Muốn Chết.


Người đăng: gamekvnn

Nhìn Kimura nhàn nhã lên đài, mang theo bản mặt cười tươi, lại mang đồ "kỳ dị"
hấp dẫn cả khán đài.

- Tên đó là ai thế? Mang đồ thật kỳ lạ.

- Có thể nào là man di không?

- Dương công tử võ công tuyệt đỉnh như vậy, không phải lên đài chịu đòn sao?

- Thật là ngu ngốc, nếu là ta thì dù đại tiểu thư đó có đẹp như thiên tiên ta
cũng không ngu gì lên đài chịu trận, ta đoán rằng võ công của Dương công tử đã
hơn ngũ bá rồi, Vô Danh ma đầu kia cũng không vừa, chỉ tiếc là vẫn không phải
đối thủ, bọn họ chính là thiếu niên thiên tài của Võ Lâm chúng ta.

- Nhưng ta lại thấy hắn thật dũng cảm, các ngươi coi, giờ ta đã hiểu tại sao
các ngươi mãi chỉ ở tầng dưới của xã hội, không có một trái tim dũng cảm tiến
lên, làm sao mà trở thành cao thủ...

...Khen có, chê có, chửi có, khó hiểu có..... Đủ lời bình luận hết, thế gian
mà.

Kimura hoàn toàn hờ hững trước những lời khen chê, lúc bước chân đặt lên võ
đài, hắn vẫn tùy ý như bình thường, nhìn Dương Khang, không chào hỏi, tên kia
không xứng. Dương Khang ngạc nhiên, mình đã thể hiện vậy rồi mà vẫn có người
lên đài, tên này óc chó sao?

- Tại hạ Dương Khang, xin hỏi quý danh của huynh đài? - Chắp tay chào hỏi,
không mất lễ nghĩa.

Hắn vẫn nhìn Dương Khang, rồi mỉm cười cái:

- Đánh đi! Cho ngươi đánh trước, ta cho ngươi mặt mũi, cho ngươi không chết!
- Giọng nói thản nhiên, như thể đó là chân lý.

Dương Khang nghe đối phương nói vậy thầm cười lạnh trong lòng, đủ ngông cuồng,
muốn tàn phế sớm, nói rõ một tiếng, hắn trước giờ rất ghét những người rỏ ra
vẻ trước mặt mình, đó là ngươi tự tìm, đừng trách ta độc ác.

- Vậy đa tạ huynh đài, tại hạ xin nói trước, ta sẽ không nhường huynh
và...đao thương không có mắt, nếu có lỡ mạo phạm xin huynh thứ lỗi.

- Mẹ mày, nói nhiều làm gì! Có lên không để tao đánh trước, nói nhiều như đàn
bà, hay lắm sao! Cho mặt mũi còn không muốn, tao ghét nhất là những kẻ trước
mặt tao mà giả thanh cao, quân tử! Thiên hạ không có quân tử, chỉ có ta. - Đột
nhiên Kimura tức giận, ở trên đỉnh thế gian đã lâu, hắn cực kỳ ghét những
người yếu kém mà còn thích ra vẻ đạo mạo trước mặt mình, không nhường nữa.

Hắn cũng không chuẩn bị gì hết, nắm chặt đầu quyền, thoắt cái đã xuất hiện bên
cạnh Dương Khang, đấm một cái ngay bụng, thốn phải biết, Dương Khang phản ứng
cũng không kịp! Ọc cả nước ra, xương gãy mấy cái, chưa kịp định thần thì một
trỏ ngay lưng đánh hắn bay thẳng xuống sàn võ đài, nứt như mạng nhện, rắc rắc
tiếng xương kêu rợn người, đau đớn khiến Dương Khang muốn ngất đi, từ nhỏ giờ
hắn chưa bao giờ bị thương nặng như vậy, lục phủ ngũ tạng gần như bị cú đấm
ban đầu đánh dập nát cả rồi, hắn sắp chết ư, hắn không cam tâm, hắn là thần
tiên mà, còn chưa kịp theo sư phụ học nghệ, còn chưa làm nam nhân đỉnh thiên
lập địa..

