Người đăng: lachong
Phạm Văn Long cảnh giác thăm dò, một lát, trong lòng chợt chùng xuống, tu vi
của đối phương cao thâm không thể lường được.
Diễn biến xảy ra quá nhanh, trên cao, vị chấp sự nhìn thấy gã thanh niên xuất
hiện khẽ giật mình, có vẻ đã nhận ra thân phận đối phương, một thoáng đắn đo,
hắn liền cắn răng lớn tiếng nói:
- Trần Công Tiên đại nhân! Trên Hư Vô Phong dẫu người có là hộ pháp đoàn
trưởng, tu vi Phá Không trung kỳ cũng không thể phá vỡ môn quy Thánh Viện.
- Cường giả Phá Không cảnh giới.
Nghe đến đây, đông đảo môn sinh giật mình kinh hãi, trong ánh mắt nhiều kẻ
nhìn lên không dấu nổi vẻ sùng bái và ngưỡng mộ.
Lúc này, trên võ đài là một gã thanh niên tuổi chừng ngoài hai mươi, gương mặt
sáng láng, nhìn kỹ có đôi nét rất giống Trần Công Minh.
Đám thành viên Phục Minh còn chưa rõ tình trạng nghiêm trọng của hội chủ, khi
nghe thấy tên gọi Trần Công Tiên, một vài kẻ thân tín liền phấn khích nhảy lên
hoan hô, nói:
- Là huynh trưởng của hội chủ. Ha ha…
- Cái gì? Đây chính là người anh bí ẩn mà hội chủ từng nhắc qua sao?
- Phá Không trung kỳ cường giả. Lần này Phạm Văn Long chết chắc rồi.
Trần Công Tiên, Trần Công Minh, hoá ra là hai huynh đệ đồng bọc, thảo nào nhìn
thoáng qua lại có những đường nét giống nhau. Phạm Văn Long cảnh giác hướng
nhìn đối phương, lấy tu vi Phá Không trung kỳ thì bản lĩnh Siêu Phàm mèo cào
của hắn chẳng khác nào con sâu cái kiến.
Bất chấp lời cảnh báo của người chấp sự, Trần Công Tiên cười lạnh lùng, bộ
dạng thản nhiên không để vào mắt. Bỗng khí tức thay đổi, nhoáng một cái, thân
hình đã xuất hiện ngay trước mặt Phạm Văn Long, vươn tay chụp xuống một trảo.
- Xuống tay tàn độc với em trai ta. Kết cục chính là cái chết.
Theo một trảo này, không gian chấn động, bất chợt những tia lôi điện nhỏ bằng
ngón tay “loẹt xoẹt” ẩn hiện.
Phạm Văn Long hoảng sợ phát hiện bản thân nhất thời không thể điều động chân
linh khí từ đan điền, cảm giác toàn thân vô lực, giống như rơi vào đầm lầy vạn
trượng.
- Linh giả Lôi hệ.
Xét trong chiến đấu, Linh giả Lôi hệ là một trong những đối thủ khó nhằn nhất.
Ngoài sát thương khủng bố, bọn họ còn có thủ đoạn đặc thù khiến cho con người
ta lâm vào trạng thái tê liệt, linh lực bị giam cầm.
Thân lâm hiểm cảnh, Phạm Văn Long trong đầu cố gắng kìm chế nỗi sợ hãi, mau
chóng tìm kiếm biện pháp đối phó.
Nếu là Xuất Trần, hắn còn tin tưởng có một, hai thành cơ hội phản kháng. Còn
đứng trước cường giả Phá Không, mọi thủ đoạn của Phạm Văn Long căn bản đều
không thể phát huy hiệu dụng.
Trảo ấn ngày càng phủ xuống gần, tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, suy nghĩ kỹ
càng, Phạm Văn Long đành cắn răng đưa ra quyết định.
- Liều mạng.
