Lão Đại Thức Tỉnh, Cầu Hôn


Người đăng: gamekvnn

Bốn chiếc đuôi như thể đang "đóng hộp" Lam Vũ lại, tạo thành một cục bông to,
nếu có một cô nương nào đó ở quanh đây nhất định sẽ không nhịn nổi mà bay vào
ôm cho sướng. Trong lúc 3 người còn lại hôn mê sâu thì lão đại lại dần tỉnh
lại, 4 chiếc đuôi như 1 chiếc hoa đang nở, tách ra, nhìn hoàn cảnh xung quanh
một lát sau đó anh biến mất trong hồn giới....

Đứng dậy trong tình trạng..."bảo vệ môi trường", đứng giữa mảnh không gian
hoang tàn không có đến một cọng cỏ, Lam Vũ ôm đầu, cố gắng dung hợp những thứ
vừa xảy ra từ trước đến giờ. Bây giờ tầm hoạt động của tinh thần lực đã lên
tới 1500km, đây là khái niệm gì chứ, bố đứng ở Mũi Cà Mau cũng nhìn thấy Lũng
Cú nữa. Cái radar ảo diệu này đặt ở thế giới hiện đại như thế kỷ 21 thì khác
mẹ gì thần đâu, ở nơi này cũng xêm xêm. Làm quen với khả năng mới tầm 15 phút
rồi mới cười tươi:

- Hehe, một giấc mộng thật khó tin, thật không ngờ mấy cái tiểu thuyết tiên
hiệp ta đọc ngày xưa có vẽ là có thật, không biết mấy cái manga thì thế nào
nhỉ? À, hình như mình còn có người quen ở bên kia. - Nhìn về hướng Tuyết gia,
Lam Vũ định đi thì ngẫm lại hình như còn có 3 thằng khác muốn chia sẽ "mình"
thì phải.

Tiện thể bọn nó đang hôn mê, anh bước vào hồn giới một lần nữa, dựa theo pháp
quyết phong ấn bọn hắn lại một chỗ, do bọn hắn không phản khán nên điều này
cũng dễ, nhưng Lam Vũ cũng biết cái này không áp chế 3 thằng này được bao lâu,
nhưng mà có còn hơn không, mắc mớ gì cơ thể mình mà phải chia sẽ, đúng không?
(Nhưng mà trong thâm tâm thằng nào cũng cho là của mình và đều muốn độc chiếm,
chỉ vì tình huống bình thường đều gặp phản kháng nên thôi!).

Trở lại thực tế, gãi đầu nhìn một lượt quanh thân mình, rồi dùng tinh thần lực
ảo hóa một bộ đồ màu trắng, trở lại hình dáng ban đầu cha sinh mẹ đẻ của mình.
Lui ra sau 3 bước lấy đà chạy thật nhanh về phía trước rồi nhún một cái mất
dạng... Tư duy của lão đại không hề giống với 3 người còn lại, 3 người họ đều
đã biết về thế giới này và chấp nhận, kể cả những điều huyền ảo. Nhưng thế
giới quan(tầm mắt) của lão đại lại khác hẳn, anh lại lấy những thứ này so sánh
với tiểu thuyết hay tác phẩm nghệ thuật huyền huyễn mà anh đã đọc trước kia,
lý do ư? Đơn giản, Lam Vũ ngày xưa là mọt game, mọt truyện, điều đó khó mà
thay đổi ngay được, 3 tên kia bị ảnh hưởng bởi Hư Không chi chủ thì không nói
rồi.

================= Đại Hội =====================

Một gã cao thủ của Đại Nhật giáo, có nhiệm vụ làm "MC" đứng lên nói:

- Vì đợt trước do thiên tai, nên chúng ta mới dời đại hội này lại sau vài
ngày, nay trời quang mây tạnh. Đại Nhật giáo chúng ta tuy cũng muốn chính thức
bắt đầu đại hội luận võ, sau đó sẽ nêu mục đích chính nhưng mà vẫn theo lệ cũ,
Thiếu Nhiên Anh Hùng Hội tổ chức trước! Bắt đầu!!!! - Vốn trước kia chả có MC
gì cả, nhà nào tổ chức thì nhà đó đứng lên cái gì mà chư vị võ lâm đồng đạo
.v.v.v ta đại diện .v.v. bắt đầu bla bla. Nhưng năm nay Kimura muốn thế thì
bọn họ đương nhiên không dám cản.

