Đấu Giá Hội.


Người đăng: gamekvnn

Con thuyền bay rất nhanh trong không gian vô định, nếu nhìn từ trên boong
thuyền sẽ chẳng nhìn thấy cái gì ở phía trước cả, chỉ thấy một màu đen xen lẫn
ánh tím của những đám mây trôi nổi mà thôi. Đứng trên sàn tàu nhìn vu vơ, cảnh
tượng tang thương trên dưới làm anh hơi thổn thức, lắc đầu, không nghĩ nữa,
không nhìn nữa, Lam Vũ tìm về căn phòng nhỏ được phân chia cho mình rồi chìm
vào giấc ngủ, thực chất là đưa ý thức vào hồn giới...

Một tuần sau, con thuyền đứng trước một cánh cổng cực lớn tạo thành từ 2 cột
đá cao cả ngàn mét, tất nhiên nói cực lớn thì chỉ so với con người thôi, nếu
so với cái cổng của đền thời gian thì 2 cây cột này chỉ là kiến so với voi, đủ
thầy độ hùng vĩ của Đền Thời Gian, ngôi đền của một vị thần. Lam Vũ bị đánh
thức ngay thời điểm đó vì sự nhạy cảm bởi chấn động không gian, anh chạy ngay
ra boong thuyền, nhìn thật kỹ cánh cổng này, ở giữa 2 cột đá là một màng sáng
mỏng chập chờn mờ ảo, thỉnh thoảng có vài tia điện nhỏ hiện ra. Tuy nhiên chỉ
vài giây nó đi qua cánh cổng và được dịch chuyển thẳng tới Lam Thiên Vực, vì
khoảng cách dịch chuyển không xa nên con đường trong truyền tống trận ở cánh
cổng chỉ dài có 40km, tính ra thì đoạn đường đi thực tế chừng vài chục tỷ
km...

Mặt trời sáng chói hiện ra trước mặt, đa số những người dân bản địa ở Thế Giới
Hỗn Loạn đều lấy tay che mắt mình lại vì thấy chói, bọn họ không quen với
cường độ ánh sáng thế này. Thuyền bay 3 tiếng đồng hồ nữa thì tới Lam Thiên
Thành, thành trì tổng bộ của Lam gia cũng là ngôi thành hoành tráng nhất Lam
Thiên Vực, mọi người ai nấy đều theo cố chủ trở về nơi ở của họ, còn những
người chưa có ai nhận thì sẽ theo quản sự Lam gia tới Hộ Vệ Đoàn, nơi thu lưu
các hộ vệ của Lam gia, ở đó sẽ có người thuê bọn họ làm việc....

Lam Vũ cũng không ngoại lệ đi theo con bé đanh đá Lam Chân Hy về lại nhà của
nàng ta, không chỉ riêng gì nàng ta mà tất cả con cháu Lam Gia từ chi thứ cho
tới chi trưởng đều có nhà riêng ở Lam Thiên Thành. Nhà của cô nàng tất nhiên
chỉ có mình cô nàng ở, to như một cái biệt thự vậy, có đầy đủ phòng sách,
phòng thơ tranh, bể bơi, sân vườn, đến con chó mà Lam Chân Hy nuôi cũng có nhà
riêng nữa, tất nhiên những thứ nơi này không phải xây dựng theo phong cách
hiện đại như thế kỷ 21, cũng không phải giống như thời cổ đại của trái đất,
bởi vì có cửa làm bằng chất liệu trong suốt giống thủy tinh, trong nhà còn có
đèn đóm là các loại đá phát sáng chạy bằng linh lực, ở một khía cạnh nào đó
còn hiện đại ở cả thế kỷ 21 nữa, nhưng cũng có chổ cổ lậu như thời cổ đại vậy,
có lẽ vì cuộc sống bọn họ khác với người trái đất nên tư duy phát triển cũng
rất khác...

