- Chương 15


Người đăng: Trích Tinh Thảo

Chiều nay đi cùng Tiểu Văn đến quán Phỉ Thúy đường Đông Phong uống trà chiều.
Không khí thật dễ chịu.. . Cả tầng chỉ có mỗi 2 đứa mình làm khách. Mình gọi
một ly trà có hương vị cỏ Hắc y, thực là hiếm thấy hiếm thấy. Bởi vì mình siêu
khoái uống cà phê, chưa từng uống trà trong thời gian uống trà chiều. Có lẽ là
bị ảnh hưởng bởi sự ân cần và một trận thuyết phục đặc sắc của anh nhân viên
trong quán. Buối tối lên mạng, nhận được bức thư đầu tiên gửi cho FlyinDance.
Thư của chú cóc hôi Jht dốt Anh văn gửi cho mình. Hắn ta nói rằng đợi mình rất
nhiều ngày để có thể gặp nhau trên mạng, nhưng trời không chiều người, đành ôm
hận mà gửi mail. Sao trời lại không chiều người! Rất có thể là ông trời rất
nghe lời mình thì có! Hắn ta bảo là để chứng minh là mình có con mắt nhìn xa,
hắn sẽ cố gắng huấn luyện hắn trở thành một con người thú vị. Huấn luyện à?
Thú vị có thể huấn luyện mà thành được à? Xem ra thì đầu óc hắn có vấn đề.
Thật đáng thương. Một nghiên cứu sinh mà lại có trình độ tiếng Anh và chỉ số
thông minh thấp như vậy, thực là đáng để thương

Tuy nhiên, có sự khác biệt rõ nét giữa mail với những bài hắn post lên mạng.
Bài của hắn rất mạnh mẽ sắc sảo, kiểu một phát xuyên tim, cưa đứt đục suốt.
Nhưng mail của hắn lại có cái vị của sự dịu dàng, tỉ mỉ. Giống như là? Giống
như là? Như trà chiều có hương vị cỏ Hắc y!

Hiếm hoi thay một ngày chủ nhật. Càng hiếm hơn là Tiểu Văn lại không có hò hẹn
với ai. Mình với cô ấy đi chơi ở cửa hàng bách hóa Tân Quang. Ở đó trên tầng
13 có buổi bán hạ giá túi da. Bữa trưa cũng ở Tân Quang, canh đậu phụ kiểu
Hàn, cay đến mức Tiểu Văn chảy cả nước mắt. Cô ấy bảo rằng Spice Girls không
nên ăn cay nữa, nếu không, gia vị thêm ớt, chưa cay người đã cay chết mình.
Mình chọn được một cái ba lô màu cà phê. Màu sắc, trang sức và kiểu dáng của
nó làm mình liên tưởng đến cà phê Cappuccino, liền mua lập tức. Đeo chiếc ba
lô này lên, cảm giác như vừa được uống xong một li Cappuccino, thơm ngậy,ngọt
ngào lại đậm đà mãnh liệt.

Ừm, dễ chịu quá … Có chút cảm giác như kiểu đang yêu

BBS của công nghệ thông tin dừng hoạt động từ mồng 1/10. Ngừng tận đến tối hôm
qua mới trở lại hoạt động bình thường. Trong ba ngày này, mình dùng hết cách
để nối mạng vào Công nghệ thông tin. Sao thế nhỉ? Bên đấy có gì quí? Mình cũng
đâu đã nhiễm bệnh mọt mạng, suốt ngày không lên mạng không chịu nổi? Thế thì
sao lại cứ cố lên mạng cho được nhỉ? Chỉ là muốn xem các bài viết, thì lên các
server khác cũng được mà, việc gì cứ phải lên Công nghệ thông tin? Chẳng lẽ
chỉ vì bên ấy có chú cóc hôi tên là jht?

Hôm nay cuối cùng mình đã nhận được cái mail thứ 2. Mình có cảm giác đào thấy
cổ vật. Mình xem cái mail của anh ta hết lần này đến lần khác. Trong lòng vừa
thấy yên tâm vừa vui vẻ. Tự dưng có cảm giác vừa uống một li Cappuccino…

Mình cố ý ngủ đẫy một giấc đến tận 2 giờ chiều. Thật ra, chỉ tại cái chú ếch
xanh kia. Hôm nào cũng chỉ lên mạng vào giữa canh ba, à không, chính xác phải
là cuối canh bốn.

