Người đăng: Deadorlie123
" Lạnh? cái lạnh này? quen thuộc quá, giống như...."
Phong khi nãy còn đang nằm bất động như chết bỗng dưng ngồi phắt dậy, quang
mang quét một vòng xung quanh.
Đây chính là không gian trong hệ thống, tuy nhiên, không gian trong này quả
thực quá khác so với hai lần trước hắn ở đây. Đây đâu còn chỉ là một không
gian màu đen vô tận nữa mà đó giống như một thế giới mới vậy.
Có bầu trời trong xanh cùng cả vài dải mây trắng phiêu diêu bay theo gió, có
ánh nắng vàng của mặt trời, có đất, có nước, có cỏ cây, hoa lá, thú vật,...
còn có cả các công trình đồ sộ nữa. Hắn có thể cảm nhận được hương thơm ngào
ngạt từ cánh đồng hoa trải dài mênh mông vô tận phía trước, có thể cảm thấy
được cơn gió mát nhẹ nhàng lướt qua hắn như một bàn tay vô hình đang dịu dàng
vuối ve hắn. Nói tóm lại thì những thứ xung quanh đây quá mức tươi đẹp, quá
mức chân thực.
Giọng nói đó, giọng nói dịu nhẹ mà thanh ngọt đó, mỗi lần hắn nghe được nó như
khiến cho tâm hồn hắn thêm phần thanh thản, vui vẻ hơn. Hắn chuyển mình quay
lại.
Cảnh vật không gian thay đổi quá nhiều, thế nhưng, vẫn có duy chỉ một điều
không thay đổi, là người con gái đó. Vẫn như ngày đầu hắn gặp, vẫn là bộ váy
trắng tinh không chút vấy bẩn, vẫn là hình dáng đó, vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn
xinh xắn tựa thiên thần khiến ai cũng phải động lòng. Đôi mắt cô long lanh đầy
thánh thiện nhìn hắn khiến hắn cũng có chút bối rối.
Nghe hắn hỏi vậy, cô cũng chưa có trả lời ngay mà cất từng bước chân nhẹ nhàng
như bay chẫm rãi tiến về phía hắn, cô nhìn xoáy sâu vào đôi mắt hắn một hồi
rồi mới nói.
Ngừng một vài giây sau đó cô nói tiếp, lần này giọng nói mang theo cả bao cảm
xúc lẫn lộn, phức tạp của cô.
Nói đoạn cô sà vào người hắn mà khóc nức lên. Hắn đưa tay ra ôm lấy thân ảnh
nhỏ bé của cô áp vào ngực mình, một cảm giác ấm áp cả về thể xác lẫn tinh
thần. Hắn biết cô thực sự rất lo lắng cho hắn, và nếu hắn chẳng may có chết
thì cô cũng không còn tồn tại nữa, hay nói cách khác là mạng sống của hắn cũng
chính là của cô. Liệu có phải hắn đã quá ích kỉ mà không nghĩ đến cô chăng.
Hai người họ một nam, một nữ cứ đứng bất động trong tư thế đó không biết bao
lâu sau, mãi cho đến khi Phong sực nhớ ra điều gì thì mới cất tiếng hỏi.
Nghe hắn hỏi, Lan từ từ đẩy người ra, ngước đôi mắt còn ngân ngấn nước lên
nhìn hắn trả lời.
Đơn giản thôi, bởi vì anh ở đây chỉ là tâm thức của anh mà thôi, còn thể
xác của anh vẫn còn ở ngoài kia.
Ồ, ra là thế!
Hắn ồ lên một tiếng rồi lại nói tiếp.
Nghe hắn hỏi vậy, Lan bỗng chốc rơi vào trầm mặc vài giây như đang lục lọi dữ
liệu.
A! có rồi!
Có rồi à? Cách nào vậy? - Phong cười cười đầy hy vọng nhìn cô, nhưng câu
nói tiếp theo của cô thật là khiến hắn như một người bình thường vừa nhặt được
cả một đống tiền rồi bỗng phát hiện ra toàn bộ số tiền đó là tiền giả vậy.
Cách đó đơn giản thôi, chỉ cần anh cứ bị bất tỉnh hôn mê thật nặng như lần
này là được thôi! hì hì.
Vậy à, có lẽ ta cũng chỉ có cách đó thôi nhỉ! - Hắn thất vọng nói.
