Người đăng: Thekiet752
Bên bờ Hồ Lục Thủy trời đã khuya, không trăng không sao, cảnh vật xung quanh
được khoác lên mình một màu đen vô cùng vô tận.
Bóng đêm luôn mang theo một chút gì đó lạnh lẽo thê lương, cảnh vật dường như
cũng trở lên hiu quạnh. Thi thoảng từng ngọn gió lại thổi qua nơi đây, khiến
những màn sương bồng bềnh trôi nổi vô định, mơ hồ chúng như những đám mây giữa
chốn nhân gian, thanh tao thoát tục.
Hồ Lục Thủy rất lớn, nếu là giữa ban ngày có thể nhìn thấy cảnh vật tươi tốt,
muôn hoa đua nở. Khi phóng tầm mắt ra xa có thể thấy những cánh đồng xanh bát
ngát, cò bay thẳng cánh, quả thật nơi đây là chốn tiên cảnh không vướng chút
bụi trần.
Hồ Lục Thủy luôn mang một màu xanh lục huyền bí, người bản địa cũng không biết
vì sao nước hồ luôn như vậy. Có người nói, năm xưa Nam Hoa Lão Tiên trên đường
tham quan trời đất, khi đi ngang qua nơi này, ngài thấy nơi đây phong cảnh hữu
tình đồng quê thanh tịnh, nhưng lại cảm thấy thiếu một chút gì đó. Sau đó ngài
đã thi triển tiên pháp tạo ra Hồ Lục Thủy. Ngài lại dùng chính màu xanh của cỏ
cây hoa lá để tạo thành nước hồ, chính vì lẽ đó mà hồ luôn có một màu xanh lục
không thể thay đổi.
Bên trong Hồ Lục Thủy, nhưng đài sen thi nhau đua nở, những bông hoa sen mang
màu hồng thanh nhã, chúng như những nàng tiên nữ dắm mình trong những làn mây
vô cùng mỹ miều.
Chính giữa hồ, có một gò đất cao, bên trên có một chiếc đình nhỏ bốn trụ được
làm từ đá ngọc thạch, mái lợp từ những viên ngói hài, màu sắc cổ kính, bốn góc
có bốn đầu rồng uy nghi vô cùng. Chính giữa có một bệ cao làm từ hồng thạch,
từ bệ đá những làn sương tỏa xuống nhìn qua ảo diệu vô cùng, bên trên bệ đá có
một bông sen vàng, những cánh hoa tinh khôi như nàng tiên nữ hạ phàm tới chốn
nhân gian. Bông sen vàng mỹ miều được một luồng tiên khí bao quanh, những
luồng ánh sáng lấp lánh lấn áp cả màn đêm lạnh lẽo u sầu.
Nếu người đời xem những bông sen trong Hồ Lục Thủy là những cung nữ, thì có lẽ
bông sen vàng chính là vương hậu nơi đây. Nó mang một dáng vẻ mộc mạc, nhưng
lại vô cùng hoàn mỹ.
Những cánh hoa màu vàng đang e ấp như một nàng thiếu nữ, thêm vào đó là mùi
thơm thoang thoảng khiến cho lòng người
cảm thấy khoan khoái lạ kỳ. Bông sen vàng đã có ở Hồ Lục Thủy từ rất lâu,
chẳng ai biết nó từ đâu tới, mọi người chỉ biết là từ khi Hồ Lục Thủy được Nam
Hoa Lão Tiên tạo ra thì bông sen ấy cũng theo đó mà xuất hiện.
Ngờ đâu ngay từ lúc bông sen vàng được tạo hóa ban cho Hồ Lục Thủy, thì nó đã
có linh tính. Trải qua hơn hai ngàn năm bơ vơ lẻ bóng, nó dần trở lên buồn
rầu. Tâm hồn héo úa, nên những cánh hoa mất đi vẻ thanh tao thường thấy, nó
trở lên bạc màu trông ảm đạm vô cùng.
Năm đó, ở vùng Nam Hải có một đôi vợ chồng tiên nhân hiền lành tốt bụng, họ
thường xuyên làm việc thiện, cứu bách tính trong những lúc dầu sôi lửa bỏng,
hễ gặp người hoạn nạn họ liền dang tay cứu giúp.
Họ được bách tính trong vùng tôn thờ coi như bồ tát sống cứu khổ cứu nạn. Tiếc
rằng tuổi đã cao, nhưng họ lại chưa có truyền nhân.
Thấy những việc thiện mà đôi vợ chồng tiên nhân đã làm cho lê dân bách tính,
trời xanh thương tình lệnh cho Nam Tào Bắc Đẩu hạ phàm, tìm người có duyên độ
hóa giúp người đó đầu thai chuyển thế, làm con của đôi vợ chồng tốt bụng ấy,
giúp họ có truyền nhân nối tiếp hương hỏa.
