Người đăng: PhongLoiBaVu
Một đêm nhanh chóng trôi qua, sáng hôm sau Tam Hắc đã sớm đập cửa gọi Lạc Quân
đi dùng bữa sáng. Bởi Đoán thể kì là giai đoạn rèn luyện thân thể, đột phá
phàm thai nên những tu sĩ như hắn vẫn phải ăn uống như bình thường. Chỉ khi
đạt đến luyện khí, cơ thể tự hành hấp thu linh khí trong thiên địa mới có thể
tích cốc. Lạc Quân mặc dù không cần nhưng dưới sự nhiệt tình không thể chối từ
của Tam Hắc, hắn đành cười xòa đi theo.
Khu nhà ăn là 1 tửu lâu khá lớn theo phong cách cổ Trung Hoa, nơi đây có 1 số
thường nhân được Chiến đường tuyển vào. Ngoài dọn dẹp nấu nướng còn chăm sóc
những đồng ruộng, vườn cây phía xa để tự cấp tự túc. Lúc này tửu lâu đã bắt
đầu nhộn nhịp người tới. Lạc Quân nhận biết 1 số tinh anh mới khi còn trên Hải
thuyền, hắn khẽ gật đầu. Ngược lại Tam Hắc thì luôn miệng hỏi thăm, nhiệt tình
vòng quanh chào hỏi từng người.
– Ngươi hảo a… Xin chào ta là…
– Ta ở khu đông a… Có tranh giành ở khu nam? Tới kể chút nghe thử…
Lạc Quân lắc đầu mỉm cười, tùy ý theo chỉ dẫn của phục vụ viên chọn 1 bàn phía
trong ngồi chờ buổi giao lưu kết thúc. Một thiếu nữ trẻ trung, khá xinh đẹp
khoảng 17, 18 mặc đồ sườn xám tiến lại gần hắn cúi chào:
– Thưa, Ngài dùng món gì ạ. Để nô tỳ báo nhà bếp dâng lên.
– À… Không cần đâu… Tôi không đói.
Lạc Quân xua tay, mặt hơi đỏ, lần đầu nói chuyện với 1 cô gái nên hắn có chút
không được tự nhiên. Điệu bộ lúng túng của hắn khiến cô gái khẽ mỉm cười, lộ
chiếc răng khểnh nhỏ nhắn trông thật dễ thương.
– Vậy Ngài có uống gì không ạ?
– Tôi… Không khát
– Vâng, vậy khi nào Ngài cần gì thì hãy gọi 1 tiếng để nô tỳ biết. Đây là
Thanh Tĩnh trà, 1 loại trà rất tốt cho tu sĩ.
– Ừm… Được… Cảm ơn.
Lạc Quân gật đầu. Cô gái nhìn hắn lần nữa bật cười khúc khích rồi mới lui ra.
Nàng ở tửu lâu này đã gặp không ít tu sĩ nhưng lần đầu thấy 1 thiếu niên trẻ
tuổi có biểu hiện như vậy. Tu sĩ vốn không cùng đẳng cấp với người phàm, nhất
là càng trẻ tuổi càng tỏ ra cao ngạo . Nhưng Thiếu niên này biểu hiện hoàn
toàn khác, rất khiêm tốn dễ chịu. Hơn nữa ở Thiếu niên này khi tiếp xúc gần,
nàng cảm nhận có sự khác biệt với hầu hết mọi người, điều đó khiến nàng không
thể không chú ý liếc nhìn 1 chút.
Thật ra nguyên nhân đó là vì bản thân nàng tiếp xúc nhiều với tu sĩ, nên dù là
người thường nhưng nàng khá mẫn cảm với khí tức tỏa ra. Tu vi của Lạc Quân là
Luyện khí, trên cơ bản đều hơn hẳn những tinh anh trẻ tuổi Đoán Thể dù hắn
không lộ ra. Hơn nữa nàng cũng thật sự có cảm giác hơn người, bởi Lạc Quân là
linh căn hoàn mỹ, về khí chất có sự khác biệt nhất định. Có điều chính nàng
cũng không biết điều này. Còn Lạc Quân thì ngồi 1 mình đang tự hỏi bản thân có
gì thất thố mà cô gái nhìn hắn như vậy. Khó hiểu.