Kìa! Anh đừng thế chứ, chắc sẽ có cách khác thôi mà!
Ừm, nếu thực sự không thường xuyên tới đây được vậy thì ta phải trân trọng
khoảng thời gian này mới được.
Nói đoạn, hắn bất chợt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lan rồi kéo theo khiến cô có
chút hơi bất ngờ nhưng cũng liền đó đi theo Phong.
Không gian trong này trải qua quá trình xây dựng của Lan từ một vùng không
gian với duy chỉ bao phủ là một màu đen lạnh lẽo vô tận thành một thế giới
sống động, xinh đẹp, thơ mộng tựa như thiên đàng mà người ta hay nói tới vậy.
Trên một con đường mòn trải dài tưởng như vô tận, hai người Phong và Lan cùng
tay trong tay mà dạo đi. Họ vừa đi vừa cười đùa nói chuyện vui vẻ, vừa cùng
nhau thưởng thức cảnh đẹp nơi này. Dọc hai bên đường là những cánh đồng hoa
mênh mông, bát ngát đên tận đường chân trời. Trông nó tựa như là một bức thảm
vô cùng khổng lồ được tạo nên từ vô vàn những bông hoa vơi muôn màu muôn vẻ
đua nhau khoe sắc dưới ánh nắng vàng rực rỡ. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua
mang theo hương thơm ngào ngạt của hoa như muốn làm say lòng người.
Chính những khoảnh khắc này, những khoảnh khắc cùng người con gái ấy thường
thức cái vẻ đẹp bình dị mà cao quý của phong cảnh nơi đây, được nắm tay người
đó mà trò chuyện hay đơn giản chỉ là lặng lẽ ngắm nhìn nụ cười đáng yêu của
cô. Tất cả những gì liên quan tới cô đều rất đáng để hắn trân trọng, đáng để
nhớ, bởi vì hắn sợ, hắn sợ đây chỉ là một giấc mộng, khi hắn tỉnh lại sẽ chẳng
còn lại gì nữa...
o0o
Đêm tới, trên bầu trời là hàng ngàn, hàng vạn những vì tinh tú đang không
ngừng lấp lánh ánh sáng. Một vầng trăng tròn trịa không chút thiếu khuyết như
dát lên nơi đây một lớp bạc trắng mờ ảo.
Hiện lên giữa một cánh đồng hoa cỏ tươi tốt là một tòa kim tự tháp. Kim tự
tháp này vô cùng to cao và ta có thể tưởng tượng nó có hình dáng khá giống so
với kim tự tháp Ai Cập, chỉ có điều rằng phía trên đỉnh của kim tự tháp lại là
một khoảng không gian bằng phẳng rất rộng lớn.
Trên đó, hai con người đang cùng ngồi trên một tảng đá to cỡ hai thùng
container xếp gần nhau, đó không ai khác chính là Phong và Lan.
Ngược lại với hắn, Lan lại chẳng hề có chút bối rối gì cả mà vẫn rất hồn nhiên
mà cười duyên đáp lại hắn.
Phân vân một hồi rồi hắn cuối cùng cũng quyết định sẽ theo lời cô mặc dù điều
này có chút khiến hắn không được tự nhiên cho lắm.
Nói đoạn, Lan liên đưa ra một tay đặt lên ngực trái của hắn, còn tay kia, tay
kia nắm lấy tay trái của hắn rồi cũng đặt lên ngực trái của cô. Một cảm giác
mềm mại mang theo hơi ấm truyền vào tay hắn khiến hắn thấy có chút khó xử.
Còn Lan hiển nhiên chẳng hề bận tâm đến điều đó, cô nghiêng nghiêng đầu cười
duyên rồi ngay sau khi nụ cười biến mất, miệng cô không ngừng lẩm bẩm gì đó mà
hắn cũng không có nghe rõ. Chỉ biết sau khi Lan dừng lại thì cũng là lúc dị
biến xảy ra.
Từ trong ngực họ, hai luồng ánh sáng màu lục thanh dịu lan truyền qua cánh tay
đang đặt trên ngực của hai người họ rồi liền đó bay lên không trung tạo thành
một dải sáng hết sức dị thường đẹp mắt. Chưa hết, hai luồng sáng ấy như hòa
quện cùng nhau tạo thành một khối hình cầu rồi bay ra phía xa xa, nơi chính
giữa của đỉnh kim tự tháp.
