Người đăng: nguyentranvu2018
" Tiểu tử đâu có tài cán gì để năm vị cao nhân tiền bối phải nhọc nhằn bận
tâm? Chỉ cần được bái bất kỳ người nào trong các vị, hay bái vào bất cứ tông
môn nào, đối với vãn bối đều là một hồi đại cơ duyên cực lớn, thế nhưng vi sư
suốt đời chỉ có một, vậy nên phải làm ra lựa chọn lúc này thực sự rất khó khăn
".
Ngôn từ lưu loát, khí chất sắc bén nhưng nghe ra lại vô cùng chân thành, ngưng
một chút Vũ Thiên Long tiếp tục nói.
" Tài nguyên tu luyện thực sự ta rất cần, nhưng cần hơn nữa là một vi sư chân
chính, một người có thể cho ta cảm giác an toàn cùng tin cậy, một người đầy đủ
sự rộng lượng cùng lòng bao dung ".
Nói đến đây, trong tâm trí Vũ Thiên Long chợt hiện lên hình bóng già nua khắc
khổ của Lý Trác Thần, hiện lên sự điên cuồng, tàn nhẫn của hắn khi thấy bản
thân mình gặp phải nguy hiểm, hiện lên rõ ràng từng câu từng chữ như ghi tạc
vào trong thanh âm kia " Dám dùng thủ đoạn bỉ ổi để sát hại đồ đệ tương lai
của lão phu! Chết ".
Lúc này Vũ Thiên Long bước đến trước mặt Lý Trác Thần, dứt khoát một cái quỳ
gối phũ phục ngay trên mặt đất, hành động nhanh chóng vô cùng.
" Sư tôn ở trên, nhận của đồ nhi hạ lễ " Dứt lời, Vũ Thiên Long hung hăng dập
đầu ba cái.
" Tốt! Đồ nhi ngoan..Haha " Lý Trác Thần nghe đến đây thì thần sắc khẽ biến,
trong đôi mắt xa xăm hữu ý hiện lên một vệt tơ đỏ kéo dài, hắn thực sự vô cùng
kích động, không! Phải nói là hạnh phúc, hạnh phúc vì tâm nguyện sở dục.
Loại cảm xúc này nếu đổi lại là một hài tử tỏ ra vui mừng khi bái được sư tôn
tốt có lẽ sẽ hợp lý hơn nhiều, vì dù gì thì Lý Trác Thần hắn cũng là nhất đại
tông sư đương thế, vậy mà hôm nay Lý Trác Thần phải kích động, kích động chỉ
vì hữu duyên thu nhận được một tên đồ tôn.
Đơn giản bởi vì kẻ làm học trò đại biểu cho chính gương mặt của người làm thầy
như hắn, nên mới có câu " Danh sư xuất cao đồ ".
Những người ở đây đều biết Vũ Thiên Long thân mang Tiên căn vô thượng và giành
giật lẫn nhau rốt cuộc cũng vì lý do đó, nhưng lại không biết đến bản thân hắn
còn thức tỉnh được cả Tiên tướng.
Nếu nói ra chỉ sợ bọn họ đã sớm đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, Cửu Long Quy
Nguyệt vạn năm hiếm gặp, phải nói: Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, Cửu Long
Quy Nguyệt tượng trưng cho một loại đại phúc duyên, đại khí vận, thiên phú bực
này thậm chí còn có phần vượt trội hơn so với Lạc Tổ ngày xưa.
Lý Trác Thần nhẹ nhàng đưa cánh tay gầy guộc đỡ lấy thân hình nhỏ bé của Vũ
Thiên Long: " Đồ nhi ngoan! Đứng lên..Đứng lên đi ".
Vũ Thiên Long nghe vậy cũng vội vàng đứng thẳng, hắn khẽ lắc mình một cái, rũ
bay bụi đất trên y phục sau đó bằng ánh mắt khó xử thoáng nhìn năm người còn
lại.
" Không sao! Không cần nhìn chúng ta bằng ánh mắt đó, bản thân ngươi được
quyền lựa chọn, vả lại bái nhập ai trong số năm người chúng ta cũng đều là tạo
hóa của chính ngươi " Võ Văn Quân âm trầm nói.