– Hây, huynh đệ của tôi, cậu quả là cao thủ. Bái phục, bái phục.
Là tiếng của Tam Hắc, hắn tiến tới vỗ vỗ vai Lạc Quân rồi ngồi xuống. Đưa tay
với ấm trà trên bàn, hắn rót vội cho Lạc Quân 1 cốc rồi tự mình uống liền 3
cốc.
– Khà, trà ngon.
Tam Hắc thở ra sảng khoái.
– Ài dà, nhìn tôi vậy là sao? Không phải vừa rồi cậu đã quyến rũ hoa khôi của
Tửu lâu này hay sao? Coi, cô nương đó thi thoảng liếc mắt đưa tình qua đây đó.
Lạc Quân trợn mắt, đầu đầy hắc tuyến, cái gì “liếc mắt đưa tình, cái gì quyến
rũ hoa khôi”. Hắn còn là lần đầu nói chuyện với 1 cô gái trạc tuổi mình 1 cách
bình thường, qua mồm miệng của Tam Hắc đã biến thành không ra hình dáng. Lạc
Quân không thạo mồm mép để cãi lại, đành lắc đầu đưa cốc trà lên uống. Bỗng
phía bàn ngoài ồn ào vang lên:
– Xin các Ngài tự trọng, nơi đây là Tửu lầu của giáo hội.
Đó là giọng nói của thiếu nữ sườn xám, tuy nàng cố gắng giữ lễ nhưng có thể
cảm thấy bên trong khẽ run rẩy vì tức giận. Đối tượng là 1 nhóm tu sĩ người
Trung Hoa, kẻ cầm đầu là 1 tên tóc đuôi sam mặt dài như ngựa chừng hơn 30
tuổi. Sau khi bị cô gái hất mạnh tay và lớn tiếng khiến mọi người chú ý, hắn
không có vẻ gì là xấu hổ:
– Hắc hắc, tiểủ nô tì ti tiện, ngươi giả đoan trang cái gì.
Tên mặt ngựa cười nham nhở.
– Thân phận các ngươi ở nơi này để phục vụ chúng ta. Ngươi còn to tiếng có tin
đại gia ta lột sạch vứt ngươi ra ngoài không?
– Đó là Mã Thái Hoa. Hắn là tinh anh của phân đà giáo hội ở nam Trung Hoa, hắn
nổi tiếng là ưa chiếm đoạt mĩ sắc.
Một người quen biết hắn nhận ra.
– Đám đi cùng hắn đều cùng 1 phe xuất thân từ Nghĩa hòa đoàn chống phương Tây,
hơn nữa cũng từng cướp giết không ít bên ngoài, máu tanh dính tay không ít.
Nghe nói hôm qua, chúng còn gây chuyện khi chọn chỗ ở với 1 người Anh.
Một người khác lên tiếng.
– Cô nương này cũng thật không may bị hắn để ý…
Tiếng xì xầm quanh quẩn Tửu lâu, chuyện thế này giữa tu sĩ và phàm nhân cũng
không hiếm lạ. Một ít người điềm nhiên coi như không, 1 ít bàn tán với tâm lí
coi chuyện vui, chỉ 1 số ít như Lạc Quân cau mày khó chịu. Nhưng hắn vừa định
phát tác thì đã có 1 bàn tay vươn ra chặn lại trước mặt Mã Thái Hoa:
– Anh bạn, đừng đối xử với phụ nữ thô bạo như vậy chứ. Bỏ qua đi được không
hả?
– Là Adam.
Tam Hắc khẽ kêu lên. Lạc Quân cũng nhận ra. Đây là 1 trong 2 người Anh đi cùng
hắn trên chuyến xe hôm qua. Lúc này, thấy có người đứng ra che chắn cho cô
gái, đám sau lưng Mã Thái Hoa tức thì đứng bật dậy muốn động thủ, riêng hắn
mắt trợn ngược lên tức giận đe dọa:
– Tiểu tử, khôn hồn thì biến, đừng cản trở chuyện tốt của bản đại gia. Ta nhớ
không lầm, tối qua đã đánh trọng thương 1 tên cẩu Tây Dương nhiều chuyện khi
chọn chỗ ở. Hôm nay không ngại nhiều thêm 1 tên khác đâu.