Vừa nhảy xuống đất, Kimura đưa chân mang theo cái guốc gỗ đạp lên ngực Dương
Khang, Dương Khang tuy đã bị thương rất nặng, nhưng dù sao cũng là cao thủ,
tay còn chưa bị thương, vẫn còn sức cầm Ngân Giao Thương ra đỡ lại. Ai ngờ cây
thương không chịu nổi một đạp, gãy làm đôi, lúc guốc sắp chạm ngực, thì Kimura
lập tức dừng lại. Cười tà mị, ngón tay chỉ lên đài cao, chỉ vào Dương Tiễn:

- Câm miệng, không tới lượt ông lên tiếng, ta không có ý định giết đứa con
phế vật của ông! Hắn còn chưa xứng, chỉ dạy dỗ hắn một chút thôi! Làm người
nên tự biết mình, có chút năng lực nhỏ bé như con kiến đã vênh mặt lên trời,
tôi ghét nhất ngụy quân tử có biết không! Ngoại trừ đối thủ của ta của không
ai có thể trước mặt ta làm ngụy quân tử! Về sau bảo hắn ngoan ngoãn làm phế
nhân! Còn lão già bên cạnh ngươi, ta không sợ lão, tốt nhất tí nữa đừng cậy
già lên mặt, các người đắc tội ta không nổi. - Kimura cực kỳ nhạy cảm với
những ai đánh chủ ý lên mình, vừa rồi định đạp tên kia một cái, hắn biết lão
già trên kia là một cao thủ, hiện giờ hắn chưa thắng được lão ta, nên cũng
biết lão nhất định có đan dược cao cấp cứu tên này, nên không có gì ngại, tuy
nhiên hắn cũng chả sợ lão, thử chọc hắn một cái coi, cả lão hắn cũng giết,
đánh không lại là một chuyện, giết được lại là một chuyện khác, hắn là người
sợ nhất không có đối thủ, nhưng mà không thích tự dưng gây sự với người, trừ
khi có lợi ích gì khiến hắn động tâm thì may ra hắn chủ động gây hấn, dù gì
lão già cũng chưa chọc hắn, nên hắn cảnh cáo trước lão già luôn.

Cha của Dương Khang, Dương Tiễn thấy con trong nháy mắt bị đánh ra bã, định mở
miệng bảo dừng tay, ai ngờ mới chỉ vừa đứng lên chưa kịp mở miệng đã bị đối
phương nhảy vào họng, ngay cả lão thần tiên cũng bị tên khốn dưới kia chỉ mặt
mắng, hắn không thể để đối phương sĩ nhục lão thần tiên được, lão thần tiên là
sư phụ của con hắn, nhìn con mình như bã mía ở dưới chân người ta, hắn sợ lão
thần tiên mất hứng sẽ không để ý tới Khang nhi nữa. Lần này hắn định mở miệng
ra mắng trẻ con thiếu văn hóa thì lại bị lão thần tiên bên cạnh chặn họng lại:

- Im lặng! - Lão bắt đầu chú ý tới Kimura, một "phàm nhân" mà hắn không mấy
chú ý đầu đến giờ.

Hắn nhìn vài giây rồi nói với Dương Khang:

- Ngươi biết ta? - Hắn lườm Dương Tiễn một cái, lẽ nào một tên nhân sĩ võ lâm
"phàm nhân" có thể biết được sự tồn tại của mình, lẽ nào tên bên cạnh bán?

Kimura thấy lão già hỏi mình, mặt nghiêm lại:

- Không quen, không biết! Như vậy..nên lão xuống đem đồ đệ bất tài của lão
cứu chữa đi! Phế vật còn muốn nhúm chàm người con gái ta mà để ý. - Nhìn Dương
Khang, hắn tiện chân đá một cái ngay tay rồi bước đi về chỗ Tuyết Tiên Trang,
làm Dương Khang đau muốn ngất, gãy tay nữa rồi huhu.

Dương Khang uất ức muốn khóc mà khóc không được, hắn còn phải làm...đại trượng
phu, sao có thể tỏ ra yếu đuối trước mặt thế gian được, hắn là thần tiên mà,
đau muốn ngất không dám ngất, kêu la không dám kêu la, khổ không nói nên lời,
sao thế gian này có tên phàm nhân hung hãn như thế. Hắn căm hận tên kia, phá
vỡ màng hào quang sáng chói hắn vừa mới tạo ra được, giờ này khán đài tuyệt
đối yên tĩnh, ngay cả cơn gió xào xạt cũng có thể nghe rõ, bởi vì bọn họ chấn
kinh quá mức, quá mức kinh ngạc, khó chấp nhận, vừa rồi Dương công tử còn hào
quang vạn trượng, đỉnh thiên lập địa, mới có mấy chục giây sau đã nằm như chó
chết dưới đất, sự đối lập này khiến người ta khó mà tin tưởng được.