Không sai, Phạm Văn Long chuẩn bị tung con bài ẩn giấu, chính là kỹ pháp Đẩu
Chuyển Tinh Di. Có điều, hắn không chút tin tưởng nội thể có khả năng chống
chịu nguồn năng lượng cường đại của Phá Không cường giả, nếu như vượt quá tải
trọng cho phép thì thân thể liền lập tức nổ tung. Chỉ là trong bước đường cùng
này đã không cho hắn sự lựa chọn nào khác.
Thôi động Đẩu Chuyển Tinh Di chính là Phạm Văn Long muốn đánh cược một phen,
trong lòng biết rõ dù có thành công phản kích thì bản thân cũng khó mà bình an
vô sự.
- Muốn giết ta thì ngươi cũng phải trả một cái giá cực đắt.
Nghe Phạm Văn Long nói, Trần Công Tiên vẻ khinh rẻ trong mắt nồng đậm, chưởng
ấn xuyên phá không gian chụp xuống.
- Một con kiến hôi Siêu Phàm sơ kỳ mà dám uy hiếp ta sao?
Nói thì chậm nhưng diễn biến xảy ra rất nhanh, từ lúc Trần Công Tiên xuất hiện
đến giờ mới chỉ qua chưa đầy mười nhịp thở mà thôi.
Phạm Văn Long thê lương hét lên. Giờ phút này, đứng trước cái chết treo lơ
lửng trên đầu, trong lòng hắn không còn nỗi sợ hãi, tinh thần bạo khởi, chuẩn
bị cho một kích cuối cùng.
Nhưng bất ngờ…
Dị biến lại xuất hiện.
Khí hải, trong phiến không gian trắng xoá, linh phách Lạc Hồng đang nhởn nhơ
bay lượn, thời khắc này, bỗng nhiên ngưng động ngẩng đầu hót vang một tiếng.
Cùng lúc, trong tâm thức, Phạm Văn Long bỗng cảm nhận bản thân và Lạc Hồng
xuất hiện một tia liên hệ cực kỳ thân thiết, giống như là đôi tay, đôi chân
của hắn, theo ý niệm liền có thể dễ dàng điều khiển.
Phạm Văn Long cảm ứng, mắt khẽ nhắm lại, thần thái khó hiểu. Đây là lần đầu
tiên hắn chân chính cảm nhận được quyền khống chế linh phách Lạc Hồng ẩn giấu
trong cơ thể.
Dù rằng Phạm Văn Long vẫn chưa nhận biết được Lạc Hồng của mình có bản lĩnh
cao thấp thế nào, nhưng cái cảm giác kỳ lạ này như giữa đất trời bất chợt xuất
hiện một đỉnh núi kỳ vĩ cao chót vót.
Một sự cộng hưởng kỳ lạ, theo sự giải phóng của Phạm Văn Long, tiếng kêu từ
trong Khí hải lao ra, trở thành một luồng công kích dưới dạng sóng âm.
- Không lẽ là…?
Phạm Văn Long dường như phát hiện ra một bí mật kinh người, thần sắc vừa mừng
vừa sợ, tinh thần dâng cao, theo một ý niệm cuồng ngạo, cũng không rõ ràng
song chỉ thấy sóng thanh âm vô hình vô sắc bắn vọt ra, đánh thẳng vào đầu Trần
Công Tiên.
Ba…Ba…~
Khoảnh khắc này vô cùng kỳ lạ.
Mọi người quan khán bằng mắt thường không một ai phát hiện ra dị biến, chỉ
thấy nguồn cự trảo sắp sửa chạm vào người Phạm Văn Long bất ngờ ngưng trệ.
Trần Công Tiên đang hùng hổ tấn công bỗng vẻ mặt trở nên ngây ngốc, đôi mắt
trống rỗng vô hồn. Lúc này, trong đại não của hắn ầm vang một tiếng nổ kịch
liệt, tinh thần đau đớn như có búa bổ, cảm giác linh hồn và thể xác đột ngột
bị mất đi sợi dây liên kết.
- Linh phách Lạc Hồng có khả năng công kích tinh thần?