– Hóa ra là ngươi. Đồ khốn độc ác.
Adam tức giận. Thì ra hôm qua hắn và đồng tộc của mình tách ra. 1 theo A Nhất,
1 theo A Nhị đi chọn Túc xá cách xa nhau nên không biết chuyện gì cho đến sáng
nay mọi người bàn tán.
– Ha ha ha, là ta thì sao. Chỉ là 1 tên tạp chủng mà thôi. Ngươi…
– Grao.
Adam tức giận quát lớn 1 tiếng cắt lời. Cơ bắp gân cốt của hắn đột nhiên kêu
lên rôm rốp, 2 tai của hắn kéo dài ra nhưng lông tóc trên người thì rút lại
vào trong. Thân hình của hắn bất ngờ bành trướng cao lớn thêm vài vòng. Không
còn 1 vẻ lịch thiệp, lúc này hắn đã biến thành 1 quái nhân cuồng bạo.
– Hừ, hóa ra là thêm 1 tên con lai của quỷ Orc. Có điều mạnh hơn tên hôm qua 1
chút. Tới ta xem 1 chút sức lực nào, đồ con hoang.
Mã Thái Hoa điệu bộ khinh bỉ vẫy tay.
– Grao… Grao.
Quái nhân bị chọc tức ngửa đầu gào lớn, hắn vung quyền đấm mạnh. Mã Thái Hoa
cũng không chậm trễ, hắn sớm đã vận kình chờ đợi, tức thì vung chưởng nghênh
tiếp:
– Đại Bi Thủ.
– Uỳnh.
Quyền chưởng va chạm, kình phong bắn ra 4 phía, bàn ghế gãy đổ văng tung tóe.
Tu sĩ ở gần đó chỉ hơi lui về sau 1 chút tránh xung kích, nhưng những phàm
nhân trong Tửu lâu thì như cây khô trong gió, té ngã dúi dụi. Thiếu nữ sườn
xám đứng gần nhất hoảng sợ tột cùng, tưởng chừng như nàng sẽ bị dư kình cuốn
tới tan nát thân hình mảnh mai thì bỗng 1 thân ảnh vụt hiện tới phía trước che
chắn cho nàng. Quanh thân hắn khí lưu cuồng bạo bỗng trở nên ôn hòa, những
mảnh vỡ khẽ dừng lại trong không khí rồi chuyển hướng rơi xuống đất. Thiếu nữ
chưa hết hốt hoảng nhưng vẫn lắp bắp:
– Cảm… Cảm ơn…Ngài.
Lạc Quân không quay đầu, chỉ khẽ gật nhẹ:
– Lui lại đi.
– Vâng.
Nàng vội vàng bước lui vào góc phía trong, lúc này cuộc chiến đã chuyển ra sân
lớn bên ngoài. Quái nhân Adam biến thân có thực lực Đoán Thể trung kì đỉnh,
cộng với da dày thịt béo, lực phá hoại không nhỏ. Nhưng võ kĩ của hắn khá tệ,
chỉ dựa vào man lực nên hồi lâu vẫn không làm gì được Mã Thái Hoa. Họ Mã tuy
cuồng vọng nhưng hắn quả thực có bản lãnh. Ngoài tu vị Đoán Thể hậu kì, hắn
còn là 1 hành gia trong chiến đấu, chiêu thức linh hoạt và biến ảo, liên tiếp
ra đòn trúng Quái nhân.
Không hổ là kẻ đã từng lăn lộn trong chiến đấu, Đại Bi thủ là 1 bộ võ công khá
có tiếng tăm trong giang hồ phàm nhân, uy lực không nhỏ. Chỉ sau 1 khắc, Quái
nhân bị đánh đầu váng mắt hoa liên tục rú gào. Nhưng hắn vẫn chưa thất bại.
Dựa vào nhục thể cường hãn như thiết thạch, cùng sức lực kinh người, Adam liều
lĩnh chịu thêm 1 chưởng chính diện vào ngực, máu từ miệng mũi trào ra nhưng
đồng thời hắn chớp cơ hội áp sát vươn đôi tay xiết cứng lấy thân hình Mã Thái
Hoa lại.
