Nháy Mắt Trôi Qua


Người đăng: banhbaonho

Đông qua xuân đến, chẳng mấy chốc đã qua 2 năm. Dư Văn Nguyên đã được 10 tuổi,
mặc dù đôi mắt bị mù nhưng gương mặt của cậu vẫn thể hiện rõ vẻ anh tuấn của
một thiếu niên. Cậu đã sống vô cùng quen thuộc với đôi mắt mù này. Chỉ cần có
cây gậy cùng con dao phòng thân thì cậu có thể sống vô cùng tốt. Trong hai năm
qua, Dư Văn Nguyên từng thử tu luyện Lạc Việt Quyết, tuy nhiên do kinh mạch
đứt gãy nên chẳng luyện được chút thành tựu gì.

Lúc này, cậu đang cầm trong tay một con gà rừng. Đó là do cậu vô tình bắt được
trog lúc đi dạo xung quanh. Gương mặt buồn nã của cậu cũng hiện lên một vẻ vui
mừng khó có, đã rất lâu rồi cậu chưa được ăn thịt. Cậu nắm chặt cổ con gà sợ
nó chạy đi mất. Đúng lúc cậu sắp đưa con dao cắt cổ con gà thì nó kêu to lên:
" Quác! Quác!"

Mặc dù không nhìn được nhưng cậu có thể cảm nhận được nó vô cùng sợ hãi. Trong
lòng cậu lại nghĩ: "Không lẽ con gà này đã tu luyện thành tinh?" Nghĩ vậy cậu
cười ha hả:
- Gà rừng, nếu mày có thể chữa được mắt cho tao thì tao sẽ tha chết cho mày!
- Quác! Quác! - Con gà như được đặc xá vội gật đầu, tay của Dư Văn Nguyên
cũng cảm thấy được.
- Ha ha! Được, vậy mày trị mắt cho tao đi! - Cậu cũng chỉ ôm tâm tư vui đùa
một chút. Nào ngờ con gà lại dùng mỏ vẽ lên tay cậu cái gì đó. Chưa kịp để cậu
nghĩ gì, con gà đã hưng phấn ưỡng cổ về phía trước. Cậu có chút lo lắng:
- Đi theo phía đầu mày?
Con gà lại gật gật. Cậu mặc dù có chút lo lắng nhưng cũng ôm tâm tư may mắn.
Nếu có thể chữa khỏi cho cậu thì là chuyện tốt, không chữa được cũng chẳng
sao.

Cứ thế, Dư Văn Nguyên đi theo con gà chỉ đường đến trước một cái động thiên.
Con gà hưng phấn mổ vào tay Dư Văn Nguyên. Cậu hơi đau nên buông lỏng cánh
tay, cho con gà chạy xuống. Cậu thầm nghĩ bản thân lại mất đi một món ăn.
Không ngờ, con gà từ đâu chúi vào tay cậu một cái hộp. Cậu nghi ngờ sờ soạng
cái hộp xem có ám khí không rồi mới từ từ mở ra.

Một mùi hương thoang thoảng như mùi hoa Quỳnh tràn vào mũi cậu. Cậu lại lần mò
tay đi vào, phát hiện bên trong chỉ có một hạt nho nhỏ hình tròn, hẳn là đan
dược. Cậu không nghĩ ngợi gì, nuốt nó xuống bụng.

Một cỗ chân khí lửa nóng từ trong dạ dày trào qua, nó đi khắp nơi trong cơ
thể. Kỳ kinh bát mạch, trái tim, đôi mắt, lục phủ ngũ tạng. Tất cả tổn thương
năm đó do Bách Thống gây ra cũng biến mất hoàn toàn. Phương pháp phá giải này
mặc dù đau đớn nhưng lại có hiệu quả kinh người. Chỉ một lú sau, đôi mắt của
Dư Văn Nguyên đã mở ra.

Ánh sáng chói lòe chiếu vào mắt, làm cho cậu vội lấy tay che hai mắt lại. Mãi
một lúc lâu sau, cậu thích ứng được với ánh sáng. Mừng như điên, cậu hét to:
- Thấy rồi! Ta có thể nhìn thấy rồi! Ha ha! Ta rốt cục có thể báo thù rồi!
Hơn hai năm mù lòa, hai năm sống trong bóng tối. Rốt cục nhìn thấy ánh sáng,
Dư Văn Nguyên sao lại không vui mừng. Nướ mắt vui mừng trong cậu chảy ra, là
giọt nước mắt duy nhất trong hai năm này. Dư Văn Nguyên khóc lóc xog, bắt đầu
bình tĩnh lại.

