Tứ Vĩ Sơ Hiện, Tuyển Rể Hội


Người đăng: gamekvnn

Sét như đang tích tụ năng lượng, chuẩn bị bùng nổ, cả một khoảng trời đen như
mực, tiếng sấm vang vọng muốn nổ cả tai, Lam Vũ thì đang tập trung tích tụ lực
lượng tinh thần bao bọc quanh thân, 2 chiếc đuôi tuyết dài chĩa thẳng lên
trời, không gian vài mét xung quanh Lam Vũ càng ngày càng tối do tinh thần lực
hắc ám đang ngày càng dày đặc. Anh cũng không biết tại sao mình làm vậy nữa,
chắc có lẽ đều là phản ứng tự bảo vệ theo bản năng trước sức mạnh của trời
đất.

Âm thanh sấm rền đã đánh thức cô gái Hồn Bích đang ngất giữa bãi cỏ, còn cô
gái nhỏ Minh Nguyệt đang ở xa xa ngoài kia thì đang rất sợ hãi, núp vào bụi
cây khóc hoảng sợ, có lẽ cô gái nhỏ này sợ sấm sét khi ở một mình a. Hồn Bích
ngơ ngác ngồi dậy, nhìn lên bầu trời, trong lòng có chút sợ hãi muốn trốn, đây
âu cũng là sự sợ hãi trời sinh của những sinh vật tu luyện, luôn phải đấu
tranh với thiên địa nên trong tâm ít nhiều phát sinh ra sợ hãi, không như
người bình thường, sáng nắng triều mưa, trưa làm việc mưu sinh, thời gian sống
ngắn ngủi, cũng không nhiều người sợ hãi những cơn giông sét.

- Thiên kiếp? - Ngẩn ngơ vài giây rồi nàng quyết định ...bỏ chạy... vì sợ sét
đánh lan trúng mình, nàng nghe nói chỉ có cường giả Địa Linh đỉnh phong tiến
lên Thiên Linh mới bắt đầu độ thiên kiếp mà, chẳng lẽ đây là một tiền bối pháp
lực cao cường, nghe mấy tỉ muội nói các cường giả tầm này đều sống cỡ vạn năm
trở lên, tính tình kỳ quái, lỡ một câu không hợp hoặc mắt nhìn không thuận
liền động thủ giết người, có khi còn bị ăn trực tiếp nữa. Thế nên nàng chưa
kịp cảm ơn đã chuẩn bị bỏ chạy trước, vốn ban đầu tưởng là một thanh niên muốn
"anh hùng cứu mỹ nhân", giờ lại thành một ông bác già khó tính.

Lén lút bỏ chạy mất dép, tiện chân chạy ngang qua thấy một cô bé nhân loại
đang núp khóc, Hồn Bích mang theo luôn, vì nghe nói thiên kiếp lúc giáng xuống
cả một vùng sẽ thành bình địa, cô gái yếu đuối này cũng không cần bồi táng
theo nơi này a! Tính ra nàng từ nhỏ là đại tiểu thư của Dạ Nguyệt Lang tộc, ăn
mặc, tài nguyên đều có người cung cấp sẳn hết, chưa bao giờ tự mình đi tranh
giành nên tâm tính có chút "lương thiện"... Không nỡ hại người.... Minh Nguyệt
đang khóc tự dưng thấy mình bị ai đó ôm đi thì hết hồn hét lên:

- A, ai đó, thả ta ra, thả ta ra! Nếu không ca ca của ta sẽ đánh ngươi! - bù
lu bù loa xong ngẫng mặt lên thì thấy ôm mình là một tuyệt sắc mỹ nữ, nàng
trong chốc lát ngơ ngát, quên cả gào khóc, từ nhỏ giờ nàng chưa thấy cô gái
nào đẹp như vậy nha, cả tiểu thư của nàng so với cô gái này cũng chẳng khác
nào chó ghẻ với sói tuyết cả.

Hồn Bích thì lại không hiểu cô gái nhỏ này nói gì, xem thái độ hình như là sợ
hãi. Nàng mặc kệ là đối phương có hiểu hay không, làm một bộ dạng hiền từ:

- Muội muội đừng lo, là ta cứu muội, nơi này sắp tan tành rồi! - Rồi mỉm cười
xoa đầu cô gái, chân vẫn không dừng chạy, nàng vốn là tộc sói nên chạy rất
nhanh, chỉ chốc lát đã chạy ra khỏi khu rừng.

