Tri Âm Tri Kỷ.


Người đăng: gamekvnn

Tu tiên giả ở thế giới thần thoại kia có một khả năng kỳ lạ đó là nhập những
pháp bảo hay vật phẩm được mình tế luyện thành công(tức là làm chủ vật đó) vào
cơ thể mình, hóa vật đó thành chân khí dung nhập vào không gian bên trong cơ
thể. Theo như ký ức của Hư Không chủ và gã áo đen kia thì 2 thế giới của 2
người bọn họ hoàn toàn khác nhau, thế giới Hư Không chủ sinh sống có thần tu,
tiên tu còn ở thế giới 7 màu thì chỉ có linh tu. Ở Thế giới 7 màu vạn vật đề
cố gắng hấp thụ linh khí trong trời đất dung nhập vào cơ thể mình để từ đó làm
chủ, điều khiển hoặc sáng tạo ra phép thuật tùy theo thuộc tính của linh khí,
bọn họ còn có thể dùng linh khí để làm rắn chắc cơ thể mình nữa. Ở thế giới
kia thì có 2 trường phái là tu thần và tu tiên, trong thiên địa không có linh
khí mà chỉ có nguyên tố chi khí và nguyên tô vật chất, đại khái 2 thứ này cũng
gần giống nhau về cả công dụng lẫn phân loại, chỉ khác ở bản chất mà thôi,
người tu thần thì thì dùng nguyên tố khí hoặc nguyên tố vật chất để gây tổn
thương sau đó bồi bổ thân thể mình làm cho nó càng trở nên chắc chắn hơn,
không gì phá nổi, càng ngày càng ngưng tụ, kết hợp với các vũ khí nguyên tố
hoặc vũ khí cứng rắn tùy theo sở trường mà sáng tạo ra võ kỹ, cận chiến vô
song.

Tu tiên giả thì hấp thụ nguyên tố chi khí hoặc nguyên tố vật chất để dung nhập
vào cơ thể, làm cơ thể mình hóa hư, càng tu luyện lên cao cơ thể càng hóa hư
theo nguyên tố mà mình tu luyện, ví dụ như tu luyện hỏa nguyên tố hỏa thuật
pháp thì càng về sau cơ thể sẽ có thể tùy hứng biến thành một ngọn lửa, dùng
để công kích hoặc phòng ngự đều rất ghê gớm, có thể gọi người đó là một người
lửa giống như trong các bộ phim về siêu anh hùng ở phương tây vậy, bởi vì nó
làm biến đổi cơ thể tùy theo thuật pháp họ luyện được, giống như một làn khói
khó nắm bắt nên người đời mới gọi đó là hóa hư(hóa thành hư vô), chiến đầu từ
xa và lực phá hoại vô cùng kinh khủng, tuy nhiên đa số thuật pháp chỉ làm
người ta hóa hư theo thuộc tính mà họ luyện chứ không biến đổi quá nhiều về
bên ngoài, chỉ có một vài thuật pháp cao cấp đặc thù mới gây biến đổi cả hình
dáng bên ngoài, ví dụ như của Lam Vũ, chỉ cần luyện lên càng cao thì cả người
càng giống một ma đầu băng giá, sẽ hóa hư thành nước lạnh hoặc ngưng tụ thành
băng giá cứng cáp, đây chính là điểm cực mạnh của thuật pháp cao cấp, vừa có
thể ngưng tụ vừa có thể hóa hư, tuy nhiên chúng cực kỳ hiếm, chỉ các thế lực
đỉnh cao mới có, còn về của Lam Vũ chỉ là thuật pháp bình thường thôi, nên nó
không làm biến đổi bên ngoài, càng không có khả năng ngưng tụ thành một cái
cây hay bất cứ thứ gì hệ mộc, tu đến cuối cùng thì có thể hóa thành một làn
khói xanh có thể điều khiển cây cối thực vật xung quanh. Vì vậy người thế giới
thần thoại kia có câu : "Chân Thần võ chấn thiên hạ, Hư Tiên pháp động thương
khung" là để ca ngợi về hai trường phái này.

