Người đăng: chungkhoanviet007@
Được rồi mà mẹ! Yên tâm đi, con tự biết phải chăm sóc mình như thế nào mà.
Đừng quên! Từ nhỏ đến lớn hai người thời gian ở nhà vẫn đều thật ít. Con không
phải đều là một mình một người độc lập sinh hoạt vượt qua đó sao.
Không không! Con không có ý định phàn nàn gì cả. Con chỉ là muốn nói mẹ
không cần phải lo lắng cho con thôi. Con trai của mẹ cũng không có yếu ớt như
vậy á!
Chúc mừng nhập học cấp ba? Ồ, không không! Không cần đâu! Mẹ biết mà~ Con
cũng không quá ưa thích tiệc tùng.
Gia sư? Ạch! Con nghĩ là điểm thi của mình vẫn luôn rất tốt chứ?
Gia sư tiếng anh...??? Hừm! Được rồi! Nếu như đó là điều mẹ yêu cầu.
Úc...! Đã biết mà mẹ! Không phải là tìm lấy cô bạn gái hay sao. Cái này rất
đơn giản u~
Nhát gái? Sao... sao có thể chứ!!! Mẹ nghe thông tin quỷ quái này ở đâu ra
vậy? Đây là phỉ báng!!! Vô cùng tệ hại phỉ báng!!!
Ạch! Lại là Saeko nói sao? Thôi mà mẹ! Con đã bảo với mẹ bao nhiêu lần rồi.
Cô nàng đó lời nói mẹ đừng có tin!
Xứng đôi??? Ha ha...~ Chuyện cười này của mẹ chẳng buồn cười tí tẹo nào! Mẹ
tin con đi! Sẽ không có một thằng con trai bình thường nào thích một cô nàng
bạo lực như vậy đâu! Con cũng không phải là tự ngược cuồng.
Mẫu người con gái mà con ưa thích? A hihi...~ Mẫu người ưa thích đương
nhiên liền là hiền lành thông tuệ lại giàu lòng nhân ái, trên trời dưới đất đệ
nhất xinh đẹp giống như mẹ yêu của con rồi.
A a a...! Nào có a! Con nói câu nào câu nấy trăm phần trăm đều là sự thật
mà. Nếu không tin mẹ hỏi bố thử xem.
%#%$¥~)(/%Ư^¥€
Vâng! Bye bye mẹ thân yêu! Chúc hai người chuyến đi Rumani lần này tốt đẹp.
Tút... Tút... Tút...!
Được rồi! Tất cả đống đồ này hết bao nhiêu tiền ạ?
Cất lại máy điện thoại vào trong túi quần, Sawada Tsunayoshi tranh thủ thời
gian nhanh tay đẩy xe chứa đồ đưa đi tới quầy tính tiền.
Cả thảy hết 1 ngàn 835 yên thưa ngài! Ngài muốn thanh toán bằng tiền mặt
hay quẹt thẻ ạ?
Cho tôi quẹt thẻ nhé!
Lạch cạnh...!
Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến!
...
Sawada Tsunayoshi, nam, 16 tuổi. Con trai độc nhất của một gia đình khá giả
vào bậc trung ở Nhật Bản. Cha mẹ là hai nhà khảo cổ học trẻ tuổi rất có tiếng
tăm trong giới nghiên cứu, đồng thời cũng bởi vì vậy quanh năm suốt tháng
thường xuyên tham dự các đoàn khảo cổ lớn, đi chu du thám hiểm khắp nơi trên
thế giới không mấy khi về nhà. Tsunayoshi từ nhỏ sống cùng với bà ngoại cho
đến khi bà mất cách đây 5 năm trước lúc cậu 11 tuổi. Kể từ khi đó trở đi,
Tsunayoshi liền bắt đầu sống tự lập một mình. Giống như hôm nay mua đồ ăn
ngoài siêu thị cái gì cũng đã trở thành một phần quen thuộc công việc trong
sinh hoạt của cậu.
