Người đăng: Deadorlie123
Hiệu lệnh đã ra, bắt đầu.
Hơn một trăm con người, sau khi nhận được bài thi liền hì hục cắm đầu, cắm cổ
vào mà làm.
Phong cũng đã có bài thi của mình, chỉ là vừa lướt qua xem đề, hắn không khỏi
há mồm kinh ngạc.
Mười câu hỏi tự luận.
Nội dung chủ yếu của mười câu hỏi là về các nhẫn thuật ninja, cách sử dụng các
loại vũ khí, cách xử lí tình huống cụ thể...
Hắn chẳng biết gì về những thứ này, thực sự không biết, hắn chỉ biết hết nhăn
nhó mặt mày nghĩ ngợi rồi lại ngồi đó hết cắn đầu bút hoặc ngửa mặt lên nhìn
trời.
Sương đã tan từ lâu, trả lại bầu trời trong xanh cùng vài đám mây to có, nhỏ
có với những hình thù quái lạ khác nhau trôi chậm rãi trên trời.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, tỏa ánh vàng rực rỡ xuống khắp nơi, chiếu rọi
xuống đám thí sinh đang cặm cụi viết phía dưới như muốn tăng thêm độ khó cho
phần thi.
"Vù". Chỉ nghe thấy tiếng gió, ngay sau đó là sự xuất hiện của một ninja mặc
đồ đen.
Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả thí sinh, gã túm lấy cổ áo của một thí sinh
ngồi cùng hàng với hắn, chỉ cách hắn một người nữa. Gã lạnh lùng nói:
Sự tình diễn ra quá nhanh khiến hắn giật mình một cái, trên trán lại chảy ra
vài giọt mồ hôi lạnh.
Thí sinh bị bắt đành ngậm ngùi im lặng rời cuộc thi.
Đó như là một sự khởi đầu, trong khoảng thời gian tiếp theo, không biết bao
nhiêu thí sinh đã bị bị loại phải ra đi.
Không một ai gian lận qua mắt được các ninja ở đây, những thanh âm" Cậu bị
loại, bị loại,.." liên tục vang lên.
Trên sân lúc này từ hơn trăm người giờ còn lại cũng chỉ chừng một phần ba.
Đang lúc bí không biết làm thế nào, bất chợt giọng nói cười dịu dàng, trong
trẻo của Lan lại vang lên, như là một vị cứu tinh.
Để em giúp anh nhé! hì hì!
Em có thể?
Dĩ nhiên, anh quên em là hệ thống sao, những kiến thức tài liệu này dĩ
nhiên em có rồi.
" Vù...vù.."
Không biết từ đâu, một cơn gió núi mát mẻ thổi đến, lướt qua Phong.
Tóc mái hắn khẽ bay bay để lộ ra đôi mắt của Phong. Con mắt bên phải vẫn là
màu tím thường ngày của hắn, thế nhưng, con mắt bên trái của hắn đã chuyển
sang màu lục nhạt.
Qua con mắt trái, tất cả những câu trả lời đều được Lan tìm kiếm rồi ghi lên
con mắt đó, hắn chỉ việc nhẹ nhàng chép lại vào bài thi.
Lần này chỉ là truyền qua chứ không phải tải xuống như lần học ngôn ngữ như
trước, vì vậy không có cảm giác đau đớn như hàng vạn mũi kim đâm vào đầu nữa.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, giờ kết thúc đã tới, cũng chính là lúc Phong làm
xong...à nhầm chép xong bài thi.
Hiệu lệnh thu bài của Shen vang lên, toàn bộ bài thi được thu lại.
Phong thở dài một tiếng, đứng dậy tiến đến ngồi dưới một gốc cây cổ thụ.
Tựa lưng vào thân cây, chống hai tay xuống, duỗi thẳng chân ra, ngẩng đầu lên
nhìn trời.
Xuyên qua những tán lá cây rộng lớn, vài tia nắng vàng chiếu rọi lên khuôn mặt
không biểu tình của hắn.
Mấy cành lá đung đưa theo gió phát ra thanh âm "xào xạo" lúc này nghe thật vui
tai.
Phong trầm lặng suy nghĩ.
" Mình gian lận như thế này liệu có quá bất công với người khác không nhỉ?
Mà không đúng, ông trời chắc không bất công với mình.
Hừ! Tự dưng lôi ta tới đây, bắt ta phải xa cha mình, không thể trở về quê nhà
nữa, chắc đây là công bằng a"
Tự nhủ với mình như vậy, hắn cứ ngồi đó, trầm mặc đợi chờ kết quả cuộc thi.
o0o
Trong khi đó, cách gốc cây mà Phong ngồi không xa, trong một gian phòng khá
rộng lớn.
Ba người Shen, Akali, Kennen đang cẩn thận chấm đống bài thi.
Một khoảng thời gian sau.
Bỗng nhiên tiếng kêu của Akali vang lên cả gian phòng. Hai người Shen, Kennen
đều hướng ánh mắt khó hiểu, tò mò về phía cô.