Chính vì khả năng hóa hư của Tiên giả nên họ có thể hóa những vật phẩm của
mình vào chính bản thân, thích lấy lúc nào cũng được, bất cứ nơi đâu họ cũng
có thể thu hồi vật phẩm pháp bảo của mình, cho dù là cách xa cả tỷ tỷ km cũng
chỉ thu hồi trong nháy mắt, trừ khi là bị người khác phá giải dấu ấn sở hữu mà
thôi hoặc là ở một không gian đặc biệt bị người khác làm chủ....

Lam Vũ cầm cây sáo ngọc mà ngày đó mình vô tình đổ máu vào, làm nó trở thành
vật sở hữu của mình, nhìn ngắm nó một lát rồi lại nhớ đến những kỷ niệm ngày
xưa với cây sáo, với mối tình đầu, giờ xa quá rồi, chắc có lẽ cô ấy vẫn còn ở
nơi nào đó chờ mình, haizz. Đưa cây sáo vào đầu môi, cố nhớ lại những giai
điệu mà đã mấy ngàn năm mình chưa đụng tới, Thần Thoại... những giai điệu quen
thuộc vang lên, kèm theo cảm xúc của Lam Vũ, thêm vào cả năng lực khống chế
tâm tình của cây sáo khiến âm thanh trở nên cao vút và vang vọng giữa trời đêm
tĩnh mịch. Giường như trong khoảnh khắc ấy nó ảnh hưởng đến cả mọi sinh vật
xung quanh đó.....

Bỗng dưng Lam Vũ dừng lại, liếc mắt nhìn phía bên phải, bên kia có 3 người
đang đứng đó, chính là thiếu niên tuấn mỹ kia và 2 người tùy tùng. Giả vờ thu
cây sáo vào trong túi áo, rồi cho nó tan biến, Lam Vũ đứng dậy định lại chào
hỏi một chút, thừa biết đối phương muốn tới tìm mình, thì thiếu niên kia gắt
gỏng:

- Này, sao ngươi không thổi tiếp! Thổi tiếp đi! Ti...Công tử ta nghe chưa đã.

Hai người bên cạnh kia cũng không nói gì, chỉ đơ đơ đứng đó. Lam Vũ nhìn chằm
chằm gã "Công tử" kia một trong một phút rồi mới cười:

- Vị tiểu thư này, ta thổi xong thì dừng chứ làm sao nữa?

- Này..nói bậy! Ta..ta...sao ngươi biết? - Dường như "gã" không để ý đến câu
sau của Lam Vũ chỉ chú ý mấy chữ đầu.

- Nhìn là biết! Nếu là nơi ta từng sống thì ta còn nghĩ ra một trường hợp
khác nhưng ở đây thì không thể? - Chợt nghĩ ra điều gì đó làm Lam Vũ cảm thấy
thú vị.

- Nói mau! Tại sao người nhìn là biết? Còn nữa trường hợp khác là trường hợp
nào? - Dường như "gã" còn không phục, 2 người hộ vệ bên canh vẫn không nói gì.

- Rất muốn nghe sao? - Ẩn ý.

- Muốn!

- Hahaha, nam nhi ở tuổi này thì làm gì có ai da dẻ trắng hồng như vậy chứ,
lại còn xinh xắn, giọng nói cũng có chút nhẹ nhàng, lần sau nhớ hóa trang đen
một chút! Còn trường hợp khác chính là gay. - Lam Vũ nghiễm nhiên cho mình là
ngoại lệ duy nhất, thế nên gặp người khác mà da dẻ trắng hồng, khuôn mặt lại
xinh đẹp, xác định ngay con gái, anh không tin thế giới này còn có người như
mình, nên nhớ những người như Hư Không chủ ở trời đất này có mấy người chứ? Ai
cũng thất bại như hắn sao?