- Vừa rồi Dương Khang không phải là oai phong lắm sao, ta đã sớm không vừa
mắt cái thái độ kiêu ngạo của hắn rồi, may mắn cho hắn là có một thiếu niên
anh hùng ra giúp ta dạy dỗ hắn một phen, nếu không thì hôm nay ta cũng lên
đài. - Trên đài không thiếu loại bình luận bỏ đá xuống giếng này, thực ra xã
hội chính là vậy, không thiếu người gato, từ các tầng lớp thiếu nữ cho tới
thanh niên, ở đây do Dương Khang hút hết ánh nhìn của các cô gái, làm các công
tử tài tử gato không ít, lúc nãy Dương Khang phong quang như thế nên gato muốn
mắng cũng chỉ dám mắng thầm trong lòng, mà giờ hắn nằm một đống dưới đất thì
mọi người cũng không ngại nói vài câu.

- Đúng vậy, đúng vậy! Huynh nói đúng, ta cũng chung lý tưởng...

Bên cạnh có cô gái thấy 2 tên này khoác lác không nhin được:

- Các người chỉ được cái mồm, sao không đứng trước mặt Dương công tử mà nói.
- Mặt dù "thần tượng" vừa rớt đài, nhưng mà cảnh tượng "đẹp trai ngời ngời"
vẫn còn đó, ai cho người khác nói xấu.

Bọn họ liền ngậm miệng, ngu sao nói, cho dù sau này hắn thành phế nhân thì có
cha hắn ở đó, mình cũng đâu làm gì được, không khéo rước họa vào thân.

Dương Khang đã là tu linh giả, thính lực hơn người thường nhiều, tất nhiên
nghe được rất nhiều nghị luận trên khắp khán đài, hắn máu giận dồn lên não,
lấy một viên đan dược, là Tiểu Sinh Sinh Đan, một đan dược cứu mạng, sư phụ
hắn dặn không phải phút cuối, không dùng, có thể lật kèo đối thủ, thực ra giờ
hắn không cần dùng, có sư phụ hắn ở đó, hắn chết không được. Nhưng giờ hắn đâu
có nghĩ được nhiều thế, nuốt vào, người hắn trọng thương gần chết, lập tức
khôi phục lại.

Kimura bước tới biên giới đài, nhìn Tuyết Tiên Trang:

- Thế nào, ta thể hiện được chứ? - Quay qua cười cười với Lam Vũ như một anh
bạn hàng xóm:

- Đại ca! Không tệ chứ, có muốn lên đài thử một chút kh... - Chưa nói hết câu
châm chọc đã bị một chưởng mang theo 10 phần linh lực của Dương Khang vào
lưng.

"Đánh lén".."Bỉ ổi"...Vô số người mắng lên, Tuyết Tiên Trang thì đang mơ màng,
nàng đang suy nghĩ về những điều Lam Vũ nói, thần tiên yêu quái gì đó, rất
hoang mang nha, phá vỡ giới hạn tâm linh của nàng. Dương Khang cười lạnh lùng,
chỉ cần đạt được mục đích, ngại gì thủ đoạn, trên đài cao lão sư của hắn cũng
không cản, vì hắn cần tính cách đó của Dương Khang, ở Tam Thiên Giới thì người
mềm lòng hay tuân thủ quy tắc quá sẽ chết sớm. Khi khói bụi mịt mù bay qua,
Dương Khang mặt cứng ngắt lại, Kimura thì đen mặt, dám nhân lúc hắn lo chú ý
mỹ nhân mà đánh lén sao, hắn đánh lén người khác thì không sao, nhưng ai cho
phép người khác đánh lén hắn. Hắn vẫn đứng im chỗ cũ, mặc dù chưởng lực của
Dương Khang mạnh mẽ bao nhiêu cũng không di chuyển một ly, không xước một chút
da mà chỉđể lại trên người hắn một cái áo rách, dm áo tao mới may.... Chết....