Anh được phân cho 1 căn phòng nhỏ trong biệt thự, hạ nhân được phân phó dẫn
anh đi tới phòng của mình, sắp xếp đồ đạc rồi vài ngày sau sẽ theo tiểu thư
24/24 nếu tiểu thư ra ngoài phủ, còn ở trong phủ thì không cần Lam Vũ lo, hộ
vệ có rất nhiều. Lam Vũ thì có đồ đạc gì mà cần sắp xếp chứ, nên vừa vô phòng
là bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nào để tìm hiểu thông tin về bảo vật 10 năm
trước mà Lam gia lấy được...

Tận 10 ngày sau có một quản sự tới chỗ Lam Vũ gõ cửa:

- Tiểu thư sắp đi đấu giá hội mua đồ, ngươi ngay lập tức chuẩn bị, 15 phút
sau có mặt tại đại sảnh, bảo vệ sự an toàn của tiểu thư. Đây là lần đầu tiên
ngươi hành sự nên ta nhắc nhở ngươi, nếu tiểu thư mất 1 cọng tóc thì cũng đủ
lý do đưa ngươi ra xử tử rồi, nhớ rõ chưa? - Người quản sự kia nói xong không
đợi Lam Vũ trả lời đã vội đi mất, căn bản nhiệm vụ của hắn chỉ là nhắc nhở hộ
vệ, chỉ cần hoàn thành đúng chức tránh là được rồi, hắn cũng không rãnh rỗi đi
ra oai với loại hộ vệ thân cận bên cạnh tiểu thư, mất công người ta tố cáo với
tiểu thư thì chết.

Ngưng suy nghĩ, Lam Vũ cũng tính ra 1 hướng đại khái để tìm hiểu thông tin,
nhưng mà giờ có nhiệm vụ thì cứ đi theo cái đã, đây cũng là 1 phần kế hoạch,
đợi người ta hết cảnh giác mình như 1 người mới không rõ lập trường thì mình
sẽ hành động, trước tra bảo khố người ta chỗ nào đã. Đúng 10 phút sau anh đã
có mặt ở đại sảnh, với khuôn mặt và dáng người của Lam Vũ chính gốc thì cũng
không gây chú ý bao nhiêu, quả thật đúng là người bình thường mà. Lam Chân Hy
ngồi ngay cái ghế chủ nhà, cô nàng thấy Lam Vũ tới thì đứng bật dậy:

- Đi thôi, tí nữa có thấy tràng diện kiểu nào cũng không được thất thố, làm
mất mặt bản tiểu thư rõ chưa? - Nàng ta sợ Lam Vũ nhìn thấy của cải ở trên
phòng đấu giá thì sẽ biểu hiện thèm thuồng, có khả năng theo thói quen cũ ở
Thế Giới Hỗn Loạn mà lao lên cướp đoạt, hắn chết không vấn đề gì nhưng làm mặt
mũi của chủ tử như nàng để ở đâu.

Lam Vũ không trả lời, chỉ gật đầu 1 cái biểu hiện biết rồi. Lam Chân Hy bỗng
gay gắt:

- Này người không có miệng à? Hay là bị câm? - Nàng gắt cũng đúng, nói chuyện
với người mà người ta không trả lời lại cũng gây ức chế lắm, nhưng mà Lam Vũ
cũng chỉ vì làm việc không đúng đắn, vào nhà người ta ăn trộm vả lại cũng
không thích tính tình đanh đá của nàng ta nên căn bản không cần để lại ấn
tượng tốt gì cả.

Lam Vũ chỉ gật đầu, không nói chuyện, thích nghĩ sao đó kệ nàng ta, dù sao
nàng cũng chỉ là 1 con nhóc nhỏ tuổi, bị gia đình chiều hư mà thôi. Nàng hừ
lạnh 1 tiếng, không để ý Lam Vũ nữa, nếu không phải có việc cần nhờ Lam Vũ thì
nàng đã sớm băm chết tên này ra nghìn mảnh rồi, chưa bao giờ nàng cảm thấy
mình tốt với thuộc hạ như vậy, thứ không biết điều...

