Người đăng: nguyentranvu2018
Vũ gia, một ngày rằm tháng chín, hạo nguyệt lúc mờ lúc tỏ, trong đài viện phía
tây phủ khi ẩn khi hiện bóng hình một đứa bé, nương theo ánh trăng có thể nhìn
thấy, đứa bé mặc một thân y phục trắng tinh, tướng mạo có đôi chút gầy ốm,
nhưng diện mục lại vô cùng sáng sủa, thanh tú đáng yêu.
Đôi tay nhỏ không ngừng bắt ra những thủ ấn kỳ dị, chốc chốc lại lăng không
lên cao tầm một trượng đánh xuống sân hàng loạt chưởng ấn, khiến cho mặt đất
vang lên thanh âm chấn động, cước bộ cùng thân pháp nhanh như thiểm điện, mấy
canh giờ qua đi đứa bé lau mồ hôi trên trán sau đó xếp bằng ngồi trên mặt đất,
vận chuyển công pháp luyện khí.
Từng dòng thiên địa linh khí mờ nhạt cuộn trào mà đến, bao phủ lấy thân hình
nhỏ bé, hắn ngồi im không chút nhúc nhích, đôi mắt nhắm nghiền ngưng thần đả
tọa.
Lại mấy canh giờ trôi qua, trời vừa kịp sáng, đằng đông ánh kiêu dương cũng
vừa vặn lên cao bằng ngọn sào, không khí một buổi sáng trong lành mát mẽ.
Đứa bé thu công, khẽ lắc lư thân hình khiến cho một chút bụi đất cùng sương
sớm còn đọng lại trên y phục theo đó từ từ rơi xuống, hắn mở mắt, từ sâu bên
trong con ngươi có thể nhìn ra hai tia tinh mang chói lòa, sắc bén.
"Ta vậy mà luyện thành Ngưng Khí tầng ba, nếu để phụ mẫu biết được hẳn phải
rất vui mừng!! Cứ đà này, đến lúc gia tộc tổng đại hội cuối năm không chừng
còn có thể tiếp tục đột phá a".
Đứa bé này chính là Vũ Thiên Long, từ cái ngày thiên đạo tiếp dẫn cũng vừa vặn
trôi qua đã tròn chín năm tuế nguyệt, ngày đó bởi vì nhìn thấy dị tượng Long
ẩn trên bầu trời mà phụ thân hắn mới đặt cho hắn cái tên này.
" Thiên Long " Đại biểu cho lòng mang hy vọng con trai mình về sau có thể nhất
phi trùng thiên, cá chép hóa rồng đạp lên vũ môn quan.
Vũ gia, một trong ba đại gia tộc lớn nhất vùng Trung Bộ, cha hắn Vũ Thiên
Nguyên vốn là thống soái quân đội triều đình, quyền cao chức trọng, nói cho
cùng thì Vũ gia cũng chỉ thuộc dạng nhà giàu mới nổi nếu đem ra so sánh với
các đại gia tộc truyền thừa khác thì đơn giản không đáng nhìn.
Nhưng cha hắn ngày trước là ngoại môn đệ tử Bình Trị tông, tông môn tu chân
hạng hai, đã tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ cảnh giới, cho nên khi đặt tại quốc
gia phàm nhân cũng vô tình mà trở thành một vị thống soái cao cao tại thượng.
Nước lên thuyền dâng, Vũ gia trong vòng mười năm ngắn ngũi đều leo lên hàng
gia tộc thượng lưu, hơn nữa Vũ Thiên Nguyên nắm trong tay thực quyền, dưới
trướng y, tướng lĩnh hùng mạnh, quân binh có đến hơn mười vạn, ngự trị một
vùng, hô mưa gọi gió.
Vũ Thiên Long năm nay vừa tròn chín tuổi, ở cái độ tuổi như hắn những đứa trẻ
khác chỉ vừa mới mò mẩm tiến vào Ngưng Khí một bước đầu tiên, nhưng mà Vũ
Thiên Long tựa hồ có chút bất đồng.