====Ở Tuyết gia mọi người đều nhìn thấy mây đen và sấm sét chập chờn nháy đến
chói mắt bọn họ, cảnh tượng đất đá ở khu vực sấm sét bay lên cao cây cối cũng
bị cuốn theo như tận thế khiến cho mọi người bàn tán không thôi========

- Này! Coi bên kia kìa, đúng là thảm họa thiên nhiên mà, may mắn nơi đó không
có người ở, sống nữa đời người rồi ta đây lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng
hùng vĩ như vậy!

- Đúng nha! Thật là khoảnh khắc lịch sử, may mắn chúng ta hôm nay tới Tuyết
gia chứ không thì đã chứng kiến cảnh này rồi! Ta nhớ sử sách cũng chưa bao giờ
ghi lại thiên tai cấp bậc này a! Lạ một điều là nó cũng không ảnh hưởng đến
chúng ta, nhìn gần thật đã mắt!

- Phải ha! Về lại môn phái ta phải cho người ghi chép lại sự kiện này mới
được, haha...

Nhưng cũng không phải ai cũng có tâm tình thưởng thức cảnh thiên nhiên hùng vĩ
này...có 3 người ở đây không hề có tâm tình đó. Trong đó có 2 người là kinh
sợ, lo lắng, còn 1 người thì nhếch mép, mỉm cười, cảm thấy cuộc sống đã có
chút thú vị. Người tâm tình vui sướng kia chính là Dung Thiên Nhẫn hay Kimura
Toraka gì đó cũng không biết là giờ hắn tên chính thúc là gì thôi, hắn vui
mừng vì hình như đã tìm được vị "huynh đệ nối khố", cảm giác được đối thủ mình
coi trọng duy nhất vẫn còn sống a, không uổng công mình tốn nhiều năm ở đây
tìm kiếm mà không qua thế giới 7 màu kia, hắn có thể ngay lập tức tới chỗ Lam
Vũ độ kiếp để hấp thu lôi kiếp của hắn, tăng sức mạnh thuộc tính lôi của mình
lên, hắn biết bây giờ tên "anh em" kia còn chưa phải đối thủ của mình,
nhưng... hắn sẽ không làm vậy, hắn là một người kiêu ngạo ngất trời, mang tâm
tính của một vị chúa tể vũ trụ vô tận, hắn khinh thường sữ dụng âm mưu hay thủ
đoạn bỉ ổi để đối phó với những kẻ thấp kém hơn mình hay những kẻ không đủ tư
cách, hắn hiểu nhầm Lam Vũ là Bạch Hư Không nên mới cực kỳ mong chờ anh, hắn
vừa mong có một đối thủ xứng tầm để tô thêm vẻ chói lóa của mình, vừa mong thu
lại được nửa cuốn Vũ Trụ Tiên Thiên Quyển kia.

Đối với người Thiên Nhẫn hắn cho là không có tư cách thì hắn chính là một hảo
nam nhân chính trực, thẳng thắng, hào sảng, tùy tiện, không lấp liếm sau lưng,
lại còn là thiên tài vạn thế khó gặp, đáng kết giao hoặc là một người chủ anh
minh, có thể nương tựa, làm thủ hạ của hắn cũng là một điều vinh quang...Nhưng
đối với đối thủ của mình thì hắn lộ ra bộ mặt kiêu hùng, bất chấp thủ đoạn,
cho rằng chỉ có người hắn kính trọng mới đủ tư cách xứng đáng để hắn dùng âm
mưu thủ đoạn, tính ra cũng là một con người kì lạ không khác gì Lam Vũ phân 4
bây giờ. Tiếp túc hứng thú quan sát xung quanh đại hội, tìm kiếm cái gì đó vui
vui, bộ dạng như nông thôn mới lên thành phố với cái bộ đồ kỳ lạ hắn mang theo
khiến không ít người chú ý.