Đêm hôm ấy bông sen vàng trong Hồ Lục Thủy đang than thở thì bỗng nhiên có hai
vị tiên nhân ghé qua Hồ Lục Thủy, hai người lại đến bên đài gần bông sen vàng
nói chuyện.
Ban đầu hai người nói từ chuyện trên trời, chuyện tu tiên tu đạo... sau lại
nói đến vị cay đắng ngọt bùi của tình yêu, cuối cùng là những vinh hoa phú quý
trong cõi hồng trần. Bông sen nghe thấy bất giác nó động lòng, dường như nó đã
cô quạnh lẻ loi nhiều năm, nó không còn muốn sống cái cuộc sống chỉ có một
thân một mình đơn côi lẻ bóng nó muốn có tri kỷ, nó muốn có được nếm trải thứ
gọi là tình yêu, cái gọi là hạnh phúc.
Nhưng nghĩ lại, nó chỉ là một đóa sen nó không thể nào rời bỏ đất mẹ, nó lại
càng không thể làm những điều mà mình muốn, càng nghĩ nó lại càng tủi phận,
bất đắc dĩ nó dùng linh tính nhiều năm, mượn tiếng người mà nói:
- Thưa hai vị tiên nhân! Đệ tử là người ngu muội xin thất lễ! Vừa nghe hai vị
nói những thứ tinh hoa trong cõi hồng trần, đệ tử đã thầm ngưỡng mộ. Thấy hai
vị là tiên nhân đắc đạo, chắc chắn có tài hô mưa gọi gió. Đệ tử khẩn xin hai
vị hãy giúp đệ tử chuyển kiếp làm người, để có thể được bước chân vào cõi hồng
trần, dù chỉ một lần đệ tử cũng mãn nguyện.
Hai vị tiên nhân nghe thấy bông hoa mở lời cầu xin, một thoáng ngạc nhiên, sau
đó một vị tiên nhân cười cười mà nói:
- Chốn hồng trần quả là có những thứ phồn hoa không nơi đâu có được, nhưng có
những lúc “biết người biết mặt không biết lòng” chính vì vậy nó cũng là nơi
thị phi khó lường. Hà tất người cứ phải cưỡng cầu?
Những lời tiên nhân nói nào có thể lọt vào tai bông hoa lúc này, trong đầu nó
chỉ có khát vọng được ngao du thiên hạ, không cam chịu ngồi yên một chỗ, thì
làm sao nó chịu nghe những lời can ngăn đó được?
Sau một hồi giải thích, biết là không thể dập tắt lửa trần trong nó, hai vị
tiên nhân lắc đầu, một vị nói:
- Cũng đành vậy, có lẽ ý trời muốn ngươi một lần chu du, nếm trải những vị
cay đắng ngọt bùi của cuộc sống.
Bông sen vàng tỏ ra cảm kích, nó cảm ơn không ngớt, một vị tiên nhân nói:
- Ngươi vốn có linh tính, nhưng sao ta thấy ngươi ngốc thế? Cõi hồng trần khổ
ải sầu bi, sinh lão bệnh tử những thứ đó không ai không nếm trải. Ta thấy
ngươi ở yên một chỗ như vậy chẳng phải là tốt hơn sao?
Bông hoa nào chịu nghe những lời can ngăn của tiên nhân, nói một mực đòi sống
đòi chết, nó hy vọng hai vị tiên nhân có thể hóa kiếp, giúp nó hoàn thành tâm
nguyện. Có lẽ hơn hai nghìn năm qua sống trong cô quạnh, cho nên khi thấy hai
vị tiên nhân nó như sắp chết đuối vớ được cọc, cho nên dù hai người có nói gì
đối với nó cũng như lời dư thừa.
Sau một hồi can ngăn không được, hai vị tiên nhân hiểu được cái quyết tâm
trong nó, nên cũng đành chiều ý nó. Hai người cùng nhau thi triển phép thuật
giúp nó mãn kiếp. Trước khi hai vị tiên nhân hóa phép, bông sen vàng có hỏi:
- Thưa hai vị tiên gia! Đệ tử xin mạo muội hỏi, chẳng hay đệ tử sẽ được đầu
thai chuyển thế vào gia đình nào vậy?
Một vị tiên nhân tỏ vẻ bình thản ông nói:
- Cho ngươi biết cũng tốt, ngươi có nghe qua đến hai người Kinh Dương Vương
và Long Nữ chưa?
Bông sen tuy là chỉ sống tại Hồ Lục Thủy, nhưng tiếng tăm của hai người Kinh
Dương Vương và Long Nữ thì nó đã không ít lần nghe qua. Nên khi nghe hai vị
tiên nhân có ý muốn chuyển thế đầu thai cho nó làm con của Kinh Dương Vương và
Long nữ nó tỏ ra ưng thuận vô cùng.
