Người đăng: PhongLoiBaVu
Lúc Thiếu niên trở lại trong làng thì trời đã bắt đầu hửng sáng. Hắn không bất
ngờ khi thấy bóng dáng các giáo sĩ từ xa, có lẽ họ được giáo sĩ John phân phó
vào trợ giúp dân làng ngay trong đêm, dọn dẹp những đổ vỡ, chăm sóc chữa trị
những người bị thương nặng. Những nét hoảng hốt vẫn hiện hữu trên gương mặt
mọi người, có lẽ cần 1 khoảng thời gian dài, dân làng mới có thể quên đi mọi
chuyện.
Khi thấy Thiếu niên mệt mỏi bước trở về, ánh mắt mọi người tập trung nhìn vào
hắn. Có bần thần bất ngờ, có sửng sốt vui mừng. Nhưng nhiều nhất vẫn là ngạc
nhiên tò mò, và cả e sợ. Có vài cô gái được Thiếu niên giải cứu đêm qua muốn
lại gần chào hỏi, nhưng đều bị người thân của mình kéo tay lại và lắc đầu ngăn
chặn. Không thể trách phản ứng của họ, những tên Tử Bộc với cơ thể không sợ
đao thương đã đủ kì quái. Mà Thiếu niên biểu hiện còn phi thường hơn, vượt qua
hiểu biết của tất cả mọi người.
Lúc nhỏ hắn gây tai họa liên quan đến nước, mọi người còn có thể lí giải là
hắn bị Thủy thân ghét bỏ. Nhưng đêm qua, biểu hiện của hắn chứng tỏ hắn không
phải bị ghét bỏ mà ngược lại hắn là hậu nhân hoặc…hắn chính là 1 vị Thủy thần
sống. Mà thần nước trong tín ngưỡng của mọi người trong vùng là cao quý nhất,
không thể tùy ý lại gần khinh nhờn. Thiếu niên khẽ thở dài, hắn hiểu, từ hôm
nay hắn đã hoàn toàn tách ra 1 thế giới khác. Trước đây hắn có thể che giấu,
giúp đỡ mọi người trong âm thầm. Nhưng từ giờ, mọi thứ sẽ không thể như xưa.
Hắn đã đến lúc phải đi tìm nơi thuộc về mình. Ánh mắt lóe lên quyết định,
Thiếu niên dứt khoát bước nhanh.
Khi hắn tới gần đình làng, 1 giáo sĩ dường như là lãnh đạo nhóm tiến ra đón
hắn với nghi thức kính trọng. Thiếu niên hơi cảm ứng, người này cũng là Tu sĩ,
khoảng chừng luyện khí sơ kì. Có lẽ đã được giáo sĩ John cho biết những điều
cần thiết, nên tỏ ra hết sức khách khí với Thiếu niên.
"Ông ta đã ổn định, hiện ở phía trong để nghỉ ngơi." Giáo sĩ đáp lời.”Mời đi
lối này.”
Thiếu niên cất bước đi theo. Lúc hắn bước ngang qua, không chỉ dân làng, mà
nhiều giáo sĩ cũng đưa mắt nhìn theo. Những người này không thuộc giới Tu sĩ,
họ chỉ là những giáo sĩ truyền giáo bình thường. Trong thời kì bây gi, một
giáo phái lớn như giáo hội Ánh sáng cũng không thể có tất cả giáo đồ đều là tu
sĩ. Tất nhiên, họ cần 1 lượng lớn tín đồ bình thường để phụ trách truyền bá
giáo lí hay làm những việc cơ bản khác. Những người này không có linh căn tu
luyện, nhưng có thể tham ngộ chút ít pháp môn tu hành để mạnh khỏe hay sống
lâu hơn, chưa kể giáo hội cũng bảo vệ bình an cho họ hoặc thân nhân được gửi
gắm nữa. Đó là 1 ưu đãi lớn không phải ai cũng có được. Họ có lẽ biết chút ít
thông tin về giới Tu sĩ chính thức, nên khi thấy Thiếu niên, ánh mắt tự nhiên
hâm mộ khôn cùng.
