Người đăng: Lamlanhvu
Khi cô trôi nổi giữa không trung và nhìn những gì đang xảy ra bên dưới, cô
biết mình đã chết rồi.
Cô đi xuyên bức tường dày và chắc chắn để ra ngoài, cô nhìn thấy gia đình mình
đang ở bên ngoài phòng bệnh. Cô nhìn thấy cha mẹ, rồi nhìn thấy vẻ mặt nặng nề
của em trai. Trong một khoảnh khắc, cô thấy bọn họ thở phào nhẹ nhõm như trút
được gánh nặng.
Đối với chuyện như vậy, Lăng Lam cũng không mấy tức giận, cô biết mình đã liên
luỵ đến gia đình trong suốt hai mươi bốn năm qua. Vì cô mà thiếu chút nữa mái
nhà vốn dĩ không giàu có này sụp đổ. Nếu không phải vì căn bệnh của cô rất kỳ
lạ, cần phải nghiên cứu và được nhà nước hỗ trợ thuốc miễn phí, thì có lẽ cô
đã chào thua với căn bệnh và nói lời từ biệt với thế giới này từ mười mấy năm
trước rồi.
Mặc dù có thể kéo dài cuộc sống thêm nữa nhưng cô vẫn không thoát khỏi cái
chết. Điều duy nhất làm cô không ngờ tới, đó là trên đời này thật sự có linh
hồn.
Cô nhìn bầu trời đêm xa xăm cùng đen tối mà suy nghĩ lan man, thế giới này có
quỷ đầu trâu mặt ngựa không? Hoặc là thần chết như trong phim hoạt hình vậy,
đột nhiên xuất hiện rồi tự xưng là thần chết và dẫn cô đi vào thế giới tử
thần?
Cô đột nhiên buồn cười, tự giễu bản thân không việc gì làm nên toàn đọc sách
truyện lung tung. Những thứ như thần chết này nọ đều chỉ có trong phim sách
Nhật Bản, làm sao có thể xuất hiện ở Trung Quốc. Có lẽ xác suất quỷ đầu trâu
mặt ngựa xuất hiện sẽ cao hơn một chút, mà có khi sẽ có một con quỷ nhỏ mặc
trang phục cổ đại xuất hiện cũng nên.
"Ngu ngốc! Con người làm gì có linh hồn, đây là 'tinh thần thể' của ngươi, nếu
còn không trở về, ngươi thật sự sẽ bị tiêu tán trở thành một tia năng lượng
hòa quyện vào trong thế giới này đấy." Một âm thanh trẻ con vang lên bên tai
Lăng Lam, giọng điệu khẩn trương cùng tức giận.
Lăng Lam chưa kịp mở miệng hỏi thì lập tức cảm thấy có một lực kéo mạnh kéo
bản thân trở lại, sau đó thần trí bắt đầu mơ hồ. Cuối cùng trước khi hôn mê cô
như nghe thấy thanh âm trẻ con kia đang hoan hô, “Rốt cuộc cũng vượt qua, ta
còn tưởng Kí Chủ đã hết cứu chứ."
Cùng lúc đó, bệnh viện quân đội thuộc hàng đầu quốc gia nơi đang điều trị cho
Lăng Lam đột nhiên rơi vào bóng tối. Sau đó, toàn bộ thủ đô và các quận huyện
xung quanh đều bị bóng tối bao trùm.
Bầu trời đêm vốn dĩ tĩnh lặng bỗng trở nên náo động bởi sự kiện mất điện diện
rộng mà tuyệt đối không có khả năng đã xảy ra.
Cũng may thời gian mất điện không lâu, chỉ có ba phút. Toàn thành phố nhanh
chóng khôi phục lại bình thường, chỉ còn mỗi Cục điện lực quốc gia là xôn xao.
Bởi vì trong ba phút này, nguồn điện mà bọn họ truyền tải đến các thành phố đã
tự nhiên biến mất, tựa như Cục điện lực hoàn toàn không truyền tải điện trong
ba phút này. Nhưng thực tế lượng điện mà bọn họ đã truyền tải còn nhiều hơn
bình thường, ít nhất cả triệu vôn.
Cục điện lực nhanh chóng điều tra sự kiện này, truy xét suốt mấy tháng trời,
cuối cùng đáp án công bố cho người dân là do hệ thống vi tính của Cục điện lực
bị hacker xâm nhập. Làm bóp méo tin tức, gián đoạn truyền tải, cho nên mới gây
ra hiện tượng mất điện toàn như vậy.
Cuối cùng hồ sơ về sự kiện mất điện đã được nhà nước cho vào hồ sơ tuyệt mật,
kết quả điều tra ghi rõ: Không thể giải thích hiện tượng này!
Lịch Vũ Trụ năm 4731.
Cổng vào cảng hàng không sao Antalya, toàn bộ chiến sĩ tiên phong đang xếp
hàng phía trước tàu vũ trụ chuẩn bị tiến vào chiến hạm. Ở phía trước mẫu hạm
chỉ huy dành cho sĩ quan chỉ huy cao cấp, có một đôi uyên ương đang tay trong
tay, dặn dò lẫn nhau trước khi đi.
"Lăng Tiêu, anh nhất định phải sống trở về." Lam Lạc Phượng mắt long lanh tha
thiết nói.
Lăng Tiêu gật đầu, anh không ngờ mới thành hôn được hai tháng đã phải lên
chiến trường, nhưng trước thế giặc hung hăng càn quấy, tình thế nước nhà bất
lợi, không cho phép anh có thể thoái chí vào lúc này.