" Sư tôn ngươi mặc dù tính tình điên khùng nhưng lại là tiền bối của chúng ta,
bổn cung thực sự muốn nhìn xem thêm trăm năm trôi đi tiểu tử ngươi sẽ trưởng
thành đến mức độ nào.
Nên nhớ, sỡ hữu Tiên căn trên đời không chỉ có một mình ngươi, hơn nữa, đại
thiên thế giới bên ngoài bao la rộng lớn, thiên tài thiên kiêu tuy không nhiều
như sao trên trời nhưng cũng không ít hơn lá mùa thu, vậy nên chớ tự phụ, chớ
lơ đãng một giây một khắc nào " Kiều Nguyệt Nga nhẹ nhàng cất lời, trong thanh
âm ngọt ngào có thể nghe ra đầy đủ sự răn đe, chỉ dạy.
" Ở đây cũng không còn gì vui, ta đi " Trần Tử Nam vừa nói vừa ung dung quay
người, hắn nhẹ nhàng lắc mình một cái, chớp mắt đã đằng vân đứng tại thương
khung phía trên, đầu Ly Long há miệng gầm thét lượn vòng, sát na sau biến mất
trong hư vô, để lại long uy trùng điệp phủ xuống, che mờ thiên địa.
" Lý Trác Thần! Ta và ngươi tranh đấu, ganh đua suốt ngàn năm, nay ngươi cũng
đã thu được đồ tôn, thế này, chúng ta cùng lập ra ước định, đúng trăm năm sau
đồ tôn của ngươi sẽ cùng với đồ tôn của ta một trận phân cao thấp, để xem ai
mới là nhất đại tông sư đương thế! " Trương Kiếm Phi nhìn Lý Trác Thần, đạm
mạc nói.
" Được!! một lời đã định " Lý Trác Thần cũng nhanh chóng đáp lời.
" Đa tạ các vị tiền bối!! " Vũ Thiên Long cũng vội vàng chắp tay cúi đầu cung
kính hành lễ.
Tộc nhân Vũ gia hơn ngàn người thấy vậy đều nhất nhất đồng thanh: " Cung tiễn
bốn vị thượng Tiên ".
Một lúc sau, khi bốn người bọn họ đã rời đi khỏi địa bàn Vũ gia, lúc này Lý
Trác Thần mới âm trầm lên tiếng.
" Đồ nhi! Con cũng đã nghe được đoạn hội thoại giữa ta và tên Trương Kiếm Phi
tiểu bất tử kia rồi, trong vòng trăm năm nhất định con phải tiến cảnh đến Độ
Kiếp kỳ, nếu không kẻ làm vi sư như ta sẽ vô cùng mất mặt mũi ".
Vũ Thiên Long nghe vậy chỉ biết cười hiền, nhanh chóng gia tăng thực lực chính
là ý nguyện to lớn nhất của hắn cho đến lúc này, càng là một loại đạo tâm vững
chắc, Vũ Thiên Long chỉ khẽ gật đầu đáp ứng.
" Tốt! Hôm nay hữu duyên trở thành sư đồ cũng xem như một hồi duyên phận, vi
sư mặc dù không giàu có, nhưng cũng không phải dạng khố rách áo ôm, suốt hơn
ngàn năm lịch lãm ngao du bên ngoài cũng cướp đoạt, tích góp được một lượng
tài phú không nhỏ, nay ta có ba vật muốn tặng cho con coi như quà bái sư ".
Dứt lời Lý Trác Thần móc từ trong túi trử vật ra một chiếc tiểu đỉnh màu tím
sậm, tiểu đỉnh từ tay hắn rơi xuống trên mặt đất, thình lình lại biến lớn lên
vô số lần, mấy hơi thở sau đã trông giống như một ngọn núi nhỏ sừng sửng mọc
bên trong địa phận Vũ gia.
" Chiếc đỉnh này tên gọi Chiến Thần Đỉnh, là ngày đó vi sư gỡ xuống trên người
tiểu tử Hình Thiên, điện chủ Chiến Thần Điện bên trung thổ, tuy là pháp khí
của ma tu, nhưng mà là ma hay phật còn không phải dùng ngôn từ là có thể đi
phân biệt được, ta tin tưởng con có thể dùng nó để bước trên chính con đường
đại nghĩa ".
