Núi Nham Khó Sống


Người đăng: banhbaonho

Dòng sông Lục nước trong veo, bắt đầu từ núi Nham ở phủ Lạng Giang chảy xuôi
đến vùng Bắc Giang. Thế nhưng, ở thượng nguồn con sông, gần chân núi Nham, có
một đứa bé đang nằm bất tỉnh ở đó. Đôi mắt nó nhắm lại, gương mạt nhăn nhíu
như thể vô cùng đau đớn. Đó là Dư Văn Nguyên!

Vốn nó bị Bách Thống ném xuống dòng sông Lục, tưởng chừng nó sẽ chết đuối hoặc
trôi dạt đến hạ lưu con sông. Không ngờ nó lại được chở ngược lên tận Lạng
Giang. Lạng Giang là vùng đồi núi trập trùng, người dân ở đây chủ yếu là người
Nùng và Tày. Núi Mẫu Sơn cũng là nơi đóng quân của một trong năm đại phái - Tử
Vi Cung. Nơi đây chỉ thu nhận nữ đệ tử. Được con gái lưu lạc nhân gian của
Đinh Tiên Hoàng - Đinh Nguyệt Nga gây dựng. Sức chiến đấu cũng không yếu.

Trời dần dần tối lại, Dư Văn Nguyên rốt cục tỉnh lại. Nó tỉnh lại vì đói, đã
mấy ngày nó chưa ăn, chưa uống cái gì. Dư Văn Nguyên nhìn thấy dòng nước sông
trong veo, nó cũng không nghĩ ngợi gì, vục đầu uống một hớp dài. Sau khi giải
quyết cái khát, nó lại càng đói hơn.

Nó dự định tìm quả dại nào đó ăn lót dạ trước rồi tính sau. Nhưng mà nó đã quá
đói, hơn nữa lại có một dòng khí lạnh cực đang chảy trong kỳ kinh bát mạch của
nó. Nó vừa định đứng dậy đã lảo đảo ngã sấp xuống. Mặt nó trắng bệch, hàm răng
nó run lập cập chạm vào nhau vì đói. Nó không chịu được cái đói nữa, dùng hết
sức bình sinh bò đi xung quanh để mong sao tìm được thứ gì ăn.

Dư Văn Nguyên cứ bò xung quanh, không phương hướng. Có lẽ ông trời đối với nó
không tệ lắm. Nó bò được một chút thì thấy một bụi cây, bên trên mọc mấy chục
quả gì đó tím tím. Nó không nghĩ ngợi gì, mừng như điên hái chúng xuống ăn
ngấu nghiến. Mặc dù mùi vị không ngon lắm, nhưng vì đang đói nên nó cũng không
để ý. Ăn xong hết hai chục quả, nó mới thấy bụng bớt cồn cào.

Chợt, trong kỳ kinh bát mạch của nó mọc đâu ra một luồng khí màu tím. Luồng
khí màu tím như đang đánh nhau với luồng khí băng hàn của Bách Thống để lại.
Hai bên giao tranh nhau điên cuồng, Dư Văn Nguyên lại đau đớn không chịu được.
Nó cảm thấy như cơ thể bị xé làm hai. Nó khoanh chân lại, bắt đầu vận chuyển
Lạc Việt Quyết.

Nó nghĩ làm vậy sẽ giảm được phần nào đau đớn. Ai ngờ luồng chân khí của Lạc
Việt Quyết vừa vào, cơ thể nó lại càng đau hơn. Từng cái kinh mạch chảy máu ra
ngoài, cả gười nó chảy đầy máu. Nó đau đớn trợn trắng mắt, cơ thể cứng đờ như
người chết. Nhưng hai luồng khí kia vẫm chưa chịu dừng lại.

Chúng triền miên giao tranh với nhau hi vọng có thể chiếm cứ được cả thân thể
này. Cuối cùng, thất khiếu của Dư Văn Nguyên chảy ra một dòng máu đen. Tình
cảnh như là tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma. Mà Dư Văn Nguyên lại cắn răng nhịn.
Nó biết rằng cha mình đang đánh nhau với Ma giáo cực kỳ khốc liệt, có khi là
rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nếu nó không sống qua hôm nay thì đừng nói là
báo thù, cho dù có chết nó cũng chết không nhắm mắt.