- Ngươi...! "Gay" là gì? - Định la mắng một câu mà tính tò mò đã chiến thắng
sự đanh đá, cô nàng muốn biết hắn ta nói "gay" nghĩa là gì.

- Ta không biết giải thích thế nào cho nó chuẩn khoa học nhưng mà ngươi cứ
tưởng tưởng, nam nhân yêu nam nhân người ta gọi là gay hoặc là nam nhân mà
thích làm nữ nhân. - Đúng là không biết nói gì cho nó rõ.

- Hả? - Cô nàng giật mình, thầm nghĩ trên đời còn có những loại như vậy sao?
Xong lại nghĩ tới lỡ người ta nhìn mình với ánh mắt như vậy thì làm sao? Từ
giật mình tới xấu hổ.

Thấy cô nàng biểu hiện như vậy Lam Vũ liền biết tiểu cô nương này chắc vừa ra
khỏi nhà, xem ra còn rất non nớt, không có ảo như cô gái nào kia... May mắn
a... Lam Vũ không nhịn được cười nhẹ, điều đó ngay lập tức đập vào mặt cô bé
kia, cô nàng liền cả giận:

- Này, ngươi cười cái gì? Ai cho cười? - Tính lại gần chất vấn.

Hai người hộ vệ nãy giờ im lặng bây giờ lại vội kéo cô bé lại nói nhỏ:

- Nhị tiểu thư cẩn thận! Ngươi bây giờ đang làm "công tử". A hèm... - Nhắc
khéo cô nàng rằng bây giờ cô nàng đang đóng giả làm một vị "tiểu công tử".

- A! - Cô nàng "A" một tiếng nhỏ, nhận ra mình vừa rồi thất thố, liền cau mày
nhìn Lam Vũ một cái rồi quay lưng lại, hít thở sâu một cái lấy lại phong thái
rồi phẩy cái quạt ra, phong độ nói:

- Ta không đùa với ngươi nữa! Hôm nay trên quảng trường ta rất thưởng thức
họa tài của ngươi, nên mới muốn tìm riêng nói chuyện với ngươi! Không ngờ mới
phát hiện ra âm nhạc của ngươi cũng rất tốt, không biết ngươi còn tài nào nữa
không?

Lam Vũ suy nghĩ một cái liền biết mục đích của cô nàng này, tưởng là ngưỡng mộ
phong thái của mình, ai ngờ là tới chiêu dụ, tuyển nhân sự, nhưng xem ra là
không có kinh nghiệm a. Lam Vũ đáp:

- Không, hết rồi! - Quả thật là hết rồi.

- Ta không tin, ngươi cứ nói hết khả năng của mình đi, ta chắc chắn rằng
ngươi sẽ phải cảm ơn ta nhiều nhiều. - Tiến lên một bước, ưỡn ngược ra, phe
phẩy cánh quạt làm như công tử ca ngời ngời khí thế.

Lần này Lam Vũ vẫn không nhịn được cười to:

- Hahahaha! Không..hahaha..không cần ngươi...hahaha...tin! Hahaha! - Rõ buồn
cười, một cô gái nhỏ đã bị lộ còn cố tỏ ra phong cách nữa chứ, cứ như diễn
viên hài.

- Cấm cười! Không nói cũng không sao! Hôm nay ta muốn mời người đi sang học
viện Lục Bảo học tập, thế nào? Thích không? Cảm ơn ta đi! - Luyên thuyên một
hàng.