Còn về 2 người kia, một người là sư tổ của Khổ Hạnh đại sư, Nguyên Đăng thiền
sư, một tăng nhân ở Tiểu Thiên Âm tự Địa Linh trung kỳ tu vi, một thế lực lớn
ở Kim tiên lục, Ngũ Hành Giới, một ngôi chùa chi nhánh của Tiểu Lôi Âm Tự,
Tiểu Lôi Âm Tự lại là chi nhánh của chùa Lôi Âm Tự, một ngôi chùa được tính là
5 đại thế lực mạnh nhất Ngũ Hành Giới, có thái thượng trưỡng lão là Vô Tướng
Thiên Tôn hay gọi danh hiệu khác là Vô Tướng Đại Tiên, một trong 5 vị đại
tiên, nắm giữ cho mình phắp tắc kim hệ, sát phạt quyết đoán, lực lượng nặng nề
và bá đạo. Tóm lại là thiền sư phật môn này có trách nhiệm là ở phàm giới tìm
kiếm tăng nhân có tuệ tính cao để thu lên đại thế giới, hắn ở nơi này cũng đã
2000 năm rồi, không tham gia sự vụ thế tục, không tham gia phân tranh quyền
thế, chỉ một mực ẩn núp trong Linh Sơn Tự, nay tự dưng lão cảm giác không yên
lòng, nghi ngờ có sự tình diệt môn nên mới bảo đồ tôn mang theo coi sao, vừa
tới nơi lão đã cảm nhận được người còn lại là Vô Vi, nhưng cả 2 lại không có
động tĩnh gì.

Một người là Vô Vi chân nhân, là người của Duy Nhất Chân Giáo, 1 thân Địa Linh
đỉnh tu vi, mạnh hơn gã áo đen ngày trước Lam Vũ gặp nhiều, đang lúc nhàn rỗi
thì hắn tính qua một thế giới phàm nhân để đi dạo, làm thanh tịnh tâm tình thì
gặp Dương Khang, thấy hắn thiên tư thông minh, lại có thuộc tính hợp với sở
học của mình thì nỗi máu thu đồ lên, liền nhận họ Dương làm đệ tử đích truyền,
hôm nay hắn và Nguyên Đăng thiền sư thấy lôi kiếp đằng xa, liền trong lòng có
chút lo sợ, độ thiên kiếp thì ít nhất là độ lên Thiên Linh nha, chỉ hi vọng
hắn không có ý xấu gì với mình. Chênh lệch của Thiên Linh mới đột phá cũng
mạnh hơn Địa Linh nhiều lắm, người ta hỉ mũi một cái cũng làm mình trọng
thương cmnr, ai trong trường hợp này chả lo lắng.

Chỉ có điều là...bọn chúng đều hiểu lầm Lam Vũ cả! Anh chỉ mới thăng lên tầng
4 của tinh thần lực! Tức là cũng chỉ lên Nguyên Linh thôi, còn lâu mới bằng 2
lão! Còn về Dung Thiên Nhẫn thì hắn cũng chỉ ở tầng 4 của tiên thiên lực! Cũng
cỡ Nguyên Linh, nhưng mà ở kỳ cuối, mạnh hơn Lam Vũ nhiều! Cũng vì bao nhiêu
năm qua hắn muốn tìm Bạch Hư Không để đòi nốt nửa quyển còn lại nên mới chậm
chễ không chịu đi ra Ngũ Hành giới, không có tài nguyên tu luyện mà chỉ thuần
túy để thời gian trôi qua, chứ không giờ cũng Thiên Linh là ít! Đại chúa tể
trọng sinh tu lại, tốc độ đương nhiên rất nhanh.

Bọn tài tử, giai nhân cũng bắt đầu bàn luận hăng say....

====Nơi độ kiếp====

Như đa sạc điện xong, lôi ảnh trên bầu trời băt đầu giật, thỉnh thoảng đã đánh
xuống một cái làm cho rừng cây tan tác, đất cũng sụp một mảng lớn.
Game...start...

Một tia sét to như cái cột nhà lóe lên với tốc độ người không tưởng tượng được
dội lên đầu Lam Vũ, tầng tinh thần lực vừa tụ được cũng vỡ nát, tạo ra một vụ
nổ lớn mà đứng xa xa cũng đủ thấy nó khủng bố thế nào, 2km xung quanh vị trí
Lam Vũ như mới động đất 10 độ rít te xong! Hoang tàn khó tưởng, ngay chính
giữa có một cái hố to bán kính 100m, sâu 50m, bốc khói nghi ngút!