Nàng đi trước, Lam Vũ đi theo sau, đi tới 1 cái tòa nhà lớn, có rất nhiều
người ở đó, đa số mọi người thấy nàng đều cuối đầu chào, xem ra cái mác nhị
tiểu thư của Lam gia vẫn còn rất lớn. Chỉ có một người chả thèm để ý tới nàng
mà vẫn đạm nhiên đưa thiệp mời vào cửa cho đội soát thiệp, sau khi kiểm tra
xong nàng tự nhiên bước vào trong, đó là Lam Kết Y, đúng phong độ của đại tỷ,
mấy ngày ở Lam gia Lam Vũ cũng biết nàng ta được mệnh danh là đệ nhất thiên
tài Lam gia trong hơn 10000 năm qua, tuổi 27 đã Nguyên Linh đỉnh phong, chỉ 1
chút nữa có thể tiến lên Địa Linh cảnh, phải biết là tên áo đen mà Lam Vũ gặp
ở thế giới hiện đại cũng là Địa Linh cảnh sơ kỳ nhưng mà tuổi của hắn đã hơn
1000 tuổi rồi, mấy Địa Linh của Lam gia ai nấy đều đã ít nhất 5000 6000 tuổi
rồi, đừng tưởng anh họ của tên kia được Lam gia nâng trong vòng 10 năm lên
được Địa Linh sơ kỳ thì ghê lắm, chẳng qua hắn ta đã có căn cơ khá chắc vì
dừng lại ở cảnh giới nguyên linh đã lâu, cộng thêm 1 bảo vật khác mang tính
tăng đẳng cấp hắn nhặt được cùng chỗ với tôn giả cấm khí kia mới có thể 10 năm
lên Địa Linh cảnh, cũng không thể phủ định Lam gia đã tốn không ít tài nguyên
để bồi dưỡng 1 Địa Linh trong thời gian ngắn như vậy, đủ để bồi dưỡng gần 100
Nguyên Linh đỉnh phong đấy, cái giá khá đắt nhưng cả là gì so với cấm khí Tôn
giả cả, vì cấm khí tôn giả đôi khi là trấn tộc chi bảo, thời khắc mấu chối cứu
lấy 1 gia tộc.

Lam Chân Hy thấy Lam Kết Y đi thẳng vào mà không thèm ngó mình thì mắt hiện
lên vẻ căm ghét quát lên:

- Lam Kết Y, đứng lại cho ta! - Nàng ta đuổi theo. Lam Vũ chậm rãi đi theo...

Nhưng Lam Kết Y làm như không nghe thấy rồi đi vào hẳn bên trong, Lam Chân Hy
chạy theo thì bị bảo vệ cản lại:

- Xin lỗi tiểu thư nhưng xin ngươi hãy xuất trình thiệp mời hoặc nộp 5000
linh ngọc trung phẩm. Nếu không chúng ta không được phép cho ngươi tiến vào,
xin thứ lỗi.

- Ngươi không biết là ai sao? - Nàng ta tức giận hỏi ngược lại.

- Ta đương nhiên biết ngươi là nhị tiểu thư Lam gia, quyền cao chức trọng,
đại nhân đại lượng xin đừng làm khó tiểu nhân vật bọn ta, chúng ta chỉ làm
theo chức trách của mình thôi. - Người cũng tuy biết thân phận của nàng nhưng
vẫn không nhượng bộ, nếu không còn đâu là quy tắc của đấu giá hội nữa, mình
cho nàng qua thì tí nữa các vị trưởng lão ai sẽ tha cho mình, dù sao mình cũng
đúng lý nên không sợ.

Lam Chân Hy định phát tác thì hình như nhận được thông tin truyền âm nào đó,
Lam Vũ có thể nghe nhưng không có hứng thú nghe. Nàng ta dậm chân không cam
lòng rồi rút trong nhẫn ra một tấm thẻ bài, coi như là thiếp mời của đấu giá
hội đưa cho bảo vệ soát vé, người bảo vệ cầm lên soi 1 tí rồi trả lại cho Lam
Chân Hy, lùi sang một bên đưa tay vào trong phòng đấu giá:

- Xin mời tiểu thư tiến vào.