– Grao, grao.
– Buông Mã huynh ra, đồ con hoang quái vật. Kim Cương Quyền.
– Phá Âm Trảo.
– Tảo Đường Thối.
Thấy Mã Thái Hoa bị Quái nhân khóa cứng, đám huynh đệ của hắn lập tức lao tới
đánh lén. Đó là 3 tên ngoại hình khá đặc biệt: 1 tên hòa thượng cơ bắp lực
lưỡng tung quyền vào thượng vị, 1 tên lùn mặt nhọn hoắt với ánh mắt đầy gian
xảo nhằm vào hạ bộ, cùng 1 tên gầy gò cao lêu nghêu tấn công hạ bàn.
– Grao.
Quái nhân dù có da dày thịt béo cỡ nào nhưng cùng lúc hứng chịu 3 đòn hiểm
liền kêu lên đau đớn, tay lập tức buông lỏng ra. Mã Thái Hoa tức thì chớp lấy
cơ hội:
– Song long tranh châu.
2 tay hắn tụ kình lực vỗ mạnh vào đầu Quái nhân. Chiêu thức hung hiểm khiến
Adam thổ huyết lảo đảo rồi ngã ngửa ra sau, biến trở lại nhân hình.
– Đê tiện vô sỉ hạ lưu.
Tam Hắc đứng lẫn trong đám đông hô lên bất bình. Hắn sử dụng 1 bí pháp đặc
biệt, giọng nói biến khác, hơn nữa tuy lớn nhưng nghe vọng tại xung quanh
không phân biệt được là do ai phát ra.
– Hừ, kẻ nào muốn lo chuyện bao đồng, đứng ra.
Mã Thái Hoa cuồng ngạo quát lớn. Tam Hắc lúc này yên lặng hơi lui lại phía sau
Lạc Quân. Hắn lẩm bầm:
– Hừ, ta mới Đoán thể sơ kì, cũng không ngu ngốc gây với đám vô lại các ngươi,
nhưng ta có thể chọc tức chết các ngươi.
Rồi hắn huých nhẹ vào Lạc Quân:
– Bọn chúng quá bức người.
Lạc Quân khẽ liếc hắn 1 cái bật cười, hắn không phải không biết ý định của Tam
Hắc. Chẳng qua, hắn đã phát hiện khí tức của A Nhất và A Nhị lấp ló phía xa
ngay từ đầu. Bởi vậy, hắn yên lặng không động thủ để xem ý định của bọn họ như
thế nào. Dù sao cũng là tinh anh giáo hội, ít nhất cũng nên có được sự bảo vệ
nhất định. Nhưng có vẻ như hắn nghĩ nhiều, A Nhất và A Nhị không có ý định ra
tay.
– Kẻ dám xen ngang chuyện của ta thì nên nhận chút hậu quả để ghi nhớ, phế tay
chân hắn cho ta.
Mã Thái Hoa hạ lệnh, 3 tên huynh đệ của hắn lập tức tiến lại. Adam lúc này
đang cố gượng lắc đầu cho tỉnh táo để ngồi dậy mà chưa được. Tên Mặt Nhọn thấy
vậy cười lớn 1 cách vô sỉ:
– Ngươi nghĩ bảo vệ được con nô tì phàm nhân sao? Sau khi phế ngươi, đám lão
tử sẽ quay lại mang nó ra đùa bỡn trước mặt cho ngươi xem, he he. Nhớ 1 điều,
muốn học làm anh hùng trước tiên phải có bản lĩnh chịu đòn a, he he.
– Thật vậy sao?
Một giọng nói chen ngang đầy châm biếm.
– Ta mới chỉ nghe qua làm vô lại mới cần phải có bản lĩnh chịu đòn mà thôi.
Lạc Quân lúc này không thể đứng nhìn được nữa, hắn tuy hờ hững bước lại phía
đám Mã Thái Hoa nhưng giọng nói cũng trở nên lạnh hơn không ít:
– Nhất là vô lại nếu tụ họp thành 1 đám thì càng phải có da dày xương cứng
hơn.