Lam Vũ cũng há mồm ra, ei, thằng Dương Khang này sao nãy phong độ lắm mà! Giờ
lại chơi trò đánh lén sau lưng người ta thế. Cái này là nhục à nha, thà từ đầu
đừng làm quân tử, ưng đánh lén ai cũng được, giả vờ làm chi giờ phải xé rách
mặt nạ, vừa đau vừa nhục. Lam Vũ cũng không thấy cái gọi là quân tử trong mắt
bọn người này có gì đặc biệt, cái gì cũng phải giữ khuôn phép, lễ sáo, cử chỉ
cũng phải tao nhã từ đi đứng tới ăn uống tới chào hỏi trò chuyện, khác gì một
cái lồng giam, đối với Lam Vũ thì khác nào là ép người ta sống giả, có gì hay
ho đâu, anh...tuyệt đối không thể làm loại người này, thà làm tiểu nhân, quyết
không làm quân tử hay ngụy quân tử...Nhưng mà lão nhị thì khác, anh ta chính
là một đại ngụy quân tử, may mắn hắn đã bị nhốt, không thì gặp người quen mà
xoắn như thế còn gì mặt mũi gì gặp người nữa. Kể cả lão tam lão tứ, một tên
đều không tốt.

Kimura hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, quay người lại nhìn Dương Khang:

- Muốn...chết!!!. - Thái độ thờ ơ, lơ đãng nhìn chỗ khác. Hắn không tức giận
mà thay vào đó là thấy mất mặt, trước mặt đối thủ mà để một con kiến cắn lén,
không thấy nhục sao, bởi vậy thằng trên đài kia nhất định không sống qua được
ngày hôm nay, ban đầu không muốn gây sự nhưng đã người ta đa gây hắn rồi phải
chết.

- Hahaha, chết cười! Đúng là ếch ngồi đáy giếng, ngươi giết được ta sao? Có
ngon giết thử ta xem. - Đã lật mặt rồi thôi, không cần giữ hình tượng nữa,
nghênh mặt lên thách thức, dù sao còn sư phụ gã ở đó, sư phụ là siêu cao thủ
cơ mà, gã không chết được.

Lam Vũ thấy cảnh này không nhịn được cười to, phối hợp với tên kia hiểu lầm
anh là Bạch Hư Không:

- Hahaha! Lão đệ, xem ra ngươi đã xuống cấp rồi, thứ phế vật này cũng không
sợ ngươi, bảo làm sao lão ca sợ ngươi đây! - Lam Vũ cũng không hiểu mình tại
sao giờ phút này lại châm chọc tên kia? Mình đâu có nhiều chuyện rước phiền
phức như thế?

Kimura liếc Lam Vũ cái, rồi chuẩn bị động thân, hắn biết mất, tích tắt một
phần mười giây sau hắn xuất hiện bên cạnh Dương Khang tung một đấp xuống...
Uỳnh võ đài sụp đổ, đất đá bay loạn lên cả, Lam Vũ đứng trước mặt Tuyêt Tiên
Trang "hứng đá". Khói bụi đi qua chỉ thấy một mình Kimura vẫn giữ nguyên tư
thế cũ, tay còn đấm vào nền đất...hụt rồi. Mất mặt lv2, lại nghe tiếng cười
nhạo to vang lên:

- Không phải miệng ngươi lợi hại lắm sao! Giết ta? Ngươi xứng sao? Tới đây
lần nữa đi! Hahaha. - Dương Khang hiện đang ở trên võ đài cách đó 130m, lão
già kia đã đứng bên cạnh. Dương Tiễn hoàn hồn lại, con trai yêu của hắn mà
suýt nữa đã chết, nếu bây giờ lão thần tiên đã ra tay thì không có gì lo lắng
nữa rồi, tên kia cũng sẽ chết thôi.

- Khang nhi! Câm miệng! - Vô Vi chân nhân quát Dương Khang, mặc dù rất yêu đồ
đệ, nhưng hắn không muốn đồ đệ mình quá ỷ lại vào bản thân, cường giả phải
đứng bằng đôi chân của mình.

Kimura liên tiếp 2 lần mất mặt trước đối thủ và cô gái hắn nhắm vào, sắc mặt
của hắn giờ không tốt chút nào, bình thản đứng lên, trừng lão già:

- Lão già chết tiệt! Biết điều thì giao hắn ra, ta nhắc ngươi lần cuối cùng
này thôi! Đừng đem lại họa diệt tộc, sát môn cho bản thân. - Hắn không muốn
động thủ với lão già, có Lam Vũ bên cạnh, hắn không muốn để cho anh đục nước
béo cò.

