Chủ Ra Tay


Người đăng: nobita_0712

Bây giờ là giữa buổi chiều rồi,dưới một bóng cây khá to,từng cơn gió thôi qua
khiến con người sảng khoái.

Dưới đó là 2 thân ảnh,1 nữ 1 nam,nữ siêu cấp mỹ nhân,nam anh tuấn,khuân mặt
thanh tú.Chính là hắn và bà chủ,hắn giờ đây đang gối đầu lên đôi chân đẹp của
nàng,ngón tay nàng khẽ gạt những sợi tóc trên mặt hắn,trên mặt một nụ cười
thích thú.

Mùi thơm cơ thể xông vào mũi hắn khiến ý thức hắn bỗng chợt tỉnh lại.

-Đây là đâu thế,ta đang ở đâu thế này?Chết,bà chủ!

Cơn đau từ sau cổ truyền vào khiến hắn khẽ nhíu mày,nhớ lại khi đó như có ai
đánh vào gáy hắn,chưa kịp nhắc bà chủ chạy đi thì hắn đã ngất đi,nhớ lại lúc
đó chỉ còn có nàng với mấy tên kia,không biết nàng bây giờ thế nào rồi,có bị
bọn chúng bắt hay là đã chạy được rồi,trên mặt của hắn lại hiện lên sự lo
lắng.

-Không sao rồi,yên tâm.

Đôi mắt mới kịp mở ra lờ mờ thì thanh âm của nàng truyền đến khiến hắn cố gắng
mở mắt ra,ập vào mắt hắn vẫn là khuân mặt tuyệt mỹ quen thuộc đó,trên mặt vẫn
hiện lên nụ cười.

Hắn nhìn chằm chằm vào nàng,thỉnh thoảng lại đảo mắt khắp người này xem có bị
thương hay gì không,thấy nàng vẫn bộ dáng như lúc đầu hắn mới cảm thấy yên
tâm.

-Không sao là tốt rồi,lần này ta sai rồi,đáng nhẽ không nên để nàng đi theo ta như vậy.

Hắn nhìn nàng khuân mặt có chút hối hận nói.

-Không sao,yên tâm.

Nhìn hắn vẫn lo lắng cho mình như vậy nàng cảm thấy như vậy là đủ rồi.

-Tại sao nàng có thể thoát được vậy,có thể kể lại cho ta được không?

Hắn nhìn nàng nói,hắn muốn biết sau đó phát sinh những chuyện gì.

-Sau đó..............

Nàng nhìn hắn cười cười rồi làm bộ như nhớ lại nói.

Thì sao sau khi hắn ngất đi thì cảnh sát đến kịp thời và bọn chúng đã bị bắt
và nàng thì thoát được.Nàng cũng chỉ đàng bịa ra như vậy để kể cho hắn
thôi,nếu như mà nói thật thì có thể hắn sẽ không thể tin nổi.

Hắn cũng gật đầu yên tâm,nhìn qua chỗ vừa nãy,thấy còi xe cảnh sát inh ỏi thì
hắn mới cảm thấy cảm thán mà thật may mắn,nếu như mà cảnh sát không đến kịp
thì giờ không biết 2 người hộ như thế nào rồi.

-Nghỉ một lát rồi chúng ta quay về thôi.

Hắn quay sang nhìn nàng nói,nhớ lại vừa nãy hắn ngủ con thật đấy,hắn cảm thấy
như được gối đầu trên cái gì đó thật là mềm mại mà,nhìn xuống chân nàng vẫn
còn thấy hơi đỏ lên hắn mới cảm thấy hơi xấu hổ,thì ra hắn được gối trên chân
nàng.

-Xin lỗi.

-Không có gì,về thôi.

Nàng vẫn cười cười nói,trong lòng thì cảm thất rất là vui.

Chúng tôi đi bộ một đoạn thì được xe cảnh sát chở về,tôi nhìn thì không thấy
mấy tên kia đâu,theo như nàng nói thì chúng bị bắt,chắc là bị giải về trước
rồi,hắn cũng chả nghĩ nữa.

Bên cạnh bà chủ trong mắt nhìn về phía đó hiện lên một tia dị sắc,ẩn chứa
trong đó là đầy sát khí.