Đã từng có lúc cha mẹ của Tsunayoshi rất lo lắng khi để cậu con trai của họ
sống đơn độc ở Nhật Bản. Đáng tiếc công việc khảo cổ nhiều khi phải đi tới đi
lui đến những nơi rất nguy hiểm, hoang sơ và kém văn minh, cộng thêm với việc
học tập đến trường của Tsunayoshi cũng không cho phép hai người bọn họ mang
theo con trai đi theo bên người. Vốn dĩ cả hai đã quyết định để một người từ
bỏ công việc trở về chăm sóc cho con trai nhỏ tuổi. Chỉ là Tsunayoshi sau khi
biết được việc này liền cực lực bảo đảm bản thân tự có thể chăm sóc chính
mình. Và rồi sau một cuộc cha mẹ cùng con trai thành thật đối thoại với nhau,
cuộc sống độc lập của Tsunayoshi đã bắt đầu dưới sự chăm nom giám sát của gia
đình hàng xóm tốt bụng, cha mẹ cô nàng Busujima Saeko đã từng nhắc tới ở trên.
Theo thời gian ngày từng ngày trôi qua, Tsunayoshi dần dần trưởng thành. Cha
mẹ cậu đối với việc đứa con trai của mình có thể hay không sống tự lập đã từ
lo lắng không yên ban đầu biến thành hoàn toàn yên tâm. Đương nhiên, thường
xuyên gọi điện thoại thăm hỏi cái gì giống như lần này cũng không thể thiếu
được. Nhất là khi hai ngày sau liền chính là ngày đầu tiên Tsunayoshi bắt đầu
vào học cấp ba. Vốn cha mẹ cậu còn muốn rút thời gian trở về Nhật Bản nghỉ
ngơi một quãng thời gian tiện thể ăn mừng một bữa cùng con trai. Đáng tiếc,
một cuộc triệu tập khẩn cấp của đội khảo cổ yêu cầu hai vợ chồng bọn họ lập
tức đi tới Rumani làm việc khiến kế hoạch trở về Nhật rất tiếc nuối bị huỷ bỏ,
chỉ có thể đổi thành gửi lời chúc mừng thông qua điện thoại.
Đối với cha mẹ của Tsunayoshi mà nói. Điều bọn họ tự hào và may mắn nhất về
đứa con trai của mình chính là từ nhỏ đến lớn Tsunayoshi đều rất hiểu chuyện.
Từ khi còn nhỏ xíu liền rất ngoan ngoãn, không khóc không náo như những đứa
trẻ khác. Lớn hơn một chút cũng rất biết thông cảm cho nỗi khó xử trong công
việc của cha mẹ. Chưa từng oán giận bọn họ quanh năm suốt tháng ít khi trở về
nhà. Điều mà không phải đứa trẻ bình thường nào ở độ tuổi của Tsunayoshi khi
đó cũng có thể làm được. Thành thục, ổn trọng và trưởng thành sớm chính là
đánh giá mà mọi người thường đặt cho cậu nhóc. Duy chỉ có mình Tsunayoshi bản
thân mới biết. Chính hắn cũng không phải là trưởng thành sớm. Mà vốn chính là
một người đã trải qua tuổi trưởng thành. Một linh hồn người trưởng thành làm
lại cuộc đời trong hình hài trẻ con...
Úc! Đúng vậy! Tsunayoshi thực ra là một kẻ trùng sinh xuyên việt. Hoặc có lẽ
là hắn đã trải qua một lần luân hồi không trọn vẹn. Được sinh ra với trí nhớ
của kiếp trước giữ nguyên ở trong đầu. Đáng tiếc! Trải qua nhiều năm như vậy
mày mò tìm kiếm kiểm tra, Tsunayoshi thất vọng phát hiện thế giới này cũng
không phải là thế giới cũ của chính mình kiếp trước. Về trên cơ bản đa phần
các loại đại sự kiện tương đương nhất trí, thế nhưng ở chi tiết hoặc các loại
các dạng sự kiện nhỏ hơn vậy liền không thể nào chắc chắn sẽ giống nhau. Điển
hình nhất là việc Tsunayoshi mấy lần cá cược bóng đá cùng mua cổ phiếu các
kiểu thất bại thảm hại đến không muốn không muốn đấy. Qua nhiều năm như vậy,
đối với việc tương lai phát triển trở thành thế giới đệ nhất phú hào, giới
giải trí giáo phụ, tài chính chứng khoán người chưởng khống...vv cái gì các
loại hoài bão ước mơ ban đầu khi mới trùng sinh sớm đã trở thành được chăng
hay chớ.