- Hứ! - Cô nàng lườm bảo vệ một cái rồi ngông nghênh bươc vào, Lam Vũ đi theo
sau bị cản lại nhưng nàng bảo là hộ vệ của nàng nên thuận lợi đi vào. Tất
nhiên trên mỗi tấm thẻ bài đều có đánh số thứ tự cả rồi, bên trong cũng có
phòng nhỏ có số thứ tự tương tự để người vào có thể có được vị trí của riêng
mình.

Chừng 1 tiếng sau đấu giá cũng bắt đầu, bọn họ bắt đầu từ những thứ có giá trị
thấp nhất và cao dần cho tới vật phẩm tối cao của ngày hôm đó. Người chủ trì
bước lên bục sân khấu:

- Xin chào các vị đạo hữu, ta là Quang Bảo đạo nhân, chắc nhiều vị cũng đã
biết quá, cũng tin tưởng vào tài nghệ giám định và uy tín của bản nhân. Không
nhiều lời nữa, hôm nay ta là người chủ trì, vật phẩm đấu giá đầu tiên là một
thanh kiếm xuất sứ thì tay Lan Văn đại sư, kiếm cấp Nguyên, giá bắt đầu là
3000 linh ngọc trung phẩm, mỗi lần tăng giá không ít hơn 500, bắt đầu.

Rất nhiều người bị 2 chữ "Lan Văn" này đánh động, Lam Vũ không rõ nhưng có lẽ
đây là tên của một tên thợ rèn nổi tiếng ở Lam Thiên Vực chăng? Tất nhiên ở
đây người ta gọi là luyện khí đại sư, tức là luyện vũ khí, nhưng Lam Vũ vẫn
thích gọi theo cách cũ là thợ rèn. Đối với tất cả những gì thuộc thế giới này
mà cần linh khí kích hoạt hoặc hấp thụ linh khí thì Lam Vũ đều không hứng thú,
anh sài đâu có được, đan dược đồ đồ anh cũng đồng dạng ăn không được, à không,
phải nói là ăn được nhưng vô bổ, chả có ích lợi gì cả. Thế nên anh cũng không
quan tâm lắm hội đấu giá này, có ra cái quý bằng trời cũng mặc kệ, trừ phi là
các vũ khí hoặc cấm khí cấp Tôn giả, mặc dù sử dụng không được nhưng anh cầm
để đập nát cái vòng của mình chắc không tệ chứ?

- 4000 linh ngọc trung phẩm.

- Ta trả 4500.

- 5000.

- 6000.

....

Cuối cùng thanh kiếm lọt vào tay một người trẻ tuổi nào đó với giá 7500 linh
ngọc trung phẩm. Vật phẩm tiếp theo là đan dược chữa thương....rất nhanh bị
đám người tranh đoạt, đối với họ chữa thương tương đương vào bảo vệ mạng sống
của bản thân, cực kỳ quan trọng...

Gần 4 tiếng trôi qua, tràng đấu giá đã đi đến vật phẩm cuối cùng, cô bé Lam
Chân Hy này mua được 11 thứ từ hội đấu giá, nhưng cái nàng cần thực ra chỉ 4
cái mà thôi. Hai bộ quần áo đẹp đẽ làm từ chất liệu thượng hạng có công năng
phòng vệ, một bình đan dược bảo vệ nhan sắc và một cái roi da yêu thú cấp 5,
còn 7 cái còn lại là nàng vì háo thắng tranh đấu vô vị với Lam Kết Y thôi,
thấy Lam Kết Y muốn mua cái gì là nàng phải đấu giá cho bằng được, mặc dù
không dùng chúng, Lam Kết Y cũng không muốn tranh chấp với nàng tới hạn mức
nào đó Lam Kết Y đều từ bỏ, có lẽ nàng ta cần nhưng không phải là bắt buộc,
không có thì thôi. Nào là bao tay sắt, nào là đan dược, nào là yêu đan... sau
này có lẽ đành vứt xó. Người chủ trì hít một hơi sâu rồi cao giọng:

