– Bái Sư


Người đăng: Thekiet752

Ánh mặt trời đang ngả về tây, những tia nắng cũng chuyển sang màu vàng huyền
bí, dưới bầu trời xanh ngắt một áng mây cô độc, lẻ loi trôi nổi vô định, xa xa
từng chú chim hạc vẫn tung cánh bay lượn một cách tự do.

Từ sau khi Âu Cơ lên tiếng hỏi Hồng Phong, không gian bỗng trở lên yên lặng
một cách lạ kỳ. Câu hỏi tưởng chừng như đơn giản, nhưng đối với Hồng Phong tại
sao khó trả lời đến như vậy? Y không trả lời không phải vì không biết lý do
mình đến U Linh làm gì, mà là y không biết nói làm sao.

Đúng y đến để phong ấn con đại ma thú Cửu Vỹ Thiên Hồ, nhưng kết quả ra sao? Y
đã không thể hoàn thành nhiệm vụ, đã thế lại còn làm liên lụy đến tính mạng
toàn thể bách tính sống bên dưới U Linh. Tuy không thể đổ hết trách nhiệm lên
Hồng Phong, nhưng trước mặt Âu Cơ, Hồng Phong không thể tự biện giải mà chỉ
biết im lặng thay cho lời xin lỗi

Hồng Phong nhìn Âu Cơ, thân thể bé nhỏ đang run lên từng hồi, những tiếng thút
thít lâu lâu lại vang lên. Không cầm được lòng, Hồng Phong nói:

- Muội đừng quá đau buồn.

Âu Cơ ngừng khóc, nàng quay mặt lại nhìn Hồng Phong, hai mắt đã hoe đỏ, trên
gò má vẫn còn vương lại những giọt nước mắt, nàng nói:

- Huynh nói như thể không có chuyện gì xảy ra, nhưng người đấy nào có quan hệ
gì với huynh, họa chăng cũng chỉ là những làn khói thoáng qua trong cuộc đời
mà thôi. Nhưng đối với muội thì khác, họ là những người thân thuộc, họ đã chăm
sóc muội từ bé…

Lời nói như tắc nghẹn, Âu Cơ cúi mặt xuống, những giọt nước mắt theo đó rơi lã
chã. Hồng Phong đứng như trời chồng, lúc này y không biết nên làm sao mới
phải, càng khuyên ngăn thì Âu Cơ lại càng cảm thấy tủi thân, nhưng nếu cứ như
vậy mà bỏ đi, liệu sau này y sẽ đối mặt làm sao với nàng? Đang trong lúc khó
sử, bỗng nhiên từ đằng sau vang lên một giọng nói:

- Người chết không thể sống lại, hà tất con phải tự dày vò bản thân như vậy.

Hồng Phong xoay mình nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào, Huyền Thanh Chân Nhân đã
nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, y khom mình hành lễ, nhưng sư phụ đã
phất tay áo rồi từ từ tiến về phía Âu Cơ, ngài nói:

- Ta biết trong lòng con đang rất đau khổ, nhưng thử hỏi con cứ sống trong
đau khổ liệu họ có sống lại chăng? Hay con chỉ biết vùi đầu vào quá khứ không
tôn trọng bản thân, bỏ qua tương lai phía trước? Liệu rằng họ có muốn con trở
thành người như vậy?

Âu Cơ ngước lên nhìn Huyền Thanh Chân Nhân, hai mắt như vô hồn, bỗng nhiên
giữa trán, xuất hiện một luồng ánh sáng lạ, Âu Cơ không hiểu sao cũng bị ngất
một cách đầy kỳ lạ. Tia sáng chỉ le lói xuất hiện, nhưng nó không thể nào qua
mắt được Huyền Thanh, ngài liền thi triển một pháp ấn, lên trán Âu Cơ đẩy lui
luồng ánh sáng đó.

Chỉ một lát sau thần thái của Âu Cơ đã dần trở lại bình thường, Huyền Thanh
liền bảo Hồng Phong đưa Âu Cơ vào phòng nghỉ ngơi, còn mình lại tìm chưởng môn
Tử Huyền nói chuyện.


Màn đêm lạnh lẽo dần dần ôm trọn Hoàng Liên Môn, trên trời cao lác đác một vài
ngôi sao lấp ló sau những áng mây huyền bí, vầng trăng nhàn nhạt buông những
tia sáng yếu ớt chiếu soi vạn vật.

Bên trong Hoàng Liên Đường, có ba người ngồi đối diện với nhau nhưng tuyệt
nhiên không ai lên tiếng, bến bề xung quanh theo đó trở yên tĩnh, thi thoảng
chỉ có những tiếng “lụp bụp” của những sáp nến nhỏ xuống mặt bàn, bên ngoài
đôi khi vang lên những tiếng côn trùng râm ran.

- Tà khí của Cửu Vỹ bắt đầu truyền sang người Âu Cơ, nếu cứ đà này, e rằng…

Huyền Thanh Chân Nhân lên tiếng xóa tan sự im lặng nơi đây, Tử Huyền Chân Nhân
nghe vậy bất chợt ngài thở dài và nói:

- Âu Cơ là đứa con duy nhất của Đế Lai, ngài ấy chấp nhận để con ma thú đi
vào cơ thể của nó, xem chừng ngài ấy cũng nghĩ đến chuyện này rồi.