Thiếu niên bước theo giáo sĩ chỉ dẫn đến y xá, là nơi được họ dựng nên trợ
giúp dân làng từ những ngày trước đó. Khi đến gian phòng của lão trưởng làng,
giáo sĩ dẫn đường khẽ thi lễ rồi lui ra ngoài. Thiếu niên đẩy cửa bước vào,
lão trưởng làng băng bó khắp người nằm trên giường khẽ mở mắt.
"Người…thế nào rồi?” Thiếu niên cất tiếng.
"Ta còn tốt, khụ, khụ, ha ha, chưa chết được đâu, con yên tâm, khụ khụ.” Lão
trưởng làng vừa ho vừa cười trả lời.”Cảm ơn con, đã giải cứu mọi người.”
"Người đừng bận tâm." Thiếu niên tiến lại ngăn lão trưởng làng đang trực ngồi
dậy.”Người phải cảm ơn là con. Cảm ơn Người những năm qua đã quan tâm đến
con.”
Thiếu niên quỳ xuống đất, cúi đầu lạy tạ lão trưởng làng.
"Con đã quyết định rồi, đúng không?” Lão trưởng làng gượng dậy vươn tay nâng
Thiếu niên.
Thiếu niên im lặng gật đầu. Hắn ông lão nằm xuống giường rồi khẽ móc một vật
từ trong áo ra. Đó là 1 bức tượng nhỏ cỡ bàn tay, hình dáng tương tự vị Hải
thần trong tín ngưỡng của dân làng. Hiển nhiên đây cũng là 1 vật để thờ phụng.
Nhưng chất liệu của bức tượng khá đặc biệt. Không phải là gỗ đá hay kim loại,
mà là 1 loại ngọc xanh màu nước biển. Trong bức tượng óng ánh phát ra quang
thải nhè nhẹ, không mãnh liệt nhưng tôn lên vẻ uy nghiêm.
"Đây là…” Lão trưởng làng ngạc nhiên.
"Đó là vật con tìm được dưới đáy biển.” Thiếu niên vừa đáp lời vừa trao bức
tượng vào tay lão.
"Có phải là, khụ, ở di tích của thần tiên trong truyền thuyết?” Lão trưởng
làng run rẩy vì kích động.
"Vậy sao.” Lão trưởng làng hơi bình tĩnh lại đôi chút.
"Có thể truyền thuyết là có thật. Pho tượng này được làm bằng 1 chất liệu đặc
biệt.” Thiếu niên hắng giọng.”Nó có thể hấp thụ được nước biển, hơn nữa khi
được hấp thu linh khí của Tu sĩ sẽ tỏa sáng. Trong pho tượng này con đã dồn
nén lại toàn lực có thể sánh với 1 đòn Tụ Nguyên cảnh, uy lực rất mạnh."
"Không có gi.” Thiếu niên khẽ mỉm cười trước vẻ ngơ ngác của lão trưởng làng.”
Người chỉ cần biết bức tượng này có thể trợ giúp dân làng khi đi biển, nó sẽ
hấp thụ hơi nước thủy khí để giữ ổn định hoặc trong trường hợp đối đầu với mối
nguy hiểm, hãy ném nó vào địch nhân, nó sẽ bảo vệ an toàn của mọi người." Hắn
không nói ngoa, đây chính là thứ hắn định sử dụng khi đối đầu Hấp Huyết ma.
Nếu vật này phát nổ sẽ khiến địch nhân không chết cũng lột da. Vật như thế này
hiển nhiên được chế tạo vào thời kì tu tiên giới còn hưng thịnh, vô cùng quý
báu. Hắn muốn lưu lại 1 cái gì đó để làm hậu chiêu bảo đảm cho lão trưởng làng
và mọi người yên bình.