Hôm qua cố ý ngồi đợi anh ấy. Mình còn cầu nguyện Đức Chúa Trời, phù hộ cho
mình gặp được ếch xanh. Đợi đến 2 giờ sáng, thế nào lại ngủ thiếp đi mất. Idle
mất 40 phút, thế là bị đá khỏi mạng. Giận hơn nữa là, anh ấy lại lên mạng lúc
3h15phút và gửi cho mình cái mail thứ 6. Ghét quá đi mất. Nửa đêm không ngủ
làm gì thế này!

Hiếm có gặp dịp hôm nay được nghỉ, ngày mai lại không có giờ học, ngày kia lại
được nghỉ 3 ngày. Lơ mơ mà để bổn cô nương vui vẻ quá, không chừng bổn cô
nương sẽ nhận lời đi chơi với hắn..

Hừ, đêm này thì đừng có mà mong bổn cô nương chờ nữa nhé..

Ôi, sao hôm nay mình lại không gọi hắn ta là cóc hôi, mà gọi là ếch xanh thế
này? Còn nữa, sao mình lại chờ anh ta nhỉ? Chẳng lẽ mình… mình … mình thấy nhớ
rồi sao?

Mình bắt đầu học cách loạn tiễn xạ điểu rồi. Anh ta thực là rất khó hiểu. Có
hôm 3 ngày liền không lên mạng, có hôm lại một ngày lên xuống mấy lần. Cây
cung của mình vụng quá, đi săn không nổi, đành bắn bừa, may ra nâng cao được
xác suất trúng đạn. Thế mà mình vẫn chưa bắn trúng con vịt ngốc kia. Lưu Bị
đối với Khổng Minh cũng chỉ tam cố thảo lư, còn mình thì đã “cố” đến mức cái
lều cỏ kia cũng thấy xấu hổ rồi. Con ếch xanh ngốc nghếch này, rỗi rãi quá rồi
học Khổng Minh hay sao đây.

Hừ, chắc là phải đổi tên mình thành Ngày, còn tên anh ta thành Đêm! Trên đài
lại đúng lúc phát bài hát “Không chỉ là bạn bè” của Hoàng Tiểu Hổ. Có lẽ mình
cũng như vậy, cái mình mong cũng “không chỉ là email”. Chàng hoàng tử ếch ơi,
chàng ăn ngủ học hành sao không qui luật một chút?

Sao mình thấy trong lòng bắt đầu chùng xuống.

Hôm nay là ngày anh ta đi Hồng Kông về. Bức mail trước, anh ta chỉ nói rằng
phải đi Hồng Kông có việc, nhưng không thèm bảo sẽ đi bao nhiêu ngày. Không
ngờ đi liền một mạch 5 ngày. Hơn nữa, khi mình đọc được mail của anh ta, anh
ta đã ngồi trên máy bay rời Đài Loan đi Hồng Kông rồi. Thực ra mình rất giận
dữ, bởi vì không biết được anh ta lúc nào sẽ trở về. Hôm qua lên mạng, nhìn
thấy con số thống kê số lần login của anh ta vẫn không hề tăng lên. Đầu gấu
đáng ghét, ếch xanh ghẻ lở, liệu có về Đài Loan nữa hay không? ..

Vì thế nên, vừa mới lên mạng nhìn ngay thấy mail của anh ta, mình đã không kìm
được bật khóc. Anh ta kể đã đi rất nhiều nơi, đi cả núi Thái Bình và cảng
Victoria. Anh ta còn nói các vì sao trên bầu trời núi Thái Bình chắc chắn
không thể sáng hơn đôi mắt của mình, còn đèn đêm ở cảng Victoria cũng nhất
định không thể rực rỡ bằng nụ cười của mình. Hứ!.. Đi chơi bao nhiêu là ngày
như thế, đừng hòng dùng hai câu ngọt ngào để khoả lấp với mình. Nhưng mà anh
ta còn chưa nhìn thấy mình, làm sao lại biết mà nói như thế nhỉ? Nếu ngộ nhỡ
trông mình còn gớm ghiếc hơn khỉ trên núi Thái Bình, tiếng cười của mình chói
tai hơn còi tàu thuỷ cảng Victoria thì làm sao! Tuy vậy, nể mặt anh ta mặc dù
đoán mò nhưng là đoán đúng, mình cũng không nỡ trách móc thêm nữa...

Anh ta nói rằng hôm nay là ngày thuỷ điện Tam Hiệp khép dòng nối đê. Đây là sự
kiện lớn chưa từng có trong giới thuỷ điện của anh ta. Mình chẳng thèm để ý
xem thế nào là khép dòng... . Mình chỉ quan tâm, anh ta với mình lúc nào sẽ
“nối dòng” đây? Bao giờ sẽ thôi không còn giống như hai con sông chảy song
song mà chẳng bao giờ hội nhập về một điểm....