Chỉ cho là trải qua 16 năm yên bình sinh sống, Tsunayoshi đoán chừng bản thân
mình đối với thế giới mới này đã vô cùng hiểu rõ. Không nghĩ tới có một ngày,
thực tế bỗng nói cho cậu biết... Thế giới xung quanh ngay từ đầu thật tình đều
không có đơn giản giống như cậu đã từng tưởng tượng.
Mọi chuyện diễn ra bắt đầu từ con ngõ nhỏ vắng vẻ nằm trên con đường từ nhà
tới siêu thị mà cậu chàng vẫn thường đi qua từ nhỏ đến lớn.
...
"Anh bên em. Tay trong tay, ta đi khắp thế giới!... Ngắm hoàng hôn giữa biển
khơi... Ố ô ô ồ...~ Cho môi hôn mang hương thơm..."
Vừa đi vừa ngân nga câu hát trên đường từ siêu thị trở về nhà. Một ngày bình
thường như bao ngày cho đến khi...
Một âm thanh nhỏ xíu bất thình lình vang lên bên tai khiến cho Tsunayoshi giật
nảy cả mình. Ánh mắt liếc nhìn sang. Chỉ thấy ở bên trong một con ngõ nhỏ hơi
lu mờ tối ven đường, nơi chân tường, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp khuôn mặt
trắng bệch ốm yếu đang nằm gục trên mặt đất. Âm thanh va đập vừa vang lên kia
rất rõ ràng là do đối phương đột nhiên ngã gục ra đất tạo thành.
"Việc không liên quan đến mình thì chớ có xía vào!" Trong đầu thoáng quá ý
nghĩ như vậy, chỉ là ngay khi Tsunayoshi muốn bước chân nhanh nhanh rời khỏi
nơi thị phi này. Ánh mắt hắn bỗng nhiên nhìn thấy cách xa xa phía trước đang
đứng đó bốn tên thanh niên quần áo hip hop tóc nhuộm màu, bộ dáng lưu manh du
thủ du thực. Cả đám đang vẻ mặt háo sắc chỉ chỉ về phía cô nàng đang nằm gục
trên mặt đất kia đồng thời ý định tới gần. Còn tới gần sau đó chuẩn bị làm gì?
Cái kia không cần tỉ mỉ suy nghĩ cũng biết không phải là chuyện gì tốt.
Mà nhớ tới thì... Khu vực này trị an dường như tương đương kém cỏi. Bởi lẽ
nhiều lần Tsunayoshi đi ngang qua nơi đây, hắn thường xuyên có thể thấy được
du côn lưu manh lảng vảng. Đánh nhau, trộm cắp, gây sự, cái gì cũng có. Thật
không hiểu đám cảnh sát trong thành phố tại sao lại có thể để một nơi hỗn loạn
như vậy tồn tại như thế ngang nhiên nhiều năm.
"Cứu! Không cứu! Cứu! Không cứu! Cứu...!"
Giống như tự giận mình gắt lấy một tiếng. Tsunayoshi bước chân vừa mới đi được
vài bước liền xoay người, chạy đi tựa như bay đi tới chỗ cô gái đang nằm gục
kia.
