Thánh Viện Chiêu Sinh


Người đăng: lachong

Đứng thẫn thờ giữa khoảnh sân, Phạm Văn Long thầm nhớ về cuộc chiến mới diễn
ra. Rất nhanh nhưng hắn cảm nhận rõ rệt sức mạnh của bản thân. Tuy chưa dùng
hết khả năng nhưng khiến hắn cực kỳ hài lòng. Hắn biết bản thân có thể chớp
nhoáng giành lợi thế một phần do kinh nghiệm chiến đấu, một phần do Ngô Công
Khang quá khinh địch.

Lão Kim nói không sai, tiềm lực con người là vô biên, càng lúc hắn càng hào
hứng trong vấn đề tu luyện. Nhân Vực chỉ là tầng lớp thấp nhất mà đã vượt trội
như vậy thì các cấp bậc cao hơn kinh khủng thế nào đây?

Phạm Văn Long muốn thật mạnh mẽ.

Không! Phải là kẻ mạnh nhất!

Lão Kim thật biết chọn thời điểm, trong khi hắn còn say men chiến thắng, lão
liền lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của Phạm Văn Long:

- Nhóc con! Đang suy nghĩ gì đó?

Phạm Văn Long liền truyền âm đáp:

- Ta đang cảm nhận một luồng sức mạnh tràn đầy trong cơ thể, thực sự rất
tuyệt diệu!

Chẳng ngờ câu nói tiếp theo của lão Kim như dội một gáo nước lạnh vào đầu hắn:

- Hừm! Ngươi mới có chiến đấu một trận đã nghĩ mình mạnh lắm ư? Tên nhãi ranh
Ngô Công Khang kia cũng như ngươi, chỉ là con sâu cái kiến trong mắt người
khác mà thôi. Chút sức mạnh nhỏ nhoi đó không đáng một xu, đừng quá tự đắc như
thế.

- Lão Kim! Người hiểu sai ý ta rồi! Ta không hề tự đắc chút nào, vì ta biết
bản thân còn rất yếu ớt, còn phải nỗ lực nhiều hơn nữa. Có điều cảm giác kiểm
soát được cơ thể, dồn nén rồi bộc phát dũng mãnh khiến ta có chút phấn khích
mà thôi. Người yên tâm, ta không phải kẻ tự cao tự mãn. Ta biết mình đang ở
đâu và cần phải làm gì.

Phản bác lời của lão Kim xong, hắn chợt nói:

- Ngô Công Khang kia cũng không đơn giản, ta thấy chiêu cuối khi hắn kết
quyết, một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm lan tràn. Lúc đó chỉ nghĩ phải chặn
đứng không cho hắn đủ thời gian hoàn thành, nếu không kẻ ngã xuống hôm nay rất
có thể sẽ đổi lại là ta.

Lão Kim khẽ ồ lên một tiếng, không ngờ thằng nhóc này lại tinh ý sắc sảo đến
như vậy, quả thực không khiến lão thất vọng.

- Đúng vậy, Ngô Công Khang vốn là một Linh giả Thổ thuộc tính. Chiêu thức khi
nãy tuy chỉ là sơ cấp nhưng đối phó với một kẻ mới ở Nhân Vực cấp 5 như ngươi
chẳng khác dùng bảo kiểm giết gà. Linh giả cực kỳ bá đạo trong chiến lực tấn
công, nhưng điểm yếu lại là phòng thủ và thời gian thi triển pháp thuật tương
đối dài. Một điều nữa là hắn chỉ mới tiến cấp gần đây thôi, nên chưa làm quen
với cảnh giới mới, mà kinh nghiệm tranh đấu lại quá kém. Nhờ vậy ngươi mới may
mắn chiếm lợi thế, ta vốn muốn nhắc nhở để ngươi không ngủ quên nhưng chắc
không cần nữa rồi.

Khẽ gật đầu, Phạm Văn Long cảm kích đáp:

- Cảm ơn người!!!

