Hiện Thực Đau Thương


Người đăng: duongtongdainhan@

"Mẹ kiếp "

Một cô gái ngồi trong quán cafe mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm điện thoại, đôi mắt
ướt mở to như thể thấy Địa Ngục. Liền không chịu được văng tục.

Cả quán cafe đổ dồn ánh mắt vào cô gái kia, ánh mắt trách cứ cùng hoài nghi cô
có được giáo dục hay không.
An Mạn Xuyên không để ý tới bản thân bị nhìn trực tiếp thanh toán bước ra khỏi
quán cafe.
Mẹ nó thật, dám cho lão nương leo cây rồi nhắn một tin vỏn vẹn:

"Mạn Xuyên, xin lỗi, ta chia tay đi"

Xem có điên không chứ, tên bạn trai tưởng như sắp vào cửa nhà cô giờ lại tự
nhiên đòi chia tay. Sơ cũng gần hết múi giờ lại "Ăn xong chùi mép" hả ?

Điên tiết, cô đạp dúi dụi bụi hoa bên đường, không biết "bông hoa dâm bụt "
nhà nào lại nẫng tay trên của cô.
Nhất định phải cho ả biết tay.

Cô họ "An" nhưng không hiền đâu ! Cứ đợi đấy!
Những phép "đi nhẹ, nói khẽ " được học trong suốt 23 năm giờ bị cho vào lãng
quên sạch.
Chỉ thiếu nước hét ầm trời.

Nhà cô cũng được coi là thuộc tầng lớp trung lưu, dung mạo tạm được.
Cô biết vậy nhưng 26 năm rồi, cô chưa từng bị chê cái gì, mẹ nó vì cái gì mà
hắn bỏ cô ?
Về tới nhà, tẩy đi lớp trang điểm đẹp mắt, thay bộ quần áo đẹp nhất để ra mắt.

Cô nằm phịch xuống giường.
Cơn tức giận không thể ngăn dòng lệ chảy nơi khóe mi.
Má ươn ướt dòng lệ nóng hổi, tâm đau như cắt.

Ánh mắt đỏ hoa tràn ngập đau thương.
"Vì cái gì mà lại đối xử với tôi như vậy ?"
An Mạn Xuyên đau lòng.
Mối tình 8 năm kết thúc chỉ bằng một câu nói.
Không, đúng hơn là chỉ một tin nhắn.

Tình cảm gần chục năm kết thúc vào phút chót. Cô không biết bản thân đã làm
sai điều gì.
An Mạn Xuyên khóc rưng rức, mọi thứ lúc này nhòe hẳn đi.

" Diệc Hoàng, Tại sao ah ? Em đã sai sao ? Anh nói cho em biết đi"

Cô gái nóng bừng như lửa biến mất không một dấu tích, giờ đây chỉ có một kẻ
nhu nhược ở đây thôi.

Trái tim kiên cường của cô gái trở nên yếu đuối.
Chính anh đã khiến cô trở nên yếu đuối.

Bố mẹ cô đã kết thúc từ lâu, trái tim dường như đã đóng băng đã bị anh làm cho
thổn thức ngay khi anh nói:

"Mạn Xuyên, anh yêu em, anh không mong có thể nói câu này trọn đời nhưng....

Hãy cho anh một cơ hội được không ?"
Ánh mắt chàng trai năm ấy chân thành biết bao lập tức khiến cô lỡ nhịp.
Hoặc có thể vì cô ảo tưởng mà thôi.

Từ khoảng khắc ấy, trái tim cô đã chảy thành dòng sông không bao giờ cạn.
Anh đã thay đổi cô hay nói đúng hơn cô đã thay đổi vì anh.

Nhưng giờ đây, anh nói câu" chia tay" thật dễ dàng, thật giống như anh và cô
chưa từng...yêu.

Tám năm hóa ra lại ngắn như vậy, khiến người ta nói câu chia tay thật dễ dàng.
An Mạn Xuyên đắm chìm vào những dòng suy nghĩ lan man của bản thân....

"Trong đêm ... những con muỗi vây kín mình
Ánh mắt ...tôi vẫn cô độc, vô hồn

Anh đi rồi, với tôi, yêu và ghét có lẽ sẽ phân minh
Anh đi rồi, với tôi, buồn vui không còn khác biệt

Như bồ câu trắng không tượng trưng Hòa Bình
Có lẽ cuối cùng rồi tôi cũng thức tỉnh
Tôi gieo vần bằng những từ đẹp nhất
Hình dung bị tước đoạt một tấm ....chân tình...."

Là Hiểu mẫn - cô bạn cô thân nhất hồi đại học. Cô bắt máy, giọng điệu uể oải.
Trái lại là đầu dây bên kia giọng vô cùng sửng sốt.

" An Mạn Xuyên, cái quái gì thế ? Giờ này mà còn ngủ ? Cậu có biết tên bạn
trai cậu..."

" Mình chia tay rồi"

" Biết rồi! Ngày kia hắn kết hôn, đối tượng là Kỷ Y Vân, tớ mối biết tin này
qua mấy đứa bạn "

Câu nói của Hiểu Mẫn như sét đánh ngang tang cô, không còn để ý tại sao Hiểu
Mẫn lại biết mình đã chia tay. Điện thoại rơi tan tành trên sàn nhà, cô lẩm
bẩm :

"Tại sao ? Tại sao lại là Kỷ Y vân ? Tại sao ?!!"


Lãng Luyến Hoa Sinh Từ - Chương #1