May quá, hôm nay là thứ 5, chỉ kém một ngày là thành ngày thứ 6 đen tối, hú
vía

Sáng nay anh ấy mail cho mình rằng hôm nay là một ngày rất đặc biệt. Tại sao
đặc biệt thì lại chẳng nói. Chẳng lẽ hôm nay là sinh nhật anh ấy? có thể! Sinh
ra vào ngày tháng thế này thì có gì để tự hào kia chứ, cho nên không trách anh
ấy không dám nói . Anh ấy bảo là rất thích cái plan của mình, và để ăn mừng
cho cái ngày đặc biệt này, anh ấy đã cố ý sửa mấy câu:

“Tôi lầm bầm to tiếng, trong phòng yên tĩnh. Ánh mắt lạ lùng của anh nhìn tôi,
thương hại cũng được, khó chịu cũng chẳng sao, chẳng hề làm cho âm thanh của
tôi nhỏ đi. Bởi điều khiến tôi thấy đau bụng, không phải là ánh mắt chú ý của
anh, mà là sự tắc tị ở ruột già tôi”

Mình phải vịn tay vào bàn, cười chảy cả nước mắt. Không biết thế này có gọi là
vui quá hoá khóc không nhỉ?

Hứ!... dám cả gan sửa linh tinh cái plan của mình . Hữu thù bất báo phi thục
nữ. Lần sau mình nhất định phải sửa cái plan của anh ta, mà phải nhất định làm
cho anh ta chảy nhiều nước mắt hơn nữa.

Tóm lại vì sao anh ấy lại bảo hôm nay là ngày đặc biệt nhỉ? Đối với anh ấy,
một ngày như thế nào mới là đặc biệt? Thực ra, ngày nào nhận được mail của anh
ấy với mình đã là rất đặc biệt rồi.

Vừa sớm tinh mơ, Tiểu Văn đã chở mình đi chơi trên chiếc ô tô màu hồng của cô
ấy. Hai đứa đi công viên Khẩn Đinh

Mình mặc cả bộ hệ màu cà phê và khoác cái cappuccino sau lưng. Tiểu Văn mắng
mình bị thần kinh, làm gì có ai ăn mặc như mình bao giờ. Cô ấy cười mình có lẽ
bị trúng độc tố cà phê. Nhưng mình vẫn thích thế

Công viên Khẩn Đinh rất rất đẹp, nhưng đáng tiếc vì tính chất nhân tạo lộ liễu
quá, không bằng công viên Xã Đỉnh tự nhiên trù phú. Mình đã chụp một bức ảnh
kỉ niệm trên thảm cỏ của công viên. Tiểu Văn bảo là nhìn thấy mình qua ống
kính máy ảnh chẳng khác gì thấy một li cà phê. Hi hi...! Đây chính là cảm giác
mà mình muốn có

Có 2 cậu con trai lân la đến làm quen. Các cậu ta nói: Hôm nay thời tiết tốt
gọi là sunny, hai cô gái thật xinh gọi là beauty, dáng vẻ cũng rất hấp dẫn gọi
là pretty, nếu được đi chơi cùng hai bạn sẽ rất vui gọi là happy. Tiểu Văn trả
lời rằng: Thời tiết tự nhiên xấu đi gọi là rainy, hai anh xấu trai gọi là
ugly, nhìn thấy các anh tôi thấy hết vui gọi là angry, không nhanh biến đi kẻo
lão nương tóm được sẽ crazy. Ha ha ha... Sao mình lại có một người bạn tốt như
Tiểu Văn thế này nhỉ? Càng hiếm có hơn ở chỗ, mình vẫn gần mực mà chẳng đen,
vẫn giữ gìn được bản tính dịu dàng.

Hôm nay thật là vui. Thời tiết đẹp, phong cảnh đẹp, có Tiểu Văn bên cạnh cũng
thật đẹp : ) Mặc dù về đến Đài Nam đã rất mệt, mình vẫn lên mạng để viết lại
cảm giác của ngày hôm nay. Mình còn nhận được mail của anh ấy, bức thư thứ 20.
Hôm nay tuyệt thật, từ sáng đến tối, từ đầu đến chân đều tuyệt. Mong là anh ấy
cũng thấy vui, nếu không vui, mình sẽ chia cho anh ấy một ít


Lần Đầu Tiên Thân Mật - Chương #15