Gần tối chúng tôi về đến quán nét,cảnh sát có hỏi chúng tôi vài điều rồi cũng
đi.

-2 người về rồi à,có chuyện gì à,sao về muộn thế.

Phụ quán nhìn thấy chúng tôi thì vội hỏi.

-Không có gì,gặp 1 lũ con đồ mà thôi,bị cảnh sát bắt rồi.

Tôi vỗ vai hắn nói.

-Không có chuyện gì là tốt rồi,A......

Hắn nhìn tôi nói,nhưng khi nhìn thấy bà chủ thì hắn khẽ kêu lên nhưng chưa kịp
nói gì thì bà chủ đã quăng cho hắn một ánh mắt lạnh băng khiến hắn câm miệng
lại.

-Có gì sao?

Tôi quay lại hỏi.

-không có gì,ta chuẩn bị cơm cho 2 người rồi.

Hắn vội lau mồ hôi trên mặt cười có vẻ khổ sở nói.

Chúng tôi cùng nhau bước vào quán,còn tên phụ quán đứng đằng sau ánh mắt hiện
lên dị sắc.

Thì ra vừa nãy hắn thấy ở chỗ góc áo của bà chủ có 1 vệt máu nhỏ,hắn đoán bọn
kia chắc là đi rồi.

-Đi điều tra 1 người tên Phong thiếu cho ta,ta muốn tối nay có thông tin của hắn.

Bà chủ đang đi bỗng ngừng lại,quay đầu lại nói nhỏ vào tai phụ quán,ánh mắt
của nàng bây giờ đã tràn ngập sát khí rồi.

-Vâng thưa bà chủ.

Tên chủ quán thấy nàng quay lại thì khẽ giật mình,nhìn thấy anh mắt sát khí
của nàng đổ mồ hôi lạnh cúi đầu nói.

-Tối tôi sẽ đưa cho bà.

Tôi vội đi vào tắm rửa,hôm nay là cả một ngày mệt mỏi rồi.Một lát sau tôi bước
ra khỏi phòng tắm thì gặp mặt bà chủ đứng đó.

-Có chuyện gì sao?

Tôi hỏi.

-Không có gì,đi ăn cơm thôi,mà ngươi cũng có tý nhan sắc đó.

Nàng nhìn tôi lúc bước ra khỏi phòng tắm khẽ giật mình nhìn mặt tôi nói.

-ĐÓ là dĩ nhiên.

Tôi nhìn nàng cười cười nói,chúng tôi cùng nhau đi ăn tối mà phụ quán đã chuẩn
bị.

Hôm nay khá mệt mỏi nên tôi ăn khá nhiều,trong bữa ăn thì tôi cũng không có để
ý đến bà chủ quán với phụ quán,nàng thường thì ăn ít lắm,nàng thường ngồi đợi
tôi ăn xong mới đứng dậy,hôm nay thấy nàng cũng chả ăn mấy nên tôi cảm thấy đó
là bình thường.

Nhưng hắn lại không biết phụ quán lắn lút đưa cho nàng một tờ giấy,đó chính là
thông tin của tên Phong thiếu mà nàng bảo hắn lúc chiều.

Cơm xong tôi đứng dậy nàng cũng thế,tôi nhìn nàng cười cười rồi đi vào phòng
mình xem hôm nay có khách hàng nào nữa không.Nàng cũng không nói gì rồi cũng
về phòng mình.

Nàng mở tờ giấy có thông tin nhìn nhìn,khẽ nhíu mày.

Thì ra Phong thiếu tên thật là Tôn Phong,mẹ hắn là người Trung Quốc,cha hắn là
người Việt,hắn chính là con trai độc nhất của 1 trong những công tay lớn nhất
cả nước.Được mẹ nuông chiều tư nhỏ nên tao nên cho hắn tính cách ngang
ngược,không coi ai ra gì,hắn cũng người dính vào khá nhiều vụ cặp kè với người
mẫu hay là diễn viên gì đó.

Bởi vì có cha mẹ là người giầu có nên hắn là 1 trong những thiếu gia tiêu tiền
như nước,cuộc sống của hắn rất là người mọi người quan tâm,hắn cảm thấy như
vậy mình rất giống với người nổi tiếng.