Chứng kiến biểu hiện của đối phương, Phạm Văn Long mừng như điên dại, còn muốn
hét lên thật to một tiếng.
Từ khi vũ trụ khai sinh, con người xuất hiện là sự kết hợp hoàn hảo giữa hai
yếu tố là linh hồn và thể xác.
Tinh thần thuộc về linh hồn, bao gồm các khía cạnh của trí tuệ và ý thức, thể
hiện trong các kết hợp của tư duy, tri giác, trí nhớ, cảm xúc, ý muốn và trí
tưởng tượng.
Bên cạnh đó, tinh thần mang trên mình một nguồn năng lượng, tạm gọi là lực
lượng tinh thần hay tinh thần lực. Theo thời gian, sự trưởng thành cộng với
quá trình tu luyện gian khổ khiến tinh thần lực ngày càng tăng tiến.
Tinh thần lực càng mạnh thì năng lực của con người càng cạnh, mang đến một bản
lãnh phi thường. Thông qua tinh thần lực, tu luyện giả có khả năng phóng xuất
thần thức ở phạm vi nhất định. Trong chiến đấu, người có tinh thần lực mạnh
hơn sẽ chiếm nhiều ưu thế, bởi vì từng diễn biến, từng hành động của đối thủ
đều nằm trong sự kiểm soát của bản thân. Đặc biệt, tinh thần lực vô cùng quan
trọng đối với Linh giả, tinh thần lực càng mạnh thì khả năng điều động và
khống chế thiên địa thuộc tính càng hoàn hảo.
Lại nói, tinh thần là vô hình, vô sắc, vô thanh, vô vị nên ngoài rèn luyện
nâng cao thì hầu như không có biện pháp bảo vệ, trên phương diện phòng ngự khá
yếu nhược.
Trong mười tám Đại Thiên Hà, tinh thần công kích dưới dạng âm thanh dường như
vô cùng hi hữu. Phạm Văn Long từng nghe lão Kim nhắc qua mà thôi, không ngờ
linh phách Lạc Hồng của hắn lại có bản lĩnh này.
Chuyện này về sau hãy nói, quay trở lại diễn biến trên Hư Vô Phong, sau khi
thi triển Lạc Hồng công kích tinh thần, sự trói buộc cũng vô tung vô ảnh biến
mất, Phạm Văn Long thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Lạc Hồng xuất tuyệt chiêu công kích tinh thần khiến Trần Công Tiên bị u mê
trong tích tắc, nhưng trong chiến đấu chỉ bấy nhiêu cũng đủ thay đổi cục diện.
Linh lực điều động như vũ bão, Phạm Văn Long liền tung ngay đòn mạnh nhất của
bản thân, chính là Bá Vương Lâm Thế biến dị. Hắn biết rằng công kích này sẽ
chẳng làm khó được phòng ngự khủng bố của cường giả Phá Không cảnh giới, song
nhổ một vài cái lông trên người hắn chắc là không vấn đề.
Đầu cự hổ màu bạc uy mãnh lại một lần nữa ngưng tụ, há miệng gầm vang, nhằm
thẳng vào ngực Trần Công Tiên đánh đến.
Đùng.
Đột nhiên, thân hình Trần Công Tiên hào quang vụt sáng, từ trong nội thể một
chiếc rìu giống như được tạo thành từ muôn vàn tia sét lao ra, một kích đơn
thuần đã chấn nát đầu cự hổ, sau đó bay lơ lửng trước người Trần Công Tiên,
giống như một người lính canh gác trung thành.
- Linh phách bản mạng?
Nhìn thấy kiện chiến rìu, Phạm Văn Long không khó nhận ra đây chính là linh
phách bản mạng của Trần Công Tiên. Công kích tinh thần không có khả năng gây
ảnh hưởng đến đến linh phách, nhất định vừa rồi nó cảm nhận chủ nhân gặp nguy
hiểm nên tự động hộ chủ.
- Chết cha. Không xong rồi!