Lam Vũ nghe thấy như vậy liền ngừng cười(thực ra trong lòng vẫn còn cười), híp
mắt nhìn cô nàng một cái:

- Không đi! Ta không thích! Ta chỉ còn một thời gian nữa thôi, ta không muốn
lãng phí nơi học quán nữa. - Lam Vũ cũng nói thật, trong những năm qua anh đã
đọc rất nhiều sách, suy diễn rất nhiều thứ, sáng tạo cũng có, anh không muốn
tốn thời gian đi học thêm một chút nào nữa, giờ có lẽ nên ở đây chơi và chăm
sóc gia đình Đại Ngưu một chút, anh chưa bao giờ thích làm văn nhân cả, kể cả
ngày xưa chưa biến dị cho tới bây giờ, lúc trước anh đồng ý đi học chẳng qua
là vì muốn tìm hiểu lịch sử và những thứ kiến thức thuộc về cái Võ Lâm cảnh
này mà thôi với thêm cả anh rất thích âm nhạc, nó làm con người ta phiêu, chìm
đắm trong cảm xúc của giai điệu, người nơi đây có cách thưởng thức khác với
anh, vì họ thích sáng tác nhạc, họ thích đem nhạc ra đánh giá, lấy nhạc ra để
làm thước đo cho học vấn nên nhạc của họ không thể muôn hình vạn trạng như thế
giới hiện đại được, còn là vì anh là người hiện đại, thích nghe nhạc theo tâm
trạng, không có bài nào hay nhất, chỉ có bài nào hợp tâm trạng nhất và dường
như anh chỉ thích nghe nhạc buồn, nhạc thương đau, xa xăm...

Còn nữa là thế giới này không có máy ảnh, có máy ảnh cũng không có máy in,
chắc sẽ có người thắc mắc rằng những người đi tới Trái Đất sao không mang theo
đồ công nghệ về sài, đơn giản là họ không chắc mình sẽ còn sống để về lại thế
giới này hay không, hành trình rất lâu, hoàn toàn là rơi tự do, sau khi tới
thế giới này sẽ rơi xuống hồ nước lớn, thế nên chả ai dám mang theo đồ công
nghệ về đây cả, có khi mang theo vướng người nhảy không đúng chỗ chết ngay ấy
chứ, mà còn một lý do nữa là thế gian này có mấy người có thể sống sót khi
nhảy từ thế giới này qua Trái Đất, ít nhất cũng phải mạnh gần Ngũ Bá mới đảm
bảo sống sót, còn gã Nguyên Hóa cũng chỉ là may mắn thôi, về phần người
kia...người kia thì Lam Vũ cũng không biết giải thích thế nào, có thể cũng chỉ
là may mắn. Vì không có máy ảnh, mà Lam Vũ ngày xưa thích ghi lại những hình
ảnh mà mình muốn ghi nhớ, nên anh mới vẽ, đương nhiên hiện giờ anh đã nhìn qua
là không thể nào quên được, đầu óc cực kỳ linh hoạt nhưng mà anh vẫn thích học
vẽ, nó làm tâm hồn của mình tỉ mỉ hơn, thanh tịnh hơn. Còn lại mấy môn kia thì
thôi.. bỏ đi.

- Vậy ngươi muốn gì?

- Ta chỉ muốn một cuộc sống tiêu diêu tự tại, không lo không lắng, cô bé nên
về với gia đình đi thôi!

Cô nàng ngây ngất một lúc vì khó tin, người trẻ tuổi ai cũng có hoài bão to
lớn, sao gã này lại giống như người già thế? Rồi tiếp:

- Vậy giờ ta đi theo ta tới Hoàng thành, ta sẽ cho ngươi một cuộc sống sung
túc, không lo lắng gì cả, được chứ?

Lam Vũ lắc đầu, xem ra cô bé lại hiểu sai rồi, nhưng đột nhiên lại nghĩ ra một
ý tưởng khác:

- Không phải là như thế! Tuy nhiên muốn ta đi theo cô không phải là không
thể, cho ta một lý do hợp lý, thế nào? - Định đùa cô nàng một chút thôi, Lam
Vũ nhớ ra mình còn chưa tìm xem gã Nguyên Hóa, dù sao hắn cũng đã từng là bạn
mình, còn tìm người kia nữa, tính ra vài năm nữa có thể mình thấy người kia ở
nơi đây, không thể cứ ru rú mãi được.