Chỉ thấy cô lúc này đang cầm trên tay một bài thi, ánh mắt toát lên vẻ kinh
ngạc, giọng hơi lắp bắp nói:
Từ khi mở ra cuộc thi tuyển sinh đến nay, trong lịch sử của học viện ninja,
chưa từng có một ai trả lời đúng hết toàn bộ các câu hỏi trong bài.
Những người khác thường cũng chỉ trả lời đúng bảy, tám câu là nhiều. Ngay cả
Shen là ninja xuất sắc nhất nhưng cũng trả lời sai một câu.
Thế mà giờ đây có người lại trả lời đúng toàn bộ thì làm sao không khiến cô
kinh ngạc cho được.
Hai người Shen, Kennen còn hoài nghi, nhanh chóng cầm lên bài thi đó xem lại.
Quả nhiên là vậy, mười câu hỏi, trả lời chính xác cả mười câu.
Cũng như Akali, hai người xem xong đều lộ rõ sự kinh ngạc. Shen bất giác thốt
lên:
Họ đâu biết rằng hắn cũng coi như là một thiên tài, thế nhưng bài thi đâu phải
hắn làm...!
o0o
Thời gian công bố kết quả đã tới, những thí sinh còn lại đều tập trung tại khu
sân vừa lúc trước mình còn ngồi đó viết bài.
Mặc kệ mặt trời đang tỏa những tia nắng nóng oi ả xuống đầu, tất cả thí sinh
đều tới đầy đủ. Ánh mắt tràn đầy hồi hộp, lo lắng dõi theo từng cử động của
Shen trên khán đài.
Còn Phong vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh thế nhưng trong lòng cũng có chút hồi hộp.
Trên khán đài, Shen cầm tờ giấy mang theo danh sách những người vượt qua phần
thi lí thuyết, bình tĩnh đi lên.
Đứng giữa khán đài, Shen dùng ánh mắt sắc sảo quét qua một lượt những người
bên dưới. Sau đó giọng nói dõng dạc của anh bắt đầu đọc tên những người thi
đậu.
Những cái tên lần lượt được đọc lên, những người có tên trong đó vì vui quá mà
gào ầm lên đầy phấn khích.
Cái tên cuối cùng được đọc lên, nhưng vẫn không thấy tên của Phong.
Rất nhiều người thi trượt, khuôn mặt họ đầy buồn rầu thất vọng. Họ nhấc đôi
chân nặng nề lên, tiếng thở dài não ruột vang lên, quay người lại chuẩn bị ra
về.
Phong cảm thấy khó hiểu, nhíu cặp mày lại, trầm mặc suy nghĩ "Tại sao lại
không có tên mình nhỉ? Không lẽ đáp án của mình sai? Không đúng, mình tin Lan.
Chắc chắn họ có nhầm lẫn gì đó!"
Trong khi Phong còn hoài nghi đăm chiêu nghĩ ngợi, giọng nói của Shen lại vang
lên ngắt đi dòng suy nghĩ của hắn.
Nghe vậy, đám người chưa được đọc tên đang thất vọng thì liền lóe lên một tia
hy vọng, quay mình lại hướng về phía khán đài cầu mong mình là người cuối cùng
kia.
Nhưng đúng là hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.
Cái tên tiếp theo do Shen nói ra đã khiến họ từ hy vọng mãnh liệt trở thành
một sự tuyệt vọng lớn lao. Như là vừa mới nhặt được một đống tiền rồi lúc sau
phát hiện ra toàn là tiền giả vậy.
Phong nghe tên mình được gọi lên ban đầu còn đứng im bất động vì bất ngờ nhưng
ngay sau đó lấy lại bình tĩnh. Đưa cánh tay lên cao, hắn dõng dạc nói:
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn, đám người thi rớt kia nhìn hắn như kẻ thù.
Chính hắn là kẻ cướp đi cơ hội cuối cùng của bọn họ.
Shen không để ý tới đám người đó, anh nhìn Phong sau đó cười cười nói:
Những ánh mắt vẫn nhìn về phía hắn, nhưng lúc này là ánh mắt kinh ngạc lẫn
kính nể.
Phong không biết việc có điểm tuyệt đối có ý nghĩa thế nào, hắn chỉ quan tâm
rằng mình đã qua rồi.
Hắn không nói gì chỉ giữ nụ cười hết sức bình tĩnh.
Điều đó lại khiến đám người Shen nghĩ rằng hắn thực sự tài giỏi, nghĩ rằng hắn
hoàn toàn tự tin với kết quả này nên mới không tỏ thái độ bình tĩnh như vậy.
Đám người phía dưới dần giải tán.
Khu sân lại trở thành một mảnh tĩnh mịch, yên ắng, chỉ còn tiếng "xào xạc" của
gió thổi vào mấy cành cây.
o0o
Phong trở về phòng mình.
Hắn mấy hôm nay đã không tắm rồi, trên người đã có mùi khó chịu.