- Được(Được)! - Hàng loạt tiếng hưởng ứng của đồng đạo. Ruốc cuộc không hiểu
vì cái gì mà lúc trước bọn quân tử, chính đạo đều phản đối kịch liệt mà giờ
lại lớn tiếng ủng hộ như vậy, có thể là do ngũ bá cũng không phản đối nên bọn
họ cũng không dám.

Hạng mục đầu tiên của Thiếu Niên Anh Hùng Hội là về vấn đề học vấn, lịch sử
của võ lâm, văn thơ, cờ nhạc các loại. Đúng lúc này ở bên trong hội vô thanh
vô tức xuất hiện một thiếu niên áo trắng, măt mũi bình thường, không xấu cũng
chẳng đẹp, chẳng có gì nổi bật, chính vì không có gì nổi bật nên chẳng ai chú
ý đến anh cả, cũng một phần do công pháp tu luyện khiến anh nếu không tự lộ
diện sẽ rất dễ trở nên "không ai chú ý". Nhìn xung quanh, rồi anh thích thú
hòa lẫn vào trong đám người đang luận đàm tri thức, đương nhiên là Lam Vũ
không mấy hứng thú, nhất là lão đại ngày xưa nổi tiếng ham chơi lười học, chỉ
là...nơi đây nhiều mỹ nữ quá, không ngắm thì lại tiếc.

Khi đưa mắt đi nhìn lung tung để tia thì vô tình "mắt đối mắt" với Kimura, hai
người nhìn chằm chằm nhau, khó rời ra được, chính Lam Vũ không hiểu sao mình
lại như thế, còn Kimura thì mỉm cười, đầy thân thiện, tiến tới chỗ Lam Vũ:

- Etou..Xin chào! Đã bao lâu chúng ta chưa tái kiến nhỉ? Raito-kun. - Hắn
chào như một người bạn cũ...bằng tiếng nhật.

Lam Vũ đương nhiên biết đó là tiếng nhật, anh coi anime với drama hoài mà!
Ngạc nhiên cái là mình cũng hiểu hắn nói cái gì, nhưng mà trực giác cho thấy
tên này không hề tốt lành gì, lại thấy có chút nguy hiểm, chẳng lẽ hắn mạnh
hơn mình, nên nói thẳng một câu rồi đi tìm chỗ khác:

- Nhầm người rồi! Tao không quen mày! - Anh nói bằng tiếng việt theo thói
quen, Kimura cũng hiểu, hắn nhướng mày, không quen? Chẳng lẽ ký ức chưa thức
tỉnh à? Mà thôi, thời gian còn nhiều, hết trò này rồi tìm tên họ Bạch này đòi
nửa cuốn sách kia sau, giờ tận hưởng nốt quảng thời gian nhàn hạ đã.

Hai người tách ra 2 hướng hòa vào trong đại hội, Lam Vũ mắt ti hí lại tia 360
độ xung quanh, nào là Ngọc tiểu thư này, Kim tiểu thư này, Hoàng tiểu thư,
Trịnh tiểu thư bla bla, toàn những cô gái xinh đẹp không à, đem về chỗ mình
cũng là hot girl 10000 follow là ít! Nhưng mà những cô gái này đều có toan
tính tìm cho mình một "soái ca" ở nơi này, thời này đúng là "cọc đi tìm trâu"
mà! Đi lòng vòng thì thấy phía trước có tụ hợp một đám tài tử giai nhân, hình
như đang luận đàm thơ ca gì đó, Lam Vũ tự nhận vì không thích thú gì với thơ
hay văn nên cũng chả biết gì, nhưng mà ca thì chưa chắc nha, tuy ít hát, trước
kia hát cũng như vịt đực nhưng mà đôi tai thưởng thức nhạc cũng rất là sành
điệu, tiện thể nghe thử dòng nhạc ở nơi này có gì đặc sắc.

Ai ngờ vừa chen chân vào thì đã bị người ta mắng:

- Ngươi...cái tên mãng phu vô thuật bất học, tới đây làm, biết đây là chốn
nào không hả? - Người vừa quát là tên Liên Thanh Bình, Liên công tử.

