Một Khi Anh Máu


Người đăng: ngocdeptrai22041998

Bên trong hang động, Hạ Thiên Từ đã dùng lượng lôi điện còn trong ao để đột
phá công pháp luyện thể xong rồi.

Vết thương đã lành lặn, cơ thể tràn ngập lực lượng, bây giờ hắn muốn rời khỏi
nơi này đi ra bên ngoài rồi.

Tới đây bây giờ cũng đã một tháng mười ngày lâu dài, Hạ Thiên Từ cũng có chút
nhớ nhà, muốn trở về gia tộc để gặp lại cha mẹ rồi.

" Trước tiên đi tìm con Cự linh hổ giải quyết đoạn tình duyên này đã, thời
gian còn lại khởi hành quay về gia tộc vẫn dư xăng" Trầm tư suy nghĩ chốc lát,
Hạ Thiên Từ tính toán thời gian trong đầu.

Đem Ma long toái thiên thủ cất vào trong "Cửu long tiên đồ", Hạ Thiên Từ nhanh
chóng bơi ra ngoài.

Ít phút sau, trên bờ Hạ Thiên Từ nhìn xung quanh một chút, Cự linh hổ cũng
không còn ở đây nữa.

Thay một bộ quần áo khác, Hạ Thiên Từ hướng về phía lãnh địa của Cự linh hổ mà
chạy.

Một canh giờ sau, bên trong khu rừng rậm rạp, Hạ Thiên Từ tìm kiếm xung quanh
kĩ càng, hắn muốn tìm hang ổ của con Cự linh hổ này.

" A, đây rồi, thì ra mày núp ở đây, móa nó xa như vậy mà còn đuổi theo cắn ta,
để xem lần này móng ngươi cứng hay nắm đấm ta cứng" Nhìn phía xa có một cái
hang lớn, Hạ Thiên Từ biết chắc đây chính là nơi ở của Cự linh hổ rồi.

" Con mèo bệnh khốn nạn kia ra đây Từ gia bảo, nói cho ngươi biết, một khi anh
máu thì đừng hỏi bố cháu là ai, hôm nay Từ gia không quánh bỏ mẹ ngươi thì ta
không phải họ Hạ" Đứng trước cái hang, Hạ Thiên Từ quát lớn.

"Grào"

Trong hang động vang lên tiếng gầm, con Cự linh hổ chậm chạp đi ra, trong
miệng vẫn còn nhai một khúc xương lớn.

"Á đù, thằng oắt con này chưa chết đuối à, thế mà vẫn còn dám tới chọc ta, đây
là chê mình sống lâu đây mà." Nhìn Hạ Thiên Từ, Cự linh hổ quăng cho hắn một
ánh mắt khinh miệt, giống như nhìn một con cá đang nằm trên thớt vậy.

"Móa nó, tưởng ta yếu như trước sao, nói cho ngươi biết, anh đã trở lại và ăn
hại, nhầm, lợi hại hơn ngàn lần nhé, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của
ngươi, hừ, chết đi".

"Bá Vương long thân mở, Tiềm long xuất hải"

Nổi nóng, Hạ Thiên Từ lớn giọng khoe khoang, thi triển Long quyền thức thứ
nhất gào thét phóng tới Cự linh hổ.

"Rống, con hàng này muốn chết nhanh như vậy thì chiều nó luôn, làm người, à
nhầm, làm yêu thú cũng phải có tâm chút"

Rống một tiếng, Cự linh hổ giơ vuốt cào tới.

"Bùm" "bùm chắc bùm bùm"

Sau pha va chạm, Hạ Thiên Từ bị bức lui hai bước, Cự linh hổ thì lui một bước,
trên tay của hắn còn lưu lại vết xước nhưng không ảnh hưởng gì lắm đến cơ thể.

" Ha ha, thoải mái, thế nào hả em, thấy thực lực của anh thế nào hả, dám làm
anh xém chết đuối, bây giờ mi phải trả giá, con mèo bịnh kia, ăn Từ ông nội
một quyền."

"Kháng long hữu hối"

Sau pha va chạm, tuy còn hơi chênh lệch về sức mạnh, nhưng cũng không kém bao
nhiêu, Hạ Thiên Từ tự tin nếu dùng võ kỹ cùng lợi thế phục hồi trâu chó của Bá
Vương long thân thì trận chiến này phần thắng sẽ thuộc về hắn mà thôi.