– Thằng nhãi ranh này ở đâu chui ra, mặt trắng tiểu tử cũng dám cả gan cuồng
vọng như vậy, ha ha.
Mã Thái Hoa cười lớn khinh thường.
– Cũng tốt, hôm nay làm ngươi cái Thái Điểu này luôn cho có cặp. A Ngưu, lên.
– Vâng, Mã huynh. Tiểu tử, nếm thử Kim cương quyền của ông.
– Đã có ngựa giờ còn xuất hiện trâu. 2 tên kia chắc là bò và heo, quả là 1 đám
súc vật đi cùng bầy, ha ha. Lạc Quân lên, xử chúng.
Tam Hắc ở ngoài lớn giọng rống lên, đương nhiên hắn vẫn lẫn ở giữa mọi người.
Có điều hắn thành công chọc tức. Tên to xác họ Ngưu nổi khùng lên như con trâu
điên rầm rầm lao tới. Đoán Thể trung kì ở thế giới phàm nhân tương đương với 1
cao thủ võ công khổ tu vài chục năm, vung tay 1 quyền cũng 3, 4 ngàn cân lực,
chưa kể tên này còn có khí đại lực lớn, hiển nhiên tu luyện ngoại công không
thấp.
– Kim cương quyền. Kim cương Hàng ma. Chết.
– Hàng ma ư? Được, đối cứng ngươi 1 quyền, xem ai là ma.
Lạc Quân hắn là hoàn mĩ linh căn, cơ thể sớm vượt qua mức đoán thể viên mãn.
Dù không tu luyện ngoại công nhưng sức lực của hắn đã tới vạn cân, không cần
linh khí gia trì, chỉ bằng nhục thể cũng bỏ xa đối thủ.
– Rầm… Crắc, crắc.
Lưỡng quyền va chạm, nhưng hoàn toàn là nghiền ép, chỉ nghe tiếng xương gãy
giòn giã vang lên. Quyền của Lạc Quân không chỉ đánh gãy cánh tay đối thủ, mà
thế đi không ngừng lại, tiếp tục lao tới đâm thẳng vào lồng ngực họ Ngưu. Chỉ
nghe tiếng rống lên đau đớn, cả người tên này lập tức văng ngược ra phía sau,
lăn lộn trên đất, khúc xương tay gãy đâm ngược qua vai xuyên ra phía sau,
trông cực kì thảm hại.
Mọi người có mặt ở hiện trường, kể cả Tam Hắc đều giật mình kinh ngạc. Tuy hắn
biết Lạc Quân mạnh mẽ, nhưng không nghĩ lợi hại như vậy. Chỉ 1 quyền đã gần
như phế bỏ tên trâu nước này. Mã Thái Hoa và 2 tên còn lại xanh mặt, không
nghĩ tới tiểu tử thanh tú trước mắt lại là 1 nhân vật. Hắn lập tức đổi sắc
mặt, không những không để ý chút nào tên A Ngưu đau đớn nằm trên đất, mà cười
lớn ôm quyền:
– Vị huynh đệ này quả là cường nhân. Thật sự không đánh không quen biết a. Ha
ha, tới, giới thiệu 1 chút, ta là…
– Là 1 tên vô lại, ta đã biết rồi.
Lạc Quân cắt ngang, đùa gì chứ hắn khi nào buồn kết giao với loại tráo trở
này.
– Phốc, ha ha ha, nói đúng lắm Lạc Quân. Chết cười ta mất.
Tam Hắc bật cười lớn chế nhạo theo, lần này hắn không sử dụng bí pháp che dấu
nhưng không chỉ hắn, mọi người xung quanh đều phì cười . Mã Thái Hoa mặt xám
ngoét vì tức tối. Hắn liếc nhìn 2 tên kia ra hiệu rồi cất giọng.
– Tiểu tử, chớ nghĩ có chút bản lĩnh rồi phách lối. Đã không muốn làm bạn thì
đừng trách chúng ta…
Lạc Quân khẽ hừ mũi, hắn không đợi tên họ Mã hết câu, thân hình đã tức tốc lao
vọt đến tên Mặt Nhọn có nụ cười vô sỉ. Tên này chỉ qua những lời hắn nói cũng
biết là người âm hiểm thù dai, hơn nữa còn tu luyện trảo pháp âm tà độc hại,
là loại người Lạc Quân ghét nhất. Nếu giáo hội đã không có người cản tay hắn
cũng không nương nhẹ. Tiên hạ thủ vi cường.