"Thật thần kỳ!” Lão trưởng làng nâng niu ngắm nghía pho tượng.”Có vật này
chứng tỏ tổ tiên lưu truyền không sai. Ta không chắc, nhưng ta đoán nếu có thể
tìm được nơi ấy, con sẽ hiểu rõ hơn về bản thân mình. Ta đã từng nói với con,
cha mẹ con không phải người vùng này. Cũng không ai biết thân thế chính xác
cả, khụ, chỉ là cha mẹ con xuất hiện trên biển, cứu sống ta và dân làng trong
1 chuyến ra khơi gặp bão, sau đó họ chuyển đến nơi đây với mọi người. Khi đó
ta có báo với mọi người bên ngoài cha mẹ con là cháu họ xa để không ai nghi
ngờ. Cuộc sống sau này rất tốt, vô cùng êm ả. Cho đến ngày con sinh ra thì họ
cũng mất tích, không tìm thấy xác, ta nghĩ có thể họ cũng chưa chết. Chuyện
này ta chưa nói với giáo sĩ John hay ai khác, dù sao tất cả chỉ là phỏng
đoán…con hiểu ý ta chứ?"
Thiếu niên ánh mắt hơi lóe lên ánh sáng khi nghe nhắc đến cha mẹ:
Lão trưởng làng gật đầu. Thiếu niên quay người bước ra ngoài. Ánh mắt hắn hiện
lên càng thêm kiên nghị, hắn có mục tiêu cần hoàn thành. Đó là khiến bản thân
mạnh mẽ hơn, quay trở lại nơi này tìm hiểu bí ẩn trong truyền thuyết. Biết đâu
đấy. Hắn rất chờ mong, hắn có hy vọng hơi mơ hồ. Cha. Mẹ.
Ba ngày sau, nơi bến cảng sầm uất, một Thiếu niên quần áo sơ sài lưng mang 1
túi vải nhỏ lững thững tiến đến khu vực những thương thuyền ngoại quốc. Như
bình thường, những tên bảo vệ thô lỗ, hay đám lính hách dịch được phân phó
trông chừng bến cảng sẽ tiến lại quát tháo ngăn cản. Nhưng lần này, dưới ánh
mắt và khí thế tỏa ra nhàn nhạt của Thiếu niên, chúng không dám. Ngay khi
Thiếu niên còn đang ngó xung quanh tìm kiếm thì từ phía xa, 1 đoàn giáo sĩ
trang phục chỉnh tề tiến lại thi lễ chào.
Thiếu niên nhàn nhạt gật đầu, cất bước theo sau. Nơi phía xa, đám lính trợn
mắt há mồm nhìn nhau. Khi bóng dáng đoàn người đã đi khuất, chúng mới xì xào
bàn tán. Chuyện thế này không phải lúc nào cũng gặp được trong thời buổi bây
giờ. Nhưng kì lạ thì kì lạ, cũng chỉ có thể đứng ngắm suy đoán và ao ước mà
thôi. Lúc này, Thiếu niên và đoàn giáo sĩ cũng đến nơi. Dù không xa lạ gì
thuyền bè, nhưng khi trông thấy Hải Thuyền của giáo hội Ánh Sáng, Thiếu niên
cũng tấm tắc trong bụng vì choáng ngợp. Quả thật là 1 con thuyền to lớn và
hùng vĩ. Kĩ thuật chế tạo của người phương Tây tiến bộ hơn hẳn trong thời kì
này, thật đáng khâm phục và học hỏi. Nơi đầu thuyền, giáo sĩ John đã đứng chờ
sẵn. Ánh mắt ông ta không khỏi lộ vẻ mừng vui khi thấy Thiếu niên xuất hiện.
Hiển nhiên trước đó ông ta đặt hy vọng lớn vào quyết định gia nhập của Thiếu
niên.
"Xin chào cậu, Thiếu niên. Ha ha, chào đón cậu đến với giáo hội chúng ta. Từ
bây giờ, nó sẽ là ngôi nhà của cậu.” Giáo sĩ cười lớn vỗ vai Thiếu niên.”Hy
vọng cậu sẽ lớn mạnh và trợ giúp giáo hội ngày càng phát triển.”
"Vâng.” Thiếu niên khẽ gật đầu.
"Ha ha, tốt. Nhưng trước hết, mọi người cần biết tên của cậu, con trai ạ.”
Giáo sĩ thân thiết nói.
"Tên của tôi?” Thiếu niên nhìn ra phía biển.”Tên của tôi từ giờ sẽ là Lạc
Quân.”