Người đăng: Lamlanhvu
Cảm giác được động tác của Lăng Lam, Lam Lạc Phượng nguyên bản cực giận cảm
xúc trở nên hòa hoãn một chút, cô biết ở đây còn có đại diện của quân bộ cùng
chính phủ phái tới, cô không thể nhất thời xúc động mà phá hỏng nghi thức kế
thừa của Lăng Lam.
Lam Lạc Phượng đem lửa giận của mình đè ép xuống, lạnh lùng nói: “ Ý của bác
Nhân là? ”
Lăng Túc Nhân ánh mắt ngưng ngưng nhưng vẫn nói ra tính toán của mình: “Ta
muốn chọn đứa trẻ dưới ba tuổi có tiềm lực nhất để nhận công huân của Lăng
Tiêu.”
Những đứa trẻ mới sinh cho tới ba tuổi chính là thời khắc tốt nhất để bồi
dưỡng cũng như cải tạo độ dẻo dai và sức mạnh của cơ thể, nếu qua giai đoạn
này thì những bồi dưỡng về sau sẽ không có hiệu quả, mà nếu có thì cũng không
nhiều, tuổi càng lớn thì hiệu quả bồi dưỡng càng kém..
Lam Lạc Phượng trào phúng: “Chẳng lẽ các người cho rằng sẽ có đứa trẻ nào khác
của Lăng gia có thể mạnh hơn con trai của Lăng Tiêu sao? Lăng Tiêu chính là
người điều khiển in cơ giáp đó.” Ở Liên Bang, yếu tố gen di truyền cơ hồ quyết
định hết thảy, rất ít có con cái của những người bình dân có được thể chất
nghịch thiên, để có thể tạo ra một đứa trẻ khỏe mạnh đúng chuẩn thì cần phải
trải qua quá trình đào tạo, rèn luyện cho từng thế hệ trong một khoảng thời
gian rất dài.
“Lăng gia nếu đã có thể xuất hiện một Lăng Tiêu thì cũng nhất định sẽ có một
Lăng Tiêu khác xuất hiện.” Lăng Túc Nhân chém đinh chặt sắt nói, ông có thể
nói chuyện nắm chắc như vậy là vì trong tay ông có một đứa trẻ có kết quả kiểm
tra tiềm lực giống như với Lăng Tiêu ngày xưa vậy. Đó là lý do vì sao ông
quyết định kéo rách mặt nạ, đòi quyền kế thừa công huân của Lăng Tiêu. Lăng
gia cần có một Lăng Tiêu nữa thì mới có thể tiếp tục ở lại tinh cầu Doha.
Hiện nay, tuy rằng Liên Bang đối với bên ngoài tuyên bố mọi người bình đẳng
nhưng trên thực tế, sự phân chia cấp bậc lại thể hiện rất rõ ràng trong hệ
thống chính quyền. Điều đó được thể hiện tại tinh cầu mà bạn đang sống.
Tinh cầu Doha là một tinh cầu đặc cấp, nó cũng là thủ đô của Liên Bang, điều
này chứng minh cái gì? Có nghĩa là những người có thể sống ở tinh cầu Doha là
đều những người có quyền thế, là quan lớn hoặc là đầu não của quân bộ. Những
gia tộc sống ở đây càng lâu thì càng có gia thế càng mạnh.
Lăng gia nguyên bản chỉ là một tiểu thế gia, chỉ có thể sống tại tinh cầu cấp
ba nhưng bởi vì cha của Lăng Tiêu là Lăng Túc mới có thể bước chân vào tinh
cầu Doha.
Lăng Túc là một người phi công có thể điều khiển vương bài cơ giáp, tuy rằng
ông không thể trở thành vũ khí của quốc gia – in cơ giáp nhưng thực lực của
ông đã gần đạt đến trình độ này. Trên chiến trường, ông đã nhiều lần chém giết
những phi công vương bài của đối phương nên chiến công vô cùng hiển hách. Cuối
cùng, quân bộ quyết định khen thưởng, đặc cách cho ông mang theo người thân
tiến vào tinh cầu Doha, chính thức trở thành chiến binh của quân bộ.
Vì để Lăng Túc đáp ứng mang toàn bộ Lăng gia tới tinh cầu Doha, gia chủ Lăng
gia lúc đó đã hứa hẹn, mọi người trong Lăng gia sẽ xem Lăng Túc như dòng
chính, tất cả những tài nguyên của Lăng gia sẽ chỉ dùng để phục vụ cho dòng
chính này, không chỉ vậy, về sau, chức vị gia chủ gia tộc sẽ do con cái của
Lăng Túc đảm nhiệm.
