Người đăng: duongtongdainhan@
" Kỷ Y Vân - cái tên thật hoài niệm "
Kỷ Y Vân - cô gái dễ thương, dịu dàng ánh mắt biết nói, thuần khiết như một
đóa cúc trắng.
Cô gái duy nhất cố bắt chuyện với kẻ được cho là bị tự kỉ ở góc lớp. Cô gái đó
không nhìn Y Vân đến một lần, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua, nhếch miệng một tiếng
:
" Hừ "
Y Vân có chút rụt rè nhìn người đó, ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa chút gì đó bi
thương khiến người ta muốn bao bọc, đáy mắt lại mù sương, hiu quạnh.
An Mạn Xuyên nhìn người con gái đang cúi đầu, ánh mắt không ngừng trộm ngước
lên.
Cô ấy thật dễ thương.
Đúng là đối lập với bản thân cô.
An Mạn Xuyên không biết vì sao, từ khi nào mà cô trở nên xa cách với mọi người
như vậy, xù lông với tất cả mọi người xung quanh.
Lần này cũng vậy.
Cô không muốn cô ấy cũng bị coi là kẻ tự kỉ.
Nhìn nụ cười ấy xem, đẹp biết bao. Thật không muốn nó tắt.
Kỷ Y vân nhìn An Mạn Xuyên như muốn nói điều gì, ánh mắt có chút ướt.
Lại vậy rồi, chẳng nhẽ cô không thể khiến người khác hạnh phúc sao ?
Tại sao họ lại luôn khóc trước mặt cô ?
Không muốn, cô không muốn như vậy.
"Này, cậu...sao vậy ?"
Nghe giọng nói trầm khàn của An Mạn Xuyên, Kỷ Y Vân mở to mắt, khóe mắt ướt
đẫm giờ trở nên long lanh như nước vậy.
" Tớ...tớ"
Cô gái bé nhỏ ngượng ngùng.
"Giọng nói cậu ấy ấm áp thật - đối nghịch với vẻ ngoài ấy.."
Kỷ Y Vân thì thầm.
Dường như đó là điều đầu tiên họ khám phá ra ở người còn lại.
Sau một thời gian, họ không còn xa cách, trở thành đôi bạn thân thiết nhưng kể
từ khi đó...
Khi mà Duật Diệc Hoàng xuất hiện rồi đột ngột mở lời tỏ tình....
Kỷ Y Vân đã biến mất, cô ấy chuyển trường một cách đột ngột, không báo trước.
Không có thời gian để cho An Mạn Xuyên kịp thấy mất mác, không kịp để cô đau
khổ.
An Mạn Xuyên ngây thơ khi ấy chỉ nghĩ mọi chuyện chỉ là ngẫu nhiên, cô đã
không nhận ra.
Giờ ngẫm lại, cô cảm thấy mọi việc như giáng một đòn trí mạng xuống cô.
Kỷ Y Vân - cậu yêu hắn từ bao giờ ?
Bây giờ, cô chỉ cảm thấy bản thân như kẻ thứ ba.
Nếu là trước kia, trước khi hắn tỏ tình với cô, không phải đó sẽ là mối tình
rất đẹp sao ?
Nếu là sao khi đó thì đó nhất định là....
Không thể nào, cô hiểu rất rõ con người của Y Vân.
Có lẽ là do cô ấy quá yêu Duật Diệc Hoàng thôi.
Nhưng cô thì phải làm sao, bây giờ cô nên thấy tức giận hay thấy tội lỗi vì
bản thân đã không nhận ra cảm xúc của Kỷ Y Vân ?
Trước khi cúp máy, Hiểu Mẫn còn nói một câu :
" Cô ta nhờ tớ gửi lời mời đến cậu - mong cậu thành toàn cho họ và...thật xin
lỗi..."
"Nguyên văn đấy nhé, tớ cúp đây "
Xin lỗi...
Ha ha
Rốt cuộc là cô hay Kỷ Y Vân thấy có lỗi không quan trọng, quan trọng là làm
thế nào để cô đối mặt được với điều này đây.
An Mạn Xuyên bật dậy khỏi giường, ánh mắt lơ đễnh nhìn về phía trần nhà.
Cô gọi điện thoại xin nghỉ ba ngày, Sếp cũng không nói gì chỉ nói cô nghỉ cho
khỏe rồi hẵng đi làm.
Khi ánh mắt An Mạn Xuyên thôi lơ đễnh thì cũng đã đến ngày kia - ngày mà họ
đám cưới.
"An Mạn Xuyên, cậu tính chết trong đó hả ? Có đi không thì bảo ? "
Cái giọng vàng oanh chính cống của Lê Hiểu Mẫn không lẫn vào đâu dược....