Vào mùa thu năm ngoái hắn vô tình nhặt được một môn công pháp luyện khí, công
pháp này chỉ có độc ba trang giấy trắng đã bạc nhàu, trong đó ghi chi chít
những cổ ngữ khó hiểu đi kèm một vài hình ảnh minh họa nhếch nhác sơ sài.
Vũ Thiên Long dựa theo hình ảnh minh họa kia bắt đầu tu luyện, chỉ sau gần một
năm đã có tiến bộ trông thấy, môn công pháp này tuyệt đối kỳ bí cũng khôngthể
phân chia được phẩm giai, đừng nhìn thành tựu bước đầu, một năm qua Vũ Thiên
Long đã bỏ ra không ít thời gian cùng công sức.
Tất nhiên, một thế gia như Vũ gia cũng có công pháp luyện khí riêng cho mình,
nhưng mà hài tử chỉ sau khi khai căn mới có thể bắt đầu tu luyện, mới có thể
tự mình bước chân trên con đường tu chân gian nan hiểm trở, bởi khai căn nói
cho cùng thì là một phương thức kiểm tra căn cơ cùng thiên phú.
Chỉ có những đứa nhỏ đầy đủ thiên tư mới được gia tộc hết lòng tài bồi, thậm
chí dù cho hắn là con trai gia chủ đi chăng nữa cũng không ngoại lệ.
Thế giới này võ giả vi tôn, chúng nhân lấy tu chân làm duy lý sinh tồn, chỉ có
kẻ mạnh mới được ngưỡng vọng, một khi nắm đầy đủ thực lực trong tay hoàn toàn
có thể quát tháo vong vân, đặt vương quyền, vương pháp cùng nhân sinh ra ngoài
tầm mắt.
Vũ Thiên Nguyên, cha hắn tu vị Trúc Cơ hậu kỳ, dưới ánh mắt phàm nhân đã không
khác nào một bậc thần tiên cao cao tại thượng, bởi lẽ chỉ tu sĩ mới có thể
lăng không bay lượn, đằng vân giá vụ, xuất thần nhập hóa.
Vũ Thiên Nguyên thống soái một phương, đánh đông dẹp bắc giúp Đại Việt không
ngừng mở mang bờ cõi, nếu luận công trạng cùng thực lực thì cả triều đình
không ai dám nói có thể qua mặt.
Ngay cả Đại Đế, một bậc hoàng giả thâm tàng bất lộ cũng đều phải dành cho hắn
ba phần kính trọng, bởi vậy mới nói chỉ cần nắm giữ đầy đủ thực lực trong tay
là có thể có được tất cả.
" Đại ca ! " Lúc này từ bên ngoài chợt vọng đến thanh âm trẻ thơ, mấy hơi thở
sau một hài tử mập ú đầu để tóc trái đào nhanh nhẹn chạy đến, đứa bé cười khì
khì, nghịch ngợm đưa tay túm lấy vạt áo Vũ Thiên Long, lắc lắc.
" Cha mẹ cho gọi huynh đấy ".
" Có chuyện gì sao? " Vũ Thiên Long tươi cười hỏi, rồi dùng lực cánh tay xốc
mạnh đứa bé lên vai, vừa nhéo nhéo má thịt.
" Hihi..Ta cũng không biết đâu ".
Đứa bé này là đệ đệ Vũ Thiên Long, tên gọi Vũ Thiên Phong, nhỏ hơn hắn năm
tuổi, năm nay cũng vừa tròn bốn tuổi, tướng mạo mập mạp phúc hậu, vô cùng đáng
yêu.
Hai huynh đệ hắn tiến vào bên trong chính điện, lúc này xung quanh cũng đã tụ
tập lấy khá đông người, có gia nhân lén lút từ ngoài cửa nhìn vào, hai bên hơn
chục đệ tử trực hệ nhỏ tuổi nghiêm túc đứng sau lưng trưởng bối, trên vị trí
cao nhất, nơi đặt chiếc ghế gia chủ, Vũ Thiên Nguyên đang ngồi im, vẻ mặt âm
trầm bất định như lo lắng, ngóng chờ điều gì đó.
