Hunter.


Người đăng: Deadorlie123

Hunter !

Chính là tên của kẻ mặc áo choàng.

Hunter !

Một cái tên thể hiện đúng bản chất của kẻ đó. Một thợ săn, một thợ săn người !

Cái tên Hunter này cũng chỉ xuất hiện chưa được bao lâu nhưng những gì nó để
lại là rất ấn tượng, chí ít cũng là đối với tầng lớp trung và hạ của thành phố
này.

Hunter thực sự là một người rất bí ẩn, ngay cả khuôn mặt của hắn e cũng chỉ
dưới chục người nhìn thấy trực tiếp. Thường thì Hunter luôn khoác lên chiếc áo
choàng che kín cả khuôn mặt. Tất cả mọi người biết được là Hunter làm việc cho
thượng tầng thành bang Noxus. Thường thì nhiệm vụ của hắn là loại bỏ những
phần tử cực đoan gây nhiễu loạn hoặc những kẻ gây ảnh hưởng xấu đến giới cầm
quyền Noxus.

Ví dụ đơn giản như tên Baby kia. Baby là kẻ gây ra vài cuộc phản động chống
lại một quý tộc hạng thấp trong khu vực này. Để có thể tồn tại, nhà quý tộc đã
cầu sự trợ giúp từ tầng trên, và kẻ được cử đến để giúp đỡ là Hunter.

Hiệu suất thành công của Hunter được biết là 100%. Vì vậy, cũng không ngạc
nhiên gì khi hiện giờ tên Baby chỉ còn là cái xác không đầu. Một khi tên đầu
sỏ chết thì chẳng lý nào đám đàn em kia dám kháng cự. Phản động sẽ chấm dứt,
nhiệm vụ hoàn thành, và như thế lại xuất hiện thêm một câu chuyện về Hunter.

Quay lại với hiện trường. Sau khi xác nhận danh tính của đối phương, mấy tên
đàn em của Baby chẳng còn thiết tha gì đến chuyện trả thù mà chỉ biết vắt chân
lên cổ chạy thục mạng, chẳng thằng ngu nào lại muốn ở lại chịu chết cả.

Người phụ nữ chứng kiến một màn do Hunter tạo nên thì không khỏi kinh ngạc. Ít
nhiều cô cũng nghe người khác đồn đại về danh tính Hunter nhưng khi ấy cô
không để ý cho lắm, cô chẳng thể ngờ trong lúc mình bị đẩy vào đường cùng thì
lại được cứu bởi Hunter.

Sau một hồi bất động nhìn Hunter thì người phụ nữ như sực nhớ ra đứa con đang
bất tỉnh thì ngay lập tức bỏ qua Hunter mà đứng dậy chạy tới chỗ đứa con.

Rất may mắn là sau một hồi lay động thì cô bé con đã tỉnh lại, tuy nhiên do va
chạm với mạnh nên phần đầu cô bé đang không ngừng rỉ máu. Với vết thương như
thế này thì bắt buộc phải đưa cô bé đi chữa trị, nếu không kết cục sẽ là chết
vì mất máu.

Nhưng chữa trị hiển nhiên sẽ tốn nhiều chi phí, trong khi đó cô còn chẳng đủ
tiền ăn thì lấy đâu tiền cứu con mình. Chẳng lẽ cứ thế để đứa con duy nhất
chết trong vòng tay của mình ?

Trong khi người phụ nữ hoảng loạn khóc lóc không biết nên xử trí thế nào thì
bất chợt trên tay cô đã xuất hiện một túi nhỏ màu đen. Cô ngạc nhiên nhìn cái
túi nhỏ trong tay rồi ngước lên nhìn thân ảnh người phía trước.

Đó là Hunter !

Dù Hunter không thuộc loại cao to nhưng trong mắt cô lúc này thì thân ảnh hắn
lại to lớn lồng lộng đến lạ kì, và cho dù không nhìn rõ dung mạo Hunter nhưng
cô cũng có thể lờ mờ nhìn được ánh mắt tưởng chừng như lạnh lùng mà thực chất
lại rất ấm áp.

Đáp lại cái nhìn của cô hắn chỉ khẽ gật đầu tỏ ý mở cái túi ra. Cô cũng không
ngần ngại mở nó ra, bên trong là một số tiền rất lớn, ít nhất là đối với một
người nghèo khổ như cô. Với số tiền này cô có thể cứu chữa cho con mình, có
thể sẽ giúp cô thêm phần nào đấy trang trải cho cuộc sống cực khổ của mình.

Trong khi cô còn suy nghĩ mông lung, giọng nói trầm ổn của Hunter bỗng vang
lên:


  • Mặc nó vào rồi mau đi.

Không để cô kịp phản ứng, trên vai cô đã xuất hiện thêm một chiến áo. Chính là
chiếc áo choàng đặc trưng của Hunter.