Hắn loay hoay lục lọi trong cái tủ nhỏ cuối cùng cũng tìm thấy một bộ y phục
vừa dáng người.
Nhưng nơi đây không có phòng tắm.=.=
Cũng không tỏ ra bực bội. Không hiểu sao từ lúc nào, mỗi khi gặp khó khăn thì
người hắn nhớ đến không phải cha hắn nữa, mà là Lan.
Phong mở miệng hỏi cô:
Sau một lúc như đang tìm kiếm, thanh âm nhỏ nhẹ của cô trả lời lại hắn:
Nghe cô nói vậy, mắt hắn sáng lên vui mừng. Hắn cười cười bất giác nói ra một
câu:
Như nhận ra mình vừa nói gì, hắn trở nên im bặt.
Một lúc yên lặng...
Giọng nói ngây thơ của Lan vang lên:
Hắn cứng người thầm nghĩ " Không biết là do cô là hệ thống nên không biết hay
bởi vì tâm hồn cô ngây thơ trong sáng giống trẻ con nữa Lan à!"
Sau đó hắn gượng cười đổi chủ đề:
Lan "vâng" một tiếng rồi chú tâm vào việc dẫn đường cho hắn.
o0o
Đi theo hướng dẫn của Lan, vào sâu vào một khu rừng trên núi, hắn cuối cùng
cũng tới được con suối.
Đang đinh cởi đồ ra thì như nhớ tới điều gì, hắn nghiêm giọng nói:
Lan, anh biết em có thể quan sát mọi thứ qua con mắt trái của anh.
Em có thể nhắm mắt lại đến khi anh bảo mở thì mới được mở ra nghe chưa?
Cô nghe Phong nói nghiêm túc vậy cũng không tò mò nhiều liền nghe theo hắn.
Phong soi xuống dòng suối thấy con mắt trái đã trở lại màu tím nhạt vốn có của
hắn thì mới yên tâm cởi đồ ra tắm.
Ánh dương quang chói lọi trên bầu trời xanh ngắt kia rọi xuống khu rừng này.
Qua những tán lá dày cũng chỉ có vài tia nắng chiếu được xuống mặt đất.
Khu rừng lúc này chỉ có tiếng chim hót từ đâu vọng lại cùng tiếng côn trùng
kêu rả rích.
Sau một hồi tắm rửa bên dòng suối tươi mát, Phong lúc này đã cảm thấy thoải
mái hơn rất nhiều.
Lên bờ, tiến đến một cái cây gần đó, lấy xuống bộ y phục mặc lên người.
Chật vật một lúc hắn mới mặc được.
Sau khi tự thấy ổn rồi hắn mới nói Lan mở mắt ra. Con ngươi bên trái hắn lại
biến thành một màu xanh lục nhạt. Giọng nói đó lại vang lên:
Xong rồi hả anh Phong? Chúng ta về chưa vậy?
Ừ, về thôi!
o0o
Trên đường về.
Nhìn cảnh vật trong rừng, Phong lại nghĩ đến con mắt trái của mình bèn tò mò
hỏi Lan:
Anh thấy con mắt này của anh có gì đó đặc biệt phải không Lan?
Liệu nó có thể nhìn được xuyên vật thể hay nhìn trong đêm không, hay đại
loại vậy đó.
Lan bình thản trả lời:
Hắn chỉ hỏi vu vơ vậy đâu ngờ lại được, ngây người ra đó, hắn vui mừng thầm
nghĩ " Thiệt là kỳ diệu quá mức, không biết còn bí mật gì nữa không ta?"
Trong khi hắn còn suy nghĩ, giọng nói trong trẻo pha chút tinh nghịch của Lan
vọng lên:
Hắn còn chưa kịp trả lời thì bất chợt con mắt trái của hắn hơi đau một cái,
theo phản xạ thì liền nhắm chặt vào.
Khi mở mắt ra, hắn không khỏi kinh ngạc trước những gì hiện ra trước mắt hắn.
Hiện lên là khu rừng với những màu xanh biểu trưng cho nhiệt độ thấp, thỉnh
thoảng xuất hiện một vài đốm đỏ nhảy nhót linh tinh, chính là mấy con sóc.
Hệ thống quan sát thân nhiệt!
Hắn phấn khởi đảo mắt nhìn xung quanh cả, vui mừng nói:
Lan giả bộ phụng phịu:
Hắn lại nhăn nhở cười tươi. "Thật là đáng yêu mà, ha ha!"
Đang thầm nghĩ vậy, bất chợt thông qua quan sát hồng ngoại, hắn phát hiện ra
một thân ảnh con người cách không xa chỗ hắn đang đứng là bao.
Hắn dừng lại quan sát những hành động có phần kỳ quái, khả nghi của người đó.
Nhận thấy Phong cứ đứng đó, Lan thúc giục:
Nghe Lan nhắc nhở, Phong cũng bỏ đi, quay người phóng thẳng về học viện.