Lúc đó, Lăng Túc cảm thấy chính mình nếu muốn đứng vững gót chân ở tinh cầu
Doha thì không thể không dựa vào gia tộc được nên liền gật đầu đồng ý, mang
theo toàn bộ Lăng gia gia tộc tiến vào tinh cầu Doha.
Những tất cả những quyết định của Lăng Túc lúc đó lại đem lại vô số phiền toái
cho Lăng Tiêu cùng Lam Lạc Phượng lúc này, khiến cho gia tộc có cơ hội nhúng
chàm phần quân công vinh dự của Lăng Tiêu. Nếu Lăng Túc ở dưới đất có biết,
chỉ sợ cũng hối hận không thôi vì hành động dẫn sói vào nhà của mình, khiến
đám người kia có cơ hội muốn cướp những thứ mà con trai ông dùng tính mạng để
lấy được truyền cho cháu trai duy nhất của mình.
Mà Lăng gia tiến vào tinh cầu Doha mấy mươi năm, đã được vô số chỗ tốt, bọn họ
đã hưởng được đến ngon ngọt của nơi này rồi không bao giờ tưởng trở lại nơi ở
trước kia nữa. Bọn họ rất rõ ràng, nếu hai mươi năm sau,dưới sự bồi dưỡng mạnh
mẽ của chính phủ mà Lăng Lam không thể đạt tới yêu cầu thấp nhất của quốc gia
thì Lăng gia bọn họ sẽ mất đi hết thảy, trở lại như lúc trước. Điều đó có
nghĩa là gì, Lăng gia của bọn họ sẽ từ cao cấp thế gia trở thành trung cấp thế
gia, không, có thể còn trở thành hạ đẳng thế gia…. Điều này khiến cho Lăng gia
không cách nào chấp nhận được, mà những kẻ đã để con cháu kết hôn cùng Lăng
gia cũng không thể chấp nhận được, bọn họ quyết không cho phép loại chuyện này
xảy ra…
Lăng Túc Nhân không cho Lam Lạc Phượng cơ hội nói tiếp đã cho người phụ nữ
trung niên đằng sau bế một đứa bé đi ra: “Đây là người mà Lăng gia chúng ta
lựa chọn, nếu điều kiện thân thể của Lăng thiếu gia có thể vượt qua nó thì
chúng ta sẽ không còn ý kiến gì đối với quyền thừa kế của thiếu gia nữa.”
Ông ta quay đầu nhìn về phía người đại diện của quân bộ: “Tôi tin tưởng quân
bộ cũng muốn đào tạo ra một nhân tài chứ không phải phế tài.”
Người đại diện của quân bộ hơi cười nhưng cũng không nói gì khiến cho người
khác không thể nắm bắt được ý đồ của họ.
Lăng Túc Nhân nguyên bản cũng không cần quân bộ mở lời, thứ ông muốn chính là
thái độ ba phải này. Ông đem lực chú ý trở về bên người Lam Lạc Phượng, vẻ mặt
cực kì đắc ý.
Lam Lạc Phượng khóe miệng lộ ra tia trào phúng, xem ra quyết định phong tỏa
kết quả kiểm tra Lăng Lam của cô đã khiến cho người của Lăng gia hành động.
Rất may, Lăng Tần điều tra được hành động của đối phương nên cô cũng đã chuẩn
bị trả lại hết thảy.
“Dám có ý đồ muốn cướp vinh dự cùng quân công của Lăng Tiêu?” Lam Lạc Phượng
quét mắt nhìn những người khách trong đại sảnh một vòng, không thiếu kẻ vui vẻ
ngồi xem kịch, đương nhiên cũng có những người thật sự lo lắng. Kỳ thực đây là
một thời khắc không tồi, có thể nhìn thấy rõ ràng bộ mặt thật của đám người vô
sỉ đó: “Lăng Tiêu thiếu tướng tuy rằng hy sinh nhưng mẹ con ta tuyệt đối sẽ
không để người trong tộc Lăng gia ức hiếp mình. Ta tin tưởng quân bộ hẳn sẽ có
an bài của mình đi.”