Dù rất bất ngờ nhưng cô vẫn nhận lấy nó. Khi cô quay lại đã chẳng thấy bóng
dáng Hunter, hắn đã rời đi. Những gì còn lại của hắn là một chiếc áo choàng,
một số tiền lớn và một sự ấm áp khó tả.

o0o

Hunter sau khi bỏ đi liền rẽ vào một cửa hàng, ngay khi trở ra đã xuất hiện
thêm một chiếc áo choàng.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, vì vậy Hunter chẳng có lý do gì ở lại đây. Hắn như ẩn
mình dưới khung cảnh ồn ào, náo nhiệt xung quanh, một thân lặng lẽ thẳng đi
con đường lớn, con đường dẫn lên mặt đất.

Sau đó chẳng mấy chốc hắn đã rời khỏi lòng đất. Quang cảnh trên này cũng có
đôi chút sáng sủa, sạch sẽ hơn so với bên dưới. Tuy vậy, đối với Hunter mà nói
thì bên dưới hay bên trên cũng như nhau cả thôi, chỉ là một cảnh tăm tối bủa
vây, nguy hiểm rình rập. Thực sự mà nói cuộc sống nơi đây đối với Hunter hắn
quá mức nhàm chán, quá mức vô nghĩa.

Hunter hắn sống chỉ biết một điều là phải hoàn thành nhiệm vụ được giao. Và
thường thì trong hay sau khi xong nhiệm vụ Hunter cũng không có ý giúp đỡ
những người khác.

Trường hợp ngày hôm nay chỉ là một ngoại lệ. Hắn đã có ý định bỏ đi nhưng khi
chứng kiến hoàn cảnh của hai mẹ con kia hắn đã đổi ý định. Hắn không rõ vì
sao, có lẽ trong thâm tâm một kẻ không nhận được tình thương của mẹ như hắn
bỗng nổi lên lòng thương hại ?

Đến đây hắn mới nhận ra quá khứ mình tựa như bị che phủ bởi trùng trùng điệp
điệp lớp sương mù, những ký ức hết sức mờ nhạt.

Nghe nói lại nguyên nhân hắn bị như vậy cũng là vì cuộc chiến đó, cuộc chiến
xâm lược Ionia của Noxus cách đây không lâu.

Theo Warwick đại nhân kể lại thì đó là một cuộc chiến hết sức khốc liệt nhằm
mở đường thoát cho quân Noxus. Rất nhiều quân sĩ Noxus phải bỏ mạng, Hunter
hắn cũng bị thương rất nặng trong cuộc chiến, cái chân phải của hắn bị như
hiện giờ cũng là hậu quả của cuộc chiến ấy. Và mất mát hơn cả chính là ký ức
hắn cũng biến mất.

Đó là tất cả những gì hắn được cho biết.

Vừa đi vừa nghĩ như vậy cuối cùng Hunter cũng đến nơi báo cáo nhiệm vụ. Tại
đây cũng có một người đang chờ sẵn hắn. Một người không mấy xa lạ nhưng cũng
chẳng thân thiết gì với Hunter. Người đó là một đầy tớ của Warwick đại nhân,
Kraus thì phải.

Không cần tên Kraus nói Hunter hắn cũng đoán được lý do Kraus đến đây. Chỉ có
thể là một nhiệm vụ lớn đang chuẩn bị được chuyển cho Hunter hắn đây mà.

Sau khi báo cáo nhiệm vụ, Hunter cùng Kraus có trao đổi vài câu rồi cả hai
cùng rời đi.

o0o

Địa điểm gặp mặt không đâu khác chính tại thủ phủ của Warwick, đồng thời cũng
là nơi ở hiện nay của Hunter.

Đi qua dãy hành lang u vắng, hai người Hunter cũng đã đến phòng của Warwick.
Nếu so với dãy hành lang kia thì trong này còn có phần u ám hơn. Nhưng có lẽ
ra vào nhiều thành quen nên hai người không để tâm nhiều.

Ngay khi hai người bước vào đã bắt gặp Warwick ngồi trước một cái bàn giữa
phòng, bộ dạng chờ đợi. Thấy Hunter, Warwick đã cất tiếng:


  • Đã tới đây rồi không nhất thiết phải dùng "nó".

"Nó" ở đây mà Warwick nói đến là chiếc mũ trùm, ý ở đây là không cần che diện
mạo khi ở trước mặt Warwick hắn. Hunter cũng nhận ra ý tứ này nhưng không bỏ
xuống mà chỉ lạnh nhạt nói:


  • Thói quen, mong ngài bỏ qua.

Warwick không ép buộc, nói:


  • Ngươi không muốn thì thôi vậy. Mà chắc ngươi cũng đoán được lý do ta cho
    gọi tới đây chứ.


  • Xin đại nhân nói rõ hơn.