Lão Kim liền gạt đi nói:

- Lần sau với những chuyện như thế ngươi nên nhẫn nhịn thì hơn, đừng cậy mạnh
mà tranh hơn thua với người khác. Phải rồi, hơn một tháng nữa sẽ đến kỳ tuyển
sinh vào nội viện. Đây là một cơ hội không nhỏ, cần phải cố gắng nắm bắt. Còn
nếu không vào được nội viện cũng không cần thất vọng, có ta ở đây, dù mười cái
Thánh Viện này cũng không đáng một xu.

Lời lão Kim vừa phân tích, lại vừa có ý an ủi.

Phạm Văn Long dĩ nhiên hiểu hoàn cảnh của mình, trong lòng có phần chờ mong:

- Còn hơn một tháng nữa, chẳng biết ta có khả năng đạt đến cảnh giới thứ hai
của Đại Việt Linh Quyết không?

Hắn vừa dứt lời liền bắt gặp thanh âm cười vang của lão Kim:

- Ha hả… Nhóc con ngươi thật biết nói đùa!!!


Hơn một tháng sau, tại một khoảng không gian vô cùng rộng lớn hiện lên một
biển người. Số lượng khủng bố ước chừng lên đến cả vạn.

Bóng người lúc nha lúc nhúc, chen chúc nhau, tạo nên tràng cảnh huyên náo dị
thường.

Phía xa xa, ở một góc khuất, xuất hiện thân ảnh một người thanh niên dong dỏng
cao, y phục xanh nhạt, lưng tựa vào thân cây, thần sắc chăm chú nhìn về biển
người.

Kẻ này không ai khác ngoài Phạm Văn Long. Hôm nay chính là ngày nội viện chiêu
sinh, dĩ nhiên Phạm Văn Long được thông báo và có mặt từ sớm.

Số lượng thí sinh tham gia vào Thánh Viện đông đảo khủng khiếp. Dù vốn là
người trầm tĩnh như nước nhưng đối diện với hoàn cảnh này Phạm Văn Long cũng
phải nhảy dựng lên.

Qua dò hỏi mới biết ngoại viện vốn bao gồm tám khu riêng biệt, mà nơi Phạm Văn
Long đang ở chỉ thuộc một trong số đó. Mỗi ngoại viện chọn một màu sắc trang
phục đồng nhất cho thí sinh, bao gồm trắng, đen, xanh, đỏ, vàng, lục, lam,
tím.

Vạn người đều khoác trên mình y phục màu xanh giống nhau. Tiếng ồn ào huyên
náo ầm ầm như thác đổ. Nhìn qua tràng cảnh quả thực có phần doạ người.

Chỗ này số lượng thí sinh trên dưới một vạn, nếu tổng chung cả tám khu chẳng
phải vượt qua tám vạn người sao?

Mà chỉ tiêu của Thánh Viện vốn chỉ có hai ngàn suất, tỉ lệ một chọi bốn mươi,
đến kẻ ngu cũng đoán được cạnh tranh sẽ diễn ra khốc liệt thế nào.

Càng tìm hiểu Phạm Văn Long càng thấy toát mồ hôi bởi quy mô khủng bố của
Thánh Viện.

Nhớ lại lần trước, sau sự kiện Ngô Công Khang thì không thấy bà cô Tố Uyên đến
quấy rầy nữa. Có lẽ cô nàng cũng bận rộn chuẩn bị cho kì thi vào nội viện nên
không có thời gian rảnh rỗi “chăm sóc” hắn.

Lại nói, Phạm Văn Long cắm đầu cắm cổ tu luyện. Những tưởng trong vòng một
tháng liền có thể mau chóng vượt qua bình cảnh tầng thứ nhất tiến vào cảnh
giới cấp hai Đại Việt Linh Quyết nhưng rốt cuộc không thành công.

Đúng như theo lời lão Kim nói, cấp độ càng cao thì độ khó khăn tăng lên càng
tang lên gấp bội.