Tiếp đó, khối cầu liên tục vận động xoay chuyển với một vận tốc cực nhanh,
nhanh tới mức mà tựa hồ chính nó cũng không chịu nổi nữa mà phải nổ tung ra
từng dải nhỏ màu xanh lục giữa không trung trông cứ như pháo hoa vậy.
Như chưa muốn hắn hết ngạc nhiên, từng dải sáng khi nãy đáng lí ra phải tan
biến trong không khí, nhưng không phải vậy, từng dải sáng đó lại cứ bay lượn
xung quanh một vùng không gian trong một khoảng thời gian khá lâu rồi mới biến
mất.
Thành quả cuối cùng đúng là nằm ngoài dự đoán của hắn. Thứ được hình thành
không phải bất cứ thứ gì khác mà chính là một bức tượng. Một bức tượng cao ít
cũng phải cao gần năm chục mét, bức tượng điêu khắc hai người hắn và Lan đang
cầm tay nhau nhìn lên bầu trời thăm thẳm vô tận. Vật liệu cấu thành không biết
là gì, có thể là từ một loại ngọc thạch nào đó. Nói chung là dưới ánh trăng
đêm, bức tượng như tỏa ra thứ lục quang lấp lánh rẩt chi là đẹp.
Phong hắn trầm mặc ngồi đó, quang mang chú mục vào bức tượng một hồi rồi
chuyển mình quay sang Lan, tò mò hỏi.
Thứ ánh sáng khi nãy là gì vậy Lan?
Thứ ánh sáng đó ư, đó là cách Lan tạo ra mọi vật ở đây. Nếu như bình thường
thì phải mất một thời gian nhất định để tạo ra thứ mình mong muốn, tuy nhiên,
với sự giúp đỡ của anh Phong thì thời gian sẽ được rút ngắn lại rất nhiều, anh
cứ tưởng tượng đó như là chất xúc tác vậy.
Ngưng lại một lát rồi cô mới chậm rãi nói tiếp.
Lời cô nói ra ban đầu khiến hắn có chút bất ngờ, nhưng liền theo đó trong lòng
hắn bỗng như nhộn nhạo lên có lẽ vì xúc động chăng? Rốt cuộc giữa hắn và cô có
quan hệ như thế nào đây?
Trầm mặc một hồi, hắn chẳng nói lời nào, Lan cũng vậy, một bầu không khí im
lặng, tĩnh mịch đến độ có thể nghe rõ từng nhịp thở, từng nhịp đập của trái
tim.
Bỗng nhẹ nhàng mà tiến lại gần Lan, nở nụ cười ôn nhu rồi vòng tay qua thân
ảnh nhỏ bé của cô mà ôm trọn cô vào lòng. Lan cũng ngoan ngoãn như một chú mèo
con đáng yêu mà nằm yên trong vòng tay hắn. Cả hai vẫn giữ sự im lặng, tĩnh
mịch mà cùng đưa mắt lên ngắm nhìn bầu trời...
Đôi mi bỗng chốc trở nên nặng trĩu một cách đầy khó hiểu, hắn cố gắng dụi mắt
để giữ cho mình thật tỉnh táo, bởi vì hắn biết một khi nhắm mắt lại thì đó
cũng là lúc hắn rời không gian, rời xa phong cảnh thơ mộng nơi này và hơn hết
hắn sẽ phải dời xa người con gái ấy.
Nhưng rốt cục, điều gì phải đến cũng phải đến, hắn không thể kiềm chế được
nữa, đôi mi hắn từ từ nặng nhọc mà đóng lại. Theo đó, thân ảnh hắn cũng dần
hóa thành từng đốm sáng nhỏ li ti rồi hòa vào không gian hoàn toàn tan biến.
Thời gian vẫn cứ trôi, trăng sao vẫn tiếp tục sáng, muôn hoa cây cối vẫn tiếp
tục đung đưa theo từng cơn gó, muôn thú vẫn còn chìm trong giấc mộng dài. Duy
chỉ có một cô gái, cô ngồi đó, nhìn về bức tượng mà nhớ đến ai. Liệu có một
cái kết nào đó tốt đẹp dành cho cô, dành cho người ấy đây??? Lại là một dấu
chấm hỏi chưa có lời giải đáp, có lẽ thời gian sẽ trả lời giúp cô.