- Cuồng đồ! Một phàm nhân như ngươi còn dám uy hiếp lão phu? Vừa rồi thấy
ngươi thiên tư cũng tốt, vốn định thu ngươi làm đồ đệ, nhưng mà tính tình của
ngươi như thế đi vào Tam Giới sớm muộn cũng có ngày rước họa vào thân! Ta
không muốn hủy diệt nhân tài, đừng ép ta! Tuổi trẻ khí thịnh, ngông cuồng ngu
ngốc, ta không trách! - Lão quả thật có chút yêu tài, trong mắt lão xem ra
người này còn quý giá hơn Dương Khang, vốn rất thưởng thức, nhưng giờ thấy hắn
ngông cuồng tự đại như vậy, hắn đã mất lòng rồi, không giết là đã may.

- Được, vậy để xem mày có bảo vệ được nó không nhé? 3...2....1... - Không
muốn nói nhảm với đối phương nữa, hắn biết trạng thái này của hắn không đánh
lại lão, đã vậy không cần che giấu thực lực nữa.

Mái tóc màu đen của hắn nhanh chóng đỏ rực, rồi đầu ngọc tóc lại vàng sáng
loáng. Con ngươi thành màu tím yêu dị, hung khí phát ra làm toàn trường khán
giả ngất xỉu trọng thương, có người phụt máu, người người ngã rạp, không chỉ
giới hạn trong khán đài mà là toàn bộ bán kính 20km quanh đó không người nào
tỉnh được, trừ Lam Vũ, Tuyết Tiên Trang, Vô Vi chân nhân, Nguyên Đăng thiền
sư, Dương Khang. Phải nói là cực kỳ tàn độc, hơn 80% người ở trong này đã
chết, trừ tứ bá và một vài cao thủ khác nữa. Người thường làm sao chịu được
khí thế của một vị chúa tể giết người không đếm được bằng số chứ. Dương Khang
thì do có lão già chặn cho một ít, may mắn Tuyết Tiên Nhan, đã được Lam Vũ kịp
thời dùng không gian lực đi xa. Anh cũng không khỏi kinh ngạc, Tuyết Tiên
Trang vẫn còn tỉnh, mặc dù run rẩy đứng không nổi. Anh chỉ biết là khí thê này
rất kinh khủng, là khí thế của cường giả chèn ép nhược giả, còn về phần anh,
anh chả cảm nhận được chút nào cả, có lẽ do Bạch Hư Không trước kia còn mạnh
hơn Dung Thiên Nhẫn một ít nên anh mới không cảm giác được gì.

Vô Vi chân nhân cũng cảm giác được hung khí phát ra từ người Kimura, có thể
chèn ép cả lão một chút, đương nhiên không tầm thường, lão vội vàng bảo hộ
Dương Khang, vì thế nên Dương Khang cũng không thấy có gì ghê gớm. Nguyên Đăng
thiền sư cũng tương tự, về lý thuyết cơ bản bọn họ là Địa Linh cảnh, Lam Vũ và
Kimura đều Nguyên Linh, đáng ra không thể dao động được cọng lông của bọn họ,
nhưng mà lại có thể cho bọn hắn dồn dập hơi thở, đủ biết kinh khủng thế nào.
Lam Vũ thấy Tuyết Tiên Trang ngã vội đỡ lấy nàng, quét hết hung khí xung quanh
nàng, mỉm cười:

- Thế nào, thấy được tôi có thể trả nợ cho cô không? Đã bảo rồi mà, có chút
nội lực, tiếc gì. Thấy 3 tên kia không, chính là 3 tên mà tôi nói chưa giết
được, tên Dương Khang của nàng đâu có lọt vào trong đó, haha. - Chỉ vào
Kimura, Nguyên Đăng, Vô Vi.

Thấy được áp lực kinh khủng mà Hỏa tử phóng ra khiến cô tí nữa là bất tỉnh, mà
người con trai trước mặt cười nói vô tư, còn không chảy một giọt mồ hôi, đủ
biết hắn mạnh bao nhiêu, xem ra hắn không nói khoác.