Nhưng từ khi TC xuất hiện thì những câu chuyện của hắn không còn được săn đón
như ngày xưa nữa,đó chính là lý do khiến hắn hận TC nhất.

-Mặc dù sau đó sẽ có những truyện phiền phức,nhưng hắn đã phạm phải 1 sai lầm lớn nhất trong đời mình.

Bà chủ cầm tờ giấy thông tin của hắn khẽ nghiến răng nói,1 luồng khí mầu trắng
xuất hiện ở trong tay khiến tờ giấy hóa thành bụi.

Ở 1 ngôi biệt thự xa hoa.

-Lũ phế vật mà,thế mà cũng không bắt được hắn,nuôi các ngươi đúng là phí cơm mà.

Phong thiếu nhìn tên người hầu bện cạnh hét lên quát,gương mặt của hắn tràn
ngập sự phẫn nộ,người không bắt được còn để cảnh sát vào cuộc nữa.

-Thiếu gia bớt giận,mạc dù mấy tên đó thật vô dụng,nhưng lần này ngài hãy để tôi ra tay,đảm bảo tôi sẽ mang hắn đến trước mặt ngài.

Tên người hầu bên cạnh toát mồ hôi cúi người nói với tên thiếu gia,hắn cảm
thấy nếu như mình ra tay thì 100% sẽ bắt được tên TC kia.

-Ta không muốn có thêm 1 sai sót gì nữa.

-Tên khốn kiếp kia,ta muốn hắn phải chịu đựng sự phẫn nộ của ta.

phong thiếu khẽ gầm lên nói.

-Ồ,thế sao,nhưng ta cảm thấy trước khi ngươi đụng vào hắn thì ngươi đã chết rồi.

-Ai?

Phong thiếu đang chuẩn bị quay người rời đi thì thanh âm nữ tử truyền từ bên
ngoài vào khiến hắn sững sờ,tên nào mà to gan thế.

Nhưng sao đó hắn lại cảm thấy đầu óc thật trống rỗng,trước mặt hắn bây giờ là
1 thân ảnh tuyệt mỹ,mắt đẹp,mũi cao dọc dừa,miệng anh đào mầu đỏ đậm,trước
ngực là 2 thứ to lớn chèn ép quần áo,chiếc váy trắng nhạt ôm lấy thân hình
thon thả như tôn thêm vẻ đẹp của nàng.

Với hắn thì nàng là người hội tụ tất cả những gì đẹp nhất trên đời.

-Hóa ra là 1 mỹ nữ,không biết nàng muốn gì ở ta.

Hắn nhìn nàng trên mặt nở nụ cười tà ác,ánh mắt đảo quanh thân hình nàng.

-Không muốn gì to tát cả,chỉ muốn mạng ngươi.

Thấy hắn nhìn nàng với ánh mắt như vậy,sát khí trong mắt càng kinh khủng.

-Hừ,muốn mạng ta,nàng không cảm thấy đó là chuyện cười hay nhất trên đời à.

Thanh âm của nàng truyền vào tai hắn khiến khuân mặt của hắn trở nên âm
trầm,cười đểu nói.

-Thử rồi biết.

Nàng cũng không có nói nhảm nữa.

-Lên,bắt nàng lại cho ta,ta phải cho nàng thấy đụng vào ta là nhầm người rồi.

Hắn quay sang nhìn tên người hầu nói.

-Vâng,thiếu gia.

Tên người hầu rút từ trong người ra 1 con dao găm khá dài và nhọn lao thẳng
đến nàng.

-Chỉ trách ngươi trêu ai không trêu lại chọc phải Phong thiếu,đợi ta bắt được ngươi ta sẽ để cho ngươi biết được sự uy mãnh của chúng ta.

-1 con chó mà thôi.

nàng trên mặt không biểu tình nhìn tên người hầu đang lao đến nói.

Từ trên tay nàng linh khí mầu trắng bắt đầu ngưng tụ,ngẩng đầu lên nhìn 2 tên
trước mặt nàng khẽ nở nụ cười.


Liên Minh Chi Thần - Chương #4