"Gào"

Không tin được mình bị một kẻ mà mới hôm qua xém chết dưới tay mình bức lui,
Cự linh hổ tức giận gầm lên, điên cuồng phóng tới Hạ Thiên Từ.

"Bốp"

Một quyền khéo léo đấm thẳng vào đầu của Cự linh hổ, quyền đầu tiên mang theo
bảy phần lực trúng trực diện, Cự linh hổ choáng váng chưa kịp định thần thì
quyền tiếp theo đã tới.

"Bốp"

Thêm một đấm ngay giữa mặt, Cự linh hổ say sẩm mặt mày văng xa hai mét.

Thú tính trổi dậy, không cam lòng thua bởi con người, nó bất chấp tất cả, vận
hết sức vồ tới muốn xé xác Hạ Thiên Từ ra.

Bất ngờ trước việc Cự linh hổ nổi điên, Hạ Thiên Từ không kịp phản ứng, liền
bị nó cào một nhát trên ngực.

"Roạt"

Lui lại hai bước, nhìn xuống ngực của mình.

Lớp áo mới vừa thay đã bị xé rách, lộ ra bên trong những đường xước rướm máu,
nhưng như thế thì chẳng có ảnh hưởng gì tới Hạ Thiên Từ cả.

Nó chỉ giúp tinh thần chiến đấu của hắn càng dâng cao thôi.

"Chậc chậc, quả nhiên đột phá tầng hai Bá Vương long thân mang lại kết quả
không ngờ, bây giờ bị Cự linh hổ một đòn chính diện cũng chỉ xây xước chút
thôi. Vậy thì còn chờ gì nữa mà không thông nát ass nó, Tiềm long xuất hải".
Đánh giá vết thương lòng một tí, hắn thấy bây giờ là thời khắc chém giết Cự
linh hổ được rồi, Long quyền thức thứ nhất gầm thét mà tới.

"Bùm"

"Ngao"

Liên tiếp là những cú đấm như thần sấm vào mồm.

Cự linh hổ bây giờ đã bị đấm thành đầu heo, nằm thoi thóp trên mặt đất thở
từng hơi yếu ớt.

"Hộc"

"Hộc"

"Hô, mịa nó ăn liên hoàn đấm của Từ gia gia mà vẫn chưa quy tiên, con hàng này
cũng dai ghê gớm thật, thật lòng anh không muốn, nhưng mà thù muốn giết ta thì
phải trả, nếu không đạo tâm của ta sẽ bị ảnh hưởng, cho nên, vì con em của
chúng ta nên phải quánh chết mẹ con em của bọn ngươi". Thở ra một ngụm lớn, Hạ
Thiên Từ cảm thán sức dai của Cự linh hổ, lòng thương động vật lại nổi lên,
nhưng thù hằn phải giải quyết.

Muốn trở thành cường giả thì phải lớn lên trong giết chóc, cho nên hắn phải xử
đẹp con hàng này.

"Đừng buồn, mọi thứ của ngươi cứ để ta lo, thịt ta nướng ăn cũng ngon, da làm
áo này, xương chắc nấu thành cao hổ cốt rồi, răng nanh thì ta xin thu luôn,
ngươi yên tâm mà ri đa được rồi." Liệt kê một đống tác dụng, Hạ Thiên Từ an ủi
thoáng Cự linh hổ.

"Hống"

"Bùm"

Nghe Hạ Thiên Từ nói xong, Cự linh hổ hống một tiếng cuối cùng rồi chết.

Đó không phải là vì bị đánh chết mà là bị tức nổ dái mà chết.

Anh em cũng biết chết vì nổ dái nó có ý nghĩ như thế nào rồi đó.

Đem nguyên cái xác Cự linh hổ bỏ vào túi trữ vật, bởi vì đây là yêu thú luyện
tủy cảnh.

Đem về trấn bán lấy kim tệ cũng rất nhiều, kim tệ dùng mua một ít đan dược tu
luyện vẫn rất tốt. Sẵn tiện mua cho cha mẹ một ít quà mừng khi về nhà.

Đứng dậy định rời khỏi đây, lúc lướt qua cái hang của Cự linh hổ thì Hạ Thiên
Từ chợt khựng người lại.