- Hả? Chúng ta quen nhau sao? Ta đắc tội ngươi chỗ nào? - Lam Vũ thấy tên này
hình như mình không quen thì phải.

Mấy người bên cạnh hắn cũng tiến tới hỏi:

- Liên công tử, có chuyện gì thế?

- Tên mãng phu này dọc đường mặt dày đeo đuổi Kim tiểu thư, đã bị Hoàn Nhan
huynh đuổi một lần rồi còn dám vác mặt tới đây tính làm phiền. - Hắn cũng
không ngu một mình mình gây sự ở đại hội, bèn nghĩ ra lý do để kéo theo đám
tài tử giai nhân bên cạnh, rồi tiện thể tới gần Hoàn Nhan Hồng Anh để mà tìm
chỗ dựa.

- Cái gì? - Bọn họ đều ngay lập tức lạnh mặt lườm Lam Vũ, riêng Kim tiểu thư
thì không nói gì, quay mặt đi chỗ khác.

Lam Vũ mở to mắt, gãi đầu, cái gì đây? Tao vừa tới thôi mà, Kim tiểu thư nào
chứ? Tìm lại khoảng thời gian mình "ngủ" cuối cùng mới biết là tên này gây
xích mích với lão nhị, nhưng mà...lão nhị cũng đâu có theo đuổi cô gái nào họ
Kim đâu? Thế là thằng này kiếm cớ gây sự chứ gì, nơi đây trừ tên ăn mặc phong
cách samurai kia mình còn nể một chút, còn lại không lo gì cả, ta trước kia
nhút nhát sợ phiền phức, giờ mà còn nhu vậy nữa thì phải vô trong hồn giới quỳ
xuống xin lỗi 3 thằng kia rồi dứt khoát nhường "ngôi" cho rồi.

Thấy đối phương không nói gì, tưởng là sợ nên tên Liên công tử này càng làm
tới:

- Biết sợ thì mau cút, nơi này không có chỗ cho ngươi.

- Mau cút đi, nếu không ta kêu hộ vệ Hoa gia ta ra tay thì lúc đó sẽ không
được nguyên vẹn đâu.

- Đúng vậy, chỗ này không phải khất cái(ăn mày) đầu đường xó chợ có thể vào.

Vốn phiến diện, chỉ nghe lời một phía nên bọn tài tử giai nhân kia cũng hùa
theo Liên Thanh Bình, chỉ có Hoàn Nhan Hồng Anh và Kim tiểu thư là chưa nói
gì, vì Hoàn Nhan cho mình cao nhất nơi này, không việc gì phải mất mặt đôi co
với một tên thất phu, còn Kim tiểu thư thì xấu hổ vì vừa bị tên họ Liên mình
lấy làm cớ gây sự với người ta.

Thầm nghiến răng: "Ơ, đệt mợ! Tao chỉ đi nghe nhạc cũng phải gây sự cho được
à. Theo như mấy tiểu thuyết tiên hiệp mình đọc thì bọn này gọi là gì nhỉ? À,
gọi là nhị thế tổ quần là áo lượt, chỉ biết ăn chơi, vô công rỗi nghề, mấy
thằng main thường chẳng nhiều lời, đập thẳng mặt thì phải, nhưng mà thế kỷ 21
có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, dù sao đây cũng là nhà của người quen, gây
náo nhiệt như trong truyện thì kiểu gì cái hội này chả tàn, thôi thì làm nhẹ
chút." Nghĩ xong Lam Vũ mới chỉnh lại biểu cảm bên ngoài, diễn sâu một chút:

- Này, có 2 câu này không biết các vị đã nghe chưa? Cây muốn lặng mà gió
chẳng ngừng! Có một số người các ngươi không nên chọc mà cũng không thể chọc.
- Mỉm cười nhìn thật sâu vào mắt tên Liên công tử, muốn xem phản ứng của hắn
như thế nào?