- Lý do? Ngươi cho ngươi là ai? Ta cần sao? Hứ, cơ hội tới không muốn thì
thôi, chúng ta đi! - Nói xong liền quay mặt bỏ đi.

Lam Vũ thì ngơ mặt ra, lẽ nào cô ta không phải muốn tuyển nhân sự sao? Thiếu
kiên nhẫn thế, thế thôi vậy. Lam Vũ cũng đi phần đường của mình, nhưng trong
lòng anh đang quyết định một điều quan trọng... Đi được tầm 5 phút thì cô
"công tử" kia bỗng quay người lại, chờ một lát nhưng lại không thấy ai đuổi
theo, cô nàng dậm chân thật mạnh xuống đất, sau đó rồi hừ hừ đi tiếp, trong
lòng đang mắng to tên thư sinh hảo sĩ diện.v.v. Đột nhiên một gã hộ vệ nói:

- Nhị tiểu thư, ngươi nên cẩn thận với người này, hắn không hề đơn giản như
vẽ thư sinh bên ngoài.

- Hắn thì có gì mà không đơn giản chứ? Hắn đánh lại ta sao?

- Không phải đánh lại mà chắc chắn sẽ đánh thắng. - Người còn lại cũng bổ
sung.

- Hả? Có chuyện đó? Vì sao?

- Ngươi lúc nãy có để ý hắn từ lúc thổi sáo cho tới ngưng thổi đều nhắm mắt
không?

- Có! Nhưng như thế thì có gì không đơn giản?

- Haizz, tiểu thư à, ngươi vẫn còn non nớt lắm, hèn gì lão gia không tin
tưởng cho ngươi ra ngoài một mình mà phải cho bọn ta đi theo. - Người đứng ở
bên trái tiếp lời.

- Đúng vậy tiểu thư, ngươi nói xem sau khi hắn ngưng thổi thì hắn làm gì? -
Người bên phải phụ họa.

- Hắn mở mắt ra. - Cô nàng có vẻ suy nghĩ.

- Rồi sao nữa? - Hai người đồng thanh.

- Rồi hắn nhìn về phía chúng ta..A, phải rồi lúc đó ta vì quá kích động mà lỡ
bước lên một bước, sau đó thì hắn ngừng thổi. Không thể nào? Sao có thể chứ?

- Không gì là không thể! Chỉ có ngươi chưa thấy mà thôi, thế mới nói hắn
không đơn giản một chút nào, có lẽ thiếu niên này có những ấp ủ trong lòng rất
lớn, khi mà hắn bước vào giang hồ sẽ gây ra sóng to gió lớn đây. - Gã bên phải
ngưng trọng nói.

- Có thể hắn vô tình nhìn qua phía bên này thì sao, trước khi tới đây chúng
ta đã điều tra kỹ càng lai lịch của hắn rồi, từ nhỏ được một người thợ săn
trong thôn nhỏ nhặt về nuôi, từ nhỏ cho tới 10 tuổi chỉ sống bên gia đình,
chưa bao giờ đi xa, 10 tuổi tới Nhân Nghĩa văn quán học, tuy rằng có xa cách
bạn học nhưng mà lúc nào người ta cũng thấy hắn vào rừng ngẩn ngơ vẽ tranh mà?
Ta đã tìm hiểu rất kỹ không có một dấu hiệu nào cho thấy hắn có võ công cả? -
Cô nàng tỉ mỉ nghĩ lại, tổng hợp các tin tức. Chắc có lẽ hôm đó ở quảng trường
không ai chú ý Lam Vũ đá bay con chó kia đi, nếu không tin tức này đã sớm loan
truyền khắp nơi.