Huyền Thanh khẽ gật đầu, ngài nhấp một ngụm trà, và nói:

- Vậy huynh nghĩ sao về việc này?

Tử Huyền Chân Nhân thở dài:

- Cửu Vỹ là ma thú chí hung trong thiên hạ, không thể để nó tồn tại trên thế
gian này thêm nữa.

Hồng Phong bên cạnh, y nghr Tử Huyền sư bá nói vậy y giật mình nói:

- Sư bá ý người là?

Tử Huyền Chân Nhân khẽ gật đầu, Huyền Thanh nói:

- Đế Lai Tiên Nhân cả đời bảo vệ phong ấn, chẳng chút lơ là, vì hiểm họa
trước mắt bất đắc dĩ mới phong ấn con ma thú lên người Âu Cơ. Huynh biết ngài
ấy làm thế là vì điều gì không?

Tử Huyền Chân Nhân thở dài không nói, Huyền Thanh lại nói tiếp:

- Hơn thế, Âu Cơ là một bé gái thông minh nhanh nhẹn, nó nào có tội gì?

Tử Huyền nghe vậy ngài cũng thở dài và nói:

- Đệ tưởng ta không biết những chuyện đó sao? Nhưng biết là một chuyện, còn
có thể nghe theo không ấy lại là chuyện khác. Cửu Vỹ là ma thú chí hung trong
thiên hạ, ai có thể đảm bảo rằng nó mãi mãi ngủ yên không gây nên trận tai
kiếp cho thiên hạ chúng sinh? Nếu chuyện này xảy ra thật thiên hạ sẽ lại hứng
chịu cảnh đại loạn, hàng vạn chúng sinh sẽ vì đó mà mất mạng.

Huyền Thanh Chân Nhân với khuôn mặt đanh thép ngài nói:

- Đối với đệ, một người cũng là mạng người, vạn người cũng chỉ là mạng người
nào khác nhau là bao.

Tử Huyền nhất thời cứng họng, ngài không biết phải nói sao, chỉ thốt duy nhất
một tiếng “đệ”. Tử Huyền cố gắng trẫn tĩnh ngài nói:

- Ta biết đệ và Đế Lai có mối giao tình sâu đậm, nhưng việc này liên quan đến
tồn vong của thiên hạ, đệ phải suy nghĩ cho kỹ, kẻo sau hối không kịp.

Huyền Thanh chỉ cười cười, những lời của sư huynh khiến ngài nhận ra, rằng
người không phản đối nhưng liên quan đến an nguy thiên hạ tất nhiên Tử Huyền
cũng có chút bất an. Đúng lúc đó, Tử Huyền lại lên tiếng hỏi:

- Tuy rằng đệ đã thi triển Thái Cực Phọng Tận, không chế được Cửu Vỹ trong cơ
thể Âu Cơ, nhưng mà căn bản không thể khống chế được tà khí của ma thú. Tới
lúc đó, tà khí sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của nó, thời gian trôi qua, Âu
Cơ ngày một lớn khôn, nhưng phong ấn lại ngày một yếu đi, nếu một ngày nào đó,
Âu Cơ thật sự bị tà khí khống chế, lúc ấy hậu quả thật khó tưởng tượng.

Huyền Thanh ngưng cười, ngài rót một ly trà mời Tử Huyền và nói:

- Dù còn một tia hy vọng, đệ nhất định sẽ không bỏ cuộc, Âu Cơ đã chịu tổn
thương quá nhiều, đệ không muốn nó phải chịu thêm bất cứ sự tổn thương nào nữa

Tử Huyền thở dài ngài nói:

- Huyền Thanh, ta biết đệ cảm thấy thương xót cho nó, nhưng nó là một đứa trẻ
khác thường, không làm hại nó cũng được nhưng không thể nào để nó ở Hoàng Liên
Môn được.

Huyền Thanh lắc đầu và nói:

- Sư huynh không hiểu hay không chịu hiểu. U Linh bị thảm sát, toàn bộ dân
làng đã bị Thông Thiên Giáo giết hại, nó làm gì còn người thân nào nữa. Hơn
thế ma giáo phân bố ở khắp nơi, chỉ cần Âu Cơ rời khỏi Hoàng Liên Môn ai dám
chắc ma giáo sẽ không tìm đến làm hại đến nó. Nếu chúng ta không thu nhận, thì
nó sẽ đi đâu về đâu?

Hồng Phong vì cảm thấy có lỗi với Âu Cơ, khi nghe đến đây y cũng muốn nói đôi
lời giúp, y nói:

- Sư bá! Sư phụ! Con thấy Âu Cơ tư chất thông minh, căn cơ không tồi, chi
bằng chúng ta nên thu nhận muội ấy làm môn hạ. Trước có thể bảo vệ, sau lại
giúp muội ấy khống chế được Cửu Vỹ, như vậy chẳng phải là vệ toàn hay sao?

Huyền Thanh khẽ gật đầu:

- Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Dù sao đã hơn trăm năm ta chưa thu
nhận thêm đệ tử, nhân cơ hội này ta cũng muốn thu nhận Âu Cơ làm nhị đệ tử.

Tử Huyền cười cười và nói:

- Chứ không phải vì đệ sớm biết ta sẽ không thu nhận nó sao?

Huyền Thanh Chân Nhân nghe vậy cười cười,


Lạc Thần Kỳ Hiệp - Chương #9