Không có cảnh chột dạ, không có cảnh hoang mang, cũng chẳng có cảnh sợ sệt yếu
thế như trong tưởng tượng của Lam Vũ, khiến cho anh không khỏi nghĩ:"Quái! Sao
không giống trong tiểu thuyết ta, thường thường tụi "trẻ trâu" kia sau khi
nghe câu này thường sợ hãi, sau đó lấy dũng khí tiến lên hỏi tên và danh hiệu
của main mới đúng". Ai ngờ bọn hắn còn cười phá lên:

- Haha, xem ra tên này không những vô học mà còn bị hoảng tưởng nữa! Cười
chết mất, không cần Liên huynh phải nhọc tâm, Hoa Văn Quang ta tuyệt đối không
để cho loại người này làm càn, người đâu!

Phía sau hắn có 2 tên võ sĩ tiến lên, chắc là hộ vệ của hắn:

- Vâng, thiếu gia! - Ôm quyền cúi đầu.

- Đem tên này đuổi ra ngoài cho ta, đánh gãy chân hắn, để sau này nên biết
nơi nào có thể ăn xin, nơi nào không thể! - Hắn đem lời của Lam Vũ nhái lại,
chỉnh sửa một chút, làm ra bộ dáng tiểu thông minh.

Lam Vũ thì đen mặt rồi, xem ra tiên hiệp chỉ hợp với tiên hiệp, nơi này phải
gọi là kiếm hiệp mới đúng, nếu là kiếm hiệp thì để xem nào...à, đúng rồi. Lam
Vũ ôm quyền hướng tới 2 tên hộ vệ hùng hổ lao tới:

- Các vị huynh đài, tại hạ đắc tội rồi! - Tiến lên trước 2 tay để hình chưởng
đụng vào bụng, tính đánh mấy tên này lui vài bước sau đó, mới dằn mặt thằng
chủ ai ngờ...à không, Lam Vũ không ngờ được sức mạnh của mình so với phàm nhân
là như thế nào. Hai thằng hộ vệ bay như viên đạn, trong quá trình bay thì hồn
phách đã lên mây rồi. Giống như dùng một cái búa sắt 20kg nhẹ nhàng chạm vào
con kiến vậy, người cầm thấy nhẹ nhưng con kiến thì chết rồi. Biết mình lố đà,
nên Lam Vũ vội dùng tinh thần lực kéo thi thể 2 tên đó đứng lại, đạp đất bật
dậy, đưa tay chỉ mình một cái rồi ép cho máu phụt ra miệng rồi thi thể mới
được quyền thẳng cẳng nghìn thu, tráng cho người khác thấy mình là sợ, còn dám
quen ai nữa? Cũng không dám giải thích là tại hạ đã nhẹ tay hết sức, chỉ trách
2 vị huynh đài đây quá yếu...hay là xin lỗi, tại hạ đã cố gắng hết sức...

Bỏ qua các tư tương lan man, mục đích vừa rồi chỉ có một, đó là tạo cho người
khác cảm giác Lam Vũ cũng không mấy cao siêu, một chưởng đánh chết 2 tên hộ vệ
cùi bắp thì cao thủ ai cũng làm được, vấn đề là không chết ngay, mà còn kịp
phản ứng, tức là võ công không quá ghê, từ mục đích đó suy ra mục đích 2, lôi
hết mấy kể ghét mình ra, thanh lý một lượt, như vậy mới đỡ nhàm chán, dự rằng
hết cái hội này anh sẽ quay về lại trái đất, nên tình huống trải nghiệm main
tiên hiệp thế này sao không chơi.

Quả nhiên lần này không đoán sai, nếu không chắc phải từ bỏ sự nghiệp mà chuồn
thẳng về hiện đại sống một cuộc sống nhà cửa con cái quá, lúc đó sẽ phải than
rằng:"Ta không thích hợp tranh đấu với người khác...". Liên công tử kia vốn là
hoa trong nhà gấm, ỷ thế hiếp người, mà hiếp ở gần nhà hắn thì không sao, ai
cũng nể mặt gia đình hắn, hoặc sợ nên mới đào tạo ra một tên hung hăng càn
quấy không cần dùng tới não này, lần đầu tiên "vấp ngã" khiến hắn sợ hãi lùi 3
bước:

- Ngươi..ngươi muốn làm gì? Có biết đây là đâu không mà dám làm càn như thế?
- Hét lên.