- Anh với Hỏa tử ai mạnh hơn?

- Tất nhiên là hắn! Sao? Thất vọng hả? - Anh trả lời ngay, chuyện này có gì
mà dấu, hiện tại thực sự yếu hơn.

- Không! Hihi, hai người thật sự là yêu quái sao? Ta rất sợ, đừng ăn thịt
tiểu nữ như ta nha, không ngon đâu, cũng không thể trường sinh bất tử.

- Xì, tôi cũng trường sinh bất tử rồi, không cần ăn thêm ai nữa, coi chiến
đi, sẽ hay lắm đó! - Hehe, sắp được coi thần tiên đại chiến, sao không hay,
nói không chừng lại suy nghĩ ra được vài các tấn công mới.

Kimura nhìn chằm chằm kẻ địch, nhìn Dương Khang. Không đợi lão già công kích,
hắn phất tay một cái không ngờ cả khu vực xung quanh hắn 20km đều đất đai sụp
đổ hết, địa hình bao nhiêu gồ ghề, cao bao nhiêu, nhà cửa, đình viện của Tuyết
gia sụp hết, người...tất nhiên là chôn luôn rồi, không chết cũng chết. Đúng
lúc này may mắn những người cao thủ còn sống được Nguyên Đăng thiền sư cứu đi
hết, tu phật mà, từ bi hỉ xả, trước nói không được hành động nhưng mà không
thể dương mắt nhìn người ta chết hết được.

Lão già không biết đối phương định làm gì, nhưng mà lão biết đối phương năng
lượng cỡ đỉnh Nguyên Linh thôi, hắn cũng thở phào. Thấy vậy lão yên tâm, muốn
xem đối phương muốn diễn trò gì?

Một lần nữa may đen kéo tới, mưa to trút xuống, gió thổi ầm ầm, mặt đất đang
đổ nát bỗng dưng trở nên bằng phẳng lạ thường, nhanh chóng khô ran, mưa cũng
tạnh, mưa có vài giây cũng quá quỷ dị đi chứ.

- Đã chuẩn bị xong, bắt đầu nào lão già...

Vừa dứt lời dưới đất rục rịch mạnh, càng giống đột đất, trong vòng bán kính
20km của hắn hàng trăm, hàng ngàng cây to mọc lên như điên, mỗi cây đều to 10
người ôm, mọc uốc éo bao phủ khắp nơi, nhanh chóng cao tới 100m. Rễ cây to như
con bò mọc rậm rạp hết nhưng mà nó tránh mọc chỗ Lam Vũ, vũng đất bình địa mới
chưa đầy một phút đã trở thành rừng rậm nguyên thủy. Về phần Nguyên Đăng thiền
sư đã sớm mang người sống chạy đi đâu mất rồi...

- Tiểu hữu? Đây là công pháp, thần thông gì? Lại có thể điều khiển thảo đằng,
mộc thụ bao phủ, thật thần kỳ. Nếu như ngươi chịu thua, đi với lão phu về môn
phái, nhất định sẽ trọng dụng ngươi. - Lão lại nổi lên tính yêu tài.

- Sư phụ!!! Không thể, hắn muốn giết con, sao có thể để hắn về môn phái. -
Dương Khang sợ bên kia đồng ý vội phản bác.

- Im miệng! Tiểu hữu, có phải ngươi là người của đại môn phái nào tới đây
lịch lãm không? Thật là thiếu niên thiên tài. - Lão quát Dương Khang, ngẫm
nghĩ lại, đyâl à phàm giới, sao lại có tu linh giả, lẽ nào là người của đại
gia tộc, đại phái? Người của Thanh Hoa Thiên ở Mộc Tiên Lục? Nếu thế thì hắn
trêu không được. Tiếc cho lão là lão đã đoán sai, hắn không phải từ gia tộc
hay đại phái nào ở bên Tam Thiên Giới kia cả, sai càng sai nửa là Kimura không
phải tu linh giả.

- Mày mới im, bớt nói nhảm! Đều là người chết, vì cái gì ta phải nói. Ta nói
luôn, từ sau trận tử chiến với vị tóc trắng dưới kia, ta đã ngộ ra một điều,
môi trường chiến đấu cũng là thực lực, hahaha, phải không đại ca? - Hắn cười
to lên, phải, ngày xưa dựa vào Thái Dương Tinh của Cửu Nguyên Giới mới có thể
đánh ngang tay với Bạch Hư Không, đồng quy vu tận.