Cậu quan sát xung quanh, phát hiện nơi đây là một động thiên tối tăm và ẩm
ướt. Phía trên có thạch nhũ, phía dưới có những hòn đá lởm chởm mọc. U ám, tối
tăm. Cậu lại nhìn tiếp, không thấy con gà kia đi đâu rồi, hẳn là đã chạy đi.
Phía trước mặt cậu có một cái hạp, bên trên ghi "Vạn Tai Đan", trên bức tường
lại có mười hai hành chữ vô cùng khí khái, hẳn được khắc bằng kiếm: "Hoán Vũ
Công".

Nhìn kỹ Hoán Vũ Công, Dư Văn Nguyên mừng như điên. Đây là một bộ nội lực công
pháp, gồm hai quyển "Dao quyển" và"Trì quyển". Dao quyển là phương pháp tu
luyện chân khí, nội công. Trì Quyển bao gồm sáu loại tuyệt học khác nhau: Tinh
Thiên Kiếm Quyết, Nguyệt Vân Bộ, Nhật Nguyệt Tẩy Tủy Công, Lôi Ba Chưởng, Vân
Vũ Quyền, Thất Thải Kiếm Pháp. Dao Quyển và Trì Quyển phải phối hợp với nhau,
nếu không là vô ích. Nếu tu luyện được nội công của Hoán Vũ Công, nhưng lại
không có công pháp của Hoán Vũ công thì những môn công pháp khác căn bản không
thể phát huy quá hai phần mười. Còn có công pháp nhưng không có nội công thì
căn bản không thi triển được. Nếu cưỡng ép thực hiện thì bản thân sẽ bị nội
công phản phệ mà chết. Chỉ có tu luyện nội lực và công pháp cùng nhau thì mới
sinh ra hài hòa. Lấy ít địch nhiều, lấy yếu thắng mạnh, lấy hài hòa thắng vũ
bão.

Phía dưới còn ghi tên vị tiền bối sáng lập ra nó: Lê Thanh Hải! Đại sư Bảo Trí
của chùa Thầy. Hơn chục năm trước từng là người nổi danh giang hồ. Sau đó tung
tích lại biến mất tăm. Dư Văn Nguyên cũng từng biết về đại sư Bảo Trí, ba tuổi
đọc chữ, năm tuổi tập võ, bảy tuổi có thành tựu Như Lai Chỉ, đánh ngang tay
với cao thủ nổi danh đương thời là Triệu Thị Vi. Mặc dù Triệu Thị Vi là hạng
nữ lưu nhưng thời đó cũng cực nổi danh. Một mình đánh chém hơn ngàn quân Ngô
trên trận Bạch Đằng. Cậu không ngờ đại sư lại tới núi Nham để tọa lạc.

Dư Văn Nguyên cúi người với bộ công pháp được khắc. Sau đó chạy ra ngoài tìm
con thỏ nướng lên ăn ngấu nghiến mới quay lại tu luyện. Võ công nơi đây, sợ gì
không tung hoành thiên hạ?

Quyển Dao chia làm bốn tầng: Sơ Tập, Thành Tựu, Tiểu Thành và Đại Thành. Tu
luyện cần có đầy đủ âm dương nhị khí, điều hòa cơ thể để tạo ra nội lực. Nơi
đây âm u, ẩm ướt, thuộc về âm nên Dư Văn Nguyên quyết định tu luyện Phần Âm
trước. Tư chất của cậu vốn rất tốt, chẳng qua là bị cắt đứt kinh mạch. Hiện
tại được thuốc tiên chữa khỏi nên kinh mạch không chỉ lành lặn mà còn cải tạo
thêm một chút.

Nhưng tu luyện Hoán Vũ Công không chỉ dựa vào tư chất. Nó còn dựa vào cả ý chí
của bản thân. Ý chí của Dư Văn Nguyên hiển nhiên là cực kỳ vững vàng. Trải qua
bao nhiêu biến cố, cậu đã vô cùng vững tin với hai chuyện: báo thù và tìm cha.
Báo thù cho cậu năm xưa vì xuýt chết, báo thù cho cha năm xưa vì bị tập kích,
không biết có thương vong hay không.

Tu luyện hăng hái, mới đó đã qua 7 năm. 7 năm, đủ để một người hoàn toàn
trưởng thành. Dư Văn Nguyên cũng vậy, hoàn toàn trưởng thành. Cậu tu luyện
Hoán Vũ Công đã đến Tiểu Thành. Sáu môn công pháp cũng luyện tập lô hỏa thuần
thanh. Mà hiện tại, Dư Văn Nguyên dự định về Phủ Bắc Giang tìm cha.


Lạc Việt Võ Hiệp - Chương #3