Vô Đề.


Người đăng: Deadorlie123

Không hổ cho cái danh ninja giáp cao đẳng, bằng những bước di chuyển cũng như
tính toán rất cẩn thận, gã ninja đã thành công tặng cho tên địch nhân nguy
hiểm một dao trí tử. Như đã nói, độc tố trên lưỡi dao chắc chắn giết chết bất
kỳ sinh vật nào, tên địch nhân khó nhằn trước mặt hiển nhiên không thể là
ngoại lệ.

Như khẳng định chiến thắng đã thuộc về bản thân, gã ninja lòng thả lòng đôi
phần, khóe miệng hiện tia cười đắc ý. Tiêu diệt một cường địch, trả thù thành
công cho đồng đội, bảo sao gã không vui mừng cho được.

Đang trong giây khắc tận hưởng mùi vị của kẻ chiến thắng, rất nhanh nụ cười
trên khóe miệng tên ninja lập tức tắt ngấm, thay vào đó là sự hoang mang tột
độ.

Một tiếng "bùm" khẽ vang lên tưởng như rất nhỏ bé mà đối với gã ninja lại nặng
nề tựa sấm nổ.

Làn khói trắng nhạt nhòa hiện lên rất nhanh rồi tan biến. Trước mắt gã, tên
địch nhân mà gã tin tưởng mình giết đã biến mất. Nơi lưỡi dao đâm sâu vào sườn
trái đối phương giờ đây đang lại nằm im lìm vô hại trong một khúc gỗ.

Như cảm nhận được mùi vị nguy hiểm, gã ninja bằng tốc độ cực nhanh đổ thân về
phía trước. Dẫu vậy, gã không tài nào thoát khỏi một kiếm ở khoảng cách rất
gần. Phía sau gã, thân ảnh Hunter hiện diện mà trên mình không mang chút
thương tích, ngược lại còn mạnh mẽ tung ra một đường kiếm. Một kiếm đơn giản
này cũng đủ để gây ra cho tên ninja một vết thương nặng.


  • Thuật thế thân?! Ngươi... Rốt cuộc là kẻ nào??? - Cắn răng chịu đựng đau
    đớn từ vết rạch dài sau lưng, gã ninja cực khổ cất giọng hỏi. Có thể thấy rõ
    trong ánh mắt gã là sự hoài nghi không hề nhỏ.

Hunter lạnh nhạt nhìn tên ninja nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, ánh mắt tuy
không lộ ra nhưng vẫn tạo cho đối phương cảm giác uy hiếp mãnh liệt, tựa như
ánh nhìn của con sói hung tàn trước một con cừu yếu hèn.


  • Người chết không có quyền hỏi. - Chĩa lưỡi kiếm thẳng mặt đối phương, giọng
    nói mang đầy tính tử vong được Hunter phun ra một cách hết sức tự nhiên.

Gương mặt gã ninja trở lên cứng ngắc khó coi, dưới ánh trăng đêm, làn da tái
nhợt vì vết thương phía sau trông càng thảm hại hơn. Như lâm vào tuyệt vọng,
gã gục đầu, hai tay buông lỏng, khóe miệng khẽ rên rỉ vài thanh âm khàn đặc.


  • Ha ha... Ha ha...! - Đột nhiên gã ninja cười phá lên điên loạn, và rồi, gần
    như đồng thời điểm, một tiếng "Phập" dứt khoát vang lên.

Là gã tự động lao đến lưỡi kiếm của Hunter. Loại hành động tự sát điên rồ của
gã khiến Hunter trong thoáng chốc bất ngờ. Chỉ chờ có vậy, gã ninja liền chớp
lấy thời cơ. Một tay gã bám chắc lấy tay cầm kiếm của Hunter, nhất quyết không
buông. Còn tay kia, không mang theo chút vũ khí, chỉ đơn giản là dùng tốc độ
nhanh như cắt hướng đến yết hầu Hunter.

Khoảng cách là rất gần, mắt thấy năm đầu ngón tay của đối phương chỉ chút nữa
bóp nát yết hầu của mình, Hunter đành hơi cúi đầu xuống, đồng thời đổ người ra
sau, gia tăng khoảng cách an toàn.

Như đã dự liệu trước, trong phút chốc, ánh mắt cũng như nụ cười khóe miệng gã
ninja hiện lên nét gì đó rất điên loạn mà đầy toan tính.


  • Giờ thì... Để xem ngươi là...

Một tiếng "Xoạt" nhỏ vang lên.

Miếng vải đen che đi gương mặt Hunter bấy lâu hiển nhiên không chịu được áp
lực từ tay của gã ninja, rất nhanh liền bị xé rách làm hai nửa.