Hắn còn thật đúng luyến tiếc để một cô nàng xinh đẹp như thế bị mấy tên du côn
làm cho tàn hoa bại liễu. Còn nếu ông trời nhất định số mệnh cô gái này phải
bị như vậy... Ặc! Thế thì thà để cho hắn tự chính mình làm thay công việc tàn
phá kia còn hơn! Phật nói: Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây! 1vs1
vẫn hơn 1vsN không phải sao?
Im ắng không có bất kì trả lời. Tốt a! Sẽ không là bất tỉnh nhân sự luôn rồi
chứ?
Miệng thì như vậy lịch sự nói chuyện, hai cánh tay của Tsunayoshi thế nhưng
không chút chần chờ ôm eo nâng cô gái đứng lên, dựa vào một bên vai mình dắt
đi. Nhìn từ xa thật giống như hai người bọn họ vốn dĩ đã quen biết với nhau từ
lâu vậy. Chỉ gặp phía xa xa bốn tên du côn lưu manh thấy vậy cũng không khỏi
thoáng qua kinh ngạc dừng lại. Có điều nhìn kĩ dáng dấp không có mấy lực uy
hiếp của Tsunayoshi xong, cả đám lại như không có chuyện gì tiếp tục tiến tới
gần. Tên cầm đầu trong số đó thậm chí khoé miệng còn thoáng hiện lên nụ cười
gằn. Dường như hắn đã sớm nhìn thấu hành động biểu diễn của Tsunayoshi vậy.
Cùng lúc, phát hiện chính mình vậy mà như thế không có chút nào lực uy hiếp,
Tsunayoshi bản thân cũng không khỏi âm thầm cười khổ. Trong lòng thậm chí nổi
lên chút suy nghĩ, giá mà đổi thành cô bạn thanh mai trúc mã hàng xóm bạo lực
kia của hắn ở đây, vậy mọi chuyện hiển nhiên sẽ là một kết quả khác đi.
Chặn đường! Vây quanh! Nói đểu đe doạ. Hành động diễn ra liền một mạch hơn nữa
vô cùng bài cũ cách chơi.
A ha ha! Vậy mà lại gặp phải già dặn kinh nghiệm đám lưu manh đây rồi.
Nhổ toẹt một bãi nước miếng xuống đất. Tsunayoshi mở miệng câu đầu tiên liền
hùng hổ đe doạ lại. Một bộ dáng vẻ hậu trường của anh rất cứng! Đừng có chọc
giận anh! Anh mà giận lên ngay cả chính anh cũng sợ đấy biết không vân vân???
Đánh tiếc! Lưu manh không sợ, chỉ sợ gặp phải lưu manh có kiến thức. Diễn kĩ
xốc nổi của Tsunayoshi một lần nữa không có hù được đám lưu manh đối diện.
Tên lưu manh cầm đầu nghe xong Tsunayoshi nói chuyện liền há miệng phá lên
cười. Ba tên lưu manh du côn đứng vây xung quanh Tsunayoshi nghe vậy cũng cười
to ha hả.
Thú vị! Thật thú vị! Shioru ta tung hoành ở khu vực này lâu như thế còn
chưa từng thấy tên nào dám như vậy cuồng với ta.
Nhóc con! Đéo cần biết mày là ai! Khôn hồn thì để cô nàng ở bên cạnh ở lại.
Yên tâm đi! Mấy anh đây chỉ là dẫn em nó đi nhậu nhẹt chơi vui vài hôm mà
thôi. Ít ngày nữa sẽ trả bé nó cho mày. Hơn nữa còn kèm theo phong phú kinh
nghiệm hầu hạ đàn ông đó nhé.
Tự xưng Shioru tên lưu manh vẻ mặt dâm đãng khua khua tay lên miêu tả. Chỉ là
ánh mắt híp lại hung ác kia tỏ rõ hắn cũng không phải chỉ là biết nói xuông
không thôi.