"Cự linh hổ dù gì cũng là luyện tủy kỳ yêu thú, chắc cũng xơi không ít tu sĩ
khi vào đây rồi, chắc trong này cũng dấu ít chút bảo bối chớ, vào xem một phát
nào" Bản chất đạo tặc nổi lên, Hạ Thiên Từ phóng nhanh qua hang của Cự linh
hổ.

"Có vẻ tối nhỉ, không biết nó có giấu cái gì trong này không" Vừa vào trong
hắn vừa nói, trong lòng mong đợi vô cùng.

" Ồ, cái này là gì nhỉ, trông đẹp thật đấy" Trong góc hang có một hòn đá bằng
nắm tay phát sáng màu hồng đẹp mắt.

Hiếu kỳ, Hạ Thiên Từ cầm lên xem thử.

"Oa, linh lực thật mạnh mẽ, không lẽ đây là linh thạch mà trong sách nói tới
sao? Ta xem viên đá này chính là linh thạch rồi. Nghe nói bên trong linh thạch
chứa rất nhiều linh khí, tu sĩ sẽ hấp thu luyện hóa để đề thăng tu vi của
mình." Mừng rỡ, Hạ Thiên Từ nhớ lại những thông tin về linh thạch mà trong
sách nhắc tới.

"Nhưng nghe nói thứ này rất hiếm, sao ở trong hang của một con Cự linh hổ lại
có thứ này nhỉ, thôi mượt mẹ nó đi, miễn có xài được rồi, quan tâm làm đếch
gì, rơi vào tay của mình là của mình thế thôi" Có chút thắc mắc vì sao linh
thạch lại xuất hiện ở đây, nhưng dường như với tính cách của hắn thì cái khúc
mắc này không ảnh hưởng tới tâm tình của hắn lúc này hết.

" Ô, cái gì nữa đây" Nhìn thấy bên cạnh là một cái bình nhỏ, hắn liền cầm lên
quan sát.

Cái bình màu bích lục, cái nắp còn đậy chặt, tuy hơi phủ bụi nhưng bên trong
rất mới.

Mở nắp ra, đổ ra tay là một viên đan dược màu xanh nhỏ cỡ ngón út, từ viên đan
dược tỏa ra một mùi trứng thối đặc trưng.

Nghĩ đây chỉ là đồ vứt đi, Hạ Thiên Từ định ném thì.

"Khoan đã, màu xanh nhỏ cỡ ngón út, bốc mùi thối, nghe rất quen, để nhớ kỹ lại
nào, nhớ kĩ, con mẹ nó nhớ lại nào". Dường như nhớ ra một chút gì đó, đầu óc
hắn liền bắt đầu tìm kiếm.

"Đệch, biết rồi, chắc chắn đây là đan dược cấp năm "Cố linh hoàn" rồi. Màu
xanh, mùi trứng thối, chín phần là như vậy rồi. Nếu thế thì đan điền của cha
có hi vọng lành lại rồi, cha sẽ có thể tu luyện rồi." Sau một hồi lâm vào suy
nghĩ, nhớ ra tên của viên thuốc này, Hạ Thiên Từ vui

mừng tê tái và thông thái, trên mặt nụ cười rạng rỡ cùng ánh mắt tràn đầy chờ
mong.

Nếu đúng như hắn đoán thì cha hắn, Hạ Phong sẽ có thể tu luyện trở lại, sẽ
không còn mang danh phế vật nữa.

Vì đan điền của Hạ Phong là bị nứt vỡ, linh lực tiêu tán, nên một thân tu vi
mới mất hết, nếu có Cố linh hoàn thì sẽ khác. Tác dụng của nó là sữa chữa lại
những vết nứt, từ đó khôi phục đan điền, tu sĩ lại có thể tiếp tục tu luyện.

Phải biết một cái trấn bé tí làm sao xuất hiện được đan dược cấp năm, cấp ba
thôi cũng đủ đi cả tài sản một gia tộc nhỏ rồi.

Kìm chế lại kích động, cất vào cửu long tiên đồ luôn cho chắc, khỏi thằng nào
dòm ngó.

•~~~~~•

Hết c21.

Chúc mn đọc truyện vui vẻ.

Nếu yêu thích truyện thì hãy vote 10* & thank cuối chương là được.

Cảm ơn mn.


Lạc Thần - Chương #21