Lam Vũ liền trọng thương, phun ra một đống máu lớn, thở hồng hộc, da thịt có
chút ..."chín"..., chảy máu khắp nơi, trông ghê như bị Ebola vậy. Không ngờ
lúc này thân thể Lam Vũ như một cái hố đen vũ trụ tăm tối, hấp thu nốt chút
lôi điện còn sót lại trên cơ thể và xung quanh, tiến hành bổ sung và hồi phục,
rất nhanh chóng hồi phục lại như cũ. Lúc này, hai mắt Lam Vũ dần đỏ như máu,
có rất nhiều tia máu, móng vuốt lại dài ra hơn tới 10cm, tóc trắng xõa bù xù,
còn cả răng năng ở đâu ra nữa. Đùng một đợt sét nữa to hơn cái trước một
chút, lần này tạo thành phá hủy không ghê như lần đầu, nhưng lại đào sâu thì
50m đất nữa...

- Graooooooooooooooooooooo. - Tiếng gào thét vang vọng khắp vùng đất trời,
ghê rợn.

Làm bọn người ở Tuyết gia quan sát cũng thấy nổi da gà:

- Tiếng gì thế?

- Đây là tiếng của quái vật gì, nghe thật khủng khiếp. Có lẽ nó bị sét đánh
chết rồi.

Còn 2 tên Địa Linh ẩn náu trong đám phàm nhân thì đổ mồ hôi hột, thầm nghĩ
thấy độ to của cột sét bọn chúng đụng phải thì chết chắc. Giờ nghe tiếng kêu
gào thảm thiết của vị "tiền bối" kia làm cho bọn hắn thấy hơi lạnh người....

Kimura thì lại không mấy quan tâm, hắn đã không để ý "người anh em" kia làm gì
rồi, đang tìm kiếm cái gì đó...

Lam Vũ cảm thấy đau đớn khủng khiếp, như hàng tỷ tỷ con kiến đang cắn trên
người mình vậy, vừa ngứa vừa đau đớn đến khó chịu, chưa bao giờ anh trải qua
điều này. Mặc dù cơ thể đã hồi phục 6 phần nhưng ngày càng đau đớn hơn, những
tiếng gào thét vẫn vang ra, móng tay cào loạn trên mặt đất, Lam Vũ quặn người
2 chân quỳ xuống, 2 tay chống dưới đất, đập đầu thật mạnh, đập liên tục. Rẹt
Một tiếng lôi ngâm vang lên, sét này còn to gấp đôi sét trước, đánh xuống Lam
Vũ, cảm giác bất lực trước tia sét đang lan tỏa khắp người Lam Vũ, anh đã nhắm
mắt thật chặt lại.

Ai ngờ đúng lúc đó, cái đuôi thứ 3 mọc ra, thương thế trên người anh lập tức
khỏi hẳn, vừa rồi trong cơn đau đớn tận cùng, yêu thể đã tiến thêm một bước,
mọc ra cái đuôi thứ 3, vừa hay đón một đòn sét khủng bố như thế.....

Đã 17 năm rồi mới mọc được thêm một cai đuôi, thật ra là do bị sấm sét đánh
trúng, khiến cơ thể bị thương, nhưng lại làm cơ thể mạnh hơn 1 chút (giống
siêu saiyan á :)) )! Lại thêm năng lực hấp thụ các loại năng lượng của bóng
tối, làm Lam Vũ "tự dưng" up level của yêu thân. Cột sét khủng bố kia đánh
xuống, đéo khác gì bom nguyên tử, 5km xung quanh đó trơ trụi hết, đến con kiến
cũng không sống nổi, đã vậy nó còn để sót lại "phóng xạ", trên mặt đất thỉnh
thoảng có những dòng điện sáng chói vờn quanh, nếu có ai lỡ đi vào đây chắc bị
điện giật mà chết mất, đến mãi 100 năm sau nơi này vẫn còn là cấm địa của cả
Võ Lâm, được gọi là Lôi Điện Hoang Lâm, đúng nghĩa hoang tàn! Mặc dù mới up
level nhưng cũng ăn không tiêu cái cột sét này, lại một lần nữa nằm thẳng cẳng
dưới đất, còn sót lại vài hơi thở, giờ cả người trần truồng, đừng nói đến quần
áo, đến vụn vãi còn không thấy, không nát thì cũng chạy rụi. Chưa kịp thở phào
thì ai ngờ trên trời vẫn còn đang sạc điện, cả vùng trời vừa tối lại vừa sáng
chói mắt, đúng là hỗn loạn.