- Không thể nào may mắn như vậy được, từ chỗ hắn ngừng đúng lúc tiểu thư cử
động cho tới ánh mắt nhìn sang đây đã nói lên rõ điều đó! Trên đời này chưa có
thời đại nào thiếu thốn anh tài, 300 trước Thiện Ác Thiên Ma Trần Hiên Vũ 15
tuổi nội lực hóa khí, lực áp quần hùng ở Tiên Tinh Sơn Trang, gần 300 năm sau,
đại tiểu thư 10 tuổi võ công thâm hậu, tài trí vô song, học 1 biết 10, không
phải là ngươi không biết, aiizz. - Hắn kể rất hào hứng nhưng tới khúc cuối thì
thở dài.

- Hắn không phải tỷ tỷ, hắn cũng không bằng tỷ tỷ, trên đời này được mấy
người tài trí như tỷ tỷ, ngươi không cần phải dọa ta, cũng không cho phép
ngươi nhắc tới tỷ tỷ nữa. Nếu ai ai cũng như tỷ tỷ thì ta chẳng phải là rác bỏ
đi sao? Không nói nữa, ta giận rồi. - Nói xong liền chạy đi mất, hai người hộ
vệ bắt đắc dĩ thở dài, liền dùng khinh công đuổi theo sau.

...........

Lam Vũ về đến phòng thì có ngay Tiểu Kim ở đó chờ sẳn, cô bé vẫn chưa đi ngủ,
mất công Lam Vũ phải dụ dỗ mãi mới tống được cô bé về phòng. Anh suy nghĩ một
lát rồi cũng đưa ra quyết định của bản thân mình, hôm nay trên quảng trường
mình đã thể hiện không hề nhỏ, chắc chắn từ ngày mai sẽ có rất nhiều người tới
"tuyển nhân sự" hoặc là "nhận người thân", sẽ rất phiền phức, còn Tiểu Kim thì
anh cũng nghĩ ra được một cách để làm dịu cô bé, dù sao cũng đã 3 năm cô bé
chưa thấy mình, giờ mới gặp lại một ngày cũng dễ dàng chia tay thôi. Vào lúc
nữa đêm, Lam Vũ mang theo cây đàn Vọng Nguyệt trên lưng, vì Vọng Nguyệt không
phải là pháp bảo cho tu tiên giả nên không thể thu vào cơ thể mình được, để
lại trong phòng một lá thư viết cho Tiểu Kim, rồi anh từ từ bước ra khỏi văn
quán, bắt đầu hành trình tiêu dao nay đây mai đó của mình, anh muốn trước khi
qua thế giới 7 màu sẽ trải nghiệm một cuộc sống "Kiếm Hiệp" như trong truyện
Kim Dung mà anh hay đọc ngày xưa, cũng như tìm những người quen của mình.

.... Một tháng trôi qua......

Lam Vũ lại dừng bên một gốc cây cạnh một hồ nước nhỏ, hôm nay lại là ngày
trăng tròn, xung quanh vắng vẻ, như một thói quen khi tịch mịch anh lấy ra cây
sáo ngọc của mình, định thổi một khúc "Forever Alone" thì bỗng dưng nghe một
tiếng sáo cao vút vang vọng lên giữa đêm khuya ở bờ bên kia, âm điệu cũng rất
cô đơn, ảm đạm, lạc lõng giữa dòng đời, sau đó đột nhiên như lấy lại được hi
vọng, rồi có chút rung động, rồi lại cô đơn, nhớ nhung, hoài niệm. Lam Vũ đột
nhiên rất hứng thú với tiếng sáo này, suy nghĩ một lát rồi anh cầm sáo ngọc
của mình lên thổi khúc "Ngày Xưa ơi" mà ngày xưa mình hay nghe
(https://www.youtube.com/watch?v=yyEHAQcI0K4, link sáo bài Ngày Xưa ơi)...


Lãng Khách Vô Danh - Chương #7