Đám người vừa rồi tiền hô hậu ủng với hắn thì câm như thế, chỉ có tên Hoàn
Nhan Hồng Anh vốn khinh thường Lam Vũ, nay thấy đối phương hiển lộ võ công,
thầm nghĩ mình cũng làm được nên không sợ, đây là cơ hội cho hắn được "buff"
danh tiếng free, ngu gì không ra mặt:

- Vị huynh đài này! Sao lại lấy võ công để ăn hiếp người? Chẳng nhẽ sư phụ
ngươi không dạy, học võ là để kiện thân(thân thể khỏe mạnh), chớ nên dùng võ
hiếp người sao? - Một mặt đạo mạo, quân tử, từ tốn tiến lên trước nói đạo lý,
không hợp thì động thủ sau.

- Hoàn Nhan công tử thật không hổ danh chính nhân quân tử, nay gặp mặt thật
là hữu danh hữu thực. - Lập tức có mấy tiếng trầm trồ khen vang lên, Hoàn Nhan
Hồng Anh càng đắc ý trong tâm, nhưng ngoài vẫn biểu hiện lãnh đạm nhìn chằm
chằm Lam Vũ, nhưng đang chờ câu trả lời.

Lam Vũ liếc nhìn xung quanh, xem ra xã hội nào cũng có người sống hư vinh,
thấy sang bắt quàng làm họ. Bó tay bọn này, khen hắn thì làm gì, cho hắn mặt
mũi sao? Tí nữa hắn mất mặt hơn thì có:

- Mắt nào của ngươi thấy ta ăn hiếp người? Rõ ràng ta chỉ muốn vào đây nghe
nhạc, mấy tên hoa hoa công tử kia một mực dùng lời lẽ xúc phạm, còn sai hộ vệ
tiến lên, lẽ nào ta tự vệ...là sai?

- Còn già mồm cãi láo! Cái mà huynh đệ nói là tự vệ đó rõ ràng là giết người,
Hoa huynh và Liên huynh tuy rằng có hơi quá mức nhưng bọn họ cũng chỉ quá mức
trên lời nói, hộ vệ của họ còn chưa làm đứt một sợi tóc của huynh vậy mà huynh
lại giết họ! Nếu huynh không cho ta và mọi người ở đây một câu giải thích rõ
ràng thì hôm nay Hoàn Nhan Hồng Anh ta cho dù đầu rơi máu chảy cũng quyết
không để huynh đi. - Từng câu từng chữ đều rất phù hợp nhân đạo, bộ dạng ta
không vào địa ngục thì ai vào.

Lam Vũ thật muốn bội phục thằng này, Nhạc Bất Quần(1) xuyên không à? Lời lời
lẽ lẽ đều giống như là quân tử kiếm! Rất tiếc cho chú anh đéo phải Quách
Tỉnh(2), anh giờ là Hoàng Dược Sư(3). Việc éo gì anh phải giải thích cho tụi
mày cái gì? Lỗi chỗ tụi mày, rãnh quá mà, không có gì làm mà, đòi ăn hiếp anh?

- Giải thích? Giải thích cái gì? Đúng sai tại lòng ta, các người nói gì vô
ích, bớt mấy lời lẽ đó đi. Muốn động thủ thì lên, đúng rồi, cỡ ngươi kêu thêm
100 ngàn thằng nữa cũng không phải đối thủ của ta. - Nhếch mép cười khinh
thường tên ngụy quân tử này, câu cuối là vừa nói thật vừa khích tướng, ngon
lên, chết đừng hỏi tại sao!

Hoàn Nhan Hồng Anh giận tím mặt, vốn mua chút danh tiếng để sau này thuận tiện
hành tẩu giang hồ, nếu đối phương chịu giải thích vài câu, hắn cũng chỉ định
nói qua loa cho có lệ, ai ngờ gặp cái tên không thức thời này còn khinh thường
hắn như thế, vậy được, ta cho ngươi biết thế nào là trời cao đất dày.

- Tiếp chiêu, Liệt Diễm Chỉ! - Ngón tay hắn đỏ lên, dồn nội lực thuần dương
lên đầu ngón trỏ trực tiếp đâm về phía Lam Vũ, phần nội lực tiết ra ngoài có
hình ngón tay, tốc độ nhanh hơn so với Hoàn Nhan Hồng Anh, tới Lam Vũ trước.