Thấy nó không nói câu nào, hai vị tiên nhân ngầm hiểu rằng nó đã ưng thuận,
hai người cùng nhau thi triển tiên lực. Một luồng ánh sáng nhanh chóng bao phủ
cả một khoảng không gian rộng lớn của Hồ Lục Thủy, bông sen vàng từ từ bay lên
không trung, những linh khí bắt đầu tỏa ra, dần dần tan vào cõi hư vô. Từ đó
trở đi Hồ Lục Thủy không còn bông sen vàng ấy nữa, mọi người chỉ thấy còn một
gò đất cao nổi nên chính giữa hồ, bên trên có một đài trên bảng ghi ba chữ
“Kim Liên Đài” bằng vàng, bút pháp quả là tinh diệu hiếm có.
Thấm thoát đã hơn mười năm kể từ ngày bông sen vàng được Nam Tào, Bắc Đẩu
chuyển thế cho bông sen trong Hồ Lục Thủy, mọi người dường như không ai còn
nhớ đến bông sen vàng kỳ bí ấy nữa.
Thung lũng U Linh, nơi đây là chốn giao thoa linh khí của đất trời mọi vật đều
mang những nét riêng biệt khó nơi nào có được. Từ sóc ba đuôi đến chim ba chân
rồi lại Hoàng Điểu, Linh Điểu muôn thú đều mang nét đặc sắc khó có thể tìm
thấy ngoài U Linh. Nơi đây không có tranh chấp và cũng không có thù hận, chỉ
có tình yêu muôn loài dành cho nhau.
U Linh được một làn sương mờ mờ ảo ảo che kín, nhìn từ bên trên nhìn xuống U
Linh cũng chẳng khác những thung lũng khác là bao. Những làn sương mù dày đặc
che U Linh cả ngày lẫn đêm khiến cho U Linh mang một dáng vẻ hết sức kỳ bí, có
lẽ đây cũng chính là nét khác biệt mà chỉ U Linh mới có.
Bên nằm sâu trong thâm cốc, có khoảng chừng ba mươi hộ dân sinh sống, họ tập
hợp lại thành một ngôi làng. Mọi người nơi đây ai cũng như ai, họ nhờ vào đồng
ruộng sinh sống. Nữ thì chăm chỉ cày cấy chăn nuôi trồng trọt, nam thì săn bắt
thú rừng, họ tự tạo nguồn thức ăn riêng, không hề phụ thuộc vào thế giới bên
ngoài.
Nhưng nơi đây được một trận pháp và một kết giới bảo vệ, chúng không cho người
ngoài tùy tiện ra vào cốc U Linh. Bởi vốn nơi đây là chốn giam giữ Cửu Vỹ
Thiên Hồ, cho nên U Linh được Huyền Thanh Chân Nhân của Hoàng Liên Môn bày
trận pháp và kết giới bảo vệ, chủ yếu là để Huyền Thanh Chân Nhân dễ bề quan
sát và ứng cứu U Linh trong những tình thế nguy hiểm.
Cửu Vỹ Thiên Hồ vốn là yêu thú đứng đầu trong chín con tà thú của ma giáo. Năm
xưa chúng từng gây một trận tai kiếp, khiến vô số bách tính vô tội bị chết
dưới móng vuốt của nó. May mắn thay năm đó chưởng môn đời thứ hai của Hoàng
Liên môn Thanh Vân Đạo Chưởng đã thi triển Hàn Băng Trận, phong ấn nó tại U
Linh, nhờ vậy con yêu hồ mới chịu khuất phục. Nhưng Hàn Băng Trận là trận pháp
cực hàn cho nên nó cần một nơi lạnh lẽo, nhưng U Linh là chốn ôn hòa cho nên
cứ ba mươi năm vào ngày nóng nhất, mùng năm tháng năm Hoàng Liên Môn lại cho
người đến cùng với Đế Lai người cai quản cốc U Linh gia cố phong ấn.
Dưới U Linh cốc một ngày như bao ngày bình thường khác, những tiếng cười đùa
rôm rả dường như nó là thứ không thể thoiếu tại nơi đây, trong lúc mọi người
đang cười đùa xua tan cái mệt mỏi, một giọng trầm trầm vang lên:
- Tiểu nha đầu, ngươi đừng quậy phá nữa!
Một bé gái chừng mười tuổi, có khuôn mặt trái xoan khả ái, mắt liễu mày ngài
đôi má luôn luôn ửng hồng đang quậy phá khắp U Linh vốn nàng có tên là Âu Cơ.