Xốc nổi diễn kĩ không có làm gì được đối phương, Tsunayoshi cũng lười tiếp tục
lá mặt lá trái. Tức thì vẻ mặt hí ngược híp mắt đáp trả lại. Được lợi từ việc
cô bạn hàng xóm tính cách bạo lực, Tsunayoshi tuổi còn nhỏ nhưng cũng có mấy
năm học tập karate cùng kiếm đạo. Tuy nói 1 đánh 4 cái gì còn không có thử
qua. Thế nhưng đánh nhau nha. Cái cần chính là khí thế không phải.
Shioru lông mày cau có lại, mặt âm trầm đe doạ. Mấy tên lưu manh khác đứng vây
quanh nghe vậy tức thì khí thế biến đổi. Nhìn qua dường như lập tức phải nhảy
xổ vào xé xác Tsunayoshi ra.
Tiên thủ hạ vi cường, hậu thủ ắt tai ương!
Ha...!
Bốp!!!
Lời nói vừa xong, bỏ mặc cô nàng dựa bên người ngã nhoài ra đất, Tsunayoshi
bật lấy hơi một cái. Một cú phi chân nhảy lên chính diện, lập tức đá lật cằm
tên lưu manh dáng vẻ cầm đầu đứng trước mặt. Đòn đánh âm hiểm lại tràn đầy bất
ngờ này thậm chí khiến cho đối phương đầu óc choáng váng ngã ngửa, đau shock
tim không kịp cả mở miệng. Quai hàm liền xương sọ. Một cú đá lật cằm của
Tsunayoshi ít nhất cũng đủ đối phương não chấn động không thể tham chiến trong
chốc lát.
Hí....!
Oa ác ác...~
Tiếng hít lạnh tức thì đồng loạt vang lên bốn phía.
Đại ca! Đại ca, ngài không sao chứ?
Mẹ nó! Oắt con, mày đây là muốn chết!
Còn nói lảm nhảm cái gì! Lập tức bắt nó lại!!!
Ba người còn lại ba loại phản ứng. Trong đó đáng chú ý nhất chính là tên du
côn bên phải kinh nghiệm đánh nhau nhất phong phú. Bắt gặp Tsunayoshi vậy mà
đột nhiên bạo mở tấn công trước, không một chút chần chừ lập tức xông lại gần,
cánh tay vung mạnh nhằm thẳng mặt. Hai tên còn lại tức thì theo hai phương
hướng còn lại xông tới. 1vs3. Áp lực Tsunayoshi nhận phải lập tức tăng mạnh.
Bốp! Bịch! Bịch!!!
Hự...!
Lấy ít đánh nhiều từ xưa đến nay đều sợ nhất là bị tứ phía vây quanh.
Tsunayoshi hai tay bắt chéo đỡ lấy cú đấm của tên thứ nhất. Thân thể thuận thế
xê dịch né tránh sang một bên khoảng trống do tên cầm đầu vừa bị hắn đạp ngã
xuống tạo ra. Chân trái đạp mạnh ngăn cản một tên sau lưng vừa mới lao lên.
Đáng tiếc cơ quan tính toán tẫn vẫn sẽ có chỗ bỏ xót. Tsunayoshi vốn cho rằng
mình bất ngờ hung ác thả lật tên cầm đầu có thể tạo ra được tác dụng chấn
nhiếp những tên còn lại. Ai dè hậu quả thực tế chả khác nào chọc tổ ong vò vẽ.
Chỉ tổ là ba tên còn lại điên tiết hăng máu hơn. Đoán chừng mấy tên còn lại
đều cho rằng Tsunayoshi chỉ biết mỗi đánh lén mà thôi nên không có sợ hãi đi.
Vội vàng phải ứng đối tấn công hậu quả là ngay tại lượt giao tay đầu tiên. Vừa
đạp lùi tên côn đồ thứ hai đằng sau xong, Tsunayoshi còn chưa kịp rút chân
thay đổi tư thế liền bị tên côn đồ thứ ba một cú đấm mạnh thúc thẳng vào bụng.
Đau đớn giật tuôn ra làm cho Tsuna cả người co quắp. Hai mắt như tối sầm lại!