An Mạn Xuyên vẫn bất động thì .....
" Rầm "
Cái của phòng bị đá banh ra, lao vào là một cô gái mặt đồ chỉnh tề nhưng vẻ
mặt thì bừng bừng tức giận, lửa càng bùng lên cao khi bản thân còn đang sốt
sắng lo lắng cô bạn thân không cánh mà bay đi chầu trời thì kẻ đi lại nằm ì
trên giường.
" Mẹ nó thật ! Cậu vì hai kẻ khốn nạn đó mà sống dở chết dở hả ? Cậu có còn là
An Mạn Xuyên mà tớ biết không ?"
Hiểu Mẫn chửi bậy, cô ấy là con nhà gia giáo, được dạy dỗ về phép tắc từ nhỏ
đến lớn, chửi tục như vậy là do cô ấy quá tức giận cùng đau lòng.
" Tớ phải tới đó "
Thái độ của Hiểu Mẫn dịu đi một chút, cười xòa, ánh mắt trở nên bi thương.
"Cậu lớn hơn một chút rồi nhỉ ?!"
Rồi cô xoa đầu Mạn Xuyên.
An Mạn Xuyên gạt tay cô ra tiến thẳng tới nhà tắm, ra lệnh :
" Chọn cho mình một bộ, chuyện vui như vậy, sao có thể không đến ?"
Lê Hiểu Mẫ cười vui vẻ mở cửa tủ, ánh mắt cười cong cong thuận tay liền chọn
chiếc váy dài đến đầu gối - màu xanh dương nhạt nhìn khá thanh thoát.
Sau khi An Mạn Xuyên tắm xong, nhìn thấy chiếc váy trên tay Hiểu Mẫn cô nhìn
rất lâu.
Hóa ra cô quên ném nó đi - chiếc váy mà Duật Diệc Hoàng tặng vào lần lễ tình
nhân năm ngoái.
Thật thanh thoát - có vẻ nó hợp với Kỷ Y Vân hơn.
Lòng cô thắt lại, ánh mắt gắt gao nhìn chiếc váy.
Nhìn biến hóa trên gương mặt nhỏ nhắn của An Mạn Xuyên, Hiểu Mẫn lo lắng :
" Không thích thì mình chọn cái khác "
An Hiểu Xuyên giật lấy chiếc váy rồi đi vào phòng thay đồ, trầm giọng :
"Không cần đâu, chiếc váy này....rất đúng lúc ."
Trang điểm thật đẹp, mặc chiếc đầm mà bạn trai tặng, thật ý nghĩa phải không ?
Thật đáng tiếc, người đó giờ sắp là chồng của người đã từng thân nhất với cô
thời niên thiếu.
" Oa đẹp thật đấy "
Hiểu Mẫn trầm trồ, chiếc đầm quả là rất hợp với An Mạn Xuyên.
Cô nhìn bộ dạng mình trong gương, thật giống khi cô còn là thiếu nữ, nhưng cô
mặc đẹp cho ai xem ?
Khi ngồi trên xe tới nơi dự lễ đám cưới, cô vấn không giải được câu đố này.
Đám cưới là trên một chiếc du thuyền, trông thật xa hoa. Cô sớm biết gia thế
Kỷ Y Vân không tầm thường và cũng đoán được lí do Duật Diệc Hoàng bỏ cô chạy
theo cái gì.
Haizzz, có phải quá thức tế không, tám năm để cô chạy theo ảo mộng rồi giờ
thực tế có nghĩa lí gì ?
Ánh mắt An Mạn Xuyên lạnh nhạt giống hệt như khi đó...... Khi mà bố cô dẫn
người đàn bà đó về nhà " ra mắt ".
Bước lên du thuyền xa hoa, trái ngược với sự náo nhiệt, hai người họ giống như
từ thế giới khác.
An Mạn Xuyên lạnh nhạt trong bộ đầm thanh thoát dịu dàng.
Lê Hiểu Mẫn miệng cười nhưng ý cười lạnh toát, dôi mắt thâm trầm.
Con người họ có chút giống nhau, chỉ khi để họ một mình thì họ mới mở lòng, có
thể chính vì vậy mà họ trở thành bạn.
Đôi mắt nhìn thứ chất lỏng đắt tiền trong li, An Mạn Xuyên không chút biểu cảm
lắc li cái ly trong suốt như một thứ gì đó không phải dành cho con người.
Có lẽ là " nước thánh".
Hiểu Mẫn đang đi giao thiệp với bạn cũ, còn cô ở đây chờ đợi, cô muốn chúc họ
hạnh phúc.
Nhưng lòng không cam tâm, phải làm sao đây ah ?