Rốt cục, dường như là nó đã chịu đủ đau đớn khiến ông trời thương tiếc, hai
dòng linh khí đó đã bị đào thải ra ngoài theo vết vỡ nứt của kinh mạch. Tuy
nhiên do băng khí ở trong người nó lâu hơn nên vẫn còn lưu trữ rất nhiều bên
trong. Nó ngất đi lần thứ hai trong ngày.

Sáng hôm sau, Dư Văn Nguyên tỉnh lại. Nó cảm thấy cả người mình đau đớn vô
cùng, cảm giá như mọi cơ quan trong cơ thể nó bị kéo ra khỏi nhau. Dư Văn
Nguyên lại nhịn không nổi, nó khóc nấc lên. Nó khó vì đau, khóc vì đói khát,
khóc vì bản thân không thể tu luyện được nữa, không thể quay lại với cha được.

Nào ngờ, đôi mắt của Dư Văn Nguyên mới chảy máu, nó lại khóc lên làm cho vết
thương chua xót cực kỳ. Nó lại nhắm mắt lại, đôi mắt nó như bị người ta sát
muối vào vậy. Đau đớn vô cùng! Đợi nó hết xót mắt, nó mở mắt ra thì chỉ là một
màu đen. Nó đã mù! Dư Văn Nguyên bây giờ không chỉ là một kẻ phế vật không thể
tu luyện mà còn là một kẻ mù!

Nó xua tay trong bóng tối như muốn tìm vật gì đó để nó nắm vào tay như một
chiếc bè cứu mạng nó. Nó hét to lên:
- Cha! Cha! Hức hức... con không thấy gì! Cha ơi! Cứu con!
Nó không thấy gì nữa, không thấy được màu sắc, không thấy được gương mặt của
cha nữa. Bây giờ nó đã là một phế nhân không hơn không kém!

Rốt cục, sau hơn một khắc phát tiết yếu đuối của bản thân, nó bình tĩnh lại.
Nó nhớ đến lời cha: " Làm một kẻ trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, bất cứ
khi nào cũng phải bình tĩnh. Không thể mất đi lý trí của bản thân." Việc nó
cần làm hiện tại là phải giữ được bình tĩnh. Có khi ông trời không tuyệt đường
người cho nó lành lại mắt thì sao? Việc trước hết là phải chữa trị cho bản
thân và lo cái ăn, cái uống đã.

Nghĩ là làm, Dư Văn Nguyên lần mò trong bóng tối để tìm một cây gậy gỗ. May
mắn cho nó là ở đó có một cây gậy khá thô, đủ cho hắn dùng. Dư Văn Nguyên móc
con dao luôn mang bên người ra bắt đầu đẽo gọt. Con dao này là của cha đưa cho
nó dùng để phòng thân. Lúc bị Bách Thống bắt nó do quá sợ hãi nên quên mất con
dao này, không ngờ bây giờ lại có tác dụng thật lớn. Có lẽ là lần đầu đẽo gọt,
nó lại bị mù nên phải làm cực kỳ cẩn thận để tránh bị con dao cắt trúng tay.
Vì thế, hơn hai giờ sau nó mới hoàn thành cây gậy xiêu xiêu vẹo vẹo.

Nó cầm con dao trên tay, tay kia lại nắm cây gậy gỗ chống đỡ để tìm thứ ăn. Đi
xung quanh rừng, nó rút cuộc tìm thấy một cây không cao lắm, vừa vặn phù hợp
cho nó với lên để lấy quả. Nhưng nó cũng không quên cẩn thận, dùng cây gậy
chọc lên cành cây xác định không có con gì rồi mới dám giơ dao lên cắt. Cắt
được một chùm ba quả gì đó tròn tròn mà nó đoán là cam hay quýt gì đó. Bóc vỏ
ra xong, nó cắn một miếng. Ngọt ngọt chua chua, hẳn là vị của cam. Vì thế, nó
không nói hai lời ăn sạch sành sanh mấy quả còn lại.

Rốt cục, ở nơi này sống thật khó khăn!


Lạc Việt Võ Hiệp - Chương #2