Thấy cái chiêu này của đối phương còn chưa đủ làm rách bộ quần áo do tinh thần
lực của mình ảo hóa ra, Lam Vũ lười né tránh, nhưng lại nghĩ ra một ý tưởng
mới lạ trong đầu. Mắt thấy chỉ lực của mình sắp trúng đối phương, mà đối
phương không né, tức là không kịp né, định mở miệng ra nói vài câu đạo nghĩa
thì hắn ngay lập tức nuốt trở lại, không ngờ chỉ lực của mình tới ngay cả góc
áo của đối phương cũng không vấn đề gì, vậy còn nói gì đến đả thương chứ?
Không cam lòng, hắn liên tục dùng thêm vài chiêu nữa: Liệt Diễm Chưởng, Phi
Hồng Cước, Thôi Sơn Quyền bla bla.

Võ phong(gió phát ra từ những thế tấn công) hắn đánh ra làm mấy tài tử giai
nhân kia liên tục lùi bước, có người còn té ngã nữa. Nhưng mà tên kia đứng đực
ra, cứ nhìn hắn chằm chằm, hắn ngay cả một bước cũng không đẩy lùi người ta
được...

Mặc cho hắn tả xung hữu động, Lam Vu cũng không tránh né, cứ xem như muỗi đốt
i-nốc, chăm chú xem những tư thế vận động của hắn, để xem có học được tí kinh
nghiệm nào không. Cuối cùng đánh đến mỏi tay kiệt lực, mà Lam Vũ vẫn không đứt
một sợi tóc, hắn ngồi bịch dưới đất:

- Ngươi..ngươi là quái vật gì? Làm bằng đá sao? Hộc..hộc.

- Thật là chán chết! Ta cũng không rãnh so đo với ngươi, tránh thêm một mang
oan. Cứ tiếp tục làm ngụy quân tử của ngươi đi. - Trận đấm đá đá vừa rồi thu
hút ánh mắt của hầu hết mọi người ở nơi này. Dương Khang cũng để ý bên này,
hắn cũng kinh ngạc không kém, người kia hình như hắn chưa gặp bao giờ, đa số
mọi người đều có tâm lý như thế, chỉ có Tuyết Vô Song là hơi rùng mình, thằng
ôn này lại tới kiếm mình đánh lộn à?

Lam Vũ bây giờ rất mẫn cảm với bất kỳ ai chú ý đến mình, cũng phân biệt được
họ, Kimura thì không để ý, mọi người thì chú ý kiểu xem náo nhiệt, chỉ có
Tuyết Vô Song là mang theo một chút kinh ngạc. Ùi, mấy người trong ngũ bá và 2
tên Địa Linh kia cũng đâu có kém cỏi gì, họ phát hiện ra Tuyết bá có chút
không đúng liền đưa tầm mắt theo, nhưng tầm nhìn của Lam Vũ như radar 1500km,
phát hiện động tác của bọn họ trước, bởi vì cảm nhận được trên cao kia có 2
người mình cảm thấy đánh không lại nên không muốn lưu lại chú ý gì trong mắt
họ, đó cũng là tư duy logic trong tiểu thuyết ra, tại đọc truyện toàn thấy sơ
sẩy cái là mất mạng, mặc kệ đúng sai, mà thường thường cũng có trường hợp bị
chiêu đi làm đệ tử nhưng..anh mà thèm làm đệ tử à! Hai hệ thống tu luyện khác
nhau nữa...

Ngay khi bọn họ nhìn theo thì đã thấy chỗ đó không còn ai nữa rồi, tên Hoàn
Nhan và mấy công tử tiểu thư đối diện ngơ ngác một phen, sao người trước mặt
bổng dưng biến mất vậy, bóng ma à! Nhất thời trận xôn xao, tuy rằng 2 tên Địa
Linh kia cũng chú ý nhưng không phải vấn đề của bọn họ, không nên quản nhiều,
cũng một phần do vị "tiền bối" nào kia mấy ngày trước chấn nhiếp nên không dám
làm bừa, chỉ lo phận sự của mình. Dương Khang cũng nghi hoặc, nhưng hắn ở trên
cao xa xa, có thể tên kia lợi dụng đám đông lẫn mất rồi, hắn bây giờ cho mình
là thần tiên, tầm mắt rất cao, mặc kệ cái dạng cao thủ gì ở nơi này, sì....

