Người đăng: Trích Tinh Thảo
Một giấc ngủ dài. Tỉnh dậy đã là 12h rưỡi trưa.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 1997. Chủ nhật, vì vậy sẽ mặc quần trong màu
tím. May mà thời gian ở kí túc xá của Đại học Thành Công đã rèn luyện cho tôi
tốc độ đánh răng rửa mặt thần sầu quỉ khốc, tất cả chỉ mất X phút, X≤10. Bất
giác lại say sưa tự tán thưởng khả năng cơ động và linh hoạt của mình. Nhưng
bây giờ không còn thời gian để say sưa nữa, vội vàng tóm lấy chìa khóa và xông
xuống đất.
Cưỡi lên con sói hoang, trong khi nó còn chưa làm xong bài khởi động các khớp,
tôi đã cài số lướt đi. Kĩ thuật lướt xe của tôi lụa như du long phi phượng.
Đáng tiếc trước đây không gia nhập các băng nhóm đua xe! Chợt nhớ ra tối qua
đã hứa với nàng sẽ đi xe cẩn thận, đại trượng phu lẽ nào xuất ngôn bất thủ
tín! Vậy nên khi vượt đèn đỏ, tôi đã hết sức cẩn thận quan sát xem có bóng
dáng của cảnh sát giao thông nào không.
Liếc vội đồng hồ. Nguy hiểm quá, rất có thể bị muộn vài phút. Hò hẹn với Khinh
vũ phi dương thì tuyệt đối không có lí do cho sự chậm trễ. Vật cùng tất biến,
cái khó ló cái không, tôi chỉnh đồng hồ chậm đi 5 phút. Đồng thời đợi tới gần
con ngõ nhà cô ấy thì chủ động đi chậm lại.
“Đầu gấu à, chào anh buổi sáng… sớm!”
Giọng cô ấy dường như có chút trêu cợt. Nàng giơ cườm tay trái lên trướt mặt
tôi huơ đi huơ lại.
“Ồ, đồng hồ của em đẹp thật đấy, quả là đẹp trai cưỡi xe máy rách, mĩ nhân đeo
đồng hồ oách!”
“Đầu gấu à, đừng có đánh trống lảng, có phải là anh cần nói gì đó không?”
“Xin lỗi, tôi vô ý quá. Tôi chỉ mải để ý đồng hồ của em, quên mát tán dương
cái cổ tay em trắng tinh như ngọc. Tôi quả là nhìn cây không nhìn rừng. Đồng
hồ có đẹp đến đâu nữa thì so với cách tay ngọc của em cũng như lập lòe đom đóm
dưới ánh trăng thu vằng vặc.”
“Đầu gấu à, đừng có giả bộ nữa, anh đến muộn 3 phút rồi. Đồng hồ của em bây
giờ đã 1giờ 03 phút.
“Thế á? Nhưng đồng hồ của tôi mới chỉ có 12 giờ 58 phút thôi”
Tôi cũng giơ cổ tay huơ trước mặt nàng.
“Hi hi, thôi được, tha cho anh đấy”
“Xem bộ phim nào bây giờ, hỡi tiểu thư Kinh vũ phi dương có chiếc đồng hồ
đẹp?”
“Anh nói trước đi, tiên sinh Đầu gấu đeo đồng hồ chậm giờ”
Hóa ra cô ấy còn biết miếng này, tôi đành cười trừ mấy tiếng.
“A Thái nói rằng “Titanic” hay lắm, em thấy thế nào?”
“Tốt quá, bạn cùng phòng em cũng giới thiệu đi xem bộ phim này.”
“Thế cô ấy xem xong phim có khóc không?”
“Có, khóc tu tu. Nên em đã mang thêm một khăn mùi soa và một bịch giấy.”
“Vậy mình đi xem ở rạp Nam Đài nhé, 2 giờ 20 chiều có buổi chiếu.”
“Vâng, tùy anh sắp xếp.”
Hừm, vậy thì còn nhiều thời gian đấy, quan sát một chút không gian cô ấy sống
ở đây. Con ngõ này thật yên tĩnh. Có chút cỏ và hoa. Một con ngõ đẹp. Quả là
nơi địa linh nhân kiệt. Môi trường thế nào sẽ có người thế ấy. Thực ra nơi tôi
ở cũng rất được, nhưng tiếc là trước ngõ luôn có một đống rác. Tôi chắc nguyên
nhân có liên quan đến việc A Thái cũng sống ở đó.