Warwick hơi quay người đi, khẽ thở dài một hơi, nói:


  • Như ngươi cũng biết rồi đấy, cuộc chiến với Ionia thất bại khiến Noxus gặp
    phải không ít khó khăn. Nếu cứ duy trì tình trạng như vậy thì Noxus sẽ chỉ
    càng lúc càng suy sụp thôi.

Dưới chiếc mũ trùm, Hunter khẽ cau mày:


  • Xin ngài nói thẳng vấn đề chính.


  • Thẳng thắn lắm ! - Warwick tán thưởng một câu, lại nói: - Vậy ta không vòng
    vo nữa, chính xác mọi chuyện là thế này... thế này...


Một lúc sau.


  • Những gì cần nói ta đã nói rồi, chuyện còn lại là nhờ cả vào ngươi.

Nhìn bản mặt cười cười của Warwick, Hunter không trả lời mà chỉ gật đầu tỏ ý
đã hiểu. Dù đang phục vụ dưới trướng của Warwick nhưng Hunter chẳng hề đánh
giá cao con người này. Hắn còn làm việc ở đây có lẽ chỉ để báo đáp ơn cứu mạng
của Warwick trong trận chiến đã kể.

Nói trắng ra là Hunter không ưa tên Warwick này. Ngoài sự thâm trầm nham hiểm
ra thì Warwick chẳng có gì khiến hắn chú ý. Với cách làm việc của Warwick thì
chỉ cần ngươi không có ích sẽ ngay lập tức bị loại bỏ, còn nếu ngươi có chút
lợi ích thì gã chẳng ngại thủ đoạn chiếm bằng được ngươi.

Sau khi nghe Warwick dặn dò vài câu nữa Hunter cũng cáo từ về phòng nghỉ ngơi,
trong phòng chỉ còn hai người Warwick và Kraus.

Giữ thái độ trầm mặc từ đầu, Kraus lúc này mới bước lên, hơi cúi người, giọng
điệu có chút lo lắng:


  • Ngài cứ thế giao việc quan trọng như vậy cho hắn ? Tại hạ thật không hiểu
    hắn vì sao được đại nhân chú trọng như vậy ?

Warwick nở nụ cười thâm trầm:


  • Có thể nói vì hắn có tài, cũng có thể nói là do ta cảm thấy hứng thú.


  • Chỉ thế thôi ?! Có lẽ ngài nên nhớ hắn chính là...


  • Kraus ! - Warwick không đợi Kraus nói hết mà lên giọng chặn lại: - Không
    cần ngươi nhắc, ta tự biết thế nào. Hắn bây giờ không còn là hắn khi trước
    nữa, hắn giờ đã là người của ta. Tiện đây ta cũng nhắc ngươi, về thân phận của
    hắn cũng chỉ ba người biết, nếu có lộ ra thì kẻ đó chỉ có thể là ngươi, mà
    ngươi cũng biết hậu quả rồi chứ ?!


Nói đoạn Warwick theo thói quen nhếch mép nở nụ cười đúng chuẩn một tên giảo
hoạt. Còn Kraus cúi thấp đầu nghe theo nhưng trong lòng thầm tỏ ý không phục.

o0o

Nửa đêm.

Trong một căn phòng không lớn cũng chẳng nhỏ, đồ dụng đã ít còn đơn điệu. Thứ
đáng chú ý nhất cũng chỉ có chiếc giường gỗ nhỏ. Nằm trên đó lúc này là một
thân ảnh nam nhân, do người này ngay cả đi ngủ cũng che mặt nên chẳng thể nhận
rõ diện mạo.

Bất quá, tại nơi thủ phủ Warwick có kẻ giấu cả gương mặt khi ngủ như thế này
xem chừng chỉ có duy nhất một người. Hắn không ai khác là Hunter. Hắn lúc này
đã thực sự chìm vào giấc mộng.

Trong mơ.

Tại một nơi mà không gian rộng lớn tưởng như vô tận, khắp nơi chỉ tràn ngập
một màu trắng xóa. Lúc này, thân ảnh Hunter trông mới nhỏ bé làm sao, thật
giống một hạt cát trong cả một sa mạc cát.

Hunter khi này không còn ẩn thân sau chiếc áo choàng như mọi khi, che đi khuôn
mặt chỉ có một chiếc khăn để lộ ra đôi mắt màu tím. Đôi mắt này toát ra một
cái gì đó rất đặc biệt, rất bí ẩn. Bất quá, hiện giờ cũng không rõ cụ thể nó
là thế nào.

Dù toàn thân cứ lơ lửng trôi nổi một cách vô định nhưng Hunter không có ngạc
nhiên hay lo lắng. Hoặc cũng có thể là chẳng kịp mà biểu thị thái độ, bởi vì,
không gian xung quanh hắn ngay lúc này đây đã xảy ra dị biến.

......

hơi hơi nản ~_~


Liên Minh Huyền Thoại Phiêu Lưu Ký - Chương #34