– Mã huynh, cứu ta.
Mặt Nhọn chỉ kịp kêu lên 1 tiếng, Hắn hoảng loạn muốn vung trảo phòng ngự
nhưng nhất chưởng của Lạc Quân đã hạ xuống. Nhìn thì nhẹ nhàng nhưng dưới sự
điều khiển của Lạc Quân, huyết dịch trong người Mặt Nhọn tức thì hỗn loạn điên
cuồng như nước lũ vỡ đê, tàn phá kinh mạch khắp toàn thân.
– A, a… Ọc, ọc.
Máu từ thất khiếu Mặt Nhọn phụt ra như suối.
– Dừng tay.
Mã Thái Hoa và tên cao gầy quát lớn lao tới. Đồng thời, từ tay chúng vô số kim
thép lao ra, nhắm vào lưng Lạc Quân.
– Là Mai Hoa Châm và Phi thiết Châm, ám khí nổi danh của Nghĩa Hòa Đoàn.
Có người bên ngoài quát lớn, cùng tiếng la hoảng:
– Cẩn thận, kịch độc đấy.
– Vụt, vụt, phựt, phựt, phựt. Ọc.
Tiếng kim thép đâm vào da thịt rung rợn nhưng là không ở trên người Lạc Quân.
Chỉ thấy hắn dường như đã sớm đoán được, nhẹ nhàng giẫm mạnh người nhảy lên
tránh thoát, toàn bộ phi châm ghim trọn lên thân thể Mặt Nhọn. Kẻ khốn khổ lập
tức tím tái toàn thân, ngã ngửa xuống đất có giật, ở 2 ống tay áo của hắn cũng
rơi ra vô số ám khí. Hẳn nhiên cũng cùng âm mưu định ám toán với 2 tên kia
nhưng đáng tiếc không thành. Lạc Quân trên không nhanh chóng đảo người, theo
thế Thiên Ưng Tróc Thố lao xuống dưới. 2 tay hắn co lại thành trảo, chia làm 2
hướng công tới nhanh như chớp giật.
– Crắc, crắc.
Tên cao gầy lĩnh trọn 1 trảo của Lạc Quân vào vai, xương cốt lập tức gãy vụn,
kinh mạch sụp đổ, văng bắn ra sau.
– Không xong. Đại Bị Thủ.
Mã Thái Hoa may mắn hơn, hắn còn kịp đưa song chưởng lên chống đỡ, nhưng trảo
thế của Lạc Quân lực lớn vô cùng, đôi tay của hắn lập tức gãy thành mấy khúc.
Có điều nhờ vậy, hắn kịp thời lợi dụng lực phản chấn tung người lảo đảo lùi
lại. Hai tay Mã Thái Hoa buông thõng vô lực, sắc mặt tái mét, mồ hôi lạnh đổ
ra ướt lưng, lắp bắp:
– Ngươi… Ngươi… làm sao…
– Ngay lúc ngươi còn đang lảm nhảm, ta đã biết rõ âm mưu rồi. Có điều, so với
những đám hải tặc ta từng đối phó thì chút mưu mẹo của bọn ngươi quá kém. Mặc
dù bọn họ chỉ là… Phàm nhân.
– Ngươi…
– Bởi thế, trong mắt ta ngươi chẳng là cái gì cao quý hơn so với người thường
cả. Nếu ngươi muốn phế đi anh ta (chỉ tay vào Adam, hắn lúc này đang gượng
đứng dậy) thì ta trước tiên sẽ phế ngươi.
– Đúng vậy, phế hắn đi.
Đám đông hưởng ứng.
– Loại người nham hiểm như hắn không nên ở trong bản giáo.
– Hắn không xứng là tinh anh của Chiến đường.
Lạc Quân lạnh nhạt tiến tới, Mã Thái Hoa thì run rẩy bước lui lại, hốt hoảng
ngã ngửa ra sau. Bỗng, 1 tiếng nói trầm vang lên:
– Đủ rôi, tất cả dừng ở đây.