“Đầu gấu à, đừng có ngây người ra nữa. Nghe nói người xem đông lắm đấy, mình
đi sớm một chút để mua vé đi!”
“OK, em có xe máy không?”
“Không, em chỉ có xe đạp màu cà phê Pháp thôi mà”
“Thế thì tôi đành dùng chiếc xe có màu của nước biển cảng Cao Hùng để chở em,
ngại không?”
“Không ngại. Chỉ chê thôi, hihi”
Nàng rút từ ba lô ra một cặp kính mát. Không phải nói cũng biết, cả kính cũng
màu ca phê. Năm nay mùa đông ở Nam Đài rất ấm áp. Vào ngày Nô-el tôi vẫn mặc
áo cộc. Còn cô ấy ăn mặc khá giản đơn, quần dài màu vàng nhạt, áo sợi màu cam.
“Hôm nay không mặc quần áo màu ca phê nữa à?”
“Hi hi, hôm nay nghỉ phép, kẻo anh đi với em chỉ lo bị kiểm tra”.
“Đúng đấy, đây thực sự là một lý do tốt để biện hộ cho sự chấp nhận đã thua.”
“Hi hi. Đầu gấu à, em không thể phơi nắng được, nên phải đeo kính mát, anh
không có ý kiến gì chứ ạ?”
“Không, chỉ là cảm thấy tiếc cho đôi mắt xinh đẹp của em thôi.”
“Thôi đừng tếu nữa ạ, mình đi thôi anh!”
Ngồi sau xe, tay nàng vịn nhẹ vào thắt lưng da của tôi. Yên xe tôi không có
chỗ vịn nào khác. A Thái rất tán thưởng tình trạng này của chiếc xe. Anh ta
bảo rằng chỉ cần mỗi lần cài số cố ý để giật một chút, thể nào cũng thấy sóng
cả dập dồn từ phía sau đánh tới. Nhưng tôi không đến nỗi vô duyên như vậy,
ngược lại, mỗi lần cài số tôi càng cẩn thận hơn.
“Thời tiết hôm nay đẹp quá nhỉ?”
“Mặt trời hôm nay cũng rất tròn nhỉ, hihi”
Cô ấy luôn biết dùng tiếng cười để giải tỏa sự căng thẳng của tôi.
“Nghe nói dòng sản phẩm chống nắng của “Old Lady” tốt lắm, lần sau tôi đưa em
đi mua nhé!”
“Vâng, nếu anh mua cho em, em sẽ bôi”
Thực là họa tòng khẩu xuất, cổ nhân xưa nay thật tốt khi đã dạy ta như vậy.
Thời tiết hôm nay quả là tuyệt. Không nóng không lạnh, không ẩm không oi. Được
ở Đài Nam qủa là hạnh phúc. Mặc dù “cuộc sống là quí giá nhất” nhưng chúng tôi
đều quên không đội mũ bảo hiểm, khiến mối hiểm nguy bị phạt vi cảnh lơ lửng
trên đầu. Gió nhè nhẹ thổi, phảng phất mùi thơm nhẹ nhàng của nàng. Nhớ có một
lần ngồi máy bay, tôi cũng quên thắt dây an toàn. Thế là một nữ tiếp viên hàng
không xinh đẹp nghiêng người lại gần nhắc tôi thắt dây. Trên người cô ấy cũng
có một hương thơm tương tự. Từ đó trở đi, tôi lên máy bay không bao giờ thắt
dây an toàn, trừ khi gặp phải tiếp viên nam. Con trai kể cũng là một loài vật
kì quặc. Thị giác rất dễ ảnh hưởng đến khứu giác của họ. Đối với tuyệt đại đa
số đàn ông, phàm là mĩ nữ tất phải thơm.
Cho dù tôi đã sang số một cách rất cẩn thận, nhưng mỗi khi tăng tốc hoặc phanh
xe, chúng tôi cũng không khỏi chạm vào nhau. Hơn nữa cô ấy cứ nói nhè nhẹ ở
bên tai. Chẳng hiểu thế nào mà tai tôi cứ nóng bừng lên. Tôi muốn tin rằng đó
là do lượng CO2 thoát ra từ hơi thở bình thường, dù biết chắc không phải là sự
thực.