Lúc Thiếu Niên Anh Hùng Hội đang diễn ra thì Dương Khang cũng nhân lúc này
đứng lên, đi tới trước mặt Tuyết Vô Song, ôm quyền cúi đầu:

- Tuyết bá bá, Dương Khang năm nay đã 22 tuổi, ái mộ Trang muội muội đã lâu,
cũng xứng đôi vừa lứa, nay Dương Khang muốn cầu thân với Tuyết bá bá, mong
Tuyết bá bá ưng thuận, 2 nhà chúng ta kết thành một nhà. - Lời nói rất chân
thành, mặt không biến sắc.

Tuyết Vô Song vốn đang suy nghĩ về thiếu niên kia thì bị Dương Khang đánh
thức, nhưng ông vốn không ưa gì Dương gia, nhưng cũng không thể không cho
người ta mặt mũi được, nên cười xòa:

- Haha, hảo sự! Tuy rằng ta cũng mong chuyện này thành, nhưng mà...ta tôn
trọng ý kiến của nữ nhi, nếu nó đồng ý thì ta đây cũng không có ý kiến. - Nói
một câu đem hết trách nhiệm sang cho con gái.

Dương Khang thầm mắng trong lòng lão cáo già, biết chắc cô nàng sẽ không vừa ý
mình, nhưng không sao, sau khi biết mình là thần tiên thì cũng sẽ trở nên
ngoãn ngoãn mà thôi, biết cô nàng là một người tham vọng, mình sẽ cho cô ta đủ
lợi ích, xem có đổ hay không? Đối với vấn đề này hắn rất tự tin hay nói cách
khác là hắn khinh thường hết mọi người trong thế giới này. Đây vốn là tâm lý
nên có của mấy tên nhà giàu mới nổi, cũng không thể trách hắn được.

- Vậy đa tạ bá bá! Dương Khang tự tin rằng chúng ta nhất định sẽ là người một
nhà. - Mỉm cười đầy tự tin.

Vốn mọi người có khả năng đều mang theo ý đồ giống hắn, nhưng lại bị tên này
chiếm mất tiên cơ, ai nấy cũng không cam lòng, nhưng vì ngại mặt mũi nên chưa
ai dám lên trước chen vào. Đột nhiên 2 vị thiên vương của Đại Nhật giáo là
Liệt Hỏa và Phần Thiên tiến lên, làm động tác giống Dương Khang:

- Tuyết gia chủ, vừa hay giáo chủ chúng ta có duyên gặp mặt đại tiểu thư một
lần, đem lòng ái mộ, muốn cùng đại tiểu thư kết duyên vợ chồng. Giáo chủ chúng
ta tuổi trẻ anh tuấn, tài mạo thắng thiên, nhất định Tuyết gia chủ sẽ hài
lòng.

Tuyết bá đương nhiên không ưa gì bọn ma giáo này, muốn dùng thực lực để cực
tuyệt, phát ra khí thế lạnh lẽo áp tới 2 tên thiên vương, ai ngờ 2 tên này một
tên đều không yếu hơn Tuyết bá, bình thảnh đứng đó, không chút vọng động. Biến
cố bất ngờ khiến mọi người kinh ngạc, nhất là ngũ bá, từ khi nào ma giáo có
cao thủ như vậy, lại còn hình như không chỉ 2 người, chẳng phải là muốn xưng
bá thiên hạ sao?

Ai cũng cho rằng lần này muốn dùng sức mạnh ra để ép kết giao giữa 2 nhà, nhằm
trong mục đích nhất thống thiên hạ của ma giáo nên bọn họ đều ngay lập tức
không bỏ qua cơ hội này, lấy danh nghĩa đại thế thiên hạ, ngũ bá hay cao thủ
tiếp cận đều cho con cháu của mình tiến lên cầu hôn Tuyết đại tiểu thư...

Tiên Nhan ở bên cạnh cha thấy vậy không hay liền chạy đi tìm tỉ tỉ...

================

Hope you like it, guys.


Lãng Khách Vô Danh - Chương #25