Lần này đôi mắt của Lam Vũ có chút thất thần, cái này mà gọi là thiên kiếp thử
thách người tài sao? Cái này là diệt tuyệt kiếp mẹ rồi. Cái này nó còn to hơn
gấp đôi cái thứ 3 vừa rồi, chống thế nào đây, một chút sức lực cũng không còn,
chỉ còn biết nhắm mắt nhận mệnh, không hiểu vì sao lúc này anh không chút
hoảng loạn, cũng không chút hối hận hay suy nghĩ vu vơ gì, chỉ có một mảng yên
bình mà thôi, dường như mọi vật xung quanh anh rất ôn hòa....

Ở phía xa xa kia, đã có nhiều cao thủ võ lâm ngất xỉu rồi, càng là cao thủ
mạnh mẽ càng có áp lực nặng nề hơn, ngũ bá đều nội thương cả, tất cả đều cố
nhịn nhưng đều không nhịn nổi phụt ra một ngụm máu. Dương Khang thì nặng hơn
bọn họ một chút, phun ra một ngụm máu, ngất xỉu tại chỗ, 2 người bị ảnh hưởng
nhất lại là 2 gã Địa Linh kia, trực tiếp té ngã, mồ hôi lạnh đầm đìa, không
ngừng run rẫy trước sức mạnh của thiên nhiên. Nguyên Đăng thiền sư cảm thán:

- Tuyệt thế yêu nghiệt, tuyệt đối là tuyệt thế yêu nghiệt, loại thiên kiếp
này trừ Thiên Linh cường giả đỉnh phong thì ai chịu nổi chứ? Vậy mà vẫn chưa
chết! - Giờ đến dũng khí xem tiếp hắn cũng không dám, hắn cũng không rõ đây là
kiếp gì rõ ràng bá đạo diệt tuyệt như vậy, nhưng phạm vi sát thương cũng quá
nhỏ nha, Địa Linh tấn cấp Thiên Linh bình thường cũng tới cả 100km phạm vi sát
thương, nhưng lần này lại nhỏ như vậy, có 5km à, lại còn có ít nhất 4 cái cột
lôi, còn bình thường Địa Linh tiên cấp chỉ có 1 cái à, mà Thiên Linh tiến cấp
Linh thì lại có tới 6 cái. Chẳng lẽ vị tiền bối này là Thiên Linh đỉnh phong,
nhưng sấm sét đầu tiên và thứ 2 bọn họ cũng đón được nha, bình thường không
thể yếu như vậy, mà cái thứ 3 khiến bọn họ sợ hãi không thôi, còn cái chuẩn bị
tiếp theo bọn họ nhìn cũng không dám nữa, lòng thầm mắng kiến thức của mình
nông cạn, ruốc cuộc là loại kiếp gì, tấn cấp gì?

Vô Vi chân nhân cũng có suy nghĩ tương tự, còn Kimura thì cảm thấy hưng phấn
vô cùng, thật muốn ngay lúc này nhảy vào thiên kiếp của tên kia "ăn uống" một
phen cho lên lv5 luôn. Cuối cùng cũng dằn lòng, nếu giờ mình chen vào phá hoại
thì sẽ mất đi một đối thủ a, sau này biết đi đâu mà tìm, từng đứng trên đỉnh
kim tự tháp, hắn đương nhiên hiểu rõ sự cô độc khi trở thành một đệ nhất cường
giả, nếu không phải kiếp trước hắn còn có Bạch Hư Không thì không biết đã chán
chết từ bao giờ, thật ra kiếp trước hắn cuối cùng cũng không phải đối thủ của
Bạch Hư Không, nhưng trong tâm hắn ít ra vẫn còn có người để cho hắn nể phục,
thế là hắn an tâm dùng mưu kế thủ đoạn với người đó.