Cuối cùng tôi đã cảm nhận được cảm giác của Trương Vô Kỵ khi bế Triệu Mẫn
trong tập 4 của Ỷ Thiên Đồ Long Ký, chỉ mong con đường dài đến vô tận.
Đi vào đường Hữu Ái, qua cổng lớn của rạp Nam Đài. Ôi trời, cả một đám đông
nghịt. Chẳng lẽ hôm nay chiếu phim miễn phí? Tôi rẽ sang phố bên cạnh tìm chỗ
đỗ xe.
“Đầu gấu à, anh gửi xe đi, tội gì phải lòng vòng như vậy?”
“Ấy đừng đùa, loại xe sắp xuống lỗ này mà đem gửi chỉ tổ khiến người ta cười
cho thôi.”
“Hi hi, Đầu gấu à, tiền gửi xe anh cũng tiết kiệm nốt. Anh không phải là kẻ
keo kiệt bình thường”
Quả nhiên trời phù hộ, tôi đã tìm thấy một chỗ để xe. Xe dừng xong, cô ấy gấp
kính cho vào ba lô rồi rút từ ba lô ra một cái lược màu cà phê và cái kẹp tóc
hình bươm bướm. Cô ngậm kẹp tóc ở miệng, tay sửa lại tóc rồi kẹp một cái đuôi
ngựa đơn giản. Cô ấy cười nhè nhẹ với tôi, tựa như xin lỗi vì đã bắt tôi phải
chờ đợi. Còn tôi lại chợt thấy cô ấy rất giống một cánh bướm xinh đẹp đang bay
lượn.
“Xin lỗi vì đã bắt anh phải chờ lâu. Let’s go! Ôi, Đầu gấu à, ở đây có biển
cấm dừng này!”
“À, không sao, mình có dừng đâu mà đỗ đấy chứ.”
“Anh lại muốn gấu à. Nhỡ chốc nữa người ta phá mất xe thì làm sao?”
“Không đâu, nhìn thấy chiếc xe già cả thế này, ai cũng kính lão đắc thọ, không
dám hỗn láo đâu.”
Hàng người xếp trước rạp Nam Đài rất dài. Buổi chiếu bắt đầu lúc 2 giờ 20
phút, trong khi bây giờ mới chỉ 1 giờ 40 phút. Lạ lùng hơn, hầu như cả hàng
đều là một nam một nữ xếp song song.
“Em vào trong mà xem Poster, một mình tôi xếp hàng là được rồi.”
Người ta xếp hàng đều âu yếm dịu dàng, anh anh em em. Để cô ấy ở đây chỉ làm
tôi thêm thấy bi thương.
“Không đâu, em muốn xếp hàng cùng với anh”
“Xếp hàng thế này em sẽ thấy chán đấy”
“Ở bên cạnh anh làm sao thấy chán được. Cho em xếp với mà!”
Thực tình, tôi rất cảm ơn hàng người đông đúc, đã khiến cho khoảng cách giữa
tôi và nàng ngày một gần. Trên mạng, chúng tôi cách nhau qua màn hình máy
tính. Trong quán Mc Donald, chúng tôi cách nhau qua cái bàn. Ngồi trên xe máy,
tôi cách nàng một cái lưng của tôi. Còn ở đây, không còn một khoảng cách nào
cả. Nàng đứng bên trái tôi. Tay phải thỉnh thoảng lại chạm vào tay trái của
tôi. Cho dù không mua được vé xem phim, tôi cũng cam lòng. Hôm nay thật tuyệt,
không chỉ vì thời tiết rất tuyệt, còn tuyệt vì cảm giác chờ đợi.
Vé học sinh 240 đồng, tức là 2 tấm vé 480 đồng. Lần này quả thực thương vong
nặng nề. Đội tiên phong trong ví tôi kể như đã hi sinh hoàn toàn. Nàng đứng
bên trái tôi. Khi lấy tiền tôi lại dùng tay phải nên không làm sao để cô ấy có
cơ hội ngăn chặn tôi rút tiền. Thật là thất sách. 2 giờ 10 phút mới mua được
vé. Một chiếc số 13 hàng 11, chiếc kia số 15.