"Mọi chuyện trong nhà đều nhờ em”, trước khi xuất chinh đi đánh giặc Lăng Tiêu
cảm thấy cực kỳ có lỗi với người vợ mới cưới của mình. Sau khi anh đi, tất cả
những chuyện phiền lòng, lục đục trong nhà đều đặt lên vai người con gái yếu
đuối trước mắt này, liệu cô ấy có thể đối phó nổi với đám người lòng tham
không đáy đó không? Trong lòng anh cảm thấy thật lo lắng.
Lam Lạc Phượng khóc đỏ cả mắt, cô kiên định nói, “Yên tâm, Lăng Tiêu, em sẽ
chăm lo tốt cho gia đình chúng ta.”, cô đặt tay Lăng Tiêu lên bụng mình, có
chút ngượng ngùng nói, "Thêm tám tháng nữa thì anh đã làm cha rồi”.
“Chúng ta có con rồi sao? Thật tốt quá!” Nhận được tin vui này, Lăng Tiêu mừng
rỡ ôm vợ của mình, cười vui vẻ.
Lam Lạc Phượng vội vàng ôm lấy Lăng Tiêu, cũng không ngăn cản hành động vui
mừng của anh. Một hồi lâu, Lăng Tiêu mới buông Lam Lạc Phượng xuống, ôm thật
chặt cô mà nói, “Lạc Phượng, cám ơn em"
"Cám ơn gì? Em là vợ của anh, mà đứa nhỏ... em cũng rất chờ mong." Trên gương
mặt Lam Lạc Phượng thoáng hiện lên chút dịu dàng, cô đặt tay lên bụng mình,
niềm vui sướng trong lòng không cách nào đè nén được, "Em muốn hỏi anh, sau
này khi con ra đời nên đặt tên là gì?"
Lăng Tiêu nghe vậy bắt đầu cân nhắc suy nghĩ, anh trông thấy gương mặt lộ vẻ
vui mừng của vợ, trong mắt tia sáng chợt lóe, anh nói, "Anh quyết định rồi, dù
là trai hay gái, con của chúng ta hãy gọi là Lăng Lam! Đây là con của anh và
em, sẽ mang họ của hai chúng ta", nhà của Lam Lạc Phượng cũng chỉ có một cô
con gái, có lẽ chọn tên này sẽ khiến cô vợ nhỏ của mình thấy vui lòng.
Quả nhiên, Lam Lạc Phượng rất vui, cô gật đầu thật mạnh và nói, “Ừm, nghe theo
lời anh". Trong khoảnh khắc nước trong mắt không ngăn được mà rơi xuống khiến
Lăng Tiêu luống cuống, chỉ có thể vội vàng giúp cô lau đi.
Vào lúc này, âm thanh báo giờ khởi hành cuối cùng cũng vang lên, Lam Lạc
Phượng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, lau khô nước mắt cười nói, "Lăng
Tiêu, chuyện anh đã hứa với em nhất định phải làm được, em và Lăng Lam chờ anh
trở về."
Lăng Tiêu gật đầu, “Anh đã thì hứa nhất định làm được."
Cứ như vậy Lăng Tiêu mang theo niềm mong chờ đứa con chưa chào đời rời đi,
bước lên mẫu hạm trước đôi mắt ngập nước của Lam Lạc Phượng. Mẫu hạm chỉ huy
nhanh chóng khởi động hoàn tất, tách rời với bến tàu, dưới sự hướng dẫn của
cảng hàng không rồi chầm chậm bay lên bầu trời hướng tại cửa cảng, dần dần bay
ra khỏi vành đai sao Antalya, mang theo vô số chiến hạm bay thẳng vào vũ trụ.
Mà lúc này, những người đang chăm chú nhìn chiến hạm rời cảng không phát hiện,
bởi vì vô số chiến hạm cùng khởi động xuất phát, làm cho bầu trời khẽ chấn
động vì phải chịu nguồn năng lượng khổng lồ, đã khiến cho không gian bắt đầu
vặn vẹo, và xuất hiện nhiều vết nứt. Những hạt sang rất nhỏ cơ hồ mắt thường
không thể nhìn thấy đột nhiên xuất hiện từ những vết nứt ấy, nó lao về phía
sao Antalya với tốc độ ánh sáng.
Lam Lạc Phượng còn đang đau lòng thì đột nhiên cảm giác trong bụng lúc lạnh
lúc nóng, cô thốt lên một tiếng, theo bản năng che bụng của mình, điều này
khiến vị quản gia già Lăng Tần vốn đang đóng giả làm tranh nền bên cạnh lo
lắng.
“Phu nhân, không sao chứ?”
Lam Lạc Phượng nheo mắt cảm nhận cảm giác trong người, phát hiện không có vấn
đề gì lúc này mới thả lỏng trả lời, "Bác Tần, không sao, chắc vừa rồi tâm tình
của tôi quá kích động thôi."
Nghe vậy Lăng Tần mới thở phào nhẹ nhõm, " Phu nhân, lão gia đã rời khỏi không
phận của Antalya, tôi thấy chúng ta về nhà thôi, nơi này quá ồn ào, chỉ sợ
không có lợi cho thân thể của phu nhân."
Lam Lạc Phượng không phải là người ngoan cố, cô biết Lăng Tần lo lắng cho
mình, vì thế gật đầu nói, "Nghe theo bác Tần."
Hai người nhanh chóng ngồi lên xe bay, rời khỏi cảng, trở về nhà.
Ở chương này mình thay đổi một tí tẹo thôi, gần như giống với bản gốc mong mọi
người đừng ném đá mình nhé.