Rẹt Đùng Tiếng sấm như muốn xé tai người ta, cả vùng trời như trong khoảnh khắc đó trở nên trắng xóa, đến lóa cả mắt, ai nấy đều nhắm chặt mắt lại, có mấy tên đệ tử phản ứng chậm không kịp nhắm mắt, bị mù luôn. Thế mới nói, chuyện của thần tiên, phàm nhân vốn kham không nổi, còn đứng xem náo nhiệt cái gì chứ. Khoảnh khắc đó Lam Vũ chợt nhiên lại cảm thấy hai mắt lờ đờ, buồn ngủ, cảm giác này từ lúc dung hợp với Hư Không chủ đến giờ đã hiếm gặp qua, lão tứ biết giờ cũng không cử động được, thôi thì ngủ luôn cho rồi. Trong nháy mắt, anh đã bị chuyển vào hồn giới, cùng lúc đó đến cả lão nhị và lão tam cũng buồn ngủ, cả người đều vô lực. Đây là do có linh tính, thấy được nguy cơ trước mặt của chủ nhân, liền hấp thu hết tinh thần lực của cả 3 người, sau đó thoát khỏi hồn giới ra ngoài cơ thể. Khoảnh khắc 1/10000 giây mà tia sét tiếp cận gần Lam Vũ 10m, một quyển sách đen lớn xuất hiện trước người anh, tạo thành một hố đen như lốc xoáy, rất giống với hố đen vũ trụ, hút tia sét đó vào trong nó rồi nó lại biến mất. Tia sét khủng bố ấy bị hút vào hồn giới, đánh vào lão đại đang ngủ say, nhưng mà không có cảnh tượng nổ tung hay cháy lửa, diệt thế gì xảy ra cả, y như ném hòn đá xuống biển vậy....

====Ở đại hội====

Cuối cùng thì trời cũng quang, mây đen cũng tan theo, mọi người một phen khiếp
vía, vì sau trận này có nhiều người sức khỏe không tốt, thậm chí là nội
thương, thế là đại hội bị dời lại thêm 3 ngày nữa. Dương Khang sau khi được hạ
nhân đưa về phòng nghỉ của Dương gia, Dương Tiễn lo lắng, vội đuổi người ra
hết, để lại mình Vô Vi chân nhân:

- Chân nhân, con ta sao rồi? Có nguy hiểm không?

- Không có gì, ngươi yên tâm, bần đạo sẽ cho nó uống một viên Thanh Tâm đan,
tránh cho đạo tâm của nó bị thiên kiếp phá hỏng, còn về nội thương thì càng
đơn giản, chỉ trị liệu 1 chút là sẽ khỏi. À còn nữa, quản lý chặt người của
ngươi, đừng có cho thủ hạ tới chỗ vừa xảy ra thiên kiếp vừa rồi dò la cái gì,
không thì nếu có chuyện xảy ra lão phu cũng không bảo vệ các ngươi. - Dù Dương
Tiễn là cha của Dương Khang nhưng lão cũng không mấy tôn trọng hắn.

- Vâng! Tại hạ hiểu! - Thật ra là éo hiểu gì nhưng không dám không nghe lời,
biết bản lĩnh như thần tiên của lão đạo sĩ này, cho vàng hắn cũng không dám
quấy, cỡ như hắn lão chỉ cần nhổ nước miếng cũng đủ giết rồi.

Tại khách phòng của Linh Sơn tự, trong phòng có 2 tăng nhân già đang ngồi
thiền đối diện nhau, Nguyên Đăng vừa mới chữa thương cho Khổ Hạnh xong, liền
mở lời nhắc nhở lão:

- Khổ Hạnh, xem ra đại hội lần này là một phen tai họa cho nhân gian rồi,
trong đại hội có việc gì xảy ra, dù thương thiên hại lý con cũng tuyệt đối
không được vì lòng từ bi mà nhúng tay, rõ chưa. Nhúng tay chỉ càng làm mọi
việc thêm rắc rối mà thôi, họa thần chiến lan từ đây sao..

- Vâng, thưa sư tổ! Khổ Hạnh đã biết! Vậy giờ chúng ta làm sao?

- Án binh bất động, tin rằng chỉ cần không động, sẽ không ai đến làm khó
chúng ta. - Nhắm mắt trả lời vu vơn một câu.

Hai ngày sau, Dương Khang ruốt cuộc cũng đã khỏe lại hoàn toàn, chào hỏi qua
cha và sư phụ rồi, cha hắn bảo dẫn hắn đi dạo, thuận tiện hỏi vài câu về thần
tiên này nọ, đang đi dạo thì thấy một ngoài cổng có một chiếc xe ngựa chạy
vào, sau đó 2 người con gái xuống xe, Dương Khang liền bị thu hút, tiến lại
chào:

- Chào Tiểu Nhan muội muội, còn vị cô nương này phải chăng là...Tiên Trang
muội? - Tiến tới một bóng hình xinh đẹp, có chút quý phái kia.