  • Cái gì?! - Gã ninja không tin vào thị giác bản thân, cả kinh thốt lên. -
    Ngươi... Không thể nào?! Chẳng phải ngươi đã ch... Hự...

Lời nói còn chưa dứt khỏi miệng liền đó đã bị chặn lại. Hoàng Phong, hay đúng
hơn lúc này nên gọi là Hunter, cái gương mặt trông như không chút cảm xúc
không hề thay đổi. Nhưng, nếu để ý kỹ ánh mắt của hắn, đôi đồng tử như lóe lên
ánh tím mờ nhạt đem lại sự sợ hãi không lời lý giải.

Là Hunter hắn cảm thấy khó chịu. Hắn không vui, không hài lòng. Hắn thừa nhận
tên ninja trước mắt là một đối thủ khó chịu, tuy nhiên, hắn không cho đối
phương là ngang tầm với bản thân. Việc để một kẻ như thế công kích thành công
trong phút cuối là không thể chấp nhận, ít nhất đó là ý nghĩ bản thân hắn.

Nhưng rốt cuộc mọi chuyện đến đây là chấm hết.

Hunter lạnh nhạt vẩy dòng máu trên lưỡi kiếm. Đôi chân bước dần xa, để lại
phía sau là thân xác tên ninja còn quỳ trên mặt đất, thứ chất lỏng tanh nồng
túa ra thành dòng nơi yết hầu trần trụi không đầu. Xung quanh, hai mươi tử thi
nằm im lìm trên nền đất khô nay đã thấm máu. Gió đêm thoáng lướt, đem cái mùi
tanh tưởi của cái chết hòa vào không khí.

Phía bên kia, cuộc chiến của Talon và Katarina đã đến lúc kết thúc. Ngay khi
bóng dáng Hunter dưới lớp áo choàng đi tới, cũng là lúc lưỡi dao của Talon cắt
một đường gọn nhẹ trên yết hầu tên ninja cuối cùng.


  • Ôi chà! Vất vả cho ngươi rồi! - Katarina đùa cợt Hunter. Cô ta cười nửa
    miệng, ánh mắt sáng quắc hướng về phía quán trọ - Ta có nên "ăn" gã đó luôn
    không nhỉ?

Là gã kiếm sĩ đó. Hunter nhìn theo. Gã đang rời đi, là đi về hướng đông! Không
lẽ gã muốn đến Noxus? Liệu có nên ngăn gã ta ngay tại đây? Dù vừa mới trải qua
một cuộc giao chiến với cả đám ninja nhưng có thể khẳng định ba người Hunter
vẫn đủ sức để có thể giết chết gã kiếm khách. Song, để thực hiện được điều này
cũng tương đối phiền phức.

Hunter khẽ nhíu chân mày một chút, đôi mắt xoáy vào thân ảnh Yasuo đang đi xa,
dần biến mất trong đêm. Tuyệt nhiên hắn không có ý định ngăn cản.


  • Được rồi, còn nhiều sức vậy, chúng ta lên đường ngay bây giờ. - Hunter nói
    đoạn, lấy ra một mảnh vải đen thay thế cho chiếc khăn che mặt bị rách rồi
    không đợi hai người Talon, Katarina trả lời mà bước đi về con ngựa của mình.

oOo

Trên bầu trời, những dải mây dày xám đen tựa như một con quái thú sớm đã nuốt
chửng ánh trăng. Màn đêm vì thế mà lại trở nên hôn ám, ảm đạm và lạnh lẽo thêm
vài phần.

Không lâu sau khi ba người Hunter xuất phát. Tại một khoảng đất nhỏ nằm trên
nơi xảy ra cuộc chiến khi trước. Dưới bóng tối u ám, một vật thể màu đen bất
thình lình đâm xuyên lên từ lòng đất. Thứ đó tiếp tục trồi lên một cách nhanh
chóng, cho đến khi hiện rõ nguyên hình.

Là gã ninja chỉ huy!? Gã còn sống?

Hiển nhiên là bằng một cách nào đó hắn đã thành công giữ lại cái mạng nhỏ của
mình. Nhận thấy không còn mối nguy hiểm, gã ta mới thả lỏng đổ người nằm ngửa
trên nền đất đá lạnh ngắt rồi cố gắng điều hòa nhịp thở gấp gáp của bản thân.

Đôi mắt đầy suy tư của gã hướng lên bầu trời âm u, nhưng giờ phút này gã đâu
còn quan tâm đến xung quanh. Thứ gã nhìn thấy chỉ là hình ảnh đôi mắt màu tím
đầy đang sợ, nó xoáy sâu như thấu tâm can của kẻ đối diện, mà trên hết... Thân
phận của kẻ đó.