Phạm Văn Long bỗng phát hiện vẻ ngây ngốc trong đôi mắt của Trần Công Tiên
biến mất. Theo phỏng đoán, hẳn là công kích tinh thần duy trì trong quãng thời
gian ngắn ngủi đã hết hiệu lực.
Phạm Văn Long nào phải thằng ngu, lúc này không nhanh chân chạy thì còn đợi
đến bao giờ, Phong Quyển Tàn Vân tức thì cực hạn thi triển, thân hình xé gió
lao đi vun vút.
Tuy chỉ qua vài nhịp thở ngắn ngủi nhưng dường như cảm giác ngưng trệ diễn ra
thật lâu, Trần Công Tiên rốt cuộc cũng thanh tỉnh, không rõ tại sao bản thân
bỗng nhiên bị lâm vào một trạng thái kỳ lạ khiến hắn hoàn toàn mất đi quyền
khống chế thân thể.
Nhìn linh phách bản mạng đang lơ lửng bay, Trần Công Tiên sắc mặt chùng xuống,
tuy tinh thần vô lực nhưng vừa rồi mọi diễn biến hắn đều nhận biết hết thảy.
Ngó thấy Phạm Văn Long cuống cuồng bỏ chạy, Trần Công Tiên giận tím mặt, vươn
tay nắm lấy chiếc rìu, linh lực như thuỷ triều trút cả vào trong, cùng lúc
tinh thần lực bạo khởi.
- Dám giở trò thủ đoạn trước mặt ta còn muốn chạy sao?
Động tĩnh của Trần Công Tiên khiến vị chấp sự Xuất Trần hậu kỳ hoảng hốt, vội
vàng la lớn:
- Đại nhân mau dừng tay. Nếu người đánh chết hắn Thánh Viện nhất định sẽ truy
cứu đến cùng. Hậu quả thế nào người cũng biết rõ.
Nhưng lúc này Trần Công Tiên đã bị chọc đến phát điên, chỉ là một tân sinh
Siêu Phàm sơ kỳ mà dám bỡn cợt hắn ngay trước mặt đông đảo mọi người, trong
đầu duy nhất một ý niệm là lập tức đánh chết Phạm Văn Long thì làm sao còn
tâm trạng để ý đến lời cảnh báo. Trần Công Tiên đôi tay vũ động chém xuống,
chiếc rìu phóng ra một luồng sáng, bằng tốc độ cực nhanh bắn thẳng lên không
trung.
Phạm Văn Long bay được một đoạn, bỗng cảm thấy linh lực toàn thân một lần nữa
bị đình trệ, nhất thời không thể tiếp tục di chuyển. Hắn ngoái đầu nhìn lại,
đập vào mắt là một luồng sét thô dày, hung bạo.
Cảm nhận luồng năng lượng huỷ diệt lan tràn khắp không gian, mặt mày Phạm Văn
Long kinh hoảng. Hai lần thi triển Bá Vương Lâm Thế khiến hắn gần như tiêu hao
toàn bộ chân linh khí, ngay cả tinh thần lực cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Mọi người bên dưới đài hò hét sơ tản ra một khoảng xa, đứng trước cơn giận dữ
của một Phá Không trung kỳ vẫn nên né tránh thì hơn, lỡ tên bay đạn lạc trúng
vào bản thân thì quá xui xẻo rồi.
- Phạm Văn Long. Chạy mau…!
Ngước mặt lên trời, Kỳ Quan nắm chặt tay, vô cùng lo lắng cho người huynh đệ
thân thiết, gào thét đến khản giọng.
Bỗng ngay khi luồng sét đánh đến, một tiếng cười vang vọng cất lên:
- Khách khách? Hộ pháp đoàn trưởng thật có nhã hứng. Ta muốn xem hôm nay ai
dám động vào hắn?
//: Chả là cuối tháng tại hạ cưới vợ, vậy nên bữa giờ bận rộn công việc quá,
không có thời gian viết lách. Mong chư vị thứ lỗi cho! À, có bác nào chúc mừng
em không ạ ^^!