Lúc này chiếc đỉnh kia lại bỗng nhiên hóa nhỏ vô hạn, chốc lát như hạt cát
biến mất không còn nhìn thấy.
Sau đó từ hư vô bay ra một viên quang cầu huyết sắc lơ lửng ngay phía trên
đỉnh đầu Vũ Thiên Long, lại bắt đầu phát sinh biến hóa, chậm rải ngưng tụ
thành hình, một cái đại đỉnh đỏ sậm như máu, thình lình mọc ra bốn cái chân
đỉnh, hai cái tai đỉnh.
Một cái cự đỉnh cao tới hơn mười trượng, toàn thân tản mát huyết quang, bốn
phía khắc họa, đúc luyện ra hình thái “Vạn Long Củng Nguyệt”, ở trên thân đỉnh
dày đặc phù văn, lan tràn một loại khí tức sát phạt nặng nề, cơ hồ muốn Diệt
Sinh - Diệt Thế.
Khoảnh khắc huyết cầu cô đọng thành công, phù văn lại phát ra ánh sáng thần kỳ
rực rỡ, trên cự đỉnh, không ngờ lại lăng không xuất hiện một bức tranh “Thi
Sơn Huyết Hải Đồ” Không hoàn chỉnh.
Đây chính là bức “ Sơn Hà Cổ Đồ” Tuyệt đối hiếm thấy, nó tự động ngưng tụ ra
trên Chiến Thần Đỉnh do khí tức của lực lượng phù văn kia dẫn động thiên địa
linh khí trong thiên địa mà tạo thành.
Chiến Thần Đỉnh lăng không phiêu phù tại hư vô, tỏa ra một luồng ba động linh
lực kinh khủng, vì vậy phong vân cũng đều biến sắc, gió thổi mây phun, tầng
tầng hắc khí không ngừng phun ra nuốt vào, u vân che lấp Thiên Địa.
Phút chốc đại đỉnh hóa nhỏ bản thể, tiến nhập vào bên trong thể nội Vũ Thiên
Long, tại vị trí mi tâm khắc lên da thịt hắn một cái ấn ký nhàn nhạt hình lưỡi
rìu, đôi lúc lại phát ra hắc mang tử khí.
" Còn đây là món quà thứ hai " Lý Trác Thần vừa nói vừa xuất ra một cuốn sách
cũ bìa đen, bên trên không ngừng lan tràn một loại khí tức quen thuộc.
Vũ Thiên Long nhìn thấy thì kinh nghi hét lớn: " Đại Việt Tôn Tiên Kinh!! "
Làm sao hắn có thể không nhận ra khi mà bản thân mình cũng đang tu luyện môn
công pháp này.
Lý Trác Thần khẽ cười, ung dung nói: " Đúng vậy, đây chính là Đại Việt Tôn
Tiên Kinh bản đầy đủ, nó có thể phụ trợ đắc lực giúp cho con thoải mái tiến
cảnh đến Hóa Hư kỳ ".
" Nói vậy, quyển sách mà con vô tình nhặt được ba năm trước cũng là do sư tôn
người vứt ra sao? "Vũ Thiên Long nghiêm túc hỏi.
" Hắc Hắc..Là do ta vứt ra, nhưng nó chỉ là tiểu thừa công pháp, không thể
cùng đại thừa công pháp này đem so sánh được ".
" Sư tôn đã theo dõi ta suốt ba năm qua? " Vũ Thiên Long kinh nghi hỏi.
" Thật ra thì từ ngày con vừa lọt lòng, ta đã có mặt tại Vũ gia, nếu ngày đó
ta liền đưa cho con bản chính của Đại Việt Tôn Tiên Kinh, không chừng lúc này
con đã sớm Trúc Cơ rồi cũng nên " Lý Trác Thần vừa nói vừa cười, trong thanh
âm có thể nghe ra một chút cảm khái.
" Lão bất tử này vậy mà âm thầm theo ta suốt chín năm trời! "