Đại Việt Linh Quyết dậm chân tại chỗ khiến Phạm Văn Long thất vọng đôi chút,
nhưng hắn hiểu làm người không nên quá miễn cưỡng. Dục tốc bất đạt, cần phải
đi từng bước một mới là sáng suốt.

May mắn khoảng vài ngày trước, phương diện tu luyện có thành tựu, hắn từ Nhân
Vực cấp 5 đột phá thành công tiến lên cấp 6.

Phạm Văn Long ngả lưng, mục quang thỉnh thoảng quét về khoảng không, trong
lòng có nhiều suy tính. Theo quy định của Thánh Viện thì tiêu chuẩn cơ bản để
vào nội viện là tu vi cần đạt Nhân Vực cấp 9. Độ tuổi không được quá mười tám.
Phạm Văn Long hiện đã đạt đến Nhân Vực cấp 6 nhưng so với chất lượng thí sinh
tham dự rõ ràng tu vi là kém cỏi nhất.

Một đám thí sinh nhìn Phạm Văn Long hiếu kỳ. Bọn họ rất dễ dàng nhìn ra cấp độ
của hắn. Không hiểu một tên Nhân Vực cấp sáu tại sao lại được phép xuất hiện ở
đây? Vươn năm ngón tay túm đại một đứa bình thường nhất trong biển người này
cũng vượt trội hơn Phạm Văn Long ít nhất ba đến bốn cấp rồi.

Phạm Văn Long không quá kinh ngạc trước thái độ chung của mọi người. Hắn hiểu
rằng dù ở bất kỳ thế giới nào thì cường giả vi tôn. Chỉ khi nào bản thân có
thực lực vượt trội mới có thể khiến cho chúng nhân kinh động.

Giữa biển người này, quả thật Phạm Văn Long rất nhỏ bé. Nhiều nam nữ thanh
niên tu vi nối bật, cảnh giới phỏng chừng đã đến Nhân Vực cấp mười bốn, mười
lăm. Xem ra rất có khả năng sẽ xuất hiện tinh anh Siêu Phàm. Ở độ tuổi này,
muốn đạt đến Siêu Phàm không hề dễ dàng, những kẻ đó hoặc thiên phú kinh
người, hoặc là con cháu đại gia tộc nào đó mới dư đủ tiềm lực bồi dưỡng ra.

An Ký Tây đại lục diện tích rộng lớn vô biên, nhân tài như lá rụng mùa thu,
mỗi lần Thánh Viện chiêu sinh đều diễn ra cảnh cạnh tranh khốc liệt. Hầu hết
các anh tài trẻ tuổi khắp mọi nơi trên An Ký Tây đại lục đã hội tụ về đây cả
rồi.

Biển người bao la nhưng liệu được mấy ai đủ tư cách đặt chân vào nội viện?

Tuy cơ hội rất nhỏ, không có nhiều hi vọng nhưng đây cũng là dịp tốt để cọ
xát, trau dồi học hỏi kinh nghiệm. Không một ai chịu bỏ cuộc cả. Hơn nữa nếu
nhân dịp này thiết lập được vài mối quan hệ, không chừng ngày sau sẽ thu lại
đó lợi ích bất ngờ.

Vì số lượng thí sinh tham dự tại mỗi ngoại viện quá đông, trên dưới một vạn
nên Thánh Viện quyết định tiếp tục chia nhỏ đám thí sinh thành tám khu vực
khác nhau, phân bố theo bát quái trận đồ.

Từ trên cao nhìn xuống, trung tâm trận đồ có một đài cao trăm trượng, đường
kính khoảng bảy mươi, tám mươi trượng. Đài xây hình tròn, vây quanh có tám cửa
thông thẳng xuống mặt đất tương ứng với tám quẻ nằm trong bát quái trận.