Tuyết Tiên Trang không hiểu gì cả? Tử chiến? Hai người bọn họ không phải là
huynh đệ sao? Nàng cũng thật đau đầu, 2 người này ngoài mặt xưng anh em, lẽ
nào là kẻ thù, sẽ không đem nào tranh dành mà xé làm đôi chứ? Lam Vũ im lặng,
không nói. Thằng kia nhắc tới người đã chết, phải mình đâu, việc gì phải trả
lời...

Sau tiếng cười dài bỗng cả khu rừng bốc cháy dữ dội, lửa này lại không phải là
lửa thường, mà là ngọn lửa màu xanh lục, nhiệt độ cực kỳ khủng bố, phải lên
đến cả một triệu độ C. Lam Vũ lập tức dùng tinh thần lực cô lập không gian
xung quanh mình lại, khiến nhiệt độ không thể truyền vào trong. Lão già kia
cũng có chút khó chịu, da dẻ cũng hơi hồng lên rồi, nóng thật hắn vội dùng
linh lực tế ra một vòng bảo hộ màu lam, giúp hắn chắn lửa, rồi đưa cho Dương
Khang một viên cầu màu lam, bảo hắn:

- Vi sư sắp chiến đấu! Ngươi bóp nát nó, có thể bảo vệ ngươi khỏi lửa nơi
đây, tránh ra xa một chút.

- Vâng! - Dương Khang gật đầu, cầm lấy viên cầu bóp nát, xung quanh hắn cũng
hiện ra một vòng bảo vệ màu lam giống Vô Vi, rồi hắn thức thời chạy ra xa.

Lam Vũ cũng kéo Tuyết Trang chạy ra xa tầm 1km mới dừng lại, trận chiến này ở
gần sẽ nguy hiểm....

Bắt đầu rồi....

Cả người Kimura cơ bắp cứng lên, cả người tụ tập quang lưu màu đỏ bắt liên tục
về phía lão già Vô Vi. Lão già rút ra một thanh kiếm, thái cực âm dương sau
lưng hắn hiện ra, vô số thanh kiếm bay từ trong đó ra tấn công Kimura, Kimura
lắc mình cái biến thành một tia sáng biến mất tránh né kiếm quang, ai ngờ mấy
cây kiếm kia lại là loại hàng "chó điên" dí không tha. Trúng mấy kiếm nhưng
hắn chỉ sướt một tí da, chảy một tí máu. Lửa xung quanh không ngừng công kích
vòng bảo hộ của lão, khiến lão phải duy trì linh lực liên tục, nếu còn tiếp
tục dây dưa, lúc linh lực cạn thì lão phải chết. Đây chính là cái lợi của môi
trường, là địa lợi.

Kimura thấy khí thế của lão lại tăng, biết là lão chơi thật rồi, cũng không
đùa nữa, trên tay xuất hiện một tia cầu vồng, hợp thành một thanh kiếm nhật.
Thanh kiếm này vốn là thanh kiếm Muramasa lừng danh, một trong những bảo kiếm
của Nhật Bản, Kimura lấy được, luyện hóa nó thành kiếm bảo của mình, nâng cao
chất lượng, độ sắc bén kinh hồn. Hắn hóa thành một tia sáng lao tới Vô Vi (tốc
độ ánh sáng thì biết rồi..), chém ngang người lão, lão cũng đưa kiếm ra đỡ
lại, ngay khi đỡ được kiếm lão lại cảm nhận được sát khí sau lưng lại đưa kiếm
ra đỡ, rồi lại thấy bên phải có chút lạnh, lại vung kiếm. Tốc độ ra đòn quá
nhanh, khiến lão cao hơn cả một cảnh giới vẫn chống đỡ một cách bị động và
chật vật, lão còn không có thời gian để ra tuyệt chiêu, làm sao mà thắng
đây... Mới một giây mà hơn 100 kiếm chém loạn quanh người lão...

===== Trong lúc Vô Vi chân nhân và Kimura đánh tới hăng máu thì Dương Khang
lại đánh chủ ý lên Tuyết Trang =======

Nghĩ thấy sư phụ đang bận chiến đấu, tên kia cũng không có thời gian để ý đến
mình, hắn lại tin tưởng tuyệt đối thực lực của sư phụ, nên giờ rảnh rang chạy
qua phía Lam Vũ.