Người đại diện của quân bộ làm bộ không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lam Lạc
Phượng, hắn cười nói:”Lăng phu nhân xin yên tâm, không nói tới chuyện kế thừa
quân công của Lăng Tiêu thiếu tướng thì Lăng Lam cũng sẽ nhận được những đãi
ngộ dành cho gia đình liệt sĩ, sẽ không để cho con trai của những người anh
hùng chịu bất kỳ khi dễ nào.”
Lời nói của người đại diện quân bộ rất êm tai nhưng ở bên trong vẫn có ý lấy
ích lợi làm đầu. Đương nhiên, càng có nhiều đối tượng ưu tú xuất hiện, thì
càng có lợi cho bọn họ.
Ánh mắt Lam Lạc Phượng nhìn về phía đại diện của chính phủ, người đó cười cười
không nói, tựa hồ quyết tâm trở thành người ngoài.
Lăng Tiêu ơi, đây chính là quân bộ mà anh cả đời trung thành, là quốc gia mà
anh đã không tiếc sinh mạng để bảo vệ. Anh có biết, vì lợi ích cao nhất, bọn
họ đã vô tình vứt bỏ huyết mạch của anh. Anh ở dưới suối vàng nếu biết, có hối
hận những quyết định lúc trước của mình không?
Lam Lạc Phượng rốt cuộc không nhịn được khó chịu trong lòng trào phúng nói:
“Nguyên lai đây chính là quân bộ, chính là chính phủ….. Ta rốt cuộc đã rõ.”
Có lẽ ý trào phúng của Lam Lạc Phượng quá rõ ràng, khuôn mặt tươi cười của hai
phía quân chính rõ ràng cứng lại.
“Một khi đã như vậy, Lam Lạc Phượng ta muốn quân bộ cùng chính phủ có thể cho
ta một lời hứa. Con trai của ta dù có được kế thừa quân công của cho không thì
nó cũng sẽ không còn bất cứ liên quan gì đến Lăng gia nữa.”
Người đại diện cho hai bên quân chính nhìn nhau một cái, cuối cùng người thuộc
quân bộ nói: “Ý của phu nhân là?”
Lam Lạc Phượng cười lạnh: “Nếu Lăng Lam có thể kế thừa, như vậy những người
khác của Lăng gia lập tức rời khỏi tinh cầu Doha cho ta, từ đâu đến thì hãy
trở về nơi đó…. Còn nếu Lăng Lam không thể kế thừa thì ta cùng Lăng Lam sẽ rời
đi Doha. Dù kết quả như thế nào thì từ bây giờ, chúng ta không còn là người
của Lăng gia nữa..” Lam Lạc Phượng đã sớm muốn giải quyết cái Lăng gia phiền
toái này, nếu có thể một đao chặt đứt những phiền toái ngay lúc này thì cũng
sẽ không uổng công những thiết kế mà cô khổ tâm để tạo ra cục diện rối loạn
này.
Lăng Túc Nhân nghe vậy sắc mặt đại biến, cả giận nói: “ Lam Lạc Phượng, cô
điên rồi có phải không?”
“Như thế nào, bác Nhân, ông sợ sao? Sợ đứa trẻ mà ông chọn không mạnh Lăng
Lam?” Lam Lạc Phượng tươi cười nhìn Lăng Túc Nhân, nhẹ nhàng nhéo cánh tay
mập mập của Lăng Lam, “mẫu cường vì tử” chắc là để nói về thời khắc này đây,
Lam Lạc Phượng chưa từng kiên định như vậy trước đây.
Lăng Túc Nhân không lời gì để nói, nguyên bản tự tin mười phần nhưng lúc này
lại do dự. Nhìn bộ dạng bây giờ của Lam Lạc Phượng khiến cho ông ta không dám
đánh cược lớn như vậy.
Tựa hồ nhìn ra Lăng Túc Nhân do dự, một vị trưởng bối của Lăng gia lặng lẽ
nhắc nhở: “Cẩn thận đối phương chỉ giả mù giả sương.”
Lăng Túc Nhân nghe vậy, tâm thần nhất định, không sai, Lam Lạc Phượng nói như
vậy khẳng định là giả. Nếu tố chất thân thể Lăng Lam thật sự rất mạnh, Lam Lạc
Phượng vì sao muốn phong tỏa tin tức này? Phải biết rằng tố chất thân thể Lăng
Lam càng mạnh thì quyền kế thừa càng vững chắc, những người thông minh căn bản
sẽ không đi phong tỏa, thậm chí còn muốn phô ra để áp chế tham dục của những
người khác.