Trên bình đài, một vị trí trang trọng bày trí ba bộ bàn ghế, hiển nhiên là nơi
an tọa của các vị cao tầng Thánh Viện.

Đến quá trưa, đột nhiên một tiếng chuông thanh thuý vang lên. Không để mọi
người đợi lâu, phía chân trời xuất hiện ba tia sáng.

- Mau nhìn xem. Là cường giả Thánh Viện đang đến.

Mọi người thấy động tĩnh liền trở nên sục sôi, hướng mục quang chờ đợi.

Nháy mắt, ngay trên không trung đài cao hiện lên ba thân ảnh. Là hai nam một
nữ. Bao gồm một vị lão già râu tóc bạc phơ, thần sắc uy nghiêm. Một nam nhân
độ tuổi trung niên gương mặt cương nghị. Còn lại là một nữ nhân tuổi ngoài ba
mươi, dung nhan kiều diễm.

Không khí vốn đang huyên náo nhưng trước sự xuất hiện của ba người trên liền
lập tức im ắng, không một ai dám lớn tiếng hò hét nữa.

Đứng gần Phạm Văn Long, một thanh niên sau khi nhìn lên trời, vội quay sang vỗ
vai người bạn đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi:

- Đây là???

Kẻ kia như hiểu biết rộng hơn, ánh mắt rạo rực nhìn lên, mấp máy môi thì thào
nói:

- Ba vị tiền bối này hẳn đều là cường giả Xuất Trần trở lên. Không biết đến
ngày tháng năm nào ta mới có thể đặt chân lên cấp bậc đó?

Thanh niên ban đầu vội câm như hến, thần sắc trở lên sùng bái nhìn trông không
chớp mắt.

Hít một ngụm khí lạnh. Phạm Văn Long liền phóng cảm ứng lên thăm dò. Nhưng
đáng tiếc với cảnh giới Nhân Vực cấp 6 quá bé nhỏ của hắn, chỉ mơ màng nhận
thấy xung quanh cơ thể họ tản ra một cố linh khí mờ ảo, căn bản không thể tiến
tới dò xét.

Xuất Trần là cấp bậc đại biểu cho tu sĩ bước chân vào con đường cường giả. Là
mục tiêu phấn đấu của hàng vạn con người có mặt ở đây.

Lăng không phi hành!

- Nhất định một ngày nào đó ta sẽ mạnh mẽ vượt qua họ!

Lần đầu được nhìn cảnh tượng ngoạn mục như vậy nên Phạm Văn Long khá kích
động.

Là tiêu điểm của hàng vạn ánh mắt, ba thân ảnh không hề biểu lộ chút cảm xúc.
Một lát, vị nam nhân độ tuổi trung niên quay xuống nhìn đám thí sinh rồi cất
giọng sang sảng nói:

- Toàn bộ thí sinh nghe rõ. Ta là Quang Anh, còn đây là Hồ Diệu Linh tiên tử.
Chúng ta thuộc Thánh Viện hộ pháp đoàn.

Vừa nói, Quang Anh vừa đưa tay hướng về phía thiếu phụ, cuối cùng chuyển qua
vị lão già tóc bạc, cung kính nói:

- Còn đây là Lê Châu trưởng lão. Hôm nay đích thân lão tiền bối sẽ phụ trách
việc chiêu sinh tại nơi này. Các ngươi hãy cố gắng biểu hiện cho tốt!

Bầu không khí cực kỳ im ắng, người nào người nấy đều cố dỏng tai lắng nghe
không dám bỏ sót chữ nào.

Đến đây, Quang Anh chỉ tay xuống phía đài cao, dứt khoát nói:

- Thánh Viện sẽ kiểm tra tư chất trên hai phương diện Võ giả và Linh giả. Đầu
tiên sẽ dành cho hệ Võ giả. Nếu xui xẻo thất bại có thể chờ đợi để tham dự
khảo hạch hệ Linh giả. Ngoài ra chúng ta sẽ tuỳ thời kiểm tra thiên phú của
mỗi người. Ở đây hiện có hơn một vạn thí sinh, chia thành tám cửa dựa theo
Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn. Như vậy mỗi cửa sẽ có ba ngàn
người. Cứ theo thứ tự mỗi lượt sẽ có tám người bước lên đài dự thi. Được rồi,
các ngươi hãy chuẩn bị tinh thần lên đài đi.