- Ngươi là ai? - Tuyết Tiên Trang mặt không có biểu cảm gì hỏi lại.

- Ta là Dương Khang đây, muội không nhớ sao, đây là cha ta. - Nói xong chỉ
qua Dương Tiễn giới thiệu.

- Thì ra là Dương thúc thúc! Tiểu nữ thất lễ quá, tại xa nhà cũng lâu rồi,
mọi người đều thay đổi, ta cũng nhận không ra. - Nàng không để ý tên Dương
Khang kia lắm, thủ hạ bại tướng mà thôi.

Dương Tiễn chỉ mỉm cười gật đầu, không đáp lại. Còn Dương Khang thấy mình bị
bơ thì cũng hơi bực nhưng là vẫn kiềm chế được:

- Đều chuẩn bị là người một nhà rồi, khách sáo gì chứ? Mấy năm nay muội đi
đâu vậy? - Lời nói của hắn có điệu bộ quan tâm lắm, thực ra hắn cũng không
phải quá thích nàng, là do hồi nhỏ hắn được mọi người xưng là thiên tài võ
học, mọi người coi trọng, đinh ninh hắn sẽ là đệ nhất cao thủ sau này, ai ngờ
vừa qua nhà Tuyết bá giao lưu, gây sự với một tiểu cô nương lại bị người ta
đánh một trận bầm dập mặt mũi, dù tiểu cô nương kia không có đem chuyện mất
mặt này của hắn đồn ra nhưng hắn vẫn không chịu phục, thế nên lâu nay hắn vẫn
canh cánh trong lòng chuyện đó, quyết tâm học võ hơn nữa, đợi có một ngày quay
lại báo thù, tiện thể theo đuổi con người ta luôn, thế mà tự dưng tiểu cô
nương kia 7 năm trước mất tích, khiến cho hắn khó chịu một phen, nay cô nương
người ta trở về, lại trở nên xinh đẹp như thế, vừa mới gặp liền khiến hắn động
lòng thương nhớ, quyết tâm phải có được nàng.

- Ta đi đường xa có chút mệt mỏi, Dương công tử cùng Dương thúc thúc cứ tiếp
tục đi dạo đi nha, ta báo phụ thân một chuyến rồi hôm sau khỏe lại sẽ đến
thăm, muội muội, chúng ta đi thôi. - Nàng từ chối một cách uyển chuyển, vừa
không mất lòng vừa có thể tự nhiên bỏ đi, không thèm để ý đến gã.

Nhìn bóng lưng yểu điệu đi xa, trong mắt Dương Khang càng thêm dục vọng có
được nàng, hắn đã coi nàng là người của hắn rồi, với khả năng của mình hiện
giờ, hắn không tin ai có thể hơn hắn, nếu có, còn có sư phụ chống, lo gì chứ!
Tiếp theo đó tin Tuyết đại tiểu thư trở về đồn đi rất nhanh, các thể loại tài
tử, công tử, cao thủ trẻ tuổi đều ngấp nghé đến, mua chuộc nha hoàn, gia đinh
của Tuyết gia để hỏi về nàng rất nhiều. Đương nhiên không hẳn là vì nhan sắc
hay gia thế, mà nghe nói từ nhỏ vị đại tiểu thư này thiên tư ngút trời, luyện
võ hay văn chương đều là đệ nhất trong giới trẻ tuổi, dù là quyền lực giang hồ
hay thi văn tao nhã, ai nấy cũng đều muốn nàng.... Thế là đại hội tuyển rẻ đã
hình thành một cách...không ai biết, không ai hay....

====Tại vùng bình địa sau lôi kiếp====

Trong hồn giới, lão đại đang ngủ say bổng dưng sau lưng mọc ra 4 cái đuôi, bao
bọc anh lại như một chiếc bánh bao vậy, tinh thần lực cũng đang tiến hóa dần,
chỉ giây phút nửa thôi, anh sẽ tấn thăng tầng 4 của, thực lực Nguyên Linh
cảnh rồi. Lần này nhân họa đắc phúc, ngay cả tu vi thân thể là 2 đuôi đã lâu
nay đã đột phá ngang bằng với tu vi tinh thần, trở thành 4 đuôi.


Lãng Khách Vô Danh - Chương #24