"Moá nó! Tên này chuyên tập luyện boxing chắc. Ra tay mạnh dữ vậy!!!"
Tsunayoshi ý nghĩ đó vừa mới thoáng qua nổi lên. Nắm đấm của tên thứ nhất cũng
đã vọt đến. Một cú thúc mạnh giáng từ trên xuống. Đau Tsunayoshi như muốn gãy
lưng luôn. Cả người bị thúc lập tức nằm rạp ra đất.
Việc sau đó đã không cần nói cũng biết, mấy tên côn đồ chia ra đỡ đại ca của
chúng dậy đồng thời đối với Tsunayoshi một loạt tay đấm chân đá thậm tệ. Trong
đó hung ác nhất dĩ nhiên là duy nhất bị Tsunayoshi trước đó đánh lén tên cầm
đầu Shioru kia rồi.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Không có cách, Tsunayoshi chỉ
có thể co đầu rụt cổ, hai tay ôm chặt co tròn người lại bảo vệ các vị trí hiểm
yếu mặc cho bọn chúng đánh mà thôi. Trong lòng còn thầm than, không nghĩ tới
mấy năm nay mải mê bôn ba tìm cách kiếm tiền làm giàu. Tiền bạc chả thấy kiếm
được bao nhiêu, võ nghệ thế nhưng lại xuống dốc không phanh nhanh như thế.
Phải biết dù cho đổi thành mấy năm trước hắn, đối mặt với tình huống vừa rồi
sợ rằng cũng sẽ không nhanh như vậy, chật vật như vậy thua đâu.
Chó chết! Cho mày cuồng! Cho mày to mồm này!!! Ông đá chết mày!!!....
Thôi được rồi đại ca! Dạng trẻ trâu thích mơ hão anh hùng cứu mỹ nhân này
lúc nào chẳng có. Đừng tiếp tục tốn thời gian với nó làm gì. Chúng ta tranh
thủ đi vui vẻ vui vẻ thôi.
Ha ha...~ Đúng đấy đại ca. Có gì tí nữa để cho bạn gái nó hầu hạ anh em
chúng ta thoải mái thoải mái bồi tội là được rồi. Cần gì phải phí sức lực vì
mấy thằng ngu ngốc không biết trời cao đất rộng này.
Đúng thôi đại ca! Trước lột hết tiền trên người của thằng nhóc này ra sau
đó để nó mang tiền đến chuộc người, nếu không... Hắc! Liền cho bạn gái nó cảm
nhận thử đóng phim người lớn làm người nổi tiếng cảm giác. Trừng phạt như vậy
chẳng phải hay hơn nhiều chỉ đánh nó một trận không phải?
Gặp Shioru vẻ mặt tức giận hổn hển, một tay xoa xoa cằm, dưới chân không ngừng
đá mạnh lên người Tsunayoshi suốt 5 phút đồng hồ. Hơn nữa dường như còn muốn
tiếp tục kéo dài, sớm đã đánh chán mấy tên đàn em lập tức thay nhau lên tiếng
khuyên can. Chỉ là, nghe xong nội dung lời chúng khuyên can Tsunayoshi không
thể nào cảm kích được nổi là được.
"Nhổ nước miếng"
Thôi được. Tạm nghe mấy đứa bay. Trước mang bạn gái nó đi sung sướng sung
sướng cái đã.
Còn có hai đứa mày, nhanh theo lời thằng Tamanako nói mà làm đi sao còn
đứng đó.
Đánh liên tục một lúc cũng đã có chút mệt, Shioru vừa nghe xong đề nghị của
đàn em liền hai mắt rực sáng lên lập tức đồng ý ra lệnh. Hai tên lưu manh còn
lại nghe vậy liền mặt mày vui vẻ chia ra hành động. Một người tiến về chỗ
Tsunayoshi đang nằm lục lọi lột tiền. Một người đi về chỗ cô gái lạ mặt muốn
mang lên đối phương.
...
Kết thúc chương 1.