- Vật phẩm cuối cùng tối cao của chúng ta chắc chắn sẽ làm các vị cảm thấy
hứng thú, đó là một giọt máu trong tim của Tuyết Lôi Yêu Báo, yêu thú cấp 9
tương đương với cao thủ Thiên Linh kỳ của nhân loại chúng ta, chỉ có một giọt
máu, tính ra thì đối với nhân loại cũng không có bao nhiêu tác dụng nhưng mà
với các luyện đan đại sư thì đó là một bảo vật khó tìm, có thể chế ra nhiều
loại đan dược tăng tiến linh lực cao cấp, nói không ngoa nếu chư vị tìm được 1
vị Đan Vương thì có thể yêu cầu luyện Thăng Thiên Đan, có thể giúp Địa Linh kỳ
đỉnh phong cao thủ tăng lên tỷ lệ đột phá Thiên Linh kỳ. Giới thiệu đã hết,
giá bán bắt đầu từ 10 vạn trung phẩm linh ngọc, mỗi lần tăng giá không thấp
hơn 1 vạn. - Nói xong hắn gõ bàn 1 cái.

Nghe nói tới đột phá Thiên Linh thì ai nấy đều như uống thuốc kích dục, nhìm
chằm chằm vào lọ máu nhỏ trên bàn đấu giá. Nhưng cũng chỉ có tầm 6 7 người gì
đó là có khả năng mua thôi, những người khác không vì thực lực quá yếu thì
cũng tiền tài ít, không có khả năng mua được, mua được cũng chỉ sợ không sống
ra khỏi Lam Thiên Thành được thôi. Người hô giá đầu tiên không ngờ là Lam Kết
Y:

- 15 vạn. - Con số tăng quá nhanh đánh ngất rất nhiều người, từ 6 7 người
muốn mua rõ ràng chỉ còn lại 4 người hô giá.

- 16 vạn. - Một lão già Địa Linh hậu kỳ mở miệng, có lẽ lão càng là người
khao khát thứ này hơn ai hết.

- 17 vạn. - Một trung niên nhân Địa Linh sơ kỳ, có lẽ là mua cho trưởng bối
trong nhà hoặc là để dành mai sau cho mình.

- 20 vạn. - Lam Chân Hy ngáng chân, nàng ta cũng không biết mua cái này về
làm gì, nhưng mà nếu nó có thể chọc cho Lam Kết Y nổi giận một phen thì đáng
giá, tiền đối với nàng không có ý nghĩa, tuy nhiên nàng cũng không có nhiều,
Lam gia quản tiền rất chặt, muốn có nhiều tiền thì phải thể hiện ra tài năng
tương ứng của bản thân thì gia tộc mới chu cấp càng nhiều được.

- 22 vạn. - Lão già lập tức lên tiếng, thứ này rất quan trọng nha, bỏ không
được đâu.

- 25 vạn. - Trung niên nhân cũng không chịu thua kém.

Lam Chân Hy lắc đầu, tiền của nàng đã không đủ rồi, dù sao nàng chỉ là nhị
tiểu thư của Lam gia, tiền cha mẹ cho cũng chỉ chừng 30 vạn, nàng thấy Lam Kết
Y không báo giá nữa thì cũng không ngu mà báo tiếp.

Cuộc chiến dường như chỉ còn giữa trung niên nhân và lão già...

- 30 vạn, Trần gia tiểu tử, dựa vào giao tình của ta và cha ngươi, buông tha
đi, ta lập tức thiếu Trần gia ngươi 1 món nhân tình, tương lai nếu may mắn
thành công tấn cấp Thiên Linh, ta sẽ bảo hộ gia tộc ngươi 1000 năm. - Lão già
hứa hẹn.

- 35 vạn, Đinh tiền bối, ta cũng muốn buông tha lắm chứ, nhưng mà cha ta cũng
đồng dạng Địa Linh hậu kỳ như tiền bối, bảo ta làm sao ăn nói với cha nếu như
buông tha đây, yên tâm, nếu cha ta thành công tấn chức sẽ cố gắng giúp tiền
bối tấn chức theo, năng lực của Thiên Linh cường giả chắc tiền bối cũng không
lạ.

- Vậy được, ta không khách khí nữa. 40 vạn, có gan thì theo. - Lão già cũng
không muốn dùng lời lẽ để tránh đoạt nữa, trực tiếp ra giá.

