt của nữ nhan kia
ro rang la khong con kien nhẫn, nửa khuon mặt lộ ra ben ngoai của nang như
được phủ một lan sương lạnh, dung nhan ro rang rất xinh đẹp, thế nhưng lại
giống như la được khắc từ băng. Nang bỗng nhien nhếch nhếch miệng, khập khiễng
bước tới, khoảng cach chỉ con hai bước, đột nhien rut ra một thanh đoản đao,
cũng khong noi nhiều, bất thinh linh đam tới !

Lưỡi đao loe sang, chinh thị đam thẳng vao cổ Thien Cong !

Hạ Á bỗng nhien biến sắc, một tay đẩy Thien Cong ra, một tay rut lấy hỏa xoa
ngăn cản, 'đinh' một tiếng, mũi đao của nữ nhan kia bị hỏa xoa chặt bay ra
ngoai, Hạ Á cả giận noi: "Ngươi muốn lam gi!"

Thần sắc của nữ nhan kia bất động: "Giết người."

"Vi sao?" Hạ Á nổi nong hỏi.

"... Ganh nặng." Từng lời của nữ nhan nay noi ra đều lạnh tới thấu xương.

Hạ Á giận dữ, vươn thẳng hỏa xoa len, noi: "Khong được ! ! No tốt xấu gi cũng
đa cứu ta một mạng !"

Nữ nhan nọ cau may, chăm chu nhin chằm chằm Hạ Á, con ngươi tran đầy han khi
khong co tới một tia tinh cảm, Hạ Á kien tri cung nang nhin nhau một chut, rốt
cục, nữ nhan kia cũng xoay người sang chổ khac, lặng lẽ thu hồi đoản đao:
"Chinh ngươi nguyện ý đi cung với ten địa tinh nay, vậy thi cung no cưỡi chung
ngựa đi. Nếu như nửa đường đuổi theo ta khong kịp, ta cũng sẽ khong chờ ngươi.
Nếu như Heisiting tiếp tục truy sat, bản than ta cũng sẽ chạy trước nhất."

Hạ Á căm tức trong long, hắn bị nữ nhan nay chọc giận tới mức khong noi nen
lời, 'hừ' một tiếng, đem Thien Cong quẳng len ngựa, sau đo bản than hắn cũng
xoay người nhảy len.

※※※

Nữ nhan nay noi khong đợi thi quả thật la khong đợi, nang phong ngựa chạy
thẳng một đường, tốc độ cũng khong chut nao để ý tới Hạ Á ở phia sau, nang la
nữ tử, trọng lượng tất nhien sẽ rất nhẹ, Hạ Á cung Thien Cong ở phia sau, thể
trọng so với nang nặng hơn khong it, tốc độ của ngựa dần dần bị hạ xuống rất
nhiều. Nữ nhan nay cũng hoan toan khong để ý, chỉ một mạch chạy thẳng, Hạ Á
khổ khong noi nổi, thậm chi khong co thời gian để nghỉ ngơi, ngồi tren ngựa
xoc xảy một hồi lau, khiến cho miệng vết thương vỡ toang, ma luc nữ nhan kia
dừng lại nghỉ ngơi, nhin Hạ Á vừa mới từ phia sau chạy tới, cũng khong hề biểu
hiện ra một tia thương hại nao, vừa luc nang đa nghỉ ngơi xong, xoay người
nhảy len ngựa, tiếp tục rời đi mặc kệ Hạ Á sống hay chết.

Chạy lien tiếp hai ngay, Hạ Á hầu như la khong ngủ khong nghỉ, ngay cả thời
gian ăn uống cũng khong co, mới miễn cưỡng đuổi theo phia sau của vị nữ tử
kia, rốt cung tới chạng vạng ngay thứ hai, bọn họ cũng đa nhin thấy tường
thanh của Da Hỏa trấn đang ở xa xa, nữ nhan nay bỗng nhien ngừng ngựa, chờ Hạ
Á từ phia sau đang hổn ha hổn hển đi tới.

"Đến rồi."

Nữ nhan kia bỗng nhien lạnh lung noi: "Ta chỉ đưa ngươi đến đay, hiện tại
ngươi hay xuống ngựa, tự minh ma đi trở về."

Trong hai ngay nay, Hạ Á mang một bụng đầy lửa giận, nếu như khong phải nể
tinh nữ nhan nay cứu hắn một cach ly kỳ, thi hắn đa sớm mở miệng mắng chửi.

Vẻ mặt am u, hắn từ từ xuống ngựa, đem Thien Cong đặt tren mặt đất, mới đứng
dậy nhin vị nữ nhan nay, hắn hit vao một hơi thật sau: "Bất luận la thế nao,
xin hay noi ro ten của ngươi, để ta con biết la ta đang thiếu ai một cai
mạng."

Nữ nhan ngồi tren lưng ngựa, lẳng lặng nhin tường thanh Da Hỏa trấn ở xa xa,
phảng phất như co chut xuất thần, dường như trong nhay mắt, vẻ mặt nang hiện
len một tia bi thương nhan nhạt, chỉ la một tia tinh cảm nay rất nhanh hiện ra
cũng rất nhanh biến mất.

Qua một hồi lau, nữ nhan kia hit sau một hơi, con mắt lại lần nữa mang theo
một mảnh han ý nhin Hạ Á đang ở phia sau, nang đưa tay vao trong tui ở trước
ngực, lấy ra một kiện đồ vật nem tới chan của Hạ Á.

Hạ Á cui đầu nhin xuống, khong khỏi ngay ngẩn cả người.

Đay la một mai huy chương! Được lam từ đồng, xung quanh viền được lam mạ vang,
sau vạch hoa văn, ben tren con khắc ro rang một cai huy hiệu của kỵ binh binh
đoan 13! !

"Giup ta đưa thứ nay cho Adelike." Nữ nhan lạnh lung cười: "n tinh ma ta,
Weiya, nợ của binh đoan 13, cũng như la của Adelike, đa hoan toan trả hết ! !
Từ nay về sau, ta khong con la người Luodeliya ! Cũng khong con la người
Byzantine !"

Noi xong, nữ nhan kia bỗng nhien phất tay, nửa đoạn của thanh đoản đao bay ra,
'đinh' một tiếng, cắm tren mặt đất, trực tiếp đem mai huy chương kia cắt thanh
hai nửa! !

Nữ nhan nọ cười lạnh một tiếng, khong hề liếc mắt nhin Hạ Á, cưỡi ngựa cung
luc tay dắt theo con ngựa con lại, sau đo thet to một tiếng, giục ngựa chậm
rai rời đi, cư nhien ngay cả một lần cũng khong co quay đầu lại.

Hạ Á kinh ngạc nhin mai huy chương đa bị cắt lam hai nửa nằm tren mặt đất,
sửng sốt một hồi, sau đo mới hồi phục lại tinh thần.

Weiya...
Weiya !
Weiya ?

Nang chinh la Weiya? La thị vệ trưởng đời trước của tiểu đoan than vệ binh
trực thuộc Adelike?

Weiya... Cư nhien la một nữ nhan? !


Liệp Quốc - Chương #102