  • Hoàng Phong!? Chính là hắn. Chẳng lẽ tin tức hắn chết trong trận chiến với
    Noxus là giả? Thật khó mà tin được, giờ đây hắn ta lại về phe của đám man rợ
    Noxus. Thậm chí còn không nhận ra đồng môn cũ... Khụ khụ... - Gã ta ho như một
    lão già rồi lại cười khẩy đầy cay nghiệt. - "Đồng môn"? Nực cười! Một kẻ phản
    bội thì hai cái chữ "đồng môn" thì có ý nghĩa gì. Mẹ kiếp nhà ngươi, không
    phải là ta sớm dùng thuật phân tách(1) thì có lẽ ngày hôm nay cũng phải đi
    theo gót sáu mươi anh em mà lên thiên rồi.

(1) Thuật phân tách: Một nhẫn thuật đặc biệt chỉ thực hiện được bởi ninja cao
đẳng trở lên (có trường hợp ngoại lệ ninja giáp cao đẳng cũng có thể thực
hiện). Nhẫn thuật sau khi thi triển sẽ cho phép người dùng tách đôi bản thể
thành hai trong thời gian có hạn và lực lượng cũng chỉ bằng một nửa so với ban
đầu.

Gã ninja đứng dậy, đảo mắt nhìn những người đồng đội của mình lần cuối coi như
một lời từ biệt đơn giản. Còn bây giờ, gã cần trở về Ionia, trở về học viện
ninja càng nhanh càng tốt. Thông tin Hoàng Phong vẫn còn sống và đặc biệt đang
nằm dưới quyền lực của Noxus chắc chắn sẽ gây ra không ít biến động cho Ionia
nói chung cũng như học viện ninja nói riêng. Một người có thể coi là một người
hùng của Ionia trong công cuộc kháng chiến chống đế chế Noxus tàn bạo, vậy mà
giờ đây lại trở thành kẻ phản bội. Điều này thực sự quá khó tin và khó mà chấp
nhận.

Trong đêm, thân hình có phần tiều tụy của gã ninja bắt đầu di chuyển một cách
khiêm tốn. Đây là hậu quả của việc không thể thu hồi thuật phân tách. Với tốc
độ này, có lẽ sẽ phải mất nhiều thời gian hơn dự kiến.

Đang còn thầm than thở về tốc độ đáng thất vọng của bản thân, nét mặt gã ninja
đột ngột trở nên cứng ngắc. Dường như cùng một thời điểm, trong không trung
phía sau lưng gì truyền đến âm thanh xé gió. Rất nhanh, rất mạnh, rất sắc và
mang đầy tính tử vong. Đó là những gì gã có thể hình dung.

Không thể tránh! Những gì gã kịp làm chỉ là một cái liếc mắt đầy hoảng sợ về
phía sau và bất lực chờ đợi thứ mà ngay sau đây sẽ giết chết gã.

Một giây... Rồi cả chục giây nữa trôi qua... trong bình yên.

Trước mắt gã chỉ là khoảng không trống vắng kèo dài tưởng chừng như vô tận.
Cơn gió lạnh tanh phả vào làn da tái nhợt, đẫm mồ hôi khiến gã bất giác run
lên một hồi.


  • Không có gì cả?! Là ảo giác?! - Gã ta lẩm bẩm đầy hoài nghi. Thứ áp lực uy
    bức khi nãy không thể nào là do gã tưởng tượng ra, vậy đó là gì? Dĩ nhiên gã
    không thể biết, điều khôn ngoan nhất vào lúc này là rời khỏi đây càng nhanh
    càng tốt.

oOo

Tại một địa điểm cách khá xa quán trọ.

Dưới một thân cây già cỗi mọc trơ trọi giữa mảnh đất hoang vu, nó đơn độc
chống trả trước những cơn gió lớn, hệt như con người đang ngồi cạnh đó.

Yasuo thu mình dựa vào gốc cây sần sùi, thô cứng. Thoạt trông qua tưởng như gã
đang ngủ, mà thực tế lại không phải vậy.

Cũng là do màn đêm bủa vây nên không thể rõ ràng, nhưng có thể khẳng định tình
trạng Yasuo có gì đó không ổn. Gã ta cứ lúc lúc lại gập người ho lên những
tiếng đầy nặng nhọc và có phần đau đớn.

Một làn gió lạnh nữa lại đến, sợi tóc dài lất phất trước gương mặt tái xám của
Yasuo. Gã ta nắm chặt lấy thanh kiếm thân thuộc, người chiến hữu đồng hành
cùng gã bấy lâu nay. Gã ta hướng ánh nhìn sắc lạnh vào khoảng không u tối phía
trước, giọng điệu không chút thiện ý:


  • Rốt cuộc là kẻ nào, còn không mau xuất hiện!!!


Liên Minh Huyền Thoại Phiêu Lưu Ký - Chương #40