- Đắc tội rồi, 50 vạn.

- 60 vạn, nếu ngươi ra được giá hơn nữa thì ta thua. - Lão già này chỉ là một
tán tu không nhà cửa, đương nhiên 60 vạn đã là vét sạch thân gia của lão rồi.

- Xin lỗi người, ta và cha sẽ bái phỏng chuộc lỗi sau, 61 vạn. - Lúc nãy
trung niên nhân mới mỉm cười đưa quyền về phía lão già, làm bộ dạng xin lỗi.

Không thấy ai báo giá nữa, chủ trì mới hỏi:

- Còn ai ra giá nữa không?

Hắn nói thật linh, vừa hết câu thì Lam Kết Y lạnh lùng hô giá:

- 100 vạn.

Hắn lại hỏi:

- Vị tiểu thư này đã ra giá một trăm vạn, còn ai ra giá cao hơn không?

Trung niên nhân sửng sờ, rồi lại thở dài, 100 vạn, hắn lấy ra còn không nổi,
tuy rằng hắn có đại gia tộc nhưng sao mà so được với Lam gia, hắn cũng nhận
thức Lam Kết Y, sự tình đệ nhất thiên tài của nàng hắn cũng biết nên hắn cũng
rõ mình không thể nào so sánh được tài lực với nàng, chỉ còn cách buông tha.

- 1!!!2!!!3. Xin chúc mừng Lam đại tiểu thư, đạt được Tuyết Lôi Yêu Báo tinh
huyết. - Gõ một cái.

Lam Kết Y nhẹ nhàng gật đầu, lấy về vật phẩm vừa đấu giá xong, tất nhiên là
tiền trao cháo múc. Lam Chân Hy lúc này nghiến răng nghiến lợi ghen ghét, vì
cái gì mà Lam Kết Y được gia tộc coi trọng, tiền bạc tài nguyên vô hạn cung
cấp, không tiếc 1 chút, mà nàng có hạn, tháng nào cũng chỉ được vài chục vạn,
căn bản không đủ tiêu nha. Thật ra là nàng được voi đòi tiên, có sướng không
biết cảm nhận, những người nghèo ngoài kia dù là Nguyên Linh cảnh chỉ trông
mong có vài linh ngọc trung phẩm mỗi ngày để tu luyện thôi đã hạnh phúc rồi..

Kết thúc đấu giá, ai về nhà nấy, mua được thì vui, không mua được thì cũng chỉ
biết ngậm ngùi, làm gì được đâu. Lâm Chân Hy trên đường về chặn Lam Kết Y lại,
ý định rõ ràng muốn nhờ Lam Vũ cướp cái bình máu mà Kết Y mới mua được... Lam
Kết Y hững hờ nhìn người chặn đường mình:

- Lam Chân Hy, ngươi muốn làm gì?

- Haha, Lam Kết Y, sống trong sung sướng quen rồi nên ngốc hay sao? Ta là
muốn cướp, đem thứ vừa mua được giao ra đây, nếu không đừng trách ta độc ác.

Bỗng dưng bộ dạng lạnh lùng của Lam Kết Y lộ ra một nụ cười mỉm dịu dàng động
lòng người, cứ như một người chị thân thân thiết nhìn em gái vậy:

- Chỉ bằng vào người và tiểu Chân Linh cảnh như hắn sao? - Ánh mắt nhìn Lam
Vũ phía sau, có vẻ châm chọc, khác với nụ cười của nàng.

Người trên đường đoán ra là chị em Lam gia lại tranh chấp gì đó, cái này ở Lam
Thiên Thành đã là chuyện quen thuộc rồi, ai nấy cũng không muốn dính vào tràng
nước đục này nên đều rất ý thức tránh xa hết. Lam Chân Hy cười gằn ra lệnh cho
Lam Vũ:

- Ngươi mau dùng bản lĩnh của mình cướp lại đồ vật đó cho ta.

======= Đệt, chiều nay báo cáo Requirement :) các huynh đệ chúc phúc cho ta
thuyết trình thành công nào.


Lãng Khách Vô Danh - Chương #55