- Tuyết đại tiểu thư, thấy thế nào? Đó là thần tiên, thích không? Chỉ cần
nàng muốn, làm vợ ta, ta sẽ bảo sư phụ truyền cho nàng bản lĩnh thần tiên.

Lam Vũ vẫn mê mẩn nhìn trận chiến, não hoạt động còn hơn cả một cái máy tính,
bên cạnh có mô hình nhỏ của hai người đang chiến đấu kia, là tinh thần lực mô
phỏng, cử động và ra chiêu không khác gì 2 người thật, tốc độ cũng ngang
luôn...

Tuyết Trang quay qua thấy Lam Vũ vẫn để ý trận chiến, nàng thì lại không thể
nhìn xuyên màn lửa ngập trời này được, nên trừng Dương Khang:

- Cút! Cái thứ nam nhân không có chút phong độ như ngươi, thắng thì thắng
kiêu, thua thì thua không nổi, đánh lén vô sỉ, đánh không lại còn gọi người
lớn lên! Có chỗ nào xứng với bổn tiểu thư? Từ lúc nhỏ đến giờ ngươi vẫn chẳng
thay đổi chút nào, vẫn ngu ngốc như vậy, cỡ ngươi còn muốn làm thần tiên, ta
còn thấy thần tiên thật không đáng giá. - Ỷ có vị "đại thần" bên cạnh, nàng
không ngại mắng tên này thật đau vào. Đem hết uất ức trong lòng ra, xả một
lúc. Rồi sau đó bảo Lam Vũ chỉ cho nàng học làm "thần tiên", chẳng cần lão già
kia...

Lam Vũ lấy đi nội lực của nàng, hắn chỉ cho nàng học làm thần tiên, nàng sẽ
không khách khí mà nhận, nhưng nếu là người khác, đừng nói là Dương Khang tội
nghiệp kia, Kimura muốn nàng cũng không lấy. Đơn giản nàng rất tự lập, trong
đầu luôn ôm tư tưởng "Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí!" Nếu người khác
mà tự dưng tốt với nàng, trước tiên nàng sẽ suy nghĩ rằng hắn sẽ đạt được thứ
gì từ chỗ nàng, rồi mới nghĩ lại giá trị của thứ hắn cho sau, sau khi thấy
"thần tiên đại chiến", giấc mộng trở thành cường giả hiệu lệnh thiên hạ của
nàng lại trở về, ngu mới đi cưới chồng sinh con ý.

Dương Khang tức giận, một nữ nhân không biết sống chết, rượu mời không uống,
lại thích uống rượu phạt. Được rồi, tí nữa gã bắt nàng lại, nhất định sẽ đè
nàng ra, làm cho nàng sướng đến chết mới thôi, để coi lúc đó nàng còn dám mắng
hắn nữa không hay là rên rỉ bảo hắn đừng dừng lại. Nghĩ là làm liền, hắn chạy
về phía nàng, dùng linh lực phong tỏa xung quanh nàng lại, độc tác của hắn rất
nhanh, nàng mất hết võ công, năng lực đặc biệt thì không muốn thi triển nên
ngay lập tức bị hắn bắt lấy tay, kéo đi. Nàng biết mình sẽ không sao, kêu cứu:

- Cửu, cứu ta! - Tiếng có phần thất thanh, sợ hãi, mặc dù đang giả vờ nhưng
nàng không chút áy náy, ai bảo anh gây cho bổn tiểu thư nhiều tổn thương như
thế...

Lam Vũ đang coi phim tới đoạn hay, 2 con trâu kia đang húc nhau kịch liệt, lão
già bị bỏng cả tay trái rồi, Kimura thì cũng chảy máu nhiều chỗ. Đang chuẩn bị
phân thắng bại thế mà bị tiếng kêu thất thanh cắt ngang, anh tức giận quay
qua, thì thấy Tuyết Trang bị thằng cờ hó kia túm lấy rồi, má muốn giết người
vl, sát khí kinh khủng vô ý thức trào ra dọa chết Dương Khang:

- Muốn chết? - Gằn từng chữ, cắt ngang khúc hay của bố, coi như chưa tính đi,
còn tính bắt nạt bạn bố à?

=======


Lãng Khách Vô Danh - Chương #30