Quang Anh hời hợt nói, nhưng bên trong ẩn chứa linh lực hùng hồn, dù đứng ở
bất cứ vị trí nào cũng đều nghe rất rõ ràng.

Kế đến, ba người đáp xuống bình đài. Họ lần lượt an vị tại ba bộ bàn ghế đã
được chuẩn bị sẵn. Lấy Lê Châu trưởng lão làm trung tâm, hai người Quang Anh
và Hồ Diệu Linh phân thành trái phải mỗi vị một bên.

Sau một hồi chuông ngân vang như sấm động, dưới sự sắp xếp của chư vị trưởng
lão cai quản ngoại viện, lần lượt các thí sinh đăng ký bước lên đài dự thi.

Trong số đó, Phạm Văn Long thoáng trông thấy hai thân ảnh quen thuộc, chính là
lão già béo mập và lão già khô gầy lần trước từng diện kiến. Xem ra tuy đều
mang thân phận trưởng lão, nhưng vị thế hai lão già này thấp kém hơn tầng lớp
nội viện rất nhiều.

Đầu tiên là phần thi dành cho hệ Võ giả nên thử thách Thánh Viện đặt ra chính
là kiểm tra sức mạnh thể chất và lực lượng phòng ngự của mỗi thí sinh.

Về căn bản, muốn tu luyện thành công cần nhìn vào thể chất và độ hòa hợp với
các nguyên tố thuộc tính. Vì vậy, chỉ cần thông qua hai bài kiểm trắc dành cho
Võ giả và Linh giả liền dễ dàng phân loại chất lượng được ngay.

Cụ thể, trên bình đài có đặt một chiếc trống cực lớn. Đặc biệt trên bề mặt
trống nổi lên một đồ hình phức tạp, khó hiểu. Thí sinh bước lên chỉ cần dùng
hết sức mạnh đánh vào mặt trống, ngay tức khắc trên đó sẽ hiện ra một con số.
Nếu 100 điểm trở lên được tính là vượt qua.

Còn kiểm tra phòng ngự đơn giản hơn, một tấm thảm rộng hơn mười trượng được
trải dài trên nền đài. Mặt thảm có một đồ án theo hình lưỡng nghi bát quái,
thí sinh đứng trên tấm thảm càng lâu thì năng lực phòng ngự được đánh giá càng
cao, tối thiểu cần duy trì mười nhịp hô hấp.

Nhìn có vẻ đơn giản nhưng sau mười lượt thi đầu không ngờ chỉ duy nhất một
người miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.

Lại thêm mười lượt kế tiếp lần lượt đi lên, tám mươi người nhưng không ngờ chỉ
thêm hai thí sinh vượt qua. Hiện tại số điểm số cao nhất hiện trên mặt trống
106 điểm, điểm phòng ngự là mười một nhịp hô hấp.

Kiểm tra diễn ra rất chóng vánh, hơn ba canh giờ sau, số lượng thì sinh đã vơi
quá nửa song không ngờ chưa đến bảy mươi người đạt tiêu chuẩn vào nội viện.

Vậy nhưng cả ba vị giảm khảo đều chưa tỏ vẻ hờ hững. Năm nào cũng vậy, những
kẻ mạnh thường ấn giấu phía sau, con số ban đầu chưa nói lên điều gì cả.

Ngồi trên ghế, vị trưởng lão tên Lê Châu hai mắt khép hờ giống như đang ngủ,
dường như mọi diễn biến của cuộc thi không đáng để lão bận tâm.


Lạc Hồng Truyền Kỳ - Chương #9