Thường ngày nàng rất hay trêu chọc mọi người, làm mọi người chú ý và luôn phải
để tâm đến nàng. Nhưng những trò trêu ghẹo của nàng thông thường không quá ồn
ào, cũng không làm cho người bị trêu chọc quá tức giận, người bị trêu chọc vì
vậy cũng mau chóng bỏ qua cho nàng.
Hôm nay cũng như mọi ngày hết nhị nương rồi tam thúc đều được nàng ghé thăm và
trêu chọc. Nhưng kể cũng hay, trong thôn tuy có ba mươi hộ dân nhưng duy chỉ
có nàng là còn nhỏ tuổi, nhờ vậy mà nàng luôn nhận được sự ưu ái của mọi
người.
Từ bên trên nhìn xuống chính giữa U Linh có một khoảng không bị sương mù bao
phủ. Nếu chỉ để ý sơ qua, nhiều người sẽ lầm tưởng đó là do sương của một hồ
nước hình thành. Nhưng thật ra nó chính do Hàn Băng Thạch Thất gây ra, những
khối băng của Hàn Băng Trận bao phủ Cửu Vỹ vô tình đã tạo nên Hàn Băng Thạch
Thất.
Bên trong một Hàn Băng Thạch Thất, một lão nhân khoảng trên dưới bẩy mươi, đầu
tóc bạc phơ, đôi mắt sáng quắc khuôn mặt thanh tú, cốt cách tiên nhân. Người
lão nhân ấy chính là Đế Lai, ngài đang nhìn chăm chú vào một viên đá trong đó
có hình một con hồ ly, toàn thân nó trắng muốt, lạ ở chỗ nó còn có chín đuôi.
Viên đá lơ lửng trên không nó xoay liên hồi, bên dưới viên đá nọ là một khối
băng lạnh, nó liên tục lan truyền những màng sương mỏng tới viên đá. Bên trên
có bốn sợi xích trói chặn không cho viên đá nọ di chuyển tự do, Đế Lai ngắm
nhìn nó một lát, ngài thở dài lên tiếng:
- Thấm thoát đã hơn năm trăm năm sống trong U Linh, kể ra ta và ngươi cũng có
chút duyên phận. Năm nay lại đến kỳ hạn ba mươi năm, xem ra Huyền Thanh Chân
Nhân cũng sớm phái người đến giúp ta gia cố phong ấn.
Đế Lai vừa dứt lời, một viên đá nhỏ khẽ rơi xuống, tiếng phát ra từ hướng cửa
động. Nhanh như cắt, ngài vận một luồng chân khí trong lòng bàn tay, chẳng mấy
chốc những làn chân khí tụ hợp chuyển hóa thành một lưỡi đao, Đế Lai dùng
chiếc đao ném mạnh về nơi tiếng động phát ra, nói thì lâu chứ thật ra ngay khi
âm thanh vang lên, ngài đã tấn công ngay về hướng âm thanh vọng đến. Một tiếng
“á” vang lên u Cơ loạng choạng ngã xuống đất, nàng lăn mấy vòng mới có thể
dừng lại, Đế Lai mỉm cười ngài nói:
- Tiểu nha đầu! cha đã nói bao nhiêu lần, rằng đây là cấm địa của U Linh,
không ai có thể tùy tiện ra vào nếu như chưa có lệnh của cha. Sao con không
biết nghe lời gì vậy? Có cần nói với nội một tiếng để cho nội phạt, bắt con
quét dọn U Linh như lần trước không nào?
Nàng vừa nghe thấy Đế Lai nói như vậy, với ánh mắt giảo hoạt nàng ngó đông
liếc tây, ánh mắt dừng lại tại viên đá nọ, một thoáng qua đi nàng lại chú tâm
nhìn Đế Lai, ngay sai đó nàng lè lưỡi lêu lêu và nói:
- Xí! Con không thèm chơi với cha nữa.
Nói đoạn, nàng nhanh chân rời khỏi mật thất, để lại một mình Đế Lai và viên đá
kỳ lạ. Đế Lai nhìn theo cho tới khi Âu Cơ khuất bóng ông mới thở dài và nói:
- Nha đầu ngốc, con chưa thể hiểu được sự nguy hiểm từ Cửu Vỹ Thiên Hồ, khó
trách con lại nghịch ngợm đến như vậy.
Nói xong, Đế Lai quay sang nhìn viên đá lúc này đang lơ lửng trên không trung
lão nói:
- Hy vọng người do Huyền Thanh Chân Nhân cử đến sẽ nhanh chóng đến đây, mấy
ngày nay ta luôn có dự cảm bất an về Cửu Vỹ Thiên Hồ.
Nói rồi Đế Lai bước ra khỏi mật thất, cánh cửa từ từ khép lại, khiến cho bốn
bề không gian mật thất trở về vẻ yên ắng thường ngày.
Chương Tiếp Theo: Đêm Đen