Phía dưới hắn, hạ vị, tại bốn chiếc ghế sơn son, đang nhàn nhã ngồi lấy bốn
lão giả râu tóc bạc phơ, trong đó có một người y hệt cành củi khô, tướng mạo
già nua khắc khổ, nhưng ai nấy thần sắc tuyệt đối tuệ mẫn vô cùng.
Bọn họ bất kỳ người nào cũng đều có bối phận cực cao trong gia tộc, đến mức Vũ
Thiên Nguyên phải gọi một tiếng sư thúc, bốn người này bình thường ẩn tàng cực
sâu rất hiếm khi gặp được, chỉ trừ những sự kiện trọng đại, hay đại hội gia
tộc mỗi năm tổ chức một lần.
Bọn họ mặc dù không mang huyết thống Vũ gia, nhưng tuyệt nhiên là thủ hộ giả
trung thành của gia tộc, muốn rõ chuyện này phải quay về hơn bốn mươi năm
trước.
Ngày đó Vũ Thiên Bá, cha Vũ Thiên Nguyên vốn là một tán tu, hắn thiên tư xuất
chúng, tu luyện gần năm mươi năm thì Kết Đan thành công, tiến nhập làm nội môn
đệ tử của một môn phái tu chân, quá trình lịch duyệt trong môn phái hữu duyên
cùng bốn người kia kết nghĩa làm kim lang huynh đệ.
Sau đó mấy năm, không hiểu vì lý do gì mà tông môn trong vòng một đêm bị người
khác diệt sạch, chỉ còn vài đệ tử ra ngoài lịch lãm là may mắn sống sót, cuối
cùng bốn người kia mang lòng báo thù, cùng Vũ Thiên Bá quay về Vũ gia, thề
phải tìm ra kẻ diệt môn phanh thây rửa hận, vậy nên mới thủ hộ cho Vũ gia,
khiến Vũ gia không ngừng lớn mạnh là trách nhiệm của bọn họ và ngược lại, báo
thù diệt môn chính là trách nhiệm nặng nề của toàn bộ người Vũ gia.
Tuy nhiên mấy chục năm đã qua, chân dung kẻ giết người lại không thấy đâu, dần
dần hùng tâm tráng khí vì thế mà mai một, họ cũng quen với cái kiếp sống này,
thầm chấp nhận Vũ gia chính là gia tộc của mình, bốn người đều lấy chung họ
Vũ.
" Cha cho gọi ta? " Vũ Thiên Long nhanh chóng bước vào chính điện, tò mò đảo
mắt nhìn quanh một vòng sau đó khẽ cúi đầu hành lễ.
" Tiểu tử, mấy hôm nay ngươi đi đâu mà đến cái bóng cũng đều không thấy a !"
Vũ Thiên Nguyên ôn nhu nhìn con, hậm hực mắng yêu.
" Ta ở trong thư khố đọc sách a! Chẳng phải cha không muốn ta sau này theo
nghiệp binh quyền? Người muốn ta làm văn giả sao? Vậy nên mấy tháng này ta
chuyên tâm đọc sách, cũng là cố làm vừa lòng người " Vũ Thiên Long thần sắc
nghiêm túc, chớp chớp mắt làm ra vẻ vô tội.
" Khụ ! Khụ! Thằng nhóc này! " Vũ Thiên Nguyên trìu mến nhìn con trai, cười
xòa.
" Đây là đại công tử ? Mặt mày vô cùng thông minh sắc sảo a ! " Bốn lão giả
ngồi trên cao thích thú đồng thanh.
Vũ Thiên Long cười khổ, cố tình làm ra bộ dáng khó hiểu, thực sự thì hắn chưa
từng gặp qua bốn lão già này.
" Còn không mau bái kiến sư thúc tổ đi " Vũ Thiên Nguyên nhẹ giọng quát.
" Haha.. Công tử không nhận ra lão nhân gia chúng ta cũng không có gì làm lạ,
năm nay công tử cũng tròn chín tuổi rồi, về sau sẽ thường xuyên gặp mặt " Bốn
lão giả cùng nhau cười hiền, nhìn chằm chằm Vũ Thiên Long âm thầm đánh giá.
Bạn đang đọc LẠC THIÊN TIÊN ĐẾ.