“Ôi, Đầu gấu à, số 13 hàng 11, trùng với ngày sinh của anh đấy!”
“Thì sao nữa?”
“Thì em sẽ ngồi ghế này. Em sẽ cất giữ tấm vé này, được không?”
“Đương nhiên là được rồi. Nếu em kiên quyết muốn trả tiền, tôi cũng phải nghe
theo thôi”
“Đầu gấu, anh đừng lo lắng, hôm nay em quyết không tranh việc trả tiền đâu”
Lo? Tôi lo là em không tranh trả tiền cơ.
Vào trong rạp, vừa ngồi xuống không lâu, đèn trong rạp bắt đầu tắt. Khi xem
phim, tôi không bao giờ nói gì, bởi vậy cuối cùng thì miệng tôi cũng có cơ hội
để nghỉ ngơi trong suốt 3 tiếng đồng hồ sau đó. Tôi xem một cách kĩ lưỡng bộ
phim nổi tiếng và gây nhiều tranh cãi. Tôi không phải là con người lãng mạn,
nên việc tôi không thấy xúc động với các tình tiết là điều dễ hiểu, trừ đoạn
đối thoại với Rose trước khi Jack chìm xuống biển.
“Rose, listen to me.. Listen...Winning that ticket was the best thing that
ever happened to me..It brought me to you... And Im thankful, Rose... Im
thankful...”
Mặc dù tôi cũng tên là Jack. Nhưng tôi may mắn hơn anh chàng Jack trong phim
rất nhiều. Tôi không cần đánh cuộc, cũng không cần leo lên chiếc Titanic với
những nguy hiểm tính mạng rập rình. Tôi chỉ việc mở máy tính, lên mạng và có
thể làm quen với một Rose trong đời thực. Nhưng anh ta may mắn hơn tôi ở một
chỗ là anh ta biết vẽ. Cho nên Rose ở trong phim mới chịu cửi bỏ y phục cho
anh ta vẽ. Mặc dù tỏ ra rất tập trung, vẽ vời cẩn thận. Nhưng tôi nghĩ rằng
anh ta cố ý vẽ thật chậm. Đàn ông mà! Mọi người trong lòng quá rõ mà miệng
chẳng nói ra ấy thôi! Nếu không thì bảo anh ta vẽ Chung Vô Diệm, chắc chỉ một
tẹo là vẽ xong.
Nhưng cô ấy thì lại phản ứng không bình thản chút nào. Tay cô ấy luôn bóp chặt
chiếc khăn mùi soa. Càng về cuối phim, tần số lau khóe mắt càng cao. Đến lúc
Jack yêu cầu Rose hứa sẽ kiên cường để sống đến cùng, Rose trong phim nói
rằng: “I promise...I will never let go, Jack...Ill never let go...”, cô ấy
cũng lẩm nhẩm theo: “I will never let go, Jack...”
Cái chị Celine Dion này nữa mới hại. Đến cuối phim lại còn hát bài “My heart
will go on...”. Có lẽ bị xúc động bởi lời hát, nàng đã “My tears will go
on...”
“Về thôi em, hết phim rồi”
Tôi đứng dậy nhẹ nhàng nói với cô ấy. Tôi cảm thấy lúc này, chỉ cần một sự
rung động nhỏ cũng có thể làm cô ấy vỡ òa. Cô ấy ngồi bất động trên ghế, đăm
đăm nhìn tôi không nói năng gì. Một lúc lâu sau, cô đột ngột nói:
“Đầu gấu à, phim thể nào cũng hết, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, phải vậy
không?”
Mặc dù tôi gật gật đầu, nhưng trong lòng cảm thấy khó hiểu. Cô ấy thấy tôi gật
đầu liền đứng vụt dậy, khoác ba lô và theo tôi bước ra khỏi rạp. Những người
xếp hàng để vào rạp, lúc này lại chen chúc để ra khỏi cửa rạp, khiến cho không
khí rất giống với cảnh trong phim, mọi người tranh nhau thoát ra khỏi con tầu
lâm nạn. Hóa ra, chúng tôi dường như chỉ đang thoát ra khỏi con tàu trong
phim… Nhưng con tàu Titanic trong cuộc sống lại đang chiếu tiếp.